Chương 319: Gặp gỡ định mệnh

M ột đường đầy vết tích hỗn loạn, khắp nơi kình khí bắn ra từ những hầm hố đầy dẫy trên đường. Phong Vân Vô Kỵ dường như tận mắt nhìn thấy trường chiến đấu hỗn loạn kia. Một đường đi về phía trước, từng gốc ngô đồng cao to ngã trên mặt đất, một nửa rơi vào trong dung nham đang chậm rãi lưu động, hóa thành một phiến cháy đen, nhưng lại không bị đốt thành tro tàn.

Đi thêm không xa, một vòng nửa hình cung liền hiện ra trước mặt Phong Vân Vô Kỵ. Chí ít cũng có đến mấy ngàn người nằm trên mặt đất, toàn bộ đều là mi tâm xuất hiện một lỗ thủng cực nhỏ. Binh khí có thể tạo thành loại vết thương này, Phong Vân Vô Kỵ cũng không xa lạ, chính là những sợi tơ trên y phục của Quỳ Hoa Hoàng Hậu.

Ngày trước trên đỉnh núi mà Quỳ Hoa Hoàng Hậu đặt chân, rất nhiều cao thủ trong hệ phái tự do đã bị những sợi tơ khó lòng phòng bị này cùng với những mũi châm đen dùng huyền thiết chế tạo thành tiêu diệt. Lúc đó, ngay cả Ám Hắc Đế Quân của Ma vực gặp phải Quỳ Hoa Hoàng Hậu cũng rất e dè. Hôm nay đã qua mấy chục vạn năm, công lực của Quỳ Hoa Hoàng Hậu hiển nhiên càng thâm sâu hơn.

Lướt qua vòng tử thi tiến về phía trước, thi thể càng lúc càng nhiều, nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng cao. Máu tươi từ dưới thân những tử thi chảy ra, đem mặt đất vốn có màu tro nâu nhuộm thành màu huyết hồng, gần như tạo thành một thể với nham thạch nóng chảy trong lòng đất.

Phía trước, một gã nam tử áo xanh đứng thẳng giữa thiên địa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mái tóc dài theo gió vũ động. Phong Vân Vô Kỵ bước chân chậm lại, sau đó đầu cũng không nghiêng, lướt nhanh qua bên người nam tử kia.

Phía sau, một đệ tử Kiếm các ngừng lại một chút, dường như muốn hỏi nơi hạ lạc của Phượng Phi:

- Tiền bối, xin hỏi những người khác…

- Không cần! Y đã chết rồi.

Giọng nói hờ hững của Phong Vân Vô Kỵ từ phía trước vang lên. Tên đệ tử Kiếm các ngạc nhiên, liền đưa tay đẩy một chút. Nam tử áo xanh liền ngã xuống, y bào trước ngực đầy những lỗ nhỏ như tổ ong, bên trong lộ ra từng sợi tơ, phất phới tại không trung phất phới…

Cái chết của người này quá thê thảm, ngay cả mặt mũi đều đầy những lỗ nhỏ. Chúng đệ tử Kiếm các đều hít một hơi, sau đó bay lên trời, đuổi theo Phong Vân Vô Kỵ…

Lại đi về phía trước, trong phạm vi mấy ngàn trượng, vô số người trong hệ phái tự do quần áo khác nhau nằm trên mặt đất. Từng người thất khiếu đều chảy máu, từ lâu đã không còn sinh cơ. Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ xuyên qua thi thể bọn họ, phát hiện kinh mạch trong cơ thể những người này đã đứt từng khúc.

“Cầm Ma cũng xuất thủ rồi…”

Trong ấn tượng của Phong Vân Vô Kỵ, Quỳ Hoa Hoàng Hậu có thủ đoạn độc ác, xuất thủ không hề lưu tình; những người chết dưới tay của nàng, tử trạng vô cùng thể thảm, có người thậm chí còn bị nàng dùng ngàn vạn sợi tơ xé thành mảnh nhỏ; về phần Cầm Ma thì lại rất ít khi xuất thủ. Ngay cả Cầm Ma cũng phải đại khai sát giới, có thể thấy được tình huống nguy cấp ra sao.

Nghĩ đến đây, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng càng lo lắng, không còn tâm tình lưu tâm đến những cái khác, liền dọc theo những thi thể lưu lại bay nhanh về phía trước. Còn chưa bay xa, đã thấy trước mặt từng đoàn khói dày đặc từ dưới đất bốc lên đến tận trời, bên trong hiện lên từng ánh lửa. Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẽ động, người đã như như tia chớp xẹt qua không gian trùng trùng, xuất hiện phía trên phiến không gian kia…

Vô số tử thi chi chít như sao trên trời phân bố khắp mặt đất, bốc cháy hừng hực. Mỗi người trước khi chết đều lộ ra thần tình cực độ thống khổ và giãy dụa. Hỏa diễm từ trong cơ thể bọn họ bắn ra, hừng hực bốc cháy.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩn người. Tràng cảnh trước mắt hoàn toàn giống như một bức tranh Tu La địa ngục. Khói đặc, hỏa điễm, tử thi thống khổ giãy dụa chết đi, tất cả những thứ này đều cấu thành một hình ảnh khiến cho kẻ khác không đành lòng nhìn thấy.

Phong Vân Vô Kỵ lơ lửng phía trên hỏa diễm và khói đặc, nhắm mắt lại, thần thức phá thể mở rộng ra bên ngoài. Một lát sau, hắn lại mở mắt ra, thân hình xuyên qua khói đặc, hỏa diễm và tử thi…

Mấy trăm nam tử khí tức cường hãn tạo thành một vòng, cho dù là người mù cũng có thể cảm thụ được sự tức giận đang sôi sục trên người bọn họ.

- Giao Hiên Viên kiếm ra, chúng ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống!

Một gã nam tử giận dữ nói.

Trong vòng tròn do trăm tên nam tử kia tạo thành, một nữ tử thân hình nhỏ nhắn yếu ớt mặc một bộ phượng bào đỏ rực bó sát người lơ lửng tại không trung. Bên cạnh nàng, một con Ly Loan hình dáng như phượng hoàng đung đưa chiếc đuôi chim, cặp mắt màu vàng kim tàn bạo nhìn chằm chằm vào nam tử kia, đôi cánh to lớn bốc cháy hừng hực có vẻ không linh hoạt lắm, giống như cánh trái đã bị thương, lông chim vàng óng ánh trên người cũng có chút lộn xộn, có vẻ như không lâu trước đó đã trải qua một trường ác chiến.

- Các ngươi là một lũ điên, có biết tiểu thư chính là…

Bên dưới Phượng Phi, Cầm Ma đầu tóc lộn xộn, khóe miệng chảy ra từng vệt máu, tay trái ôm vĩ cầm, nửa quỳ trên mặt đất. Nàng vừa muốn lên tiếng, Phượng Phi đã quát bảo ngưng lại:

- Im miệng! Không được nhắc đến tên của hắn! Ta không muốn nghe đến tên của hắn. Sau này nếu như ngươi muốn theo ta, hãy nhớ kỹ điều này…

Cầm Ma yên lặng, lau vết máu trên khóe miệng, không hề nói gì thêm, chỉ giận dữ nhìn chằm chằm vào đám cao thủ của hệ phái tự do trước người.

- Đám khốn khiếp các ngươi! Tu vi đã cao như vậy lại không suy nghĩ làm cách nào trở thành Chí Tôn, vì nhân tộc tận một phần trách nhiệm, lại mưu đồ đoạt lấy Hiên Viên kiếm và Hiên Viên Đế Tâm thần công từ trong tay mấy nữ tử chúng ta. Mặt mũi của nam nhân đều bị các ngươi vứt hết rồi. Đợi đến khi ta đặt chân vào Thần cấp, nhất định giết sạch từng người các ngươi!

Quỳ Hoa Hoàng Hậu giận dữ nói, hành động và ngôn ngữ đều tương tự như phong cách của nàng.

- Ta không biết các ngươi nghe được tin đồn này từ đâu. Ta nói rồi, trên người ta không có Hiên Viên kiếm gì hết. Nếu các ngươi còn dây dưa, vậy thì đừng trách ta!

Phượng Phi ngạo nghễ đứng thẳng, khuôn mặt lạnh lùng nói.

- Đừng giả vờ! Tin tức này chính là do Phá… truyền ra. Dựa vào thân phận của y, không cần thiết phải bịa chuyện. Cầm Ma! Hiên Viên Đế Tâm quyết trên người ngươi ta nhất định phải có, tốt nhất hãy mau mau giao ra đây. Các ngươi có thể đối phó với những tên gia hỏa kia, nhưng còn chúng ta… Hừ! Giao ra Hiên Viên Đế Tâm quyết và Hiên Viên kiếm, bằng không…

- Bằng không thì thế nào?

Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên, khiến cho người nghe như rơi vào một hầm băng, toàn thân run rẩy.

Mọi người đều hoảng hốt, trước đó không một ai phát giác có người khác đến gần. Bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử áo trắng tay cầm một thanh trường kiếm màu đen đang từng bước đi về huớng này. Một cỗ khí thế vô tận như thủy triều bàn tràn ra, bao phủ tất cả mọi người. Mỗi người đều cảm giác như có một thanh trường kiếm đang nhắm thẳng vào trái tim mình, chỉ cần có chút động tác, nhất định sẽ là một kích long trời lở đất.

Bị khí thế này áp bức, chân khí toàn thân của mọi người đều ngưng trệ.

- Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng vì Hiên Viên kiếm và Hiên Viên Đế Tâm quyết mà tới?

Ánh mắt của Cầm Ma xuyên thấu qua đoàn người, dừng lại trên người Phong Vân Vô Kỵ, lạnh lùng nói.

- Hiên Viên kiếm?

Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày:

- Ở đâu ra lời đồn này?

- Như vậy nhất định là vì Hiên Viên Đế Tâm quyết mà đến. Nam nhân đều không phải là thứ tốt!

Bên cạnh, Quỳ Hoa Hoàng Hậu khí sắc có chút hư nhược, giống như đã trải qua đại chiến liên tục lạnh lùng nói. Trên bàn tay phải, một mũi châm đen thật nhỏ không ngừng qua lại giữa các ngón tay, lúc ẩn lúc hiện…

- Không, ta…

Phong Vân Vô Kỵ đang muốn giải thích, còn chưa nói xong, một bóng đen mơ hồ đã lao thẳng về hướng mi tâm. Trong lòng hắn giận dữ, tay phải liền giơ lên như tia chớp, vững vàng kẹp lấy mũi châm đen trước mi tâm một tấc.

- Mặc kệ là Hiên Viên kiếm hay là Hiên Viên Đế Tâm quyết, ta cũng không hề hứng thú.

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải búng ra. Cây châm đen kia liền bắn về với một tốc độ còn nhanh hơn.

Quỳ Hoa Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng, tay phải liền vươn ra tạo thành một vệt hư ảnh tiếp lấy mũi châm kia.

“A!”

Quỳ Hoa Hoàng Hậu đột nhiên kêu lên một tiếng, hai ngón tay của tay phải run lên. Mũi châm đen hóa thành một tia chớp xuyên qua giữa hai ngón tay, lướt qua bên cạnh mắt phải, vừa vặn cắm vào bên trong tóc mai. Chân khí trên châm cũng vừa vặn tiêu tan.

- Nữ nhân không nên quá hung ác!

Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi nói.

Quỳ Hoa Hoàng Hậu tức giận đến toàn thân run lên, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng không không lên tiếng, cũng không tiếp tục động thủ. Chỉ giao thủ một lần, nàng đã hiểu được hôm nay mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Kiếm Thần.

“Cái tên khốn khiếp này! Mấy chục vạn năm không gặp, không ngờ hắn lại đạt đến cảnh giới này. Sớm biết lúc đó tuyệt không nương tay, dứt khoát giết chết hắn, khỏi phải hôm nay chịu nhục!” Quỳ Hoa Hoàng Hậu nghiến chặt răng. Nàng vốn xuất thân từ hoàng tộc, đã bao giờ phải chịu loại sỉ nhục này.

- Kiếm Thần! Ngươi là Kiếm Thần?

Một gã cao thủ trong hệ phái tự do kinh hô, hóa ra cho đến lúc này hắn mới nhận ra thân phận Phong Vân Vô Kỵ.

Nếu nói về tin tức linh thông nhất trong thiên hạ, đó không phải là Kiếm vực, không phải là Đao vực trước đây, cũng không phải là Ma vực, lại càng không phải là Chiến tộc, mà chính là người của hệ phái tự do. Toàn bộ Thái Cổ xảy ra chuyện gì, biết được đầu tiên nhất định là người trong hệ phái tự do .

Có một số việc mà những thế lực lớn không tiện tự mình đi làm, đôi lúc cũng sẽ mượn người trong hệ phái tự do truyền tin ra ngoài. Vì vậy, có thể nói người trong hệ phái tự do chính là hiểu biết nhiều nhất trong thiên ha.

Phong Vân Vô Kỵ không phải là đối thủ của Chiến Đế, điều này cũng không có nghĩa là Phong Vân Vô Kỵ rất yếu.

Sự tích tại Đao vực, dùng Vô Hạn Tiểu Thiên Địa phá tan phong tỏa không gian do ba trưởng lão của Chiến tộc liên thủ, lại phá tan vòng vây của mấy trăm cao thủ Thần cấp vây công, từ lâu đã lưu truyền trong hệ phái tự do.

Hôm nay thế lực được chú ý nhất, cường thế nhất, không nghi ngờ chính là Chiến tộc như mặt trời giữa ban trưa, có khả năng nhất thống toàn bộ Thái Cổ. Hơn phân nửa Thái Cổ đều đã thần phục dưới chân Chiến tộc. Nhưng phía sau sự bá đạo của Chiến tộc lại làm nổi lên một tồn tại bất phàm khác, đó chính là Kiếm vực.

Ngũ vực hôm nay chỉ còn lại Kiếm vực. Luận về thời gian tồn tại, Kiếm vực tuyệt đối không lâu như Chiến tộc. Không nói đến Chiến tộc, cho dù là những vực khác, thời gian tồn tại cũng vượt xa so với Kiếm vực.

Kiếm vực hiển lộ ra bên ngoài cũng chỉ có vài vị cao thủ như vậy, căn bản khong thể so sánh với Chiến tộc. Thế nhưng, một đội ngũ của Chiến tộc do ba chiến tướng cùng với đông đảo cao thủ Thần cấp và đệ tử Chiến tộc tạo thành, sau khi bước vào Kiếm vực lập tức biến mất vô ảnh vô tung. Chuyện này còn xảy ra dưới tình huống Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ không có mặt tại Kiếm vực.

Không ai biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cho dù là người của hệ phái tự do ở ngay phụ cận Kiếm vực, sau đó nhớ lại, trong đầu cũng trống không, giống như lúc đó mình ngủ một giấc dài. Điều này đã trở thành dấu hỏi lớn của Thái Cổ.

Mà Chiến tộc thi hành sách lược bá đạo nhất thống Thái Cổ, bốn vực đều đã bị diệt, chỉ còn Kiếm vực vẫn tồn tại. Dưới tình huống hại bên có xung đột, Chiến tộc lại thủy chung không tấn công Kiếm vực, chuyện này dẫn đến rất nhiều suy đoán, cũng khiến cho Kiếm vực trở nên thần bí trong mắt người của Thái Cổ, cũng có một địa vị mới…

Mà hôm nay, vị đứng đầu Kiếm vực này lại xuất hiện trước mặt mình, điều này có ý nghĩa gì…

------*------

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện