Chương 376: Gieo gió gặt bão
Đ ây là một hang động rộng rãi, trên đỉnh đầu có rất nhiều thạch nhũ, trên thạch nhũ nhỏ xuống từng giọt chất lỏng đục ngầu. Bên dưới những cây thạch nhũ, từng gã Phong tộc ở trạng thái hình người nhắm mắt ngồi xếp bằng trên mặt đất, minh tư khổ tu, tiếng gió thổi hỗn loạn không ngừng…
Đột nhiên, một gã Phong tộc bỗng mở mắt ra, bay vọt lên không. Sau khi bay lên ba trượng, thân thể liền lay động, đột nhiên tiêu tán, hóa thành một luồng khí lưu dung nhập vào hư không, lượn quanh mấy vòng giữa đám thạch nhũ, sau đó bay về phía một thông đạo quanh co phụ cận…
Thế giới dưới lòng đất, khắp nơi thông đạo nối liền với nhau như kinh mạch, trong mỗi thông đạo đều có rất nhiều ngã rẽ.
Một luồng khí lưu khẽ rít lên, nhanh chóng xẹt qua bên trong thông đạo. Ngay khi quẹo vào một ngã rẽ tối tăm, từ sâu trong bóng tối, một cỗ thần thức như suối phun bắn ra, trong nháy mắt giống như hải triều cuộn trào mãnh liệt, bao phủ toàn bộ thông đạo dưới lòng đất. Luồng thần thức ẩn tàng trong khí lưu trong giống như một chiếc thuyền nhỏ trong bão tố, trong nháy mắt đã bị cơn lốc thần thức như kinh đào hãi lãng kia bao phủ…
Trong hư không, một tiếng kêu rên yếu ớt vang lên. Gió nhẹ lập tức ngừng lại, từ trong khí lưu cuồn cuộn kia, một gã nam tử mặt trắng như tuyết rơi xuống…
Trong thông đạo tối đen như mặc, một vầng sáng màu trắng bạc nhanh chóng mở rộng ra, bao trùm lấy tên Phong tộc vừa từ trong hư không rơi xuống. Đồng thời, từ sâu trong bóng tối truyền đến một lực hút to lớn, cuốn tên nam tử Phong tộc đã bị hôn mê kia cuốn vào bên trong hầm ngầm tối đen.
Phong Vân Vô Kỵ một tay nắm lấy đầu tên nam tử hôn mê, Kiếm chi lĩnh vực trực tiếp bao phủ cả hai, cắt đứt cảm ứng của những tên Phong tộc khác đối với tên nam tử này.
Thần thức cường hãn như mũi nhọn đâm vào trong trong ý thức hải của tên nam tử này…
- A!
Tên nam tử Phong tộc đang hôn mê bỗng nhiên mở to hai mắt, trong miệng phát ra một tiếng kêu thống khổ, sau đó liền bất động, ký ức từ sâu trong linh hồn toàn bộ đều hiện ra dưới đôi mắt băng lãnh.
Phong Vân Vô Kỵ rất nhanh quét qua ký ức của tên đệ tử Phong tộc này. Những Phong tộc này nhiều năm sinh hoạt dưới lòng đất, bị giới hạn bởi hoàn cảnh sinh hoạt, cho nên ký ức trong đầu bọn họ đa phần đều giống hệt nhau. Sau khi xem qua một chuỗi hình ảnh nhạt nhẽo, hắn rốt cuộc cũng tìm được tin tức cần thiết: nơi ở của Phong tộc đại tướng quân, đồng thời còn có một bộ phận bản đồ của thông đạo dưới lòng đất của Phong tộc.
Bàn tay hơi co lại, Phong Vân Vô Kỵ muốn cắt đứt cổ của tên nam tử này, nhưng vừa mới đưa ra liền ngừng lại, trầm mặc trong chốc lát, sau đó mở ra một lỗ hổng trong bóng đêm, trước khi khe nứt kia sản sinh biến hóa, đem tên Phong tộc này ném vào bên trong…
- Tự sinh tự diệt đi!
Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm nói, sau đó khom người từ trong ngã rẽ tối tăm kia ngẩng đầu đi ra. Trong lúc bước đi, tiếng gió thổi bỗng nhiên nổi dậy, mỗi một bước bước ra, khí tức dưới thân liền phát sinh một chút biến hóa, ngay cả đôi mắt cũng biến đổi khó lường; khi bước ra bước thứ ba, đôi mắt của hắn đã hoàn toàn đen kịt như mực nước, khí tức toàn thân cũng trở nên như có như không…
Sau khi bước ra bước thứ bốn, khí tức của Phong Vân Vô Kỵ lại trở nên ngưng thật. Sau khi đi được năm trượng, cả người hắn đã sinh ra một loại biến hóa không hiểu, người vẫn như cũ, nhưng linh hồn thì đã không còn như trước…
Tâm niệm vừa động, cơ nhục trên đầu Phong Vân Vô Kỵ liền vặn vẹo, đột nhiên trở nên giống hệt như tên Phong tộc bị vứt vào trong thời không loạn lưu kia. Loại biến đổi này không chỉ có hình dạng, mà ngay cả linh hồn cũng sản sinh biến hóa…
Trong Phong tộc thánh địa, rất nhiều Phong tộc ở gần nơi này đều ẩn ước phát giác được một gã tộc nhân đột nhiên biến mất trong chốc lát, nhưng ngay khi bọn họ chuẩn bị đi vào xem thử, linh hồn của tên tộc nhân kia lại xuất hiện trong cảm nhận…
……
Trong hang động trơn nhẵn, ở giữa đặt một chiếc bàn đá cổ xưa cao ngang bụng người, phía trên đặt một ngọn đèn, bên cạnh ngọn đèn là một tấm Thái Cổ địa đồ cũ kỹ được trải ra, phía trên dùng ký hiệu khoanh lại từng nơi, chính là phạm vi mà Phong tộc nắm giữ.
Phía sau bàn đá kia, một gã nam tử hai tay chống trên bàn ngưng thần quan sát tấm địa đồ này, thỉnh thoảng lại nhấc bút lên, chú thích một chút vào bên cạnh.
- Báo! Đại tướng quân, có tin tức mới!
- Vào đi!
Nam tử kia cũng không ngẩng đầu lên, mái tóc dài từ trên đầu rũ xuống che khuất khuôn mặt, một nửa buông xuống trên bản đồ, khẽ đung đưa.
- Báo đại tướng quân! Mấy ngày trước Long Dương chân nhân đã bị chúng ta bắt, trước mắt bố trí của Đại tướng quân toàn bộ đã hoàn thành, thế lực của tộc ta đã cách Chiến Đế hành cung không đầy ba ngàn dặm.
Bên ngoài cửa đá, một gã Phong tộc áo trắng đi đến, quỳ một chân nói. Ánh đèn trong động quật chập chờn, khiến cho bóng đen phản chiếu trên vách động không ngừng chao đảo.
- Ừm, biết rồi!
Đại tướng quân nhấc bút, chú thích một chút vào chỗ trống trên địa đồ.
Trong động quật lại chìm vào yên tĩnh.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đại tướng quân chú thích xong liền ngẩng đầu lên, dưới mái tóc tán loạn lộ ra một khuôn mặt mang theo một chút tà dị, phía trên môi, hai chòm râu hình chữ bát từ khóe miệng thả xuống, dưới cặp lông mày dài là một đôi mắt hung ác giống như vĩnh viễn đều sung mãn tinh lực, tràn ngập trứ dã tâm vô hạn - đây là một nam nhân có cặp mắt như dã thú.
- Sao ngươi sao còn chưa đi?
Trong lòng đất, tên Phong tộc kia cúi đầu xuống, khuôn mặt thấp thoáng trong mái tóc từ trên trán rũ xuống, trầm mặc không nói, sau một lát đột nhiên lên tiếng:
- Đại tướng quân! Có một vấn đề tôi vẫn luôn muốn hỏi ngài, không biết ngài có thể trả lời không?
- Cái gì?
Con ngươi của Phong tộc đại tướng quân bỗng nhiên co rút lại, trực giác như dã thú khiến cho hắn cảm thấy sự tình có chút quỷ dị, tay áo dài rung lên, hai tay đã rời khỏi mặt bàn, chân khí toàn thân vận chuyển, từng vòng khí lưu lượn lờ bên cạnh người, giống như tùy thời chuẩn bị xuất thủ. Cùng lúc đó, thần thức của hắn cũng quét qua linh hồn của tên Phong tộc phía dưới. Trong biển linh hồn siêu thoát hiện thực, đại tướng quân nhanh chóng tiến hành tra xét một phen đối với linh hồn của tộc nhân quái dị cách đó không xa, nhưng kết quả cho thấy: đây quả thật là tộc nhân của hắn, chính xác đến không thể chính xác hơn.
- Ngươi muốn hỏi chuyện gì?
Đại tướng quân ngẩng đầu lên, thân thể hơi nghiêng về phía trước, giận dữ nói, mái tóc cuồng dã cũng theo đó bắt đầu vũ động.
- Tôi muốn hỏi…
Tên Phong tộc truyền tin kia từ từ đứng dậy. Ngay một khắc trước khi thân thể đứng thẳng, hắn đột nhiên bật dậy, tay phải vươn quá đỉnh đầu. Trong bốn góc động quật, từng tia sáng nhập vào trong bàn tay, chỉ trong nháy mắt toàn bộ động quật đã bị bao trùm trong một phiến ánh sáng màu trắng bạc:
- Ta muốn hỏi chính là, lúc này trong lòng ngươi có cảm thụ gì?
Tóc dài như tơ lay động lộ ra một khuôn mặt, khuôn mặt đó đột nhiên vặn vẹo, biến thành một khuôn mặt lãnh tuấn khác.
- Ngươi không phải là tộc nhân của ta!
Đại tướng quân Phong Lang sắc mặt biến đổi, lập tức quát lên:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Bàn tay của hắn bỗng nhiên vỗ mạnh lên bàn, người đã trở nên méo mó, tà tà thổi về phía sau, tay phải dựng thẳng như đao. Trong hư không trái phải, mấy chục vạn phong nhận dày đặc bắn nhanh ra, đan xen như mạng lưới. Giữa những phong nhận sắc bén như đao, từng tia sét lượn lờ, không ngừng bắn nhanh ra…
Phong Vân Vô Kỵ khẽ hừ một tiếng, thân thể nhoáng lên, liền hóa thành một luồng khói mỏng mắt thường khó có thể nhìn thấy, từ các loại góc độ không thể tưởng tượng lượn qua những phong nhận tràn ngập khí tức hủy diệt kia, sau đó lại ngưng tụ thành hình người, một chưởng ấn về phía tên đại tướng quân Phong Lang đang bắt đầu tiêu tán…
- Hừ! Mặc kệ ngươi là ai, vào được lãnh địa của Phong tộc ta cũng coi như có chút bản lĩnh, bất quá…
Trong mắt Phong Lang hiện lên vẻ âm hiểm, hung ác nói:
- Đây là ngươi tự tìm đường chết!
Dứt lời hắn liền ngẩng đầu, mái tóc dài phất lên, trước khi bàn tay Phong Vân Vô Kỵ còn cách ngực ba thước, đột nhiên hóa thành một luồng khí lưu tiêu tán không thấy.
Một giọng nói âm lãnh như có như không từ trong hư không vang lên:
- Phong Ma…
Vừa mới phát ra hai chữ, thanh âm liền im bặt, giống như là bị một bàn tay vô hình nắm chặt cổ, cường hành cắt đứt.
Tại một nơi gần vách động, thân hình của đại tướng quân Phong Lang nhanh chóng hiển lộ ra. Phong Vân Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, hai tay liên tục rung lên, bốn thanh trường kiếm bóng đen phân biệt đâm vào hai vai và đùi của Phong Lang, đóng chặt hắn vào vách động.
- A!
Phong Lang kêu thảm một tiếng, huyết sắc trên mặt đột nhiên tan hết, toàn bộ linh hồn như bị đốt cháy, đau đớn cơ hồ muốn gập người lại, trong con ngươi, thân ảnh Phong Vân Vô Kỵ không ngừng mở rộng. Trên mặt Phong Lang rốt cuộc cũng xuất hiện thần sắc sợ hãi, gầm lên một tiếng, thân thể một lần nữa tan ra.
Trên vách động, một thân ảnh nhàn nhạt thống khổ giãy dụa, không ngừng phát ra những tiếng gầm trầm thấp, nhưng bốn thanh trường kiếm bóng đen lại trực tiếp cắm vào trong thân thể hắn, cường hành đem hắn đóng chặt trên tường.
“Vút!”
Lại một thanh trường kiếm bóng đen phá không bay ra, đâm vào ngực của bóng đen đang giãy dụa cuộn lại trên vách động. Sau một tiếng kêu thảm thiết, linh hồn trên vách động đang vặn vẹo liền nhanh chóng mở rộng, một lần nữa hóa thành đại tướng quân Phong Lang đầu tóc tán loạn.
- Gieo gió thì phải gặt bão! Những gì Phong tộc gậy ra cho Kiếm vực, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại các ngươi. Mà ngươi, chỉ là một cái khởi đầu mà thôi.
Phong Vân Vô Kỵ từ không trung hạ xuống, lạnh lùng nói.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Phong Lang cúi đầu xuống, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi hột. Một nước cờ sai lầm, toàn bộ đều thua; rơi vào trong lĩnh vực của đối phương, một khi hóa thành phong thể thì lại bị bức ra.
- Đến bây giờ ngươi còn nghĩ không ra sao?
Phong Vân Vô Kỵ từng bước một đi đến, khí thế cường hãn như kinh đào hải lãng, từng đợt tràn về hướng Phong Lang.
“Phụt!”
Phong Lang đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sương máu tràn ngập vừa vặn ngăn trở tầm nhìn Phong Vân Vô Kỵ. Liền ngay lúc này, hai tay của hắn bỗng mở ra, năm thanh trường kiếm bóng đen từ trong cơ thể bắn ra, sau đó thân thể nhanh chóng vọt lên…
Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ khẽ biến, hai tay chợt hợp lại, liên tục thao túng lĩnh vực, nhưng vẫn chậm một bước…
Một cỗ lực lượng cường đại từ nơi nào đó trong hư không tràn ra, va chạm cùng với lĩnh vực do Phong Vân Vô Kỵ khống chế. Phía trên động quật, một khe hở của lĩnh vực nhanh chóng mở rộng, một đạo khí lưu từ trong đó bắn ra…
Trong lĩnh vực, bên nắm giữ lĩnh vực có rất nhiều ưu thế, còn bên kia thì lại phải chịu nhiều hạn chế.
Phong Lang dù sao cũng có kinh nghiệm phong phú, nhân khoảng thời gian này, rốt cuộc đã nhìn ra một điểm sơ hở trong lĩnh vực không hoàn mỹ của Phong Vân Vô Kỵ, nhanh chóng chạy ra…
“Ầm ầm!”
Một đạo gió sắc như mũi tên đánh vào vách tường động quật, cường hành mở ra một thông đạo. Phong Vân Vô Kỵ cũng phản ứng rất nhanh, dưới chân nhún một chút, thân thể lập tức bắn ra, nhanh chóng đuổi theo…
Trong thiên hạ luận về tốc độ, Kiếm Thần xưng là đệ nhị, người nào dám xưng đệ nhất?
Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ sắp đuổi kịp, khí lưu phía trước bỗng nhiên tiêu tán, Phong tộc đại tướng quân hạ xuống mặt đất, mái tóc dài phất qua sau đầu, quay người lại, cười âm hiểm nói:
- Ta nói rồi, ngươi không nên tới…
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang, hàng ngàn sợi tơ gió bắn ngược trở về, dùng tốc độ như tia chớp đan xen qua lại. Một mảng đất lớn vô thanh vô tức biến mất. Trên đường tơ gió xuyên qua, không một thứ gì có thể ngăn cản, Phong Vân Vô Kỵ trong nháy mắt liền bị những bị những tơ gió kia bao phủ…
- Phong Ma Thiên Hạ quyết!
Một tiếng nổ vang, Phong Vân Vô Kỵ đang lao nhanh đến bỗng kêu lên một tiếng, máu trong cơ thể bắn ra, tạo thành một phiến sương máu như mộng ảo giữa hư không…
- Ha ha ha…
Tiếng cười cuồng dại của Phong Lang kinh động khắp cả lòng đất. Sau khi từng đạo tơ gió biến mất, lòng đất đã xuất hiện một thông đạo khổng lồ trống trải, một đoàn sương máu nồng nặc lượn lờ bên trong.
- Mặc kệ ngươi là Kiếm Thần hay là ai, chỉ cần trong cơ thể có chân khí, bổn tọa liền có thể khiến cho ngươi trong nháy mắt máu huyết nổ tung mà chết…
Phong Lang cười âm hiểm, bước nhanh vào trong đoàn sương máu kia, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn.
- Vậy sao?
Một giọng nói hờ hững từ trong hư không vang lên, sau đó trong sương máu, những điểm sáng tụ lại, hóa thành một bàn tay trắng nõn như tia chớp vươn về phía trước, chụp lấy cổ Phong Lang, đem hắn xách lên.
Trong sương máu, không gian vặn vẹo, từng điểm sáng lại tụ tập thành thân thể Phong Vân Vô Kỵ, trong ánh mắt mang theo vẻ băng lãnh như coi thường tất cả, đem Phong Lang nhấc cao lên.
- Ặc…
Phong Lang cố sức giãy dụa. Trong thời gian một hơi thở, thân thể hắn đã biến đổi mấy lần giữa phong thể và thân thể, nhưng cho dù làm như thế nào cũng không thể thoát khỏi tay Phong Vân Vô Kỵ. Bàn tay kia giống như không chỉ khống chế thân thể hắn, mà còn khống chế cả hồn thể vô hình.
- A!
Từ một nơi xa xôi dưới lòng đất, một tiếng rít giận dữ vang lên:
- Phong Vân Vô Kỵ!
“Ầm ầm!”
Toàn bộ lòng đất đều rung chuyển, một cỗ cường đại khí tức khiến cho thiên địa biến sắc nhanh chóng đến gần, tiếng nham thạch dưới lòng đất bị nổ tung không ngừng vang lên.
- Trò chơi kết thúc.
Phong Vân Vô Kỵ nghiêng tai lắng nghe một chút, sau đó năm ngón tay thu lại, trực tiếp dùng thân thể Phong Lang làm lá chắn, phá vỡ tầng tầng nham thạch, lao về hướng lúc đầu đã đến.
Phương thức mặc dù dã man, nhưng cũng rất hữu hiệu.
Ngay khi xuyên qua thông đạo khổng lồ mà phức tạp dưới lòng đất, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cảm giác dưới tay có chút dị dạng, cúi đầu nhìn xuống, lại thấy Phong Lang vẻ mặt kiên nghị , giống như đã hạ quyết tâm “tráng sĩ chặt cổ tay”; từ đầu đến chân, một khe nứt đem thân thể hắn phân thành hai nửa, nhanh chóng mở rộng ra.
- Không nên lộn xộn!
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nói, sau đó trực tiếp giải khai một bộ phận phong ấn, dùng ưu thế thần thức tuyệt đối, trực tiếp làm cho Phong tộc đại tướng quân Phong Lang hôn mê bất tỉnh.
Mỗi người đều không thích những biến số không biết, muốn tránh những biến số này, phương pháp rất đơn giản, chính là bóp chết nó trước khi nó này bắt đầu nảy sinh, chí ít Phong Vân Vô Kỵ cũng cho rằng như thế.
- Phong Vân Vô Kỵ, có giỏi thì đừng chạy!
Thanh âm giận dữ của Phong Tôn từ phía sau vang lên, một bóng người đang dần dần đuổi theo.
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững quay đầu lại, nhìn thoáng qua một chút, sau đó xách theo Phong tộc đại tướng quân như một con chó chết, từ lòng đất phá không bay ra, trực tiếp mở ra một lỗ hổng giữa hư không, bước vào trong không gian loạn lưu…
- Đừng tưởng rằng, thế gian này chỉ có một mình ngươi là thông minh…
Tiếng cười trào phúng của Phong Vân Vô Kỵ từ trong vết nứt không gian đang nhanh chóng khép lại truyền ra…
-----*-----