Chương 414: Từ xưa còn lại, Sát Lục chi phó

Thanh âm vừa dứt, hai ác ma to lớn, sau lưng mang cánh, trên đầu có bảy cặp sừng sắc nhọn, thân dưới kéo một cái đuôi to lớn, khuôn mặt giống như sơn dương, kiên ngạnh như sắt, lần lượt xuất hiện hai bên Phong Vân Vô Kỵ, hai khối khuỵu xuống, quỳ trước mặt hắn, lỗ mũi to lớn phập phồng, phun ra hai luồng khí trắng mang theo mùi hôi thối tanh tưởi.

- ....

Phong Vân Vô Kỵ ngây ngốc nhìn hai tên ác ma khổng lồ, cho dù đã quỳ vẫn vượt xa thân thể hắn, cái bóng to lớn hạ xuống bao trùm toàn bộ ma thân của Phong Vân Vô Kỵ vào trong.

Áp lực như bài sơn đảo hải ầm ập đổ tới, hai tên ác ma căn bản không cố ý nhưng uy áp vô hình phát tán ra đã đủ khiến ma thân của Phong Vân Vô Kỵ run rẩy. Ma thân của ác ma thuần chủng cùng ma thân tiến hóa từ ma trùng có khác biệt về bản chất, giống như chênh lệch giữa thượng vị giả và hạ vị giả.

Đưa mắt nhìn lướt qua, trên trán hai tên ác ma to lớn có một ấn ký kỳ lạ màu đỏ máu pha lẫn ánh vàng, Phong Vân Vô Kỵ khẽ thở phào, như Sát Lục chi hồn đã nói, đây chính là Sát Lục chi phó mà mỗi đời Sát Lục chi chủ lưu lại!

- Hỗn trướng, trước mặt bổn tọa mà biến to thế này, muốn tạo phản hay sau?

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên phẫn nộ quát, sau đó ánh mắt thoáng đánh giá thân thể khổng lồ của bọn chúng, trong lòng không khỏi có chút oán thán:

- Khốn kiếp, đến lúc nào lão tử mới có được thân thể cao lớn thế này đây? Lần trước nhờ Bổn tôn trợ giúp nghiên cứu một số công quyết ma thần, chẳng biết tên đáng ghét ấy có thèm để ý không nữa!

- Vâng, chủ nhân.

Hai tên Sát lục chi phó cao giọng nói, thân thể giống như một quả bóng bị xì hơi nhanh chóng thu lại, chỉ sau nhát mắt đã biến thành tương đương với Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ ngây người nhìn bọn chúng rồi bỗng mở miệng nói:

- Các ngươi làm thế nào biến thân thể to lớn lên? Sử dụng ma công gì?

Hai tên Sát Lục chi phó đưa mắt nhìn nhau, có chút ngạc nhiên nói:

- Đây là bản năng của chúng thần, không phải là ma công gì cả.

Tại Ma giới, rất nhiều ma thần thường thường đều mang thân thể cao tới mấy trăm trượng thậm chí cả vạn trượng, thân thể như thế sẽ có rất nhiều lợi ích khi đại chiến, ít nhất là Phong Vân Vô Kỵ cực kỳ thích thân thể có sức áp bức như vậy. Vốn hắn tưởng rằng hai tên Sát lục chi phó sẽ biến thành thân người, bởi vì biến thành thân người là năng lực mà ma tộc đẳng cấp cao đều có nhưng hiển nhiên cách biến hóa lớn nhỏ của chúng lại vượt ngoài dự đoán của Phong Vân Vô Kỵ

“Thân cao trăm trượng, vẫn còn kém một chút, có cũng được, không có cũng được.”

Tự an ủi một hồi trong lòng Phong Vân Vô Kỵ liền cảm thấy khá hơn nhiều.

- Tên hai ngươi.

Hắn lạnh lùng nói.

- Thần là Sát Lục chi phó Mã Phi Lạc Tư.

- Thần là Sát Lục chi phó Tạp Cổ La Tư.

- Các ngươi tại sao lại xuất hiện ở đây?

Khẽ ngừng một chút, Phong Vân Vô Kỵ hỏi.

- Bẩm chủ nhân, chúng thần tại đời chủ nhân thứ 27 thì bị thẩm phán giả đẩy vào vùng đất bỏ hoang này, tại đây người hầu của Sát Lục chi chủ là nhiều nhất nhưng cũng là yếu nhất.

- Vùng đất bỏ hoang, có rất nhiều Nghịch thần giả cường đại mạnh mẽ đang ngủ say, ở đây thần lực của bọn họ bị tiêu hao quá nhiều không thể không chìm vào giấc ngủ. Ở chỗ bọn họ ngủ say, di khí chi chủ La Đức Lý Cách Tư nắm phần lớn quyền thống trị tại vùng đất bỏ hoang này, liên tục thủ hộ những Nghịch thần giả đang ngủ say, chờ đợi thời thời cơ, khiêu chiến Hắc Ám Chủ Thần một lần nữa.

- Trong số các Nghịch thần giả, chỉ có Sát Lục chi chủ là có thể thuận lợi tìm được người kế thừa trước khi bị thẩm phán giả tìm thấy, vì thế theo thời gian, Sát Lục chi phó xuất hiện tại đây là nhiều nhất, chỉ có điều, năng lực của chúng thần đều không cao, luôn bị các Nghịch thần giả khác cùng cư dân cùng đất bỏ hoang truy sát, ở đây, chúng thần địa vị thấp kém nhất, nhân số lại đông nhất.

Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ biến ảo bất định, khi hai tên Sát Lục chi phó tự thuật, hắn thủy chung vẫn trầm mặc không nói.

- Triệu tập tất cả Sát Lục chi phó lại đây.

Sau khi hai người thật lại tình huống ở vùng đất bỏ hoang, Phong Vân Vô Kỵ đơn giản mà uy nghiêm nói.

Hống!

Một tiếng kêu sắc nhọn phát ra từ hai tên Sát lục chi phó, tiếp đó âm thanh chấn động ầm ầm từ bốn phía truyền tới, giống như có cả ngàn vạn đại quân đang chạy tới. Một luồng thủy triều đen ngòm đông đặc như nước biển từ trong đám sương mù màu xám ập đến, bên trong thủy triều điểm điểm ánh sáng lấp lóe, một luồng khí tức cường đại từ bốn phương tám hướng ào tới, tiếng gió ầm ầm, khí thế đó không khỏi khiến Phong Vân Vô Kỵ biến sắc.

Vô số ma tộc hình thù kỳ dị, bộ dạng khát máu quỳ phục bên trong thủy triều, trong từng cặp mắt to lớn lấp lóe hàn quang lộ ra một loại khí thế giết chóc trời sinh.

Hống!

Từng đạo sát khí tụ lại thành một cột khí đen kịt xộc thẳng lên trời trong tiếng gào rống những ác ma chìm đắm trong sát lục chi khí tại vùng đất bỏ hoang vung vẩy chiếc đuôi dài, phủ phục dưới đất, thanh âm trúc trắc, bạo lệ vang vọng tận chân trời:

- Tham kiến Sát Lục chi chủ!

“Một tên, hai tên... Trăm, nghìn... Không ngờ lại có hơn ba nghìn tên!”

Phong Vân Vô Kỵ ánh mắt lấp lóe, lướt qua những kẻ theo đuổi cường đại này, một cảm giác kỳ lạ bùng lên trong lòng hắn:

"Nhiều ma tộc mạnh mẽ như vậy, tất cả đều là thủ hạ của ta, đây mới đúng là lực lượng thực sự của bổn tọa."

Đối với đệ thất thiên ma hoàng Cổ Liệt Nhĩ đang tọa trấn Trung ương Ma giới bên ngoài vùng đất bỏ hoang, Phong Vân Vô Kỵ thủy chung vẫn có cảm giác hoài nghi, không thể tin tưởng, trong mắt hắn, loại thực lực như hiện tại của Cổ Liệt Nhĩ chỉ là tạm thời, chỉ cần một chút thời gian là có thể hoàn toàn khôi phục lại ma tộc cấp cao, muốn hắn thật tâm thuần phục căn bản là chuyện không thể.

Lấy đức phục người, trong thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu đó chỉ là một câu chuyện cười, thực lực mới là vương đạo.

- Hắn là Sát Lục chi chủ ư?

Trong đám ác ma đang quỳ rạp bỗng có một thanh âm khàn khàn, khó nghe lọt vào tai Phong Vân Vô Kỵ:

- Không phải nhầm chứ, Sát Lục chi chủ sao lại yếu như vậy?

- To gan! ...

Sát lục chi phó đứng bên trái quát lên.

- Ân?!...

Phong Vân Vô Kỵ giơ tay ngăn tên Sát lục chi phó kia lại, bất động thanh sắc chậm rãi quay người nhìn tên sát lục tùy tùng vừa buông lời bất kính.

Đây là một tên cao đẳng ma tộc có bảy chiếc sừng, tai trâu mặt ngựa, hai chân như vó ngựa, người đứng cao hơn mười trượng, lúc này đôi mắt to như chuông đồng lộ vẻ hoài nghi, nhìn chằm chằm đánh giá Phong Vân Vô Kỵ.

- Không sai, Sát lục chi chủ cường đại đến mức nào, sao có thể như hắn, không ngờ còn chưa đạt thành ma thần chi thân!

Một tên ma tộc cường đại khác đang quỳ dưới đất cũng đứng dậy, thân thể như thép đúc lấp lóe quang mang khiếp người:

- Huống chi, chúng ta căn bản không nhìn thấy phù văn của Sát Lục chi chủ trên trán hắn!

Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt co rút, thần sắc có chút hung ác, trong lòng hắn căm ghét nhất là bị người khác nhắc tới chuyện xuất thân từ ma trùng cấp thấp, chính xuất thân từ ma trùng đã hạn chế một thân ma công của Phong Vân Vô Kỵ phát huy năng lực cực hạn, nếu có được một cỗ ma thân thì uy lực của Hấp tinh đại pháp đệ bát tầng còn phải tăng thêm một bậc.

Sát Lục chi phó Mã Phi Lạc Tư nghi hoặc liếc nhiền Phong Vân Vô Kỵ, chần chừ một chút rồi khẳng định:

- Ta cũng không hiểu nhưng từ sát lục chi ảnh trong người hắn, chắc chắn không nghi ngờ gì chính là Sát Lục chi chủ.

Mã Phi Lạc Tư vừa lên tiếng, những ác ma theo đuổi Sát Lục chi chủ đang quỳ dưới đất lập tức xao động, lại có một số ác ma cao cấp đứng dậy, hoạt động thân thể to lớn như một ngọn núi nhỏ, phát ra âm thanh rầm rầm rồi lười biếng nói:

- Hai vị đại nhân, bọn ta chỉ nghe lệnh Sát Lục chi chủ cường đại, còn Sát Lục truyền nhân vẫn đang trưởng thành....

Nói đoạn từng ánh mắt liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ:

- Bọn ta không muốn đi theo.

Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ càng lúc càng khó coi, sự cao ngạo của đám gia hỏa bị đẩy tới vùng đất bỏ hoang này vượt quá dự liệu của hắn, không khỏi khiến sắc mặt hắn thêm nặng nề.

- Rất tốt.

Phong Vân Vô Kỵ nghiến răng nghiến lợi, trong miệng phát ra âm thanh răng rắc, hung ác nói:

- Còn kẻ nào muốn đi?

Lại thêm một số ác ma đứng dậy, xoay người chậm rãi đi ra ngoài.

- Hừ!

Phong Vân Vô Kỵ quát lạnh, tròng mắt co lại, sát cơ bộc phát:

- Xem ra đã ở đây lâu như vậy mà các ngươi vẫn chưa hiểu được một đạo lý!

Trong tiếng nói, đôi tay như thiểm điện bắn ra, hướng về mấy chục tên ác ma vừa đi được vài bước, một mở một kéo, tàn nhẫn nói:

- Không cần biết bổn tọa có phải Sát Lục chi chủ hay không, bổn tọa mạnh hơn các ngươi, các ngươi buộc phải phục tùng bổn tọa, thuận ta thì sống, chống ta thì... Chết!

Đến từ cuối cùng, năm ngón tay chấn động, một lực hút cực mạnh phóng ra từ chưởng tâm, Hấp tinh đại pháp đệ bát tầng toàn lực phát động. Mấy chục tên ác ma kiệt ngạo bất thuần vừa đi được một đoạn ngắn, sau lưng liền truyền tới một luồng sức mạnh kỳ lạ, trong lòng chấn động, hai vay rung lên nhanh chóng quay người lại, đồng thời ma khí đã ngưng tụ giữa hai tay, nhưng vừa xoay được nửa người, lực hút không thể chống cự đã ập tới kéo thân thể bọn hắn rời khỏi mặt đất, bay về phía sau...

Mã Phi Lạp Tư cùng Tạp Cổ La Tư chấn kinh nhìn đám ác ma vừa không thần phục bị Phong Vân Vô Kỵ hút bay ngược lại như diều đứt đây, thân thể bay được mấy chục trược đột nhiên lần lượt phát ra tiếng gào tê tâm liệt phế, trong ánh mắt kinh hãi của tất cả ác ma, máu thịt như thép đúc của những ma tộc này một lực lượng kỳ lạ ăn mòn hóa thành từng đám khí đen tán nhập vào không khí, ùa vào lòng bàn tay Phong Vân Vô Kỵ như cá voi hút nước...

Lộp bộp!

Từng bộ hãi cốt trắng bệch từ trên không rơi xuống, chìm vào trong bùn lầy làm đất bùn bắn lên tung tóe, hai hốc mắt trống rống nhìn chằm chằm lên trời, giống như không thể tin được, bản thân mình lại dễ dàng mất mạng như vậy.

Ngón tay Phong Vân Vô Kỵ khẽ cong lại, trong bùn lầy một bộ xương khổng lồ tự động bay lên, rơi xuống dưới chân hắn, Phong Vân Vô Kỵ đạp lên cái đầu to lớn của bộ xương, trong mắt thấp thoáng sát cơ, lướt qua đám ác ma xung quanh, lạnh lùng nói:

- Bây giờ còn ai không phục?...

Đám ác ma câm như hến, bấy giờ chúng mới nhận ra, tên ác ma trước mắt chẳng phải loại tốt đẹp gì, mấy phút trước hắn chỉ dùng chút sức mạnh đã ngăn cản được công kích của mọi người, những cái đầu xấu xí đều cúi thấp xuống.

- Hừ, bổn tọa mặc dù vẫn chưa có ma thần chi thân nhưng muốn đối phó với đám rác rưởi các ngươi thì dư sức.

Phong Vân Vô Kỵ hung ác nói:

- Từ bây giờ trở đi, các ngươi nghe lời bổn tọa, ai dám khán lệnh, giết không tha.

-Thuộc hạ nguyện thần phục.

Đám ác ma kính kính sợ sợ cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt tàn bạo của Phong Vân Vô Kỵ.

- Mã Phi Lạc Tư, ở đây rút cuộc có bao nhiêu tín đồ của bổn tọa?

- Chủ nhân, thần cũng không rõ ràng, vùng đất bỏ hoang này tồn tại từ rất lâu, chôn giấu rất nhiều bí mật, chỗ nào cũng đầy quỷ dị cùng sát cơ, dù là thần cũng không dám thâm nhập quá sâu, cũng không biết rút cuộc có bao nhiêu người đi theo chủ nhân, chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được. Rất nhiều kẻ cũng như chúng thần, tản mác khắp nơi, nhất thời không thể liên hệ được.

Phong Vân Vô Kỵ im lặng, về ma thức và linh hồn mà nói, một loạt ma quyết đỉnh cấp sớm đã giúp hắn đủ sức địch lại những ma tộc cấp cao, dù là Sát Lục ma quyết hay Hấp tinh đại pháp đều là ma công hàng đầu, cái nào lộ ra cũng đủ chấn động cả ma giới nhưng thân thể tự nhiên lại là nhân tố hạn chế lớn nhất của hắn, dù linh hồn cùng ma thức có mạnh hơn nữa, bị thân thể hạn chế thì năng lực chỉ phát huy được có hạn, đây thủy chung vẫn là nỗi đau của hắn, mà tại đây Phong Vân Vô Kỵ càng cảm thụ sâu sắc vấn đề này.

Thực lượng cường đại, thế lực đủ để chấn động một phương, đây đều là thứ Phong Vân Vô Kỵ vẫn truy cầu.

Trầm ngâm một lúc hắn quay sang hai tên Sát Lục chi phó nói:

- Thời gian hai ngươi tồn tại cũng đã lâu, có biết biện pháp nào có thể không nhờ Trọc thế ma trì, đề thăng thân thể tới ma thần cấp không?

Mã Phi Lạc Tư cùng Tạp Cổ Lạc Tư đưa mắt nhìn nhau, sau đó lắc lắc đầu:

- Theo như chúng thần biết, các đời Sát Lục chi chủ khi tu tập Sát Lục ma quyết đều không dưới ma thần cấp, bất quá...

Phong Vân Vô Kỵ sắc mặt khẽ trầm xuống, vốn trong lòng đã thất vọng nhưng khi nghe hai chữ “bất quá” tinh thần lập tức chấn động, quát hỏi:

- Bất quá cái gì?

- Bất quá chúng thần biết một loại công pháp có thể đưa thân thể đề thăng tới trình độ tiếp cận vô hạn với cảnh giới ma thần cấp nhưng vẫn không phải là ma thần cấp.

- Nói cho bổn tọa...

Phong Vân Vô Kỵ nôn nóng hỏi.

- Thuộc hạ tuân mệnh, chỉ là, chủ nhân...

Mã Phi Lạc Tư đang định nói lại thôi.

- Nói!

Phong Vân Vô Kỵ lạnh giọng quát:

- Bổn tọa ghét nhất là đang nói lại thôi.

- Khối thần cách này...

Mã Phi Lạc Tư chỉ khối tinh thể không biết từ lúc nào bị Phong Vân Vô Kỵ quẳng vào trong bùn nhão, chỉ mơ hồ lấp lóe vài kiểm kim sắc, nói:

- Chủ nhân, tốt nhất là không nên đụng vào nó...

- Nga?

Phong Vân Vô Kỵ tròng mắt khẽ co lại.

- Phàm là những kẻ có thần cách thì cả đời đừng mơ đến chuyện rời khỏi vùng đất bỏ hoang này nữa. Đây là một truyền thuyết cổ xưa không biết lưu truyền từ lúc nào tại nơi đây, mảnh đất bị bỏ hoang này bị hai sáu Chủ Thần ánh sáng và bóng tối nguyền rủa, khối thần cách này...

Tạp Cổ Lạp Tư chỉ mảnh khuyết trên góc khối tinh thể màu vàng nói:

- Vùng đất bỏ hoang sau khi Nghịch thần giả cổ đại vẫn lạc và ngủ say, thần cách chi tinh tại nơi đây lại thôi sinh ra một lớp Nghịch thần giả mới, có thần cách, có nghĩa là có sức mạnh cường đại những cũng có nghĩa là tuyệt đối không thể rời khỏi nơi này, chủ nhân nếu muốn thoát khỏi đây...

Phong Vân Vô Kỵ mở bàn tay phải, một luồng hắc khí từ trong chưởng tâm trào ra, một mảnh ra tróc xuống, dưới lớp da một mảnh tinh thể màu vàng cực nhỏ xoay tròn trong huyết nhục, trồi lên. Nhìn chằm chằm vào mảnh vụn thần cách, Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhíu mày, thầm nghĩ:

“Vùng đất bị bỏ hoang này có rất nhiều chuyện cổ quái, thần cách mặc dù rất hấp dẫn nhưng nếu không thể rời khỏi đây thì không khỏi có chút được không bằng mất, hơn nữa đám gia hỏa này cũng là thủ hạ của ta, khối thần cách này đã không lấy được thì cũng không thể làm lợi cho kẻ khác được.

Xuy!

Phong Vân Vô Kỵ vung tay, tùy tiện triệu một tên ác ma không dám phản kháng tới, xé một mảnh da trên người hắn, cúi đầu hướng tới khối thần cách, nhưng đúng lúc hắn đưa tay ra...

Hống!!

Một tiếng gầm cuồng bạo từ xa xôi truyền tới, tiếng gầm mang theo mị lực kỳ dị, Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy âm thanh như một cây gậy sắt chọc vào hai tai dùng sức khuấy động, đầu óc chấn động ong ong.

Ầm ầm ầm!!

Từng tràng âm thanh vang dội truyền tới, Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy những tên tùy tùng của Sát lục chi chủ sắc mặt thống khổ ngã quỵ xuống đất, trong miệng máu tươi tuôn ra ồ ạt.

- Nguy rồi!... Chủ nhân mau chạy, là Nghịch thần giả, bọn chúng có thể cảm ứng được thần cách vô chủ tồn tại...

Tạp Cổ La Tư rống lên.

Trong mắt Phong Vân Vô Kỵ bạo phát sát cơ:

- Nghịch thần giả thì sao?...

Còn chưa dứt lời, từ bốn phía đã có từng tràng âm thanh như thần linh phẫn nộ truyền đến...

Lệ!

- Hừ!

Phong Vân Vô Kỵ tức giận hừ mạnh, mấy chục đạo khí thức mạnh mẽ tột cùng từ xung quanh tràn tới, hiển nhiên là càng lúc càng có nhiều Nghịch thần giả cảm ứng được có thần cách vô chủ tồn tại, nhanh chóng chạy tới đây, Phong Vân Vô Kỵ dù có tự đại cũng không làm chuyện phí phạm sức lực một chống mười, chống trăm mà chưa chắc đã được cái gì, nếu lấy mười giết một nói không chừng hắn sẽ rất vui vẻ mà làm.

- Rút!

Phong Vân Vô Kỵ có chút không cam tâm nhìn khối thần cách ngập một nửa trong bùn lầy dưới đất, trong lòng thật sự không hiểu, tên Nghịch thần giả xui xẻo đó, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến hắn nằm tại đây, bị sát lục chi khí của mình dễ dàng làm thịt, với thân phận của Nghịch thần giả hẳn là sẽ không suy bại đến mức chỉ còn mỗi cái đầu còn sống!

Nơi này sắp phát sinh một trường tranh đoạt thần cách thảm liệt, Phong Vân Vô Kỵ chuyển mảnh vỡ thần cách vào trong máu thịt, thân thể rung động, sát lục chi khí hùng hậu tràn vào cơ thể những kẻ đi theo, khiến thần trí chúng thanh tĩnh lại, tiếp đó dẫn mấy nghìn tên tùy tòng nhanh chóng chạy vào sâu trong màn sương dày đặc, sau lưng mấy đạo hắc ảnh như đại bàng phóng tới, ánh mắt lạnh băng, uy áp khổng lồ bao trùm khu vực mấy người Phong Vân Vô Kỵ vừa đứng...

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện