Chương 431: Trở mặt vô tình, chủ tớ đối đầu
- Hừ, ngươi cho rằng ta là ai? Từ trước đến giờ Luyện Ngục chi vương đã nói ra thì sẽ không nuốt lời.
Luyện Ngục chi vương không vui nói.
- Thật đáng tiếc, đối với cái mà ngươi gọi là danh dự ta không hề quan tâm. Hãy dùng quy tắc trong chu thiên mà chư thần nắm giữ làm chứng, lập một lời thề đi!
Phong Vân Vô Kỵ không hề nể mặt nói.
- Ngươi… Hừ, ngươi không được lựa chọn, muốn hay không cũng phải đáp ứng!
Luyện Ngục chi vương lạnh lùng nói.
Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy, con ngươi bỗng nhiên co rút lại, dưới khe mắt nhỏ hẹp lóe lên một vệt sáng lạnh lẽo:
- Có ý tứ, quả nhiên là ngươi có chỗ dựa lớn nên không coi ai ra gì…
Phong Vân Vô Kỵ châm chọc:
- Không biết Luyện Ngục chi vương vĩ đại có tin hay không, trước khi ngươi dùng sức mạnh cướp đoạt thần cách của ta, con kiến hôi trong mắt ngươi này có thể cho ngươi phải trả giá không nhỏ, đồng thời phá hủy thần cách trước khi ngươi đoạt được.
Luyện Ngục chi vương khẽ giật mình, con ngươi to lớn nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, còn Phong Vân Vô Kỵ lại không nhượng bộ chút nào. Hai ma đầu cường hãn có thể hình hoàn toàn chênh lệch đối diện với nhau một lúc lâu, cuối cùng Luyện Ngục chi vương cất giọng trầm thấp nói:
- Ngươi thắng rồi, con kiến hôi chết tiệt!
Chiêu vừa rồi do Phong Vân Vô Kỵ điều động sát lục đầy trời khí tức đánh xuống đã để lại ấn tượng thật sâu với Luyện Ngục chi vương.
- Muốn thần cách thì hãy thề đi! Dù sao chỉ cần ngươi không có ý định nuốt lời, có thề hay không đối với ngươi cũng chẳng có gì khác nhau.
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nói.
Nhìn giữa trán của Phong Vân Vô Kỵ, Luyện Ngục chi vương cảm nhận được rõ ràng, bên dưới da thịt ẩn giấu một viên thần cách như ngọc chưa mài, uy lực chưa phát huy. Ý chí của hắn không ngừng dao động, liếm liếm nước bọt chảy ra bên mép, trong lòng đấu tranh: “Đây là một thứ tốt… thật sự có thể sánh ngang với rất nhiều thượng phẩm thần cách. Tuyệt vời nhất chính là hắn vẫn chưa phát huy được uy lực của thần cách, cho nên thần cách còn chưa bị vấy bẩn. Chỉ cần lấy được là có thể hoàn toàn sử dụng, thật sự là bảo bối tốt. Có viên thần cách này, nói không chừng ta có thể tu luyện được thần cách thuộc về Luyện Ngục ma thần, đến lúc đó… Thế nhưng, ta làm sao có thể hạ mình trước một con kiến hôi, đồng thời còn phải khuất nhục lập lời thề như vậy! Luyện Ngục chi vương vĩ đại quyết không thể khuất phục!”
- Suy nghĩ xong chưa?
Phong Vân Vô Kỵ không nhịn được hỏi.
- Được rồi, được rồi, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi vùng đất bỏ hoang, ta thề!
Đứng trước khả năng trộm gà không được còn mất nắm gạo, Luyện Ngục chi vương rốt cuộc phát ra lời thề khuất nhục.
“Chờ sau khi giao dịch hoàn thành, ta thề sẽ giết chết ngươi!” - Luyện Ngục chi vương nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, trong lòng hung ác thầm nghĩ.
Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn chú ý đến Luyện Ngục chi vương, không bỏ qua bất cứ một biến hóa nào, kể cả những chỗ nhỏ nhất. Đây vốn là bản năng của ma trùng.
“Con bò sát chết tiệt, đến khi đó ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta!” - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ. Hai bên mặc dù chán ghét nhau, nhưng cũng không vạch trần điều này.
- Được rồi, ta đã lập lời thề. Có điều, bây giờ ta còn chưa muốn đưa ngươi rời khỏi vùng đất bỏ hoang. Lão tử đã đói bụng, cần phải đi kiếm thức ăn. Mặt khác, trong điều kiện của chúng ta còn phải thêm vào một khoản. Xuyên qua vách chắn của vùng đất bỏ hoang cần tiêu hao rất nhiều năng lượng, những bộ hạ kia của ngươi vừa lúc có thể dùng để bổ sung, điều này tuyệt không có chỗ thương lượng…
Luyện Ngục chi vương trong lòng bực bội để lại những lời này. Không đợi Phong Vân Vô Kỵ trả lời, chiếc đuôi lớn thật dài đập mạnh trên mặt đất một cái, lưu lại một đường rãnh dài mấy chục trượng, sau đó như đạn pháo bay lên. Thân thể cao lớn tại không trung lắc lư một chút, đột nhiên gập lại, biến mất về phía tây…
Dưới mặt đất, Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt ngạc nhiên. Đợi sau khi Luyện Ngục chi vương rời khỏi, trong mắt hắn mới lóe lên một tia sáng đắc ý và tàn nhẫn: “Hà hà, ngươi tưởng rằng ta quan tâm đến chúng sao… Giết đi, cứ giết đi! Hừ! Ta vốn dự định sẽ xuất thủ, bây giờ ngươi ra tay thì càng đỡ công ta phải làm. Con bò sát chết tiệt, chờ đến khi ta sở hữu lĩnh vực nhất định sẽ đến thu thập ngươi… Không, bổn tọa nhất định phải tìm ra tên thật ngươi, để ngươi suốt đời phải làm nô lệ cho bổn tọa. Hừ!”
Bước ra một bước, từng luồng ma khí từ bên thân tỏa ra. Cơn gió qua đi, Phong Vân Vô Kỵ đã hóa thành tàn ảnh biến mất tại chân trời.
“A!”
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên từ các nơi tại vùng đất bỏ hoang, trong tiếng tiếng kêu gào thê thảm loáng thoáng có thể nghe được tiếng cười đắc ý của Luyện Ngục chi vương. Trong lòng Luyện Ngục chi vương lúc này tràn ngập lửa giận, rất cần phát tiết, vì thế chúng ma đầu tại vùng đất bỏ hoang lại trở thành vật hi sinh. Từng người trong lòng kinh hãi, hốt hoảng chạy trốn…
Sát Lục ma cung đồ sộ vẫn như trước chìm trong một phiến sương xám dày đặc, chỉ còn lại những đường nét mờ ảo như ẩn như hiện trong sương mù, thoạt nhìn có cảm giác dữ tợn, giống như một con mãnh thú đang ngồi trong bóng tối rình mồi.
Chinh chiến vẫn tiếp tục như trước, Sát Lục ma quân vẫn tiếp tục thay chủ nhân Sát Lục mở rộng lãnh địa của hắn. Thế nhưng tất cả đều không phải là thứ Phong Vân Vô Kỵ quan tâm lúc này, và hắn cũng sẽ quan tâm.
Lúc này, mới quan tâm của hắn là làm sao để rời khỏi nơi đây.
Dưới sự trợ giúp của linh hồn Sát Lục, sát lục khí tức trên bầu trời vùng đất bỏ hoang tích lũy qua năm tháng dài đằng đẵng đã bị Phong Vân Vô Kỵ hấp thu một bộ phận vô cùng.
Sát Lục ma quyết hiển nhiên không hề tính đến vấn đề hạn chế của thân thể ma trùng, vì vậy vấn đề sau cùng mà Phong Vân Vô Kỵ phải đối mặt chính là Sát Lục ma quyết vẫn như trước không thể đạt đến tầng thứ ba. Thân thể hấp thu sát lục khí tức cũng đã đạt đến trạng thái bão hòa, bất đắc dĩ hắn chỉ có chứa vào trong Sát Lục chiến giáp, tạm giữ lại để sau này sử dụng.
Gió nhẹ như dòng nước chảy qua. Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn lên trời cao, nơi đó sát lục khí tức vẫn như trước cực kỳ nồng nặc, trong thời gian ngắn căn bản không thể nào hút sạch, cho dù là có Hấp Tinh đại pháp trợ giúp. Khế ước đã đạt thành, hắn phải lập tức rời khỏi vùng đất bỏ hoang…
- Thật là không cam lòng!
Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn về một nơi nào đó trên bầu trời, thở dài nói, trong đôi mắt đầy vẻ tham lam.
“Sao chủ nhân không để bóng ma Sát Lục lại ở đây tiếp tục hấp thu sát lục khí tức?” – Giọng nói của linh hồn Sát Lục lại vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ giận dữ: “Bóng ma Sát Lục này có quan hệ chặt chẽ với ta, để lại nơi đây chẳng lẽ đợi người ta đến hấp thu sao?”
“Chủ nhân quá lo lắng rồi. Sát Lục ma quyết vô cùng ảo diệu, bóng ma Sát Lục chỉ là một sản phẩm phụ của Sát Lục ma quyết, sẽ không sinh ra ảnh hưởng đối với chủ nhân. Chủ nhân chỉ cần xem nó là một hóa thân có thể khống chế là được… Kỳ thật, bóng ma Sát Lục là dùng để chạy trốn khi thân thể bị hủy, hoặc là lúc chưa trưởng thành gặp phải Hắc Ám Quân Chủ. Có điều, số người thật sự tu luyện thành bóng ma Sát Lục, đồng thời có thể thành công lợi dụng hóa thân để chạy trốn hình như cũng không nhiều.”
“Mặt khác, chủ nhân vốn bị hạn chế bởi thân thể ma trùng, chờ sau khi tiến vào Trọc Thế ma trì tẩy lại thân thể, còn có thể sở hữu hóa thân thứ hai!” - Linh hồn Sát Lục dùng một giọng điệu cực kì bình tĩnh nói.
“Ồ, vậy bóng ma Sát Lục tại vùng đất bỏ hoang thì sao? Có thể đồng thời tồn tại hai bóng ma Sát Lục không?”
“Không.” – Câu trả lời của linh hồn Sát Lục vô cùng ngắn gọn: “Chủ nhân không nên quá tham lam! Một bóng ma Sát Lục là đủ rồi, không thể tồn tại hai cái. Sát Lục ma quyết một cấp bậc chỉ có thể tu luyện ra một bóng ma Sát Lục. Khi tu luyện thành bóng ma Sát Lục thứ hai, bóng ma Sát Lục thứ nhất sẽ không cách nào duy trì hình thể, tự động tán loạn. Thế nhưng chủ nhân có thể lựa chọn giữ lại cái thứ nhất hoặc là cái thứ hai. Một khi đã lựa chọn, chủ nhân có thể trong nháy mắt chuyển dời linh hồn đến bóng ma Sát Lục còn lại.”
Bị khí linh của mình nói mình tham lam, Phong Vân Vô Kỵ rất bực bội. Có điều những lời của linh hồn Sát Lục cũng khiến cho hắn trong lòng khẽ động: “Nói như vậy, trong nháy mắt khi thân thể tán loạn, có thể sử dụng phương thức này để chạy trốn sao?”
“Không sai.” - Linh hồn Sát Lục khẳng định, nhưng những lời tiếp theo không thể nghi ngờ lại đưa Phong Vân Vô Kỵ từ trên trời rơi xuống đất: “Di chuyển linh hồn sẽ có một đường liên hệ. Những kẻ địch đủ sức phá hủy thân thể của chủ nhân, bình thường cũng có thể thông qua các mối liên hệ tìm được nơi của bóng ma Sát Lục. Tại đời chủ nhân thứ một trăm hai mươi, địch thủ của ngài đã men theo liên hệ giữa thân thể và linh hồn, trực tiếp đánh một chưởng xuyên qua hư không, phá tan linh hồn đang dời đi trong hư không vô tận…”
“Ma giới này, hẳn là không có nhiều cao thủ như vậy chứ?” - Đệ nhất phân thần cẩn thận hỏi.
“Không biết. Nhưng nếu như gặp phải Hắc Ám Quân Chủ, hơn nữa để cho hắn điều động lực lượng của chư thần, chủ nhân hẳn phải chết không nghi ngờ.” - Linh hồn Sát Lục trả lời không hề cho Phong Vân Vô Kỵ chút mặt mũi nào.
“Khốn khiếp!” – Bên trong cấm chế hình cầu to lớn ảm đạm, Phong Vân Vô Kỵ vốn không nhúc nhích đột nhiên mở to hai mắt, một quyền quét ngang sang bên bên trái.
“Đang!”
Sát Lục chiến giáp đen kịt lấp lóe ánh lạnh đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn, chiếc mũ giáp dữ tợn lật qua, từ trên đỉnh đầu lăn ra xa bên ngoài.
“Tên khốn khiếp ngươi, chưa từng thấy linh khí nào như vậy! Rốt cuộc ta là chủ nhân hay ngươi là chủ nhân? Sớm đã nhìn ngươi không vừa mắt, không ngờ lại dám chế nhạo lão tử như thế!” - Bên ngoài cấm chế, ánh mắt của bóng ma Sát Lục đột nhiên khựng lại, còn linh hồn của Phong Vân Vô Kỵ đã chuyển dời đến thân thể ban đầu. Ánh mắt của hắn lóe sáng, đạp lên mặt đất bị sát khí hùng hậu ăn mòn thành cát, bước về hướng mũ giáp nằm dưới đất, một chân mạnh lên khiến cho mũ giáp kia lún một nửa vào trong cát sỏi.
“Ngoan ngoãn phục vụ cho lão tử! Chỉ là một khí linh, ta thấy chủ nhân trước đây của ngươi đối với ngươi thật sự quá dung túng. Ngươi nói là bọn họ vào lúc cuối cùng đã ném ngươi ra ngoài, nhằm để duy trì truyền thừa của Sát Lục chiến giáp. Hừ, lão tử từ lâu đã hoài nghi là ngươi đã bỏ rơi bọn họ vào lúc cuối cùng… Ta cũng không muốn vào thời khắc cuối cùng lại bị ngươi làm hại.”
Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn bị linh hồn Sát Lục làm cho nổi giận. Trong khoảng thời gian này, hắn từng sinh ra một loại cảm giác rất khó chịu, đó là không phải hắn đang khống chế linh hồn Sát Lục, mà là linh hồn Sát Lục đang khống chế hắn. Loại cảm giác này khiến cho hắn không còn giữ được bình tĩnh.
“Chủ nhân, ngài muốn làm gì…” - Linh hồn Sát Lục không ngờ vẫn bình tĩnh như trước, giống như có chỗ dựa nào đó.
“Hà hà, ngươi cho rằng ta không dám giết chết ngươi sao? Ta cũng không muốn giữ lại một kẻ không nghe lời bên cạnh.”
“Chủ nhân, ngài không thể giết được tôi. Hơn nữa, không có sự trợ giúp của tôi, thực lực của ngài sẽ gia tăng rất chậm. Ít nhất, có sự trợ giúp của tôi, tại phương diện Sát Lục ma quyết ngài sẽ gia tăng rất nhanh.” - Linh hồn Sát Lục vẫn như trước dùng một loại ngữ khí bình thản nói.
“Hừ, ngươi đúng là có chỗ dựa nên không sợ.” - Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, con ngươi đột nhiên co rút lại, ma thức khổng lồ xuất ra, đánh vào nơi của khí linh bên trong Sát Lục chiến giáp.
“Ong!”
Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ xuất thủ, cách đó không xa, Sát Lục chiến giáp nằm trên mặt đất đột nhiên phát ra tiếng ong ong, đồng thời giọng nói của linh hồn Sát Lục truyền vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ: “Chủ nhân, nhiệm vụ của tôi là duy trì truyền thừa của Sát Lục chiến giáp không để diệt tuyệt. Mặc dù tôi là một khí linh, hơn nữa ngài lại là chủ nhân của tôi, nhưng ngài không thể ra lệnh cho tôi làm một số chuyện. Vả lại…”
Dừng một chút, linh hồn Sát Lục tiếp tục nói: “Vả lại, ngài không có cách nào hủy diệt tôi, bởi vì linh hồn của tôi từ lâu đã hợp thành một thể với Sát Lục chiến giáp. Ngoại trừ Sát Lục chiến giáp bị phá hủy, chủ nhân không thể nào làm thương tổn đến tôi. Về phần Sát Lục chiến giáp, ngoại trừ Chủ Thần tự mình ra tay, căn bản không thể bị hủy diệt.”
“Xoẹt!”
Phong Vân Vô Kỵ bị những lời này của linh hồn Sát Lục làm thắp lên lửa giận trong lòng: “Bổn tọa lại không tin không có cách nào hủy diệt ngươi!”
Ma thức Thần cấp khổng lồ phát ra, không hề bảo lưu đánh về hướng khí linh.
“Ong!”
Sát lục chiến giáp rung chuyển, sau đó bật lên, đứng thẳng giống như một con người. Phần chân xoay tròn, chậm rãi quay về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Trong không khí ượn lờ một loại khí tức quỷ dị.
“Két két!”
Sát Lục chiến giáp không đầu tưa như u linh, như tên rời khỏi dây cung bắn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Chiến giáp còn chưa tới gần, một luồng sát khí điên cuồng đã phát ra…
“Láo xược!” - Phong Vân Vô Kỵ giận tím mặt. Vốn đã ngờ tới linh hồn Sát Lục không giống như khí hồn bình thường, nhưng không nghĩ đến, trong sát lục truyền thừa, căn bản chính là nó thao túng chủ nhân Sát Lục, chứ không phải là chủ nhân Sát Lục nô dịch nó.
“Chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản!” - Phong Vân Vô Kỵ quát lớn một tiếng, tay trái giơ ngang, mái tóc dàu sau đầu bung ra bay ngược lên trời.
“Ong!”
Chiến giáp kêu lớn. Bên trong chiến giáp, một sợi tơ máu từ vị trí trái tim chảy khắp toàn thân. Trong nháy mắt, tơ máu như mạng nhện đã trải đầu khắp thân thể. Cùng lúc này, huyết khí trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ cũng dâng lên.
Cánh tay của Sát Lục chiến giáp vươn về phía Phong Vân Vô Kỵ chợt khựng lại giữa không trung. Phía trước áo giáp đen kịt xuất hiện một đám mây hình xoáy cực kỳ không ổn định, lôi điện màu xanh ẩn chứa năng lượng rất lớn đan xen bên trong…
Linh hồn Sát Lục và Sát Lục chiến giáp dung hợp làm một, còn Phong Vân Vô Kỵ thì lại dựa vào khế ước bằng máu, đồng thời tranh đoạt quyền khống chế đối với Sát Lục chiến giáp.
“Bùng!”
Một luồng lực lượng xuất hiện từ bên dưới, đánh văng chân phải của Phong Vân Vô Kỵ. Chiếc mũ giáp dữ tợn từ dưới đất nghiêng nghiêng bắn ra, lơ lửng tại không trung, đối diện với Phong Vân Vô Kỵ.
“Chúng ta có thể hợp tác rất tốt, điều này đối với hai bên đều có lợi. Hơn nữa… mặc dù ngươi có thể khống chế Sát Lục chiến giáp, nhưng… ta chính là Sát Lục chiến giáp.”
“Hợp tác à? Ta cũng không cần đồng bọn.” - Phong Vân Vô Kỵ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta chỉ cần nô lệ, nô lệ phục tùng tuyệt đối!”
“Chủ nhân, ta nói rồi, ngài không có cách nào hủy diệt ta.” - Linh hồn Sát Lục vẫn như trước nói bằng một giọng điệu bình tĩnh và hờ hững, hai viên tinh thể màu máu trong mũ giáp phát ra ánh sáng chói lòa, ẩn ước chứa đựng một sự uy hiếp: “Ngài cần sự trợ giúp của ta.”
“Vậy sao? Cũng có thể…” – Con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ hơi co lại, giọng nói mang theo một sức hút kỳ lạ, dần dần trở nên trầm thấp…
Từng luồng sương đen nhàn nhạt từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ tỏa ra. Bên dưới mí mắt hơi co lại, đôi mắt đột nhiên trở nên đen kịt, sâu trong con ngươi như có một đám mây rối loạn từ từ nổi lên…
“Gào!”
Một tiếng gầm trầm thấp đến từ sâu trong linh hồn đột nhiên vang lên giữa hư không. Thân thể vốn ngưng tụ của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên vặn vẹo, hóa thành từng hư ảnh nhàn nhạt, ngũ quan rồi đến toàn thân ẩn trong một phiến sương mù…
- Thiên Ma Vô Tướng…
Một giọng nói nhàn nhạt phiêu đãng giữa hư không.