Chương 462: Thiên hạ luận võ (phần 2)

Đao vực.

Mặt đất rung chuyển, tuyết đọng văng tung tóe. Dưới lòng đất phía trước Chiến Đế hành cung, từng dãy tường băng cao thấp không đều từ dưới tuyết đọng chui lên, bên ngoài phủ đầy khí lạnh mịt mờ. Một luồng thần thức cường đại từ trong Chiến Đế hành cung phát ra, trực tiếp nhập vào trong những dãy tường băng kia.

“Chiến Tộc Võ Học”.

Trên bức tường băng thứ nhất chỉ có bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa. Sau đó từng tiếng răng rắc giòn giã vang lên, trên những vách tường băng phía sau hiện lên những võ học công pháp dày đặc từ căn cản đến thâm sâu.

Gần như đồng thời, dưới chân núi Kiếm các cũng bày tám tảng đá đen cao hơn ngàn trượng, sắp xếp theo phương vị bát quái. Ở trung ương là một khối đá lớn khác đứng sừng sững, chính diện là bốn chữ “Kiếm vực võ học”, mặt sau thì khắc đầy những chữ nhỏ, chính là có học trấn môn của Kiếm vực, Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp.

Phong tộc và Vu tộc cũng dùng pháp lực vô thượng di chuyển đất đá ở bên dưới, khắc những công pháp cường đại của tộc mình lên đó.

Thánh điện cũng công bố tất cả võ học của mình, khắc trên vách Thánh sơn rất nhiều võ học cao cấp đã được chỉnh sửa qua…

Nếu như so sánh, pháp tu lại không cần làm như vậy. Tu pháp giả trong thiên hạ gần như đều tập trung tại Hoàng Kim thành. Những người kế thừa thật sự đạo chính thống của pháp tổ cũng không nhiều, ngay cả thánh giả cũng chỉ là kế thừa một bộ phận, còn những người khác lại là tư chất có hạn, không cách nào nắm giữ được. Đối với pháp tu, có công bố thì cũng chỉ thêm vài bộ thẻ tre truyền tay nhau đọc mà thôi. Pháp tu và võ tu vẫn là có chút khác nhau.

Khi các phương công bố võ học công pháp, mỗi nơi đều có một nam tử cổ quái nhắm mắt ngồi xếp bằng một bên, không hề nhúc nhích, không nghiên cứu công quyết, cũng không tu luyện công pháp, chỉ ngồi yên minh tưởng. Những người này chính là pháp tu do Phong Vân Vô Kỵ phái đến các nơi sau khi được thánh giả đồng ý, bọn họ có trình độ rất cao về linh hồn và ý thức, đều có thể dễ dàng dung nhập linh hồn vào hư không giống như Phong Vân Vô Kỵ.

Khi công bố công pháp, lo lắng lớn nhất chính là công pháp của nhân loại lọt vào trong tay ma tộc của Ma Giới. Mặc dù đa số chủng tộc của Ma Giới đều không thể tu luyện công pháp của nhân loại, chẳng hạn như Luyện Ngục ma thần, thế nhưng cũng không loại trừ một số chủng tộc có thể tu luyện được, chẳng hạn như Ma Nữ tộc mà Phong Vân Vô Kỵ từng gặp phải, cấu tạo thân thể của bọn họ rất giống với nhân loại.

Nhân tộc có động tĩnh lớn như vậy, không thể nào không khiến cho các phương chú ý. Về phần Ma tộc tại Thái Cổ, ngoại trừ Thánh điện, những nơi khác cũng không biết có gian tế hay không, nhưng không hề nghi ngờ, việc tiết lộ võ học công quyết là không thể tránh được. Điều duy nhất Phong Vân Vô Kỵ có thể làm chính là mượn một số cường giả pháp tu có thể dung nhập linh hồn vào vị diện, thể nghiệm và quan sát linh hồn bản nguyên, giám thị tất cả “tộc nhân” đến đây nghiên cứu công quyết, chỉ cần phát hiện có “ma tộc” ngụy trang thành tộc nhân sẽ lập tức giết chết. Đây cũng là biện pháp tốt nhất có thể làm để tránh cho những công pháp chủ yếu của Thái Cổ lọt ra bên ngoài. Đối với những công pháp thuộc loại tuyệt học trấn phái, càng nghiêm ngặt ngăn chặn khả năng “ma tộc” lẻn vào học trộm. Chẳng hạn như khối đá có khắc khắc Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp kia, Phong Vân Vô Kỵ đã để lại một tia thần niệm, chỉ cần bất cứ kẻ nào không phải nhân tộc tới gần sẽ lập tức bị phát giác.

Thái Cổ đã tồn tại vô số năm, sự hình thành của hệ thống võ học cơ bản cũng trải qua thời gian dài đằng đẵng. Sau khi phi thăng, rất nhiều người đã sớm lựa chọn một loại công pháp, đồng thời tu luyện đến một trình độ nhất định, nếu như chuyển sang tu luyện công pháp khác sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Nhiều công pháp đỉnh cấp đòi hỏi phải tán công, tu luyện lại từ đầu. Chưa nói đến những gian khổ bên trong, chỉ riêng việc tán công cũng có thể khiến cho khi chân khí mất hết, thân thể sẽ trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Cho nên, đối với những cao thủ đã tu luyện võ học Thái Cổ, cho dù có được công pháp cao cấp, có thể tu luyện được hay không cũng còn phải xem vận khí.

Hơn nữa, bởi vì lo lắng công pháp sẽ bị truyền ra bên ngoài, cùng với một phần tư tâm, Thái Cổ thủy chung vẫn chưa từng có một lần thật sự công bố võ học trên quy mô lớn. Cho dù là võ học dưới lòng đất Thánh điện cũng có đôi chỗ thiếu sót nào đó. Hơn nữa rất nhiều công pháp đỉnh cấp, chẳng hạn như như tâm pháp của Chiến Đế là tuyệt đối không thể tìm được tại Thánh điện.

Nhưng trước đây không lâu, khi Phong Vân Vô Kỵ sáng lập ra công pháp có thể đưa tất cả chân khí trở về cơ sở và bản nguyên nhất, đồng thời công bố cho thiên hạ, tất cả những khó khăn trên đã được giải quyết hoàn toàn.

Lần này Thái Cổ công bố rất nhiều võ học, lập tức khiến cho khắp nơi sôi sục. Hoàn Nguyên tâm pháp từ Kiếm vực lưu truyền ra ngoài, khiến cho việc tu luyện những võ học đều trở thành có khả năng. Đông đảo cao thủ Thái Cổ tụ tập tại các nơi võ học công quyết được công bố, trong số này không chỉ có cao thủ trong hệ phái tự do, còn có những cường giả khác đã ngưỡng mộ một số võ học khác đã lâu. Rất nhiều cao thủ một lòng tiềm tu cũng bị sự việc này làm thức tỉnh, đi ra bên ngoài.

Sáu phương công bố công quyết, chỉ bắt đầu của việc thả tép bắt tôm. Nơi công bố công quyết của Kiếm vực, Đao vực, cùng với các phương khác đều có dựng những cái vách tường trống không, dùng để cho cao thủ các phương lưu lại võ học đỉnh cấp của mình.

Trên đỉnh núi Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ đứng thẳng người, nhìn đoàn người rậm rạp bên dưới Kiếm các. Cuồng phong thổi qua làm y bào tung bay phần phật.

- Mục đích ban đầu của ta, cuối cùng đã đạt được rồi…

Phong Vân Vô Kỵ nhìn những cao thủ bị hành vi lần này của các phương làm cảm động, từng người bắt đầu lưu lại trên bia đá những võ học mà mình giấu kỹ bao năm, cảm khái nói.

- Sư tôn, hai năm nay người đổ dồn về Kiếm các càng ngày càng nhiều…

Trì Thương đứng ở phía sau Phong Vân Vô Kỵ, hưng phấn nói:

- Trên cả Thái Cổ, người đến nghiên cứu công quyết tại Kiếm vực và Đao vực là nhiều nhất. Kiếm vực cũng là nơi người ta lưu lại công quyết nhiều nhất.

- Đúng vậy. Ngoài trừ Quang Minh và Hắc Ám Chủ Thần, võ học rộng lớn của nhân tộc hẳn là mạnh nhất trong ba tộc

Độc Cô Vô Thương cảm thán:

- Từ lâu đã biết sự mênh mông của võ học Thái Cổ, nhưng đến giờ phút này mới cảm thụ được sự rộng lớn đó.

Dưới chân núi Kiếm các, bên ngoài những khối đá đen ghi lại công quyết sắp xếp theo vị trí bát quái còn có vô số rừng bia nhỏ. Một số cường giả Thái Cổ tự cảm thấy võ học bản thân cũng không kém so với những công quyết ghi trên đá đen, liền tại đất trống bên cạnh hút ra những khối đá dưới lòng đất, hóa thành dạng bia, ghi lại võ học công pháp của mình. Những rừng bia này cũng dựa theo cấp bậc mạnh yếu, sắp xếp từ ngoài vào trong, càng vào trong thì công quyết càng mạnh.

Phong Vân Vô Kỵ hiểu rõ, Kiếm các được hoan nghênh như vậy cũng không phải vì võ học của Kiếm các rộng lớn hay cường đại. Nói một cách nghiêm túc, võ học của Kiếm vực rất có hạn, kể cả về trình độ. Dùng Hoàng Kim chiến quyết làm ví dụ, quả thật không có nhiều hộ thể công pháp mạnh hơn nó, nhưng cũng không phải là không có. Còn những công pháp khác của Kiếm vực, so sánh với một số thế lực khác như Chiến tộc, quả thật còn kém rất nhiều.

Kiếm vực hôm nay danh chấn thiên hạ, nhưng luận về thực lực chỉnh thể, chưa hẳn đã mạnh hơn Chiến tộc.

Sự hấp dẫn của Kiếm vực chính là đến từ người đã tự mình sáng tạo ra kỳ tích, trăm vạn năm trở thành một nhân vật đỉnh cấp, công lực tiếp cận với Chí Tôn, được xưng là người có khả năng trở thành đệ ngũ Chí Tôn nhất sau cuộc chiến thần ma.

Mà sự ảo diệu phía sau kỳ tích này đều bắt nguồn từ Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp.

Trên tấm bia to lớn ở giữa tám khối đá đen, Phong Vân Vô Kỵ đã đem nguồn gốc của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp ghi lại rõ ràng: “Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, do ta từ một khẩu quyết không trọn vẹn dưới lòng đất Thánh điện diễn hóa mà thành. Sau nhiều lần thôi diễn và hoàn thiện, cuối cùng đã trở thành công quyết như hôm nay ghi lại. Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tổng cộng có chín tầng, hiện nay ta đã thôi diễn gần như hoàn toàn tầng thứ tám, đợi sau khi hoàn toàn thành công sẽ đem công quyết tầng thứ tám khắc lên.”

Trong lần công bố võ học này, Kiếm vực tuyên bố tổng cộng có chín tầng, nhưng chỉ công bố có bảy tầng ruỡi, vậy mà đã khiến cho rất nhiều cao thủ quan tâm. Cũng chỉ có Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp của Phong Vân Vô Kỵ mới làm được như vậy mà thôi.

Mặc dù Phông Vân Vô Kỵ tuyên bố còn chưa thôi diễn hoàn thành, nhưng vẫn khiến cho rất nhiều cao thủ Thái Cổ điên cuồng. Nguyên nhân cũng chỉ có thể do những kỳ tích mà Phong Vân Vô Kỵ đã tạo ra. Bảy tầng rưỡi võ học tâm pháp đã tạo nên một người có thực lực gần với Chí Tôn, như vậy chín tầng tâm quyết hoàn chỉnh sẽ cường đại đến mức nào? Chỉ suy nghĩ một chút đã đủ khiến cho người kinh tâm động phách.

Trong khi mấy trăm vạn cao thủ Thái Cổ tại Kiếm vực chuyên tâm nghiên cứu khẩu quyết của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, võ học dưới lòng đất của Thánh điện cũng nghênh đón những cơn sóng. Rất nhiều cường giả phi thăng sau khi lựa chọn võ học đã không còn bước vào Thánh điện, rốt cuộc đã sử dụng đến quyền hạn lần thứ hai tiến vào lòng đất.

Võ học của Thánh điện cũng được Phong Vân Vô Kỵ khắc trên bia đá, những công quyết không trọn vẹn này ban đầu được khắc trên vách đá dưới lòng đất Thánh điện. Rất đông các cao thủ đã đến tham quan, sau khi so sánh hai bên, đã kết luận rất rõ ràng: cả hai đều cùng một nguồn, nhưng công quyết thì lại khác nhau.

Có lẽ vì hành vi không vụ lợi của Phong Vân Vô Kỵ, cũng có lẽ là vì nguyên nhân khác, khu vực chung quanh tám tảng đá hình bát quái của Kiếm vực đã xuất hiện những rừng bia số lượng nhiều như biển sao trên trời.

Nhìn xuống những rừng bia này, Phong Vân Vô Kỵ thì thầm:

- Thời gian… nếu như có đủ thời gian, nhiều công quyết hoàn chỉnh không hề bảo lưu như vậy, có thể tạo nên bao nhiêu cao thủ đây!

Mọi người phía sau nghe vậy đều im lặng, mang theo tâm tình phức tạp nhìn lên bốn ngôi sao trên bầu trời. Thời gian… thần ma sẽ cho nhân loại đủ thời gian sao…

- Sư tôn, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?

- Đợi.

- Đợi?

- Đúng vậy, đợi, đợi một khắc kia đến…

oOo

Trong một mặt cắt vũ trụ đen kịt, một quốc độ do xích sắt tạo thành yên tĩnh nằm ở một góc, lẳng lặng phát triển. Cả quốc độ đều bận rộn, vô số ác ma khẩn trương làm việc, không ai dám lười biếng, bởi vì chủ nhân của quốc độ này đang nhìn xuống bọn họ.

Bên trong thần điện to lớn, Bổn Tôn vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên bảo tọa, vô số ảnh sáng biến ảo trên hai con ngươi màu trắng bạc. Cách một đoạn thời gian, Bổn Tôn lại chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng hoa lên trước người. Mà lúc này, Hoàng ngồi ở một bên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Bổn Tôn, trong sự căng thẳng còn mang theo chút giận dữ.

Tại vùng đất hỗn độn, Phong Tôn cổ quái đã ném Thời Gian chi kiếm đi, đồng thời phá hủy vùng đất hỗn độn. Nhưng tất cả những điều này đều không thể làm khó được những nhân vật cường đại như Hoàng và Bổn Tôn.

Năng lực thao túng không gian của Hoàng đã đạt đến mức độ xuất thần nhập hóa, ngay cả Bổn Tôn cũng không bằng. Thế nhưng năng lực này có mạnh đến đâu, cũng không thể mạnh hơn một cái “thời gian tĩnh chỉ” của Bổn Tôn.

Mặc dù không muốn chia xẻ với người khác, nhưng dưới tình huống Bổn Tôn lấy được Thời Gian chi kiếm trước, Hoàng chỉ đành chấp nhận sự thật cùng người chia xẻ thần lực.

Bổn Tôn dường như đã phân tích về sự giận dữ và khả năng xuất thủ của Hoàng, cuối cùng lựa chọn điều kiện tốt nhất, từ trong Thời Gian chi kiếm tách ra một bộ phân quy tắc “thời gian nghịch lưu”, cùng với một phần ba thần lực mà Thời Gian chi kiếm thu thập được từ trên chiến trường, phần còn lại đều đưa hết cho Hoàng, không hề có một chút do dự hoặc luyến tiếc, giống như đây cũng chẳng phải thứ gì quan trọng.

Bàn tay của Bổn Tôn nhẹ nhàng hoa lên trước người. Mỗi lần quét qua, hư không trước mặt đều bị vẽ thành một phiến sóng sánh như nước gợn, đồng thời một vòng sóng gợn cực nhạt lan về bốn phía. Mỗi lần bàn tay của Bổn Tôn quét qua trước người, tất cả tia sáng trong thần điện đều trở nên mờ ảo.

Trong vũ trụ không ngày đêm. Bổn Tôn vừa mới có được quy tắc “thời gian nghịch lưu” liền dùng năng lực một ý hóa vạn thức toàn lực thôi diễn. So với năng lực mô phỏng của Phong Vân Vô Kỵ, cặp mắt của Bổn Tôn có hiệu quả mạnh hơn rất nhiều, đây là sự khác biệt giữa bản thể và thể mô phỏng.

Bàn tay lướt qua, lại ngừng, sau đó lại lướt qua… Bổn Tôn không ngừng làm những động tác đơn giản nhìn như chẳng có ý nghĩa này một cách cực kỳ thong thả. Sau mỗi lần làm xong, trên khuôn mặt lạnh lùng của Bổn Tôn đều có vẻ hơi tái nhợt, mang theo vài phần suy yếu, giống như hao hết khí lực. Hoàng giống như vẫn luôn tìm sơ hở của Bổn Tôn, nhưng Bổn Tôn thủy chung vẫn tuần hoàn theo một tiết chế, mỗi lần trạng thái suy yếu xuất hiện đều lập tức ngừng tu luyện, chuyển sang tiến hành quá trình thôi diễn dài đằng đẵng và phức tạp trong biển ý thức, Hoàng thủy chung vẫn không tìm được cơ hội hạ thủ.

Thái Cổ bắt đầu yên tĩnh trở lại, các phương lẳng lặng nghiên cứu những công pháp được công bố ra ngoài. Trong những ngày này, Bổn Tôn lại an phận tại một góc vũ trụ, lẳng lặng thôi diễn thời gian quy tắc, không ngày không đêm…

Bên ngoài Thần điện, những ác ma leo lên hàng vạn xích sắt đan xen khắp nơi càng ngày càng cảm thấy bất an. Thần điện vẫn luôn là nơi “tồn tại chí cao” cư ngụ, gần đây thỉnh thoảng lại phát ra một loại dao động kì dị và nguy hiểm. Cách một đoạn thời gian, thần điện lại trở nên mơ hồ không rõ, giống như khi vừa mới vẽ xong, nước mực còn chưa khô liền bị người ta dùng sức vuốt một cái.

Thế nhưng uy nghiêm của Hoàng khiến cho những ác ma này không thể không tạm thời đè nén những nghi hoặc xuống dưới đáy lòng.

Bên trong thần điện, mỗi khi bàn tay của Bổn Tôn vuốt qua hư không, từng mảng lớn cảnh vật đều trở nên mơ hồ không rõ, hơn nữa phạm vi ảnh hưởng của loại lực lượng thần bí này đang trở nên càng ngày càng rộng.

“Vù!”

Bên trong thần điện, Bổn Tôn lại lần nữa vươn tay ra. Hoàng lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, nhìn chằm chằm bàn tay của Bổn Tôn. Một lực lượng quái dị bao phủ nửa thần điện. Theo bàn tay Bổn Tôn hoa lên, hai bảo tọa cùng với sàn nhà phía trước bậc thềm, kể cả những cây cột lớn nối liền đến đỉnh thần điện đều toàn bộ phân giải. Luồng dao động này tiếp tục khoách triển ra phía ngoài. Bên ngoài đại điện, thời gian bỗng nhiên bị kiềm hãm, mặt cắt vũ trụ chìm vào trong trạng thái vô thanh…

Vô số ác ma đang làm việc đột nhiên cứng đờ, ngay cả ánh sáng do thần tượng trên đỉnh thần điện phát ra cũng trở nên bất động. Sau đó thời gian quay ngược lại, từng ác ma đang leo lên trên những xích sắt đan xen khắp nơi đột nhiên lui trở về với tốc độ kinh người. Những vật nhỏ cổ quái trên người những pho tượng ác ma dữ tợn cũng nhanh chóng tróc ra…

Ở bên cạnh, Hoàng vốn nghiêng đầu nhìn chăm chú vào bàn tay của Bổn Tôn bỗng nhiên quay đầu qua, biểu tình trên mặt cũng từ căng thẳng và giận dữ chuyển thành hờ hững và bình tĩnh ban đầu.

“Bổn Tôn, chuyện mà ngươi đáp ứng với ta thế nào rồi?” - Một giọng nói xa xôi xuyên qua thời không vang lên trong đầu Bổn Tôn.

Ban tay đang hoa lên của Bổn Tôn hơi ngừng lại. Những ác ma đang rút lui lập tức lại tiến tới với tốc độ kinh người. Trên những pho tượng ác ma dữ tợn cũng có thêm nhiều vật thể nhỏ cổ quái. Trạng thái vô thanh bị phá vỡ, tiếng ồn ào náo động của bọn ác ma lại vang lên. Tất cả khôi phục lại trạng thái bình thường.

Thân thể của Hoàng run lên, giống như lúc này mới hồi thần lại. Nhìn bàn tay của Bổn Tôn đã thu hồi, lại nhìn thần điện, trên mặt Hoàng xuất hiện một vẻ nghi hoặc không giải thích được, giống như cảm giác mình đã quên một thứ gì vốn không nên quên.

Bổn Tôn dùng sự im lặng để đáp lại câu hỏi của đệ nhất phân thần.

Mặc dù không thấy mặt, nhưng sự liên hệ linh hồn khiến cho đệ nhất phân thần cảm ứng được ánh mắt của Bổn Tôn đang xuyên qua thời không nhìn vào trên người mình.

“Hà hà! Ngươi chia xẻ cho đệ tam nhiều quy tắc như vậy, đã hơn ta rất nhiều, đúng là có chút không công bằng. Ta yêu cầu bồi thường! Hơn nữa, lúc trước tại chiến trường cổ Tư Đề Lạp, ngươi đã đáp ứng một yêu cầu của ta, ngươi sẽ không quên chứ?” - Đệ nhất phân thần Ma Giới một mặt thông qua linh hồn liên hệ với Bổn Tôn, một mặt xoay người từ trên trán Luyện Ngục chi vương bay xuống. Trước mặt hắn là một tòa cung điện khổng lồ cao bằng Luyện Ngục chi vương, đây là cung điện của một Ma Đế, chỉ là lúc này vì sự xuất hiện của đệ nhất phân thần mà đổi chủ trong nháy mắt.

Chung quanh cung điện, đông đảo ma tộc phủ phục trên mặt đất, run rẩy xếp hàng hai bên. Chung quanh ma cung đầy những vết chân to lớn, dưới mỗi vết chân đều là một phiến máu thịt lẫn lộn, đây đều là kiệt tác của Luyện Ngục chi vương. Với thể trọng của Luyện Ngục chi vương, một cước đạp xuống rất hiếm có ma tộc nào không vỡ nát.

Một mặt hưởng thụ cảm khoái cảm được vô số tiểu ma đầu kính nể, đệ nhất phân thần hơi tiếc nuối thầm nghĩ: “Nếu như những tiểu ma đầu này đều đổi thành đại ma đầu thì thật sảng khoái biết bao…”

Ngay khi đệ nhất phân thần đang cảm khái, trong vũ trụ hư không, Bổn Tôn tùy tiện đem Ma Viên Biến có được từ Phong Vân Vô Kỵ ném cho đệ nhất phân thần, sau đó không còn để ý tới nữa.

Đệ nhất phân thần vừa mới bước vào cổng ma điện, lập tức đứng ở không trung, phần công quyết kia bị Bổn Tôn nhét vào trong đầu không hề báo trước.

“Ma Viên Biến…” - Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ lộ ra một chút màu sắc, rất nhanh hình ảnh của Thái Cổ Ma Viên hiện lên trong đầu: “Thì ra là biến thành tên gia hỏa kia… thú vị thật! Ồ, không ngờ lại là do đệ tam ngộ ra!”

“Bổn Tôn!” – Tiếng gầm giận dữ của Phong Vân Vô Kỵ truyền qua hư không, vang vọng trong linh hồn Bổn Tôn, nhưng đổi lấy chỉ là sự thờ ơ của Bổn Tôn.

“Đây căn bản là biến tướng của sự lười biếng… Thật không biết ba phân thần sao lại phân ra thứ người như thế. Hừ, giống như người xa lạ vậy!” - Phong Vân Vô Kỵ căm giận nói: “Có điều, Ma Viên Biến này thật đúng là đồ tốt, ngộ tính của đệ tam vẫn tốt như vậy. Chậc chậc…”

- Đại, đại… nhân, tha mạng…

Một giọng nói hơi run rẩy từ trong ma điện truyền vào tai Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ vọt lên, sau đó lắc đầu, gạt bỏ tạp niệm trong lòng đi, lúc này mới cẩn thận quan sát tên Ma Đế dưới thân. Hiển nhiên sự xuất hiện của Luyện Ngục chi vương đã khiến cho tên này sợ đến sắp điên rồi, chỉ một lòng muốn giữ được tính mạng.

Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ rất nhanh chuyển thành uy nghiêm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên Ma Đế dưới thân, không nhanh không chậm nói:

- Tha mạng à? Tốt lắm! Bổn tọa đang lúc cần người, nếu như ngươi thật sự an phận, đồng thời trung thành hiệu lực cho bổn tọa, bổn tọa có thể suy nghĩ tha cho ngươi một mạng.

- Tôi có thể lập lời thề, tôi sẽ rất trung thành!

Ma Đế kia lập tức ngẩng đầu lên tiếng.

- Thề thì không cần, bổn tọa thật sự không có hứng thú gì với loại hàng như ngươi. Nếu là một Ma Thần, nói không chừng bổn tọa còn suy nghĩ một chút, thu một hồn nửa phách của ngươi.

- Không biết chủ nhân có cảm thấy hứng thú với linh hồn và sự trợ giúp của ta hay không?

Bên ngoài ma điện, một giọng nói bình đạm như nước, thoải mái không gò bó từ xa xa truyền đến.

Phong Vân Vô Kỵ cũng không quay đầu, dường như đã sớm dự liệu về tiếng bước chân càng lúc càng gần kia, sau khi nghe tiếng liền lạnh lùng nói:

- Hừ! Bổn tọa đã sớm phát hiện ra ngươi, không ngờ ngươi còn dám theo đến đây. Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào, Bội Lý Tư?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện