Chương 499: Nghịch chuyển cửu tinh (phần 1)

Cái tên Áo Lan Cổ Đại Nhĩ có lẽ không ai biết, nhiều nhất cũng chỉ biết đó là tên của một nữ nhân, điều này chưa đủ để khiến cho tất cả yêu ma của vương triều Trung Ương chú ý, nhưng về Ma Long tộc trưởng thì lại khác.

Vương triều đại đế Ni Cổ Lạp Tư sinh ra tại thời kỳ hỗn độn, vốn là một con Ngân Sắc Ma Long cường hãn, dựa vào năng lực của bản thân hùng bá một phương, tung hoành khắp cả Long tộc của Ma Giới, lại thành lập nên vương triều Ni Cổ Lạp Tư cường đại.

Trong số yêu thú, Ma Long vốn là loài vô cùng mạnh mẽ. Ni Cổ Lạp Tư đã thâu tóm toàn bộ chủng tộc Ma Long của Ma Giới, thành lập nên mấy quân đoàn Long tộc, trong đó quân đoàn Long Triều chính là quân đoàn có thực lực yếu nhất .

Rồng vốn không cần tu luyện ma quyết gì đã có thân thể vô cùng cường hãn, nhờ đó trời sinh đã khởi đầu cao hơn so với những yêu ma khác. Bọn chúng lại dựa vào thân thể cường hãn tu luyện ma công, càng là làm ít mà thu hoạch nhiều, vì vậy trong Long tộc có không ít siêu cấp cao thủ.

Vương triều Ni Cổ Lạp Tư dùng rồng làm căn cơ, cường giả rất nhiều, trong đó người thần bí nhất chính là đại tướng thứ bảy dưới trướng của Ni Cổ Lạp Tư đại đế.

Không ai biết đại tướng thứ bảy của Ni Cổ Lạp Tư là ai, chỉ biết y là tộc trưởng của Ma Long tộc. Đương nhiên điều khiến cho cả Ma Giới ghi nhớ là ba chuyện mà đại tướng thứ bảy này đã từng làm.

Có một thời gian, các vương triều của Ma Giới biến động rất nhiều lần. Trong số những vương triều đó, vương triều Sát Lục là thế lực giành thắng lợii, nhưng cuối cùng cũng không thể đứng vững lâu dài. Mà trong thời kỳ hỗn loạn đó, đại tướng thứ bảy của Ni Cổ Lạp Tư đã lần lượt tự mình tiêu diệt ba vương triều có thế lực phát triển rất mạnh mẽ.

Tất cả yêu ma của vương triều đều bị tàn sát, không để lại một tên nào. Hàng trăm triệu yêu ma chết trong lãnh địa của những vương triều này, thi thể trải dài khắp đồng. Kỳ lạ nhất là những yêu ma này đều giống như tự nguyện chết đi, không có bất kỳ dấu hiệu phản kháng nào. Khi vương triều bị diệt vong, đám yêu ma chung quanh vương triều đại điện đều xếp thành trận thế chỉnh tề mà chết. Đây là một cuộc tàn sát.

Cái chết không đáng sợ, điều đáng sợ là không biết chết thế nào.

Quân đoàn thứ bảy của Ni Cổ Lạp Tư vương triều rốt cuộc đã làm cách nào để tiêu diệt ba vương triều lớn, cho đến nay vẫn không ai biết. Điều duy nhất mà mọi người biết chính là thủ lĩnh của quân đoàn thứ bảy là tộc trưởng của Ma Long tộc.

Không ai ngờ được, Ma Long tộc trưởng giết ma như rác lại là một cô gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa cô gái này lại đang xuất hiện trên bầu trời của vương triều Trung Ương. Cả Trung Ương ma sơn đều vang lên tiếng hít hơi lạnh. từng cặp mắt nhìn về hướng cô gái trên không. Một dòng nước lạnh chảy qua trong lòng hàng ngàn vạn yêu ma. Trời đất đều yên tĩnh.

- Hừ, ta phụng lệnh của đại đế đến tiêu diệt đám khốn khiếp các ngươi… Cổ Liệt Nhĩ, không ngờ ngươi cũng ở đây. Như vậy cũng tốt, ta sẽ tiệu diệt cả ngươi luôn một thể, sau đó trở về bẩm báo với đại đế.

Áo Lan Cổ Đại Nhĩ nhướng mày, lạnh lùng nói:

- Tên khốn đại đế của các ngươi ở đâu? Sao còn không ra đây?… Hừ, cho các ngươi một cơ hội, các ngươi cứ việc ra tay trước. Nếu đợi đến phiên ta ra tay, các ngươi sẽ hoàn toàn không có cơ hội đâu.

- Cùng lên, tiêu diệt ả!

Thái Huyền sắc mặt lạnh lẽo, dưới chân nhún một cái, lập tức hóa thành một vệt cầu vồng đen bay lên. Cái tên Áo Lan Cổ Đại Nhĩ này quá vang dội, mặc dù bề ngoài giống như một mỹ nhân yểu điệu, nhưng cho dù là yêu ma ngu xuẩn nhất cũng biết bản thể của mỹ nhân này chính là một con Ma Long vô cùng hung hãn.

“Vù!”

Tiếng xé gió liên tục vang lên, cả vương triều Trung Ương giống như xuất hiện một cơn thủy triều. Chiến sĩ của năm đại quân đoàn lần lượt bay lên, dần dần bao trùm lấy Áo Lan Cổ Đại Nhĩ.

Nhìn bóng ma từ bốn phương tám hướng che khuất bầu trời tiến đến, Áo Lan Cổ Đại Nhĩ hừ lạnh một tiếng:

- Những tên ngu ngốc các ngươi, tưởng rằng ta sẽ thật sự cho các ngươi cơ hội sao!

Ngay khi quân đoàn chiến sĩ của vương triều Trung Ương còn cách Áo Lan Cổ Đại Nhĩ chưa đến năm mươi trượng, thời gian bỗng giống như chậm lại vô cùng, sự yên tĩnh che lấp tất cả tiếng hò hét.

Trong ánh mắt chăm chú của tất cả yêu ma, Áo Lan Cổ Đại Nhĩ vẻ mặt thánh khiết, thân thể mềm mại mặc giáp nhẹ màu bạc đứng thẳng, một cánh tay như ngọc chậm rãi giơ quá đỉnh đầu, giọng nói thần thánh cung kính vang vọng bốn phương:

- Áo Lan… Cổ Đại Nhĩ Chi… Thán Tức! (tiếng thở dài của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ)

Trong hư không, lấy Áo Lan Cổ Đại Nhĩ làm trung tâm, một đoàn hơi thở của rồng mênh mông từ bầu trời lan về bốn phía, trong nháy mắt xuyên qua tất cả yêu ma của năm đại quân đoàn.

“Gào!”

Một tiếng gầm của Ma Long vang khắp bốn phương, khiến cho cả vương triều chấn động. Trong mờ mịt, sau người Áo Lan Cổ Đại Nhĩ giống như hiện ra một chiếc đầu rồng to lớn do hơi thở của rồng trắng xoá tạo thành, chiếc đầu rồng lớn kia trông rất sống động, một ngụm nuốt chửng cả Áo Lan Cổ Đại Nhĩ.

Dưới tác dụng một lực lượng lạ kỳ, đại quân của vương triều Trung Ương đầy trời đánh về phía Áo Lan Cổ Đại Nhĩ đột nhiên khựng lại, giống như thời gian ngừng lại ở thời khắc này.

Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là ngay lúc Áo Lan Cổ Đại Nhĩ lên tiếng, linh hồn bọn họ đột nhiên run rẩy, sau đó liền mất đi quyền khống chế thân thể, cả người không thể nào nhúc nhích.

“Bộp!”

Một bóng đen như cọc gỗ từ bầu trời rơi xuống, phát ra một tiếng động lớn. Tiếng động này giống như một chất xúc tác, sau đó đám yêu ma liên tiếp từ bầu trời rơi thẳng xuống.

“Bộp bộp bộp!”

Yêu ma đầy trời ào ạt rơi xuống, tiếng va chạm không ngừng vang lên bên tai. Chỉ một lát sau, chung quanh Trung Ương ma sơn đều là yêu ma của năm đại quân đoàn nằm ngổn ngang trên đất.

Sự sợ hãi lan khắp cả vương triều Trung Ương. Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là ngoại trừ cặp mắt ra, còn lại cả người đều không thể động đậy được.

Những đôi mắt màu tím chuyển động nhanh như chớp, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi không thể kìm nén. Cho dù mạnh như Thái Huyền, vào lúc này cũng ngã quỵ xuống đất, không thể động đậy được.

“Đây là một lĩnh vực!” - Sự khiếp sợ trong lòng Thái Huyền không thể nào nói rõ. Bằng kinh nghiệm của y, có thể nhận ra bọn họ đã rơi vào trong lĩnh vực của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ. Có điều khác với những lĩnh vực bình thường, lĩnh vực này vốn không có giới hạn rõ ràng. Ngoại trừ một câu nói của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ, ngoài ra không có bất kỳ dấu hiệu cho thấy bọn họ đã tiến vào lĩnh vực của người khác. Một lĩnh vực kỳ lạ, có quy tắc cấu tạo kỳ lạ mà Thái Huyền chưa từng thấy qua.

Giờ khắc này, tất cả yêu ma cuối đã hiểu vì sao lúc trước Áo Lan Cổ Đại Nhĩ có thể tiêu diệt cả ba vương triều.

Trời đất hoàn toàn yên tĩnh. Khuôn mặt Áo Lan Cổ Đại Nhĩ lạnh như băng, đôi lông mày khẽ chuyển động, lạnh lùng nói:

- Ta đã cho các ngươi cơ hội, chỉ là các ngươi quá ngu xuẩn không biết nắm bắt… Xem thường nữ nhân, luôn luôn sẽ chịu thiệt thòi.

Áo Lan Cổ Đại Nhĩ nhướng mày, bàn tay ngọc thon dài vươn vào hư không, lấy ra một thanh trường thương màu trắng bạc.

- Trước khi đến đây Ni Cổ Lạp Tư bệ hạ có dặn ta nhất định phải cẩn thận, nói cái gì đại đế của vương triều Trung Ương có thể điều động hàng tỉ ngôi sao. Hừ, hiện giờ xem ra cũng chỉ là một tên bị thịt mà thôi. Vậy để ta bắt đầu từ ngươi trước, sau đó sẽ lần lượt tàn sát hết cả vương triều Trung Ương.

Áo Lan Cổ Đại Nhĩ vẻ mặt lạnh lùng, bước giữa hư không, cầm theo trường thương màu bạc kia đi thẳng về nơi có khí tức mạnh mẽ nhất trong cả vương triều Trung Ương.

Trời đất đều yên tĩnh. Trông thấy Áo Lan Cổ Đại Nhĩ đã sắp bước lên Trung Ương ma sơn, đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo trên Trung Ương ma sơn cao vút trong mây truyền xuống:

- Con nhóc, ngươi nên nghe lời của tên Ma Long kia thì tốt hơn!

“Cái gì?” - Áo Lan Cổ Đại Nhĩ đột nhiên ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp min màng hiện lên vẻ kinh sợ.

Một vầng sáng vô hình từ trên Trung Ương ma sơn tỏa ra, sau đó nhanh chóng biến mất trong trời đất.

- Ngân Sắc Ma Long Chi Thán Tức! (tiếng thở dài của rồng ma màu bạc)

Một tiếng thở dài xa xăm vang lên bên tai Áo Lan Cổ Đại Nhĩ, theo đó nàng cảm nhận được bản thân mất đi sự khống chế đối với phiến không gian này. Một loại lực lượng quen thuộc khác nhanh chóng bao trùm khu vực này.

- Ngươi…

Sắc mặt của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ trong nháy mắt trở nên rất khó coi. Năng lượng này rõ ràng chính là thuộc tính của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ Chi Thán Tức, chỉ là đối phương đổi tên một chút mà thôi.

“Bùng!”

Hư không rung động. Trên đỉnh Trung Ương ma sơn bị bóng tối bao phủ, một bóng đen nhàn nhã bước ra. Một vệt sáng nhàn nhạt chiếu vào trên mặt, khuôn mặt Phong Vân Vô Kỵ hiện ra rõ ràng trước mắt Áo Lan Cổ Đại Nhĩ.

“Ai!” - Ở bên dưới, khuôn mặt Thái Huyền vẫn đang hướng xuống đất, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Y hiểu rõ, Phong Vân Vô Kỵ vẫn không hiện thân chính là vì muốn lợi dụng đặc tính của Hỗn Độn lĩnh vực, học lén lĩnh vực Long Chi Thán Tức của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ, sau đó lại thi triển trên người đối phương.

Có điều cho dù là lĩnh vực Long Chi Thán Tức thuần túy của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ hay là Phong Vân Vô Kỵ học lén, tất cả yêu ma ở trong lĩnh vực này đều mất đi quyền khống chế đối với thân thể. Không chỉ như vậy, ngay cả linh hồn cũng không thể phá thể thoát ra ngoài. Ở bên trong loại lĩnh vực này chỉ có thể để mặc đối phương chém giết.

“Chủ công! Ở đây đều là chiến sĩ của vương triều Trung Ương, ngài có thể thu hồi lĩnh vực Long Chi Thán Tức hay không!” - Cổ Liệt Nhĩ cũng đang cúi xuống, thân hình không thể cử động, chỉ có thể ở điên cuồng hét lên trong lòng. Loại cảm giác này thật sự rất khó chịu.

Trông thấy đại đế của vương triều Trung Ương từ trong đại điện đi ra, xuất hiện trước mắt, con ngươi của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ đột nhiên co rút lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ đang chậm rãi bước đến:

- Làm sao ngươi lại biết lĩnh vực Long Chi Thán Tức của ta? Chẳng lẽ ngươi cũng là một Ma Long? Ta lại nhìn không ra.

- Đúng là một nữ nhân ngu ngốc đáng yêu.

Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu:

- Đừng nói là lĩnh vực Long Chi Thán Tức, cho dù là lĩnh vực Chủ Thần Chi Thán Tức, chỉ cần nó vẫn là lĩnh vực thì sau một khoảng thời gian ta có thể biến nó thành lĩnh vực của mình.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ thoáng hiện lên vẻ phức tạp, trong lòng hiểu rõ đối phương nhất định là có một loại năng lực mà mình không biết.

- Ồ… ngươi không bị ảnh hưởng của Long Chi Thán Tức sao?

Phong Vân Vô Kỵ đi về hướng Áo Lan Cổ Đại Nhĩ, khi còn cách đối phương năm mươi trượng, đột nhiên nghĩ đến điều gì, chợt thốt lên.

- Giờ mới biết sao, ngu ngốc!

Trên mặt Áo Lan Cổ Đại Nhĩ thoáng hiện lên vẻ giảo hoạt, trong tay nắm chặt trường thương màu bạc, đột nhiên bước ra một bước. Trường thương màu bạc trong tay hóa thành một vệt cầu vồng mang theo tiếng rít chói tai bay về phía Phong Vân Vô Kỵ, đồng thời thân thể gập lại, nhanh chóng lướt về phía đối phương.

“Rốp rốp!”

Trong lúc bay về phía Phong Vân Vô Kỵ, giáp mềm màu bạc trên người Áo Lan Cổ Đại Nhĩ bỗng nổ tan thành từng mảnh bắn về bốn phía, thân thể mềm mại bên dưới đột nhiên lớn lên.

“Bách!”

Sau người Áo Lan Cổ Đại Nhĩ mọc ra một đôi cánh rồng màu bạc, thân thể cũng càng lúc càng lớn. Chỉ trong thời gian lướt qua mười trượng, Áo Lan Cổ Đại Nhĩ đã hoàn toàn biến thành bản thể Ngân Sắc Ma Long khổng lồ. Thân thể mạnh mẽ và nhanh nhẹn, đường nét từ trên trán đến tận đuôi vô cùng lưu loát.

Sau khi Áo Lan Cổ Đại Nhĩ hóa thành Ngân Sắc Ma Long, tốc độ bỗng nhiên tăng vọt, hóa thành một vệt cầu vồng màu bạc lao thẳng về phía Phong Vân Vô Kỵ.

- Thú vị thật, ngươi muốn chơi thì ta sẽ chơi với ngươi!

Phong Vân Vô Kỵ cười lạnh, sau đó trong cơ thể tỏa ra một chùm sương mù dày đặc bao phủ cả người.

- Ha!

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên ngẩng đầu phát ra một tiếng thét vang dội. Cả người vang lên những tiếng giòn giã như đậu nổ, càng lúc càng cao, áo bào đen bên ngoài thân hóa thành từng mảnh vải rách bay lả tả như bướm.

“Phạch!”

Đôi cánh ác ma màu đen to lớn từ phía sau nhô ra. Phong Vân Vô Kỵ đã hóa thành ma thân cao mấy chục trượng, đứng ngạo nghễ trong hư không, không tránh không né, trực tiếp đánh một quyền về phía Áo Lan Cổ Đại Nhĩ.

“Phừng!”

Ngân Sắc Ma Long To trợn đôi mắt hẹp màu vàng kim óng ánh, miệng rộng mở lớn phun ra một biển lửa rồng như thiêu cháy vạn vật. Đoàn lửa rồng dày đặc kia trong nháy mắt lan ra chu vi gần trăm trượng, kể cả Phong Vân Vô Kỵ vừa mới hóa thành ma thân cũng bị bao phủ bên trong.

“Bình!”

Một nắm tay to lớn bỗng từ bên trong trong biển lửa dày đặc nhô ra, đánh mạnh vào dưới bụng Ngân Sắc Ma Long.

“Gào!”

Ngân Sắc Ma Long phát ra một tiếng kêu thảm, bị quyền sắt kia đánh tan vảy rồng cứng rắn, quyền kình ẩn chứa bên trong khiến cho thân thể như diều đứt dây bay ra ngoài.

“Ầm ầm!”

Ở phía xa, một ngọn núi màu đen cao sừng sững bị Ngân Sắc Ma Long bay nhanh đụng gãy, từ đỉnh núi lăn xuống. Áo Lan Cổ Đại Nhĩ kêu thảm, sau khi liên tiếp đụng gãy mấy ngọn núi, thân thể khổng lồ mới rơi xuống trên đất, gây nên một trận rung chuyển ầm ầm.

Thân thể to lớn của Phong Vân Vô Kỵ vẫn đang bốc cháy lửa rồng, từng bước một đi ra khỏi biển lửa, đôi mắt đen kịt như màn đêm nhìn quanh, tỏa ra một khí tức vô hình lạnh lẽo giống như ma thần dưới địa ngục.

“Vù!”

Sau mấy bước, ngọn lửa màu vàng kim óng ánh bên ngoài thân Phong Vân Vô Kỵ càng lúc càng yếu, chỉ một lúc sau đã tắt hoàn toàn, chỉ còn lại một đoàn khói đen lượn lời. Hôm nay thân thể của Phong Vân Vô Kỵ có thể nói một trong những thân thể cường hãn nhất vũ trụ, đâu thể dễ dàng bị lửa rồng đốt cháy như vậy.

Sau khi nhẹ nhàng rung tay dập tắt vài ánh lửa còn sót lại trên vai, Phong Vân Vô Kỵ nhún chân một cái, hóa thành một vệt sáng bay về nơi Áo Lan Cổ Đại Nhĩ rơi xuống.

“Bách!”

Hai cánh vừa thu lại, Phong Vân Vô Kỵ như một phiến lá cây nhẹ nhàng rơi xuống đất, thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại, khôi phục lại hình dáng nhân loại.

Trong đống đá vụn trước người hắn, Áo Lan Cổ Đại Nhĩ lúc này cũng đã khôi phục hình người, hai tay ôm lấy vai, sợ hãi nhìn Phong Vân Vô Kỵ đang đi tới từng bước một.

“Rắc rắc!”

Phong Vân Vô Kỵ vươn một tay ra, nhanh như chớp nắm lấy cổ Áo Lan Cổ Đại Nhĩ, dùng sức nhấc cả người nàng lên. Trong hai mắt nàng vẫn còn lại một tia vàng óng ánh khi hóa thành hình rồng.

- Con nhóc, nếu tên bệ hạ của ngươi đã nói rằng ta có thể điều động hàng tỉ ngôi sao trên trời, chẳng lẽ ngươi không đủ thông minh để hiểu rằng loại cấp bậc như ngươi không thể đối phó nổi với ta sao?

Phong Vân Vô Kỵ hung ác nhìn chằm chằm vào Áo Lan Cổ Đại Nhĩ.

Trong quá trình biến thành hình rồng, giáp mềm trên người Áo Lan Cổ Đại Nhĩ đã sớm vô nát, khi trở lại hình người, trên thân thể cũng không đến mảnh vải nào. Thân thể trắng như tuyết của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ lắc lư trước người Phong Vân Vô Kỵ, hai cánh tay che lấy chỗ yếu hại, ánh mắt hoàn toàn mờ mịt.

- Ồ…

Phong Vân Vô Kỵ khẽ kêu một tiếng, một tay đưa Áo Lan Cổ Đại Nhĩ đến gần trước người, tay kia hoa lên mấy cái trước mắt nàng. Ánh mắt của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ vẫn mờ mịt như trước, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ bi thương, mất mát, còn có một chút… không thể tin được.

Phong Vân Vô Kỵ suy đoán, ả rồng hung dữ này vốn dựa vào lĩnh vực Áo Lan Cổ Đại Nhĩ Chi Thán Tức, từ trước đến nay chỉ hành hạ người khác đến chết, chưa bị ai hành hạ bao giờ. Sau khi tiêu diệt ba vương triều, sự tự tin của nàng càng gia tăng đến mức không thể cứu vãn. Lần này bị mình đánh bại, sự tự tin trước đó hoàn toàn sụp đổ, trong lòng không chấp nhận được sự thật này.

Có điều chuyện này thì liên quan gì đến hắn? Hắn cũng không phải là một kẻ thương hương tiếc ngọc. Nghĩ đến đây, bàn tay rãnh rỗi của Phong Vân Vô Kỵ liền vươn tới.

“Bách!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ bị tát mạnh một cái, nửa đầu kêu lên ong ong, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

- Thả ta ra! Thả ta ra... Tên đại đế khốn khiếp ngươi, chỉ biết khi dễ kẻ yếu!

Một quyền kia của Phong Vân Vô Kỵ dường như đã khiến cho đầu óc của ả rồng hung dữ này trở về khi mười tuổi, tay chân vung vẫy đấm đá loạn xạ.

- Muốn dùng sắc dụ ta thì cứ nói thẳng, giả vờ như trẻ con làm gì!

Phong Vân Vô Kỵ vốn không hề dao động, tay phải rung lên ném nàng xuống đất.

- Bỏ kình lực trên tay phải đi, đừng giở trò trước mặt ta! Đương nhiên nếu như ngươi muốn cả linh hồn và thể xác đều bị diệt, ta cũng không ngại tiễn ngươi một chuyến.

Phong Vân Vô Kỵ hai tay chắp phía sau, áo bào đen trên người đã sớm bị phá nát, nhưng trên mặt không hề có chút lúng túng nào.

- Muốn sống à? Được, ta cho ngươi một lựa chọn. Bản tọa đang sáng lập một vương triều to lớn. Làm một vương triều đại đế, hậu cung không có một phi tử nào chẳng phải là trò cười sao. Nhìn dung mạo của ngươi cũng tạm được, bản tọa chừa cho ngươi một chỗ.

Giọng điệu của Phong Vân Vô Kỵ rất bá đạo, nói là lựa chọn nhưng vốn không để cho Áo Lan Cổ Đại Nhĩ từ chối:

- Vương triều Ni Cổ Lạp Tư có rất nhiều cao thủ, có lẽ thiếu ngươi cũng chẳng hại gì. Sau này ngươi cứ làm việc dưới trướng của ta!

Áo Lan Cổ Đại Nhĩ cúi đầu, vẻ mặt không ngừng biến đổi, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, lấy cam đảm nói:

- Ta bằng lòng.

- Hừ, đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt ta, lập lời thề máu đi!

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói.

Áo Lan Cổ Đại Nhĩ vẻ mặt buồn bã, một tia hy vọng cuối cùng cũng đã sụp đổ, liền quyết định lập lời thề.

- Đúng rồi, quân đoàn của ngươi thì sao? Ngươi được xưng là thủ lĩnh quân đoàn thứ bảy của vương triều Ni Cổ Lạp Tư, sao lại không thấy một bóng người nào?

- Ngươi cảm thấy với năng lực của ta còn cần mang theo quân đoàn sao? Quân đoàn thứ bảy vốn chỉ có một người, đó chính là ta.

Áo Lan Cổ Đại Nhĩ nói.

Bị Áo Lan Cổ Đại Nhĩ phản bác, vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ lập tức trở nên hơi khó chịu. Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cũng có lý. Bên trong lĩnh vực Áo Lan Cổ Đại Nhĩ Chi Thán Tức, toàn bộ đều bị hơi thở của rồng chấn nhiếp linh hồn, không thể nào nhúc nhích, đưa quân đoàn theo cũng đồng dạng bị ảnh hưởng. Huống hồ đối mặt với một đám người không thể cử động, không thể phản kháng, chỉ cần ả rồng hung dữ này cũng đủ để tàn sát tất cả mục tiêu, mặc dù như vậy có vẻ hơi nhàm chán.

- Hừ, nếu ngươi đã đồng ý trở thành phi tử của ta, vậy trước tiên hãy thực hiện chức trách của ngươi đi!

Nhìn thân thể sáng bóng như tơ lụa của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ như dâng lên một ngọn lửa. Ma vốn không phải là loại có thể kiềm chế được dục vọng. Bàn tay của hắn vung lên, trực tiếp mở ra một phiến lĩnh vực đen kịt, sau đó nhào tới Áo Lan Cổ Đại Nhĩ. Áo Lan Cổ Đại Nhĩ thì cực kỳ hoảng sợ, khuôn mặt biến thành trắng bệch.

[Thiếu một đoạn] do người dịch tự cắt.

oOo

Lúc này tại Thái Cổ, Phong Vân Vô Kỵ một mình rời khỏi Kiếm các, đi về phía Hoàng Kim Thành của Pháp Tu ở hướng đông.

- Tham kiến Tân Tổ!

Khi Phong Vân Vô Kỵ cưỡi gió đến nơi, xuất hiện trên bầu trời bên ngoài Hoàng Kim Thành, một phiến Pháp Tu đông nghịt liền quỳ rạp xuống đất.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện