Chương 9: Tấm giấy da dê cuối cùng

Sau khi Hoàng chết đi, chín gã Hắc Ám Quân Chủ dường như đã nhận được mệnh lệnh của chủ nhân từng người, thừa dịp mọi người không chú ý lặng lẽ biến mất.

Hai viên thần cách, một viên Quang Minh còn một viên Hắc Ám. Với tốc độ của Lộ Tây Pháp thì đám vương triều đại đế tuyệt đối không thể so sánh được. Nhưng mười tên vương triều đại đế hiểu rõ, cho dù tốc độ của Lộ Tây Pháp có một không hai trong thiên hạ, lại thêm đủ vận may đuổi kịp thần cách, hắn cũng chỉ thể lấy được một viên thần cách trong số đó. Có cho hắn thêm một viên khác cũng vô dụng. Hơn nữa đám yêu ma đại đế còn nhìn thấy rõ ràng, hai viên thần cách là bắn về hai phương hướng hoàn toàn khác nhau.

“Nhất định còn có cơ hội!”

Mười tên vương triều đại đế qua lại như con thoi trong vũ trụ hư không đen kịt, cùng với vô số không gian song song hoặc không song song gần đó, cố gắng tìm kiếm một viên thần cách khác. Nhưng sau hơn một tháng vẫn không thu hoạch được gì, không ai tìm ra được tung tích của thần cách.

Trong hai tháng sau đó, đám vương triều đại đế vẫn thi triển ma thức cường đại, bất chấp tinh thần tiêu hao cực lớn, không ngừng quét qua không gian trùng trùng. Cuối cùng đứng trước sự thật, đám yêu ma đành lần lượt ngán ngẩm rời đi. Trong hư không chỉ còn lại có hai người.

Vương triều đại đế Ma Đế Hoàng và nhị hoàng tử An Đức Liệt, hai cha con đứng đối diện, lẳng lặng nhìn nhau. Bầu không khí có vẻ rất kỳ dị.

- Phụ hoàng, nhi thần xin thỉnh an người!

Sau yên tĩnh như chết chóc, An Đức Liệt lại là người đầu tiên phá tan sự căng thẳng, bỗng khom người xuống. Tại khoảnh khắc cúi đầu, đôi môi thật mỏng của hắn hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười không bị người khác phát giác.

Ma Đế Hoàng mặc long bào màu đen chỉ vàng, dưới bóng tối vô biên làm nổi bật trông giống như con rồng đen tà ác từ dưới vực sâu đi ra.

Vẻ mặt Ma Đế Hoàng nghiêm túc, hai tay chắp lại, hờ hững chớp mắt một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào nhị hoàng tử đối diện, nói đầy thâm ý:

- Không ngờ lại có thể gặp ngươi ở đây. Trẫm đã xem thường ngươi rồi.

- Phụ hoàng nên cao hứng mới phải. Là huyết mạch của phụ hoàng, nhi thần sao dám khiến cho phụ hoàng mất thể diện.

An Đức Liệt cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cặp mắt của Ma Đế Hoàng, trong mắt hơi mang vẻ khiêu khích nói.

- Ừm, rất tốt, không hổ là con trai của trẫm. Lời tiên đoán của đại vu sư đối với ngươi quả nhiên không sai.

Ma Đế Hoàng giống như không nhìn thấy sự khiêu khích trong mắt An Đức Liệt:

- Trẫm đối với ngươi rất coi trọng.

- Đa tạ phụ hoàng tán dương.

An Đức Liệt lộ ra một nụ cười khiêm tốn, lại cúi người thi lễ:

- Nhi thần còn có một số chuyện cần phải xử lý. Nếu như phụ hoàng không ngại, con muốn đi xử lý một chút, sau đó sẽ trở về trong vương triều hầu hạ phụ hoàng.

- Ừ, ngươi đi đi!

Ma Đế Hoàng phất phất tay nói. Vào giờ phút này, biểu hiện của Ma Đế Hoàng hoàn toàn giống như một người cha nhân từ, thứ duy nhất khác biệt là bất kể động tác hay giọng nói đều lộ ra một sự hờ hững như bản năng.

- Vậy… nhi thần xin cáo lui!

An Đức Liệt một tay ôm ngực, thi lễ một cái, sau đó vẫn đối mặt với Ma Đế Hoàng, từ từ lui về phía sau. Sau khi lui ra khỏi trăm trượng, hắn liền như tia chớp phá vỡ một không gian, bay vút vào bên trong.

Với thân phận và tính tình của Ma Đế Hoàng, đối với phương thức rời đi gần như mạo phạm này của An Đức Liệt, vốn hẳn đã sớm giận tím mặt, nhưng Ma Đế Hoàng lại không hề ra tay.

Tại khoảnh khắc xoay người, An Đức Liệt lại không chú ý tới sau lưng, tròng mắt của Ma Đế Hoàng nhìn vào mình đột nhiên thoáng qua thần sắc kỳ dị.

“Ầm!”

Vừa mới phá vỡ không gian, thoát khỏi ma thức của Ma Đế Hoàng phong tỏa, An Đức Liệt liền oán hận nói: “Tại sao lại ngăn cản ta?”

“Bởi vì ngươi vẫn không phải là đối thủ của hắn.” - Trong đầu An Đức Liệt, linh hồn tà ác ẩn nấp kia nói thẳng.

“Sao lại như vậy? Hôm nay ta đã là Hắc Ám Quân Chủ, lại tu luyện ma công trên giấy da dê, sao có thể không phải là đối thủ của lão già? Theo đạo lý, hôm nay công lực của ta hẳn là đã ngang hàng với lão già và đám vương triều đại đế kia, tại sao cho đến bây giờ ta vẫn nhìn không thấu thực lực của lão?”

“Có chút kỳ quái…” - Linh hồn tà ác kia nghi hoặc nói, giống như gặp phải chuyện gì khó hiểu.

“Đừng nói nhảm. Cũng đừng nói với ta, hiện giờ thực lực của ngươi đã khôi phục nhiều như vậy mà vẫn không nhìn ra một chút hư thực nào!” - An Đức Liệt không vui nói, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời lấp lửng này của linh hồn tà ác.

“Ta cũng không nhìn ra lai lịch của hắn. Theo đạo lý, tình huống này vốn không thể xuất hiện.” - Đối với sự bực bội của An Đức Liệt, linh hồn tà ác lại có vẻ không thèm để ý. Dừng một chút, hắn chậm rãi nói: “Trên người hắn, ta cảm nhận được khí tức của Chủ Thần.”

Đợi cả buổi không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, An Đức Liệt gần như giận phát điên, trực tiếp gầm lên với linh hồn tà ác trong đầu: “Đây là câu trả lời của ngươi sao? Uổng công bản tọa coi trọng ngươi như vậy. Lão già bình thường vẫn mượn dùng thần lực, trên người không có khí tức của Chủ Thần à?”

“Không đúng, ý ta không phải như vậy…” - Linh hồn tà ác trực tiếp phủ nhận. Cảm giác được sự bực bội trong lòng An Đức Liệt, hắn đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, liền nói: “Tạm thời cứ mặc kệ thần cách. Bây giờ tâm tình của ngươi không ổn định, ma nguyên trong cơ thể cũng có chút xung đột, những điều này chắc hẳn ngươi cũng cảm giác được. Hay là nên tìm cách thu thập đầy đủ bốn tấm da dê đi. Chỉ cần có được công pháp hoàn chỉnh, thực lực của ngươi sẽ tăng vọt, tâm tình bất ổn cũng tự nhiên sẽ biến mất. Lúc đó nếu như ngươi vẫn muốn một mình giao đấu với lão già kia của ngươi, ta nhất định sẽ không phản đối.”

Đầu óc của An Đức Liệt hơi tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút sau đó gật đầu: “Ừ.”

“Chỉ cần tu luyện xong ma công trên bốn tờ giấy da dê, công lực của ngươi tuyệt đối sẽ hoàn toàn vượt trên đám đại đế Ma Giới và Hắc Ám Quân Chủ. Hơn nữa mặc dù còn chưa khôi phục lại ký ức hoàn chỉnh, nhưng ta vẫn loáng thoáng nhớ được, chỉ cần thu thập đủ bốn tờ giấy da dê nhất định sẽ có lợi ích lớn, thậm chí tuyệt đối không nhỏ hơn việc lấy được thần cách.”

“Không cần nói nhiều, cứ làm theo ý ngươi đi!” - An Đức Liệt phất tay nói.

oOo

Tại trung tâm Ma Giới.

Trên bầu trời xanh đen, một hòn đá cuội lướt qua hơn nửa bầu trời, rơi xuống trên một gò đất mọc đầy cỏ khô cao bằng đầu gối cách Trung Ương ma sơn mấy trăm vạn dặm.

“Đây là…” – Bên dưới gò đất, một bàn tay đột nhiên vươn lên, duỗi về phía hòn đá cuội mặt ngoài có những đường nét hình thoi màu màu lưu ly đen giữa gò đất.

Nhìn bề ngoài đây giống như một hòn đá bình thường, chỉ là những đường nét hình thoi và ánh sáng lóng lánh lại khiến cho nó tỏ ra có chút khác thường.

Ngay lúc bàn tay tái nhợt, mặt ngoài đầy gân xanh uốn lượn sắp bắt được cục đá từ bầu trời rơi xuống kia…

“Cộp!”

Một bàn chân nhỏ bỗng từ trên hạ xuống, đạp mạnh lên cục đá màu đen kia.

“Không!” – Bên dưới gò núi, nam tử nằm rạp trên đất trái tim nặng nề co quắp lại, tuyệt vọng nhìn lên gò núi, trông thấy một đứa trẻ tuấn tú không biết của nhà nào nhặt cục đá vào tay: “Thần cách của ta!”

Nếu như Phong Vân Vô Kỵ có mặt ở đây nhất định sẽ giật mình. Tên nam tử này lại chính là Đại Quang Minh Vương Dương Tôn bá chủ một phương, đã từng dẫn đầu Hắc Ám Viễn Chinh quân của Ma Giới tấn công vào Thánh điện của Thái Cổ.

- A ha, a ha…

Đứa trẻ trên gò đất dáng vẻ vô cùng khả ái, khuôn mặt bầu bĩnh thoạt nhìn rất đáng yêu. Nhưng trong mắt Đại Quang Minh Vương Dương Tôn bên dưới gò đất, nó lại không khác gì với ác ma đáng sợ nhất trên thế gian này.

- Ta…

Đại Quang Minh Vương Dương Tôn vươn tay ra, muốn đòi lấy hòn đá từ trời rơi xuống trong tay đứa trẻ kia. Ngay lúc này, đứa trẻ kia đột nhiên xoay người lại, đôi mắt hoàn toàn trở nên đen kịt, nhìn chằm chằm vào Đại Quang Minh Vương Dương Tôn. Trong cặp mắt vốn đáng yêu lại lộ ra sát khí làm người ta không rét mà run.

Trong lòng Đại Quang Minh Vương Dương Tôn run lên một chút, bàn tay vươn ra giống như bị kim đâm vào, lập tức thu lại. Nhìn đứa trẻ khóe miệng nở một cười vô hại trước mắt, thân thể Đại Quang Minh Vương Dương Tôn run rẩy mà ngay cả bản thân hắn cũng không phát giác được. Ký ức lại ập về.

Đại Quang Minh Vương Dương Tôn chính là một phân thân cuối cùng của Công Tôn Chỉ Thương. Trước khi Công Tôn Chỉ Thương hấp thu phân thân cuối cùng thì đã trở về Thái Cổ, thăm dò Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, cuối cùng lại bị Phong Vân Vô Kỵ đánh chết.

Theo lý Đại Quang Minh Vương Dương Tôn cũng sẽ nổ tung mà chết. Nhưng sự oán hận trước khi chết của Công Tôn Chỉ Thương đã làm cho bản thể linh hồn của hắn thoát ra một mảnh vỡ, nhập vào trên người Đại Quang Minh Vương Dương Tôn, vì vậy mới khiến cho Đại Quang Minh Vương Dương Tôn tránh khỏi tự nổ.

Đại Quang Minh Vương Dương Tôn căn bản không dám dừng lại, một đường chạy trốn tới Ma Giới. Không nghĩ tới, vừa bước chân vào Ma Giới hắn lại gặp được tên sát tinh trước mắt này. Gần như ngay khi nhìn thấy đứa trẻ này, hắn liền cảm nhận được từ đối phương khí tức con lai giữa người và ma cùng nguồn gốc với mình.

Lúc Hoàng và Hư Vô Chi Quân chiến đấu, Công Tôn Chỉ Thương vẫn luôn trốn ở trong tối quan sát. Sở hữu toàn bộ ký ức của Công Tôn Chỉ Thương, Đại Quang Minh Vương Dương Tôn vừa nhìn liền nhận ra thứ từ trời rơi xuống trước mắt này là gì.

Đó chính là thứ khiến cho vô số yêu ma đỉnh cấp của Ma Giới điên cuồng, thần cách của Chiến Tranh Chi Chủ Địch Tư Mã Sâm sau khi chết.

Đối mặt với thần cách của Chủ Thần, liệu bao nhiêu người có thể giữ được bình tĩnh.

Nhưng ánh sáng nóng rực trong mắt Đại Quang Minh Vương Dương Tôn rất nhanh phai nhạt đi, một sự co rúm xuất phát từ linh hồn khiến hắn không khỏi đau đớn cúi đầu xuống, tránh tiếp xúc với ánh mắt của tên tiểu ác ma hung ác trước mắt này.

- Nghiệt nhi, con lại đi đâu rồi?

Phía xa truyền đến giọng nói ngọt ngào của một cô gái.

- A ha, a ha!

Biểu tình hung ác trên mặt tiểu ác ma trên rất nhanh tan đi, khi xoay đầu lại vẻ mặt đã trở nên khả ái, cùng với nụ cười vô hại.

Trong miệng kêu lên a ha, con của Tâm Ma là Ma Nghiệt giấu viên thần cách của Chiến Tranh Chi Chủ kia vào trong người, sau đó nhảy xuống dưới gò đất. Sau lưng kêu lên một tiếng, hai chiếc cánh ác ma nhỏ trắng nõn từ sau lưng nhô ra, phe phẩy mấy cái liền như một viên sao băng bay về phía bóng người xinh đẹp đứng trong cỏ khô ở phía xa.

“Mà thôi, thần cách của Chủ Thần chỉ có người linh hồn hoàn mỹ mới có thể được chấp nhận. Linh hồn của ta hôm nay đã gần như tan vỡ, còn không biết có thể sống bao lâu, cần gì phải tranh giành thần cách này với hắn.”

Mặc dù tránh khỏi tự nổ, nhưng cách một khoảng thời gian trong linh hồn lại truyền đến một cơn đau mãnh liệt không thể kiềm chế, giống như linh hồn bị một bàn tay vô hình xé rách. Đây chính là cái giá của linh hồn không trọn vẹn.

Nhưng linh hồn không trọn vẹn chỉ là thứ yếu, thứ thật sự khiến cho thân thể và tâm hồn Đại Quang Minh Vương Dương Tôn bị giày vò lại là oán hận không thể dịu đi trong lòng.

“Tại sao? Tại sao?... Tại sao ta phải chịu đựng tất cả đau đớn này?” - Mười ngón tay Đại Quang Minh Vương Dương Tôn bấm vào trong bắp thịt, máu chảy ra như trút cũng không phát giác được. Trên gương mặt vặn vẹo kia hiện lên một loại tái nhợt và cố chấp gần như bệnh hoạn.

“Ta nhất định khiến tất cả nhân tộc Thái Cổ phải trả giá thật lớn!” - Trong lòng Đại Quang Minh Vương Dương Tôn nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy, vén áo bào lên, đi về phía tiểu tử đang bay vòng vòng trên không chung quanh Phi Lệ Ty ở phía xa.

Hi vọng báo thù đều nằm trên người nó.

oOo

Tại tây bắc Ma Giới, nơi tàn tích của quốc độ Quang Ám ngày xưa.

Vô số yêu ma cao lớn toàn thân ma khí lượn lờ, quanh người tỏa ra khí tức âm u và tà ác, cầm kích đứng trên mảnh đất màu đen này. Phía trước quân đoàn tà ác đông đảo này là nhị hoàng tử An Đức Liệt đang quỳ một chân xuống đất.

Trước người hắn bày ba tấm bản đồ chắp lại với nhau. Mặt trên bản đồ là một mảng tro đen, còn mặt dưới lại có khắc khẩu quyết ma công.

“Được rồi, chính là bây giờ!” - Linh hồn tà ác trong đầu chỉ dẫn.

Vẻ mặt An Đức Liệt ngưng trọng, tay phải chậm rãi từ dưới tay áo vươn ra, nhẹ nhàng đặt lên ba tờ giấy da dê. Bàn tay của hắn hơi rung lên, ma nguyên âm tà chứa đầy lực lượng ăn mòn trong cơ thể liền cuồn cuộn chảy vào trong ba tờ giấy da dê.

“Xèo xèo!”

Trong tiếng vang như que hàn đặt lên da lông, mặt ngoài ba tờ giấy da dê bỗng bốc lên từng trận sương mù màu xám, từ mỏng đến dày đặc.

Khi sương mù âm tà kia dày đặc nhất, tấm giấy da dê dưới bàn tay An Đức Liệt bỗng xuất hiện những đường vân màu đỏ, như có sinh mạng kéo dài về bốn phía.

Nơi đường vân màu đỏ kia chảy qua, tấm giấy da dê bỗng nhúc nhích, phát ra những thanh âm đáng sợ như trẻ con đang mút.

Trong mắt An Đức Liệt đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm vào tấm giấy da dê trước người. Dưới lớp sương mù kia, một bản đồ tuyến đường màu máu liền xuất hiện trong mắt hắn.

Ở đầu cuối tấm giấy da dê, những đường vân màu đỏ kia hợp thành một vòng, bên trong thấp thoáng hiện lên một chữ “IV”. Đây chính là nơi cất giấu tấm giấy da dê thứ tư.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện