Chương 38: Chương 38
Một cánh tay của Chủ Thần thứ mười bốn giơ lên cao, giữ tư thế chém nghiêng xuống. Trong lòng bàn tay vẫn còn thần lực giết chóc dày đặc, nhưng lại hơi run rẩy. Không chỉ có bàn tay mà toàn bộ thân thể của Chủ Thần thứ mười bốn đều khẽ run lên. Đối với hắn thì đây là một sự trải nghiệm chưa bao giờ có. Vết thương của tinh thần khiến cho thần thể co rúm lại như mất khống chế, từng cơn đau kịch liệt từ các bộ phận trên thân thể truyền đến.
“Nhân loại này…” - Trong con ngươi của Chủ Thần thứ mười bốn phản chiếu rõ ràng hình bóng Kiếm Thần bay ra ngoài. Mặc dù bị thần lực của mình đánh bay, thanh kiếm kỳ quái trong tay đối phương vẫn giữ nguyên trạng thái tùy thời có thể tấn công. Hơn nữa nhìn vào tình hình lưu chuyển năng lượng trong cơ thể con người kia, lúc nào hắn cũng có thể thoát thân rời khỏi. Chủ Thần thứ mười bốn cũng không nắm chắc có thể bắt kịp nhân loại này về tốc độ.
“Nhân loại này…” - Trong biển ý thức của Chủ Thần thứ mười bốn lại vang lên lời nói như trước. Trong trí nhớ của hắn, từ trước đến giờ chưa từng thấy con người nào có tinh thần lực mạnh như vậy, đến mức có thể đối kháng cùng với Chủ Thần. Tinh thần lực chiến đấu luôn là giết địch một ngàn thì tự tổn hại tám trăm. Lúc ban đầu Chủ Thần thứ mười bốn còn có thể chịu đựng loại tinh thần lực công kích này, nhưng theo sau số lần và cường độ công kích gia tăng, hắn cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn kịch liệt, đó là cơn đau từ linh hồn.
Nhưng trên mặt của tên nam tử loài người áo trắng này lại vĩnh viễn lạnh đạm vô tình. Bất kể Chủ Thần thứ mười bốn cố gắng thế nào, đều không thể cảm nhận được một chút mệt mỏi và đạu đớn vào từ trên người đối phương. Tinh thần lực của đối phương dường như vĩnh viễn không suy kiệt, luôn duy trì ở một cường độ rất cao, loại trạng thái này khiến cho hắn kinh ngạc và sợ hãi. Đến cuối cùng Chủ Thần thứ mười bốn nắm được cơ hội, dựa vào thần lực giết chóc to lớn đánh bay nhân loại này ra khỏi dòng sông thời gian.
Trong lúc Chủ Thần thứ mười bốn còn sợ hãi cơn đau do tinh thần lực công kích, đang do dự không biết nên ra tay hay không, trên đỉnh đầu mấy chục vạn dặm, một cặp mắt hoàng kim lãnh khốc vô tình bỗng từ trong bầu trời chậm rãi mở ra. Một lực lượng làm linh hồn người ta run rẩy bao trùm khoảng vũ trụ hư không này.
Linh Hồn Chi Chủ Mạc Tư Đề Mã, kẻ săn bắt linh hồn.
- Không hay!
Thân hình Phong Vân Vô Kỵ từ trong hư không rơi xuống. Trong lúc ba vị Chí Tôn còn đang lo lắng cho Đệ Ngũ Chí Tôn, sự xuất hiện của Linh Hồn Chi Chủ lại khiến cả ba giật mình, thân hình nhoáng một cái nhanh chóng lao về phương xa.
“Ầm!”
Một cột sét thần phạt màu vàng từ giữa cặp mắt hoàng kim to lớn đánh xuống, phạm vi bao trùm đạt đến một mức độ kinh khủng. Hơn nửa hư không đều nằm trong sấm sét thần phạt, được mạ lên một tầng ánh sáng màu vàng chói mắt. Năng lượng to lớn ẩn chứa bên trong khiến toàn bộ hư không đều chấn động, giống như lúc nào cũng có thể tan vỡ.
- Ha!
Trong ánh chớp đầy trời, áo bào Phong Vân Vô Kỵ tung bay, chợt ngẩng đầu lên trời phát một tiếng hét giận dữ bất khuất, mái tóc dài sau đầu bị nhuộm thành màu vàng phất phơ trong hư không, trong cặp mắt màu đỏ lại hiện lên những điểm màu vàng. Trên bầu trời, khí tức của Linh Hồn Chi Chủ phát ra dường như đã kích động đến thứ gì. Sâu trong biển ý thức của Phong Vân Vô Kỵ, từ lúc Chiến Đế ngã xuống tại Đao vực đã bắt đầu suy diễn về dao động linh hồn của Linh Hồn Chi Chủ, lúc này đột nhiên ngừng lại. Sau đó, ba vị Chí Tôn đang từ phương xa chạy nhanh đến lại kinh hãi phát hiện, cặp mắt của Phong Vân Vô Kỵ bỗng biến thành màu hoàng kim. Ttrên người hắn, khí tức thuộc về loài người nhanh chóng biến mất, chuyển thành tương tự như dao động linh hồn của Linh Hồn Chi Chủ trên bầu trời, mặc dù không phải giống nhau như đúc, nhưng hai người rõ ràng là cùng một gốc.
“Ầm!”
Sấm sét thần phạt do Linh Hồn Chi Chủ phát ra quá nhanh, mặc dù ba vị Chí Tôn đã cố hết sức lao đến tiếp viện, nhưng cột sét thần phạt kia vẫn đánh vào trên người Phong Vân Vô Kỵ không hề né tránh. Trong tiếng vang lớn rung trời, mảng lớn không gian phía dưới sấm sét thần phạt lập tức hóa thành một khoảng hư vô, còn Chủ Thần thứ mười bốn chẳng biết từ lúc nào đã rời khỏi phạm vi uy lực của sấm sét.
Ở phía xa, Tây Môn Y Bắc dừng bước, kinh ngạc nhìn về hướng sấm sét thần phạt đánh xuống. Độc Cô Vô Thương cũng dừng bước. Ba vị Chí Tôn cũng như vậy. Trong hư không hoàn toàn yên tĩnh.
Rất nhanh, ánh sáng chói mắt của sấm sét thần phạt bắt đầu tản đi. Ngay khi mọi người định đi đến quan sát tình hình của Phong Vân Vô Kỵ, đối diện với Linh Hồn Chi Chủ, ba cặp mắt hoàng kim to lớn khác lại nhanh chóng từ trong hư vô hiện lên. Ba vị Chủ Thần khác dưới vực sâu vừa xuất hiện, lập tức tập trung vào trên người ba vị Chí Tôn, chỉ trong nháy mắt ba vị Chí Tôn cũng lâm vào hiểm cảnh giống như Đệ Ngũ Chí Tôn.
“Ầm!”
Sau khi Linh Hồn Chi Chủ ra tay, lại một cột sét thần phạt to lớn khác đánh xuống, chỉ là lần này đối tượng của nó lại đổi thành ba vị Chí Tôn.
“Ngâm!”
Ngay lúc này, một tiếng rồng ngâm rung trời đột nhiên vang lên từ một bên kia hư không. Trong tiếng rồng ngâm, thân thể to lớn dài hơn tám mươi cây số của Đông Phương Thanh Long lại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
- Vô Kỵ!
Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ mừng rỡ nhìn sang. Hiên Viên đã qua đời, trong vũ trụ người có thể hóa thân thành Thanh Long cũng chỉ có Đệ Ngũ Chí Tôn Phong Vân Vô Kỵ. Ba vị Chí Tôn nhìn thấy liền hét lớn một tiếng:
- Vô Kỵ, Tứ Tượng đại trận!
Ánh sáng chợt lóe lên, trong tiếng ngâm nga rung trời, ba thánh thú Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ lại xuất hiện trong hư không.
Chợt nghe bốn tiếng kêu lớn vang lên, bốn thánh thú đầu đuôi nối liền, trong nháy mắt đã hóa thành bốn vệt sáng lờ mờ. Một khắc khác, Tứ Tượng đại trận to lớn hình thái cực đen trắng lại xuất hiện trong hư không. Đông Phương Thanh Long lượn vòng một cái, liền cuốn lấy Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương vì gấp rút tiếp viện mà lâm vào hiểm cảnh vào trong Tứ Tượng đại trận.
Ngay khi Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương khó khăn tiến vào trong Tứ Tượng đại trận, cột sét thần phạt thứ nhất bán kính đạt đến ngàn cây số cũng đã đánh xuống.
“Ầm!”
Từng cột sét thần phạt đánh xuống trên Tứ Tượng đại trận, làm nổi lên một cơn sóng gợn. Nhưng khi sóng gợn qua đi, Tứ Tượng đại trận vẫn vững như thành đồng, không có chút dấu hiệu tan vỡ nào.
Ở phía xa, Chủ Thần thứ mười bốn đã nhảy ra ngoài trận chiến, nhìn thấy cảnh này trong mắt chợt lóe lên một tia sáng dữ tợn. Hắn đột nhiên bước ra một bước, sau đó biến mất trong hư không một cách kỳ dị.
Một khắc sau, trong ánh mắt kinh hãi của Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc, thân thể cao lớn của Chủ Thần thứ mười bốn lại đột ngột xuất hiện trong Tứ Tượng đại trận.
- Không hay, Chu Tước Chí Tôn, cẩn thận!
Độc Cô Vô Thương hét lớn một tiếng, đồng thời nhanh như chớp chém ra một kiếm về hướng Chủ Thần thứ mười bốn. Gần như đồng thời, tay phải Tây Môn Y Bắc cũng vung lên, phát ra một ánh kiếm chói mắt, trong nháy mắt chém vào trên lưng Chủ Thần thứ mười bốn.
- Gào!
Chủ Thần thứ mười bốn gầm lên một tiếng, không hề né tránh chịu đựng một kiếm của Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương, đồng thời hai tay khép lại trước ngực, thần lực giết chóc hùng hậu liền phát ra, đánh vào trên người thánh thú Chu Tước.
“Ầm!”
Vào lúc này, từ hư không phía trên lại có một cột sét thần phạt đánh xuống. Trông thấy Chủ Thần thứ mười bốn ra tay đánh lén, Chu Tước lại không thể né tránh. Ngay lúc này ánh sáng bỗng lóe lên, vị trí của tứ tượng thánh thú bỗng nhiên biến đổi, vị trí vốn là của Chu Tước lại đổi thành Đông Phương Thanh Long.
“Ầm!”
Lúc sấm sét thần phạt đánh xuống Tứ Tượng đại trận, hai tay của Chủ Thần thứ mười bốn cũng đánh mạnh vào thân thể to lớn của Đông Phương Thanh Long. Tia chớp màu đen quấn quanh thân thể Thanh Long, toàn thân bắn ra máu tươi, nhưng lại không kêu lên tiếng nào.
Bàn tay của Chủ Thần thứ mười bốn còn chưa thu lại, trước mắt chợt tối sầm, đột nhiên nhìn thấy cặp mắt của Đông Phương Thanh Long. Bốn mắt nhìn nhau, Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên từ trong mắt đối phương thấy được một tia sáng quen thuộc, đó là ánh mắt đáng sợ của Kiếm Thần giống như vĩnh viễn không biết đau đớn, không biết mệt mỏi.
Khi cặp mắt màu vàng của Đông Phương Thanh Long in vào trong mắt, Chủ Thần thứ mười bốn nhất thời trong lòng cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, từ trong cơ thể Đông Phương Thanh Long bỗng truyền đến một đợt thần lực phản kích mạnh mẽ. Ngay lúc Chủ Thần thứ mười bốn ra tay, một luồng thần lực mạnh mẽ vốn không thể xuất hiện trên người một nhân loại, theo hai tay đánh vào trong cơ thể hắn, đó là sấm sét thần phạt thuộc về Linh Hồn Chi Chủ.
“Ầm!”
Từng tia sét thần phạt màu vàng đánh vào trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn, sau đó nổ tung trong cơ thể. Máu tươi bắn ra khắp nơi từ trên thân thể như sắt thép của hắn, thân hình vẽ nên một đường cong trong hư không bay ra ngoài.
Bốn thánh thú trong nháy mắt tách ra. Thân thể to lớn của Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ nhanh như chớp bay ra ngoài, đánh mạnh vào Chủ Thần thứ mười bốn đang bị kình lực còn sót lại của sấm sét thần phạt quấn quanh người.
“Ầm ầm ầm!”
Sau mấy tiếng vật nặng va chạm, Chủ Thần thứ mười bốn máu tươi tung tóe, thân hình bị bắn ra xa mấy cây số. Trước khi một đợt công kích mới đến nơi, hắn đã kịp thời chạy ra trong tích tắc, trốn về hướng Ma Giới phía xa.
Mặc dù Chủ Thần thứ mười bốn gần như miễn với thánh lực, nhưng lại không thể hóa giải được loại vật lý công kích này của ba thánh thú. Có điều đây cũng không phải là vết thương gì lớn. Đối với Chủ Thần thứ mười bốn thì vết thương thật sự là khi đánh với Kiếm Thần, bị thần lực linh hồn hùng hậu từ trong cơ thể đối phương tràn vào.
Chuyện này giống như dưới tình huống Chủ Thần thứ mười bốn không đề phòng, lại bị sấm sét thần phạt của Linh Hồn Chi Chủ đánh trúng, mặc dù sấm sét thần phạt phản kích từ trong cơ thể nam tử nhân loại kia vẫn còn kém xa so với sấm sét thần phạt do Linh Hồn Chi Chủ tự mình phát ra.
Đây là lần thứ hai Chủ Thần thứ mười bốn bị trọng thương từ khi phá phong ấn ra ngoài. Lần đầu tiên là bị Đế Thích Thiên và bộ tộc thủ hộ gây thương tích, còn lần thứ hai chính là hiện giờ. Hắn có suy nghĩ cách nào cũng không hiểu, vì sao rõ ràng là Linh Hồn Chi Chủ phát ra công kích với nhân loại kia, bây giờ lại chuyển vào trong cơ thể mình?
Chủ Thần thứ mười bốn vừa bỏ chạy về hướng Ma Giới vừa thầm nghĩ, trong cơ thể từng luồng lực lượng linh hồn liên tục nổ tung, máu bắn ra như mưa, từng điểm rải khắp trời cao.
- Ngâm!
Trong hư không vang lên một tiếng ngâm nga rung trời, Đệ Ngũ Chí Tôn đã hóa thành Đông Phương Thanh Long vẫy chiếc đuôi rồng một cái, muốn đuổi theo Chủ Thần thứ mười bốn đang chạy trốn.
- Vô Kỵ, đừng đuổi theo…
Ba vị Chí Tôn thông qua cảm ứng tâm linh kêu lên với Phong Vân Vô Kỵ.
Nhưng Đông Phương Thanh Long lại giống như không nghe thấy, vẫn bay vút về phía trước. Ngay lúc này, một giọng nói già nua bỗng xuyên qua tầng tầng hư không, vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, đó là giọng nói của Thánh Giả từ Kiếm các Thái Cổ truyền tới: “Vô Kỵ, đừng đuổi theo!”
Đông Phương Thanh Long vẫn không có phản ứng, nhưng một câu nói tiếp theo lại khiến cho thân thể to lớn của thánh thú Thanh Long ngừng lại trong hư không: “Vô Kỵ, sư tôn có để lại bức thư tiên đoán, trong đó nói có thể cứu được Trì Thương…”
Đông Phương Thanh Long vốn đang bay vút đột nhiên dừng lại trong hư không, khí tức hỗn loạn và điên cuồng trên người cũng dần dần bình tĩnh lại, cặp mắt màu vàng nhạt từ từ chuyển thành màu đỏ như máu, bên trong lại hiện lên một điểm ánh sáng rõ ràng. Trạng thái kỳ dị này lập tức khiến cho ba vị Chí Tôn chú ý. Chu Tước lo lắng ngẩng đầu lên, lại phát hiện trong hư không phía trên, những cặp mắt hoàng kim thình lình xuất hiện lại im hơi lặng tiếng biến mất khỏi hư không mênh mông.