Chương 54: Chương 54
Vũ trụ rộng lớn vô biên. Sau khi ra khỏi Thái Cổ, Thánh Giả đã lựa chọn một con đường vắng vẻ, tiến về phía trước trong hư không tối đen, xuyên qua không gian vô tận và những vành đai vẫn thạch. Trên đường đi Phong Vân Vô Kỵ và Thánh Giả đã tiêu diệt rất nhiều yêu ma, cuối cùng xuất hiện trước mặt hai người chỉ hoàn toàn là bóng tối vô tận, không có bất kỳ thứ gì. Thứ duy nhất có thể chỉ rõ phương hướng là trí nhớ của Thánh Giả. Trên đường đi hai người cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng tiến về phía trước trong bóng tối.
Xuất hiện trước mặt hai người vĩnh viễn là một khoảng bóng tối không hề biến đổi. Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Thánh Giả ngừng lại, xoay người nói:
- Đến rồi.
Cách hai người không xa, trong hư không tối đen vô tận có một vòng xoáy màu đen to lớn bán kính đạt đến mấy ngàn cây số vắt ngang ở trước người. Mặc dù còn cách rất xa, nhưng hai người đều cảm nhận được lực hút to lớn từ trong vòng xoáy màu đen này phát ra.
- Nơi tận cùng của pháp tu là ở trong hố đen này.
Thánh Giả chỉ vào vòng xoáy màu đen to lớn trước mắt nói:
- Nơi này có bố trí rất nhiều trận pháp, nếu không hiểu rõ về trận pháp thì rất dễ bị công kích. Ngươi hãy đi theo ta!
Dứt lời Thánh Giả liền tiến lên, men theo lực hút mạnh mẽ kia bay về hướng trung tâm vòng xoáy màu đen. Ở giữa đường, pháp bào của y tung bay, toàn thân đột nhiên được bao phủ trong một lớp hào quang năm màu, từ từ biến mất trong thông đạo tối đen.
Phong Vân Vô Kỵ cũng không lập tức đi theo Thánh Giả, ngược lại quay đầu nhìn về phía tây vòng xoáy màu đen to lớn, trong mắt thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc. Hắn luôn cảm thấy trong khoảng hư không trống rỗng kia dường như có vẻ khác thường, có một ít tin tức đứt quãng trôi dạt đến đây. Trong hư không loáng thoáng còn sót lại dao động của thần lực.
- Vô Kỵ!
Sâu trong vòng xoáy bỗng vang lên tiếng gọi, Thánh Giả vốn đã biến mất trong vòng xoáy lại từ trong bóng tối xuất hiện, đứng ở nơi miệng vòng xoáy màu đen, sắc mặt có phần đỏ ửng, toàn thân bừng lên ánh sáng, dường như đang cố sức ngăn cản lực hút mạnh mẽ từ cửa động.
Tạp niệm trong đầu nhanh chóng rút đi, Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng bay lên, theo lực hút càng lúc càng mạnh tiến đến gần Thánh Giả.
- Đây là một hố đen của thiên nhiên, sư tôn đã cải tạo nó một chút, biến nó thành nơi tận cùng của pháp tu. Thông đạo này khá phức tạp, nếu không cẩn thận rất có thể sẽ bị hút đến nơi nào không biết.
Thánh Giả lên tiếng giải thích, dứt lời lại chìm vào sâu trong vòng xoáy. Phong Vân Vô Kỵ không nói lời nào, lặng lẽ đi theo ở phía sau.
Bên trong vòng xoáy màu đen là một thông đạo không gian quanh co, bên vách đầy nếp gấp giống như trong ruột của một quái thú to lớn. Trong bóng tối thỉnh thoảng lóe lên những tia chớp sáng chói ngoằn ngoèo, khiến bên trong thông đạo càng cỏ vẻ thần bí. Đi xuống bên dưới lực hút càng lúc càng lớn, Phong Vân Vô Kỵ không thể không vận chuyển chân nguyên trong cơ thể để chống lại lực hút to lớn này.
“Ầm ầm!”
Trong thông đạo tiếng sấm càng lúc càng lớn, những ngã ba không biết dẫn đến nơi nào thỉnh thoảng lại lướt qua trong mắt Phong Vân Vô Kỵ, nhưng dường như vẫn chưa đến đầu cuối.
Ở nơi tận cùng của pháp tu gần chỗ Pháp Tổ qua đời này, hai người đều yên lặng. Trong mắt Thánh Giả thỉnh thoảng lộ ra vẻ đau khổ và suy tư, giống như đang nhớ về quê nhà. Còn Phong Vân Vô Kỵ lại nghĩ đến rất nhiều chuyện, những ý niệm thỉnh thoảng lại lướt qua trong đầu. Đây là nơi qua đời của cao thủ nhân tộc duy nhất có thể leo lên ngôi vị của thần, mà tất cả những thứ liên quan đến y vẫn là bí mật tại Thái Cổ.
- Đến rồi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, giọng nói của Thánh Giả đột nhiên vang lên từ trong bóng tối. Vừa dứt lời, phía trước bỗng xuất hiện một tia sáng, sau đó một lực hút mãnh liệt truyền đến. Lực hút này rất mạnh, so với Đệ Nhất phân thần toàn lực thi triển Hấp Tinh đại pháp cũng không kém bao nhiêu. Phong Vân Vô Kỵ đang định toàn lực chống cự, chợt khôi phục tinh thần lại, men theo lực hút kia bay về phía trước.
“Ầm!”
Sau một tiếng vang lớn long trời lở đất, Phong Vân Vô Kỵ bị lực hút mãnh liệt kia hút vào, tiếp đó chợt cảm thấy trước mắt rộng rãi sáng ngời, mà lực hút cũng biến mất không thấy.
Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra. Sau khi nhìn thấy rõ ràng thế giới phía sau vòng xoáy màu đen, một loại cảm giác rung động liền dâng lên trong lòng. Hắn vốn tưởng rằng nơi tận cùng của pháp tu là một không gian do Pháp Tổ sáng tạo ra, tất nhiên sẽ có trời có đất, thậm chí giống như một không gian bình thường khác, nhưng thực tế thì không phải.
Trước mắt Phong Vân Vô Kỵ là một khoảng hư không khác. Trong hư không mênh mông bị bóng tối bao phủ, không có trời cũng không có đất, có chỉ bóng tối và hư vô tận cùng. Trong không gian rộng lớn này, vô số nhân loại ngồi xếp bằng thành một đoàn lẳng lặng trôi nổi trong hư không, trên người bọn họ phát ra ánh sáng cực kỳ yếu ớt, trải dài từ xa đến gần.
Từ xa nhìn lại, nơi tận cùng của pháp tu giống như một khoảng vũ trụ khác, còn những cao thủ pháp tu đang trong ngủ mê này là các ngôi sao phát ra ánh sáng yếu ớt trong vũ trụ. Toàn bộ không gian tràn đầy một cảm giác thê lương. Khi bước vào không gian tối đen này, Phong Vân Vô Kỵ liền cảm nhận được một sự đau thương và hoài niệm, tâm tình này từ các hướng tản mát ra, hợp thành một dòng nước lũ trong hư vô, cuồn cuộn chảy khắp nơi tận cùng của pháp tu này.
- Đây là nơi tận cùng của pháp tu sao?
- Đúng vậy, đây chính là nơi tận cùng của pháp tu.
Thánh Giả trả lời, trong giọng nói lộ ra sự thất vọng. Trong không gian này đều là sư huynh sư đệ của y, là đệ tử của phái pháp tu. Khi sư tôn qua đời, bọn họ đều bảo vệ ở bên cạnh sư tôn, còn y thì lại phiêu bạt ở bên ngoài. Nghĩ đến đây, giữa đôi lông mày của y lại hiện lên một vệt mây đen đau khổ.
Cách Thánh Giả không xa, một nam tử tóc đen bù xù, dưới cằm có ba chòm râu đen đang ngồi xếp bằng bất động, đôi tay khép lại trước ngực, đột nhiên giống như cảm ứng được điều gì, mí mắt run rẩy mấy cái, mở mắt ra nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ, đồng thời quát lớn:
- Người nào?
Tiếng hét này giống như tiếng sấm cuồn cuộn lan ra khắp nơi tận cùng của pháp tu. Những cặp mắt từ trong bóng tối mở ra, sau đó tiếng tay áo vang lên, những bóng đen cầm pháp khí trong tay lập tức từ các nơi bay đến.
- Xảy ra chuyện gì?
Tiếng hỏi vang lên. Bên cạnh nam tử trung niên dưới cằm có ba chùm râu đen nhanh chóng xuất hiện một đám cao thủ pháp tu, khí tức như sông biển cuồn cuộn. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Thánh Giả thì tất cả lời nói đều dừng lại.
- Tham kiến Thánh Giả đại nhân!
Mọi người thi lễ một cái, cung kính nói.
- Chư vị sư huynh không cần đa lễ!
- Sư huynh, vị này là?
Cao thủ pháp tu trung niên vừa hét lớn dưới cằm có ba chùm râu đen, trên người mặc áo bào xanh, trông thấy Phong Vân Vô Kỵ liền nghi hoặc hỏi. Vừa rồi bởi vì nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ, vị pháp tu trung niên mới đột nhiên thức tỉnh, sau đó y mới chú ý đến Thánh Giả, tự biết mình nghĩ sai.
- Vị này chính là Tân Tổ của tộc ta, cũng là Phong Vân Vô Kỵ trong lời tiên đoán của sư tôn.
Thánh Giả mỉm cười giới thiệu.
- A!
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Phong Vân Vô Kỵ, dường như không dám tin người trước mắt này lại chính là tộc nhân Thái Cổ trong lời tiên đoán của Pháp Tổ.
- Tham kiến Tân Tổ!
Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn và kinh ngạc, mọi người vẫn cung kính thi lễ với vị Tân Tổ chưa bao giờ gặp mặt này. Trong lòng mọi người, vị nam tử mặc áo trắng này cả người đều bao trùm trong sự thần bí, mái tóc dài trắng như tuyết, phối hợp với khuôn mặt lạnh lùng pha lẫn chút tang thương kia càng tăng thêm sự nghi hoặc của bọn họ.
“Trên người y có lẽ đã xảy ra rất nhiều chuyện, mới khiến cho mái tóc của y biến thành màu trắng như vậy.” - Trong lòng mọi người yên lặng thầm nghĩ.
- Chư vị xin đứng lên!
- Tạ Tân Tổ!
Bên cạnh Thánh Giả, trong hư không đột nhiên nổi lên một trận dao động kỳ dị. Trong nháy mắt, một lão nhân mặc áo bào màu bạc, râu tóc bạc trắng, trên trán đầy nếp nhăn từ trong bóng tối xuất hiện. Vừa nhìn thấy Thánh Giả, trong mắt lão nhân kia liền hiện lên vẻ ướt át, kích động nói:
- Sư huynh, cuối cùng huynh đã trở lại rồi!
- Phục Ma sư huynh!
Thánh Giả vừa nhìn thấy lão nhân kia cũng tỏ ra kích động.
- Sư huynh!
Trong mắt lão nhân rơm rớm lệ:
- Sao bây giờ huynh mới trở về? Sư tôn… sư tôn đã chết rồi.
Lão nhân nghẹn ngào, trong mắt ngân ngấn nước. Mọi người chung quanh nghe vậy đều lộ ra vẻ nhớ thương. Pháp Tổ Phục Hy là người sáng lập nên pháp tu, cảm giác của tất cả tộc pháp tu đối với Pháp Tổ không cần nói cũng biết.
- Ngày đó sư tôn bảo ta trở về Thái Cổ từng có nghiêm lệnh, không có mệnh lệnh của sư tôn thì không được trở về nơi tận cùng của pháp tu, chỉ khi nào thời cơ đến mới có thể trở về. Khi sư tôn qua đời, ta cũng muốn trở về nơi tận cùng của pháp tu, nhưng nhớ đến lời dặn của sư tôn nên không dám vi phạm…
Thánh Giả nói đến đây không khỏi nghẹn ngào rơi lệ.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, biết rằng Thánh Giả và đám cao thủ pháp tu đã rất lâu không gặp mặt, tất nhiên có rất nhiều chuyện muốn bàn luận, những vì ngại mình ở bên cạnh nên có phần bất tiện, vì vậy liền nói:
- Thánh Giả, nếu đã đến nơi tận cùng của pháp tu thì ta muốn đi khắp nơi xem thử một chút, không quấy rầy chư vị nữa.
Thánh Giả hiểu ý liền cảm kích gật đầu. Ngày đó Pháp Tổ Phục Hy để lại mệnh lệnh, bảo y không được trở về nơi tận cùng của pháp tu, trong lòng y trăm điều không thể lý giải. Đến sau này tin tức Phục Hy qua đời truyền đến Thái Cổ, y cuối cùng mới hiểu được. Hành động bày bát quái suy diễn thành thần nguy hiểm rất lớn, với sự hiểu biết của sư tôn, khi ánh sáng trắng kia xuất hiện nhất định mình sẽ xông tới… Ngày đó sự đau đớn trong lòng thật khó nói rõ thành lời. Cho đến khi Phong Vân Vô Kỵ yêu cầu đi đến nơi tận cùng của pháp tu, Thánh Giả mới hiểu được thời cơ thích hợp nhất mà sư tôn nói đến là gì.
“Cám ơn ngươi, Vô Kỵ!” – Giọng nói của Thánh Giả vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ cũng không nói gì, chỉ gật đầu với mọi người, sau đó tùy ý chọn một hướng bay đi.
“Vô Kỵ, nếu như ngươi biết chút gì đó thì có thể đến nơi ở của sư tôn xem thử một chút. Nơi ở của sư tôn là ngay chính giữa không gian này.” – Trước khi Phong Vân Vô Kỵ biến mất, Thánh Giả bỗng dùng tâm niệm thông báo.
Nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ biến mất vào trong bóng, Thánh Giả cuối cùng dời mắt đi, tụ họp cùng với các sư huynh đệ.
Sau khi từ biệt Thánh Giả, Phong Vân Vô Kỵ một mình chậm rãi bước đi trong bóng tối. Những cao thủ pháp tu chìm vào ngủ say, được bao phủ trong ánh sáng màu sắc khác nhau, lần lượt lướt qua bên cạnh hắn. Sự xuất hiện của hắn không hề làm kinh động đến những cao thủ pháp tu đang tu luyện này.
Nhìn khắp bốn phía, vô số cao thủ pháp tu như sao trên trời lơ lửng trong bóng tối. Khi trông thấy được cao thủ pháp tu chìm vào trong ngủ mê này, Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng đã hiểu được, vì sao năm đó pháp tu có đủ tư cách chống lại võ tu, mặc dù cuối cùng bọn họ đã thất bại, đi vào trong hư không này.
Nơi tận cùng của pháp tu vô cùng yên tĩnh. Phong Vân Vô Kỵ yên lặng đi xuyên qua hư không. Sự thê lương và thương nhớ của đám pháp tu giả tràn ngập trong khoảng không gian này. Cứ đi tới không mục đích như vậy, cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng một luồng khí tức xót thương trong hư không bỗng thu hút sự chú ý của hắn.
Phong Vân Vô Kỵ dừng bước, đưa mắt nhìn lại. Trước người hắn xuất hiện một khối đất bằng phẳng, nhìn kỹ lại thì khối đất bằng phẳng này lại do một khối sắt lạnh đen kịt đúc thành. Điều khiến hắn chú ý không phải là khối huyền thiết to lớn mặt ngoài có vẻ sặc sỡ, mà là một căn nhà cỏ đơn sơ lẳng lặng đứng giữa khối huyền thiết này.
Căn nhà cỏ nhó bé này không khác gì so với những căn nhà cỏ đơn sơ mà nhân loại bình thường cư trú ở bất kỳ không gian nào, nhưng luồng khí tức xót thương to lớn mà Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được trong hư không lại chính từ trong căn nhà cỏ không nổi bật này phát ra.
“Cộp!”
Theo tiếng bước chân trong trẻo, Phong Vân Vô Kỵ bước lên sàn nhà do sắt lạnh đen kịt tạo thành. Sau khi đi qua một đoạn, cuối cùng hắn đã đến trước cánh cửa gỗ của căn nhà cỏ này, trông thấy trước cửa gỗ có đề hai hàng chữ mạnh mẽ.
Bên trái: “Nhất niệm sinh, hư không dò hỏi tìm một đường!”
Bên phải: “Bày bát quái, vô tận biến số nhân thắng thiên!”