Chương 62: Phân phối binh lực
Dưới sự sắp xếp của nhân viên Thánh điện, nhân tộc Thái Cổ mênh mông như nước lập tức chia ra, tiến về hai lỗ hổng không gian ở hướng đông nam và tây bắc.
Rất nhanh, chung quanh Thánh điện chỉ còn lại cao thủ Thần cấp trở lên, nhưng vẫn đông nghìn nghịt như trước. Thánh điện khổ công bồi dưỡng trăm triệu năm, đã tạo ra hơn tám trăm ngàn cao thủ Thần cấp hậu kỳ, cộng thêm một trăm ngàn cao thủ Thần cấp hậu kỳ cổ xưa ngủ say cũng đến chín trăm ngàn người. Hơn nữa còn có những chiến sĩ bảo vệ ở các nơi, mỗi nơi đều có cả triệu người. Tổng cộng Thái Cổ có đến hơn ba triệu chín trăm ngàn cao thủ Thần cấp hậu kỳ, trong đó bao gồm những cao thủ đỉnh cấp có tu vi vượt qua Thần cấp hậu kỳ. Những cao thủ Thần cấp hậu kỳ này đều là những nhân vật một mình đảm đương một phía, khi đối mặt với kẻ địch có cấp bậc thấp hơn thì gần như không thể đoán trước được. Những người này đều là chủ lực và tài sản chân chính của Thái Cổ.
Sau khi đông đảo cao thủ cấp Thái Cổ rời đi, chung quanh Thánh điện liền trống trải hơn rất nhiều. Trên trời gió lớn xao xác, trong không khí tràn ngập mùi vị chiến tranh dày đặc. Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ quét qua những khuôn mặt kiên nghị chung quanh, cuối cùng ngừng lại trên một khuôn mặt gia nua tang thương.
- Cổ Vu tiền bối!
Phong Vân Vô Kỵ giật mình nói. Vu tộc vốn rất ít người, tổng cộng lại cũng chỉ có mấy trăm, đứng trong đám người đông đảo nhất thời lại khiến Phong Vân Vô Kỵ không chú ý tới.
- Vô Kỵ, ta đến rồi!
Cổ Vu cười nói:
- Vào lúc này đã không còn là vu hay võ nữa. Chúng ta là tộc nhân của Vu tộc, nhưng trước đó vẫn là một nhân tộc Thái Cổ. Không cần băn khoăn nhiều như vậy, cứ sắp xếp cho chúng ta như những tộc nhân khác đi!
Phong Vân Vô Kỵ khẽ hít một hơi, nhanh chóng bình tĩnh lại:
- Vu tộc nghe lệnh, ta giao cho các người hai triệu chiến sĩ tộc Bàn Cổ, cùng với chiến sĩ bảo vệ tộc Huyền Vũ, toàn lực canh giữ lỗ hổng không gian ở phía nam!
Cổ Vu mỉm cười, từ từ cúi người xuống:
- Cổ Vu xin tuân lệnh, Vu tộc nhất định sẽ không phụ ủy thác của Chí Tôn!
Phong Vân Vô Kỵ đã xem qua nội dung của Mạt Nhật Tế Điển. Với sức phòng ngự của chiến sĩ Huyền Vũ và chiến sĩ tộc Bàn Cổ, cộng thêm vu khí mạnh mẽ Mạt Nhật Tế Điển của Vu tộc, như vậy đã đủ bảo vệ lỗ hổng ở phía nam rồi.
- Cổ Vu tiền bối, quyển Mạt Nhật Tế Điển này còn chưa trả lại cho ngài.
Phong Vân Vô Kỵ từ trong người lấy ra Mạt Nhật Tế Điển, sau đó hai tay buông lỏng, Mạt Nhật Tế Điển tỏa ra ánh sáng màu xanh lục nhạt liền chậm rãi bay vào trong tay Cổ Vu.
Cổ Vu cầm lấy Mạt Nhật Tế Điển cất vào, sau đó lại khom người nói:
- Cổ Vu xin cáo lui!
- Chờ đã!
Cổ Vu quay đầu lại, mỉm cười nhìn Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt nên lời, cuối cùng tất cả lời nói đều hóa thành một câu đơn giản:
- Cổ Vu tiền bối, hãy bảo trọng…
- Ha ha, Vô Kỵ, cho dù kết quả của cuộc chiến này như thế nào, đó đều là vận mệnh của ta và ngươi… Tạm biệt, Vô Kỵ!
Dứt lời, Cổ Vu liền dẫn theo hai triệu chiến sĩ tộc Bàn Cổ chậm rãi đi về lỗ hổng không gian ở phía nam.
- Huyền Vũ trưởng lão, lỗ hổng không gian ở phía nam phải nhờ các người rồi!
Phong Vân Vô Kỵ xoay người, nói với đại trưởng lão thánh thú Huyền Vũ có vóc người cường tráng đang đứng giữa không trung.
- Xin Chí Tôn yên tâm, chỉ cần chúng tôi còn chưa ngã xuống, sẽ không một yêu ma nào có thể đặt chân vào lãnh địa của Thái Cổ!
Đại trưởng lão Huyền Vũ gật đầu, sau đó vung tay lên. Trong hư không, vô số chiến sĩ thánh thú mặc chiến giáp Huyền Vũ lập tức đi về hướng nam.
Cổ Vu dần dần khuất xa. Nhìn bóng lưng của y từ từ chìm vào trong bóng tối, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cảm thấy cặp mắt ươn ướt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh nhìn thấy tại dòng sông vận mệnh. Hắn biết, từ nay về sau có lẽ sẽ rất khó gặp lại vị trưởng giả khả kính này.
- Đúng vậy, đây là vận mệnh chúng ta… chỉ là ta vẫn muốn giãy dụa trong vận mệnh này…
Nhìn về hướng Cổ Vu biến mất, Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm nói.
- Huỳnh Hoặc, nhân viên Thánh điện sắp xếp thế nào rồi?
Phong Vân Vô Kỵ ổn định tâm thần lại, nói với Huỳnh Hoặc ở một bên.
- Bẩm Chí Tôn, đều đã sắp xếp đúng vị trí!
- Ừm.
Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lại nhìn ba vị Chí Tôn, nói:
- Chỉ còn lại lỗ hổng ở phía đông. Phía này đã có Thánh Giả chỉ huy một triệu cao thủ pháp tu bố trí đại trận Vạn Pháp Câu Diệt. Kẻ đến trước tiên nhất định là yêu ma cấp thấp, sau đó mới đến đại quân chủ lực của Ma Giới, cuối cùng là quân đoàn Cửu U ma thần dưới trướng Chủ Thần thứ mười bốn. Thánh Giả dẫn theo một triệu pháp tu trấn giữ phía đông, tạm thời chắc sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn.
Ba vị Chí Tôn gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Phong Vân Vô Kỵ đã nhìn thấy những mảnh vụn trong lời tiên đoán của Pháp Tổ, chuyện này ba vị Chí Tôn đều biết, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ba người quyết định giao quyền hành của Thái Cổ cho hắn.
- Thánh Giả dẫn theo một triệu cao thủ pháp tu, muốn đối phó với Cửu U ma thần có lẽ vẫn còn chưa đủ, nhưng cộng thêm đại trận Vạn Pháp Câu Diệt thì lại thừa sức.
Bạch Hổ Chí Tôn hờ hững nói. Ba vị Chí Tôn hiểu rất rõ về đại trận Vạn Pháp Câu Diệt này. Vào thời kỳ pháp võ tranh đấu kịch liệt nhất, trận pháp có tính hủy diệt này của pháp tu đã khiến cho bốn Chí Tôn cũng không thể xông vào được.
- Vì để an toàn, hay là điều đến cho Thánh Giả năm trăm ngàn đại quân Thần cấp hậu kỳ đi. Phối hợp với năm trăm ngàn đại quân Thần cấp hậu kỳ, một triệu pháp tu sẽ có đầy đủ thời gian thi triển pháp thuật cường công. Cửu U ma thần mặc dù lợi hại, nhưng đối với pháp thuật lại không hề có sức phòng ngự. Phía đông có Thánh Giả trấn giữ là đủ rồi.
Bạch Hổ Chí Tôn nói, dứt lời liền nhìn về phía chiến sĩ thánh thú đông đúc, trên người mặc Bạch Hổ chiến giáp đứng trong hư không.
Trưởng lão Bạch Hổ hiểu ý, liền vung tay lên. Một triệu chiến sĩ thánh thú lập tức chia ra một nửa, đi về hướng Đông Hải.
- Phòng ngự ở hướng tây nam và tây bắc còn chưa đủ. Khi tất cả yêu ma cấp thấp chết hết, tiếp theo chính là chủ lực của Ma Giới. Lỗ hổng ở hai phía này là lớn nhất, cũng là vị trí chủ yếu để Ma Giới tấn công. Nhất định phải có đủ cao thủ lược trận, nhằm đề phòng cao thủ yêu ma lẫn vào trong đám yêu ma cấp thấp của ma tộc.
Bạch Hổ Chí Tôn gật đầu:
- Tất cả tộc nhân Thần cấp hậu kỳ nghe lệnh!
- Có!
Trong hư không, đại quân Thần cấp hậu kỳ đông đảo liền vén áo bào lên, quỳ một chân xuống, đồng thời hô lớn.
- Lập tức đi đến hai lỗ hổng không gian ở tây nam và tây bắc, giết chết tất cả cao thủ yêu ma xuất hiện ở hai hướng này!
Bạch Hổ Chí Tôn trầm giọng nói.
- Rõ!
Trong tai nghe được tiếng áo bào tung bay, những bóng đen chợt lóe lên, mấy triệu đại quân Thần cấp hậu kỳ liền biến mất trong hư không.
Đợi sau khi những cao thủ Thần cấp hậu kỳ này rời đi, Bạch Hổ Chí Tôn xoay người lại, lẳng lặng nhìn đám cao thủ Thần cấp hậu kỳ cổ xưa vừa thức tỉnh từ trong ngủ say.
- Ai!
Bạch Hổ Chí Tôn chắp hai tay sau lưng, thở dài một tiếng, trong mắt thoáng hiện lên vẻ hổ thẹn:
- Chư vị, Công Tôn thật sự xin lỗi các người, không có thời gian để cho các người nghỉ ngơi!
- Chí Tôn không cần xin lỗi. Nếu đã sinh ra làm nhân tộc Thái Cổ, vậy thì không có gì oán trách. Chí Tôn hãy hạ lệnh đi!
Trong hư không phía bắc Thánh điện, một trăm ngàn cao thủ Thần cấp hậu kỳ cổ xưa đứng ngạo nghễ, một người trong đó có mái tóc đen phất phơ lên tiếng.
- Ừ.
Bạch Hổ Chí Tôn gật đầu, khẽ hít một hơi, sau đó trầm giọng nói:
- Chư vị nghe lệnh!
- Có!
- Trong thời kỳ chiến tranh, ma tộc nhất định sẽ phái một số yêu ma mạnh mẽ phá vỡ không gian, tiến vào Thái Cổ để gây ra hỗn loạn. Ta lệnh cho các người phân tán tại Thái Cổ tuần tra, nếu có bất kỳ cao thủ yêu ma nào xuất hiện thì lập tức giết chết, không được xảy ra sai sót. Các người có ý kiến gì không?
- Không có!
Đám cao thủ Thần cấp hậu kỳ cổ xưa đồng thanh đáp lời.
- Các người đã trải qua cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, có thể sống sót là nhờ vào thực lực mạnh mẽ của bản thân. Lần này bốn mặt Thái Cổ đều có lỗ hổng, nếu bất kỳ mặt nào xảy ra vấn đề, các người hãy nhanh chóng tập hợp lại chi viện cho mặt đó, tuyệt đối không để bất cứ mặt nào bị công phá. Các người đã hiểu chưa?
Khi nói câu cuối cùng, giọng nói và sắc mặt của Bạch Hổ Chí Tôn đều trở nên nghiêm túc.
- Hiểu rồi. Có chúng tôi trấn thủ, tất cả yêu ma tiến vào Thái Cổ tuyệt đối không có đường sống.
Một trăm ngàn đại quân Thần cấp hậu kỳ đồng thanh đáp lời, một đoàn sát khí mãnh liệt từ trên người bọn họ tỏa ra, khiến cho hư không sau lưng cũng trở nên méo mó.
- Đi đi!
Bạch Hổ Chí Tôn vung tay lên. Một trăm ngàn đại quân Thần cấp hậu kỳ liền nhoáng người, trong nháy mắt bắn về bốn phương tám hướng, biến mất trong hư không.
Trong thời gian rất ngắn, một trăm ngàn đại quân Thần cấp hậu kỳ tinh nhuệ này đã trải đều khắp cả Thái Cổ như sao trên trời. Những luồng thần thức to lớn phát ra, quét qua tất cả không gian trong phạm vi mấy trăm ngàn dặm. Thần thức của một trăm ngàn đại quân Thần cấp hậu kỳ tạo thành một mạng lưới to lớn bao trùm toàn bộ Thái Cổ. Vào giờ phút này, dù là một con muỗi bay vào cũng không cách nào thoát khỏi cảm ứng của bọn họ. Cho dù là yêu ma cao cấp thông thạo thuật ẩn nấp, ngay khi vượt qua không gian cũng sẽ gây nên dao động không gian ngắn ngủi, chút dao động này đã đủ cho những cao thủ Thần cấp hậu kỳ mạnh mẽ giết chết những yêu ma định lẫn vào Thái Cổ gây ra hỗn loạn.
- Vô Kỵ, lần chiến tranh này trách nhiệm của chúng ta là lớn nhất. Thành bại của cuộc chiến này, chủ yếu là phải xem chúng ta có thể ngăn cản thế công của Chủ Thần thứ mười bốn hay không.
Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, Bạch Hổ Chí Tôn lẳng lặng nhìn Phong Vân Vô Kỵ, nói:
- Lần này cửu tinh hợp thành một thể, không gian tan vỡ, bề mặt không gian Thái Cổ trở nên rất bất ổn, cần có lực lượng tứ tượng để ổn định lại không gian…
Nói đến đây, Bạch Hổ Chí Tôn lại không nói tiếp, chỉ nhìn Phong Vân Vô Kỵ.
- Ta hiểu rồi, xin Chí Tôn cứ phân phó!
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu.
- Thanh Long đã chết, nhưng bên trong cơ thể ngươi có mầm mống do Thanh Long để lại. Một lát nữa chúng ta sẽ truyền thánh lực vào trong cơ thể ngươi, thúc giục mầm mống của Thanh Long… Lần trước chúng ta đã chú ý tới, trong quá trình này ngươi sẽ mất đi thần trí. Một lát nữa ngươi không cần cử động, chỉ cần theo thánh lực của chúng ta vận chuyển là được.
- Hiểu rồi.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu. Lực lượng tứ tượng thực ra chỉ cần mầm mống thánh thú, cùng với khí tức Thanh Long trong cơ thể hắn mà thôi.
- Chuẩn bị!
Ba vị Chí Tôn liếc nhìn nhau, gật đầu một cái, sau đó khoanh chân ngồi xuống. Phong Vân Vô Kỵ cũng ngồi xuống giữa Bạch Hổ Chí Tôn và Chu Tước Chí Tôn.
Bốn cặp mắt của bốn người nhìn nhau, sau đó chậm rãi vươn hai tay ra. Ngay khi hai bàn tay phân biệt chạm vào tay Bạch Hổ Chí Tôn và Chu Tước Chí Tôn, Phong Vân Vô Kỵ chợt cảm thấy hai luồng thánh lực mãnh liệt truyền vào trong cơ thể. Bên trong đan điền, mầm mống do thánh thú Thanh Long để lại nhất thời giống như sống dậy, ngẩng đầu nuốt lấy hai luồng thánh lực kia.
- Ngâm!
Sau khi luồng thánh lực thứ ba đến từ Huyền Vũ Chí Tôn truyền vào trong cơ thể, một đoàn long khí màu xanh như sông biển liền từ trong đan điền Phong Vân Vô Kỵ tràn ra. Toàn thân hắn bừng lên ánh sáng xanh, sau đó hóa thành một hình rồng. Mắt rồng mở lớn, phát ra một tiếng tiếng rồng ngâm rung trời, tiếp đó một con Thanh Long to lớn trông rất sống động từ trong cơ thể hắn bay ra.
- Gào!
Một con Bạch Hổ to lớn bốn vuốt giơ lên, từ trong cơ thể Bạch Hổ Chí Tôn nhảy ra.
- Kéc!
Ngọn lửa hừng hực phụt lên, bên trong hiện ra một con Chu Tước to lớn hình dáng ưu mỹ, từ trong cơ thể Chu Tước Chí Tôn đập cánh bay ra.
- Gừ!
Khi Huyền Vũ Chí Tôn xuất hiện, toàn thân bốn thánh thú liền bừng lên ánh sáng, thân thể nhoáng một cái, trong phút chốc lớn lên gấp ngàn lần. Phía trên Thánh sơn, đầu và đuôi của bốn thánh thú nối tiếp với nhau, nhanh chóng xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh. Cuối cùng ánh sáng của bốn thánh thú Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ và Huyền Vũ hòa làm một thể, dần dần tạo thành một đoàn ánh sáng trắng to lớn treo ở phía trên.
“Ầm!”
Chợt nghe một tiếng vang lớn long trời lở đất. Phía trên Thánh sơn, đoàn ánh sáng to lớn đột nhiên bắn ra những tia sáng còn chói mắt hơn gấp ngàn vạn lần so với mặt trời. Ánh sáng hừng hực rợp trời kín đất, dùng tốc độ khiến người ta khó tin nhanh chóng khuếch tán đến toàn bộ trời đất, hòa vào trong không gian Thái Cổ.
Từ hư không tối đen phía trên nhìn xuống, một mảng ánh sáng trắng mờ mịt đột nhiên từ trong không gian Thái Cổ tràn ra, như một lớp màng mỏng hợp làm một với không gian. Không gian vốn loang lổ vì bị cửu tinh và lực lượng hỗn loạn trong vũ trụ ảnh hưởng, lúc này đã từ từ ổn định lại.
Bên trong Thái Cổ, sau khi hoàn thành dung hợp tứ tượng và không gian, thân thể bốn Chí Tôn liền đứng sừng sững bất động trên đỉnh Thánh sơn. Đột nhiên những bóng mờ nhàn nhạt từ dưới người Phong Vân Vô Kỵ bay ra, không ngừng kéo dài. Phía sau hắn một trượng, những bóng mờ này bỗng hợp lại với nhau, tạo thành một bóng người mờ nhạt hình lập thể, từ từ đi về phía trước. Chung quanh đột nhiên nổi lên một cơn gió lớn, từng luồng nguyên khí trời đất hùng hậu từ bốn bề hội tụ lại, truyền vào trong bóng mờ hình lập thể kia. Bóng người kia vốn là hư ảnh như có như không, chỉ sau mấy bước đã hóa thành một người toàn thân lóe ánh sáng trắng.
“Cộp!”
Sau khi bước ra một bước cuối cùng, bóng mờ kia đã hoàn toàn hóa thành thực thể. Vô số sợi tóc trắng do nguyên khí trời đất tạo thành từ trong da đầu người nọ nhô ra, tung bay phất phơ trong gió. Nhìn kỹ lại thì dáng vẻ của bóng người này lại giống hệt như Phong Vân Vô Kỵ.
Tứ Tượng đại trận chỉ cần mầm mống thánh thú trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, cũng không cần nhiều đến tinh thần lực khổng lồ của hắn. Phong Vân Vô Kỵ để lại trong thân thể một điểm thần thức để dẫn dắt bản năng, sau đó liền rút tinh thần lực hùng hậu của mình ra bên ngoài cơ thể, lại ngưng tụ thành một thân thể khác. Thân thể này thuần túy do nguyên khí của trời đất tạo thành, thực lực có thể phát huy cũng có hạn, nhưng đối với hắn thì cũng đủ để tham gia chiến trường rồi.
Quay đầu lại liếc nhìn bản thân đang ngồi xếp bằng bất động giữa ba vị Chí Tôn, Phong Vân Vô Kỵ bước ra một bước, như sao băng biến mất về phía tây Thái Cổ.