Chương 83: Chương 83
Ý thức của Phong Vân Vô Kỵ men theo ba dòng nước pháp tắc giết chóc, cứu rỗi và thời gian, lan ra vô hạn trong một thế giới pháp tắc khác.
“Ong!”
Cách xa hơn nửa vũ trụ, thần cách thời gian trên trán Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn rung động kịch liệt. Phía trên hai mươi sáu pháp tắc, một dòng nước pháp tắc mênh mông đột nhiên chảy xuống, đồng thời xuyên qua Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn. Thân thể hai người khẽ run lên, bỗng nhiên mở mắt ra. Đứng trước thời gian thì không gian đã không còn ý nghĩa. Xuyên qua dòng sông thời gian, hai người đều cảm nhận được sự tồn tại của nhau, hai cặp mắt đồng thời nhìn vào nhau.
Trong cặp mắt đã từng tràn ngập thù hận kia, Phong Vân Vô Kỵ lại không cảm giác được bất kỳ dao động tâm tình nào. Chủ Thần thứ mười bốn chỉ lãnh đạm nhìn Phong Vân Vô Kỵ, giống như đã hoàn toàn quên mất đối phương, quên đi tất cả quá khứ, cũng quên mất đã từng thù hận như thế nào. Hắn đã không nhớ từng giao đấu với con người này, đã từng mấy lần thua trong tay đối phương, thậm chí có lần thiếu chút nữa đã mất mạng. Hắn đã quên hết tất cả mọi thứ.
Nhìn cặp mắt bình tĩnh này, chẳng biết tại sao Phong Vân Vô Kỵ lại đột nhiên cảm thấy Chủ Thần thứ mười bốn trước mắt thực ra cũng là một kẻ đáng thương. Mong muốn của hắn cũng chỉ là trở về với vinh quang ngày xưa. Hôm nay hắn muốn là trở lại ngôi vị của thần, trở lại khởi đầu của tất cả. Khi Xi Vưu tự nổ, Chủ Thần thứ mười bốn đầy oán hận đã chết đi. Người này mặc dù sở hữu thân thể của hắn, nhưng đã là một con người mới.
Pháp tắc thời gian đang rung chuyển, đang gầm thét. Trong vũ trụ chỉ cho phép tồn tại một viên thần cách thời gian hoàn mỹ, cho nên giữa bọn họ nhất định phải phân thắng bại. Nhưng giờ phút này hai người đều không có ý muốn ra tay. Chủ Thần thứ mười bốn chỉ hờ hững liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ, sau đó dời mắt đi, lại ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Hai mươi bốn đoàn ánh sáng trắng hủy diệt bao phủ trời đất đang từ bốn phương đánh tới.
- Gào!
Trong hư không tối tăm và lạnh lẽo, Chủ Thần thứ mười bốn phát ra một tiếng kêu bất khuất. Tiếng kêu đột nhiên dừng lại, hai mươi bốn đoàn ánh sáng trắng mênh mông trong nháy mắt chôn vùi hắn. Đứng cách dòng sông thời gian, Phong Vân Vô Kỵ lẳng lặng nhìn Chủ Thần thứ mười bốn từ từ phân giải trong đoàn ánh sáng trắng mênh mông kia. Mặc dù Chủ Thần thứ mười bốn từng là vua của chư thần, nhưng đã sớm rơi xuống, mất đi vinh quang của Chủ Thần, có mạnh đến đâu cũng không phải là đối thủ của Quang Ám chư thần liên hợp.
Hư không tối đen liên tục vỡ tan dưới công kích của hai mươi bốn vị Chủ Thần. Trong thần lực hủy diệt mênh mông, hai viên thần cách giết chóc và thời gian lại không hề tổn hại, lơ lửng trong hư không.
“Ầm!”
Hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối đồng thời sôi trào, những bóng sáng to lớn giống như muốn bước ra, đoạt lấy viên thần cách thời gian kia. Ngay lúc này, thần cách thời gian trong hư không đột nhiên chuyển động, nhanh như chớp chui vào sâu trong bầu trời, bay vào tay một bóng sáng to lớn ẩn chứa khí tức hủy diệt trời đất, đó là Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc.
Hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối đang sôi sục đồng thời bình tĩnh lại. Khi một vị Chủ Thần lấy được thần cách thời gian trước tiên, những Chủ Thần khác có muốn cướp đoạt cũng không còn ý nghĩa, kết quả tốt nhất cũng là lưỡng bại câu thương mà chưa chắc đã lấy được.
“Ong!”
Sâu trong bầu trời, bản thể của Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc vừa chạm đến Thần cách thời gian, một cảm giác kỳ dị bỗng dâng lên trong lòng. Lúc này hắn bỗng cảm giác được Phong Vân Vô Kỵ.
Khi Tịch Nhĩ Lạc thông qua thần cách thời gian cảm giác được Phong Vân Vô Kỵ, Phong Vân Vô Kỵ cũng cảm nhận được vị Âm Mưu Chi Chủ vẫn luôn ẩn thân, sắp đặt hàng tỉ năm này. Bóng tối, một sự tối tăm cực độ tồn tại từ xa xưa, đây chính là Tịch Nhĩ Lạc trong cảm giác của Phong Vân Vô Kỵ.
“Ong!”
Cặp mắt hoàng kim của Tịch Nhĩ Lạc xuyên qua bóng tối vô tận nhìn về Thái Cổ đổ nát.
“Ngươi có lấy được, cũng vĩnh viễn không thể nào giữ được.” - Xuyên qua pháp tắc thời gian, Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nhìn vị Chủ Thần tiên đoán phía trên hư không. Ngay khi Tịch Nhĩ Lạc tiếp xúc với thần cách thời gian, Phong Vân Vô Kỵ không hề do dự, lập tức phát động thần cách thời gian trên trán.
“Ầm!”
Pháp tắc thời gian rung chuyển, một lực lượng vô hình khuấy động giữa hai viên thần cách thời gian hoàn mỹ.
“Rắc rắc!”
Trong tay Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc, thần cách thời gian đã đạt đến hoàn mỹ đột nhiên rạn nứt. Sau một tiếng kêu giòn giã, thần cách bỗng hóa thành vô số mảnh vụn lấp lánh biến mất trong hư không.
Một pháp tắc chỉ chấp nhận một viên thần cách hoàn mỹ và một vị Chủ Thần.
Mặc dù Tịch Nhĩ Lạc đã lấy được thần cách thời gian của Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng lại không hề biết gì về lực lượng thời gian. Hắn cần thời gian để tìm hiểu và nắm giữ, nhưng Phong Vân Vô Kỵ sẽ không cho hắn thời gian.
- Gào!
Tiếng gầm giận dữ của Tịch Nhĩ Lạc vang khắp vũ trụ, khiến cho vô số không gian run rẩy. Tất cả mưu đồ, tất cả bố trí, vào giây phút cuối cùng lại hoàn toàn tan biến.
Tại Thái Cổ, Pháp Tổ nhìn về hướng Tịch Nhĩ Lạc, cuối cùng nở một nụ cười. Y biết cuối cùng mình đã thắng trong ván cờ không cân xứng này. Vào hàng tỉ năm trước Âm Mưu Chi Chủ đã tiên đoán tất cả. Trong tiên đoán của hắn, cảnh tượng cuối cùng chính là hắn đứng trên Chủ Thần thứ mười bốn bị hủy diệt, lấy được thần cách thời gian. Tất cả mọi thứ cũng diễn ra giống như những gì hắn nhìn thấy trong tiên đoán, hắn đã thuận lợi lấy được thần cách thời gian.
Có ai cướp được đồ vật trong tay bản thể của một vị Chủ Thần? Câu trả lời là không có, cho dù là Quang Minh chư thần cũng không có khả năng này, cho nên Tịch Nhĩ Lạc đã ngừng tiên đoán.
“Ta chỉ suy diễn nhiều hơn một đoạn so với ngươi mà thôi, chính nhờ một đoạn ngắn này, cho nên ta đã thắng.” - Phục Hy nhìn về sâu trong bầu trời, yên lặng thầm nghĩ. Chỉ một chút thời gian nhỏ bé gần như không đáng kể đó đã quyết định thắng bại của ván cờ này.
- Chư vị tộc nhân, công kích của chư thần đã sắp tới, hãy chuẩn bị đi!
Phục Hy kích động nói. Mấu chốt chính là ở giờ phút này.
Hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối lại sôi trào. Khi Tịch Nhĩ Lạc tức giận lao đến Thái Cổ, Quang Ám chư thần cũng đồng thời dời mắt đến Thái Cổ đã bị hủy diệt này. Chỉ một ý niệm, ánh sáng trắng đã từng hủy diệt Chủ Thần thứ mười bốn lại xuyên qua vũ trụ, đánh về phía Phong Vân Vô Kỵ.
“Ong!”
Nơi chân trời, một đoàn ánh sáng trắng khiến vũ trụ biến sắc bay đến. Sắc mặt Pháp Tổ khẩn trương, tay bấm pháp quyết, lớn tiếng nói:
- Bát phương cấm tuyệt, thập phương câu diệt!
“Ong!”
Mặt đất dưới chân chấn động, trong Thập Phương Câu Diệt tỏa ra một đoàn ánh sáng năm màu, phủ lên bầu trời đêm một màu rực rỡ. Ánh sáng chợt lóe lên, dùng Phong Vân Vô Kỵ làm trung tâm, phần đáy của Thập Phương Câu Diệt bỗng xuất hiện những hoa văn năm màu. Hoa văn lưu chuyển, trong nháy mắt một thái cực bát quái đồ to lớn hiện lên giữa hư không, kết hợp với Thập Phương Câu Diệt bảo vệ chặt chẽ Phong Vân Vô Kỵ ở bên trong.
“Ầm!”
Một đoàn ánh sáng trắng hủy diệt trời đất từ phía đông bay đến, đánh vào trên Thập Phương Câu Diệt, đó là công kích do Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc phát ra.
Một lớp màng mỏng hình vòm trong suốt bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người mấy ngàn trượng, ngăn chặn đoàn ánh sáng trắng hủy diệt kia. Bên ngoài ngàn trượng đều là ánh sáng trắng chói mắt, tất cả mọi thứ đều bị chôn vùi.
“Ầm!”
Lại là một đoàn ánh sáng trắng hủy diệt bay đến, đánh xuống trên lăng Hiên Viên. Ánh sáng trên Thập Phương Câu Diệt nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Ở phía xa, ba luồng ánh sáng trắng mênh mông đồng thời bay đến. Bóng dáng của Phục Hy đã trở nên rất ảm đạm, y cười bi thảm một tiếng, nhìn tộc nhân đông đảo phía trên Thập Phương Câu Diệt nói:
- Năng lượng của Thập Phương Câu Diệt đã sắp cạn kiệt. Chư vị, xin nhờ các người rồi!
Dứt lời Phục Hy liền vái một cái thật sâu, trên gương mặt già nua hiện lên vẻ tự trách và hổ thẹn. Y đang thỉnh cầu những tộc nhân còn sót lại này dâng ra tính mạng của mình, đây vốn là một chuyện rất hổ thẹn, nhưng y đã không còn biện pháp nào nữa. Linh hồn của y đã không còn hoàn chỉnh, sau khi phát động tất cả năng lượng của Thập Phương Câu Diệt cũng là lúc tử vong.
- Pháp Tổ tiền bối, ngài đã cố hết sức rồi. Cho dù thế nào thì chúng tôi vẫn luôn tôn kính ngài. Tiếp theo hãy giao cho chúng tôi đi!
Trong đám người, một nam tử áo xanh cầm đao quay đầu sang, nói với Pháp Tổ chỉ còn là một bóng sáng ảm đạm. Dứt lời tên nhân tộc Thái Cổ kia liền xoay người, kiên quyết và đoạn tuyệt đi về phía trước. Hắn biết điều gì đang chờ đợi mình, nhưng gương mặt hắn lại bình tĩnh chưa bao giờ từng có. Bàn chân nhún một cái, nam tử áo xanh kia liền như tên rời khỏi cung bắn lên không.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Từng bóng người từ dưới đất vọt lên, không để lại câu nào, bóng lưng cao lớn và kiên quyết. Vẻ mặt bọn họ hoàn toàn bình tĩnh, giống như thứ chờ đợi phía trước không phải cái chết, mà là một bữa tiệc vinh quang.
“Ong!”
Hư không rung động, công kích của chư thần liên tục bay đến, trước mắt đều là ánh sáng trắng mênh mông rợp trời kín đất.
“Ha, ngày này cuối cùng đã đến rồi sao? Cuối cùng… không cần phải trốn tránh nữa sao?” – Những cặp mắt phản chiếu ánh sáng trắng bên ngoài lớp màng mỏng, ánh mắt bình tĩnh và an tường.
“Đã ngàn vạn năm rồi… cuối cùng cũng không cần phiêu bạt trong đau đớn nữa, ha!”
“Chí Tôn, chúng tôi đã trở lại rồi, sau này chúng tôi không cần phải rời đi nữa.”
“Các tộc nhân của ta, cuối cùng chúng ta lại có thể ở cùng nhau.”
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Những bóng dáng cao lớn nổ tung cách mặt đất ngàn trượng, linh hồn mạnh mẽ hoàn toàn tan biến. Trong hư không giống như nổ ra một đoàn pháo hoa xinh đẹp, rực rỡ và lấp lánh.
- Cám ơn, cám ơn các người!
Pháp Tổ đứng ở trung tâm Thập Phương Câu Diệt, từ xa xa nhìn những bóng dáng nổ tung trong hư không, lẩm bẩm nói. Mặc dù chỉ còn là một bóng sáng, nhưng trong mắt y lại rơi lệ.
“Thật là nhớ sông núi quen thuộc kia.”
“Cuối cùng cũng không cần phải đi nữa… mệt quá rồi.”
“Huỳnh Hoặc đại nhân, chúng ta lại có thể cùng chiến đấu với nhau.”
Từng bóng người không hề chùn bước từ dưới đất vọt lên, lao về phía đoàn ánh sáng trắng mênh mông kia.
“Đệ Ngũ Chí Tôn, tất cả xin nhờ ngài, nhất định phải thành công!” – Một nhân tộc Thái Cổ từ xa xa nhìn Phong Vân Vô Kỵ đang nhắm chặt mắt, trong lòng thầm nói, sau đó quay đầu lại, lao vào phía trên, nổ tung ra trong hư không.
Phía trên Thập Phương Câu Diệt, thái cực bát quái do năng lượng năm màu hình thành bỗng chuyển động, từng dòng năng lượng linh hồn tràn vào bên trong, sau đó truyền vào trong Thập Phương Câu Diệt. Lớp màng mỏng vốn đang ảm đạm đột nhiên bừng lên ánh sáng trắng chói mắt giống như thực chất, vững vàng ngăn chặn ánh sáng trắng do chư thần phát ra.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Công kích đến từ vực sâu bóng tối và hải dương ánh sáng liên tục đánh vào trên lớp màng mỏng màu trắng kia. Lớp màng ánh sáng kia nhanh chóng trở nên ảm đạm, nhưng vẫn có thể ngăn cản công kích của chư thần.
“Vô Kỵ, tất cả phải xem ngươi rồi!” - Pháp Tổ nhìn Phong Vân Vô Kỵ bên cạnh đang nhắm mắt không nhúc nhích, trong lòng thầm nói. Giờ phút này ý thức của Phong Vân Vô Kỵ lại đang khoách triển ra vô hạn trong thế giới pháp tắc.
Thời gian cần để xông lên ngôi vị của thần rất ngắn, nhưng trong thời gian đó đủ để chư thần phát ra hàng trăm công kích.
Từng bóng người vọt lên không, sau đó nổ tung ra. Trong phút chốc trên mặt đất chỉ còn lại mấy ngàn tộc nhân Thái Cổ. Trông thấy làm sao cũng không thể công phá được tầng kết giới này, chư thần cuối cùng đã nổi giận.