Chương 85: Chương 85
“Ngươi phá hư sự cân bằng… ngươi đang tự hủy diệt chính mình.” – Giọng nói mang theo tiếng kim loại của Hủy Diệt Chi Chủ Lạp Đạt Mạn Địch Tư vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.
Trong mây đen, Phong Vân Vô Kỵ giống như không nghe thấy. Từng dòng nước pháp tắc hội tụ lại nơi này, thần lực hùng hậu từ các góc trong vũ trụ tràn vào trong cơ thể hắn. Uy thế của hắn càng lúc càng lớn, đã không thể đến gần Thái Cổ nữa.
“Ong!”
Thần cách của kiếm trên trán Phong Vân Vô Kỵ lập lòe, ý thức của hắn như tia chớp chui vào hai mươi sáu dòng pháp tắc trong vũ trụ. Tại khoảnh khắc này Quang Ám chư thần đều cảm giác được Phong Vân Vô Kỵ.
“Pháp tắc của kiếm!” - Một pháp tắc chưa bao giờ tồn tại đã hình thành, hễ là tổn thương thì đều có thể sinh thần lực ra. Thần lực mạnh hơn bất kỳ pháp tắc nào khác cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ.
Ánh sáng chợt lóe lên, Phong Vân Vô Kỵ lại hiện ra phía trên lăng Hiên Viên Bắc Hải, sau đó đi đến bên cạnh Pháp Tổ. Đây chỉ là một hóa thân của hắn, do năng lượng bản thể quá mạnh nên không thể đến gần.
- Ngươi đã thành công rồi!
Pháp Tổ vui mừng nhìn Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:
- Đúng vậy, ta đã thành công.
Lúc này dao động tâm tình trên người Phong Vân Vô Kỵ đã không còn rõ ràng. Trong lòng Pháp Tổ cảm khái, biết rằng đây là một kết quả hiển nhiên.
- Vô Kỵ, ngươi còn thời gian một nén nhang nữa, sau thời gian đó ngươi sẽ trở thành một vị Chủ Thần thật sự, tất cả tình cảm và ký ức đều sẽ trôi mất, trở nên lạnh giá vô tình.
Phục Hy nhìn Phong Vân Vô Kỵ, mỉm cười nói:
- Trước khi trở thành Chủ Thần chỉ có lý trí, ta hi vọng ngươi có thể làm một chuyện!
- Ngài nói đi, ta nhất định sẽ làm được!
- Nhân lúc vẫn còn tình cảm, ta hi vọng ngươi dùng năng lực của mình lập ra một hạn chế cho mình. Nếu như tất cả loài người đều diệt vong, vậy thì ngươi cũng sẽ hủy diệt. Chỉ như vậy ngươi mới có thể thật sự xem là một Chủ Thần của loài người.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:
- Ta đáp ứng với ngài.
Phục Hy gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ và hài lòng:
- Chúng ta đã thành công… bây giờ cuối cùng ta cũng có thể đi rồi. Vô Kỵ, tạm biệt…
Phục Hy từ từ nhắm mắt lại, bóng dáng càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hóa thành hư vô. Lần này y đã thật sự chết đi.
“Rắc!”
Thập Phương Câu Diệt vốn dài mấy ngàn trượng đột nhiên thu nhỏ lại bằng bàn tay, sau đó rơi xuống dưới chân Phong Vân Vô Kỵ. Sau một tiếng kêu giòn giã, mặt ngoài thần khí bỗng hiện lên vô số vết nứt. Một cơn gió thổi qua,Thập Phương Câu Diệt liền hóa thành vô số hạt bụi, theo cơn gió biến mất về phía xa.
- Tạm biệt Pháp Tổ tiền bối!
Trong giọng nói nhàn nhạt, bóng dáng của Phong Vân Vô Kỵ cũng biến mất không còn thấy.
Phía trên tầng mây sấm chớp đùng đùng, lực lượng thời gian nhanh chóng dao động. Thần cách của kiếm lập lòe, một lực lượng vô hình khoách triển đến toàn bộ vũ trụ.
Pháp tắc của kiếm, trong vũ trụ hễ có tổn thương thì sẽ sinh ra thần lực.
“Ầm!”
Thần lực hùng hậu vô cùng vô tận tràn vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, khí tức của hắn càng lúc càng mạnh, cuối cùng đạt đến mức độ ngay cả chư thần cũng cảm thấy kinh hãi.
“Ong!”
Trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, ba mầm mống thánh thú đồng thời rung động, một cảm giác diệt vong mãnh liệt tràn vào trong đầu.
“Ầm ầm!”
Toàn bộ vũ trụ đều chấn động. Trong hải dương ánh sáng vực sâu bóng tối, từng cặp mắt nhìn chăm chú về hướng Thái Cổ. Bình hành pháp tắc đã yên lặng từ hỗn độn ban đầu, lúc này lại một lần nữa rung chuyển.
Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, trông thấy cửu tinh trên bầu trời đột nhiên bị che kín. Hắn lại quay đầu đi, ánh mắt nhìn vào sâu trong vũ trụ, xuyên qua dòng sông thời gian thấy được tương lai. Ở đầu cuối ánh mắt của hắn, một đoàn ánh sáng trắng khiến chư thần cũng cảm thấy sợ hãi đang gào thét bay đến. Đứng trước ánh sáng trắng gần như có thể hủy diệt cả vũ trụ này, bất kỳ thứ gì cũng trở nên nhỏ bé.
“Ong!”
Thần cách trên trán lập lòe, cặp mắt lạnh giá của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ma Giới xa xôi.
Tại Ma Giới.
Trên một gò núi nhô cao, một đứa trẻ khả ái đang bay lượn quanh mẫu thân của nó như thường ngày. Khi ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ nhìn đến, thân thể Ma Nghiệt đột nhiên cứng đờ. Nó từ từ quay đầu sang, hoảng sợ nhìn về hướng Thái Cổ, cặp mắt đen nhánh đột nhiên biến thành một màu đỏ tươi, lộ ra khí tức tà ác cực kỳ mạnh mẽ.
“Ầm!”
Phi Lệ Ty và Công Tôn Chỉ Thương bị khí tức mạnh mẽ kia đẩy văng ra như quả bóng da. Hai người đều kinh ngạc, không thể tin nhìn Ma Nghiệt bay lượn trên không trung. Giờ phút này trên người hắn nó đã không còn khí tức trẻ con, thậm chí Công Tôn Chỉ Thương còn cảm nhận được một khí tức đáng sợ từ xa xưa.
- Nghiệt nhi, con làm sao vậy?
Phi Lệ Ty cả kinh kêu lên.
“Đã xảy ra chuyện gì?” - Công Tôn Chỉ Thương cũng bị biến hóa đột ngột này làm kinh ngạc.
Nhưng Ma Nghiệt lại không để ý đến bọn họ, chỉ nhìn về hướng đông, dưới đôi môi lộ ra hai chiếc răng nanh, trong miệng hắn phát ra một tiếng kêu già nua và hùng hồn.
- Tại sao, chúng ta vốn cũng không có xung đột lợi ích?
Ma Nghiệt nhìn vào hư không vội vàng giải thích. Sau đó dường như cảm thấy giải thích không có hiệu quả, hắn lại nói:
- Chúng ta là đồng minh, đồng minh, có nhớ không? Ta còn phái huyết tộc đến trợ giúp Thái Cổ, chẳng lẽ ngươi…
“Ầm!”
Đáp lại hắn là một tiếng vang lớn long trời lở đất từ hướng Thái Cổ, tiếp đó là một đoàn thần lực hùng hậu khiến vũ trụ bị biến sắc tràn đến.
Sắc mặt Ma Nghiệt biến đổi, hắn gầm lên một tiếng, đột nhiên nhào ra, há mồm cắn vào cổ Phi Lệ Ty và Công Tôn Chỉ Thương. Công Tôn Chỉ Thương và Phi Lệ Ty kêu lên một tiếng, trong cơ thể đột nhiên tỏa ra sương máu cuồn cuộn, tiếp đó mười hai đôi cánh đỏ to lớn từ trong sương máu tràn ra. Trong cơ thể hai người bỗng phát ra khí tức tương tự như Ma Nghiệt.
“Ong!”
Ma Nghiệt, Công Tôn Chỉ Thương và Phi Lệ Ty kêu một tiếng, đồng loạt ngửa đầu lên, cặp mắt đỏ bừng, làn da cũng hóa thành màu đỏ. Một dao động kỳ dị lan về bốn phương tám hướng.
Trong phạm vi vạn dặm tại vùng đất Ma Giới, tất cả yêu ma đột nhiên kêu lên một tiếng, trong mắt tỏa ra một đoàn sương máu, tiếp đó mười hai đôi cánh đỏ to lớn từ sau lưng bọn chúng nhô ra. Chỉ trong nháy mắt thực lực của bọn chúng đã gia tăng đến một mức độ đáng sợ, hơn nữa càng lúc càng có nhiều yêu ma xảy ra biến dị.
Ma Nghiệt cũng chính là thủy tổ huyết tộc, năng lực khiến cho chư thần e ngại là Huyết Duệ. Nếu thủy tổ huyết tộc muốn gây dựng đời sau, hắn chỉ cần cắn hoặc phát động Huyết Duệ, lập tức có thể chuyển hóa tất cả sinh mạng trong một phạm vi lớn thành những kẻ hùng mạnh như mình. Những kẻ mới được chuyển hóa này đều sở hữu thực lực của thủy tổ huyết tộc, hơn nữa vẫn có suy nghĩ của mình, không cần nghe theo sự điều khiển thủy tổ huyết tộc.
Bởi vì không thể khống chế, cho nên thủy tổ huyết tộc mặc dù sở hữu năng lực mạnh mẽ và đáng sợ như vậy, nhưng vẫn luôn không sử dụng. Nếu như hắn muốn, thậm chí có thể trong thời gian ngắn chuyển hóa tất cả loài người trong một tinh cầu ở đại thứ nguyên, trở thành thủy tổ huyết tộc mười hai cánh hùng mạnh như hắn.
Máu mặc dù không bằng thần lực, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Chư thần có thể dễ dàng đối phó với một thủy tổ huyết tộc, nhưng nếu như có mấy triệu, thậm chí là hàng trăm triệu thủy tổ huyết tộc thì chư thần cũng cảm thấy e ngại.
“Ong!”
Pháp tắc thời gian trong nháy mắt xuyên qua vùng đất Ma Giới, Huyết Duệ do thủy tổ huyết tộc phát ra chợt ngừng lại. Sau đó thời gian nhanh chóng chảy ngược, những đoàn sương đỏ từ trong cơ thể đám yêu ma tỏa ra dần dần biến mất.
Huyết Duệ cần có thời gian để phát tán, nhưng thời gian lại nằm trong tay Phong Vân Vô Kỵ. Có lẽ chư thần e ngại thủy tổ huyết tộc, nhưng Phong Vân Vô Kỵ thì lại hoàn toàn khắc chế hắn.
- Ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ta cũng không uy hiếp đến ngươi!
Thủy tổ huyết tộc nhìn về không trung, giận dữ hét lên.
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nhìn thủy tổ huyết tộc đang không ngừng giãy giụa. Huyết Tổ có thể lừa gạt người khác, nhưng lại không gạt được Phong Vân Vô Kỵ. Sở hữu thần cách thời gian, nắm giữ pháp tắc thời gian, ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ đã có thể nhìn thấu quá khứ, hiện tại và tương lai.
Từ hỗn độn ban đầu, khi đám nghịch thần giả cổ xưa còn đang gây loạn, hô hào muốn hủy diệt chư thần, thủy tổ huyết tộc đã suy nghĩ đến đường lui. Chính vào lúc đó hắn đã thấy được Bổn Tôn, đây vốn là một chuyện không thể xảy ra.
Ngàn vạn năm trước, khi Chủ Thần thứ mười bốn thoát khỏi phong ấn không lâu, định đối phó với Đệ Nhất phân thần, lại gặp phải Bổn Tôn ra tay giải cứu. Bổn Tôn dứt khoát phát động “thời gian chảy ngược”, muốn đưa Chủ Thần thứ mười bốn vào trong Cửu U, phong ấn hắn một lần nữa. Không ngờ vào hàng tỉ năm trước, Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc đã sớm tiên đoán được điều này. Đứng cách dòng sông thời gian, Tịch Nhĩ Lạc đã phát ra một đoàn thần lực tinh khiết, truyền vào trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn, kích thích thần cách thời gian trong cơ thể hắn.
Dưới tác dụng của một lực lượng không thể khống chế, hai người từ Cửu U đi ngược về ngọn nguồn của thời gian. Cũng vào lúc đó, Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn đã xuất hiện trong hư không phía trước thủy tổ huyết tộc không xa, sau đó lập tức biến mất. Mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng không thể thoát khỏi ánh mắt của thủy tổ huyết tộc có thực lực hùng mạnh.
Thủy tổ huyết tộc phát tán thần thức ra khắp vũ trụ, nhưng vẫn không tìm được hai nhân vật kỳ lạ đột nhiên xuất hiện rồi biến mất kia. Chư thần dường như cũng không phát hiện ra tình huống khác thường, đây vốn là chuyện không hợp lý.
Tình huống vốn không thể xảy ra này đã khiến cho thủy tổ huyết tộc chú ý, từ đó trở đi hắn bắt đầu tìm kiếm tung tích của Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn. Trải qua thời gian dài đằng đẵng, hắn rốt cuộc đã hiểu, nếu hai người này không có ở hiện tại, vậy thì chỉ có thể từ quá khứ hoặc tương lai đi đến. Quá khứ là chuyện không thể, vậy thì chỉ còn có tương lai.
Chỉ dựa vào hình ảnh trong khoảnh khắc đó, thủy tổ huyết tộc đã phán đoán ra, trong tương lai nhất định sẽ có một kiếp nạn lớn. Hắn vốn không có hứng thú với việc thành thần, bởi vì hắn biết một khi thành thần cũng có nghĩa là sẽ mất đi tất cả lý trí và tình cảm, giống như một cỗ máy, đó không phải là điều hắn muốn. Hắn cũng không muốn bị chiến tranh giữa chư thần ảnh hưởng, cho nên khi đám nghịch thần giả cổ xưa vẫn còn đang hô hào, chuẩn bị khiêu chiến với chư thần, hắn đã một mình rời khỏi, bắt đầu tìm kiếm đường lui.
Thời gian dài đằng đẵng trôi qua. Ngay cả khi cuộc chiến thần ma lần đầu tiên bộc phát, thủy tổ huyết tộc cũng không phát hiện được tung tích của Bổn Tôn. Có đôi khi hắn đã nghĩ rằng phán đoán của mình có vấn đề gì, cho đến khi Phong Vân Vô Kỵ phi thăng.
Dự định của thủy tổ huyết tộc có thể lừa gạt được chư thần, nhưng lại không giấu giếm được Phong Vân Vô Kỵ. Lúc Phi Lệ Ty mang thai, thủy tổ huyết tộc đã tiến vào trong cơ thể nàng. Theo như hắn thấy thì chuyện này rõ ràng rất an toàn. Không ai có thể nghĩ đến, thủy tổ huyết tộc hùng mạnh không ẩn nấp ở đại thứ nguyên, mà lại ẩn thân tại trong cơ thể một đứa bé Ma Giới, hơn nữa đứa bé này còn là con của Phong Vân Vô Kỵ.
Thủy tổ huyết tộc không có hứng thú với việc thành thần, nhưng lại có hứng thú với nhân gian. Sau khi bốn Chí Tôn loài người diệt vong, chư thần tạo thành sự cân bằng mới, không ai dám tùy tiện ra tay, đó chính là thiên hạ của huyết tộc.
Trong thời gian dài đằng đẵng quan sát vũ trụ phát triển, Huyết Tổ đã nảy sinh hứng thú với nhân gian nảy. Mục đích của hắn là thống trị tất cả sinh mạng dưới chư thần, hưởng thụ quyền thế vô thượng giữa vũ trụ này. Vũ trụ chính là thiên đường của hắn, thời đại của huyết tộc đã đến gần.
Đứng trước một vị Thời Gian Chủ Thần, không một bí mật nào có thể che giấu được. Thời đại của huyết tộc tuyệt đối không phải là điều Phong Vân Vô Kỵ muốn nhìn thấy.
Tâm niệm của hắn vừa động, thần lực hùng hậu liền phát ra, tràn vào trong cơ thể Huyết Tổ.
- Không!
Huyết Tổ kêu lên tuyệt vọng. Hắn biết Phong Vân Vô Kỵ chắc chắn sẽ không giết hắn, nhưng đối với hắn thì chuyện này cũng chẳng khác gì cái chết.
“Ầm!”
Sương máu sôi trào, một bóng người màu đỏ có mười hai cánh bị Phong Vân Vô Kỵ cưỡng chế hút ra từ trong cơ thể Ma Nghiệt.
“Ong!”
Một viên thần cách ảm đạm từ trong cơ thể Ma Nghiệt bay ra, chui vào trên trán Huyết Tổ. Đứng trước “thời gian bất động”, Huyết Tổ căn bản không thể nhúc nhích được. Một lúc sau, thần lực cuộn trào tràn vào trong cơ thể Huyết Tổ, thần cách của Chiến Tranh Chi Chủ Địch Tư Mã Sâm lập lòe trên trán hắn.
“Ầm!”
Khi khí tức của Huyết Tổ đạt đến giới hạn, một dòng nước pháp tắc gào thét tràn đến, xuyên qua thân thể hắn.
- A!
Trong tiếng kêu lớn, một tia chớp màu đen từ trên trời đánh xuống người Huyết Tổ. Ánh sáng chợt lóe lên, Huyết Tổ đã biến mất không còn thấy.
Trong vực sâu bóng tối lại có thêm một bóng người cao lớn đứng sừng sững bên cạnh mười một Hắc Ám chư thần.
Chiến Tranh Chi Chủ trở lại ngôi vị của thần.