Chương 1

Trước khi vào sân bay, điện thoại di động Nghê Giản để trong túi áo khoác sát đùi rung lên liên tục.

Có lẽ Trình Hồng bị chọc giận sắp phát điên.

Nghê Giản nghĩ vậy, lấy điện thoại ra, chờ nó không còn rung nữa, nhanh chóng nhấn nút tắt ném vào trong túi xách. Hàng chục tin nhắn chưa đọc trong hộp thư hoàn toàn bị bỏ qua.

Hơn bốn giờ chiều, bay đến Bắc Kinh.

Ngủ gần mười tiếng, đầu óc Nghê Giản quay cuồng. Từ nhà ga T1 đến nhà ga T2, nửa giờ sau ngồi máy bay bay đến thành phố C. Ai ngờ không lâu lắm, phi hành đoàn thông báo trục trặc kỹ thuật, máy bay phải quay lại sân bay để tiến hành kiểm tra. Nghê Giản hỏi người bên cạnh mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Lăn qua lộn lại chậm hai tiếng, chuyến bay bị hủy bỏ, Nghê Giản được xắp xếp bay chuyến 8:30.

Lúc đến sân bay Vân Lâm của thành phố C, đã là mười một giờ đêm. Bên ngoài trời đang mưa, gió hơn lớn. Trong trí nhớ của Nghê Giản, tháng năm thời tiết phía nam lẽ ra phải ấm áp, nhưng lúc này cô đang rùng mình vì lạnh.

Cô kéo khuy áo lên, một tay kéo chiếc va li nhỏ, một tay cầm chiếc túi xách màu trắng gạo, chạy chậm một mạch xuống dưới cầu vượt.

Một lúc sau, trên mặt đầy nước mưa, áo khoác ướt một nửa, chỉ có chiếc túi ôm chặt trong lòng là may mắn thoát nạn.

Nghê Giản khoác chiếc túi nhỏ lên vai tìm điện thoại. Tìm mấy lượt không thấy, cô cẩn thận lật tìm lần hai, phát hiện chiếc điện thoại thật sự không có ở đây.

Cô nhớ, lúc trước vẫn thấy điện thoại ở sân bay Seattle, sau đó cô không hề chạm vào túi. Không đúng, sau khi chuyển máy bay cô có lôi một quyển sách từ trong túi ra.

Nghê Giản dừng vài giây, xòe tay vuốt nước mưa trên mặt, bắt đầu tìm xe. Lúc này, với thời tiết như vậy, đừng nói khó tìm taxi, đến xe dù cũng cung không đủ cầu. Nghê Giản không ngừng tập trung vào hai chiếc taxi, xe còn chưa tới, đã có người chui vào.

Cô chuyển sự chú ý của mình vào mấy chiếc xe dù.

Cách đó không xa mấy chiếc xe đỗ thành hàng, lái xe đứng bên ngoài kiếm khách, nhiệt tình đến dọa người.

Nghê Giản do dự một hồi, đi về phía chiếc xe dù cuối cùng đỗ ở trong góc. Cô quành ra sau trước, nhìn biển số xe, im lặng ghi nhớ. Đây là thói quen của cô, nhưng sau khi ghi nhớ cô mới nhớ là điện thoại đã bị mất.

Chiếc xe đỗ ở vị trí không dễ thấy. Lúc Nghê Giản gõ cửa xe, người đàn ông trên ghế lái đang gọi điện thoại.

" Vâng, cô ấy chưa trả lời, có lẽ vẫn đang tắt máy... Chú Nghê, chú không nên lo lắng, có thể đã đổi vé.. Vâng, được ạ".

Nghê Giản gõ một lúc lâu, cửa sổ xe mới mở, cô thấy bên trong là một người đàn ông.

Ánh sáng hơi tối, Nghê Giản không thấy rõ mặt anh ta, cũng không nhìn kỹ. Dù sao, có thể nhìn thấy bờ môi là được rồi.

Cô cất tiếng hỏi: " Xin chào, có đi đến khu Tín Ninh không?".

Người đàn ông khẽ sửng sốt. Nghê Giản đứng đó chờ anh ta gật đầu.

Cô tin chắc anh ta sẽ đồng ý. Với kiểu thời tiết như thế này chạy đến sân bay kéo khách, nhất định là người rất muốn kiếm tiền. Thế nhưng đợi vài giây, người đàn ông vẫn không lên tiếng.

Tuy dưới cầu mưa không xối đến, nhưng quần áo đầu tóc Nghê Giản đều ẩm ướt, gió thổi vào rất khó chịu. Cô rùng mình lần nữa.

" Tôi sẽ trả anh phí cao". Cô nói.

Người đàn ông nhìn cô một lúc rồi nói: " Cô lên đi".

Trông thấy môi anh ta động đậy vài cái, Nghê Giản khẽ thở hắt ra, nhanh chóng mở cửa sau, kéo chiếc va li nhỏ vào, tiếp đó đặt chiếc túi xách lên chỗ ngồi phía sau, người cũng ngồi vào theo.

" Đến nhà trọ Kinh Vĩ đường Thất Thụ". Cô nói xong nhớ ra đây là xe dù, còn anh ta cũng không phải là lái xe taxi chuyên nghiệp.

" Anh biết đường đi không?".

Người đàn ông ừ một tiếng. Nghê Giản thấy anh ta không có phản ứng, ngồi thẳng lên hỏi lại lần nữa: " Anh biết đường đấy chứ?". Rốt cuộc, người đàn ông quay đầu nhìn cô một cái: " Tôi sống ở khu Tín Ninh". Nói xong anh ta khởi động xe.

Vừa rồi anh ta quay sang, đèn xe đằng sau vừa hắt tới, Nghê Giản không chỉ thấy miệng anh ta nói, mà còn thấy rõ cả khuôn mặt của anh ta.

Nhìn rất đứng đắn.

Nhất là ánh mắt, sâu đen trong suốt. Mặc dù dáng dấp không phải kiểu chất phác hiền lành, nhưng làm cho người ta cảm thấy không giống như người xấu.

...

Nghê Giản yên tâm, dựa người vào sau ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ tối om.

Nghê Giản bị đánh thức. Cô không biết mình đã ngủ như thế nào. Rõ ràng trên máy bay ngủ lâu như vậy.

" Đến rồi". Người đàn ông trước mặt nói với cô.

Nghê Giản dụi mắt ồ một tiếng, quay đầu nhìn ra bên ngoài, mưa hình như đã tạnh, đèn đường chiếu sáng mặt đất. Cô chui từ trong xe ra: " Mấy giờ rồi?".

" 12:30 ".

" Ồ". Nghê Giản lấy va li ra, rồi cầm chiếc túi xách đã bị mình ép thành gối.

" Cảm ơn anh". Cô lấy từ trong túi ra ba tờ, đưa cho anh ta: " Đủ chưa?".

" Một trăm là đủ rồi".

Nghê Giản cảm thấy cô không nhìn lầm, người đàn ông này quả nhiên rất đàng hoàng. Cô nói: " Tôi đã nói sẽ trả anh phí cao mà".

" Không cần". Anh ta rút một tờ từ trong tay Nghê Giản, quay người đi về phía ghế lái. Người đàn ông đóng cửa lái xe rời đi, Nghê Giản vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.

Gần nửa phút trôi qua, cô lấy lại tinh thần, trong đầu nhớ đến bóng lưng của người đàn ông kia.

Tô Khâm.

Cái tên này bị hàm răng Nghê Giản nghiền nát một lần nữa. Nghê Giản cắn mạnh môi dưới, cảm giác đau đớn khiến cô nhanh chóng tỉnh táo. Chỉ là giống bóng lưng mà thôi.

Nghê Giản kéo va li vào trong tiểu khu, đi được hai bước, phát hiện bất thường - Túi xách của cô đâu?

Nghê Giản nhấn chuông cửa, vài giây sau, cửa mở.

Người mặc áo ngủ cá sấu đứng trong cửa, làn da trắng nõn, tóc ngắn, hơi gầy, dáng dấp thanh mảnh, khó phân biệt nam nữ.

Nghê Giản thở dài: " Tiểu Thiên"." Sao điệu bộ như ma thế này?". Người được gọi là " Tiểu Thiên" vừa lên tiếng, liền bị giọng nói bán đứng.

Cô nàng là con gái, tên đầy đủ là Mai Ánh Thiên, người quen hay gọi là Tiểu Thiên.

" Không trả lời tin nhắn, điện thoại thì không liên lạc được, không phải có người đón cậu đấy chứ?".

Mai Ánh Thiên xem ra rất bực, nhưng vẫn lập tức thò tay kéo va li của Nghê Giản vào. Chiếc va li mười hai kg trong tay cô nàng giống như một chiếc túi bánh mì. Nghê Giản vào cửa bước theo sau cô nàng, chiếc boot ngắn dẫm bùn nước lưu lại dấu chân trên sàn nhà sạch sẽ. Cô đá giày ra, đi bít tất dẫm trên sàn nhà.

" Làm gì thế?". Mai Ánh Thiên lôi ra một đôi dép lê màu trắng xám từ trong tủ giày chỗ huyền quan: " Đi vào này".

Nghê Giản rất nghe lời, xỏ dép đi đến bên cạnh sofa, cởi áo khoác vắt lên. Mai Ánh Thiên đưa cho cô cốc nước ấm.

Nghê Giản lắc đầu: " Không muốn uống".

Mai Ánh Thiên đặt cốc nước lên bàn trà, ngồi xuống sofa: " Xảy ra chuyện gì vậy?".

" Mình làm mất bản vẽ".

Lông mày Mai Ánh Thiên nhíu chặt: " Mất ở đâu?".

Nghê Giản đem chuyện bực mình suốt dọc đường kể lại một lượt cho Mai Ánh Thiên.

Mai Ánh Thiên nghe xong liền hỏi một câu: " Có nhớ biển số xe không?".

Nghê Giản dừng một chút, gật mạnh đầu. Sự việc thoáng cái trở nên rất đơn giản. Nghê Giản biết Mai Ánh Thiên rất lợi hại, nhưng không nghĩ lại lợi hại như vậy. Sáng sớm ngày hôm sau, cô vừa rời giường liền đến bên tủ lạnh xem giấy nhớ, thấy trên đó viết một dòng địa chỉ.

Tâm trạng Nghê Giản rất tốt, ăn xong bữa sáng Mai Ánh Thiên để lại, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài tìm trung tâm dịch vụ sửa chữa ô tô Dương Quang.

Mặc dù Nghê Giản sinh ra ở thành phố C, nhưng ngày bé thường sống ở Thành Đông, nên đối với Thành Tây có phần không quen. Bốn năm trước, cô theo Mai Ánh Thiên lén lút trở lại lần nữa. Nhưng ở được ba ngày thì bị Trình Hồng cho người tới bắt về.

Trong ba ngày đó, cô chỉ kịp tới gặp mặt Nghê Chấn Bình. Nhớ tới Nghê Chấn Bình, Nghê Giản phát hiện mình đã quên một việc. Hôm qua bị mất điện thoại, đến bây giờ cô vẫn chưa liên lạc với Nghê Chấn Bình. Có lẽ, ông đang lo lắng.

Cô dừng ở cửa tiểu khu ngẫm nghĩ một lát, đi đến siêu thị nhỏ bên cạnh mượn điện thoại, nhấn một dãy số. Nghê Chấn Bình thay mấy số điện thoại, cô không nhớ rõ, chỉ có số này cô chưa từng quên. Đó là số nhà riêng, vẫn giống như mười tám năm trước, không hề thay đổi.

Bảy tuổi Nghê Giản rời khỏi ngôi nhà ấy, hai năm sau cô lén gọi về nhiều lần. Tuy lần nào cũng phải nhờ bà chủ béo của cửa hàng tiện lợi nghe điện hộ nhưng cô rất thỏa mãn.

Chuyện cứ tiếp tục như vậy cho đến mười tuổi.

Một ngày tháng sáu năm đó, Tŕnh Hồng sinh cho cô một đứa em trai, cả nhà đều rất vui mừng, cô ở trong chăn khóc cả đêm. Ngày hôm sau tan học, nhịn không được gọi điện cho Nghê Chấn Bình.

Điện thoại kết nối, nhưng bà chủ nói cho cô biết người nghe điện phía bên kia là một phụ nữ. Từ đó về sau, Nghê Giản không còn gọi điện nữa.

Cho đến cách đây bốn năm, trước khi quay về thành phố C, cô bảo Mai Ánh Thiên gọi điện cho Nghê Chấn Bình giúp mình. Sau lần gặp ấy, Nghê Chấn Bình đưa số cho cô lưu. Hai bố con cô thi thoảng nhắn tin cho nhau. Tai Nghê Giản không nghe được, gửi tin nhắn là phương thức liên lạc đường dài thuận tiện nhất.

Nhưng hiện tại kiểu tình huống này lại không hiệu quả.

Nghê Giản nhấn số xong liền nhờ cô gái trẻ bên cạnh nghe điện giúp. Cô gái trẻ hiểu rõ tình hình, vừa ngạc nhiên vừa nhìn cô thông cảm, vui vẻ giúp đỡ.

Sau khi điện thoại được chuyển, cô gái trẻ dùng khẩu hình nói với Nghê Giản là phụ nữ.

Nghê Giản nói: " Tôi là Nghê Giản, tôi tìm Nghê Chấn Bình".

Cô gái trẻ thuật lại vào ống nghe: " Bên này là Nghê Giản, cô ấy muốn tìm Nghê Chấn Bình".

Đầu kia, người phụ nữ hình như hơi ngạc nhiên một chút, mất một lúc mới trả lời: " Ông ấy không có ở đây, con gái bị bệnh, ông ấy đến bệnh viện chăm sóc rồi, có chuyện gì không?".

Cô gái trẻ nhắc chi tiết cho Nghê Giản.

Nghê Giản thoáng dừng một lát rồi nói: " Tôi không có việc gì, chỉ muốn nói một tiếng cho ông ấy biết, là tôi đã trở về, cũng thu xếp ổn thỏa rồi. Hôm qua bị mất điện thoại, không liên lạc được với ông ấy, bảo ông ấy đừng lo".

Lời nói sau khi truyền qua, đầu kia, người phụ nữ trả lời: " Tôi biết rồi".

Nghê Giản cúp máy, cảm ơn cô gái tốt bụng, thanh toán tiền rời đi.

Trung tâm dịch vụ sửa chữa xe Dương Quang nằm trên đường Lâm Phổ, thực ra là một cửa hàng sửa xe, thuộc khu phố cổ, hai năm qua đang được cải tạo lại, vì thế cảnh vật xung quanh rất bề bộn, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đội phá dỡ. Nghê Giản vòng hai vòng mới tìm thấy đối phương.

Cô ngẩng đầu nhìn tấm biển sơn màu lam rộng mấy thước ở trên đỉnh, thoáng đối chiếu với tên cửa hàng ghi trên tờ giấy. Sau đó, nhìn vào bên trong tiệm, phát hiện tấm biển này hình như hơi cao.

Cô lại gần, nhìn thấy chiếc xe đêm qua.

Một thanh niên đang rửa xe bên cạnh trông thấy cô, đi đến hỏi: " Cô gái, rửa xe hay sửa xe vậy?". Nói xong nhìn lướt đằng sau cô, thấy không có xe, anh ta gãi gãi đầu nói: " ... Cô muốn gọi taxi? Hay là mua xe cũ?".

Nghê Giản lắc đầu: " Xe này của anh à?".

Anh ta hơi ngạc nhiên, nhìn theo ngón tay cô chỉ, đáp: " À, đây là xe của ông chủ chúng tôi. Cô thích chiếc xe này á... Nhưng mà chiếc này không bán đâu".

Nghê Giản nói: " Tôi không mua xe, tôi tìm ông chủ của các anh".

Anh ta nghi ngờ liếc nhìn cô: " Ông chủ của chúng tôi không có ở đây".

Nghê Giản cau mày: " Tôi có thể nhìn trong xe được không?".

" Cái này... cô muốn nhìn cái gì?". Bộ dạng chàng trai trẻ có chút khó xử: " Ông chủ chúng tôi rất quý chiếc xe, bình thường ngoại trừ anh Lục, bọn tôi đều không được sờ vào".

" Đêm qua tôi đã ngồi xe này". Nghê Giản nói: " Tôi làm rơi đồ, nên muốn nhìn xem có trong đó không, được chứ?".

Nói xong, cô liền thấy anh ta há hốc miệng, gương mặt lộ vẻ khó tin:"... Đêm qua cô ngồi chiếc xe này sao? Cô và ông chủ của chúng tôi là... là...".

" Tôi có thể xem không?". Nghê Giản ngắt lời anh ta.

Anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới, mấy giây sau, vẫn bối rối đáp: " Cái này... cô đợi một lát, tôi hỏi anh Lục đã". Nói xong, quay người chạy hai bước, hướng về phía bãi đậu xe có mái che cách đó không xa hô một tiếng: " Anh Lục, bên này có chuyện, anh lại đây một chút".

Nghê Giản thấy xa xa phía bên kia một người đàn ông đang chui ra khỏi một chiếc xe tải. Anh ta mặc một bộ quần áo lao động màu xanh đậm, vóc dáng cao dong dỏng.

Anh ta bước tới, cách Nghê Giản ngày càng gần.

Cô nhìn rõ dáng dấp của anh ta, mi mắt giương lên.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện