Chương 27
Trên màn hình máy tính các số hiệu bay loạn, mười ngón tay trên bàn phím di chuyển như thoi đưa.
"Siêu nhân, thế nào?"
"!@#$%$@, gặp phải cọng rơm hơi cứng rắn rồi." trên mặt Tiêu Triệt còn nguyên ngụy trang mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính cũng ko quay đầu lại nói.
"Có thể tấn công vào bên trong không?"
"Không chắc chắn, đối phương công thủ gồm nhiều mặt, tương đối linh hoạt."
"Đội hồng thậm chí có thể có cao thủ gai góc ở đây, trở về nói với thủ lĩnh một tiếng, kéo về trong đội chúng ta thì thế nào?"
"Nhanh chóng nghĩ cách phá hỏng sóng điện tử, những thứ kia đều nói sau."
"Cậu tiếp tục cố gắng." Đồng đội tiếp tục cảnh giới nhìn xa.
Cũng trong lúc đó, chỉ huy trong lều ở đội hồng, một người thiếu niên ngồi trước màn hình máy tính hết sức chuyên chú theo sát trình tự trận chiến.
"Bây giờ thế nào?"
"Rất rõ ràng."
Trên mặt Tham mưu trưởng lộ ra chút đắc chí.
Thủ trưởng bên cạnh vỗ vỗ bả vai thủ hạ, "Thế nào, tiếp cận mục tiêu, đến lúc đó trực tiếp yêu cầu sư đoàn chúng ta."
"Được, chỉ cần phía trên chịu gật đầu là được."
"Thật đúng là hạt giống tốt," Thủ trưởng cảm khái, "Những tiểu tử khác nhà ông có phải cũng muốn lập tức đến không?"
"Tiểu Minh gần đó tới trước rồi, những người khác mấy ngày tới cũng sẽ đến thôi."
"Cháu gái ngoại bảo bối còn dẫn đội à?"
"Cũng là nó, người khác cũng không có khả năng quả được đám nhóc con này." Một tham mưu trưởng hướng về phía thiếu niên trước máy tính lải nhải miệng, "Lời của ba mẹ bọn nó có lẽ sẽ không nghe, nhưng lời nói của chị bọn nó còn linh nghiệm hơn cả thánh chỉ."
"Cháu gái ngoại bảo bối đúng thật là một đóa hoa tuyệt thế."
"Aiii." Tham mưu trưởng nào đó than thở, tai họa và xuất sắc luôn đồng hành cùng Diệp Vũ. Con bé có bao nhiêu xuất sắc thì sẽ có bấy nhiêu tai họa. Điều khiến người ta đau đầu nhất chính là con bé còn có thể mang theo một đám tiểu nhân lên đường.
ở bên kia, Tiêu Triệt cũng đau cả đầu, trình tự đối phương dường như nối tiếp người này người kia, xuất hiện không ngừng.
đột nhiên, trên màn hình thoáng qua một hàng chữ lớn – Tiểu Minh là một đứa bé ngoan.
Tiêu Triệt đứng hình một chút.
Dùng tay....gõ xuống đáp trả, màn hình đối phương cũng thoáng hiện một hàng chữ - Tiểu Minh là tên khốn kiếp nhất trên đời này.
Hai mắt Vương Giai Minh sáng lên, ngón tay chuyển động như bay – tất cả mọi người rõ ràng tham món lợi nhỏ.
Cậu còn cho rằng mình là đẹp trai đệ nhất thế giới.
Anh đẹp trai trời đất biến sắc.
Địa cầu có xa lắm không, lặn xa cho khuất mắt chị đi.
Đồng đội bên cạnh Tiêu Triệt trợn tròn mắt, "Siêu nhân, các anh đang làm gì vậy?" Hơn nữa người này còn tự xưng cũng quá biến dị đi, còn 'chị'?
Tiêu Triệt hít sâu, xuống tay không ngừng, trong miệng nói: "Đụng phải em vợ rồi."
Đồng đội nghẹn họng nhìn trân trối, em vợ!
"Chị dâu không chỉ có một."
"Không là ruột thịt cũng là họ hàng."
"Như vậy cũng được?"
"Như vậy cũng được."
Vương Giai Minh kích động suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, gào to nói: "Cậu Hai, cậu Hai, anh rể, anh rể cháu."
Tình huống thế nào?
"Kẻ địch công kích là anh rể cháu, ám hiệu chống lại cháu là ám hiệu của chị."
....
Một nhóm quan quân vây lại nhìn nhau im bặt.
Cậu hai Giang đánh một cái lên ót cháu ngoại, "Lúc nào rồi cháu còn có tâm tình diễn kịch? Nghiêm túc một chút cho cậu."
"Chị cháu nói rồi, bản lĩnh không bị cuộc sống chơi, có bản lĩnh chơi cuộc sống, cháu đây gọi là công việc giải trí thêm, tâm trạng tốt hiệu suất tốt là được rồi."
Cậu Hai Giang khóe miệng co giật.
"Cháu còn không chèn ép cậu ta, về sau chị cháu sẽ phải nếm mùi đau khổ." Cậu Hai tham mưu trưởng thay đổi sách lược nhanh chóng.
Vương Giai Minh lập tức bày tỏ hưởng ứng: "Cậu Hai yên tâm, vì chị cháu có lên núi đao xuống vạc dầu, cháu cũng không nhăn nhó. Vì xác lập địa vị gia đình kiên cố của chị trong gia đình, cháu tuyệt đối sẽ đánh cho anh rể không phân rõ đông tây nam bắc."
Động lực như vậy cũng được ?
Đấu pháp(ngầm đấu đá) giữa anh rể và em vợ ngày càng mãnh liệt, khiến cho băng tần điện tử hai bên đội hồng xanh gà bay chó sủa, hoàn toàn tê liệt.
Chiến trường đánh nhau khác như thế cũng không nói, chỉ có hai bên điện tử hồng xanh vừa công vừa phòng vừa thủ, lần diễn tập này thật sự hoàn toàn mới.
Vốn là một chọi một, phía sau chính là quần đấu, cao thủ máy tính hai bên toàn bộ đều ra trận. Dù sao thì băng tần điện tử cũng không thể phát huy tác dụng, định trực tiếp liều mạng đánh nhau, người nào hoàn toàn áp chế đối phương trước trên phương diện chiến trường thì người đó thắng.
Người bạn nhỏ Tiểu Minh làm phân tán mọi băng tần, Tiêu Triệt liền cho bao vây chặn đánh, những người khác ra sức nhào vào nhau.
Diễn tập vừa kết thúc, lãnh đạo hai bên hồng xanh gặp mặt.
"Lần này tiểu hầu tử đại náo thiên cung đâu ?" Là phe tiến công đại đội trưởng không chút khách khí đi lên trước tìm người.
"Nó đi nhận người thân." Cậu Hai tham mưu trưởng trả lời.
"Người thân ?" Đại đội trưởng liếc nhìn thuộc hạ sau lưng.
"Hôm nay chị nó đến."
"Cậu ta còn có thể mở mắt ra sao ?" Tiêu Triệt rất kinh dị, tiểu tử kia đấu đá không ngừng nghỉ với anh hai ngày hai đêm không ngủ, cuối cùng đầu óc hai bên đều tê rần.
"Nhân viên bảo vệ lái xe đi."
"Hôm nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa thôi."
"Được, anh em quân nhân đến đây, hôm nay chúng tôi là chủ nhà."
Thủ trưởng đội hồng không để lại chút dấu vết nhìn lướt qua tham mưu trưởng phía dưới mình, ah, không có tiết mục trình diễn gặp mặt sao ?
Tham mưu trưởng mắt nhìn thẳng.
Được, để cho tiểu tử cậu giả bộ, chờ cháu gái ngoại bảo bối đến thì tiểu tử cậu thế nào.
Tâm trạng Tiêu Triệt bây giờ một nửa là nước biển một nửa là ngọn lửa.
Lần diễn tập này mặc dù thắng, nhưng là thắng trong nguy hiểm. toàn bộ băng tần điện tử càng thêm không nhạy, mà hậu quả chính là cậu em vợ anh chưa từng gặp mặt nhưng đã sớm nghe thấy tên.
Anh trực tiếp bị chết đuối trong nước biển còn nhanh hơn.
Bà xã muốn tới, Diệm Sơn nổi lửa thiêu đốt. Gần nửa năm rồi anh chưa thấy cô, bây giờ cô mập hay gầy anh đều không rõ.
Lúc tâm trạng đồng chí Tiêu bối rối, một chiếc quân dụng việt dã, một chiếc Audi A6 một trước một sau đi vào chỗ ở quân khu.
Đột nhiên được thông báo thiếu tá nhà mình đang diễn tập ở đây, Diệp Vũ sửng sốt một lát, nhưng cũng đã như vậy rồi.
Quân nhân đầu tiên là thuộc về quốc gia, cô cũng không ảo tưởng mình thật có thể gặp mặt anh, không chừng diễn tập vừa kết thúc sư đoàn bọn họ ngay lập tức sẽ biến mất, tựa như theo dòng nước biến mất.
Chỉ là, một đám nhóc kia tinh thần kích động, cũng không muốn trực tiếp xối nước lạnh, không thể làm gì khác hơn là im lặng không lên tiếng.
Diệp Vũ không sốt ruột, lại có người sốt ruột.
Cho nên, sốt ruột cũng chạy trên xe việt dã, trên xe Audi chỉ còn lại chị em họ Giang Dao bình tĩnh và em họ Diệp Phong thật bình tĩnh.
"Chạy mấy ngày đường, em muốn đi tắm trước rồi ngủ một giấc, anh thì sao ?"
Diệp Phong tỏ ý đồng ý, "Tốt." Dù sao gấp gáp cũng không phải là bọn họ.
Giang Dao có chút dễ nổi nóng, cố đè nén nỗi lòng bát quái, miễn cưỡng gật đầu, "Được rồi." Sớm biết như thế đã ngồi ở trên chiếc xe kia rồi, chị họ thật là không hiểu cho tầm quan trọng của đường lối quần chúng nhân dân.
Cho nên, khi một thiếu tá nào đó bị người nhà vây quanh, chán nản phát hiện cô dâu nhà mình không ở trong đội ngũ, tâm tình buồn bực có thể hiểu được.
"Chào anh rể." Âm thanh mấy tên tiểu tử cùng vang lên, mắt mọi người đều sáng lấp lánh.
"Chào các em."
Người bạn nhỏ Điền Lôi như một con quỷ nhỏ: "Anh rể, anh chỉ muốn gặp chị em thôi."
Em họ Diệp Kiếm nói thẳng: "Anh rể, chị em đoán chừng sẽ không nhanh chóng đến thẳng, ngài đừng ôm hi vọng quá lớn, nếu không sẽ thất vọng rất nhiều."
Vương Giai Minh trái ba vòng phải ba vòng, vây quanh anh rể thiếu tá ít nhất sáu vòng, sau đó dùng một giọng điệu như chuyên viên giám định nói: "Em cảm thấy anh rất hợp."
Diệp Kiếm thưởng cho cậu em họ một cái tát, "Em hợp con khỉ mốc, mấu chốt là chị chúng ta thấy hợp."
"Chúng ta giúp giữ cửa, không hợp thì có thể tổ chức thành đoàn thể bỏ qua anh ấy, chúng ta giúp chị tìm người phù hợp."
"..." Tiêu Triệt nội tâm như có mười vạn con ngựa chạy như điên, có phải đầu óc thiên tài đều quái dị như vậy không ?
Diệp Kiếm rất không nể tình xuy một tiếng, "Chị sẽ lập tức coi em như một boss phó bản để chà đạp."
"Vậy cũng không thể, chị cày phó bản auto đều là do em làm."
Điền Lôi nhảy dựng lên bày tỏ cô bé cũng là người có quyền, "Các anh đang lạc đề rồi, bây giờ chúng ta không phải là đang nói chuyện chơi game, phó bản có thời gian có thể đi đoạt lại."
Mấy người đồng đội Tiêu Triệt đứng ngoài xem náo nhiệt, thật lòng cảm thấy những tiểu tử này tất cả đều là người nhà chị dâu, giọng điệu nói chuyện như vậy cực kỳ giống với cách dùng từ chị dâu dùng trong mấy phong thư mỗi tháng.
Đúng lúc này, điện thoại Vương Giai Minh vang lên.
"Chị !" Điện thoại cậu vừa thông cậu đã khó nén nổi hưng phấn.
"Kích động vớ vẩn cái gì vậy."
"Em gặp được anh rể chân thực rồi, thật đẹp trai."
"Cũng tạm được thôi."
"Chị đừng khiêm tốn, khiêm tốn quá chính là kiêu ngạo."
"Tiểu Minh, ví dụ mẫu điển hình thường dùng trong những câu chuyện xưa, hình tượng của em cũng sớm đã không còn nữa rồi."
Vương Giai Minh tiếp tục kháng nghị: "Em tên là Vương Giai Minh, không phải là Tiểu Minh. Tiểu Minh trong những ví dụ điển hình xa xưa không có một chút quan hệ nào với em." Từ nhỏ đến lớn các loại con số con đề, mỗi một lề lối thói quen đều nói đến chuyện Tiểu Minh, có phải cậu chết lặng hay không ?
"Tiểu Minh ngoan, Tiểu Minh vẫn là đứa bé ngoan."
"Chị không phải đứa bé ngoan, còn vọng tưởng em trở thành đứa bé ngoan, đầu óc chị bị nước vào rồi."
"Có tin chị tát em một phát bay vào tường không ? Muốn nghĩ cũng không được nghĩ như thế."
Vương Giai Minh vô cùng sáng suốt đảo mắt, thông minh nói sang chuyện khác, "Chị, nhanh tới đây một chút, anh rể có thể nhớ chị."
"Lời này do em nói thật không độ tin cậy."
Vương Giai Minh trực tiếp đưa điện thoại đến bên tai anh rể, "Anh rể, nhanh nói anh nhớ chị em, để cho chị em không còn già mồm cãi láo nữa."
"Bà xã..." Anh thật sự nhớ em muốn chết.
"..." Diệp Vũ im lặng hé miệng cười cười, "Đồng chí thiếu tá, nghe nói anh và em trai em đã giao đấu, hình như không chiếm được phần thắng gì."
"Hôm nay chúng ta ở đây ăn liên hoan."
"Chúng ta gặp nhau không bằng hoài niệm thì thế nào ?"
"Bà xã, em thật nhẫn tâm."
"Phụ nữ sẽ phải hung ác với mình một chút, còn đối với người khác thì càng phải hung ác hơn."
Bà xã của anh quả nhiên đã vẽ ra được một độ cao nhất định, vĩnh viễn không ở đây.
"Một lát nữa để cậu Hai dẫn anh về nhà."
"Cậu Hai..."
Vương Giai Minh cười haha chỉ hướng tham mưu trưởng, "Cậu Hai chúng em, anh rể anh chưa gặp qua."
"Ừ, không quen." Một thiếu tá nọ rất vô tội, đi tới bên cạnh cậu Hai tạ lễ, "Chào cậu Hai."
Cậu Hai Giang cười híp mắt gật đầu, "Tốt lắm."
Tiêu Triệt cảm giác đột nhiên có loại cảm giác hồ ly để mắt tới.
"Đồng chí Tiểu Minh, tới đây." Một đại đội trưởng vẻ mặt lương thiện lừa người ngoắc ngoắc bạn học Tiểu Minh.
"Chào thủ trưởng."
"Tiểu đồng chí này chơi máy tính cũng không tệ."
"Tạm được." Vương Giai Minh đưa tay sờ sờ đầu tỏ vẻ bản thân có chút ngượng ngùng.
"Nghe nói cậu đang là sinh viên trường quân đội ?"
"Vâng, là hệ thống xây dựng điện tử quốc phòng."
"Về sau đến quân đoàn chúng ta thì thế nào ?"
"Này, ông bạn, cướp bóc trụ cột cũng quá tàn bạo, đây là mầm non chúng tôi nhìn thấy trước." Một thủ trưởng chỉ chỉ tham mưu trưởng của mình, "Còn là người thân, chúng ta chiếm ưu thế."
Một đại đội trưởng nào đó cũng không phải là ngồi không, "Bên chúng ta cũng là người thân."
Vương Giai Minh nháy mắt mấy cái, nghiêm túc nói: "Tôi muốn học theo Bill Gates, tốt nghiệp rồi ra với vùng trời."
"Không làm lính thì học quân đội làm gì ?"
"Chị tôi nói tài nguyên đều được nắm giữ trong tay quốc gia, học viện quân sự thông tin cũng được. Hơn nữa muốn đi học ở trong quân đoàn Thanh Hoa, khác biệt một chút."
Thật ra thì ý của Diệp Vũ năm đó là, "Học trường quân đội, tốt nghiệp không cần nghĩ tới công việc, trực tiếp có thể vào bộ đội, một mũi tên trúng hai đích."
"Cậu Hai, mọi người đừng nghe nó nói bậy, chị bảo nó tương lai sẽ trở thành máy rút tiền cho bọn cháu mới cổ động nó dựng lên lý tưởng sống của Bill Gates." Diệp Kiếm trực tiếp vạch trần.
Một thiếu tá nọ xuất hiện vạch đen, cậu em họ lòi chân tướng rồi, đây đúng là giọng điệu của vợ anh.