Chương 37
Trời hoàng hôn thật mê đắm lòng người, làm cho người ta có một cảm giác lắng đọng trong lòng.
Tắm trời chiều, Tiêu Triệt ngồi một mình trên nương rẫy, nhìn ngọn núi phía xa lòng đầy tâm sự.
"Một mình chạy tới đây suy nghĩ gì vậy?" Sau lưng truyền đến giọng đùa của trung đội trưởng, sau đó ngồi bên cạnh người nào đó.
Tiêu Triệt vẫn không nhúc nhích, chỉ là có chút cảm khái nói: "Quân nhân có phải rất có lỗi với người nhà không?"
"Quân nhân không phụ lòng quốc gia, đúng là rất có lỗi với gia đình." Trung đội trưởng cũng có cùng cảm xúc.
"Chuyện của ba tôi lần trước, tôi đã cảm thấy rất có lỗi với cô ấy rồi. Bây giờ tôi mới biết lúc ấy cô ấy đang có thai, tôi cảm thấy mình mẹ nó đúng là rất khốn kiếp."
Trung đội trưởng dùng sức vỗ vỗ vai hắn, không lên tiếng.
"Tôi thích cô ấy, yêu cô ấy, cưới cô ấy lại chỉ có thể để cho cô ấy gánh chịu gánh nặng của hai gia đình. Tôi thích cô ấy, yêu cô ấy thì sao? Cô ấy rõ ràng xứng đáng được sống tốt hơn, cô ấy là một cô gái tốt như vậy."
"Thích, yêu, tự nhiên sẽ nghĩ đến những chuyện đó, ai cũng không ngoại lệ."
"Tôi có lỗi với cô ấy, lúc cô ấy gặp chuyện tôi luôn luôn không thể ở bên cạnh cô ấy." Tiêu Triệt ít khi thấy uể oải, oán hận đấm đấm đám cỏ bên cạnh, đạp hố."
"Nếu yêu thương cô ấy, còn không nhanh chóng gọi điện thoại đi?"
"Tôi..." trên mặt Tiêu Triệt đột nhiên xuất hiện nụ cười khổ, "Tôi không dám nghe giọng cô ấy..." sợ nghe thấy tiếng cô khóc, nghe thấy cô oán trách, vậy sẽ khiến cho anh cảm thấy hổ thẹn với cô. Mặc dù cái ý nghĩ này hơn một nửa là không thể nào có thật, nhưng anh vẫn rất sợ.
"Nhìn dáng vẻ cậu lúc này rất đáng sợ." trung đội trưởng hung hăng đấm một quyền vào vai anh, cuối cùng không nhịn được thở dài, "Thật ra thì, từ lâu rồi tôi cũng rất sợ nghe thấy tiếng chị dâu cậu."
Quân nhân có điểm chung là rất nhiều tình cảm!
Tiêu Triệt nằm vật ra phía sau, nhìn trời, có chút mờ mịt nói: "Tứ bào thai a..."
Trung đội trưởng đột nhiên cảm thấy mình bị kích động rồi. Anh kết hôn đến giờ đã năm năm cũng không có cơ hội khiến cho vợ mình mang thai. Quá choáng váng! Tiểu tử này thế mà chỉ cần bớt chút thời gian đã làm em dâu mang bầu, đặc biệt hơn là tứ bào thai. Ước ao ghen tị đúng không?
Hiện tại người nào biết anh mà không ghen tị với anh, thật muốn nửa đêm nằm mơ thấy bao cát đánh vào cho hả giận.
"Vợ tôi nói không sai, là phải đổi xe, nếu không về sau trở về thật không có chỗ của tôi nữa."
"Mẹ nó, tôi ăn no không có việc gì làm lại đi an ủi tiểu tử cậu, cái người này hiển nhiên là đã thoát khỏi oán hận, cậu cứ từ từ ngắm mặt trời ngã về tây đi." Trung đội trưởng phủi mông đứng dậy, sải bước đi thẳng. Anh quyết định đi tìm đại đội trưởng xin phép về nhà cho vợ la hét.
Sau khi trung đội trưởng đi được một lát, Tiêu Triệt cũng nhanh chóng phủi mông nhảy lên, chạy thẳng một mạch về phía kí túc xá.
Gọi điện thoại!
"Đại đội trưởng, tôi gọi điện thoại."
Đại đội trưởng đang viết tài liệu trên bàn giương mắt nhìn anh một cái nói: "Ơ, không sợ bị em dâu mắng à?"
"Đánh là hôn, mắng là yêu, mắng là đúng." Tiêu Triệt trêu đùa.
"Tiểu tử cậu."
"Ha ha." Tiêu Triệt đã cầm lấy điện thoại bắt đầu quay số, dãy mã số này đã sớm lớn dần lên trong lòng anh.
"Vợ." Điện thoại vừa thông, Tiêu Triệt không nhịn được ngọt ngào gọi.
Đại đội trưởng đang viết tài liệu lập tức lấy tay gãi da gà.
"Gọi linh tinh cái gì, ta là mẹ con."
"Phụt." Đại đội trưởng phì cười.
"Mẹ, sao lại là ngài, vợ con đâu?"
"Điện thoại di động là vật phóng xạ, dĩ nhiên sẽ không để cho con bé mang bên mình, đang ăn trái cây một bên."
"Để cho cô ấy nhận điện thoại đi ạ."
"Có vợ quên mẹ." Mẹ Tiêu dù nói vậy nhưng vẫn mang điện thoại di động đến cho con dâu, "Điện thoại của Tiêu Triệt."
"Alo." Diệp Vũ vừa gặm quả táo to vừa lên tiếng chào hỏi.
"Vợ." Tiêu Triệt lại tiếp tục nhiệt huyết dâng tràn.
"Anh uống thuốc tăng lực nên mới kích động như vậy sao?"
"Vợ ơi em có tốt không, bảo bảo có tốt không?"
"Đều tốt."
"Vợ ơi, em đang tức giận à? Em không còn để ý đến anh à?"
"Làm nũng với em cũng vô dụng, có chuyện gì thì nói đi, không có việc gì thì đi làm việc đi, đừng cầm điện thoại nhà nước mà không bỏ tiền."
"Vợ ơi em đang làm tổn thương trái tim mong manh của anh đấy."
"Đồng chí Tiêu, em cảnh cáo anh, em thật vất vả lắm mới hết ói nghén, anh còn dám làm cho em ói nghén nữa, lần sau anh nghỉ phép trở về, dù có phải đắc tội với quan quân trong thời gian thi hành nhiệm vụ em cũng phải đánh."
"Đừng trêu chọc vợ anh, cẩn thận con bị đánh trở lại." Mẹ Tiêu cũng không nhịn được đe dọa con trai.
"Bây giờ con không được mọi người chào đón rồi." Tiêu Triệt đáng thương nói.
"Tất nhiên. Anh đã đẩy lui về vị trí thứ hai, không, ít nhất là vị trí thứ năm, cố nén đau buồn đi." Diệp Vũ vừa nhai quả táo ngon lành, vừa rất vui vẻ đả kích anh giải phóng quân.
"Vợ ơi, em không đi du lịch à?" Người nào đó không nhịn được nhỏ giọng hỏi.
Đầu dây bên kia điện thoại tiếng nhai nhai lập tức chuyển thành tiếng nghiến răng ken két, "Cách mạng chưa thành công, em còn đang cố gắng, anh có đề nghị nào hay sao?"
"Vợ vĩnh viễn là đúng nhất, anh kiên quyết đi theo em."
"Đại biểu quốc gia, đại biểu Đảng khinh thường anh."
"Vợ, em nhớ an thai cho tốt, hiện tại anh rốt cuộc không cần lo lắng vì em sinh hai lần mà gây ra chuyện bất lợi cho anh, rất tốt rất tốt."
Đại đội trưởng không nhịn được ghé mắt nhìn sang, điều này có thể có sao?
"Chị nói muốn sinh hai lần, chưa nói muốn sinh lần thứ nhất đã sinh tứ bào thai, bản chất giữa hai cái này rất khác biệt."
"Cái này gọi là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Em chịu đựng một lần đã hoàn thành nhiệm vụ bốn lần của người khác, thực sự rất khác biệt."
"Cái này gọi là vượt quá trọng tải."
"Vợ ngài phải khổ cực, ngài vất vả, tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ công lao của ngài."
"Không phải anh biến em thành thần tượng, một ngày dâng ba nén hương thơm ngát để cúng bái đó chứ?" Diệp Vũ hừ một tiếng.
"Khụ, vợ à, không phải như vậy là anh muốn lấy lòng em sao? Cả ngày anh không ở nhà, chuyện trong nhà toàn bộ đều đặt trên người một người, anh áy náy."
"Em còn chưa chết đâu."
Đại đội trưởng gục đầu xuống bàn hai vai rung bần bật, từ trước đến nay em dâu chưa bao giờ biết kiêng kỵ, tuyệt đối đặc sắc.
Tiêu Triệt lại một lần nữa bị vợ mình làm cho kinh sợ, thật vất vả lắm mới tìm lại được giọng nói của mình, "Vợ à, em đừng như vậy, em nhạy cảm như vậy thực sự khiến anh cảm thấy rất không có thành tựu."
"Em không tốt sao muốn để cho anh có cảm giác thành công được? Như vậy không thể làm cho em cảm thấy tương đối thoải mái."
Chân lý!
"Vợ, thật xin lỗi."
"Không có việc gì thì đừng nói xin lỗi linh tinh. Phụ nữ mang thai sẽ nhịn không được không ngừng suy nghĩ nhiều. Anh đừng nói với em là anh bắt cá hai tay, không đúng, chẳng lẽ anh ra ngoài rồi hả?"
Mẹ Tiêu đứng một bên vô ý bị nước bọt của mình làm sặc, con dâu bà đúng là chân nhân!
"..." Tiêu Triệt lệ rơi đầy mặt, anh sai rồi.
Đại đội trưởng nhanh chóng tử trận, đồng chí nghe lén điện thoại cũng nằm sấp rồi.
Người nhà Tiêu Triệt gọi điện thoại đã nhanh chóng trở thành kênh giải trí lớn, vợ cậu ta vĩnh viễn là người nhàn tản sung sướng.
"Vợ à, em phải ở nhà an thai cho tốt, có thời gian anh nhất định về thăm em."
"Ừ."
"Vợ à, anh yêu em."
"Phạch." điện thoại bị người ta cắt đứt.
Tiêu Triệt trợn mắt nhìn ống nói, vợ anh cúp điện thoại của anh, dường như thói quen này thật không tốt. Anh còn chưa nói câu cuối cùng cho cô ấy nghe, việc này cũng quá tổn thương cảm tình mà.
"Bị em dâu nhạo báng rồi, trạng thái tinh thần đã khôi phục chưa?" Đại đội trưởng cũng không nhịn được châm chọc.
Tiêu Triệt cười vô lại nói: "Ngài còn khỏi phải nói, nói chuyện điện thoại với vợ, tinh thần vô cùng sảng khoái."
"Không phải cậu cảm thấy thẹn với người ta, hại người ta sao?"
Tiêu Triệt sờ sờ đầu, có chút bối rối, "Tình yêu vốn chính là ích kỷ, gặp phải ý trung nhân mặc dù thế nào, trước tiên phải đoạt lại mới là quan trọng nhất."
"Tiểu tử thối, thương vợ là chuyện tốt, chớ vờ ngớ ngẩn. Biết người ta khổ cực, vậy thì toàn tâm toàn ý đối tốt với người ta là được. Quân tẩu chính là tường thành sau lưng quân nhân chúng ta, họ rất kiên cường."
Tiêu Triệt nghiêm túc hành quân lễ, sau đó rời đi, vui vẻ đi về kí túc.
Bà xã nhà anh chính là một bảo bối, thâm tình thảm thiết không thích hợp với cô ấy. Nhưng cô ấy chắc chắn chính là tường thành vững chắc phía sau anh. Cô dùng phương thức đặc biệt của chính mình để gánh vác gia đình anh, tình cảm của bọn họ rất khác so với người khác.
Trở lại kí túc xá, nâng ảnh cưới trên bàn lên hung hăng hôn một cái.
Người trong hình mặc bộ váy cô dâu trắng noãn, đang cầm một bó hoa hồng đỏ tươi thắm, khẽ nghiêng đầu cười như hoa nở rộ, khóe mắt lộ ra hạnh phúc ngọt ngào không thể nào che giấu.
Anh còn nhớ rõ ngày đó lúc chụp hình, trước khi sắp xếp chụp còn hung hăng đạp cho anh một cái, giải thích đây là cuối cùng, chụp nữa cô liền bỏ đi không làm vợ ai đó nữa.
Sẽ không gặp được một cô dâu nào như cô, khi chụp ảnh cưới còn từ chối xin miễn cho năng lực kém, còn bảo lúc ly hôn sẽ có nhiều thủ tục phiền toái – đúng là vạch đen!
Đúng vậy, anh vẫn thiếu cô một hôn lễ, một hôn lễ long trọng.
Cô là một cô gái xinh như vậy, đi theo anh, chỉ khiêm tốn đi nhận giấy chứng nhận, chụp ảnh cưới đơn giản, sau đó cái gì cũng không có.
Quả nhiên, là anh thiếu cô, mỗi quân nhân đều khiến người đối diện chịu thiệt thòi, có lẽ đây là điều bất đắc dĩ của quân nhân.
Mà ở thành phố chỗ một người khác, sau khi cúp điện thoại di động Diệp Vũ tiếp tục thảo luận với bà bà tư liệu xe thương vụ .
"Mẹ, cái này cái này."
"Mẹ thấy tốt, có thể chở được bảy đến chín người, như vậy cả nhà chúng ta mang theo tài xế, bảo mẫu cũng không thành vấn đề." Mẹ Tiêu cười tít mắt.
"Có quá lớn hay không?"
"Không biết, con và bảo bảo tương lai đã chiếm năm chỗ ngồi, cộng thêm ba người gồm mẹ, tài xế và bảo mẫu là vừa vặn.
Rất tốt, thiếu tá nào đó trực tiếp bị loại ra bên ngoài rồi, Diệp Vũ rất không tốt bụng nghĩ.
Cho nên, để cho hắn cố gắng cày cấy như vậy, để cho hắn khiến cô phải mang tứ bào thai, đáng đời hắn không có chỗ ngồi, chạy bộ đuổi theo là được rồi.
Lính đặc chủng, thể lực tốt.
"Phu nhân, người của công ty xe đẩy trẻ con tới."
"Tới rồi sao? Mời vào." Mẹ Tiêu ném tài liệu trên tay, nói với con dâu, "Ba mẹ đặt làm xe đẩy, đi xem một chút."
"Được ạ."
Thấy chiếc xe đẩy gồm bốn chỗ cho trẻ con, Diệp Vũ thật sự rất ngạc nhiên. Cái xe này cũng thật quá phong cách, bốn chiếc xe nhỏ xếp đứng, đội ngũ rất hùng tráng.
Chẳng những có xe bốn, còn có mấy chiếc dành cho trẻ sinh đôi, còn có xe đơn. Bà bà suy tính rất chu đáo, mọi loại tình huống đều suy nghĩ rất kĩ lưỡng.
Dù cho là toàn bộ kéo ra ngoài, hợp thành đội kéo ra ngoài, hay là đơn độc kéo ra ngoài, đều bảo đảm hài lòng.
Chỉ là, tại sao cô vừa nghĩ hình ảnh bốn người đẩy bốn chiếc xe em bé ra ngoài đi bộ lại vui vẻ như vậy?
Xe cho tứ bào thai đoán chừng chính là kinh sợ, chiều rộng có thể sánh bằng với một chiếc xe hơi, đáng tiếc phải dùng sức người.
囧!
"Tiêu phu nhân, bà xem, đây chính là kiểu dáng mới nhất mà nhà máy chúng tôi mới sản xuất, bà có yêu cầu gì xin cứ việc nói."
Mẹ Tiêu quả nhiên rất nghiêm túc đi xem xét chiếc xe, đúng lúc nói ra một chút yêu cầu, cần đối phương phải đảm bảo tương lai các cháu bảo bối của bà ngồi vào đi thoải mái nhất, độ an toàn cao nhất.
Diệp Vũ là người đi theo, dù sao cô cũng không hiểu, vậy thì cũng không định giả vờ hiểu, giao cho bà bà vạn năng là ok rồi. Lúc người có thể lười biếng liền lười biếng, cuộc sống mới có thể trôi qua một cách thú vị.
Về phần nếu như mỗi loại cũng lấy một chiếc thì có phải là quá mức xa xỉ hay không, loại chuyện này căn bản không trong phạm vi cân nhắc của mẹ Tiêu, loại xa xỉ lãng phí như thế có nhiều gấp mấy lần bà cũng không ngại.
Rất đáng tiếc, như vậy cũng là một cơ hội. Lý tưởng của con trai là đảm đương chức vị quân nhân chuyên nghiệp, vốn là không ôm hy vọng quá xa vời với con trai, không ngờ, đây chính là vô cùng vui mừng sảng khoái, nhất định phải xa xỉ một lần!
Không xa xỉ cũng thật có lỗi với giải thưởng lớn lần này