Chương 43
Tiệc mừng vừa kết thúc, một cặp đôi mới kết hôn nào đó chạy thẳng tới sân bay hưởng tuần trăng mật.
Nhìn bạn tốt và chồng hạnh phúc bắt đầu chuyến hành trình trăng mật, Diệp Vũ cũng rất vui mừng.
Tiêu Triệt khoác vai cô, nói: "chờ lúc nào anh rảnh rỗi chúng ta cũng sẽ ra ngoài du lịch."
"Được." loại cam kết này đối với quân nhân mà nói căn bản chỉ là lời nói suông, người nào nghiêm túc người ấy sẽ thua.Chỉ là, anh có lòng là tốt rồi.
"Trời đang còn sớm, tiếp theo chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Trung tá nào đó rất có ý thức chỉ huy.
Diệp Vũ suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta đi mua máy ghi âm thôi."
"Hả?" hiện tại mua cái này cũng không thừa.
"Đi, giờ cũng gần đến giai đoạn dưỡng thai rồi, bảo bối tương đối nhạy cảm với giọng của ba ba. Em muốn ghi âm giọng anh lại rồi lúc không có chuyện gì có thể để lại cho bọn nó nghe, như vậy về sau mới không cảm thấy xa lạ."
Tiêu Triệt cảm động ôm vợ, "Bà xã..."
"Mua thêm nhiều băng ghi âm một chút."
"Muốn ghi nhiều lắm sao ?"
"Lo trước khỏi họa."
Sau đó hai vợ chồng lái xe đến bách hóa mua máy ghi âm và băng.
"Chúng ta có nên đi xem giường nhỏ một chút không ?" Sau khi mua xong máy và băng ghi âm, Tiêu Triệt đột nhiên nghĩ đến vấn đề ngủ của gia đình trong tương lai, liền đề nghị.
Diệp Vũ tỏ ý đồng ý, "Vẫn nên xem một chút, cho dù là giường tầng cũng phải mua theo phong cách trẻ con, nếu không tương lai bọn nó sẽ nói chúng ta khiến bọn nó phải chịu đối xử như trong trường học."
"Chính xác."
Vì vậy, hai vợ chồng lại tiếp tục chiến đấu ở chiến trường dụng cụ gia đình trong bách hóa, nghiêm túc cẩn thận chọn giường tầng.
Cuối cùng do đồng chí trung tá vỗ tay nhận định chiếc giường tầng bằng gỗ có hai khung trắng, cà thẻ trả tiền, sau đó về nhà chờ giao hàng.
Lúc chạng vạng tối, chiếc giường tầng rốt cuộc cũng mọc rễ ở trong tiêu gia, được trải drap giường tốt nhất, nhưng nhìn vẫn giống như – kí túc xá học sinh.
Diệp Vũ vỗ trán, thở dài nói: "Ấn tượng này xem ra không có cách nào thay đổi, cứ chấp nhận như vậy thôi."
Trung tá cũng than thở, "Cũng chỉ có thể như vậy."
"Nhanh lên, thời gian ở nhà của anh có hạn, nắm bắt thời gian hoàn thành nhiệm vụ chính của anh đi, đọc hết điều lệ liên quan đến quân nhân một lần, rồi đọc điều lệ liên quan đến cảnh sát một lần."
"Cái gì ?"
Diệp Vũ đánh anh, "Ngốc nghếch, cái này gọi là dưỡng thai trước. Dù thế nào đi chăng nữa tương lai bọn nó không tránh khỏi sẽ bị ông nội với ông ngoại độc hại, chúng ta nên nói trước để bọn nó thích ứng."
Trung tá nào đó há hốc mồm cứng lưỡi, hồi lâu sau mới mở miệng nói, "Em thật sự suy tính để bọn nhóc trở thành công kiểm pháp và hải lục không à ?"
"Đây không phải là vấn đề em muốn nghĩ tới, mà là vấn đề nhất định bọn nhóc sẽ gặp phải, có một giai đoạn chuẩn bị, giai đoạn tiếp thu sẽ tương đối dễ dàng."
Trung tá hết sức đồng ý, vấn đề bà xã lo lắng rất thực tế.
"Nhưng, ba anh bên kia..."
Diệp Vũ lớn tiếng than thở, "Anh biết là em rất ghét kinh tế các loại mà. Anh đừng buộc em nổi giận, em tuyệt đối sẽ không để cho mấy loại kinh tế đó độc hại mình."
"Bà xã, em cực khổ rồi." Hai người ở bên kia cũng không dễ đối phó, anh vẫn cảm thấy bà xã thật thần kì, thế nhưng rất hòa hợp với ba anh.
"Nhanh đi lấy điều lệ đi, em sẽ chuẩn bị nước nóng cho anh."
"Tự anh có thể làm được."
"Không cần, chuyện này em vẫn có thể làm được."
Trung tá nào đó thật sự nghe lời bà xã nghiêm túc đi tìm điều lệ.
Vì không quấy rầy đồng chí trung tá làm nhiệm vụ ghi âm không thể đổi, Diệp Vũ phụ trách nấu cơm tối.
Lúc ăn cơm do bà xã nấu, trung tá nào đó rất hạnh phúc, "Vẫn là bà xã nấu cơm có hương vị riêng của gia đình."
"Nấu cơm ở nhà, cả nhà đều bốc mùi." Diệp Vũ rất biết cách phá hỏng bầu không khí.
"Không phải," Tiêu Triệt rất nghiêm túc, "Có lòng mới nấu được hương vị gia đình như vậy."
"Được rồi, không tranh cãi với anh nữa, thủ trưởng nói đều rất đúng, được thôi."
"Lời của phu nhân thủ trưởng mới đều đúng, với bọn anh em chính là thủ trưởng." cuối cùng đồng chí trung tá rất không có nguyên tắc nịnh bợ.
"Ăn cơm cũng không ngăn được miệng lưỡi của anh, nhanh ăn cơm đi, ăn xong rồi ghi âm tiếp."
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
"Em rất coi trọng anh, đồng chí ạ." Diệp Vũ cười hì hì.
Sau khi ăn xong, Tiêu Triệt dành phần rửa bát dọn dẹp, sau đó ôm vợ về giường ghi âm điều lệ.
Bây giờ Diệp Vũ dính phải giường liền muốn ngủ, lúc Tiêu Triệt cố gắng ghi âm điều lệ, cô không chờ được hẹn gặp Chu công đánh cờ.
Trước khi đi ngủ Tiêu Triệt rót mấy chén nước. Nhiệm vụ ngày mai của anh cũng không ít, trước khi đi ngủ phải hoàn thành nhiệm vụ bà xã đã giao, chuyện này liên quan đến cuộc sống trong tương lai của mấy bảo bối nhà anh.
Ngày hôm sau, sáng sớm Tiêu Triệt đã thức dậy, trước tiên dọn dẹp nhà, làm điểm tâm xong ,tiếp theo sau đó ghi băng dưỡng thai.
Đợi đến lúc xong xuôi mới đi gọi bà xã rời giường ăn cơm.
"Mấy giờ rồi?" Diệp Vũ vừa tỉnh lại, mơ mơ màng màng, giọng nói dịu dàng còn có chút làm nũng khiến cho đồng chí trung tá ngứa ngáy.
"Hơn tám giờ, ăn xong điểm tâm anh đi dạo siêu thị với em."
"A." Diệp Vũ đầu óc có chút mơ hồ, mặc cho anh bế cô từ trên giường xuống, vào phòng vệ sinh rửa mặt mới hoàn toàn tỉnh táo lại, liếc nhìn người nào đó ở cạnh cửa, không nhịn được trừng mắt nhìn qua, "Không có chuyện gì nhìn em chằm chằm làm gì?"
"Vợ anh xinh đẹp."
"Phi."
"Thật sự rất xinh đẹp." Lúc vợ anh không đeo cặp mắt kính đen to bự thường xinh đẹp hơn rất nhiều, cặp mắt kinh thô kệch che đôi mắt sáng được tháo ra, cả người cô cũng trở nên rất rực rỡ.
Giờ phút này, Tiêu Triệt đột nhiên hiểu, vợ anh thích cặp kính dày cồng kềnh là có nguyên nhân. Cô giảm bớt phần chói mắt thuộc về mình, mặc thêm áo khoác điềm đạm nho nhã sẽ làm cho vẻ đẹp của cô giảm đi bảy phần, bên trong khiêm nhường.
Diệp Vũ rửa mặt xong, ra ngoài ăn cơm, lúc đi ngang cửa không nhịn được đạp cho anh một cái, "Ra vẻ thông minh cái gì, đi ăn thôi."
"Yes Sir."
Cơm nước xong, Tiêu Triệt thu dọn một chút, sau đó thay quần áo.
Diệp Vũ kinh ngạc, "Lại mặc quân trang à?"
"Phải đóng dấu đảm bảo em là quân tẩu, nói cho những người khác biết đừng hòng phá hỏng quân hôn."
"Cắt."
Thực sự Tiêu Triệt mặc thường phục đi dạo với bà xã đã rất chói mắt, một trung tá đẹp trai, trẻ tuổi uy nghiêm mặc quân phục như vậy thật sự rất kiêu căng.
Đồng chí trung tá tay xách túi lớn túi nhỏ, Diệp Vũ đỡ eo chậm rãi theo sau.
"Anh mua nhiều như vậy làm gì, một lần anh về đơn vị chỉ sợ sẽ phải về đại viện với ông ngoại." Việc trở thành quốc bảo thật lòng không tốt chút nào.
"Thế thì đưa đến đại viện ăn." Trung tá nào đó dứt khoát.
"Vậy anh trực tiếp để trong xe cũng được."
"Trong nhà vẫn còn một ít, những thứ khác đều đặt trong xe cho em, đến lúc đó em không cần tốn sức."
"Được." chỉ cần không để cho cô phải lao động thì thế nào cũng được.
Về đến nhà, Diệp Vũ cố gắng với đồ ăn vặt, Tiêu Triệt tiếp tục cố gắng với ghi âm điều lệ.
Thời gian kế tiếp đều trôi qua như vậy, dĩ nhiên bên tay đồng chí trung tá lúc nào cũng dự sẵn bình nước ấm.
Đợi đến lúc anh rời nhà về đơn vị, giọng nói khàn khàn. Tuyệt đối là vợ anh cố ý, ấy thế mà cô để anh đọc hết điều lệ hình pháp một lần, còn cả hiến pháp cũng đọc một lần.
Vừa về đơn vị, một tá người tiếp đón với đại đội trưởng, đại đội trưởng kinh ngạc, "Giọng nói bị làm sao vậy?"
Trung tá nào đó vừa lau mặt, vừa vô cùng khổ sở nói: "Đừng nhắc đến nữa, vợ tôi bảo tôi đảm nhiệm điều lệ nguyên một ngày, quân nhân, cảnh sát, ngay cả hình pháp tôi cũng đọc một lần."
"Vợ anh giáo dục anh những hai lần đấy?" đại đội trưởng trêu ghẹo.
"Vợ tôi nói giữ lại làm đồ dưỡng thai, nhân cơ hội tôi ở nhà, có thể áp bức chút nào liền áp bức. Tôi vừa phải ghi âm vừa uống nước, nhưng giọng nói vẫn như vậy."
Đại đội trưởng cười ha ha, "Vợ cậu rất có tầm nhìn xa trông rộng, thật sự là suy tính đến lựa chọn công kiểm pháp và hải lục không."
"Cô ấy nói đây là truyền thống gia tộc, phải tiếp tục phát huy."
"Cậu khoan hãy nói, truyền thống gia tộc này đáng giá để phát triển."
"Cái đó đúng." Tiêu Triệt đắc chí nói.
Đại đội trưởng trực tiếp thưởng cho anh một đánh đằng sau gáy, "Đặc biệt cọng lông, nhanh đi chuẩn bị tài liệu."
"Vâng, đồng chí đại đội trưởng."
"Tên nhóc này..." đại đội trưởng cười nhìn anh chạy nhanh như chớp.
ở đằng này, trong nhà chỉ còn lại một mình Diệp Vũ, cô nghe giọng nói trong trẻo quen thuộc trong máy ghi âm, nằm trên ghế salon cầm điều khiển tivi chuyển kênh trẻ con.
chỉ còn lại mình cô, lần này dù gì cũng đã có thứ để làm bạn rồi, nếu không thật sự có chút cảm giác trống trải. Cũng không biết là do bởi cô đang mang thai, cô cảm thấy hiện tại đặc biệt dễ dàng đa cảm, tuyến tình cảm dường như đột nhiên trở nên trơ trụi.
lúc điện thoại di động vang lên, Diệp Vũ đang chuyển kênh trẻ con chuyên tâm lúc đầu không nghe thấy, sau đó mới đột nhiên tỉnh ngộ là điện thoại di động mình đang reo.
Diệp Vũ chậm rãi đứng dậy đến bàn ăn cầm điện thoại lên, nhìn qua màn hình, nhanh chóng nghe điện.
"Sao gọi nửa ngày mới nghe điện thoại vậy? Ở nhà một mình thì bận rộn cái gì?" Điện thoại vừa nối, Trình Lam nhịn không được hét ầm lên.
"Đang xem quảng cáo trên tivi, lúc nãy tiếng ồn quá cho nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại."
"Ở nhà buồn chán không?"
"Rất tốt."
"Ra ngoài uống ly trà."
"Cậu đổi thành quán trà tu nhân dưỡng tính rồi hả?"
"Không phải là chị đang phối hợp với tình trạng thân thể cô em sao?"
"Người trong nhà tớ ủy thác cho cậu sao?" Không có việc gì lại nghĩ muốn gọi cô đi uống trà trưa, hiện tượng khác thường.
"Vị kia nhà cậu đúng là một ông xã hoàn hảo, trước khi đi có lẽ ngoài tiểu Bạch đều gọi điện tới chào hỏi."
"Đời tớ có lẽ bây giờ cũng chỉ có thể hưởng thụ cấp bậc đãi ngộ như vậy, thật không đáng để khoe."
"Cậu còn chưa đủ khoe khoang. Tham dự hôn lễ còn dẫn theo người dành hết sự nổi bật của chú rể. Người đàn ông này mang theo ra ngoài thực không hề mất mặt, rất có thể diện."
"Chất lượng cũng không hữu ích, muốn dẫn anh ấy ra ngoài cũng phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một cái cũng không được."
"Cũng là," Trình Lam dừng một chút, "Nhưng cậu cũng không khác gì, bụng đã to như vậy còn để anh giải phóng quân phải lo lắng."
"Người này đơn giản là trả đũa tớ mà. Tớ vốn đàng hoàng đang trạch ở nhà, là cậu gọi điện đến nói muốn mời tớ ra ngoài uống trà, tớ còn chưa đồng ý, cậu còn nói tớ ép buộc, hai ta rốt cuộc người nào mới đang ép buộc?"
"Cậu thì tốt rồi, không cần phải nhìn sắc mặt ông chủ. Chị còn phải đi làm với bọn tư bản bản chất độc ác." Trình Lam nói không nên lời ghen tị, ao ước.
"Ngày đó người đàn ông cậu coi trọng hình như cũng trong đội ngũ tư bản."
"Đừng nhắc tới tên khốn kia với chị."
"Tình hình thế nào?"
"Tình một đêm, hắn là đàn ông còn thô lỗ túm lấy chị đòi chị phụ trách. Thế giới này rốt cuộc là làm sao?"
"Không thể tin được."
"Nghiêm túc một chút, chị đang phiền muộn."
"Phiền cọng lông! Hắn muốn cậu phụ trách, cậu liền phụ trách. Dù gì cũng là nhà tư bản, nên nắm lấy, nên cưỡng cầu, lúc chia tay không chừng cậu còn có thể chen chân vào hàng ngũ tư bản. Đừng nói đến phấn đấu ba mươi năm, ba năm dù sao cũng không chạy đi đâu được."
"Cậu là người của chị sao? Loại chủ ý này cậu cũng có thể nói ra được?"
"Chị nếu không phải là người của cô em, có thể che giấu lương tâm xúi giục cô em vơ vét tiền của của người khác sao?"
Trình Lam trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Cẩn thận ngẫm lại, đặc biệt giống như lời cậu nói, là đạo lý đó. Chị cũng không phải là tiểu Tam, trước tiên quen biết một thời gian, xem xét tình hình rồi quyết định bước phát triển tiếp theo. Tốt nhất là phải nghiêm chỉnh xem xét chỗ lợi trước."
"Bingo."
"Chị vốn là một người lương thiện trong sáng cỡ nào, đi với cậu lâu đến mức nào mới trở nên bỉ ổi không có đạo đức như vậy?"
"Cút."
"Muốn nhà tư bản tớ phụ trách tới."
"Nhanh kiếm chỗ nào tốt, tớ và con trai chờ cậu tương lai tặng cho bao lì xì lớn đấy."
"Đã hiểu, chị cúp trước."
"Ok."