Chương 10

Diệp Vũ có cảm giác cả người mình như bị một chiếc xe tăng đi qua, cả người đau đớn, muốn tiếp tục ngủ lại bị một kẻ nào đó mạnh mẽ kéo lên.

"Đi rửa mặt đi, chúng ta phải đi nhận điện thoại rồi."

"Tiêu Triệt, em thật sự muốn lấy dao chém anh."

"Đã hiểu đã hiểu, chúng ta đang trong thời kỳ tân hôn mà."

"Thật hộc máu."

"Anh muốn có cảm giác chân thật nhất, anh sợ em thật sự không thể nhận ra bản thân em đã kết hôn." Tiêu Triệt cà lơ phất phơ nói.

"Cám ơn nhắc nhở." Diệp Vũ đỡ cái eo nhỏ chịu mọi tàn phá đi vào phòng tắm, dùng sức đóng mạnh cửa lại.

Tiêu Triệt nhìn cô hành động trẻ con, vừa cười vừa quay đầu thay ga giường có giọt máu, sắp xếp gọn gàng.

Diệp Vũ vừa rửa mặt đi ra, vừa nhìn vừa cảm thán, "Không hổ là quân nhân chuyên nghiệp, việc nhà thật giỏi, quả nhiên là con muỗi trượt chân, con ruồi dang thẳng chân."

"Là con ruồi trượt chân, con muỗi dang thẳng chân." Anh sửa lời cô.

"Không khác nhau lắm."

"Được rồi, chúng ta lên đường ra sân bay thôi."

"Người này đúng là hành quân xong còn đuổi đi, khiến cho em cảm thấy cực kỳ có gánh nặng mà."

"Thật xin lỗi."

"Quân hôn ơi là quân hôn, thật độc ác."

"Sao dáng vẻ này giống như căm thù đến tận xương tủy như vậy."

"Nếu anh không phải là quân nhân, bây giờ em liền kéo anh đổi lại như cũ, quá giày vò người ta mà. Bây giờ em cũng sắp chết rồi, anh còn dẫn em đi gặp ba mẹ. Với dáng vẻ lúc này của em, không chừng bố mẹ chồng chưa từng gặp mặt sẽ có ấn tượng không tốt ? Anh không sợ sao ?"

Tiêu Triệt bỗng nghẹn họng, ôm cô hôn một cái, "Lần nữa anh trịnh trọng nói lời xin lỗi với bà xã đại nhân, lần sau không thể làm như vậy nữa."

"Nói lời vô nghĩa." Diệp Vũ hoàn toàn không tin.

Vừa nói vừa ăn mặc chỉnh tề, sau đó ra cửa.

Diệp Vũ ngủ thẳng từ đường tới sân bay, nhìn thấy ba chồng mẹ chồng thật sự đang sờ sờ trước mặt không khỏi cảm khái, không nhận tội rung động, đặc biệt khiêm tốn, đặc biệt lắng đọng, nhưng đứng ở chỗ này thực sự rất kém quý khí.

"Ba, mẹ, đây chính là Diệp Vũ."

Diệp Vũ không được tự nhiên đứng sau Tiêu Triệt, "Ba, mẹ, lần đầu gặp mặt có gì không hài lòng xin ba mẹ thứ lỗi."

Mẹ Tiêu như muốn quan sát nàng dâu nhà mình, là một cô gái rất điềm đạm nho nhã, không giống những người phù hoa hào nhoáng bên ngoài, cho người ta cảm giác rất tốt, cũng không khó chung sống.

Ba Tiêu chỉ hừ một tiếng, nhìn con trai mình đang lom khom, "Mình không về nhà còn bắt ép hai ông bà già chúng ta sang đây."

"Về sau sẽ bảo Diệp Vũ đến thăm ba mẹ nhiều hơn."

Xem đi xem đi, bà xã quân nhân quả nhiên là cưới về nhà, Diệp Vũ trợn trắng mắt.

"Con bé không cần phải đi làm sao ? Đi thăm chúng ta ?"

"Ba, người quên con đã từng nói là cô ấy làm nghề tự do, thời gian rất nhiều mà."

Diệp Vũ thực sự rất muốn đá cho ai đó một cái, sao còn nói nghề tự do cơ chứ ?

"Đúng vậy, ba, con có thời gian, chỉ cần không có bản thảo, thật sự có rất nhiều thời gian." Cô còn phụ họa thêm.

"Chỉ cần có máy vi tính, có dây mạng, nơi nào cô ấy cũng làm việc." Tiêu Triệt không chút lo lắng bổ sung.

Diệp Vũ tự nhủ, hành động đánh quân nhân hình như là hành động trái pháp luật, huống chi cô cũng đánh không lại anh, chỉ đơn thuần luyện tập. Cho nên, lửa giận trong lòng chỉ có thể dùng sức dồn nén trở về.

"Đúng, Tiêu Triệt nói rất đúng."

"có gì lát nữa đến nhà hàng rồi nói sau, trừ con ra chúng ta ai cũng có thời gian." Mẹ Tiêu không khỏi châm chọc nói.

Diệp Vũ lập tức rất có cảm tình với mẹ chồng.

Cả đoàn người cùng ngồi xe chạy thẳng đến nơi đã đặt.

Trong không gian rộng lớn như vậy chỉ có bốn người bọn họ, đối mặt với bố mẹ chồng lần đầu gặp mặt, Diệp Vũ rất có áp lực, khiến cho chứng ngủ gật của cô đã biến mất đâu rồi.

"Khi nào thì chuyển nghề." Sau khi bọn họ ngồi yên ổn không bao lâu, ba Tiêu mở đầu phá tan không khí yên lặng.

"Ba..." sắc mặt Tiêu Triệt khẽ biến.

"Ba, uống trước một ly nước, công việc động viên Tiêu Triệt là một chuyện rất tốn nước bọt. Không làm mọi công tác chuẩn bị nổ súng với anh ấy, vậy thì phí công lắm." Diệp Vũ cầm bình trà nho nhỏ rót trà, sau đó nâng qua.

Mẹ Tiêu nở nụ cười, "Lão Tiêu, Diệp Vũ nói rất đúng, trước nên uống ngụm nước nhuận giọng, dù sao hôm nay nó cũng không chạy được."

"Đúng vậy đúng vậy, ba." Tiêu Triệt cười lấy lòng.

"Mẹ, bình thường mẹ giải trí bằng cách nào ?" Diệp Vũ hết sức thân thiện làm quen bà, trong lòng như đang nôn máu, mâu thuẫn trong nhà họ Tiêu hình như còn phức tạp hơn thái hậu và lão đầu nhà cô. Tập trung bốn người già ở chung một chỗ, cô trực tiếp treo cổ luôn đi.

Bầu trời quả nhiên sẽ không tự dưng rơi một cái bánh nhân, rớt xuống hơn nửa có thể đập chết người. Bây giờ Diệp Vũ cảm thấy đúng là có tinh túy mà.

"Ở nhà đọc sách, xem TV một chút, thỉnh thoảng đi với bạn bè ra ngoài dạo phố, hoặc là cùng ba các con ra ngoài xã giao."

"Mẹ, mẹ đúng là vừa vào phòng bếp, vừa làm được ở phòng khách, ba có mẹ hỗ trợ nhất định như cá gặp nước, thuận gió lướt buồm."

Mẹ Tiêu bị nàng dâu vỗ mông ngựa (nịnh nọt) vô cùng thoải mái, vô cùng phối hợp với nàng dâu nói chuyện phiếm, cắt ngang lời chồng chỉ trích con trai.

Sau đó, Tiêu Triệt rốt cuộc thấy thế nào gọi là tán gẫu lớn.

Anh mới lấy về một nàng dâu đó chính là một kiểu tán gẫu lớn, chuyện trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng chín vạn dặm, cô đều có thể kéo tới. Nhiều lần còn khiến người cha nghiêm túc của anh sửng sốt, mẹ cười nghiêng ngả. Nhiều năm không có lúc nào vui vẻ như vậy, từ lúc anh bắt đầu dự thi trường quân đội, tình cảm của ba đối với anh như đối với một kẻ địch vậy.

"Nha đầu này năm đó học đại học truyền thông sao ?" Mẹ Tiêu trêu ghẹo.

"Mấy năm nay con rất hối hận vì chọn sai nghề. Lúc ấy con và ba con cãi nhau một trận kinh thiên động địa luôn. Ba ép con thi học viện cảnh sát, con bảo không, ông bảo con có bản lĩnh thì thi quản lý kinh tế. Con bị ba con vô cùng nhiệt tình kích động, bốn năm đại học hành hạ con vô cùng." Vừa nhắc tới chuyện cũ đó, Diệp Vũ đau không sống nổi.

"Hả ?" Mẹ Tiêu kinh ngạc.

Diệp Vũ vẻ mặt lên án nói, "Ba con biết rõ con ghét nhất là kinh tế, quản lý kinh tế, cho nên ông rất giận dữ cho con chọn lựa hai con đường, một là học viện cảnh sát, một là quản lý kinh tế. Khi đó tuổi trẻ nóng vội, cố gắng phản kháng, luôn luôn làm trái lại lời của ông ấy, kết quả hai người đều bị tổn thương."

Mẹ Tiêu gật đầu cười, "Ai cũng không chịu nhường."

"Cũng không trách được, mẹ con ở bên cạnh hả hê, nói ban đầu nghe lời bà có phải là tốt không cơ chứ."

"Mẹ con cho con thi cái gì ?" Mẹ Tiêu hứng thú hỏi.

"Bà nói nhà chúng con phải là công-kiểm-pháp (công an, kiểm sát, tư pháp), còn thiếu một tư pháp, con báo khoa pháp luật vừa vặn phối hợp, vậy cũng coi như là một con rồng phục vụ."

"Phụt." Tiêu Triệt phun một ngụm trà ra ngoài, anh bị sặc.

"Một con rồng phục vụ." Mẹ Tiêu cũng cười, bà thông gia tương lai rất vui tính.

Ba Phụ cười lắc đầu, "Nhà con rất vui vẻ."

"Đúng vậy, ba mẹ con thường nói, bọn họ bình thường rất dân chủ."

"Hai người?" Tiêu Triệt hỏi.

"Bọn họ nói rồi, chỉ cần con nghe lời, bọn họ cũng sẽ giữ vững dân chủ, nhưng chỉ cần con phản kháng, bọn họ sẽ lựa chọn vũ lực đàn áp, phong tỏa kinh tế. Thực ra chỉ là chuyện bất đắc dĩ, trực tiếp đưa con đi cải tạo lao động là được, tránh gây nguy hại cho xã hội."

"Thủ đoạn đả kích rất hữu hiệu." Tiêu Triệt đại biểu đồng ý.

"Nói thì nói thế thôi, nhưng căn bản là cậy quyền thiên vị, không thể vì bọn họ quen thuộc với nhà tù, mở mang gia đình mình, muốn đưa con gái vào, ảnh hưởng không tốt."

"Đưa vào?" Tiêu Triệt rất có hứng thú với từ này.

"Có một lần bọn họ cũng vội, trực tiếp giao con cho chú Hai."

"Chú Hai con làm gì?" Mẹ Tiêu hỏi theo trực giác.

"Chú Hai con là trưởng ngục."

"Phụt." Ba Tiêu phụt cả trà trong miệng.

"Con cứ nghĩ rằng lúc đó bọn họ thật muốn đưa con vào, khóc kêu muốn dì Ba cứu rỗi, mà dì Ba bảo bối chỉ có thể nói một câu, vườn trẻ cách nhà chúng ta rất xa."

Cả ba người nhà họ Tiêu toàn bộ cười to

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện