Chương 103: Gió thổi mây phun (3)
Hiên Viên Triệt nãy giờ vẫn theo sát Lưu Nguyệt, nhìn nàng giống như một người khác, vô thanh vô tức, giữa kiếm quang chớp động ngập trời này, như một con ngân long, bay múa, mạnh mẽ mà tuyệt diễm.
Cùng với ngân long phi vũ, huyết sắc cũng văng khắp nơi, giống như mưa máu đang rơi, bắn khắp mặt đất.
Một kiếm đẩy trường đao đang chém tới sau lưng Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt phản thủ, đưa kẻ này đi tây thiên, kiếm quang bàn bạc bao phủ hai người, vì Lưu Nguyệt diệt trừ hết thảy nguy cơ phía sau.
Lưu Nguyệt đi phía trước, là đã đem sau lưng hoàn toàn giao cho hắn, loại tín nhiệm này, hắn còn cầu gì nữa, bảo hộ cho nữ nhân của mình không bị thương, là thiên kinh địa nghĩa. (thiên kinh địa nghĩa: hợp tình hợp lý)
Lưu Nguyệt chuỷ thủ vô cùng sắc bén, đi trước mở đường, hắn kiếm vung tứ phương, vây cản địch theo sát phía sau.
Hai người phối hợp, nhuần nhuyễn không kẽ hở.
Dưới màn trời xanh xanh này, chỉ thấy một phương huyết khí dữ tợn.
Không có tiếng động, không có thét lớn, chỉ có đánh nhau, chỉ có liều mạng đánh nhau.
Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt tiến lên từng bước, thiết kỵ bao vây họ lập tức vô thanh vô tức té ngựa, nhưng người khác lại lên thế chỗ, vòng vây này tuyệt đối kín kẽ, nếu muốn xông ra ngoài, vậy phải giết sạch bọn họ, nếu không, vĩnh viễn đừng mong thoát.
Đây là sự khác nhau giữa quân đội hoàng gia và sát thủ, đây là sự phối hợp của quân nhân.
Lưu Nguyệt rất nhanh tiến tới trước, nhưng người bên cạnh vừa ngã xuống, lập tức có kẻ khác thế vào, hai người ngã xuống, hai người khác thế chỗ, vô cùng vô tận.
Mày nhíu chặt, Lưu Nguyệt đã sớm rõ quân đội tuyệt đối không nên trêu chọc, dù cho ngươi có mạnh bao nhiêu, nhưng sức một người là hữu hạn, đối mặt vời hàng ngàn hàng vạn binh sĩ, sớm muộn gì cũng sẽ kiệt sức.
Nàng cùng Hiên Viên Triệt rất mạnh, nhưng cũng không phải dạng một chọi một ngàn, mà những thiết kỵ này cũng không kém cạnh họ, lại thêm thế mạnh phối hợp liều mạng, không phải chỉ thêm một hai phần hiệu quả, mà ít nhất là gấp đôi.
Cho nên, chỉ có thể bằng tốc độ nhanh nhất, xé ra một con đường, mở một lỗ hổng từ vòng vây phòng thủ sâm nghiêm này, nếu không, hai người đều phải tán mạng nơi đây.
Xuống tay càng thêm vô tình, lưỡi đao trái phải gì cũng không để ý, toàn bộ ném cho Hiên Viên Triệt phía sau, Lưu Nguyệt chỉ để ý phía trước một đường, chỉ để ý đối thủ phía trước.
Một đao xẹt qua bả vai Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt cũng không cảm thấy gì, mặc kệ cho máu tươi chảy xuống, nàng hai mắt chỉ tập trung phía trước, công kích trí mạng.
Chỉ cần không chết, đây cũng không phải vết thương lớn.