Chương 29: Tuy ngọa sa trường
Quân đội Nam Triều và quân đội Bắc Triều, một bên ở trong thành Dương Quan, một bên ở ngoài thành Dương Quan, hình thành nên cục diện đối đầu.
Cơ Phụng Ly làm theo kế sách của Hoa Trước Vũ, phái một đội tinh binh đoạn dòng sông ngầm ở Dương Quan, cắt đứt nguồn nước duy nhất của thành Dương Quan. Ba ngày sau, quân đội của Tiêu Dận rút lui khỏi thành Dương Quan.
Nam Triều không tốn một binh một tốt đã thu phục được Dương Quan, điều đó khiến sĩ khí của binh lính Nam Triều đại tăng. Thế nhưng, trong lòng Hoa Trước Vũ lại có phần lo lắng, ngấm ngầm cảm thấy, người như Tiêu Dận, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vây.
Quân đội Nam Triều vào đóng ở Dương Quan, đồng thời hạ doanh trại ở mười dặm về phía Bắc bên ngoài thành Dương Quan.
Thương thế của Cơ Phụng Ly đã đỡ nhiều, có thể ra khỏi trướng đi lại được. Nhưng Hoa Trước Vũ hoàn toàn trở thành hộ vệ thân cận của hắn, chăm sóc việc uống thuốc, đắp thuốc cho hắn.
Thế nhưng, những ngày tháng bình yên chưa được bao lâu, lại nhận được mật báo của thám tử, nói rằng Tây Lương có động tĩnh bất thường.
Trong khoảnh khắc, không khí nghiêm trang và căng thẳng lại giống như một đám mây đen phủ kín trên bầu trời quân doanh.
Hoa Trước Vũ từ lâu đã biết, Tiêu Dận tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, quả nhiên, hóa ra là chàng đang đợi Tây Lương. Trước đây, nàng dẫn quân đánh bại Tây Lương, khiến cho nguyên khí của quân Tây Lương bị tổn thương nghiêm trọng. Vì thế nên Tây Lương mới buộc phải kí hòa ước thần phục Nam Triều, bị bức bách như thế, Tây Lương tất không phục.
Có lẽ, Tây Lương từ lâu đã có ý định hợp tác với Bắc Triều. Ngày trước khi nàng còn mang thân phận Trác Nhã ở Bắc Triều, quốc quân của Tây Lương từng đến cầu thân, có điều, khi ấy nàng đã chọn Đẩu Thiên Kim của Đông Yên. Hiện giờ, cuối cùng Tây Lương và Bắc Triều đã hợp tác, Nam Triều liền rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Lương Châu ở Tây cương tuy cũng có quân trấn thủ, nhưng đã không còn thực lực của Hoa gia quân, hơn nữa, Tây Lương đã thần phục Nam Triều, cho nên hiện giờ quân trấn thủ ở Lương Châu chỉ có hai vạn, e rằng lúc này không có cách gì chống đỡ sự tấn công của Tây Lương. Kinh sư Vũ Đô có mười vạn quân đội, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, hoàn toàn không có cách gì cứu viện được.
Bắc cương ở gần Lương Châu nhất, nhưng nếu bọn họ dẫn đại quân đi cứu viện, Dương Quan tất sẽ bị Bắc Triều công phá, cánh cửa vào Trung Nguyên rộng mở, vó ngựa Bắc Triều thẳng tiến xuống phía nam, thiên hạ đại thế tất sẽ rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Cũng tương tự như vậy, nếu không đi cứu Lương Châu, Lương Châu bị Tây lương công phá, cửa lớn phía Tây của Nam Triều coi như để ngỏ, Nam Triều cũng sẽ nguy ngập. Đến khi đó thiên hạ đại loạn, đại chiến sẽ nổ ra trong địa giới Nam Triều, bách tính Nam Triều tất sẽ phải chịu nỗi khổ của chiến tranh.
Cơ Phụng Ly không còn lo được cho thương thế của mình nữa, chiêu tập các tướng lĩnh từ cấp một ngàn hộ trở lên trong quân toàn bộ vào trung quân trướng để nghị sự. Hoa Trước Vũ chỉ là một thị vệ, nhưng Cơ Phụng Ly vẫn đặc cách cho phép nàng được vào trung quân trướng.
Trong trướng, Cơ Phụng Ly và Vương Dục ngồi trên ghế lớn, chúng tướng lĩnh sôi nổi bàn bạc.
“Nhất định phải đi cứu viện, nếu không Tây Lương tất sẽ công phá Lương Châu!”
“Nhưng chúng ta ở đây thực lực tương đương với binh lực của Bắc Triều, một khi rút lui binh lực đi nơi khác, nơi này lập tức sẽ thất thủ ngay!”
“Chúng ta có thể khai chiến với quân Bắc Triều ở đây trước, sau khi đánh bại chúng xong, sẽ đi cứu viện Lương Châu.”
“Ngươi nói nghe dễ thật, nếu chúng ta có thể dễ dàng đánh bại quân Bắc Triều như thế, đã chẳng cần ở đây bàn bạc làm gì!”
“Lần này e rằng Lương Châu và Dương Quan khó có thể lưỡng toàn!”
…
Bất luận chủ trương đi cứu viện hay không đi cứu viện, đều có phần kém thuyết phục, bởi lẽ binh lực của bọn họ không đủ. Cuối cùng, kết quả thương nghị là đi cứu viện, nhưng vấn đề phái đi bao nhiêu binh lực lại bắt đầu nảy sinh tranh chấp.
Binh sĩ Nam Triều hai mươi vạn, binh sĩ Bắc Triều hai mươi vạn, binh sĩ Tây Lương mười vạn.
Nếu muốn đánh bại được quân Tây Lương, đại quân tất điều động mười vạn đi Tây cương. Như thế, quân đóng ở Dương Quan chỉ còn lại mười vạn đối kháng với hai mươi vạn đại quân của Tiêu Dận, khó có thể cầm chắc giữ vững được Dương Quan. Nhưng nếu điều động ít binh lực đi, thì Tây cương cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Đây quả thực là một vấn đề nan giải.
Đối diện với đám đông tranh cãi sôi nổi, Cơ Phụng Ly từ đầu đến cuối chỉ ngồi trên ghế lớn không nói năng gì. Hắn một tay chống cằm, thần sắc ung dung. Đã đến nước này, một quyết sách sai lầm, có thể khiến toàn quân Nam Triều bị tiêu diệt hoặc giả bị diệt vong hoàn toàn, vậy mà Cơ Phụng Ly vẫn có thể nhàn hạ điềm tĩnh như vậy, thực khiến Hoa Trước Vũ không sao hiểu được.
Hay là, hắn đã có kế sách gì hay rồi?
Trong lòng Hoa Trước Vũ thoáng nghi ngờ, đột nhiên cảm thấy sự việc lần này có phần cổ quái.
Tây Lương thực sự có mười vạn binh mã sao? Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm trấn thủ Tây cương của mình, nàng nhận thấy Tây Lương và Hoa gia quân chinh chiến, binh lực bị tổn thất cực kì nặng nề, nhất là trận chiến năm ngoái, tổn thất đến gần một nửa binh lực. Trong thời gian ngắn như vậy, không thể nào chiêu tập được đội quân hùng hậu mười vạn binh như thế được. Cho dù có con số mười vạn, thì phần lớn cũng đều là tân binh, chưa từng ra chiến trường, cho dù người đông, cũng chẳng qua chỉ là một đám cừu chưa thấy máu bao giờ mà thôi.
Như thế xem ra, phía Tây cương không đáng lo ngại, quân trấn thủ Lương Châu có thể chống đỡ được một trận, không cần vội vã đi cứu viện. Thế nhưng, vì sao Tây Lương lại tung tin đồn mười vạn đại quan sắp sửa tấn công Lương Châu?
Lẽ nào? Trong lòng Hoa Trước Vũ đột nhiên run lên, trong đầu lóe lên một ý niệm. Trên chiến trường, mưu kế là điều quan trọng nhất, dựa vào kinh nghiệm chỉ huy chiến tranh bao năm nay, nàng đoán, lần này Bắc Triều muốn nhân cơ hội làm hao tổn thực lực của Nam Triều.
“Các ngươi lui cả ra đi, Vương tướng quân ở lại!” Cơ Phụng Ly đột nhiên hờ hững nói.
Các tướng lĩnh nghe thấy thế liền lui ra, Hoa Trước Vũ thấy thế, cũng nhanh chân đi ra bên ngoài.
“Nguyên Bảo, ngươi cũng ở lại!” Ánh mắt Cơ Phụng Ly lặng lẽ nhìn Hoa Trước Vũ, bình thản nói.
Hoa Trước Vũ đành dừng bước, chậm rãi quay vào.
Vương Dục thấy Cơ Phụng Ly giữ tên tiểu thị vệ này lại, có phần kinh ngạc. Nhưng Cơ Phụng Ly chẳng để tâm, nhíu mày nói: “Vương tướng quân, ngài thấy nên điều động bao nhiêu binh tướng đến Tây cương?”
“Tướng gia, điều này thực khó nói. E rằng Lương Châu và Dương Quan khó có thể bảo toàn cả hai được. Bản tướng cho rằng, chỉ bằng điều động tám vạn binh lực, như thế Lương Châu và Dương Quan đều không đến nỗi thất thủ ngay, có thể chống đỡ được một trận. Bản tướng sẽ gửi bồ câu đưa thư, khởi tấu thánh thượng, phát thêm binh từ Vũ Đô đến cứu viện.” Vương Dục hùng hồn nói.
Cơ Phụng Ly khẽ nheo đôi mắt phượng, lạnh nhạt nói: “Thánh thượng sẽ không phát thêm binh đâu, kinh sư không thể có tổn hại gì được. Cho dù phát binh, muốn đến được Bắc cương, e rằng cũng phải mất một tháng, chúng ta không thể gửi gắm hi vọng vào viện binh được”.
“Nguyên Bảo, ngươi nói xem, phải điều động bao nhiêu binh lực?” Ánh mắt chuyển dịch, Cơ Phụng Ly nhìn Hoa Trước Vũ, khóe môi nở nụ cười.
Hoa Trước Vũ khẽ chau đôi mày, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Nếu tướng gia đã hỏi, thì thuộc hạ xin nói cách nghĩ của mình. Thuộc hạ cho rằng, nên điều động mười tám vạn binh lực đi Lương Châu.”
Trong trướng lập tức vang lên tiếng cười của Vương Dục, “Tên tiểu thị vệ nhà ngươi, đúng là ăn nói lung tung, thành Lương Châu hiện giờ đã có hai vạn binh lực, điều động mười tám vạn, sẽ thành hai mươi vạn, dùng hai mươi vạn binh lực đi chống đỡ mười vạn binh lực của Tây Lương, chẳng phải lãng phí sao? Còn Dương Quan, chỉ dư lại hai vạn binh lực đối kháng với hai mươi vạn binh lực của Bắc Triều, có khác gì tự mở cửa lớn phía bắc của triều ta cho quân Bắc Triều vào. Hay ngươi là người Bắc Triều?”
Đối diện với những tiếng cười chế giễu của Vương Dục, Hoa Trước Vũ chỉ im lặng cau mày, khóe môi vẫn nở nụ cười.
Nhưng Cơ Phụng Ly thì không cười nữa, ánh mắt nhìn Hoa Trước Vũ lập tức trở lên sâu thẳm, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười say đắm lòng người, “Nguyên Bảo, nói xem, vì sao lại điều động mười tám vạn binh mã?”
Hoa Trước Vũ vốn cứ cho rằng Cơ Phụng Ly cũng sẽ chế giễu nàng, không ngờ hắn lại phản ứng như vậy. Nàng định thần lại, chậm rãi nói: “Binh tướng Bắc Triều giỏi dã chiến, về mặt công thành chiếm đất có phần khiếm khuyết, cho nên thành trì của chúng ta bọn chúng tấn công lâu ngày mà vẫn không hạ được. Lần này, hiển nhiên Bắc Triều muốn phát huy ưu thế dã chiến của chúng. Thử nghĩ xem nếu quân ta điều động mười vạn đại quân đi cứu viện Lương Châu, còn Tiêu Dận chỉ cần phái đại quân mai phục ở con đường mà ta buộc phải đi qua để từ Dương Quan đến được Lương Châu, lấy sức nhàn phục kích mười vạn đại quân mệt mỏi của ta. Khi đó, mười vạn binh sĩ của quân ta giáp mặt với quân Bắc Triều ở nơi hoang dã, bằng vào sự thần tốc và sức chiến đấu của thiết kỵ quân Bắc Triều, quân ra chẳng thể nào sánh được. Như thế tất là lấy cái yếu của ta đi chống lại cái mạnh của kẻ địch, xin hỏi tướng quân, quân ta người mệt ngựa yếu, quân địch lấy sức nhàn chống lại kẻ địch mệt mỏi, một khi gặp phải mai phục, thắng thua sẽ thế nào?”
Vương Dục nghe thấy thế thần sắc lập tức cứng đờ, hồi lâu mới chậm rãi đáp: “Quân ra tất sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!”
Hoa Trước Vũ chau mày, lạnh lùng nói: “Thử hỏi, nếu toàn quân đã bị tiêu diệt, làm sao còn cứu viện được Lương Châu?”
Vương Dục lập tức cứng họng, gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói: “Nhưng phái đi mười tám vạn binh lực, nếu lúc đó quân Bắc Triều tấn công Dương Quan, thì phải làm thế nào?”
“Đại tướng quân vẫn chưa hiểu sao, quân Bắc Triều hoàn toàn không có ý định tấn công thành, thực lực của quân Tây Lương bên đó cũng tuyệt đối không đến mười vạn, mục tiêu của quân Bắc Triều là hai mươi vạn binh mã của ta, chúng muốn làm suy yếu thực lực của quân ta.” Hoa Trước Vũ lạnh nhạt nói, thanh âm trong trẻo như nước ẩn chứa đôi phần bá đạo.
Vương Dục thoáng trầm ngâm, rồi kinh ngạc vỗ bàn nói: “Thực không ngờ một tiểu thị vệ như ngươi lại có kiến giải và mưu lược thế, thực khiến bản tướng cảm thấy xấu hổ, vừa rồi đã đắc tội, xin đừng để bụng.”
Cơ Phụng Ly ngồi trên ghế, thần thái ung dung, khóe môi nở một nụ cười, tựa như Thái Sơn có sụp xuống trước mặt cũng không thay đổi được nụ cười ung dung ấy.
Vương Dục dẫu sao cũng là một viên đại tướng, lập tức hiểu ra, đối với Hoa Trước Vũ cũng lập tức sinh lòng khâm phục.
“Tướng gia, bản tướng xin đi điểm mười tám vạn binh mã ngay.” Ông ta quay người nói với Cơ Phụng Ly. Vương Dục tuy là tướng quân, nhưng bao năm nay đều chỉ trấn thủ Vũ Đô, trên phương diện cầm quân đánh trận, cũng có phần nóng vội.
“Vương tướng quân xin đừng vội, phải phái đi mười tám vạn binh mã, nhưng tuyệt đối không thể đi trong một lần. Nếu không, quân Bắc Triều phái hai mươi vạn binh mã đi phục kích, chúng ta vẫn sẽ thất bại.” Hoa Trước Vũ nhíu mày nói.
Cơ Phụng Ly nhìn chằm chằm vào Hoa Trước Vũ, nơi sâu thẳm trong đáy mắt lấp lánh cái nhìn tán thưởng, “Nguyên Bảo nói phải lắm, có điều, nếu phái ngươi lĩnh tám vạn binh, làm quân đi tiễn trạm, không biết ngươi có bằng lòng không?”
“Ta ư?” Hoa Trước Vũ ngẩn ra trong một chốc, hoàn toàn không ngờ Cơ Phụng Ly lại giao quyền chỉ huy tám vạn đại quan cho nàng, “Tướng gia, ngài nói đùa phải không, Nguyên Bảo tuy rất mong được báo quốc, nhưng Nguyên Bảo chỉ là một tên tiểu tốt, làm sao có thể chỉ huy tám vạn đại quân?”
Cơ Phụng Ly nhìn quét qua Vương Dục một cái, Vương Dục hiểu ý, liền cười nói: “Tướng quân đều phải đi từng bước đi lên từ tiểu tốt. Bản tướng phong cho ngươi chức thống lĩnh đại doanh, cho người chỉ huy một đại doanh đã, được không?”
Biên chế quân đội Nam Triều, một đại doanh có tám hiệu úy, mỗi hiệu úy chỉ huy khoảng một ngàn hai trăm người, như thế cộng cả hậu cần và trung quân, một đại doanh phải có hơn một vạn người.
Nàng từ tiểu tốt vượt qua chức hiệu úy làm thẳng lên thống lĩnh, thống soái đội ngũ trên dưới vạn người, cũng coi như có thể chấp nhận được.
“Nguyên Bảo, ngươi không phải luôn mong được báo quốc hay sao, hiện giờ, tình thế Nam Triều nguy trong sớm tối, là lúc để ngươi dốc sức, tài hoa của ngươi không nên để mai một!” Cơ Phụng Ly điềm tĩnh nói.
Hoa Trước Vũ thoáng trầm ngâm, liền nghe Vương Dục trầm giọng nói: “Nguyên Bảo nghe lệnh, bản tướng quân phong ngươi làm thống lĩnh Hồ Khiếu Doanh, lệnh cho ngươi dẫn binh sĩ bản doanh và bảy doanh khác đêm nay cùng xuất phát, nhân lúc trời tối đi trước năm mươi dặm. Nếu gặp địch phía trước, không thể chống lại được, thì phải tránh mũi nhọn của quân Bắc Triều, chỉ được đấu trí, vòng vo với chúng. Ngươi đã nghe rõ chưa?”
“Nguyên Bảo tuân lệnh!” Quân lệnh đã ban, nàng cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Hôm đó, Hoa Trước Vũ liền đến Hổ Khiếu Doanh, triệu tập tám hiệu úy đến nghị sự. Tám hiệu úy hiểm nhiên hoàn toàn không coi nàng vào đâu, Hoa Trước Vũ biết chuyện này là khó tránh: một tên tiểu tốt bỗng nhiên vượt cấp làm thống lĩnh của bọn họ, dù có là ai cũng sẽ cảm thấy không phục.
Nàng cười nhạt, “Bản thống lĩnh rất muốn tỷ thí với các vị hiệu úy một chút không biết các vị thấy thế nào?”
“Hay quá rồi, chúng ta cũng đang muốn tỷ thí với Bảo thống lĩnh đây.” Tám hiệu úy tranh nhau nói.
Ánh mặt trời buổi chiều nhàn nhạt, trên khoảng đất trống bên dòng sông, tụ tập rất nhiều binh sĩ Hổ Khiểu Doanh, đều đang chờ đợi xem cuộc quyết đấu giữa tân thống lĩnh và các hiệu úy.
Hoa Trước Vũ đứng bên sông, trong tay cầm một cây ngân thương, nheo mắt quét một vòng tám hiệu úy trước mặt, ung dung nói: “Tám người các ngươi, xông cả lên đi!”
Tám hiệu úy vốn dĩ đang tranh nhau xem ai lên đầu tiên, chỉ e mình nhất thời chậm chân, để Hoa Trước Vũ bị kẻ khác đánh bại mất. Nghe Hoa Trước Vũ nói thế, tám người lập tức ngừng tranh chấp. Thách bọn họ cùng xông lên, chẳng lẽ tay thống lĩnh Nguyên Bảo này thực sự có bản lĩnh? Lập tức, tám người đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng đồng thời xông lên.
Tám người, tám món binh khí khác nhau, từ tám hướng với thế tấn công sắc bén, đâm về phía Hoa Trước Vũ.
Hoa Trước Vũ lặng lẽ nhìn bọn họ áp sát, bỗng nhiên tung mình xoay một vòng, vào lúc nàng xoay mình, cây thương ngân trong tay tỏa ra một vòng ánh sáng bạc, tung ra kình lực khiến mấy hiệu úy kia suýt thì phải lùi lại phía sau. Ngân thương múa tít trong không trung, chỉ nghe từng tiếng chan chát vang lên, binh khí trong tay tám hiệu úy trước sau đều bị ngân thương của Hoa Trước Vũ cản lại.
Hoa Trước Vũ lại giơ chân đá một cái, trong tiếng kêu kinh ngạc nối nhau vang lên, tám hiệu úy lần lượt bị Hoa Trước Vũ đá rạp xuống đất.
Hoa Trước Vũ cầm cây trường thương đứng sừng sững khóe môi nở nụ cười tươi tắn, “Còn kẻ nào không phục nữa không?”
Tám hiệu úy cũng chẳng phải loại tầm thường, nếu không cũng chẳng làm nổi đến chức hiệu úy, hiện giờ, cả tám người cùng xông lên, mà chưa đến một chiêu đã bị Hoa Trước Vũ đánh ngã lăn dưới đất, còn ai dám không phục. Mấy người loạng choạng bò từ dưới đất lên, đồng thanh hô lớn: “Phục rồi, phục rồi, không ngờ Bảo thống lĩnh quả thực có bản lĩnh!”
Tịch dương sắp lặn, cả bầu trời nhuộm một màu đỏ máu. Trong gió thu lành lạnh, binh sĩ tám đại doanh, bao gồm cả Hổ Khiếu Doanh, đứng nghiêm trang như tượng. Binh khí trong tay bọn họ, dưới ánh tịch dương tỏa ta hàn quang ảm đạm.
Cơ Phụng Ly chậm rãi bước lên đài điểm tướng trước mặt đội ngũ, đôi mắt dài đen láy chậm rãi nhìn quanh một lượt, cao giọng nói: “Các vị tướng sĩ, tin rằng mọi người đều đã nghe nói, Tây Lương hiện đang dẫn mười vạn đại quân đến xâm phạm Lương Châu của ta, mà Lương Châu của ta chỉ có hai vạn binh mã, hoàn toàn không đủ chống lại quân đội Tây Lương. Hiện giờ, chúng ra phải đối diện với Tây Lương và Bắc Triều đồng thời xâm phạm, một chút không cẩn thận, cửa lớn của Nam Triều ta sẽ bị mở ra, khi đó quân đội Bắc Triều và Tây Lương sẽ tràn như lũ xuống phía nam, hương thân phụ lão của chúng ta, vợ dại còn thơ của chúng ta đều sẽ phơi mình dưới vó thiết kỹ và mũi đao của quân Bắc Triều và Tây Lương, chúng ta có thể giương mắt nhìn người thân của mình bị chém giết mổ xẻ không?” Thanh âm của hắn không lớn, nhưng khẳng khái sục sôi, từ từ truyền đến bên tai mọi người.
“Không thể!” Tám vạn binh sĩ đồng thanh hét lớn, thanh thế kinh người.
“Chúng ta đường đường hán tử, có thể để cho thảm cảnh như thế xảy ra không?”
“Không thể!”
“Kế sách hiện giờ, chúng ta nhất định phải đi cứu viện Lương Châu, đối với chúng ta mà nói, đây là một nhiệm vụ khó khăn, các ngươi có thể phải chảy đến giọt máu cuối cùng trong cuộc chiến với kẻ thù. Thế nhưng, có trời làm chứng, chúng ta không tiếc dùng dòng máu và sinh mệnh của mình, để bảo vệ mái nhà, bảo vệ người thân của chúng ta! Kẻ nào xâm phạm tổ quốc ra, giết! Kẻ nào giết người thân ta, giết!” Cơ Phụng Ly giơ cao một cây thương, chĩa lên bầu trời.
Tám vạn binh sĩ đồng loạt giương đao hô lớn: “Kẻ nào xâm phạm tổ quốc ta, giết! Kẻ nào chém giết người thân ta, giết!”
Các tướng sĩ giương cao binh khí trong tay, nhìn lên bầu trời lập thệ.
Hoa Trước Vũ đứng đầu Hồ Khiếu Doanh, không nhịn được quay đầu lại nhìn, chỉ trông thấy, từng gương mặt cứng cỏi nghiêm trang, từng đôi mắt mang theo vẻ kiên định coi chết như về. Sâu thẳm trong tim, bỗng cảm thấy có một dòng máu nóng sục sôi.
Nàng cũng từng làm tướng quân, hiểu rõ trên chiến trường, lòng quân quan trọng đến mức nào. Trước khi đại quân lên đường, nàng từng nhiều lần đứng ở vị trí của Cơ Phụng Ly, nói với tướng sĩ của mình những lời cổ vũ lòng quân. Đối với những lời như thế, nàng đã tê liệt cảm xúc từ lâu, vậy mà hôm nay, nghe thấy Cơ Phụng Ly nói, nàng lại cảm thấy kích động muôn phần.
Nàng nheo mắt nhìn thân hình áo trắng tung bay trên gò cao của Cơ Phụng Ly, lần đầu tiên sinh lòng khâm phục con người này.
Lập thệ xong xuôi, đại quân xuất phát.
Hoa Trước Vũ dẫn một vạn binh sĩ của Hổ Khiếu Doanh và bảy đại doanh khác cũng xuất phát. Bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa từ bên trái, Cơ Phụng Ly phi ngựa đến, gò cương lại, chặn trước ngựa của nàng, khóe môi giữ một nụ cười.
“Tướng gia còn có gì căn dặn?” Hoa Trước Vũ thấy ngựa của Cơ Phụng Ly chặn trước ngựa của mình, chau mày hỏi.
Cơ Phụng Ly cúi mình trên ngựa, vuốt ve bờm ngựa, ghé bên tai Trục Dương thì thầm vài câu, sau đó hắn tung mình nhảy xuống ngựa, nói với Hoa Trước Vũ: “Bảo thống lĩnh, con ngựa của bản tướng cho ngươi mượn dùng, hãy nhớ lành lặn quay về. Nếu ngựa của ta có chỗ nào bị thương, ta sẽ hỏi tội ngươi đó.”
Hoa Trước Vũ đương nhiên biết ngựa tốt trên chiến trường có tác dụng to lớn thế nào, nhưng đây là ngựa của Cơ Phụng Ly, sao lại cho nàng mượn?
“Sao hả, Trục Dương của ta tính tình rất dữ, có phải ngươi sợ không thuần phục được nó không?” Cơ Phụng Ly lạnh lùng chau mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười lấp lánh.
Hoa Trước Vũ cười lạnh, ngày trước con ngựa Truy Điện của nàng nổi tiếng dữ dằn, chẳng phải vẫn bị nàng thuần phục đó thôi. Có ngựa tốt đương nhiên Hoa Trước Vũ sẽ không từ chối, nàng từng cưỡi Trục Dương một lần, biết nó là loài tuấn mã, con ngựa này sẽ giúp ích cho nàng không ít trên chiến trường. Nàng sắp sửa phải đối diện với binh sĩ tinh nhuệ của quân Bắc Triều giỏi dã chiến, không chừng chỉ không cẩn thận một chút là sẽ mất mạng.
Hoa Trước Vũ tung mình nhảy một cái liền ngồi lên lưng Trục Dương, “Đa tạ tướng gia!” Nàng cũng không phải kẻ không biết tốt xấu, mà không hiểu được ý tốt của Cơ Phụng Ly.
Nàng kéo dây cương, Trục Dương chở nàng phi như bay về phía trước.
Đã vào cuối thu, ban ngày vẫn chưa lạnh lắm, nhưng buổi đêm có phần hơi lạnh. Lại thêm đây là chốn biên cương, gió đêm phả vào mặt, cảm giác như dao cứa. Ngày trước Hoa Trước Vũ luôn đeo mặt nạ bạc, cho nên chinh chiến mấy năm, mà da mặt vẫn luôn mịn màng. Nếu không phải đang đóng giả làm thái giám, có lẽ rất khó có thể khiến người khác tin rằng nàng là nam tử. Hiện giờ thì tốt rồi, những ngày theo quân đội chinh chiến, mặt đã đen sạm đi, nhất là gặp phải gió cát miền tái bắc, cộng thêm nàng bao năm giả trai, nhất cử nhất động cực kỳ phóng khoáng, giống hệt như một nam tử thực thụ.
Đại quân phi ngựa tiến lên, chỉ thấy trong hàng ngũ chỉnh tề chữ “nhất” đao kiếm tua tủa, khôi giáp sáng ngời. Gió lạnh thét gào, tám cột cờ đón gió tung bay phần phật. Tám vạn tinh binh chỉ đem theo quân lương cho bốn ngày, mặc giáp mỏng cưỡi ngựa nhanh, hành quân thâu đêm. Nhưng để giữ thể lực, ứng phó với quân tập kích bất cứ lúc nào, đội ngũ di chuyển vì thế cũng không được nhanh như mong đợi.
Hoa Trước Vũ phi nhanh phía trước Hổ Khiếu Doanh, bên cạnh là binh sĩ giữ cờ. Lá cờ của Hổ Khiếu Doanh bay phần phật trong gió. Tiếng lá cờ bay khiến trong lòng nàng không thể bình tĩnh dù chỉ một khắc.
Nàng chưa từng nghĩ rằng, trong suốt cuộc đời, sẽ lại khoác áo giáp ra trận. Phụ thân cả đời nhung ngựa, cuối cùng hàm oan mà chết, nàng thống lĩnh quân cô nhi vì nước chính chiến, cuối cùng bị trục xuất khỏi quân doanh.
Nàng từng nói, sẽ không bán mạng vì hôn quân của Nam Triều nữa. Nhưng bất luận thế nào, nàng cũng không thể giương mắt nhìn vó ngựa Bắc Triều tràn xuống phía Nam, không thể để bách tính bị chém giết lăng nhục. Đây là niềm tin của một tướng quân chính chiến sa trường suốt mấy năm nay như nàng, bảo vệ gia đình và đất nước. Mặc dù giờ nàng đã không còn gia đình nữa, nhưng vẫn còn vô số gia đình của bách tính, mà đất nước không chỉ là đất nước của hoàng tộc Nam Triều.
Điều này, trong lòng nàng vốn phân định rất rõ ràng.
Đêm hôm đó, đại quân đi được năm mươi dặm, đến ban ngày liền hạ trại nghỉ ngơi. Bởi lẽ quân Bắc Triều chắc chắn sẽ đột kích vào ban đêm, nên đại quân đều hành quân trong đêm, ban ngày nghỉ ngơi giữ gìn thể lực. Cứ thế suốt dọc đường, đến đêm thứ ba, đại quân đã đi được hơn hai trăm dặm về phía Tây.
Đêm nay cực kỳ u ám, trên trời chỉ có một mảnh trăng non tỏa ra ánh sáng mờ mờ.
“Báo, Bảo thống lĩnh, khoảng mười dặm phía trước, có một hẻm núi.” Thám tử Hổ Khiếu Doanh hồi báo tình hình đường đi phía trước cho Hoa Trước Vũ.
Hoa Trước Vũ ghìm cương ngựa, chau mày hỏi: “Hẻm núi ư?”
Thám tử đáp: “Vâng! Trong hẻm núi tối đen như mực, tiểu nhân không dám tiến vào.”
Hoa Trước Vũ gật đầu hỏi: “Nếu chúng ta không đi qua hẻm núi, còn đường nào khác đến Tây cương không?”
“Vẫn còn, nhưng phải đi vòng rất xa. Đi qua hẻm núi là con đường ngắn nhất.” Thám tử trầm giọng đáp.
Hoa Trước Vũ chau mày suy nghĩ, xem ra, phục kích của quân Bắc Triều không chừng chính là ở nơi đây. Bọn chúng chắc hẳn cho rằng quân Nam Triều vội vã đến cứu viện Lương Châu, tất sẽ đi đường gần qua hẻm núi.
Hoa Trước Vũ ra lệnh cho binh sĩ giữ cờ vẫy cờ mấy cái, Hổ Khiếu Doanh dừng chân, nghỉ ngơi tại chỗ. Bảy đại doanh khác thấy thế cũng dừng chân, thống soái tám đại doanh tập trung lại thương nghị đối sách.
Đây là lần đầu tiên trong hai ngày nay, tám vị thống lĩnh gặp mặt, Đường Ngọc và Nam Cung Tuyệt cũng ở trong số đó, hai người đã từ hiệu úy trở thành thống lĩnh.
“Phía trước có một hẻm núi, bản thống lĩnh cảm thấy có chỗ nào đó khác thường. Nói không chừng quân Bắc Triều sẽ mai phục ở hẻm núi, chúng ta không thể đường đột xông vào!” Nam Cung Tuyệt là Tổng thống lĩnh trong số tám thống lĩnh, cao giọng nói.
“Vậy chúng ta cứ đợi ở đây à? Nếu không có mai phục thì sao?” Một thống lĩnh khác lại hỏi.
“Ta thấy hay là thế này đi, chi bằng chúng ta để một ngàn ngựa đi dò đường trước, binh sĩ ở bên ngoài bày trận phòng thủ. Nếu có mai phục, bọn chúng nhất định sẽ phát động.” Hoa Trước Vũ chậm rãi nói.
Bảy thống lĩnh nhìn Hoa Trước Vũ, đồng thời gật đầu nói: “Cứ làm theo Bảo thống lĩnh.”
Đại quân lại lên đường chừng nửa canh giờ sau, liền đi đến trước hẻm núi. Ngựa đã chuẩn bị xong, đuôi ngựa đều buộc túi vải và cành cây khô đằng đuôi quét bụi đất mù trời, đi mỗi lúc một xa. Xuyên qua màn bụi đất, chỉ có thể thấp thoáng trông thấy bó đuốc trên đầu ngựa, hoàn toàn không nhìn ra trên thân ngựa không có kỵ binh.
Sau thời gian chừng thắp hết một nén hương, liền nghe thấy trong sơn cốc vang lên một tràng tiếng rầm rầm, vẫn là đá tảng, gỗ lăn từ hai bên vách núi lăn xuống, ầm ĩ vang trời. Mặt đất dưới chân cũng rung chuyển một phen, tiếp theo đó là tiếng tên bay soàn soạt xé gió, thoáng nghe thấy tiếng ngựa kêu thảm thiết.
Mấy bị thống lĩnh lập tức thần sắc nghiêm trọng, Nam Cung Tuyệt ra lệnh, tám vạn tinh binh liền bày trận đứng chờ trên khoảng đất trống bên ngoài hẻm núi.
Hoa Trước Vũ khẽ thở dài một tiếng, quả nhiên là có mai phục, đáng tiếc cho một ngàn con ngựa kia. Đêm nay, xem ra phải khổ chiến một phen rồi.
Nhìn khắp bốn bên, vùng đất này bằng phẳng, thi thoảng có gò đất và đồi cao nhấp nhô, ngoài ra không có địa hình nào khác có thể lợi dụng được.
Màn đêm u ám, vầng trăng non treo trên nền trời, bên cạnh có vài ngôi sao lạnh lẽo. Gió đêm ngấm vào trong xương cốt, mang theo không khí nặng nề xác xơ.
Hoa Trước Vũ không nhịn được cúi xuống, lấy túi rượu bên cạnh thân ngựa. Mỗi lần trước khi ra sa trường, nàng đều sẽ uống một ngụm rượu mạnh, để cho hơi rượu cay nồng đè nén bớt nỗi bi thương trong lòng. Lần đầu tiên ra trận, trông thấy máu tanh khiến người khác phải buồn nôn, nàng từng nôn mất mấy ngày, chỉ có dùng rượu mạnh mới ổn định được tâm thần. Mặc dù hiện giờ nàng đã có thể bình thản đối diện, nhưng uống rượu lại đã trở thành thói quen.
Ngày trước, những chuyện này đều chẳng cần nàng phải bận tâm. Nàng chỉ cần giơ tay ra, Bình ở một bên sẽ đưa cho nàng túi rượu. Nhưng giờ đây, Bình An Khang Thái đều không ở bên cạnh, An ở thâm cung, Thái ở Vũ Đô đóng giả Doanh Sơ Tà, còn Bình và Khang cũng ở lại Vũ Đô điều tra tin tức cho nàng.
Hóa ra, con đường chỉ có một mình cô đơn đến thế, nhưng nàng vẫn cần phải tiếp tục bước đi.
Tay vừa mới giơ ra, trước mắt có một bàn tay thuôn dài đưa tới, trong tay cầm một túi rượu đã mở nắp, mùi hương cay sè nồng đượm của rượu theo gió tỏa ra.
Hoa Trước Vũ rất kinh ngạc, trong Hổ Khiếu Doanh, sao lại có người hiểu rõ nhu cầu của nàng như thế? Ngẩng đầu lên, cười nhạt, nàng đưa mắt theo cánh tay cầm túi rượu nhìn lên trên.
Đôi môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, đôi mắt lá liễu dài hẹp lấp lánh ánh sáng thông minh trầm tĩnh, kiếm mi khẽ chau, khuôn mặt quen thuộc ấy khiến đôi mắt Hoa Trước Vũ đột nhiên nóng bừng, giơ tay đón lấy túi rượu, ngửa cổ uống liền vài ngụm.
Vẫn là rượu Thiêu Đao Tử mà nàng thường hay uống, vẫn mang vị mạnh cay nồng như thế, dường như muốn thiêu đốt cả cổ họng. Nàng uống liền mấy ngụm, lắc lắc thấy bên trong vẫn còn nhiều, đang định uống thêm vài ngụm nữa, bàn tay thuôn dài đó liền giơ ra, đoạt lại túi rượu về.
“Năm ngụm thôi! Không được uống nhiều hơn nữa!” Thanh âm thâm trầm mà nghiêm túc.
Bình vẫn rất ít nói, nhưng đã nói một là một, tướng quân như nàng vẫn phải để cho cậu ta quản lý.
Hoa Trước Vũ nhếch môi, chau mày hạ giọng hỏi: “Bình, sao cậu lại tới đây, Khang đâu?” May mà lúc này trong hẻm núi tiếng người ầm ĩ, hoàn toàn không có ai nghe bọn họ nói chuyện, mọi người đều tập trung vào hẻm núi trước mặt.
Đôi mắt hẹp dài của Bình ẩn chứa những cảm xúc dạt dào, nheo mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hoa Trước Vũ, hồi lâu không nói gì.
Hoa Trước Vũ chợt giật mình, đột nhiên tỉnh ngộ, Bình hoàn toàn chưa từng trông thấy khuôn mặt đằng sau mặt nạ của nàng. Có lẽ, trông thấy nàng như thế này, cậu ta rất ngạc nhiên. Thế nhưng, nàng biết, Bình tuyệt đối sẽ không chế giễu nàng như An. Nhưng cậu ta chưa từng gặp nàng, làm thế nào mà nhận ra nàng được?
“Tôi vẫn luôn ẩn thân trong quân đội, Khang vẫn đang ở Vũ Đô, tôi không cho cậu ta đến đây.” Bình định thần, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt Hoa Trước Vũ một cách khó khăn, kiếm mi khẽ nhướng lên, chậm rãi nói.
“Cậu làm thế nào mà nhận ra ta?” Hoa Trước Vũ thấp giọng, nghi hoặc hỏi.
Trước khi nàng đến Bắc cương, đã từng truyền tin cho An, khi đó nàng không định để bọn họ đến đây, không ngờ Bình lại vẫn đi theo. Cậu ta quả thực cũng đã che giấu được thân phận, nếu là Khang chắc không thể làm nổi, cậu ta tính tình bộp chộp, ngày trước ở bên cạnh nàng, cũng từng hô phong hoán vũ, nếu ẩn giấu trong quân làm tiểu tốt, e rằng cậu ta sẽ không chịu nổi, sớm muộn cũng sẽ bại lộ thân phận.
“Là An nói cho tôi biết!” Bình từ từ đưa ánh mắt rời khỏi khuôn mặt Hoa Trước Vũ.
Trong số Bình An Khang Thái, chỉ có An biết nàng đã vào cung làm thái giám, cũng chỉ có cậu ta từng trông thấy khuôn mặt thật của nàng. Nàng từng bảo cậu ta tạm thời đừng nói cho ai khác, cho nên Hoa Trước Vũ luôn truyền tin cho bọn họ thông qua An.
“Huynh đừng trách An, chúng tôi đều lo cho sự an toàn của huynh. Thực ra An cũng không hề nói cho tôi biết hình dáng cụ thể của huynh, tôi chỉ đoán thôi.” Bình điềm tĩnh nói.
Cậu vẫn còn nhớ, khi An miêu tả dung mạo tướng quân, chỉ nói đúng một câu: “Người nào trông cực kỳ xinh đẹp, khiến cậu nhìn một cái đã không kìm nén được muốn đem lòng yêu thì chính là tướng quân đó.”
Bình vẫn biết An nói năng cay nghiệt, nhưng vẫn bị cái cách cậu ta miêu tả tướng quân làm cho giật mình. Thế nhưng, khi cậu theo hiệu úy lên thành lầu Dương Quan, trông thấy nam tử đả đấu cùng Bắc đế Tiêu Dận, cậu liền thông qua chiêu số mà biết được đó chắc chắn là tướng quân. Đồng thời, lần đầu tiên cậu đồng tình với cái miệng cay nghiệt của An. Thực ra, An nói chẳng sai chút nào.
Hoa Trước Vũ gật đầu, nàng đương nhiên không trách bọn họ.
Tiếng ầm ĩ trong hẻm núi, rất lâu sau mới kết thúc.
Giây lát sau, quân Bắc Triều biết đã mắc lừa, bọn chúng vốn định đợi sau khi quân đội Nam Triều bị mai phục trong hẻm núi, thừa cơ phục kích, khiến cho quân đội Nam Triều trở tay không kịp, không ngờ kế hoạch bất thành, lại để lộ nơi ẩn nấp của mình, nhưng bọn chúng cũng chẳng để tâm cho lắm, bởi lẽ binh sĩ Nam Triều dã chiến không bằng bọn chúng.
Thống soái Bắc Triều hạ lệnh một tiếng, binh sĩ Bắc Triều đông như kiến cỏ múa Lang Nha Côn xông từ trên sườn núi xuống, triển khai một trường đại chiến với binh sĩ Nam Triều trên thảo nguyên.
Binh sĩ Bắc Triều khỏe mạnh, quen dùng thứ binh khí nặng như Lang Nha Côn, khi hai quân đối trận, binh sĩ Nam Triều từng chịu không ít thiệt thòi trước Lang Nha Côn. Thế nhưng, lần này binh sĩ Bắc Triều chẳng chiếm lợi được là bao, ngược lại tử thương không ít.
Chỉ thấy binh sĩ hàng phía trước của Nam Triều lần này đều dùng trường thương một trượng tám, binh sĩ Bắc Triều múa Lăng nha Côn còn chưa xông được đến trước mặt bọn họ, đã bị trường thương đánh ngã ra đất, đằng sau binh sĩ cầm trường thương, lập tức có hai binh sĩ xông ra, tay múa đại đao chém cho bọn chúng không còn ngóc đầu lên được.
Làn sóng xung kích đầu tiên, binh sĩ Bắc Triều thảm bại, thống soái Bắc triều theo sau là Tả úy Trương Tích và Hữu úy Đạt Kỳ của Tiêu Dận. Đạt Kỳ trợn đôi mắt hổ, gân xanh trên trán nổi cuồn cuộn, đây là cách đánh gì thế, binh sĩ Nam Triều quả nhiên giảo hoạt.
Trương Tích nhìn chiến cuộc trước mắt, đột nhiên nheo mắt nói: “Đạt Kỳ, đây là cách đánh của binh sĩ thường xuyên trấn thủ ở Tây cương và Bắc cương, không ngờ binh sĩ từ kinh thành cũng biết, mau thay đổi chiến thuật đi!”
Cách đánh như thế, chính là vừa rồi trong lúc nghỉ ngơi, Hoa Trước Vũ biết Bắc Triều quen dùng Lăng Nha Côn, nên đã thương nghị với mấy vị thống lĩnh.
Bộ binh Bắc Triều vừa mới rút về, hàng nghìn hàng vạn kị binh đã xuyên qua hẻm núi xông tới, khí thế hung mãnh như sấm sét.
Hoa Trước Vũ nheo đôi mắt trong trẻo, lúc này nếu binh sĩ Nam Triều đánh rắn e rằng sẽ phải chịu thiệt, phải nghĩ cách trấn áp khí thế và mũi nhọn của binh sĩ Bắc Triều mới được. Do dự một chốc, Hoa Trước Vũ liền ra lệnh cho binh sĩ thổi tù và thổi lên ba tiếng, chờ hiệu lệnh dừng lại, thanh âm của nàng liền vang lên: “Kỵ binh năm hàng đầu của Hổ Khiếu Doanh mau xuống ngựa, đâm vào mông ngựa một đao, đuổi chúng về phía đại đội Bắc Triều, nhanh!” Lời nói của nàng có dùng nội lực, trong khoảng khắc liền truyền đến bên tai từng binh sĩ đứng hàng phía trước.
Một ngàn binh sĩ Hổ Khiếu Doanh đứng ở mấy hàng đầu lập tức y lệnh xuống ngựa, giơ tay vung đao, đâm mạnh vào mông ngựa, đó là những con ngựa yêu quý của binh sĩ nhưng lúc này cho dù có tiếc đến đâu, cũng chỉ đành dằn lòng mà ra tay.
Những con ngựa bị thương hí lên chạy vế phía quân đội Bắc Triều đang xông tới. Ngựa bị kinh sợ, lại thêm vết thương hoảng hốt chạy như điên giữa đám binh sĩ Bắc Triều, đội kỵ binh Bắc Triều lập tức trở nên rối loạn, trong khoảnh khắc người ngựa ngã lăn. Thừa cơ hỗn loạn, binh sĩ Nam Triều múa trường thương đại đao xông lên chém giết.
Hoa Trước Vũ phi ngựa đằng trước, trường thương tung bay, quét thành từng luồng ánh sáng lóa mắt trong không trung, nơi trường thương quét qua, tựa như sóng vỗ, ép cho từng hàng binh sĩ Bắc Triều phải ngã ngựa.
Trận đánh này rất kịch liệt, binh sĩ Bắc Triều vốn cho rằng mai phục ở đây có thể một đòn chặn giết binh sĩ Nam Triều, không ngờ nhất thời không dễ gì thủ thắng.
Hoa Trước Vũ và các đại thống lĩnh khác hiểu rõ, cứ kéo dài trận chiến, bọn họ sẽ không đấu lại được với binh sĩ Bắc Triều, hơn nữa còn chưa rõ quân số là bao nhiêu, tám vạn binh tuyệt đối không phải là đối thủ của quân Bắc Triều. Bọn họ vốn cũng không định làm rắn với quân Bắc Triều, cho nên binh sĩ Nam Triều không ham chiến, xông lên một hồi rồi lại lui về theo đường cũ.
Binh sĩ Bắc Triều nào chịu buông tha, theo sát đằng sau.
Hoa Trước Vũ dẫn quân đội xông thẳng lên vách núi Sùng Sơn ở phía Bắc, chiến đấu nơi bình nguyên rộng rãi, binh sĩ Nam Triều không địch nổi quân Bắc Triệu, chỉ có vào trong núi lợi dụng địa hình có lợi, mới có khả năng giằng co tiếp với quân Bắc Triều. Cứ thế đến tận cạnh năm, đại quân vừa đánh vừa rút đã đến dưới chân núi Liên Vân Sơn, nhìn lên trên là núi non trùng điệp không ngớt.
Trước mắt là một đoạn sơn cốc rất đẹp, hai vạn nhân mã của Hồ Khiếu Doanh do Hoa Trước Vũ thống lĩnh và Hồ Dực Doanh do Nam Cung Tuyệt thống lĩnh ở lại đoạn hậu, Đường Ngọc không dẫn binh, nhưng cũng ở lại, bọn họ chặn quân Bắc Triều đang xông tới, những binh sĩ khác đều xuyên qua sơn cốc lui vào trong núi.
Vầng trăng non trên nền trời đã ẩn vào trong mây, ngàn sao lạnh lẽo cũng không biết đã trốn đi đâu hết. Trời cao vạn dặm, không còn tinh đẩu nguyệt luân, màn đêm dày đặc như đổ mực. Đây chính là giờ phút đen tối trước bình minh.
Hoa Trước Vũ ghìm cương ngựa trên gò cao, Bình theo sát bên cạnh nàng, không rời một bước.
Ánh đuốc từ phía không xa chiếu sáng thân hình nàng, dưới màn đêm dày đặc, bộ giáp bạc ánh lên vẻ lạnh lùng. Mái tóc đen bị gió đêm thổi bay, xõa ra như gấm đoạn sau lưng, khóe môi nàng nở nụ cười, tay cầm ngân thương, từ trên cao nhìn quân Bắc Triều chậm rãi áp sát.
Trương Tích không nhịn được ra lệnh cho đội ngũ dừng lại, bắt đầu bắn tên.
Tên bắn như mưa, Hoa Trước Vũ phi ngựa dẫn theo binh sĩ xông lên, cùng với Nam Cung Tuyệt, Đường Ngọc từ ba hướng xông vào trận địch. Ba người như hổ vào đàn dê, trường thương múa lượn, chém giết giữa đám quân Bắc Triều.
Đạt Kỳ phi ngựa xông vào từ bên cạnh, trường kích trong tay đâm mạnh, đối chọi với trường thương của Hoa Trước Vũ.
Hoa Trước Vũ biết Đạt Kỳ là một viên mãnh tướng của Bắc Triều, sức khỏe vô cùng, một cây trường kích múa lên rít gió, phàm những binh sĩ Nam Triều bị trường kích quét trúng, đều ngã lăn xuống ngựa mà chết. Cho nên, Hoa Trước Vũ không đánh trực diện với Đạt Kỳ, mà thi triển thương pháp, khéo léo giằng co với hắn.
Đả đấu một phen, cuối cùng Hoa Trước Vũ cũng đánh bại được Đạt Kỳ. Trường thương đâm mạnh một cái, xông ra khỏi vòng vây của quân Bắc Triều, tụ hội với Nam Cung Tuyệt và Đường Ngọc. Ba người trông thấy quân tiên phong phía trước đã đi qua sơn cốc, vào trong núi, liền cũng dẫn Hổ Khiếu Doanh và Hổ Dực Doanh rút về phía sơn cốc.
Quân Bắc Triều chém giết đỏ ngầu hai mắt, đuổi sát theo sau, nhất là quân Bắc Triều trông thấy Hoa Trước Vũ đánh bị thương mất một trong các chủ soái là Đạt Kỳ, lại thấy bọn họ sắp sửa rút lui vào trong núi, rốt cuộc xấu hổ thành tức giận, hơn trăm kị binh nhanh như chớp hướng về phía cửa sơn cốc lao tới.
Binh sĩ Nam Triều đi phía sau, có người vừa mới bị thương khi xông ra khỏi vòng vây, có người đã mất ngựa phải đi bộ.
Hơn trăm kị binh Bắc Triều đột nhiên lao đến, bọn họ ắt sẽ lập tức chết dưới vó ngựa điên cuồng. Bóng đen cái chết đã bao phủ trên đỉnh đầu bọn họ, có người đã nhắm mắt chấp nhận số phận.
Đúng lúc đó, Hoa Trước Vũ giục ngựa xông lên, lao về phía hơn trăm kỵ binh đang xông tới, Bình lo lắng vô cùng, nhưng không kịp ngăn cản nàng chỉ đành giục ngựa đuổi theo.
Ngựa của Hoa Trước Vũ lao đến trước mặt đám kỵ binh, ngân thương trong tay xoay tít, kình lực mãnh liệt và luồng ánh sáng bạc lập tức lấp kín con đường, chặn các thiết kỵ đang lao nhanh tới. Mười mấy kỵ binh Bắc Triều xông lên trước tiên cảm thấy mình tựa như đâm vào vách núi, kêu thảm thiết ngã ngựa lăn xuống đất.
Hoa Trước Vũ chỉ dùng sức của một người một ngựa, đã chặn đứng lực đạo hơn ngàn cân, Trục Dương tuy thần dũng, nhưng dưới lực đạo mạnh mẽ đến thế, cũng phải lui về phía sau vài bước. Hoa Trước Vũ cưỡi trên người Trục Dương, chỉ cảm thấy chân khí trong người sôi sục, toàn thân mềm nhũn, mùi tanh dâng lên, nàng phun ra một ngụm máu. Nhất thời, nàng cảm thấy chân khí trong người dường như “ầm” một tiếng tiêu tán đi hết, ngồi trên ngựa lảo đảo sắp ngã, nàng biết lần này mình đã bị nội thương.
Thế nhưng, nàng vẫn gắng gượng giữ thần sắc điềm nhiên ngồi trên ngựa, giơ tay áo lau vết máu nơi khóe môi. Nàng khẽ nhếch môi, đôi mắt lạnh lùng diễm lệ quét qua đám kỵ binh trước mặt, một thân hàn khí kinh người.
Những kỵ binh Bắc Triều ở đằng sau thấy nàng một mình đứng chặn đứng được hơn mười người, nhất thời không dám xông lên nữa.
“Bảo thống lĩnh!” Binh sĩ Nam Triều đang bò dưới đất hét lớn, thanh âm cực kì thê thảm thống thiết.
Tiếng hét ấy khiến cho những binh sĩ đang kinh sợ kia tỉnh lại, không biết kẻ nào dẫn đầu hô to, trong sơn cốc vang lên tiếng thét rầm trời: “Bảo thống lĩnh! Bảo thống lĩnh!”
Đúng lúc đó, Nam Cung Tuyệt và Đường Ngọc đã dẫn kỵ binh xông tới, ngăn cản được những kỵ binh Bắc Triều. Rất nhiều binh sĩ Hổ Khiếu Doanh mắt rưng rưng chạy về phía Hoa Trước Vũ. Bình xông lên trước tiên, khom người đón Hoa Trước Vũ sang ngựa của mình, hai người một ngựa, nhanh chóng rút vào trong sơn cốc. Trục Dương được một binh sĩ dắt đi, chậm rãi đi đằng sau, ngay cả Trục Dương hình như cũng bị nội thương rồi.
“Đồ ngốc! Huynh tưởng bọn họ vẫn là quân cô nhi của chúng ta hay sao, bọn họ có đáng để huynh phải xả thân cứu mạng thế không?” Khuôn mặt xưa nay ôn hòa nhã nhặn của Bình sôi lên vẻ tức giận lạnh lùng.
Hoa Trước Vũ mặt trắng bệch, nói: “Bọn họ giờ đây cũng là bộ hạ của ta!”
Sở dĩ thiếu tướng quân Doanh Sơ Tà uy vọng cực cao, chính là bởi vì trên chiến trường, nàng sẽ liều mình bảo vệ thuộc hạ, giảm đến mức tối đa thương vong cho thuộc hạ của mình.
Binh sĩ Nam Triều rút vào trong núi, cửa sơn cốc tuy đã bị chặn lại, nhưng quân Bắc Triều lại đi đường vòng khác, vẫn đuổi được lên trên núi. Lần này, chắc hẳn Tiêu Dận đã nghiêm lệnh, muốn tiêu diệt tám vạn binh sĩ của Nam Triều, cho nên quân Bắc Triều mới theo sát không rời như thế.
Phương đông hiện ra một màu trắng bạc, trời sắp sáng, cảnh vật trên núi, trong rừng đã lờ mờ có thể thấy rõ. Nếu vào ban ngày, sẽ càng dễ bị quân Bắc Triều phát hiện hành tung.
Hoa Trước Vũ ngồi dưới một gốc cây, dựa vào thân cây, một đám binh sĩ Hổ Khiếu Doanh tranh nhau chen đến trước mặt, ân cần hỏi thăm thương thế của nàng. Nàng nhìn từng đôi mắt chứa đầy vẻ quan tâm trước mặt, nhớ đến quân cô nhi của mình nàng không khỏi đau xót. Quân cô nhi đã giải tán, không biết giờ bọn họ ra sao, có lẽ đã trở thành bách tính bình dân. Bình tuy ở bên cạnh nàng, nhưng không dám đến quá gần, trà trộn trong đám các sĩ tốt khác, sợ bị phát hiện ra.
“Ta không sao, các ngươi không cần phải lo!” Hoa Trước Vũ cười nói.
“Có thật không?” Đám binh sĩ dường như không tin.
“Thật đấy, các ngươi mau chuẩn bị nghênh chiến đi!” Hoa Trước Vũ gượng cười nói.
Chờ sau khi đám binh sĩ bỏ đi, nàng lại nôn ra một ngụm máu, Hoa Trước Vũ biết lần này phải nghỉ ngơi một thời gian mới bình ổn lại được. Nghĩ vậy nàng vội nhắm mắt, vận nội lực trị thương.
Sau khi trời sáng hẳn, quân Bắc Triều lại phát động tấn công. Binh sĩ Nam triều hết mình chống cự, cứ thế kéo dài được đến giờ Thìn, liền nghe thấy hậu phương quân Bắc Triều vang lên tiếng loạn lạc, một luồng khói đỏ bốc thẳng lên trời, mười vạn binh mã cuối cùng đã tới.
Nam Cung Tuyệt chỉnh đốn binh mã, dẫn binh xông xuống, cùng mười vạn binh mã trước sau giáp kích, trong ngoài phối hợp, chém giết quân Bắc Triều.
“Ngươi thế nào rồi, có muốn đi cùng không, hay là ở lại đây nghỉ ngơi?” Đường Ngọc quay sang hỏi.
“Ta ngồi ở đây thôi, đợi các ngươi đánh xong rồi đi. Hiện giờ bốn bề đều là binh mã, chỗ này rất an toàn.”
Đường Ngọc nheo mắt, “Ngươi nói đúng, vậy cứ ở đây đợi đi!”
“Sao ngươi không ra trận?” Hoa Trước Vũ ngạc nhiên hỏi.
Đường Ngọc nhìn Hoa Trước Vũ một cái, không nói gì. Đương nhiên cậu ra muốn xông trận giết địch, nhưng không thể không ở lại chăm sóc cho nàng. Đây là điều mà tướng gia đã dặn riêng hắn trước lúc xuất quân.
Chiến sự kéo dài cả buổi sáng, cuối cùng quân Bắc Triều bị đánh bại, Đạt Kỳ và Trương Tích dẫn hai vạn binh mã may mắn sống sót đột phá vòng vây bỏ chạy. Vốn định tiêu diệt binh sĩ Nam Triều, không ngờ bên mình lại tổn thất bao nhiêu binh mã.
Nghe thấy chiến sự dưới núi dần dần kết thúc, trong lòng Hoa Trước Vũ lập tức nhẹ nhõm thở phào. Nội thương lần này còn nghiêm trọng hơn cả ngoại thương, e rằng thực sự phải nghi ngơi tử tế một thời gian mới được.
Hoa Trước Vũ ngước mắt nhìn lên ngọn cây, ánh mặt trời xuyên qua tán lá, rót xuống từng giọt ánh sáng trong. Gió thổi qua, mang theo tiếng chim kêu thảm thiết vang vọng bầu trời. Nàng khẽ nhắm mắt, trầm ngâm thở dài một tiếng: xưa nay chinh chiến sa trường có mấy người trở lại.
Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng khoan thai, mùi máu tanh xộc tới, trong khoảnh khắc đã đến trước mặt nàng.
Trong lòng Hoa Trước Vũ kinh hãi, đột nhiên mở mắt, nheo mắt nhìn ra xa.
Chừng mười bước trước mặt nàng, có một nam tử đang đứng sừng sững.