Chương 34: Ông đến cướp dâu
Cảnh phồn hoa sau cuộc chiến ở thành Dương Quan, vào một ngày đầu đông bỗng nhiên đạt đến cực điểm.
Tả tướng Cơ Phụng Ly lấy vợ, đây là chuyện lớn đối với bách tính thành Dương Quan, nói chính xác ra thì, có lẽ cũng là chuyện lớn đối với toàn thể Nam Triều. Thế nhưng, điều khiến bách tính Dương Quan không hiểu là, đám cưới của Tả tướng làm cực kỳ khiêm tốn, tin tức gần như không hề truyền ra bên ngoài.
Bách tính đoán rằng, có lẽ bởi ngày trước Tả tướng đã mềm mỏng tử chối lời ban hôn của Viêm Đế, nói rằng trước năm ba mươi tuổi sẽ không lấy vợ, cho nên mới làm khiêm tốn như thế.
Mọi người đều ngưỡng mộ không tả xiết đối với người con gái mà Tả tướng sắp cưới, rốt cuộc là cô gái như thế nào, mà có thể khiến Tả tướng phong hoa tuyệt đại phải phá vỡ lời thề!
Phủ Doãn Dương Quan vốn định nhường phủ đệ của mình, nhưng Cơ Phụng Ly đã khéo léo từ chối, chỉ mua một chỗ ở tạm thời ở phía Bắc thành Dương Quan, cực kì đơn giản. Có điều, qua một phen trang trí treo đèn kết hoa, đêm nay, mọi thứ trông cũng hoàn toàn mới mẻ, vui vẻ tưng bừng.
Đại hôn của Cơ Phụng Ly, Hoa Trước Vũ vốn không định tham gia, hơn nữa, Cơ Phụng Ly cũng hoàn toàn không gửi thiếp mời, trong khi thống lĩnh của các doanh khác đều nhận được thiệp mời. Nhưng cho dù không có thiệp mời, nàng cũng vẫn sẽ phải đến.
Nàng đến, không phải vì ai khác, chỉ là vì Cẩm Sắc.
Cẩm Sắc là tỷ muội tốt của nàng, Cẩm Sắc vì nàng mà tạm thời che giấu thân phận thực sự, nếu Cẩm Sắc khôi phục thân phận công chúa Bắc Triều, hôn sự của nàng ấy nhất định sẽ được tổ chức cực kỳ long trọng, cũng sẽ có rất nhiều người thân đến đưa dâu. Nhưng hiện giờ, chỉ có mình Hoa Trước Vũ đến đưa nàng ấy.
Mặt trời ngả về Tây, ráng chiều nặng nề. Trong phủ đệ tạm thời của Cơ Phụng Ly đèn đuốc đã sáng trưng, trống nhạc tưng bừng.
Hoa Trước Vũ và mấy vị thống lĩnh ở các doanh khác cùng đến trước cửa phủ, Đường Ngọc thấy bọn họ đến, liền mỉm cười ra đón, nhưng khi nhìn thấy Hoa Trước Vũ, thần sắc lại ngẩn ra một cách rõ ràng.
Hôm nay, ngày đại hôn của Tả tướng, những người đến chúc mừng đều không mặc quân phục, trên chiến trường, quân phục mũ giáp giống nhau, nhìn từ xa ai nấy đều như khắc ra từ một khuôn mẫu, bây giờ cởi bỏ quân phục, mới bộc lộ rõ phong thái của riêng mình.
Hôm nay Hoa Trước Vũ mặc một chiếc áo màu khói, nàng đã chú ý vào mua ở cửa hàng quần áo trong thành Dương Quan. Bởi lẽ không phải đặt may, nên mặc lên cơ thể gầy gò của nàng, tuy dài ngắn vừa đủ, nhưng lại quá rộng, càng khiến nàng trông giống một ngọn trúc đón gió. Ánh sáng lung linh chiếu trên vai nàng, cả con người trông cao nhã như vầng trăng sáng xuất trần, lại lạnh lẽo như màn sương cô tịch.
Đường Ngọc ngẩn ra nhìn Bảo thống lĩnh múa trường thương hóa thân thành công tử văn nhã, không khỏi có phần kinh ngạc. Mãi cho đến khi Hoa Trước Vũ mỉm cười đi qua, hắn mới nhớ ra, lần này tướng gia đã dặn riêng, không phát thiệp mời cho Bảo thống lĩnh. Nhưng người đã đến đây rồi, bất luận thế nào hắn cũng không tiện đuổi đi.
Hoa Trước Vũ theo sau mấy người đi qua khoảng sân treo đầy lồng đèn, chậm rãi vào trong nội đường. Phòng đã kín người ngồi, phần lớn đều là những tướng lĩnh trong quân doanh.
“Mạt tướng chúc mừng tướng gia đại hôn!”
“Chúc mừng tướng gia, chúc mừng tướng gia…”
Mấy vị thống lĩnh dõng dạc cất lời chuc mừng.
Hoa Trước Vũ đưa mắt nhìn, trong căn phòng đông đúc, bóng hình Tả tướng Cơ Phụng Ly đứng nghiêm trang phản chiếu trong tầm mắt.
Hắn đội mũ ngọc, phía trên có khảm một viên trân châu Nam Hải, ánh sáng của viên ngọc phản chiếu với ánh đèn, tỏa ra những tia rực rỡ trên khuôn mặt tuấn mĩ không tì vết của hắn. Nhưng ánh sáng này vẫn không sánh đước với tia sáng hừng hực trong đôi mắt phượng tuyệt mĩ ẩn dưới làn mi dày của hắn, khi tia sáng ấy lướt qua nàng, kinh tâm động phách đến mức khiến trái tim nàng run rẩy. Bộ quần áo hỷ màu đỏ rực thêu hoa văn, dưới ánh nến tỏa ra vẻ giàu sang quyến rũ, chói lòa đến mức dường như có thể đốt cháy đôi mắt nàng.
Cách nhau bởi dòng người ồn ã, tựa như cách trăm sông nghìn núi, ánh mắt của Hoa Trước Vũ và Cơ Phụng Ly chạm vào nhau, cả hai đều tựa như chuồn chuồn đạp nước, vội vã rời mắt đi chỗ khác.
“Chúc mừng tướng gia!” Hoa Trước Vũ dõng dạc nói, cúi hàng mi, theo mấy vị thống lĩnh cùng ngồi xuống phía dưới.
Cơ Phụng Ly cười ung dung, ánh mắt kinh tâm động phách, lưu quang chuyển động lập tức tựa như hàn đầm phủ tuyết, đầy vẻ lạnh lùng.
Giờ lành còn chưa tới, người trong phòng đã trở nên bận rộn. Trống nhạc vang trời, tiếng người ầm ĩ, Hoa Trước Vũ bỗng cảm thấy chóng mặt, trong ngực bí bách khó chịu. Nàng lặng lẽ chen ra khỏi đám đông, không nhìn bóng người mặc áo hỷ đỏ kia nữa.
Nàng ra khỏi hỷ đường, hít sâu một hơi, không khí trong lành trong sân khiến nỗi bí bách trong ngực nàng trở nên dễ chịu hơn. Nàng đi qua khoảnh sân treo đầy đèn lồng và chữ hỷ, chậm rãi đi ra cửa.
Nàng thả bước trên ngõ phố ngoài cửa, mái hiên nhà bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng chim kêu, nàng khẽ chau mày, quay về dắt ngựa của mình, phi ngựa ra khỏi ngõ nhỏ, đi lên phố lớn.
Thành Dương Quan sau cuộc chiến vẫn có phần tiêu điều, trên phố lớn chỉ có một quán rượu, Hoa Trước Vũ phi ngựa qua đó, giao ngựa vào tay tiểu nhị, nhanh chân đến nhã thất ở tầng hai. Nàng gọi một bình trà, ngồi chưa được bao lâu, một bóng người liền lặng lẽ đến ngồi trước mặt nàng. Người trước mắt mặc một thân quân phục, chính là Bình.
“Sao cậu lại đến đây? Có chuyện gì gấp?” Hoa Trước Vũ chau mày hỏi, trừ phi có chuyện gấp, nếu không cậu ta sẽ không dễ gì chịu đến gặp nàng.
Bình gật đầu nghiêm túc, giơ tay rút từ trong áo ra một phong thư đưa vào tay Hoa Trước Vũ, “Vừa nhận được, tôi liền phi ngựa gấp tới đây, e rằng chúng ta không thể ở lại đây được nữa.”
Hoa Trước Vũ đón lấy bức thư, mở ra, đọc kĩ lưỡng dưới ánh nến mờ mờ trong cửa hàng. Hơi thở của nàng dần ngưng lại, ngón tay cầm bức thư cũng run lên không kiềm chế được, sắc mặt trong khoảnh khắc trắng bệch như tuyết.
Nàng dường như không dám tin vào nội dung của bức thư, nhưng nàng lại không thể không tin, đây chẳng phải chính là điều nàng vẫn luôn suy đoán hay sao, khi sự thực được chứng minh, sao nàng lại không dám tin?
Vì sao?
Từng câu từng chữ trong bức thư, mỗi chữ đều tựa như đục khoét trái tim nàng. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, một luồng huyết khí dâng lên, khiến nàng muốn đứt lìa xương cốt, đau thắt ruột gan.
“Điều tra lâu như vậy đều không có tin tức gì, lần này làm sao điều tra ra được?” Hoa Trước Vũ nắm chặt bức thư, cố gắng giữ bình tĩnh, chậm rãi hỏi.
“Là Đan Hoằng điều tra ra được, cô ấy…” Bình định nói rồi lại thôi, đôi lông mày dài nhíu sâu, trong đôi mắt đen lóe lên một tia đau đớn.
“Đan Hoằng sao rồi?” Hoa Trước Vũ nheo đôi mắt phượng, lạnh giọng hỏi.
“Cô ấy đã che giấu thân phận vào trong cung tuyển tú nứ, về sau được làm cung nữ. Tôi cứ cho rằng cô ấy sẽ cứ làm cung nữ như thế. Nhưng gần đây, để điều tra chân tướng, cô ấy liền tiếp cận Khang đế Hoàng Phủ Vô Thương, trở thành phi tử của Khang đế. Một lần cô ấy theo Khang đế đến Ngự Thư Phòng của Viêm đế, xem trộm bức thư tố cáo mà chúng ta vẫn đang điều tra. Bức thư đó viết cực kỳ khó hiểu, An phải mất rất nhiều thời gian, mới có thể điều tra ra, đúng là do người của Tả tướng viết.” Bình khẽ nói từng câu từng chữ.
Thanh âm của Bình tuy rất khẽ, nhưng mỗi chữ đều như sấm nổ bên tai Hoa Trước Vũ.
Đan Hoằng đã trở thành phi tử của Hoàng Phủ Vô Thương, Đan Hoằng xem trộm bức thư tố cáo đó, Đan Hoằng…
Hoa Trước Vũ ngồi trên ghế, chỉ thấy toàn thân lạnh run, trong lòng tựa như sông dâng bể cuộn, hồi lâu không sao bình tĩnh lại được. Nàng không thể ngờ, Đan Hoằng vì nàng, cuối cùng còn đánh đổi cả sự trong trắng của mình. Ngày trước, sau khi biết Đan Hoằng vào cung tuyển tú nữ, nàng đã định nhờ Hoàng Phủ Vô Song chọn Đan Hoằng, bảo vệ tấm thân trong trắng cho nàng ấy, nhưng không ngờ Hoàng Phủ Vô Song lại xảy ra chuyện, về sau đến thân mình còn khó giữ. Thế nhưng, bất luận thế nào nàng cũng không ngờ, Đan Hoằng lại…
Hoa Trước Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, bốn bề im lặng như tờ. Trước mắt hiện lên dòng máu tươi vô tận, đỏ đến thế, đỏ đến mức bi ai thống khổ.
Hồi lâu, nàng từ từ mở mắt ra, trước mắt, là bóng nến đung đưa trong gió. Nàng nhấc tay áo lên, châm bức thư vào mồi lửa, từ từ đốt cháy.
Ánh sáng từ ngọn lửa phản chiếu màu máu và hàn ý trong đôi mắt trong trẻo của nàng, màu máu đó tựa như đôi cánh yêu tinh, thấm máu đỏ rực, đẹp lạnh lùng thần bí khiến người khác phải run lên.
Nàng giơ tay ra phía trước, nắm lấy chuôi thanh kiếm bên eo của Bình. Đêm nay tham gia tiệc hỷ, nàng không mang theo binh khí, chuôi kiếm rung lách cách trong tay nàng, không biết là chân khí của nàng làm rung thân kiếm, hay là cơn giận đã làm rung vỏ kiếm.
Nàng chậm rãi rút hàn kiếm ra khỏi vỏ, tiếng lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên không khí tựa như tiếng kêu bi thảm của oan hồn. Dường như bị tiếng kêu bi thảm ấy làm cho chấn động, một đám tuyết bỗng rơi từ trên đỉnh cây ngoài cửa sổ xuống, mang theo hàn ý bay tứ tán.
“Tướng quân, trong thư An hỏi chiến sự ở đây thế nào. Xem ra, kinh thành đều chưa biết chúng ta đã đánh bại Bắc Triều, e rằng Cơ Phụng Ly đã che giấu toàn bộ tin đại thắng.” Bình hạ giọng nói.
Hoa Trước Vũ gật đầu, nheo mắt nói: “Điều đó cho thấy tình hình trong triều hắn chưa hoàn toàn khống chế được, trong kinh thành vẫn còn mười vạn quân kinh kỳ, một nửa binh quyền trong đó thuộc về tay hắn.”
“Tướng quân, chi bằng chúng ta truyền tin tức về.” Bình suy nghĩ hồi lâu rồi nói.
Hoa Trước Vũ gật đầu nói: “Đừng vội, đêm nay, ta còn phải đưa một người đi.”
“Ai?” Bình hạ giọng hỏi với vẻ không hiểu.
“Cẩm Sắc!” Hoa Trước Vũ lạnh nhạt nói.
“Cô ta là ai?” Bình chỉ biết Hoa Trước Vũ là Doanh Sơ Tà, không hề biết nàng là Hoa Trước Vũ, thiên kim tiểu thư của Hoa Mục, đương nhiên càng không biết gì về Cẩm Sắc.
Hoa Trước Vũ chau mày nói: “Cô ấy chính là Dung Tứ, phu nhân mà Cơ Phụng Ly sắp cưới. Cô ấy và ta quen nhau từ trước, nếu Cơ Phụng Ly xấu xa bỉ ổi như vậy, thì ta không thể để cô ấy lấy hắn được.”
Bình nghiêm trang gật đầu, xưa nay cậu ta ít nói, đối với những chuyện Hoa Trước Vũ không muốn kể cũng chưa từng hỏi nhiều. Trước những quyết định của nàng, xưa nay cậu ta chỉ biết phục tùng.
“Vậy phải cứu thế nào? Hôm nay là đại hôn của bọn họ, trong tòa nhà đó đều là các tướng lĩnh trong quân doanh, cho dù chúng ta dẫn quân cô nhi xông vào, e rằng cũng rất khó cứu được người đi dưới con mắt của bọn họ.” Bình lo lắng hỏi. Lần này ở trong quân, không chỉ có mình cậu ta ẩn náu, mà còn cả một số binh sĩ của quân cô nhi.
Hoa Trước Vũ suy nghĩ hồi lầu, chậm rãi trả thanh bảo kiếm về bên eo của Bình, thong thả đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Hiện giờ chỉ có cách cướp dâu!”
“Cướp dâu? Cướp dâu thế nào?” Bình kinh ngạc, cướp thế nào, làm vậy chẳng phải còn khó hơn cả bắt cóc hay sao?
“Cậu không cần phải lo, tự ta đi là được.” Để không gây nghi ngờ, nàng chỉ có thể đi cướp dâu. Bởi lẽ trước đó trên chiến trường, nàng từng bỏ mặc sự sống chết để đi cứu Cẩm Sắc, trong quân doanh thực ra đã có người suy đoán rằng nàng thích Cẩm Sắc.
Vậy thì, Cơ Phụng Ly lấy Cẩm Sắc, nàng đi cướp dâu, sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Đương nhiên, Hoa Trước Vũ không hi vọng mình có thể thực sự cướp được Cẩm Sắc về từ tay Cơ Phụng Ly. Nàng chỉ hy vọng, Cẩm Sắc có thể từ hành động cướp dâu, biết được ý đồ của nàng, không đồng ý lấy Cơ Phụng Ly nữa.
Như thế là tốt nhất.
Đêm dần về khuya, ánh trăng lấp lánh buông tỏa, mặt đất một màu lấp lánh. Trong phủ đệ tạm thời của Cơ Phụng Ly, tiếng đàn sáo hỷ nhạc tưng bừng.
Hoa Trước Vũ đeo bội kiếm của Bình bên eo, giẫm lên thảm đỏ trải dưới đất, rảo bước đi về phía hỷ đường. Tiếng hỷ nhạc khiến nàng cảm thấy cực kỳ chói tai. Những chữ hỷ giăng đầy trước mắt, dường như đã hóa thành màu máu vô cùng vô tận ngày hôm đó, chảy về phía nàng.
Trong hỷ đường bóng người đông đúc, tiếng cười nói vui vẻ. Tiếng hô của hỷ quan vang lên, xuyên qua đám đông, dõng dạc truyền đến bên tai Hoa Trước Vũ.
“Giờ lành đã đến, mời tân nhân khấu bái thiên địa…”
“Nhất bái thiên địa… Phu thê…”
“Khoan!” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ngoài hỷ đường, hờ hững mà rất sắc bén, tiếng hô của hỷ quan lập tức bị chặn đứng, không còn hô tiếp được nữa.
Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc.
Tất cả những tiếng huyên náo và tiếng trống nhạc đều dường như lập tức biến mất, ngay cả không khí cũng như thể đóng băng. Mọi người không hẹn mà đều nhìn về phía tiếng nói phát ra, chỉ thấy Hoa Trước Vũ giẫm lên thảm đỏ, bước từng bước khoan thai tiến vào.
Ánh đèn lấp lánh trong hỷ đường, phản chiếu bóng dáng chậm rãi tiến lại của nàng.
Nàng mặc một thân áo dài màu khói, mái tóc đen như gấm được buộc bởi một băng vải cùng màu, quần áo đơn giản rộng rãi, nhưng khó lòng che đi vẻ siêu phàm thoát tục.
Gió đêm thổi tới, tuyết trên cây đua nhau rơi xuống, bay đến bên tà áo đang theo gió tung bay của nàng, tựa như bao phủ lên thân hình nàng một màn sương mỏng. Nàng từ từ bước ra khỏi làn sương, đôi mắt trong trẻo lấp lánh tia nhìn sắc bén. Khéo môi mỉm cười, tựa như đóa hoa anh túc, vừa đẹp đẽ lại vừa nguy hiểm.
“Bảo thống lĩnh, ngươi định làm gì vậy?” Vương Dục vội xông lên phía trước hỏi.
Hoa Trước Vũ dừng chân, ánh mắt lướt một vòng, cười tười tắn nói: “Ông đến cướp dâu!” lời nói hững hờ, nhưng những chữ thốt ra lại mang theo từ tính mê hoặc và áp lực nặng nề.
Hỷ đường vốn đã yên tĩnh lại càng trầm lắng, ai nấy dường như ngẩn ra, hồi lâu sau mới phản ứng lại được. Bảo thống lĩnh lại dám đến cướp dâu ư? Đến cướp dâu của tướng gia! Đáng kinh ngạc hơn là, có người biết Hoa Trước Vũ là thái giám, thái giám mà cũng đến cướp dâu sao?
Làm sao mà không kinh ngạc cho được!
“Có phải Bảo thống lĩnh say rồi không? Ha ha, được rồi, nếu đã uống say thì đi xuống cho tỉnh rượu lại đi, người đâu, dẫn Bảo thống lĩnh xuống!” Vương Dục vội vẫy người lại đưa Hoa Trước Vũ xuống.
Hoa Trước Vũ cười lạnh lùng, ngón tay dưới tay áo rộng đã cầm vào chuôi kiếm bên eo, chậm rãi rút ra từng chút một, nàng chúm môi khẽ thổi lên thanh kiếm, “Vương tướng quân, ngài bảo mọi người lui xuống, kiếm của ta không muốn thấy máu đâu.”
Vương Dục lập tức sững người, nếu ban đầu ông ta cứ tưởng Hoa Trước Vũ đang đùa, thì giờ đã hiểu rõ ràng rằng, nàng định làm thật.
“Tất cả lui ra!” tiếng nói của Cơ Phụng Ly vang lên từ trong hỷ đường.
Mọi người vội lui xuống, trong hỷ đường, một đôi tân nhân áo đỏ như ngọn lửa, xuất hiện trước mắt Hoa Trước Vũ. Một dải lụa đỏ ở giữa kết thành tú cầu đồng tâm nối liền hai người bọn họ.
Cơ Phụng Ly cầm một đầu dải lụa, đứng nghiêm trong hỷ đường, ánh đèn lung linh phản chiếu dung nhan hoàn mỹ của hắn tựa như tạc bằng băng, đôi mắt lạnh lẽo như băng phủ kính hồ lướt qua Hoa Trước Vũ, tựa như chẳng thèm quan tâm, nhưng lại khiến Hoa Trước Vũ cảm thấy những mũi nhọn sắc bén, đâm tới khiến nàng gần như không chịu được mà phải rời mắt đi chỗ khác. Thế nhưng, sao nàng có thể tỏ ra kém cạnh được?
Nàng đón cái nhìn lạnh lùng sắc bén của hắn, đột nhiên mỉm cười, đôi mắt như làn thu thủy khẽ cong lên, ánh mắt tựa như cơn gió mềm mại vô hình nhìn Cơ Phụng Ly.
“Tướng gia, đắc tội rồi!” Nàng cầm bảo kiếm, cười khúc khích nói.
Cơ Phụng Ly khẽ nheo đôi mắt phượng, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, khóe môi dần nở một nụ cười, nhưng trong mắt lại không hề thấy nét vui vẻ, chỉ có sự lạnh lùng, sâu xa không thể dò đoán.
“Thực ra, nói là ta cướp dâu cũng không đúng lắm. Ta nghĩ mọi người đều đã đoán ra, phu nhân ngài định lấy là ý trung nhân của ta. Hơn nữa, mọi người không biết, ngày trước chúng ta đã đính hôn rồi. Cho nên, đêm nay ta đến đây, chỉ là muốn đòi lại phu nhân chưa cưới của mình thôi.” Hoa Trước Vũ cười dịu dàng, thanh âm êm ái, nhưng những âm sau cùng lại khẽ đưa lên cao, rõ ràng là đang khiêu khích.
Lời nói của nàng khiến không khí trong hỷ đường càng trầm lắng. Nàng vốn đến để cướp dâu, nhưng nói như thế, lại hình như là Cơ Phụng Ly cướp phu nhân của nàng vậy.
“Bảo thống lĩnh, cho dù là như vậy, ngài cũng không thể đến cướp dâu của tướng gia được, mau quay về đi.” Hỷ quan phụ trách lễ nghi thấy thế định khuyên Hoa Trước Vũ.
Hoa Trước Vũ chau mày, cầm bảo kiếm chậm rãi đi xuyên qua đám đông, đến trước mặt đôi tân nhân trên hỷ đường. Cho đến khi đến trước mặt Cẩm Sắc, nàng mới dừng lại.
Trong hỷ đường yên lặng đến mức dường như nghe được cả tiếng hít thở, không khí xung quanh cũng lạnh lẽo như thế, vô số ánh mắt tập trung trên người nàng. Hoa Trước Vũ cười nhạt nắm tay Cẩm Sắc trước con mắt theo dõi của đám đông, cúi người, đôi môi mỏng khẽ lướt qua chiếc khăn hỷ trên đâu Cẩm Sắc, cúi xuống nói một cách mờ ám: “Đi theo ta!”
Ngữ khí, thần tình, thậm chí cả động tác của nàng khi nói, đều cực kỳ dịu dàng, nhưng trong mắt mọi người lại thành ra mờ ám. Trong hỷ đường một đám người không nhịn được hít một hơi, xem ra, Bảo thống lĩnh quả thực có tình ý với tướng gia phu nhân. Nhưng, Bảo thống lĩnh cũng thực là quá to gan.
Hoa Trước Vũ cười nhạt, chỉ thấy lớp rèm kim tuyến buông rủ trên chiếc khăn gấm thêu uyên ương hý thủy trước mắt khẽ rung, Cẩm Sắc giờ tay vén khăn hỷ lên.
Cơ Phụng Ly đột nhiên giơ tay, giữ lấy cổ tay Cẩm Sắc, nắm bàn tay Cẩm Sắc vào trong tay mình, đứng chặn lại một bên.
“Nếu đã đến cướp dâu, hẳn phải biết chữ “cướp” có nghĩa gì chứ!” Cơ Phụng Ly nheo đôi mắt phượng hẹp dài, trong mắt dâng trào những tình cảm không rõ, tựa như mây đen kéo đến trước trận cuồng phong, mỗi lúc một dày đặc.
Hoa Trước Vũ chau mày, “Đương nhiên là ta biết!”
“Biết ư?” Cơ Phụng Ly hơi nhếch môi, ánh mắt càng thêm sắc bén, “Nếu đã như vậy thì, hay lắm! Các người lui cả xuống đi!” Cơ Phụng Ly đột nhiên vung tay, tà áo rộng bay tung như ngọn lửa, phản chiếu mái tóc đen nhánh như mực, sắc mặt như ngọc.
Chúng tướng lĩnh vẫn sững ra đó không chịu lùi xuống, Cơ Phụng Ly đột nhiên lạnh lùng “hừ” một tiếng, giơ chân nhấc một chiếc ghế lên, một trận gió mạnh thổi qua, ghế đập thẳng vào cửa hỷ đường.
Mọi người chưa từng thấy Cơ Phụng Ly tức giận đến thế bao giờ, nhất thời sợ đến mức hồn bay phách tán, lập tức lao ra khỏi hỷ đường, thậm chí không dám ở lại trong sân, xuyên qua cây cối trong sân, chạy thẳng ra ngoài cửa.
“Tứ Nhi, nàng lui xuống trước đi!” Vẻ lạnh lùng sắc bén trong đôi mắt phượng trong khoảnh khắc trở thành nụ cười thanh nhã, hắn cúi đầu khẽ nói với Cẩm Sắc đang đứng bên cạnh, thanh âm thuần hậu mà dịu dàng.
Tự Nhi đứng cạnh dìu Cẩm Sắc thấy thế, liền dẫn Cẩm Sắc lui ra.
Hoa Trước Vũ tiến lên một bước, giơ tay nắm lấy cánh tay Cẩm Sắc, “Em không thể lấy hắn được! Hãy đi theo ta!”
Thế nhưng, đầu ngón tay không chạm được vào tà áo của Cẩm Sắc, một cơn gió lạnh thổi qua, chiếc quạt của Cơ Phụng Ly tựa như một đóa hoa quỳnh nở rộ đằng trước Cẩm Sắc, ngăn cản bàn tay đưa ra của Hoa Trước Vũ.
Hoa Trước Vũ dừng bước, chậm rãi thu tay về. Nàng lùi ra sau một bước, giơ ngón tay chậm rãi nắm lên bảo kiếm trong tay, thân kiếm trong như nước, bị nến hỷ và lụa đỏ trong phòng phản chiếu màu đỏ mông lung.
“Hai người định làm gì?” Cẩm Sắc rốt cuộc không nhịn nổi nữa, kéo khăn che mặt trên đầu xuống, để lộ ra khuôn mặt với thần sắc phức tạp, run run hỏi.
“Tự Nhi, dẫn phu nhân đi!” Ánh mắt Cơ Phụng Ly vẫn dán trên người Hoa Trước Vũ, không quay đầu lại nói với a hoàn Tự Nhi.
Cẩm Sắc nhìn Hoa Trước Vũ với thần sắc phức tạp, quay lại nói với Cơ Phụng Ly: “Tướng gia, thiếp có thể lui xuống, nhưng hai người tuyệt đối không được động thủ. Thiếp sẽ không đi theo huynh ấy, nhưng chuyện thành thân đêm nay chấm dứt ở đây, có được không?”
Hoa Trước Vũ chấn động trong lòng, chẳng lẽ Cẩm Sắc vẫn chưa hiểu ý của nàng? Có lẽ nàng ấy đã hiểu, nhưng hoàn toàn không muốn đi theo nàng, có điều, nếu nàng ấy còn ở lại bên cạnh Cơ Phụng Ly, cho dù không cưới hắn, chắc chắn vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
“Thiếp đã quyết định rồi, hai người không cần tranh nhau nữa!” Cẩm Sắc giơ tay gỡ mũ phượng trên đầu. Có lẽ quá xúc động, tay nàng khẽ run, mãi mà không gỡ được mũ ra. Tự Nhi thấy thế, đi lên phía trước, giúp nàng từ từ gỡ mũ phượng xuống, đặt trên bàn trong hỷ đường.
“Tứ Nhi lui xuống trước đây.” Ánh mắt nàng chuyển từ khuôn mặt Hoa Trước Vũ qua khuôn mặt Cơ Phụng Ly, trên khuôn mặt tô son điểm phấn, nở một nụ cười xa xăm, rất yếu ớt mờ nhạt, tựa như gió thổi là bay mất.
Hoa Trước Vũ đột nhiên căng thẳng, không kìm nén được tiến lên một bước, tuy có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng trước mặt Cơ Phụng Ly, nàng lại không thể nào nói ra được.
Cẩm Sắc chậm rãi thi lễ với Cơ Phụng Ly, rồi dẫn theo Tự Nhi nhanh chóng lui ra khỏi hỷ đường.
Hai người nhìn bóng hình Cẩm Sắc bỏ đi, đồng thời thu ánh mắt lại.
Trong hỷ đường lập tức trở nên yên tĩnh.
Tĩnh lặng, sự tĩnh lặng đến ngạt thở…
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn.
Sâu thẳm như màn đêm, đen đến mức khiến lòng người rung động, không còn một chút ôn nhã và điềm đạm nào, chỉ có cơn giận điên cuồng. Trên bộ hỷ phục đỏ rực, hoa văn thêu bằng kim tuyến tựa như ngọn lửa trong mắt hắn, đang thiêu đốt đôi mắt nàng.
Đứng trong hỷ đường đầy không khí tưng bừng, nhưng trước mắt Hoa Trước Vũ lại hiện lên cảnh đẫm máu dưới pháp trường ở Lương Châu hôm đó. Nàng bất giác nắm chặt vỏ kiếm, mặc cho vỏ kiếm khiến lòng bàn tay đau đớn.
“Cơ Phụng Ly, mong ngươi có thể để Tứ Nhi đi theo ta!” Hoa Trước Vũ dồn nén những đợt sóng trong lồng ngực, lạnh lùng nói.
“Vì sao?” Cơ Phụng Ly khẽ mở lời, tiến lên một bước.
Hoa Trước Vũ theo phản xạ lùi lại phía sau một bước, lạnh lùng nói: “Ngươi biết mà!”
Cơ Phụng Ly lại tiến lên một bước, hỏi: “Biết cái gì?”
Hoa Trước Vũ lại lùi về phía sau một bước, thân hình chạm vào chiếc bàn đằng sau, không còn lùi tiếp được nữa. Nàng ngồi thẳng lên bàn, nhếch môi cười lạnh lùng nói: “Cơ Phụng Ly, ta đã nói rồi, ta thích nàng ấy…”
Cơ Phụng Ly đột nhiên ngẩng đầu cười, ngắt lời Hoa Trước Vũ.
Vì sao? Sở dĩ lấy vợ, chẳng qua là vì hắn muốn thoát ra khỏi chuyện cấm kị hoang đường này, nhưng vì sao ngay cả như thế cũng không được? Hắn nhìn Hoa Trước Vũ, nộ ý trong mắt dần lui xuống, chỉ còn lại nỗi đau vô bờ bến.
Hắn bỗng nhiên cúi xuống, chống tay lên bàn, bao vây Hoa Trước Vũ trong khoảng không gian trước ngực, đưa mắt nhìn nàng. Trong đôi mắt đen nhánh thâm u, lóe lên một tia sáng hừng hực, tựa như một cây kim khiến mắt Hoa Trước Vũ đau nhói.
Hoa Trước Vũ nghiêng đầu, tay áo bằng gấm mát lạnh như dòng nước của hắn lướt qua má nàng, nàng lập tức cả kinh, lạnh giọng nói: “Cơ Phụng Ly, tự ngươi nói muốn quyết đấu, hay là sợ rồi…”
Những lời còn lại, trong khoảnh khắc bị chôn vùi dưới đường cong tuyệt mĩ của đôi môi hắn. Mọi thứ xảy ra nhanh như chớp, nàng bỗng nhiên bị hắn hôn. Tựa như bị sét đánh, Hoa Trước Vũ cứng đờ người, không thể nào ngờ được, Cơ Phụng Ly lại hôn nàng, khi mà hiện giờ nàng là nam tử.
Cảm giác mềm mại, dịu dàng nóng bỏng trên môi, tựa như dòng điện lan ra khắp toàn thân, sau khoảnh khắc sững sờ, Hoa Trước Vũ nhận thấy đôi môi hắn dường như không bằng lòng với sự tiếp xúc vừa rồi, còn định vào sâu hơn nữa. Nàng dường như trúng độc, chẳng suy nghĩ gì nhiều, há miệng ra cắn thật mạnh, một luồng máu tanh lập tức lan tỏa trong khoang miệng hai người. Cơ Phụng Ly dường như không định buông tha cho nàng, Hoa Trước Vũ dùng hết sức đánh mạnh trước ngực hắn, đồng thời mượn phản lực, nhanh chóng ngửa người ra phía sau.
“Ầm” một tiếng, chiếc bàn bị đánh vỡ dưới đất, thân hình Hoa Trước Vũ cũng theo đó ngã ngửa ra đất.
Cơ Phụng Ly ôm ngực, loạng choạng hai bước mới đứng vững lại được. Hắn ngẩn ra một chốc, giơ chân đạp kỷ án, định đỡ Hoa Trước Vũ dậy. Hoa Trước Vũ lăn mạnh một cái, giơ chưởng khẽ ấn vào mặt đất, mượn lực bật dậy, đứng thẳng trên mặt đất. Nàng nghiêng đầu, ánh mắt như lưỡi dao quét về phía Cơ Phụng Ly, lạnh lùng nói: “Cút ra! Đừng làm ta thấy buồn nôn!”
Cơ Phụng Ly khựng lại, nếu như nói trước đó trong hỷ đường chỉ tĩnh lặng, thì hiện giờ lặng yên như cái chết. Không khí yên lặng chết chóc đó tựa như dây cung đã kéo căng đến cực điểm, dường như trong khoảnh khắc sẽ đứt ra.
Cơ Phụng Ly nhìn Hoa Trước Vũ, bốn mắt giao nhau xao động bầu không khí. Giống như mặt hồ phẳng lặng bị một tẳng đá lớn ném vào, lập tức trở nên dậy sóng.
Bên tai hắn, không biết vì sao, lại vang lên một câu cảnh cáo từ nhiều năm trước: “Tình cảm là thứ hại người nhất. Chỉ có vô tình, mới có thể làm nên đại sự! Hãy nhớ kỹ lấy, nhớ kỹ lấy!”
Nhớ kỹ lấy, nhớ kỹ lấy!
Câu nói đó tựa như có âm hưởng, không ngừng vang vọng trong đầu hắn. Nhớ kỹ lấy! Nhưng hắn đã quên rồi. Đến nỗi hiện giờ, hắn đã không còn là hắn nữa, bị một thứ tình cảm vô vọng giày vò đến mức thay đổi cả con người.
Đôi mắt tuyệt mĩ khẽ nheo, những làn sóng nơi đáy mắt dần hóa thành đầm nước sâu, thâm u đến mức trông không rõ cảm xúc trong mắt hắn. Khóe môi khẽ nhếch lên, nở ra một nụ cười chế giễu.
Hắn lùi mấy bước ra sau, đứng dựa vào chiếc bàn sau lưng.
“Được! Ngươi muốn cướp dâu chứ gì? Hôm nay nếu ngươi thắng được ta, ta sẽ cho phép người mang Dung Tứ đi, nếu không, người phải rời khỏi quân đội, đừng bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của bản tướng nữa.” Hắn nói lạnh nhạt như không, nhưng trong ngữ khí lại đầy vẻ sát phạt quyết đoán, không có lấy nửa phần do dự.
“Một lời đã định!” Hoa Trước Vũ lạnh lùng nói, nhanh chân đi ra khỏi phòng.
Tuy Hoa Trước Vũ không hề nắm chắc rằng mình có thể thắng được Cơ Phụng Ly, nhưng nhiệt huyết sục sôi trong lồng ngực kêu gọi nàng thử một phen.
Trong sân cũng hoàn toàn yên lặng. Trên nóc những ngôi nhà khác ở xung quanh, thấp thoáng có thể trông thấy vài bóng người chuyển động. Những người tham gia tiệc hỷ, không dám ở lại trong sân, chi bằng cách trốn ra xa lặng lẽ quan sát động tĩnh ở đây.
Cây khô khắp vườn treo đầy đèn lồng đỏ, ánh sáng huyền ảo phản chiếu trong sân một quang cảnh lạ lùng, đẹp đến mức tựa như trong giấc mộng.
Hoa Trước Vũ kéo một đường kiếm quang, có bông hoa tuyết rơi trên thân kiếm sáng loáng rộng hai tấc, lập tức tan chảy thành nước, trôi xuống theo thân kiếm.
Gió đêm lạnh lùng thổi căng tà áo màu khói của nàng tung bay phấp phới. Hoa tuyết rơi xuống mỗi lúc một nhiều, kiếm quang chợt lóe lên giữa cảnh tuyết rơi.
Hoa tuyết tung bay, kiếm khi ngút trời, một chiêu “Lạc Hoa Vô Tình”, lưới kiếm dày đặc bủa giăng trời đất đánh về phía Cơ Phụng Ly.
Cơ Phụng Ly đứng đó, rõ ràng khắp nơi đều có ánh sáng bao vây, nhưng dường như tất cả đều tập trung vào trong mắt hắn, hắn bỗng nhiên cười một cách tùy ý, vậy mà như thể đã thu hết tất cả vẻ đẹp trên khắp thế gian. Chiếc quạt trắng trong tay mở ra “xoẹt” một tiếng, trong khoảnh khắc, bóng quạt hiện lên khắp chốn, chặn đứng toàn bộ kiếm chiêu hư hư thực thực của Hoa Trước Vũ.
Sát ý, dần dần dâng lên giữa hai người.
Kiếm chiêu của Hoa Trước Vũ, nhanh, độc, chuẩn, từng chiêu đâm về phía Cơ Phụng Ly.
Ánh mắt của Cơ Phụng Ly, trong ánh sáng sắc bén của từng kiếm chiêu nàng đâm tới, lạnh lùng đến đáng sợ.
Hai người cứ thế đấu được vài chục chiêu, Cơ Phụng Ly quét chiếc quạt qua, Hoa Trước Vũ nghiêng người né tránh, thanh kiếm đâm ra, nhưng thân kiếm đột nhiên khựng lại, một chiêu còn chưa kịp kết thúc đã trở thành tàn chiêu. Thanh kiếm sắc dừng lại giữa chừng, Cơ Phụng Ly đã nghiêng mình tránh được, vòng qua trước mặt nàng, cây quạt trắng trong tay chỉ thẳng vào trước ngực nàng.
Trên đầu mỗi nan quạt bằng vàng đen, đều lộ ra một lưỡi chủy thủ nhọn hoắt. Một hàng chủy thủ, khiến cây quạt rộng hẳn ra, nếu không phải nhờ những lưỡi chủy thủ này, cây quạt không thể nào chạm tới nàng được, nếu không phải những lưỡi chủy thủ này, kiếm của nàng sẽ đâm vào ngực hắn trước. Nhưng giờ đây, từng lưỡi chủy thủ lại vừa hay kề trước ngực nàng, dùng lực một chút, sẽ đâm rách áo nàng, cắm vào ngực nàng.
Hoa Trước Vũ lạnh sống lưng, hàn ý nảy sinh.
Sao nàng không nghĩ ra, chiếc quạt của Cơ Phụng Ly còn có huyền cơ như thế, cho dù đối mắt với kẻ địch mạnh như Tiêu Dận, hắn cũng chưa từng để lộ ra chiêu này.
Nàng ngước mắt, phát hiện ra đằng sau kiếm quang, trong đôi mắt lấp lánh như ánh trăng của Cơ Phụng Ly lóe lên nụ cười ôn nhã mà lạnh lùng. Cơ Phụng Ly dường như lại đã quay về khi nàng mới quen hắn, nàng có làm thế nào cũng không đoán được tâm tình của hắn. Có lẽ ở lâu bên cạnh Cơ Phụng Ly, quen nhìn thấy vẻ ôn hòa như làn gió của hắn, nàng thậm chí đã quên hắn rốt cuộc là người như thế nào.
Mười lăm tuổi đỗ đạt khoa cử, mười tám tuổi ở ngôi Tả tướng, trên chiến trường sát phạt quyết đoán, trong triều đình ban mưu tính kế, một người như thế, võ công của hắn sao có thể dễ dàng để cho nàng nhìn thấu được?!
Từ khi xem hắn và Tiêu Dận tỉ thí, nàng vốn cứ tưởng rằng, mình có thể đấu với hắn hơn một trăm chiêu, nhưng không ngờ chưa đến một trăm chiêu đã bại rồi, xem ra, hắn còn khó đối phó hơn cả tưởng tượng của nàng. Đêm nay, hắn hiển nhiên không muốn du đấu quá lâu với nàng, cho nên mới dùng đến cơ quan trên chiếc quạt.
“Ngươi – thua – rồi.” Từng chữ một, chậm rãi tuôn ra từ miệng hắn, hàn ý lạnh lùng.
Hoa Trước Vũ cười nhẹ nhàng, nụ cười lấp lánh cuối cùng hóa thành một tiếng thở than. Rốt cuộc thì nàng vẫn thua!
“Được, ta nhận thua!” Bại dước tay hắn, nàng nhận thua. Thế nhưng, rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ thắng hắn! Từ phản ứng vừa rồi của Cẩm Sắc, nàng biết rằng đêm nay mình rất khó có thể đưa Cẩm Sắc đi. Nếu đã như vậy, điều đó là do nàng ấy tự mình lựa chọn, Hoa Trước Vũ nếu ép nàng ấy e rằng không hay cho lắm. Sự tình đã đến nước này, nàng đành tự mình đi thôi.
Cơ Phụng Ly nhếch môi cười nhạt, dưới ánh đèn lưu ly phong đô mê hồn, chậm rãi thu chiếc quạt trong tay về. Một tiếng vang lên, tất cả chủy thủ trên quạt đều thu lại. chiếc quạt trắng thêu hoa quỳnh giống hệt như hắn lúc này, nho nhã mà vô hại.
“Ngươi có thể đi được rồi, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của bản tướng nữa, nếu không…” Cơ Phụng Ly gập chiếc quạt từng chút một, những lời còn lại bị gió thổi bay đi.
“Nếu không, không phải ngươi chết sẽ là ta chết chứ gì?” Hoa Trước Vũ tiếp lời Cơ Phụng Ly, lạnh lùng nói: “Ta sẽ đợi đến ngày đó!”
Nàng thu bảo kiếm trong tay về, “soạt” một tiếng tra vào trong vỏ, quay đầu nhìn vào căn phòng đèn nến lung linh thêm một lần nữa, rồi quay người, đầu không ngoảnh lại cất bước ra đi.
Tuyết ở Bắc cương, trong đêm tối giăng phủ đầy trời, mặt đất vốn đã bám đầy tuyết, lúc này lớp tuyết lại càng dày hơn.
Trên phố quạnh quẽ không một bóng người, Hoa Trước Vũ phi ngựa qua từng con phố, đến một khách điếm nhỏ xoàng xĩnh.
Nàng đưa mắt nhìn lại con đường vừa đi, chậm rãi tiến vào trong khách điếm. Nàng và Bình gặp nhau ở tầng hai, thương thảo kĩ lưỡng một phen, quyết định quay về Vũ Đô ngay trong đêm. Tuy Cơ Phụng Ly quả thực đã tha cho nàng, nhưng nàng không dám đảm bảo liệu hắn có đổi ý mà sai người đi truy sát nàng không.
Nàng ngầm cảm thấy, nói không chừng Cơ Phụng Ly đã nghi ngờ nàng là Doanh Sơ Tà từ lâu. Ngày trước không giết nàng, có lẽ là bởi tiếc cho tài năng của nàng, hoặc là bởi muốn để nàng thống lĩnh quân đội chiến đấu với Bắc Triều, nhưng bây giờ, chiến sự đã kết thúc, nếu nàng còn không đi, e rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Có điều, Cẩm Sắc!
Nghĩ đến Cẩm Sắc, trong lòng nàng lại cực kỳ đau đớn.
Tình cảm của Cẩm Sắc đối với Cơ Phụng Ly, e rằng còn sâu sắc hơn trong tưởng tượng của nàng.
Trong đêm, trên con đường không một bóng người, hai con tuấn mã đạp tuyết phi nhanh, khiến cho chim chóc trên cây hai bên đường bị kinh động mà vỗ cánh bay tung.