Chương 38: Phượng hoàng gặp nạn

Ánh trăng như nước, hàn khí như sương.

Hoa Trước Vũ theo sau Hoàng Phủ Vô Song men theo bờ hồ đã đóng thành lớp băng mỏng, xuyên qua cây cầu đỏ, đi đến hậu cung.

Hoàng Phủ Vô Song đăng cơ chưa được bao lâu, phi tần chưa nạp nhiều, ngoại trừ Đan Hoằng nhờ Hoa Trước Vũ mà vẫn được tự do, mấy người còn lại không có hậu thuẫn gì liền bị Hoàng Phủ Vô Song đày vào lãnh cung, có hai người là thiên kim của quan viên trong triều đã bị đẩy về nhà. Hoàng Phủ Vô Song vừa mới đăng cơ, vẫn còn chưa tuyển phi, cho nên hậu cung hoàn toàn bỏ không. Nhất là vào ban đêm, tầng tầng lớp lớp mái hiên một màu u ám, nhưng có một nơi đèn đuốc sáng trưng, đầy vẻ huy hoàng, so với cung Từ Ninh nơi ở của Nhiếp thái hậu còn sáng hơn vài phần.

Hoa Trước Vũ không hiểu, Hoàng Phủ Vô Song sao lại dẫn nàng đến hậu cung, chẳng lẽ người đó là con gái?

Hoàng Phủ Vô Song chắp tay đi thẳng đến cung điện, Hoa Trước Vũ theo sát sau lưng. Đến cửa cung, nàng ngước mắt nhìn biển đề tên, chỉ thấy phía trên viết mấy chữ rồng bay phượng múa – Thê Phụng Cung.

Trông thấy ba chữ đó, trái tim Hoa Trước Vũ đột nhiên đập mạnh.

Thê Phụng cung, xưa nay là nơi ở dành cho các hoàng hậu của quân vương.

Vậy thì, người con gái có thể ở đây, chắc chắn phải là người mà Hoàng Phủ Vô Song cho rằng có thể trở thành hoàng hậu của hắn rồi. Mà người con gái như thế, theo Hoa Trước Vũ được biết, chỉ có một mà thôi – thiên kim tiểu thư Ôn Uyển của Ôn thái phó.

Trong lòng Hoa Trước Vũ nghi hoặc không yên, thấy trước cửa cung có tiểu thái giám đứng canh, nàng vẫy phất trần, cao giọng hô: “Hoàng thượng giá lâm!”

Tiểu thái giám ngoài cửa điện lập tức quỳ xuống, Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng “hừ” một tiếng, chắp tay đi vào.

Hoa Trước Vũ theo sau Hoàng Phủ Vô Song, nhanh chân vào trong cung. Ngoài sân, một đám cung nữ, thái giám theo hầu nghe thấy hoàng thượng giá lâm, quỳ rạp xuống đất. Hoa Trước Vũ không ngờ rằng, ở đây lại có nhiều cung nhân hầu hạ đến thế.

Trên hành lang, dưới mái hiên, vẫn treo đầy đèn lưu ly, thắp sáng cả khoảng sân.

Mặt đất phủ đầy những đụn tuyết mỏng còn chưa tan chảy, không biết vì sao chưa được quét dọn. Một cây mai già vươn những cành phủ đầy tuyết, nở ra từng đóa hoa lung linh, mùi hương u nhã từng đợt xông vào cánh mũi.

Dưới gốc cây mai, một người con gái đang đạp tuyết nhảy múa.

Nàng ta quay đầu, xoay vòng, mỗi động tác đều cực kì uyển chuyển, một thân váy màu phấn tung bay trong gió, tay áo mở rộng hết cỡ.

Hoa mai trên cây, dường như chẳng sánh bằng dáng vẻ của nàng.

Người con gái ấy, chính là thiên kim tiểu thư Ôn Uyển của Ôn thái phó.

Hoa Trước Vũ sững sờ nhìn nàng ta, trong lòng có phần rối loạn.

Chắc hẳn Ôn Uyển mới quay về chưa lâu, nếu không nàng sẽ không đến nỗi một chút tin đồn cũng không hề hay biết.

Nói như vậy thì, sợi dây chuyền của Cẩm Sắc là do Ôn Uyển mang về rồi. Nàng giao sợi dây cho Tiêu Dận, Ôn Uyển ở bên cạnh Tiêu Dận, vậy thì nàng ta rất dễ dàng biết được Tiêu Dận có một người em gái lưu lạc nhiều năm, hơn nữa lấy sợi dây này cũng không phải khó.

Thế nhưng, làm sao Ôn Uyển biết được Cẩm Sắc là công chúa Bắc Triều? Rõ ràng nàng còn nhớ, khi gặp Tiêu Dận, ngay cả chính nàng còn cứ tưởng rằng Cẩm Sắc đã chết, nàng không hề nói cho Tiêu Dận biết, Cẩm Sắc là muội muội của chàng.

Ôn Uyển chắc đã nghe thấy nàng hô “Hoàng thượng giá lâm”, nhưng nàng ta dường như đang chìm đắm trong điệu múa, không qua kiến giá, cũng chẳng dừng tư thế múa.

Hoàng Phủ Vô Song khoát tay, khẽ “suỵt” một tiếng, “Không cần!”

Hoa Trước Vũ theo Hoàng Phủ Vô Song đứng đợi trong sân, gió đêm lạnh lùng thổi tới, trên quần áo phủ đầy hơi lạnh.

Ôn Uyển lắc chiếc eo thon, đột nhiên ngã xuống nền tuyết trắng như thể kiệt sức. Tà váy màu phấn xòe ra, tựa như một đóa hoa bung nở trong đêm giá rét.

Hoàng Phủ Vô Song hơi biến sắc mặt, giẫm trên tuyết, nhanh chóng chạy qua. Hắn đỡ Ôn Uyển ngã dưới đất lên, hạ giọng hỏi: “Uyển Nhi, nàng sao thế?”

Ôn Uyển dựa vào lòng Hoàng Phủ Vô Song, chậm rãi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đoan trang dịu dàng mang theo vẻ kinh ngạc. Nàng ta từ từ đẩy Hoàng Phủ Vô Song ra định quỳ xuống hành lễ, Hoàng Phủ Vô Song vội ngăn nàng ta lại, khẽ nói: “Uyển Nhi không cần đa lễ.”

Ôn Uyển khẽ mấp máy đôi môi đỏ, nói: “Xin hoàng thượng thứ tội, Uyển Nhi mải múa, không biết hoàng thượng đến từ bao giờ.” Thanh âm yểu điệu uyển chuyển như chim oanh.

Hoàng Phủ Vô Song cười ha hả: “Uyển Nhi, sao nàng lại nghĩ ra chuyện múa dưới trời tuyết, sẽ chết cóng đấy. Có điều, tuyết trắng, mai đỏ, múa thực sự rất đẹp, gió tuyết vô biên đừng ngăn trở, thướt tha điệu múa giá băng mờ, màu tươi chợt hiện nghi là mộng, trước thềm lạc bước dạ ngẩn ngơ.”

Hoa Trước Vũ chau mày, lần đầu tiên nghe thấy Hoàng Phủ Vô Song ngâm thơ, không ngờ tiểu tử này lại cũng có tài làm thơ, ngâm vịnh cũng rất ra dáng.

“Tiểu Bảo Nhi, bài thơ này của trẫm thế nào?” Hoàng Phủ Vô Song quay đầu hỏi Hoa Trước Vũ.

Hoa Trước Vũ “hừ” một tiếng trong lòng, câu này phải hỏi người hắn ái mộ chứ, sao lại hỏi nàng.

“Thơ này xứng với điệu múa của Ôn tiểu thư, thật là hợp cảnh.” Hoa Trước Vũ khom người nói.

Hoàng Phủ Vô Song đắc ý nhướng mày, dắt tay Ôn Uyển, vui vẻ nói: “Uyển Nhi, chúng ta vào nhà đi. Trẫm đốt lò hâm rượu ủ ấm cho nàng.”

Ôn Uyển cười dịu dàng đáp: “Vâng!”

Trước khi đi, nàng ta ngước mắt nhìn Hoa Trước Vũ, trong đôi mắt sắc như dao ẩn chứa nộ ý lạnh lùng.

Ánh mắt ấy khiến trong lòng Hoa Trước Vũ lạnh toát.

Lần trước, ở Bắc Triều, nàng bắt được Ôn Uyển, dẫn nàng ta ra trước trận hai quân. Nàng còn dùng mũi thương đâm vào ngực nàng ta, để uy hiếp Tiêu Dận thả Cẩm Sắc. Tuy trước đó nàng đã bẻ cong mũi thương, hạ thủ lưu tình, không hề có ý làm tổn thương tính mạng nàng ta, nhưng Ôn Uyển làm sao biết được, cho dù có biết, e rằng vẫn hận nàng, dẫu sao thì nàng quả thực đã làm Ôn Uyển bị thương.

Ôn Uyển nhất định là rất hận nàng, điều này chẳng còn nghi ngờ gì nữa.

Hoa Trước Vũ không nén được nụ cười khổ, hình như càng ngày nàng càng đắc tội với nhiều người. Nhất là trên triều đường hôm nay, e rằng đã đắc tội hết với những người trong phe Cơ Phụng Ly rồi, những huynh đệ Hổ Khiếu Doanh vào sống ra chết cùng nàng trên chiến trường, e rằng lúc này đều đang hận nàng.

“Đây chẳng phải là Bảo thống lĩnh hô mưa gọi gió trên chiến trường sao, Bảo thống lĩnh hôm đó trước trận tiền phong thái dũng mạnh, Uyển Nhi đến nay còn ghi tạc trong lòng, không sao quên được!” Ôn Uyển dằn từng câu từng chữ.

“Ồ?” Hoàng Phủ Vô Song nhướng mày thích thú, vừa dắt tay Ôn Uyển chậm rãi đi vào trong điện, vừa hỏi, “Tiểu Bảo Nhi trên chiến trường dũng mãnh thế nào, Uyển Nhi kể cho ta nghe đi.”

Ôn Uyển cười dịu dàng, “Được thôi, hoàng thượng muốn nghe, thì Uyển Nhi xin kể cho người.”

Hoa Trước Vũ theo hai người vào trong điện, hơi ấm tỏa ra, ấm áp như một thế giới khác hẳn với bên ngoài. Nàng cởi áo khoác hồ ly cho Hoàng Phủ Vô Song, tiểu cung nữ một bên đón lấy, treo lên giá áo sau tấm bình phong.

Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi đi đến chiếc giường bên cạnh lò lửa ngồi xuống, Ôn Uyển từ tốn bước qua, hai người dựa bên lò lửa chuyện trò, các tiểu cung nữ bưng trà, điểm tâm đứng hầu bên cạnh.

Hoa Trước Vũ đứng ở cạnh tấm bình phong.

Tình cảnh trước mắt, khiến nàng cảm thấy không chân thực.

Nàng có thể khẳng định ngày trước Ôn Uyển thích Cơ Phụng Ly. Điều đó trong bữa tiệc ở Khang vương phủ ngày trước, trong khúc đàn sáo hợp tấu giữa Ôn Uyển và Cơ Phụng Ly, nàng đã có thể nhận ra. Hơn nữa, nàng ta vì Cơ Phụng Ly, từng nhiều lần từ chối lời cầu thân của Thái tử Hoàng Phủ Vô Song.

Nếu không phải bị Tiêu Dận bắt đến Bắc Triều, có lẽ tám chín phần mười Ôn Uyển sẽ lấy Cơ Phụng Ly. Thế nhưng, hiện giờ, Ôn Uyển lại đem sợi dây chuyền của Cẩm Sắc từ Bắc Triều về, đẩy Cơ Phụng Ly vào thiên lao của Bộ Hình.

Hoa Trước Vũ hiểu rất rõ, nỗi hận của nàng đối với Cơ Phụng Ly đã sâu vào xương tủy, bởi thế nhất tâm nhất ý muốn lật đổ hắn. Thế nhưng, Ôn Uyển thì khác, nàng ta dù sao cũng thích Cơ Phụng Ly, sao có thể cố ý hãm hại hắn được?

Nên biết, mưu phản, đó là tội lớn tày trời, chắc chắn sẽ phải chết. Tuy hiện giờ Cơ Phụng Ly vẫn chưa bị định tội, nhưng Hoàng Phủ Vô Song làm sao có thể tha cho hắn? Cho dù Ôn Uyển không còn yêu Cơ Phụng Ly nữa, chẳng lẽ lại nhẫn tâm thấy người mình từng yêu lâm vào cảnh ngục tù, đầu lìa khỏi cổ?

Hoa Trước Vũ cảm thấy một luồng hơi lạnh trong lồng ngực dần dần dâng lên, lan ra khắp tứ chi, cho dù trong phòng ấm áp như xuân, nàng vẫn thấy lạnh thấu xương.

“Hả? Thật sao?” Tiếng nói của Hoàng Phủ Vô Song đột nhiên dâng cao, hiển nhiên cực kì kinh ngạc.

Trong lòng Hoa Trước Vũ kinh ngạc, nheo mày nhìn qua, chỉ thấy Hoàng Phủ Vô Song thần sắc nghiêm trọng hỏi: “Uyển Nhi, vậy vết thương của nàng đã khỏi chưa?”

Ôn Uyển khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Đã không còn gì đáng ngại nữa, xin bệ hạ đừng lo. Nhưng ngày trước, Bảo tổng quản cũng thật là nhẫn tâm, không chút lưu tình, cây thương bạc đó đâm vào tim Uyển Nhi, đau đến mức Uyển Nhi lập tức ngất đi. Bảo tổng quản ra chiến trường, tựa như một con sói khát máu, không hề nương tay chút nào. Khi đó, ngài ấy tưởng rằng Uyển Nhi đi theo Bắc Triều, ra lệnh nhét giẻ vào miệng Uyển Nhi, khiến Uyển Nhi về sau mấy ngày liền không nuốt được cơm.”

Hoa Trước Vũ chau mày, thần sắc lãnh đạm nghe Ôn Uyển tố cáo hành vi bạo ngược của nàng. Ôn Uyển định trừng trị nàng chắc!

Hoàng Phủ Vô Song từ từ chau đôi mày hình lưỡi kiếm, nhìn Hoa Trước Vũ, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Bảo Nhi, Uyển Nhi nói có thật không?”

Hoa Trước Vũ chau mày, chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng Phủ Vô Song, “Đúng vậy, nô tài quả thực đã làm Ôn tiểu thư bị thương.”

Hoàng Phủ Vô Song nhìn chằm chằm vào Hoa Trước Vũ, đôi mắt sa sầm, đầy vẻ dồn nén khiến người khác run sợ.

Hoa Trước Vũ bị ánh mắt của hắn làm cho lạnh run lên, nàng vẫn còn nhớ, ngày trước, khi nàng làm cầm sư ở Túy Tiên phường, Ôn Uyển vô tình nghe được khúc đàn của nàng, quay về luyện đàn đến mức ngón tay bật máu. Hoàng Phủ Vô Song vì thế mà bắt nàng vào Đông cung, lại còn tàn nhẫn khiến một kẻ giả trai như nàng phải thành thái giám. Còn lần này, mũi thương của nàng đâm vào tim Ôn Uyển, thực không biết, tên tiểu ma vương kia liệu có tức quá mà lấy mạng nàng không? Dẫu sao thì, Ôn Uyển cũng là người quan trọng nhất trong lòng hắn.

Hoa Trước Vũ không sợ Hoàng Phủ Vô Song, nhưng nàng tuyệt đối không thể trở mặt hoàn toàn với Hoàng Phủ Vô Song vào lúc này.

Nàng ngước mắt đón cái nhìn của Hoàng Phủ Vô Song, “Có điều, hoàng thượng có lẽ chưa biết tình hình khi đó, nô tài quả thực là bị tình thế bức bách, không thể không làm như vậy. Nô tài biết Ôn tiểu thư là ý trung nhân của hoàng thượng, cho nên nô tài mới không lấy mạng Ôn tiểu thư.”

Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Vô Song mới thở một hơi nặng nề, nheo mắt nói: “Tiểu Bảo Nhi, nếu không phải ngươi đã lập đại công, trẫm quyết sẽ không dễ dàng tha tội cho ngươi. Bây giờ, ngươi lui xuống đi, trẫm và Uyển Nhi đều không muốn trông thấy ngươi nữa.”

Hoa Trước Vũ nghe thấy thế, khóe môi nở một nụ cười nhạt. Hoàng Phủ Vô Song quả nhiên đã trưởng thành, không còn bạo ngược và ham giết chóc như ngày trước nữa.

“Còn không mau cút đi!” thấy Hoa Trước Vũ vẫn chưa đi, Hoàng Phủ Vô Song bỗng nhiên lạnh lùng quát một tiếng.

Hoa Trước Vũ vội thi lễ, khom người định lui ra. Vừa lui đến chỗ tấm bình phong, liền nghe thấy tiếng của Hoàng Phủ Vô Song vang lên: “Mấy ngày này, ngươi không cần đến trực nữa, trong vài ngày tới trẫm không muốn trông thấy ngươi! Nhớ lấy, từ nay về sau, nếu ngươi còn dám động tới Uyển Nhi, trẫm sẽ không nể tình nữa đâu!”

Hoa Trước Vũ nhếch môi cười khổ, lạnh nhạt nói: “Nô tài tuân lệnh! Có điều, cũng hy vọng Ôn tiểu thư đại nhân đại lượng, đừng hận nô tài.” Nói đoạn, nàng quay người lui ra.

Bên ngoài, hơi lạnh thấu xương.

Hoa Trước Vũ bước từng bước dài về phía trước, bước chân mỗi lúc một nhanh, về sau, cuối cùng không kìm nén được mà sải bước chạy. Ra khỏi Thê Phụng cung, mãi cho đến khi những cung điện đèn đuốc huy hoàng mỗi lúc một xa, nàng mới từ từ chậm lại.

Không biết vì sao, có chút đau lòng. Nàng đang đau lòng vì ai?

Trước mắt, thoáng chốc hiện lên pháp trường đầy máu tươi, chốc lại hiện ra cảnh chém giết một mất một còn trên chiến trường, chốc lại hiện ra cảnh đấu đá không thấy máu tanh trong chốn thâm cung…

Tà áo màu đỏ thẫm bị gió thổi bay tung, bên tai là làn không khí sắc bén thổi qua, gió lạnh theo tay áo rộng ùa vào, hơi lạnh ngấm vào da thịt trên cánh tay, lạnh đến tận tim.

Không biết nàng đã đi dọc theo con đường trong hoàng cung bao nhiêu lâu, bỗng nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên xem, không biết tự bao giờ, nàng đã đến Vĩnh Đường cung của Đan Hoằng. Nàng chậm rãi đẩy cửa đi vào bên trong, ra hiệu cho thái giám giữ cửa không cần thông báo, cứ thế đi thẳng vào nhà.

Đan Hoằng vẫn chưa ngủ, trông thấy Hoa Trước Vũ bước vào, vội rót một chén trà bưng qua.

Hoa Trước Vũ đón lấy chén trà, khẽ mím môi, nhìn ánh lửa lung lay trên kỷ án, bỗng nhiên hỏi: “Đan Hoằng, phong thư tố cáo do thủ hạ của Cơ Phụng Ly viết ngày trước, muội làm sao lấy được?”

Đan Hoằng chau mày nói: “Là muội lẻn vào Ngự Thư Phòng của Viêm đế ngày trước để lấy.”

“Lấy được có dễ dàng không?” Hoa Trước Vũ lạnh nhạt hỏi.

Đan Hoằng gật đầu nói: “Phòng thủ rất nghiêm ngặt, nhưng may mà không ai phát hiện ra. Tướng quân, chẳng lẽ phong thư đó có vấn đề?”

Có vấn đề sao?

Hoa Trước Vũ chắp tay đi đến trước cửa sổ, trong đêm tĩnh lặng, vầng trăng lạnh trên trời, bị tầng mây nặng nề che khuất, tựa như muốn trốn tránh những ưu phiền trên thế gian.

Tuy nàng không dám khẳng định, nhưng lại bỗng nhiên cảm thấy, sự tình có lẽ không hề giống như những gì bọn họ điều tra được. Nàng cảm thấy mây khói đầy trời đang bao phủ khắp xung quanh nàng, làm mờ đi tầm mắt của nàng, làm hỗn loạn trái tim nàng…

Sắp đến giao thừa, trong hoàng cung không khí vui vẻ hòa thuận. Các cung điện đều bắt đầu treo đèn đỏ, trang hoàng rực rỡ, khắp nơi ánh sáng lung linh, huyên náo phù hoa.

Hoa Trước Vũ một mình thả bước bên hồ Liễm Diệm đã đóng thành lớp băng mỏng, vứt hết cảnh náo nhiệt và vui mừng trong hoàng cung ra sau lưng. Dường như cũng chỉ có ở đây mới có thể yên tĩnh một chút.

Đã hai ngày nay nàng không đi hầu hạ ở cung điện của Hoàng Phủ Vô Song, hắn nói không muốn trông thấy nàng, nàng cũng mừng vì được lúc nhàn rỗi. Tiểu ma đầu hiện đang tức giận, nàng đến đó, ngược lại không dưng lại phải chịu phạt. Quan trọng hơn là, gần đây không hiểu vì sao, nàng chẳng có tâm trí đâu mà đi trực.

Đằng xa, trên cây cầu trên hồ Liễm Diệm có ánh đèn di chuyển về phía này, mỗi lúc một gần, ánh sáng mờ mờ từ lồng đèn chiếu sáng lên áo long bào của người đi đầu, một con rồng đen dát vàng như muốn bay lên trời.

Không ngờ, Hoàng Phủ Vô Song lại đến đây. Nàng nghĩ, không biết có nên tránh mặt hắn hay không, dẫu sao thì Hoàng Phủ Vô Song cũng từng nói không muốn gặp nàng. Suy nghĩ vừa dâng lên, nàng liền đi về phía con đường nhỏ ở bên cạnh.

“Nguyên Bảo!” Một tiếng quát lạnh lùng tức giận vang lên, Hoa Trước Vũ vội vàng bước, chậm rãi tiến lại.

“Nô tài không thấy thánh giá đi qua, xin hoàng thượng thứ tội!” Hoa Trước Vũ vội hành lễ quỳ lạy.

“Không trông thấy ư?” Giọng nói của Hoàng Phủ Vô Song từ trên đỉnh đầu âm vang truyền tới, mang theo vài phần chế nhạo và cơn giận đang được kìm nén.

Trong lòng Hoa Trước Vũ lập tức run lên, e là tiểu ma đầu tức giận thật rồi.

“Nô tài còn nhớ hoàng thượng từng nói không muốn trông thấy Nguyên Bảo, cho nên nô tài tránh ra, e rằng hoàng thượng trông thấy nô tài sẽ tức giận.” Hoa Trước Vũ cúi đầu chậm rãi nói, rõ ràng là hắn nói không muốn trông thấy nàng đấy chứ.

Hoàng Phủ Vô Song “hừ” một tiếng cáu kỉnh, lườm Hoa Trước Vũ, đôi môi mỏng mím lại thật chặt, hồi lâu phẩy tay áo nói: “Ngươi thì lại mong là trẫm không muốn gặp ngươi thật đấy.”

Hoa Trước Vũ chau mày, người ta thường nói lòng vua khó đoán, làm bạn với vua như đùa với hổ. Nàng làm theo lời hắn, thế mà hắn vẫn không vừa ý.

Thấy khuôn mặt của thiên tử trẻ tuổi ngày càng u ám, ánh mắt sắc bén mang theo cảm giác dồn nén chăm chăm nhìn nàng, Hoa Trước Vũ chỉ cảm thấy hơi lạnh dần dâng lên ở sống lưng, trong lòng ngầm suy tính, chắc hắn không định ra tay với mình chứ. Người ta nói “Được chim quên ná, được cá quên nơm”. Nàng giúp hắn lên ngôi hoàng đế, hiện giờ, Cơ Phụng Ly cũng bị lật đổ, liệu hắn có…

Vào lúc không khí đang ngày càng căng thẳng như thế, chỉ nghe “phì” một tiếng, Hoàng Phủ Vô Song không nhịn được cười ha hả.

Hoa Trước Vũ ngạc nhiên ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn nhoẻn miệng cười rất vui vẻ, trong lòng lập tức có phần tức giận.

“Tiểu Bảo Nhi, trên chiến trường, ngươi thực sự giống như một con sói khát máu ư? Thực sự dũng mãnh thế sao?”

Lúc này Hoa Trước Vũ mới nhớ ra, câu nói này là lời bình luận của Ôn Uyển về nàng đêm hôm đó. Nàng không nhịn được chau mày, chậm rãi nói: “Trên chiến trường, nếu không dũng mãnh, có thể bị giết bất cứ lúc nào.”

“Nói đúng lắm, Tiểu Bảo Nhi. Thực ra trẫm không tức giận, trẫm đối với ngươi, không biết vì sao không thể nào giận nổi. Được rồi, mấy ngày nữa ngươi lại đến trực nhé. Không có ngươi, trẫm cảm thấy chẳng quen tí nào.” Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi nói.

“Vâng!” Hoa Trước Vũ gật đầu nói.

Hoàng Phủ Vô Song bỗng nhiên phẩy tay áo nói: “Các ngươi lui hết xuống, trẫm và Tiểu Bảo Nhi có chuyện muốn nói.”

Đám nội thị lập tức lui ra xa.

Hoàng Phủ Vô Song đi đến đứng bên cạnh Hoa Trước Vũ, bỗng nhiên hạ giọng hỏi: “Tiểu Bảo Nhi, có câu này trẫm muốn hỏi ngươi từ lâu rồi.”

“Câu gì?” Hoa Trước Vũ có phần ngạc nhiên, Hoàng Phủ Vô Song từ bao giờ đã trở nên ấp úng thế này.

“Trẫm thoáng nghe nói, Tả tướng đối với ngươi rất tốt, không phải ngươi cũng có lòng dạ gì với hắn đấy chứ? Vốn dĩ trẫm không tin, nhưng mấy ngày nay, thấy ngươi hình như tâm trạng không được tốt lắm, có phải là vì chuyện của Tả tướng không?”

“Không phải!” Hoa Trước Vũ trả lời như chém đinh chặt sắt, không hề do dự lấy một khắc, “Hoàng thượng, chuyện này người nghe ai nói vậy, tuyệt đối là lời đồn thổi, định vu oan cho Tiểu Bảo Nhi. Tiểu Bảo Nhi và Cơ Phụng Ly có mối thù không đội trời chung, sao có thể… với hắn. Hơn nữa, Tiểu Bảo Nhi tuy là thái giám nhưng cũng là nam tử. Có kẻ không chịu được việc hoàng thượng ân sủng Tiểu Bảo Nhi, cho nên mới tìm cách ly gián.”

Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy những lời sục sôi căm hận của Hoa Trước Vũ, trong lòng liền thoải mái, nhướng mày, “Tiểu Bảo Nhi, trẫm tin tưởng ngươi, đứng dậy đi, nếu đã không phải vậy, ngày mai, ngươi theo trẫm đến thiên lao một chuyến. Có con sói nhỏ là ngươi bảo vệ, trẫm không phải sợ nữa! Đi, theo trẫm về cung thôi!”

Hoa Trước Vũ nghe thấy thế sắc mặt trở nên gượng gạo, cười nhạt, chậm rãi đi theo Hoàng Phủ Vô Song.

Thiên lao của bộ Hình là nhà lao được canh giữ nghiêm ngặt nhất ở kinh sư, nghe nói, cho dù một con côn trùng bay vào đây, cũng đừng hòng bay ra ngoài được.

Vừa bước vào đại lao bộ Hình, liền cảm thấy làn hơi lạnh lùng u ám vây quanh. Trên con đường dài, ánh lên mấy ngọn đèn dầu mờ ảo, ánh đèn u ám, đung đưa như ma quỷ. Cho dù ngoài kia là ban ngày ban mặt, nhưng trong này tựa như địa ngục. Có lẽ cũng là vì đã bắt giam Cơ Phụng Ly, nên nơi đây càng được canh phòng cẩn mật.

Quan viên bộ Hình trông coi nhà giam hiển nhiên không ngờ hôm nay Hoàng Phủ Vô Song lại đến đây, sợ đến mức run rẩy ra lệnh cho ngục tốt trong nhà lao cứ mười thước lại cắm một ngọn đuốc trên thông đạo. Con đường lập tức sáng bừng lên.

Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng “hừ” một tiếng, men theo con đường chắp tay tiến lên, Hoa Trước Vũ theo sát sau lưng hắn.

Ánh sáng từ ngọn đuốc, chiếu lên vẻ lạnh lùng thâm nghiêm của bức tường đá. Nơi đây quanh năm không rõ ngày đêm, càng lạnh lẽo hơn so với nhà giam thông thường, so với viện Nội Trừng mà ngày trước Hoa Trước Vũ và Hoàng Phủ Vô Song từng ở càng hoàn toàn khác biệt. Dọc đường, cánh mũi xộc lên đầy mùi tanh hôi thối rữa, khiến người ta gần như phát buồn nôn.

Cuối cùng, đi đến trước một phòng giam, xuyên qua khung cửa sổ nặng nề bằng sắt, mượn ánh đuốc từ con đường, thấp thoáng có thể thấy có một người đang nằm trên chiếc giường đá trong góc tường nhà lao.

“Mở cửa ra.” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng ra lệnh.

Quan coi ngục vội đi lấy chìa khóa, mở cánh cửa sắt nặng nề ra, Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi bước vào, Hoa Trước Vũ theo sau hắn.

Ánh sáng từ chiếc đèn lồng, chiếu lên chiếc giường đá ở góc tường.

Chỉ thấy Cơ Phụng Ly mặc quần áo tù nằm trên giường đá, trên người đeo một sợi xích vàng nhỏ. Ánh mắt Hoa Trước Vũ nhìn một lượt sợi xích, mới trông thấy sợi dây khóa chặt tứ chi của hắn, hơn nữa còn xuyên qua xương bả vai, sau cùng đóng vào huyệt Đản Trung trước ngực.

Huyệt Đản Trung là huyệt đạo quan trọng của người luyện võ tu luyện nội công, dùng để khởi khí vận khí, một khi bị phong bế, chân khí toàn thân sẽ tắc nghẽn, bất luận là cao thủ nội công cao cường đến đâu, cũng đành mặc cho kẻ khác chém giết. Hơn nữa, nếu huyệt này bị kẻ khác đánh trúng một quyền sẽ bị thương ngay, càng khỏi nói đến việc bị đao kiếm đâm vào.

Đóng vào huyệt Đản Trung, là phong bế nội công; lại khóa xương bả vai, là hạn chế ngoại công. Võ công cái thế của hắn, đã hoàn toàn không sử dụng được nữa. Cơ Phụng Ly hiện giờ, chẳng khác nào một phế nhân.

Người trên giang hồ luyện võ cả đời, công lực toàn thân nếu bị hủy mất, so với việc bị giết còn đau khổ hơn. Nếu không phải là thù oán cực kỳ sâu nặng, hiếm khi có ai lại ra tay độc địa như vậy.

Hoa Trước Vũ chưa từng ngờ rằng, Hoàng Phủ Vô Song lại tàn ác vô tình đến thế. Nàng vẫn còn nhớ, ngày trước khi mình mới vào cung, xem cờ có thể biết người, hắn sát phạt tinh diệu, quyết đoán hành động như sấm chớp, tấm lòng rộng mở, cực kì có khí phách, sau này sẽ là nhất đại minh quân. Nàng vốn định khen Hoàng Phủ Vô Song, không ngờ hắn lại dùng chiêu số của Cơ Phụng Ly, cho nên, một phen khen ngợi của nàng lại thành ra khen Cơ Phụng Ly, cho nên. Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy thế, lộ vẻ bạo ngược nhặt một quân cờ lên, đảo lộn cả thế giằng co trên bàn cờ, lạnh lùng cười nói: “Mặc ngươi kỳ nghệ cao siêu đến đâu, cũng không tránh được một đòn trí mạng của ta.”

Từ lúc đó, Hoa Trước Vũ đã biết, Hoàng Phủ Vô Song hận Cơ Phụng Ly. Hiện giờ, đây chính là một đòn trí mạng của hắn sao?

Hắn đối phó với Cơ Phụng Ly như thế, hiển nhiên đã biết Cơ Phụng Ly võ công cực kỳ cao siêu.

Giây phút này, Hoa Trước Vũ cũng đột nhiên hiểu ra, vì sao ngày trước Cơ Phụng Ly phải che giấu võ công của mình, có lẽ, từ lâu hắn đã nghĩ đến việc mình sẽ có ngày hôm nay, cho nên mới che giấu võ công, để chừa cho mình một con đường thoát, đề phòng sau khi bị bắt, đối thủ phong tỏa nội công võ lực của hắn. Như thế có lẽ hắn sẽ có cơ hội trốn thoát. Có thể nói, Cơ Phụng Ly quả thực suy tính rất chu toàn.

Nếu hắn không cứu nàng trên chiến trường, sẽ không để lộ võ công, như thế có lẽ hiện giờ hắn sẽ không thành ra thế này. Kể ra, tình cảnh trước mắt của hắn, ít nhiều cũng có liên quan tới nàng.

Nghĩ như thế, ánh mắt Hoa Trước Vũ lướt một vòng trên người Cơ Phụng Ly, bỗng nhiên không biết nhìn về đâu. Khắp người hắn từ trên xuống dưới, thê thảm không nỡ nhìn vào. Trên bộ quần áo tù vằn vện toàn là vết máu, chiếc cùm dưới chân trong bóng tối lóe lên màu sắt xanh lè.

Ánh sáng ấy tựa như mũi kim, trong khoảnh khắc, khiến đôi mắt Hoa Trước Vũ trở nên đau đớn.

Hoa Trước Vũ vội đưa mắt ra chỗ khác, nhìn vào một điểm trong góc tường.

Trong nhà lao yên lặng như cái chết, nàng dường như có thể nghe thấy hơi thở của mình dần trở nên gấp gáp, có một cảm giác kì lạ, dường như là đau đớn, lại dường như buồn bã, từ đáy tim dâng lên từng chút từng chút một.

Không muốn nhìn, nhưng sau cùng vẫn không nhịn được, qua một chốc, nàng lại đưa mắt chậm rãi quay lại.

Ánh sáng yếu ớt mờ ảo trong phòng từ từ chuyển động. Cơ Phụng Ly nằm nghiêng trên giường đá không động đậy, mái tóc dài rối tung buông xõa, che đi nửa khuôn mặt.

“Cơ Phụng Ly, hoàng thượng đến thăm ngươi đó. Còn không đứng dậy kiến giá!” Quan coi ngục lạnh lùng quát, khí thế kinh người, nếu là Tả tướng ngày trước, e rằng hắn tuyệt đối không dám quát mắng thế này.

Cơ Phụng Ly đang nằm trên giường khẽ ngước hàng mi dài, từ từ mở mắt ra, để lộ đôi mắt tuyệt đẹp. Hiện giờ, toàn thân hắn, dường như chỉ có đôi mắt là có thể để người ta nhìn vào.

Hắn chậm rãi nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn mĩ không tì vết ngày trước phải chiếu dưới ánh sáng mờ ảo, xanh xao vô cùng. Trên trán lấm tấm mồ hôi, dường như không chịu đựng được cơn đau kịch liệt. Ánh mắt hắn bình thản lướt qua Hoàng Phủ Vô Song, khóe môi chậm rãi nở một nụ cười, “Hóa ra là hoàng thượng giá lâm, ta đã nói mà, mấy ngày hôm nay chẳng ai dám đến đây, hoàng thượng giá lâm, xin thứ cho Cơ mỗ không thể hành lễ được.”

Hắn chậm rãi cử động cánh tay, gông cùm trên người lập tức kêu kèn kẹt, đó là tiếng gông cùm va vào nhau, cũng là tiếng gông cùm và xương cốt mài vào nhau. Hoa Trước Vũ nghe thấy thế, cảm thấy xương bả vai mình dường như cũng bắt đầu đau. Có điều, ngoại trừ đầu mày hơi chau, trán vã mồ hôi, Cơ Phụng Ly vẫn giữ nụ cười phong hoa vô song trên môi, tựa như tấm thân máu thịt của mình chỉ là khúc gỗ.

“Ồ? Hóa ra Bảo công công cũng đến.” Giọng nói của Cơ Phụng Ly, dịu dàng như làn gió vang lên.

Hoa Trước Vũ quay mặt lại một cách khó khăn, ánh mắt nhìn chăm chú vào nụ cười trên khóe môi Cơ Phụng Ly, nụ cười chế giễu như thể chẳng thèm quan tâm. Hắn dường như đã đoán ra từ lâu chắc chắn Hoa Trước Vũ sẽ theo Hoàng Phủ Vô Song đến, đôi mắt nheo lại, nhìn Hoa Trước Vũ như cười như không, “Bộ dạng Cơ mỗ bây giờ, không biết có khiến Bảo công công cực kỳ hài lòng không?”

Ngữ khí của hắn, lạnh lùng chưa từng thấy, chẳng còn đâu vẻ nhẹ nhàng ngày trước khi hắn khẽ gọi nàng là “Bảo Nhi” nữa.

Toàn thân hắn tỏ vẻ xa cách, mang hàm ý cự tuyệt người khác tránh xa ngoài ngàn dặm, khiến người ta bỗng nảy sinh lòng sợ hãi.

Hoa Trước Vũ chỉ thấy hơi thở trong lồng ngực như ngừng lại, nắm chặt quyền, chậm rãi nở một nụ cười, thong thả nói: “Đúng thế, có thể trông thấy Tả tướng đại nhân cũng có ngày hôm nay, ta đương nhiên vui vẻ vô cùng.”

Mục đích của nàng cuối cùng đã đạt được, nhưng vì sao, trái tim nàng lại chua xót vạn phần, dường như có kiến bò qua, không ngừng cắn xé trong tim?

Cơ Phụng Ly đột nhiên ngửa đầu cười lớn, Hoa Trước Vũ chưa từng thấy Cơ Phụng Ly cười lớn bao giờ, nụ cười của hắn cực kì xán lạn, tựa như đóa hoa quỳnh dưới màn đêm đột nhiên nở rộ, tuyệt mĩ vô cùng, dường như muốn gợi lên vẻ kiều mị của màn đêm, và trong sáng của ánh trăng.

Hoàng Phủ Vô Song có phần tức giận, lạnh lùng nói: “Cơ Phụng Ly, ngươi cười cái gì?”

Cơ Phụng Ly ngừng cười, chau mày, nheo mắt chậm rãi nói: “Không có gì, tự cười mình thôi.”

Sắc mặt Hoàng Phủ Vô Song hơi sầm xuống, chắp tay đi đến trước mặt Cơ Phụng Ly, nheo mắt nói: “Tiểu Bảo Nhi, Tả tướng đại nhân hình như vẫn chưa thi lễ với trẫm, ngươi qua giúp hắn đi.”

Hoa Trước Vũ chợt run lên trong lòng, biết Hoàng Phủ Vô Song sẽ giày vò hạ nhục Cơ Phụng Ly, nhưng không ngờ hắn lại sai nàng động thủ. Nàng cố gắng đè nén những cảm xúc đang cuộn dâng trong lòng, chậm rãi bước qua.

Cơ Phụng Ly nghiêng đầu nhìn Hoa Trước Vũ đang từng bước tiến lại, đôi mắt phượng khẽ nheo, lạnh lùng chăm chú nhìn nàng. Bị ánh mắt như thế nhìn vào, Hoa Trước Vũ chỉ cảm thấy hàn ý từ từ dâng lên trong tim.

Nàng đi đến trước mặt hắn, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, giơ tay nắm lấy vạt áo trước ngực hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, ở cự ly gần như thế, tâm trạng của đối phương đều có thể thấy rõ.

Tướng mạo của Cơ Phụng Ly vốn dĩ tuấn mĩ cao nhã, đôi mắt phượng được che phủ bởi hàng mi dài, thâm sâu như giấc mộng. Hoa Trước Vũ nhìn vào đôi mắt thâm u đó, có chút thất thần. Đôi mắt sâu không thấy đáy kia tựa như đang dâng tràn một thứ sức mạnh, trong khoảnh khắc sắp sửa hút nàng vào trong.

“Tiểu Bảo Nhi…” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng “hừ” một tiếng.

Hoa Trước Vũ tập trung tinh thần, lạnh lùng tàn nhẫn nói: “Cơ Phụng Ly, ngươi cũng có ngày hôm nay ư? Thật là hả lòng hả dạ quá!”

Nàng đột nhiên quăng mạnh một cái, Cơ Phụng Ly đã ngã lộn từ trên giường đá xuống.

Gông cùm trên tay kêu loạt xoạt, sợi xích vừa bị kéo, Cơ Phụng Ly không chịu nổi nỗi đau gãy xương đứt gân. Hắn thở hắt ra một hơi, trên trán vã mồ hôi. Hắn nằm dưới đất, nhìn Hoa Trước Vũ, không chớp mắt lấy một lần.

“Được… được…” Hắn lườm Hoa Trước Vũ, ánh mắt trong khoảnh khắc trầm tĩnh như hồ nước chết.

Hoa Trước Vũ đón cái nhìn của Cơ Phụng Ly, khóe môi vẫn nở nụ cười tàn nhẫn.

Trước ngực Cơ Phụng Ly chợt động, khóe môi ứa ra một dòng máu đỏ kinh hoàng, trên xương bả vai máu cũng rỉ ra.

Hoa Trước Vũ chậm rãi đi đến, kéo cổ áo sau gáy hắn, nhấc hắn từ dưới đất lên. Vào khoảnh khắc lại gần hắn, mùi máu tanh nhàn nhạt đó, tiếng xích sắt mài vào nhau đó, khiến trước mắt nàng trở nên hoảng loạn, sâu thẳm trong tim, tựa như có một lưỡi dao đang không ngừng đảo lộn, nỗi đau như thể vỡ òa. Nỗi đau ấy khiến Hoa Trước Vũ hoa mày chóng mặt, nàng không biết từ bao giờ mình đã trở nên yếu đuối như thế, nhìn thấy máu là không chịu được.

“Tiểu Bảo Nhi, ngươi sao thế?” Hoàng Phủ Vô Song nhìn chăm chăm vào sắc mặt trắng bệch của Hoa Trước Vũ, lo lắng hỏi. Thanh âm cực kì dịu dàng, người ngoài nghe vào, thực là tình sâu ý nặng.

Hoa Trước Vũ chống một tay lên tường, một tay đỡ trước ngực, khẽ nói: “Nhà lao này tanh hôi quá.”

Bên cạnh vang lên giọng nói cợt nhả của Cơ Phụng Ly: “Sao thế, Bảo công công đã quen thấy máu tanh mà cũng có ngày bị máu làm cho chết khiếp ư?”

“Hoàng thượng, trong này bí quá, nô tài muốn ra ngoài hít thở.” Hoa Trước Vũ khẽ nói.

Hoàng Phủ Vô Song chau mày nói: “Được, cho phép ngươi, nếu Tiểu Bảo Nhi không thoải mái, thì trẫm sẽ theo ngươi về.”

“Các ngươi canh giữ cho cẩn thận. Nếu xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ lấy đầu các ngươi!” Hoàng Phủ Vô Song ra lệnh âm hiểm, quay người dìu Hoa Trước Vũ chậm rãi men theo thông đạo đi ra ngoài.

“Hoàng thượng, không cần đâu! Nô tài tự mình đi được!” Hoa Trước Vũ chau mày nói, tránh né sự dìu đỡ của Hoàng Phủ Vô Song.

“Trẫm cứ muốn dìu đấy!” Hoàng Phủ Vô Song bắt đầu giở tính trẻ con, cố chấp nói.

Hoa Trước Vũ khẽ than một tiếng, thoáng nghe thấy cánh cửa sát phòng giam sau lưng “ầm” một tiếng đã bị đóng vào, tiếng động đó khiến trái tim nàng khẽ run lên. Nàng để mặc cho Hoàng Phủ Vô Song dìu, đi ra ngoài như thể mộng du.

Cơ Phụng Ly nằm nghiêng dưới đất, nhìn Hoa Trước Vũ và Hoàng Phủ Vô Song men theo thông đạo đi ra xa, mãi cho đến khi cánh cổng sắt bị đóng lại, nụ cười vẫn giữ trên khóe môi từ từ tắt ngấm, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.

Khi vào nhà lao vẫn là hoàng hôn, khi bước ra bóng đêm đã phủ xuống.

Hoàng Phủ Vô Song lên xe ngựa, Hoa Trước Vũ cưỡi ngựa theo hầu một bên. Lần này Hoàng Phủ Vô Song mặc thường phục ra khỏi cung, vì thế không phô trương, cấm vệ quân theo hầu cũng không nhiều, nhưng ai nấy đều là cao thủ.

Đoàn người ra khỏi địa phận thiên lao bộ Hình, trong khoảnh khắc liền đến phố lớn Chu Thước phồn hoa. Sắp sửa giao thừa, chợ đêm trên phố cực kỳ náo nhiệt, khắp nơi đèn đuốc huy hoàng, đàn sáo âm vang. Bách tính Vũ Đô không biết những biến đổi của triều đình, đều đang đắm chìm trong niềm vui năm mới.

Chậm rãi đi giữa dòng người đông đúc trên phố lớn, mỗi gương mặt đi tới dường như đều mang nụ cười hân hoan, nhưng trước mắt Hoa Trước Vũ, chỉ hiện lên cảnh thâm nghiêm đáng sợ ở nhà giam.

Nàng có phần mơ hồ hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy, có lẽ mình không nên hận. Hận, chỉ khiến trái tim nàng trở nên nặng nề, trở nên lạnh lùng, trở nên vô tình, trở nên không rõ thị phi…

Đêm hôm đó, Hoa Trước Vũ không dẫn theo An, một mình lặng lẽ ra khỏi cung đến căn nhà trong ngõ An Hòa.

Bình đang đọc sách, nghe thấy tiếng động, vội ngẩng đầu lên, trông thấy là Hoa Trước Vũ, trong đôi mắt đen lóe lên một tia vui mừng, dịu giọng nói: “Đêm khuya đường trơn, sao tướng quân lại đích thân đến đây, có chuyện gì có thể sai thám tử đưa tin mà.”

Hoa Trước Vũ nhanh chân đi đến trước mặt cậu ta, nhìn quanh một vòng, hỏi: “Khang đâu?”

“Ở trong nhà nghỉ ngơi.” Bình đặt quyển sách trong tay xuống, vào nhà lôi Khang ra.

Khang đang ngủ, đột nhiên bị Bình gọi dậy cực kỳ khó chịu, nhưng trông thấy Hoa Trước Vũ, đôi mắt đen lập tức phát sáng, “Tướng quân đến đấy à?”

Hoa Trước Vũ chậm rãi gật đầu, hỏi “Bình, quân cô nhi đã chiêu tập đủ chưa?”

Bình gật đầu.

“Nhiệm vụ hôm nay ta giao cho hai cậu, không được cho bất kì ai biết, kể cả An và Thái ở trong cung. Bình, cậu nhanh chóng sai người đi Đông Chiếu một phen, xem binh mã của Thái có phải của Dực vương không. Khang, cậu đích thân đi Lương Châu một chuyến, ngày trước ta chôn thi thể của hầu gia ở nơi đồng hoang, định đợi đến khi báo được đại thù sẽ dọn về. Cậu thay ta đi một chuyến, đem hài cốt của hầu gia tạm thời chuyển vào Lương Châu. Phải nhớ, xương tay phải của hầu gia đã gãy, đừng có tìm nhầm.”

Hai người ngạc nhiên gật đầu, Khang nghi hoặc hỏi: “Tướng quân, vì sao bây giờ phải đi làm những việc này?”

“Không chỉ những việc này đâu, còn có rất nhiều việc khác phải làm. Bình, cậu ở lại đây, sai người bí mật tìm kiếm phu nhân chưa cưới của Tả tướng. Nhớ lấy, một khi có tin tức của nàng ấy, phải lập tức báo cho ta.” Hoa Trước Vũ ra lệnh với sắc mặt nghiêm trọng.

“Tướng quân, vì sao lại dùng quân cô nhi, sao không để An ngầm dẫn cấm vệ quân đi điều tra? Như thế cũng không sợ quân cô nhi bị bại lộ.” Khang nghi hoặc hỏi.

Hoa Trước Vũ lắc đầu: “Cấm vệ quân tuy không sợ lộ, nhưng mục tiêu quá lớn, hơn nữa…”

Bình nghe Hoa Trước Vũ sắp xếp, khẽ chau đôi mày, thở ra một hơi, “Tướng quân, huynh đang nghi ngờ sự tình không giống như những gì chúng ta điều tra được, mà…”

Hoa Trước Vũ chậm rãi gật đầu, “Bình, những ngày tới, ta sẽ ngầm cài cắm vài người của quân cô nhi vào trong cung, hiện giờ trong triều đình, ta cũng đã mua chuộc được mấy viên quan làm việc, có chuyện cũng dễ dàng hơn. Nhớ lấy, sau này, ngoại trừ người của An đến truyền tin cho cậu, sẽ còn có cả quân cô nhi do ta phải đến nữa.”

Hai người đồng loạt gật đầu, Hoa Trước Vũ lại dặn thêm một số chuyện khác, thấy đêm đã khuya, liền quay trở lại hoàng cung.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện