Chương 49: Quyến luyến không rời

Đêm tàn trong hoàng cung, chỉ có tiếng mưa rả rích, như khóc như than.

Hoa Trước Vũ dùng xong cơm tối, Lộng Ngọc sai cung nữ thu dọn bát đĩa, pha cho nàng một chén trà rồi lui ra ngoài. Đêm nay Cơ Phụng Ly không đến, ngày thường dù bận tới đâu, chàng cũng sẽ đến dùng cơm tối với nàng.

Nàng tựa nghiêng trên chiếc giường bên cửa sổ, tay cầm chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm, gió đêm xuyên qua khe hở trên cửa sổ luồn vào, lướt qua bờ vai, thổi bay mái tóc.

Thấp thoáng có tiếng sáo du dương vọng lại, xen lẫn trong tiếng mưa, hư vô xa vời đến thế, cực kì không giống như là thật. Hoa Trước Vũ nghiêng tai lắng nghe, lại dường như không thấy nữa. Nàng nghi ngờ mình đã nghe nhầm, bàn tay cầm chén trà càng chặt hơn, khoé môi nở một nụ cười xa xăm.

Nàng đứng dậy đặt chén trà xuống, vừa định thổi nến, sáo ngoài cửa sổ lại thấp thoáng vang lên. Trong lòng nàng khẽ run, nhanh chân đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra xem. Tiếng sáo xen lẫntiếng gió thổi mưa rơi ùa tới, giọt mưa bay đến bên vai, mang theo cái lạnh ngấm vào.

Tiếng sáo miên man không dứt vây quanh nàng, len lỏi vào trong trái tim nàng.

“Nhược Thuỷ”, khúc nhạc mà Cơ Phụng Ly sáng tác.

Đất trời vạn vật, tiếng gió mưa, tựa như đềulặng thinh trong tiếng sáo.

Bên ngoài mưa phủ mênh mang, xuyên qua ánh sáng từ trong cửa sổ hắt ra ngoài, Hoa Trước Vũ trông thấy dưới một gốc cây đào không xa, một bóng hình lặng lẽ đứng ở đó, hai tay cầm sáo.

Cách một màn mưa mênh mang và làn sương mờ ảo, tuy không trông rõ khuôn mặt chàng, nhưng nàng dường như có thể cảm nhận được ánh mắt si mê quyến luyến của chàng. Nàng đóng cửa sổ, nhanh chân mở cửa gỗ, quên cả cầm ô, nhanh chóng đi ra ngoài.

Đợi đến khi nàng chạy đến dưới gốc cây đào, người vừa rồi còn đứng đó đã co ro dựa vào thân cây, run rẩy tựa như cực kỳ đau đớn.

Trong lòng Hoa Trước Vũ như bị một chuỳ giáng xuống, vô cùng hoảng hốt, nàng nhấc váy nhanh chân chạy về phía chàng, chiếc trâm ngọc trên tóc rơi xuống đất, mái tóc dài như mây xoã ra, dường như nàng cũng không biết.

“Phụng Ly, chàng làm sao thế?” Nàng kinh hãi cúi người hỏi, giơ tay sờ lên má chàng, nước mưa theo cằm chàng rơi trên đầu ngón tay, ướt đẫm mà lạnh giá.

“Bảo Nhi, ta lạnh quá!” Cơ Phụng Ly khẽ nói, ôm vai run lên cầm cập.

Trái tim Hoa Trước Vũ đau quặn lại, nàng ôm eo chàng, dìu chàng đứng dậy từ dưới đất, đỡ chàng chậm rãi đi vào trong nhà. Đặt chàng nằm trên giường xong, nàng quay người đóng cửa, ngăn toàn bộ những gió mưa thê thảm ởbên ngoài.

Vào trong phòng, dưới ánh nến sáng trưng, Hoa Trước Vũ mới phát hiện ra, trên mặt Cơ Phụng Ly trắng bệch, ngay cả đôi môi cũng nhợt nhạt vô cùng.

“Rốt cuộc chàng đã đứng dưới mưa bao lâu, sao lại ướt thành thế này?” Nàng nắm tay chàng thật chặt, nhưng lại cảm thấy tay chàng càng run lên mạnh hơn, càng lạnh giá hơn.

Hoa Trước Vũ cảm thấy không đúng, sao chàng có thể vì dầm mưa mà trở nên lạnh thế này được, nàng sờ lên trán chàng, không hề nóng. Nhưng chàng vẫn run rẩy toàn thân, tựa như không kìm nén được cơn đau.

“Chàng phát bệnh ư?” Khi nàng mới vào cung, Cơ Phụng Ly bị tổn thương kỳ kinh bát mạch, trong lúc hôn mê cũng từng vì đau quá mà run lên. Lần trước phát bệnh, chính nàng đã chăm sóc chàng. Biết được nguyên nhân căn bệnh, nàng cũng đỡ lo phần nào. Nàng lấy một chiếc khăn nhung khô từ trong tủ ra, lau khô mái tóc ướt sũng cho chàng. Lại cởi chiếc áo ngoài ướt sũng của chàng ra, ném xuống dưới đất.

Cơ Phụng Ly dường như đã lạnh đến mức mất hết cả ý thức, nhắm mắt lại, chỉ biết run lên cầm cập. Nàng lấy một chiếc áo ngoài của nam từ trong tủ ra, đây cũng là chiếc áo mà nàng tuỳ tiện mua ở cửa hàng quần áo lần trước khi ra khỏi cung. Khi đó không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mua một bộ quần áo đàn ông. Nàng nhìn chàng nằm trên giường, nhất thời không biết làm thế nào.

“Lạnh… lạnh… ” Cơ Phụng Ly lẩm bẩm, đôi mày chau lại đau đớn.

Trái tim Hoa Trước Vũ lập tức đau quặn lại, đã đến lúc nào rồi, nàng lại còn xấu hổ. Nàng giơ ngón tay, run rẩy đặt lên thân hình lạnh như băng của chàng, không hơi sức đâu đi cởi nút áo của chàng nữa, nàng nhắm mắt lại, vận nội lực, xé áo trên người chàng ra. Chiếc áo trong màu trắng ngà lập tức rơi xuống từ trên người chàng như đóa hoa nở. Nàng nhanh chóng khoác chiếc áo sạch sẽ lên người chàng, nhưng chàng lại thừa cơ giơ hai tay ra, ôm chặt nàng vào lòng, ôm rất chặt, tựa như muốn tìm hơi ấm từ trên người nàng.

“Phụng Ly, Phụng Ly, chàng sao thế, đã đỡchút nào chưa?” Hoa Trước Vũ lo lắng kêu lên, nhưng chàng vẫn không chịu buông tay, tựa như đã ôm được cái lò sưởi.

Đôi môi lạnh giá bỗng nhiên dán lên môi nàng, tựa như muốn tìm hơi ấm từ trong miệng nàng, hôn nàng một cách vội vã. Rõ ràng là đôimôi lạnh giá, nhưng lại khiến nàng cảm thấynóng rực như ngọn lửa.

Nàng cẩn thận đẩy chàng ra, chàng bỗng nhiên buông thân hình nàng, nằm trên giường, run rẩy đau đớn. Nàng tiến lên ôm chàng vào lòng, hơi lạnh trên người chàng dường như xuyên qua quần áo ngấm vào da thịt nàng.

Trong lòng nàng hoang mang, đứng dậy định đi tìm thái y, thì Cơ Phụng Ly lại lẩm bẩm nói: “Rượu… rượu… ”

Hoa Trước Vũ đột nhiên nhớ ra, lần trước thái y đã cho chàng uống rượu để giữ ấm. Nàng vội lấy một bình rượu tới, rót vào trong chén, giữ lấy cằm chàng, rót rượu vào trong miệng chàng. Cơ Phụng Ly ho liên tiếp vài tiếng, rượu vừa uống vào lại nôn hết ra.

Hoa Trước Vũ chỉ đành uống một ngụm rượu lớn, ngậm trong miệng, cúi người hôn lên môi chàng. Lần trước ở Tuyên Châu nàng mớm thuốc, lần này là mớm rượu.

Có điều, lần này Cơ Phụng Ly không ngoan ngoãn như lần trước, lần nào cũng thừa cơ hôn nàng, đến sau cùng, nàng cũng không rõ, rượu rốt cuộc rót vào miệng chàng hay ở trong miệng nàng. Tóm lại, nàng cảm thấy hơi say, trước mắt tựa như có vô số những đoá hoa khoe sắc dưới màn đêm.

“Ly, chàng còn lạnh không?” Nàng đặt bình rượu xuống, lên giường ôm lấy Cơ Phụng Ly, thân hình kề sát thân hình chàng, muốn ủ ấm cho chàng.

Cơ Phụng Ly lật người đè lên trên nàng, hơi thở dần trở nên gấp gáp, đôi mắt khẽ nheo nhìn vào hai mắt Hoa Trước Vũ, mọi thứ cảm xúc khuấy động bên trong, tựa như con thú bị giam cầm, muốn được giải thoát mà không xong, trong thanh âm xen lẫn sự đau đớn.

“Bảo Nhi, nàng lấy ta nhé?” Chàng hỏi.

“Được!” Nàng đáp không do dự. Không phải vì uống rượu hơi say, mà nàng thực sự bằng lòng lấy chàng.

“Bảo Nhi, nàng nói thật không? Không được phép hối hận… bởi vì, ta sẽ coi là thật!” Vừa dứt lời, đôi môi đã đặt xuống, chiếm lấy hơi thở của nàng, nụ hôn mãnh liệt tựa như cơn sóng trào dâng, nuốt chửng lấy nàng, vùi lấp nàng…

Hương hoa và hương rượu tràn ngập trong phòng, không khí bỗng nhiên thay đổi.

Thân thể hai người kề sát vào nhau, không có lấy một khe hở, tựa như sinh ra vốn chỉ là một người, là ông trời cố tình chia tách, mà giờ đây, hai người cuối cùng đã tìm lại được nhau.

Chàng chiếm lấy hơi thở của nàng, khiến ý thức của nàng từ chỗ cuồng loạn trở nên hoàn toàn mất kiểm soát. Nàng bị chàng hôn đến mức đỏ cả đôi môi, đỏ cả mặt, thân hình cũng dần nóng rực lên, có một thứ tình cảm và khát vọng xa lạ dâng lên. Quần áo trên người không biết đã được cởi ra từ lúc nào, nàng cảm thấy hơi lạnh, giơ tay ôm chàng chặt hơn. Thân hình chàng đã không còn lạnh nữa, dần dần lấy lại hơi ấm.

“Bảo Nhi, ta muốn nàng!” Chàng khẽ thở dốc thì thầm, cúi đầu nhìn nàng, sâu trong đôi mắt phượng màu đen chói loá, nhưng lại tựa như có ngọn lửa cuồng nhiệt thiêu đốt. Thế gian cho dù có ngàn loại phong tình, vạn kiểu hương thơm, nhưng có thể khiến chàng rung động, chỉ có một mình nàng. Dẫu có ba ngàn dòng nước, chàng cũng chỉ chọn một gáo là nàng để uống mà thôi.

Trong lòng Hoa Trước Vũ hoảng hốt, nàng không hiểu làm thế nào mà sự tình lại phát triển đến mức này, chàng chỉ bị lạnh, còn nàng cũng chỉ muốn ủ ấm cho chàng. Nhưng hiện giờ, chàng lại nói là muốn nàng.

Thân hình nam tử thuần hậu cường tráng từng tấc từng tấc một dán chặt vào nàng, đôimắt sâu thẳm đen nhánh chăm chú khoá chặtlấy nàng, khí thế sắc bén như đao kiếm bao phủquanh nàng, mọi thứ đều khiến trong tim nàng dâng lên một cảm giác run rẩy khiếp sợ. Nàngnhớ lại lần đó, trong lòng càng cảm thấy bất an.

Hoa Trước Vũ im lặng hồi lâu, khiến đôi mắt Cơ Phụng Ly loé lên một vẻ u ám.

“Phụng Ly, thiếp… ” nàng vừa mở miệng, nụ hôn của chàng đã đặt xuống, “Bảo Nhi, đừng từ chối ta, đừng!” Chàng lẩm bẩm.

“Ừ!” Hoa Trước Vũ khẽ đáp.

Nụ hôn của Cơ Phụng Ly như những giọt mưa rơi trên làn da trắng như tuyết của nàng. Chàng kìm nén đã lâu, vì thế động tác cực kỳ thành thục, hoàn toàn không cho phép nàng phản kháng.

Nơi nụ hôn đưa đến, trên làn da trắng trẻo của nàng liền nở một đoá hoa. Khi toàn thân nàng đã được chàng hôn đến lúc dần dần thoải mái, cũng từ từ hé nở như một đoá hoa, thanh âm thuần hậu của chàng khẽ vang lên bên tai nàng: “Bảo Nhi, ta yêu nàng.”

Khoảnh khắc sau đó, nàng cảm thấy bản thân mình bị đánh vỡ, sau đó lại cảm thấy mình được lấp đầy, sau cùng lại thấy mình được nhào nặn lại. Bởi lẽ nàng không còn là nàng, chàng cũng không còn là chàng nữa, hai người đã hoàn toàn hoà hợp, trong chàng có thiếp, trong thiếp có chàng, từ nay, mãi chẳng rời xa.

Bên tai, là tiếng nói của chàng, đang gọi tên nàng, từng tiếng nối tiếp nhau, thì thầm, thương yêu, đầy khát vọng…

Ngoài cửa sổ gió sầu mưa lạnh, trong phòng tơ hồng trướng ấm.

Đêm nay, trong những tình cảm mãnh liệt triền miên, nàng quên đi tất cả những nỗi đau thương, những chuyện u buồn.

Đêm nay, trong thế giới của nàng chỉ tồn tại duy nhất một người, đó chính là Cơ Phụng Ly.

Tiếng chim hót lanh lảnh đánh thức Hoa Trước Vũ từ trong giấc mộng, nàng mở mắt ra, bầu trời ngoài cửa sổ trong xanh, mưa đã ngừng rơi. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, ấm áp rọi trên trướng, khiến trái tim nàng cũng theo đó mà được thắp sáng.

Nàng muốn ngồi dậy, chỉ thấy toàn thân tê mỏi đau đớn, không chịu được lại nằm xuống. Những cảnh tượng đêm hôm qua, trong khoảnh khắc nhanh như chớp dâng lên trong trí óc, khuôn mặt ngọc lập tức đỏ bừng, không ngờ nàng lại cùng chàng quấn quýt suốt một đêm.

Hoá ra, yêu một người, chính là giao phó cả thể xác và trái tim, tựa như keo sơn gắn bó, tự nhiên là thế, đẹp đẽ là thế.

Hoa Trước Vũ nằm thêm một lúc, liền nén đau mặc quần áo xuống giường. Ánh mắt nhìn qua tấm chăn gấm thêu hoa, trái tim hơi chùng xuống, tối hôm qua không phải lần đầu tiên của nàng, trên chăn không hề có dấu đỏ. Cơ Phụng Ly không hề hay biết đêm hôm đó người trong quân doanh là nàng, không biết khi chàng nhìn thấy tấm chăn sạch sẽ này trong lòng sẽ nghĩ thế nào? Đêm nay nàng phải trừng phạt chàng một hồi rồi sẽ nói cho chàng biết.

Lộng Ngọc bưng bữa sáng vào, nhìn nàng cười trêu ghẹo: “Trước khi đi vương gia đã dặn, bảo vương phi ngủ thêm một lát, sao người dậy sớm thế?”

“Vương phi gì hả, không được xưng hô như thế!” Hoa Trước Vũ khẽ lên tiếng sửa, hiển nhiên cô bé này đã biết hết rồi.

Lộng Ngọc cười hi hi nói: “Vậy được, không gọi thì không gọi, dù sao cũng chỉ ba ngày nữa thôi mà!”

“Ba ngày? Thế là có ý gì?” Hoa Trước Vũ hơi ngẩn ra, hỏi.

Lộng Ngọc mím môi cười nói: “Cô nươngcòn chưa biết phải không, vương gia đã sai bộ Lễ chuẩn bị đại hôn rồi. Ba ngày sau, cho dù côkhông cho nô tỳ gọi là vương phi cũng không được nữa đâu.”

“Đại hôn? Lộng Ngọc, em nói thật không?”Hoa Trước Vũ đột nhiên nhớ ra, tối hôm qua,nàng hình như đã đồng ý lấy chàng. Nhưng nàng không ngờ, chàng lại nhanh chóng chuẩn bị hôn sự như thế.

“Nô tỳ sao dám lừa gạt cô nương, nữ quan ở Nội Đình Tư đang đợi bên ngoài, chờ may đo quần áo cho cô nương, lựa chọn châu báu, để kịp may áo cưới, làm trâm phượng. Tuy lần này ngày đại hôn sát quá, nhưng vương gia đã nghiêm lệnh dặn dò không được có chút gì thiếu sót, chỉ sợ khiến cô nương phải chịu thiệt thòi thôi.” Lộng Ngọc cười tươi tắn nói.

Hoa Trước Vũ vẫn còn kinh ngạc chưa phản ứng lại kịp, Lộng Ngọc đã sai tiểu cung nữ ra truyền các nữ quan vào. Hôm đó, Hoa Trước Vũ cứ thế thảng thốt sống qua một ngày trong việc lựa chọn vải vóc châu báu.

Mãi cho đến khuya, Đào Nguyên Cư mới tĩnh lặng trở lại. Lộng Ngọc sai tiểu cung nữ chuẩn bị sẵn nước nóng trong hồ, định hầu hạ Hoa Trước Vũ tắm rửa.

Hoa Trước Vũ không quen để người khác hầu tắm, nhất là hôm nay, những dấu vết còn lưu lại trên người nàng sau lần đầu hoan ái còn chưa tiêu biến, càng không muốn để cho bọn họ trông thấy. Nàng cười nhạt nói: “Lộng Ngọc, các em không cần hầu hạ ta, lui xuống nghỉ ngơi sớm đi.”

Lộng Ngọc do dự một chốc, nhưng đã hầu hạ Hoa Trước Vũ lâu như vậy, cô bé cũng biết Hoa Trước Vũ một khi đã quyết ý chuyện gì, sẽ không dễ dàng thay đổi, liền dẫn các tiểu cung nữ thi lễ rồi lui ra.

Trong hồ, một tầng hơi nước bốc lên, trên mặt nước bập bềnh những cánh hoa ngọc lan, mùi hương thanh nhã xen lẫn mùi thuốc nhàn nhạt. Hoa Trước Vũ bước xuống bậc thang bằng ngọc thạch, dầm mình trong nước, nước nóng bao vây quanh người, mềm mại mượt mà tựa như nhung gấm.

Dòng nước nóng vây quanh, hơi xông ấm áp, tấm thân tê mỏi đau đớn dường như được thả lỏng. Có điều những dấu vết Cơ Phụng Ly lưulại trên người, ra sức kì cọ vẫn không hề nhạt đi.

“Ngâm thêm một lát nữa sẽ không sao đâu, ta đã sai người bỏ thảo dược trong nước rồi.” Một giọng nói dịu dàng thuần hậu vang lên từ sau lưng.

Hoa Trước Vũ bỗng cả kinh, vội quay lại, chỉ thấy Cơ Phụng Ly không biết đã bước vào từ bao giờ. Chàng lặng lẽ đứng sau lưng cách nàng một khoảng nhìn nàng, trong đôi mắt đen nhánh, mang theo vẻ chuyên chú không tả xiết.

Cả ngày không gặp chàng, Hoa Trước Vũ cứ tưởng đêm nay chàng sẽ không đến. Lúc này bỗng trông thấy chàng, khuôn mặt Hoa Trước Vũ lập tức xấu hổ đỏ lựng lên, dầm mình xuống dưới nước, căng thẳng hỏi: “Chàng… sao chàng lại vào đây?”

Cơ Phụng Ly chậm rãi đi đến bên hồ, nghiêng người ngồi trên bậc thang bằng ngọc, hai tay chống trên mép hồ, nghiêng người ngắm nàng, khoé môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười tà mị, “Sao hả, ta không thể đến ư?” Giọng chàng trầm thấp, nghe rõ tiếng khàn đục.

“Không… không được!” Hoa Trước Vũ căng thẳng nói, tuy hai người đã loã thể tương kiến, nhưng bị chàng nhìn khi toàn thân trần truồng thế này, nàng cực kỳ không thoải mái.

“Vì sao?” Chàng khẽ hỏi, khoé môi ẩn giấu nụ cười ung dung.

Hoa Trước Vũ cảm thấy tai mình xấu hổ đỏ ửng lên, sao ngày trước nàng không phát hiện ra Cơ Phụng Ly vô lại thế này nhỉ? Chẳng phải là biết rồi còn hỏi hay sao, có ai muốn bị ngườikhác trông thấy trong lúc tắm bao giờ?

“Không công bằng!” Hoa Trước Vũ lườm chàng một cái, vừa hay chạm phải ánh mắt như ngọn lửa rừng rực của chàng, trong đó dâng tràn dục vọng sâu sắc không hề che giấu, chỉ một ánh mắt, mà khiến lòng người rung động.

“Không công bằng thế nào?” Chàng nhìn nàng từ trên xuống khẽ cười nói: “Có phải ta cũng cởi quần áo ra thì sẽ công bằng không?”

Hoa Trước Vũ lập tức nóng bừng mặt, gần như muốn chui hẳn xuống hước. Nàng giơ tay gạt tay chàng ra, dầm mình xuống nước.

Cơ Phụng Ly ung dung cười nói: “Nàng trốn tránh gì chứ? Giờ mới sợ bị ta nhìn thấy, có phải là hơi muộn rồi không? Bảo Nhi, nàng đã là người của ta rồi.”

Mặt Hoa Trước Vũ càng đỏ hơn, lần này không phải xấu hổ, mà là tức giận. Nàng nhận ra, trước mặt chàng, dường như nàng ngày càng mất đi hào khí trên chiến trường, trở nên càng ngày càng giống con gái.

“Ai bảo là thiếp sợ chàng nhìn!” Nàng bực dọc nói.

Chiếc cằm bỗng bị chàng nắm chặt, dùng ngón tay khẽ nâng lên, Hoa Trước Vũ ngước mắt, nhìn vào đôi mắt thanh tú, lúc này trong đó đang phản chiếu dung nhan của nàng, vô cùng rõ ràng. Chàng lặng lẽ ngắm nhìn nàng, hôn nhẹ lên khoé môi nàng, hương rượu nồng nặc lập tức xông lên. Hoa Trước Vũ khẽ chau mày, “Phụng Ly, chàng uống rượu à?”

Trong phòng tắm hương hoa và vị thuốc sực nức, nàng không hề nhận thấy khắp người chàng toàn mùi rượu. Cơ Phụng Ly nghe thấy nàng hỏi, đôi mắt đen láy khẽ nheo, đáy mắt tựa như có một màn sương vây quanh, “Đúng thế, nhưng mà ta không say, không say chút nào!” Giọng nói thuần hậu mê hoặc, cực kỳ mang từ tính, khiến trái tim người khác phải rung động.

Người say đều thường nói mình không say. Điều đó càng khiến Hoa Trước Vũ chắc chắn, Cơ Phụng Ly đã say thật rồi. Hơn nữa, lại còn say khướt.

Nàng có phần lo lắng định ra khỏi hồ, nhưng quần áo lại treo trên giá sau lưng chàng, nếu nàng muốn lấy, nhất định phải ra khỏi làn nước, vòng qua người chàng mới lấy được. Thế nhưng, chàng ngồi đó cúi đầu nhìn nàng, sâu trong đôi mắt phượng đen đến mức đáng sợ, tựa như có đốm lửa đang bập bùng loé sáng.

“Chàng, chàng ra ngoài trước đi!” Hoa Trước Vũ cắn môi nói.

Cơ Phụng Ly chẳng những không đi, ngược lại còn cúi người xuống mép hồ. Hoa Trước Vũ lùi lại phía sau theo bản năng, trượt chân một cái, ngã vào trong hồ. Hoặc giả do trong lòng căng thẳng, hoặc giả do vị thuốc trong nước quá nồng, nàng lại còn bị sặc. Thân hình bỗng nhẹ bẫng, toàn thân đã bị ôm lấy. Chàng dùng áo choàng quấn lấy nàng, ôm nàng đi vào phòng trong. Nàng vùi đầu trước ngực chàng, trên mũi sực mùi rượu nồng nặc và hơi thở thanh nhã quý phái trên người chàng.

“Bảo Nhi, bất luận ngày trước trong lòng nàng có ai, sau này, trong lòng nàng chỉ được có ta.” Chàng nhấn mạnh từng câu từng chữ, trong lời nói đơn giản, lại ẩn chứa sự sắc bén khiến người khác không thể coi thường. Sau đó, chàng đặt nàng lên giường, cúi xuống hôn nàng một cách không hề khách khí, đầu môi và chiếc lưỡi nam tính mang theo sự cướp đoạt bạo ngược, tách đôi môi mềm mại của nàng ra, bàn tay lớn thon dài đặt sau gáy nàng, ép nàng về phía đôi môi đang tìm kiếm của chàng. Nụ hôn của chàng tiếp tục men xuống dưới, cuồng nhiệt vô cùng, một đường dần dần hôn đến trước ngực nàng, chậm rãi đi xuống, đôi môi nóng bỏng ngang ngược quét qua từng tấc da thịt trên người nàng…

Ngọn lửa trên giá nến cháy hừng hực, chiếu sáng khắp phòng, hơi ấm miên man.

“Bảo Nhi, gọi tên ta đi!” Chàng đã say thật rồi, ra sức yêu cầu bên tai nàng, đôi mắt đen rực lửa khoá chặt lấy nàng, chàng gặm nhấm đôi môi hồng của nàng, bá chiếm sự dịu dàng mềmmại của nàng, dùng nhiệt tình cuồng loạn trao cho nàng từng phút giây lấp lánh trong niềm hoan lạc đến tận cùng.

Uyên ương sát cánh, quấn quýt không rời.

Đêm hôm đó, chàng đòi hỏi nàng không biếtchán, hết lần này đến lần khác, dường như muốn kéo dài sự ngọt ngào hiếm có ấy mãi ra vô tận…

Ngày hôm sau, khi Hoa Trước Vũ tỉnh lại, bên cạnh chẳng có ai, chỉ có chiếc chăn gấm thêu hoa kim tuyến bị vò thành một đống. Trong lòng Hoa Trước Vũ có phần thất vọng, nàng mong mỏi biết bao, sáng sớm khi tỉnh lại, có chàng ở bên cạnh.

Bốn bề yên tĩnh đến mức không có bất kì tiếng động nào, chỉ có hơi thở của nàng, trong buổi sáng sớm tịch liêu, nghe rõ ràng đến thế. Hai ngày sau đó, Hoa Trước Vũ không trông thấy Cơ Phụng Ly nữa, nhưng cuối cùng cũng đến ngày đại hôn của bọn họ.

Hoặc giả do hôn sự quá nhanh, mãi cho đến ngày đại hôn, Hoa Trước Vũ vẫn có phần không dám tin, cứ ngỡ rằng mình đang nằm mơ.

Trên giường bày bộ áo cưới bằng gấm đoạn màu đỏ rực, áo lót bằng vải bông màu đỏ, khăn trùm đầu bằng lụa đỏ. Ánh đèn chiếu trên bộ áo cưới tươi sáng rực rỡ, long lanh loá mắt. Bộ quần áo cưới này, không biết do bao nhiêu người nhanh chóng may thành.

“Cô nương, đã đến giờ lành, phải chải đầu trang điểm thôi.” Lộng Ngọc khẽ nhắc.

“Cô nương, tiểu công công ở Huyền Thừa cung truyền khẩu dụ của Thái thượng hoàng, có chuyện muốn triệu cô nương đến Huyền Thừa cung một chuyến.” Tiểu cung nữ ngoài cửa khẽbẩm báo.

Người ở trong Huyền Thừa cung là Thái thượng hoàng Viêm đế, hiển nhiên là Viêm đế muốn gặp nàng một lần. Hoa Trước Vũ trầm ngâm giây lát, gỡ mũ phượng trên đầu xuống,dẫn Lộng Ngọc nhanh chóng đi ra. Nàng vừa hay cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi lão ta.

Hai người đến Huyền Thừa cung, Thườngcông công nhanh chân ra đón, khom người nói: “Thái thượng hoàng có một vài chuyện riêng muốn nói với vương phi, xin mời những người khác đứng đợi ở bên ngoài.”

Hoa Trước Vũ nhanh chóng đi vào trong điện, trong không khí nồng nặc mùi thuốc, sau tầng tầng lớp lớp màn che màu vàng sáng, Viêm đế một thời từng hô mưa gọi gió nằm yếu ớt trên giường. Thường công công nhanh chân bước tới, dìu lão dựa vào thành giường.

Viêm đế quay đầu trông thấy Hoa Trước Vũ, ra hiệu cho cung nữ và thái giám theo hầu lui cả ra ngoài.

“Hoá ra, ngươi là con gái của Hoa Mục phải không?” Viêm đế nheo mắt hỏi, trong mắt loé lên một tia sắc bén.

“Đúng thế, ta chính là Hoa Trước Vũ, con gái của Hoa Mục, người mà ngài từng ra lệnh cho đến Bắc Triều hoà thân, cũng từng định đầu độc cho thành kẻ ngớ ngẩn.” Hoa Trước Vũ chậm rãi nói từng câu từng chữ.

Viêm đế lạnh giọng nói: “Đúng thế, nếu ngày trước nó thực sự đầu độc cho ngươi thành kẻ ngớ ngẩn, rất nhiều chuyện sẽ khác đi. Ngay cả những chuyện này mà nó cũng nói cho ngươi biết, có thể thấy đúng là rất thật lòng với ngươi.”

Hoa Trước Vũ cười lạnh lùng, hờ hững hỏi: “Cả đời này Thái thượng hoàng có thật lòng bao giờ không?” Nàng rút bức tranh vẽ Tạ hoàng hậu từ trong tay áo ra, chậm rãi hỏi, “Bà ấy có phải người mà Thái thượng hoàng thật lòng thương yêu không?”

Viêm đế lập tức biến sắc, đôi mắt nhìn vào Tạ hoàng hậu trong tranh như thể si mê, khàn giọng nói: “Đưa đây!”

Hoa Trước Vũ đặt bức tranh trước mặt lão, lạnh lùng nhìn Viêm đế giơ ngón tay ra, cẩn thận vuốt ve người trong tranh, hồi lâu không nói mộtlời. Nàng từng muốn đâm chết Viêm đế không chỉ một lần, nhưng hiện giờ, nàng lại nhìn Viêm đế một cách thương hại, cho dù lão cả đời chinhchiến, giành được thiên hạ, nhưng vẫn mất đitình yêu chân chính suốt cuộc đời đã cùng bản thân trải qua vinh nhục. Niềm hối tiếc và đau đớn ấy, tất là đã đeo bám lão cả đời, đối với lão mà nói, điều đó còn đau khổ hơn cả cái chết.

“Thái thượng hoàng hà tất phải đau khổ như vậy, ngày trước nếu không phải ngài tự tay giết Tạ hoàng hậu, Phụng Ly cần gì phải mai danh ẩn tích bao năm như vậy, cho dù cung biến đoạt được thiên hạ này, chàng cũng không bằng lòng nhận một phụ hoàng như ngài.” Hoa Trước Vũ lặng lẽ nói, từ sau khi nghe Nạp Lan Tuyết kể chuyện Tạ hoàng hậu, nàng càng đoán chắc rằng, rất có khả năng Tạ hoàng hậu bị Viêm đế chính tay giết hại, nếu không phải như thế, Cơ Phụng Ly cũng sẽ không đến mức bao năm nay không nhận vị phụ hoàng này.

Viêm đế nghe thấy thế, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Hoa Trước Vũ bằng đôi mắt sắc bén, trông như thể phát điên, khàn giọng nói: “Làm sao ngươi biết được?” Tiếp đó lão cười thê thảm nói: “Phải rồi, ngươi là con gái của Hoa Mục.”

“Nói như vậy là, chuyện này phụ thân Hoa Mục của ta cũng biết, cho nên bao năm nay, bất kể ông lập được công lao to lớn thế nào, ngài cũng không cho phép ông trở về kinh phải không? Đợi đến khi tây cương vừa ổn định, ngàiliền bày mưu trừ khử cả nhà họ Hoa phải không?” Hoa Trước Vũ hỏi.

“Ngươi sai rồi, sở dĩ ta muốn trừ bỏ lão, không phải vì chuyện đó. Có những chuyện, Vô Tương không nói, cho nên ta cũng không tiện cho ngươi hay. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không biết. Nếu ngươi thực lòng yêu Vô Tương, hi vọng ngươi đừng làm việc cho Hoa Mục nữa. Cả đời này ta đã mất đi người phụ nữ mình yêu thương nhất, ta không mong Vô Tương cũng vậy.”

Hoa Trước Vũ có thể nghe ra trong giọng nói của Viêm đế, lão căm thù phụ thân Hoa Mục vô cùng, đối với nàng cũng không có chút thiện cảm nào. Có điều, hiển nhiên lão cực kỳ thương yêu Cơ Phụng Ly, cho nên không ngăn cản chuyện giữa nàng và chàng.

Hoa Trước Vũ cười nhạt nói: “Ta không làm việc cho ông ấy.”

Viêm đế nhìn Hoa Trước Vũ chằm chằm, dường như đang đoán xem nàng nói thật hay nói dối, hồi lâu sau, lão mới chậm rãi nói: “Thế thì tốt quá. Ngươi quay về đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Hoa Trước Vũ nhìn lão nâng bức tranh lên như một thứ đồ quý giá, ánh mắt si mê, trong lòng nàng cảm xúc rối bời, chậm rãi lui ra ngoài điện.

“Còn một chuyện nữa, ngày trước, bắt ngươi đến Bắc Triều hoà thân, không phải là chủ ý của Vô Tương, mà là… chủ ý của Vô Song.” Viêm đế trầm giọng nói vọng từ đằng sau.

Hoa Trước Vũ dừng bước, khoé môi nở một nụ cười đau khổ. Chuyện này, thực ra nàng đã đoán được từ lâu.

Về đến Đào Nguyên Cư, kiệu loan đón dâu của Cơ Phụng Ly đã đến, các cung nữ vội thay áo đỏ tay rộng thêu cầu vồng cho nàng, đội chiếc mũ phượng hoa lệ, sau cùng lại chỉnh sửa cẩn thận dung nhan cho nàng một lượt, rồi liềnđỡ nàng đi ra ngoài cửa.

Trong lòng Hoa Trước Vũ có phần hốt hoảng, để mặc cho bọn họ dìu đi.

Bên ngoài, trống nhạc vang trời, náo nhiệt phi phàm.

Chưa đến nửa canh giờ sau, kiệu hoa đã đến điện Càn Khánh, kiệu loan chạm đất, trống nhạc tạm dừng. Trong sự tĩnh lặng, chỉ nghe thấy ba tiếng mũi tên xé gió, là tân lang kéo cung bắn ba mũi tên đỏ về phía cửa kiệu, đây là tập tục trừ tà của dân gian. Tiếp theo đó, rèm kiệu được vén lên, một bàn tay thuôn dài giơ về phía nàng.

Một thoáng hoảng hốt, liền nghe thấy Cơ Phụng Ly khẽ nói: “Bảo Nhi, từ nay về sau,nàng chính là thê tử của ta, sau này, bất luận sinh tử họa phúc, nguy nan khổ sở, ta đều sẽ dùng tính mạng để bảo vệ cho nàng. Suốt đờisuốt kiếp, không xa nhau, đừng bội bạc quên lời…”

Hoa Trước Vũ run rẩy giơ tay ra, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào nhau, trái tim đập loạn không ngừng. Giây phút mười ngón tay đan vào nhau, con tim cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Trên đầu che khăn hỷ màu đỏ, nàng trông không rõ mọi thứ trước mắt, để mặc cho chàng nắm tay, men theo chiếc thảm đỏ hoa lệ trải dài, từng bước từng bước đi vào trong điện Khánh An. Trong tiếng hô của lễ quan, hai người quỳ bái hành lễ.

“Khoan!” Chính vào lúc hai người đang định hành lễ, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Hoa Trước Vũ giật mình, tuy trông không rõ bộ dạng người đến, nhưng nghe giọng nói thì biết đó là Bắc đế Tiêu Dận.

Cơ Phụng Ly lặng lẽ tiến lên một bước, khẽ ôm Hoa Trước Vũ vào lòng, cười nói: “Bắc đế đến dự lễ, bản vương cực kỳ vinh hạnh. Người đâu, mời Bắc đế uống chén rượu mừng!”

“Vương gia, hôm nay trẫm đến không phải để uống rượu mừng, mà là để tìm vợ!” Tiêu Dận nói sang sảng.

Trong khoảnh khắc, Hoa Trước Vũ cảm thấy vô số ánh mắt nghi ngờ trên đại điện dõi thẳng vào nàng, đại điện huyên náo phút chốc trở nênyên tĩnh.

Cơ Phụng Ly khẽ cười, điềm nhiên nhắc lại: “Tìm vợ ư?”

“Đúng thế, vương gia chắc không đến nỗimau quên thế chứ! Con gái của Hoa Mục Hoa Trước Vũ đã bị ngài bỏ trong đêm động phòng, được Thái thượng hoàng Viêm đế phong làm Mộ Vân công chúa, hoà thân đến triều ta. Trẫm nghe nói, Bảo công công chính là Hoa Trước Vũ giả trai, nàng đã là vợ trẫm, sao có thể lại gả cho vương gia được!” Tiêu Dận nhếch đôi mày lưỡi kiếm ngang ngược, nói với vẻ bá đạo.

Cơ Phụng Ly hơi biến sắc, đôi mắt phượng lập tức trở nên sâu thẳm như hàn đầm, chỉ có nụ cười trên khoé môi là vẫn không thay đổi, lạnh nhạt nói: “Bắc đế nói sai rồi, Mộ Vân công chúa quả đúng là Hoa Trước Vũ, có điều, hôm đó đội ngũ đưa dâu bị cướp giết trên núi Liên Vân Sơn, cho nên, nàng chưa từng hành lễ với ngài, cũng không thể coi là vợ của ngài được!”

Tiêu Dận trầm ngâm một lát, cao giọng nói: “Bất luận thế nào, nàng đã là công chúa hoà thân ngày đó, thì không nên lại gả cho vương gia nữa!”

Hoa Trước Vũ hoàn toàn không ngờ Tiêu Dận lại xuất hiện trong hôn lễ, chẳng lẽ, chàng đã nhớ ra nàng?

“Chuyện hoà thân chưa thành, hiện giờ Bảo Nhi đồng ý gả, bản vương đồng ý lấy, có gì là không nên?” Cơ Phụng Ly cười ôn tồn, có điều cánh tay ôm Hoa Trước Vũ lại càng chặt hơn.

“Nàng thực sự bằng lòng lấy ngài sao? Trẫm muốn đích thân hỏi.” Tiêu Dận lớn tiếng nói.

Hoa Trước Vũ chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn mỗi lúc một gần, cúi mắt nhìn phía dưới khăn hỷ thấy một đôi giày da dê hiện ra. Nàng nhìn chân chàng, trong lòng hoảng hốt, không biết rốt cuộc chàng định nói với nàng điều gì.

“Nha đầu… ” Một tiếng gọi khẽ. Tiếng gọi ấy, hàm chứa nỗi tuyệt vọng vô tận và nỗi đau thấu xương, trong lòng Hoa Trước Vũ lập tức dâng lên cảm giác đau đớn chua xót như bị vò xé. Cách một tấm khăn trùm đầu màu đỏ, nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt rừng rực như ngọn lửa của Tiêu Dận, trong đó cũng dường như ẩn chứa nỗi đau xé lòng.

Chàng đã nhớ ra nàng rồi.

Hoa Trước Vũ lập tức nước mắt lưng tròng, vì sao, không quên hẳn nàng đi, vì sao còn nhớ lại làm gì.

Cả đời này, rốt cuộc nàng phải phụ chàng thôi, phụ mối thâm tình của chàng.

“Đại ca!” nàng khẽ gọi, bỗng nhiên cảm thấy giọng nói của mình có chút nghẹn ngào. Nàng giơ tay, giật mạnh tấm khăn hỷ đỏ ra, nhìn chàng nở một nụ cười trong nước mắt.

Quan khách trên tiệc cùng thở hắt ra, tân nương vén khăn che mặt lên trong lúc hành lễ thế này, lần đầu tiên bọn họ mới được trông thấy.

Cánh tay ôm Hoa Trước Vũ của Cơ Phụng Ly khẽ run chàng cúi mắt nhìn Hoa Trước Vũ, đáy mắt loé lên một tia u ám. Nhưng khoé môi vẫn nở một nụ cười, chàng giơ tay đón lấy chiếc khăn hỷ của Hoa Trước Vũ.

“Nha đầu, đi theo ta đi!” Tiêu Dận run run nói, ánh mắt chói loà, ẩn chứa niềm mong mỏi sâu sắc.

Quầng mắt Hoa Trước Vũ nóng lên, khẽ nói: “Đại ca, cảm ơn huynh, nhưng muội không thể đi được!”

Tiêu Dận nhìn Hoa Trước Vũ, trong đôi mắt tím vụt lên nỗi tuyệt vọng sâu thẳm. Chàng đã sớm đoán được câu trả lời của nàng, nhưng khi thực sự nghe thấy, trong lòng vẫn đau đớn, đau đến mức gần như ngạt thở.

“Nha đầu, bất luận khi nào, ta đều hoan nghênh muội. Ta sẽ đợi muội!” Tiêu Dận nói từng câu từng chữ, trong thanh âm ẩn chứa nỗi bi thương lạnh lẽo thảm đạm vô cùng. Kỳ thực điều chàng càng muốn nói hơn là, vòng tay chàng mãi mãi chờ đợi nàng.

Sắc mặt Cơ Phụng Ly thâm trầm khiến người khác khó mà đoán được, nhưng trong mắt cảm xúc lại dâng trào, đợi Tiêu Dận nói xong, chàng lạnh lùng lườm Tiêu Dận một cái, nói: “Sẽ không có ngày đó đâu.”

Tiêu Dận nheo mắt, trên mặt dâng lên nụ cười chua xót, “Cơ Phụng Ly, nếu không có ngươi, nàng nhất định sẽ lấy ta.”

Cơ Phụng Ly hơi ngưng thần sắc, nụ cười trên mặt dần thu lại, lạnh lùng nói: “Cũng chưa chắc.”

Chàng quay người sai lễ quan: “Tiếp tục hành lễ.” Thanh âm lạnh nhạt, nhưng lại hàm chứa sự nguy hiểm không thể nói rõ.

Tiêu Dận bỗng nhiên cao giọng nói: “Cơ Phụng Ly, hôm nay ngươi có thể lấy được nàng,nhưng rồi sẽ có một ngày, ta sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện rời xa ngươi.” Chàng nói đoạn, cũng không đợi Cơ Phụng Ly trả lời, nhìn Hoa Trước Vũ đầy vẻ thâm tình trong một khoảnh khắc, rồi quay người bỏ đi.

Quan khách trong hỷ đường im như thóc, trên người Cơ Phụng Ly toả ra một thứ khí thế khiến ai nấy run rẩy không dám làm bừa.

Trong lòng Hoa Trước Vũ rối bời, nàng vừa định nói, Cơ Phụng Ly đã nhếch khoé môi, nở một nụ cười như có như không, “Tiếp tục hành lễ.” Chàng khẽ sai khiến, giơ tay, dịu dàng trùm khăn hỷ lên đầu Hoa Trước Vũ.

“Vương gia, Thuỵ vương của Đông Yên đến chúc mừng đại hôn của vương gia.” Một nội thị tiến lên bẩm báo, thanh âm khẽ run.

Cơ Phụng Ly hơi chau mày, trong đôi mắt sâu thẳm loé lên một tia sắc bén, chàng hờ hững căn dặn: “Mời vào!” trong giọng nói trầm thấp, lộ rõ vẻ lạnh lùng.

“Nhiếp chính vương đại hôn, bản vương sao có thể không đến!” Tiếng cười ngang ngược vang từ ngoài điện vào, trong nháy mắt, một bóng người màu đỏ đã thong dong đi tới.

Tà áo đỏ loè loẹt hết sức mặc trên người hắn, tôn lên chiếc mũ vàng lấp lánh giàu sang, chói loá đến mức khiến người khác hoa cả mắt.

“Thuỵ vương từ xa đến, bản vương vô cùng vinh hạnh!” Cơ Phụng Ly lạnh nhạt liếc nhìn Đẩu Thiên Kim, thong thả nói.

“Bản vương không đến cũng không được. Bản vương nghe nói, vương phi mà vương gia sắp cưới là vương phi ngày trước của bản vương, cho nên mới vội vã tới đây. “ Đẩu Thiên Kim chậm rãi nói, quay người đi nhanh đến trước mặt Hoa Trước Vũ, cho đến khi đến trước mặt nàng, hắn dừng bước ngắm nhìn nàng, sau đó nhếch môi cười nói, “Hôm đó bản vương đúng là có mắt như mù, không ngờ Bảo thống lĩnh lại chính là vương phi của bản vương!”

“Vương phi của ngài ư?” Cơ Phụng Ly giật mình, khản giọng hỏi, trong không khí lập tức như có gió cuộn mây trôi, cực kỳ căng thẳng.

“Đúng thế, hôm đó, nàng đóng giả làm công chúa Trác Nhã của Bắc Triều, bản vương hoà thân với Bắc Triều, người mà bản vương cưới về chính là nàng.” Đôi mắt đào hoa như thể đang say của Đẩu Thiên Kim sóng sánh hào quang.

Hoa Trước Vũ không ngờ Đẩu Thiên Kim lại xuất hiện ở đây, lại còn vừa đến đã nói nàng là vương phi của hắn. Kỳ thực, kể ra, hôm đó nàng đã lợi dụng Đẩu Thiên Kim, nàng vốn không hề muốn lấy hắn, chẳng qua chỉ muốn mượn lễ đại hôn, trốn ra khỏi Bắc Triều. Chuyện này, đối với Đẩu Thiên Kim, quả thực có chỗ không được công bằng. Mà Bắc Triều lại đã nhận của Đẩu Thiên Kim không ít sính lễ, chuyện đó là sự thực. Không ngờ, trốn tránh lâu như vậy, cuối cùng vẫn bị hắn tìm ra, biết được nàng chính là người đóng giả Trác Nhã ngày hôm đó.

Cơ Phụng Ly nghe Đẩu Thiên Kim nói thế đương nhiên vô cùng kinh ngạc, nhưng chàng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, cười nhạt nói: “Bảo Nhi, Thuỵ vương nói có thật không?”

“Ồ, nàng không được xù nợ đâu nhé, nàng đã nhận của ta rất nhiều sính lễ đó.” Khoé môi Đẩu Thiên Kim khẽ nhếch lên, nở một nụ cười tà mị nói với Hoa Trước Vũ.

Hoa Trước Vũ nói với Đẩu Thiên Kim: “Vương gia, hôn sự ngày đó của chúng ta, e rằng không thể tính được, người ngài muốn lấy là công chúa Bắc Triều, còn ta lại không phải là công chúa Bắc Triều. Hơn nữa, chúng ta cũng hoàn toàn chưa hề hành lễ.”

“Nói như vậy thì tức là chưa gả cho Thuỵ vương rồi, nếu đã như vậy, lễ quan, tiếp tục hành lễ!” Cơ Phụng Ly lạnh lùng sai khiến.Hôm nay, cho dù lão thiên vương đến đây, cũng không thể ngăn được bọn họ hành lễ.

“Phu thê giao bái!” Chính vào lúc tiếng hôcuối cùng của lễ quan vang lên, chỉ nghe thấy ngoài điện có tiếng chuông dồn dập, “Boong… boong…” hoàn toàn làm loạn tiếng hô của lễquan.

Tám tiếng, đây là chuông báo tang.

Là quy cách của quốc tang.

Hoa Trước Vũ hoàn toàn chấn động.

Quốc tang! Ngoại trừ Thái thượng hoàng Viêm đế, không còn ai khác. Trước khi nàng lên kiệu vừa mới đi gặp Viêm đế, chẳng lẽ, mới chưa đến nửa canh giờ sau, lão ta đã băng hà?

Tiếng nói của lễ quan đã bị tiếng chuông nhấn chìm, không còn nghe thấy nữa. Trong đại điện bỗng chốc trở nên nhốn nháo, đã có rất nhiều thái giám và cung nữ chạy như bay tới.

Đại hôn ngày hôm nay thật là trắc trở! Lần này e rằng bất luận thế nào cũng không thể hành lễ được nữa.

Chính trong sự náo loạn, giọng nói của Cơ Phụng Ly đè lên mọi làn sóng âm thanh khác, vang vang truyền tới.

“Tiếp tục hành lễ!” Chàng nói, ngữ khí trầm thấp, không có bất kì cảm xúc gì, khiến người khác khó phân biệt được là mừng hay giận.

Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Lễ quan hồi lâu mới phản ứng lại được, cao giọng hét: “Phu thê giao bái!” Âm sau cùng kéo dài mang theo sự run rẩy không kiềm chế được.

“Vương gia, không thể tiếp tục hành lễ được. Thái thượng hoàng đã băng hà, bị kẻ khác hành thích mà chết. Cô ta có khả năng chính là hung thủ, bởi người cuối cùng gặp Thái thượng hoàng chính là cô ta!” Một người lao lên thảm đỏ trong điện, không ngừng khấu đầu. Giọng nói của người đó, Hoa Trước Vũ nhận ra, chính là Thường công công bên cạnh Thái thượng hoàng Viêm đế.

Hoa Trước Vũ lại giơ tay gỡ khăn hỷ đỏ trên đầu xuống, thân hình gầy gò đứng thẳng, ánhmắt cao ngạo lướt qua đám đại thần trước mặt, sau cùng nhìn chăm chăm vào Cơ Phụng Ly gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.

Một thân hỷ phục, rực rỡ như đoá hoả liên, thiêu đốt trái tim nàng, thiêu đốt đến mức vạn vật trên thế gian đều hoá thành tro bụi, thiêu đốt đến mức trong mắt nàng chỉ có chàng.

Đôi mắt phượng đen nhánh sâu thẳm kia, vẫn diễm lệ như thường, nho nhã ung dung, có điều trong đáy mắt, lại ẩn chứa nỗi niềm tuyệt vọng.

Lần cuối cùng gặp mặt, là ngày hôm đó quấn quýt bên nhau sau khi chàng uống say. Mới hai ngày ngắn ngủi không gặp, nàng đã thấy nhớ chàng rồi. Vốn cứ tưởng khi gặp lại, sẽ là đêm động phòng, vậy mà không ngờ, lại là giờ này phút này.

“Cơ Phụng Ly, thiếp không giết ông ấy!”Nàng nhìn vào đôi mắt chàng, lặng lẽ nói.

Sắc mặt Cơ Phụng Ly chưa bao giờ sa sầm đến thế, chàng không nói một lời, kéo chiếc khăn hỷ từ trong tay Hoa Trước Vũ, ngón tay run rẩy đội lên đầu cho nàng một lần nữa.

“Tiếp tục hành lễ.” Chàng tựa như đẩy từng câu từng chữ ra khỏi kẽ răng, tựa như đã dùng hết sức lực của cả cuộc đời.

“Lễ thành, đưa vào động phòng.” Lễ quan kéo dài giọng, run rẩy hô.

“Vương gia, ngài không thể bao che cho nghi phạm hành thích Thái thượng hoàng được, vương gia, ngài làm như vậy là coi thường luật pháp bản triều!” Ôn thái phó đau đớn nói.

“Cho dù là nghi phạm, chẳng lẽ bản vương không thể cưới hay sao? Bản vương có nói là sẽ bao che cho nàng ấy đâu? Người đâu, đưa vương phi vào nhà lao!” Thanh âm lạnh lùng, tựa như băng ngầm, lại tựa như lửa đốt, khiến người nghe có cảm giác ớn lạnh khó tả.

Điện Càn Khánh dường như trong phút chốctrở nên trống rỗng, trống rỗng đến mức không nghe thấy bất cứ tiếng động gì.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện