Chương 52: Mất đi tất cả
Buổi tối hôm đó, Hoa Trước Vũ lên ngọn núi xung quanh xem xét địa hình. Cảnh đêm trên núi rất đẹp, đứng trên núi nhìn xuống, có thể trông thấy trong thành Ninh Đô đèn đuốc vạn nhà sáng rực rỡ, ánh sao trên trời phản chiếu cùng ánh đèn, tạo nên một cảm giác cực kỳ ấm áp. Nhưng nàng biết, một khi thành bị phá, mọi sự ấm áp đều sẽ hóa thành kích gãy kiếm tàn, máu chảy khắp nơi. Nhưng trước mắt, phải làm sao mới có thể tránh được trận chiến này?
Vốn dĩ, nàng mời Huyên phu nhân đến là để vạch trần sự thực Hoàng Phủ Vô Song không phải Thái tử Mặc Quốc, nhằm ngăn cản trận chiến này. Nhưng không ngờ, Huyên phu nhân lại nói Hoàng Phủ Vô Song là con bà. Chẳng lẽ, phụ thân Hoa Mục đã lừa nàng? Vì sao phụ thân lừa nàng, chẳng có lí do gì lại như vậy. Hoặc giả, là Huyên phu nhân đang lừa nàng, bà làm như vậy, chính là để phục quốc. Bởi lẽ lời hiệu triệu của một công chúa chắc chắn sẽ không có sức mạnh lớn như lời hiệu triệu của Thái tử.
Hoa Trước Vũ nhắm mắt lại, lặng lẽ suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
Trong màn đêm, thoang thoảng mùi hương hoa quỳnh, cực kỳ thanh nhã, như có như không, nơi gió mát thổi qua, thoảng đưa rồi biến mất. Còn loáng thoáng có tiếng bước chân vang lên, Hoa Trước Vũ quay người lại, mượn ánh trăng mờ trông thấy hai bóng người một trước một sau đang đi tới.
Người đi trước là một ông lão mặc áo xám. Người đi đằng sau đầu đội mũ che bằng vải sa màu trắng. Ánh trăng chiếu rõ, Hoa Trước Vũ nhận ra, ông già áo xám chính là A Quý ngày trước từng cứu nàng ở bên ngoài thành Lương Châu. Vậy thì, người đằng sau, chắc chắn chính là vị công tử ngồi trong xe. Giây phút này gặp được bọn họ ở đây, Hoa Trước Vũ cực kì ngạc nhiên.
“Xin hai vị dừng bước.” Hoa Trước Vũ mỉm cười tiến lên nói.
A Quý dừng bước nhìn nàng một lượt, cười tít mắt hỏi: “Xin hỏi cô nương là ai, có việc gì?”
Hoa Trước Vũ thi lễ nói: “Lão trượng có lẽ không nhận ra ta rồi. Ta chính là Doanh Sơ Tà, hôm đó bên ngoài thành Lương Châu, lão trượng từng cứu ta một mạng. Từ đó đến nay ta luôn mong có thể báo đáp ơn cứu mạng của hai vị ngày hôm đó, nhưng đã lâu như vậy mà không có cơ hội gặp được hai vị. Không ngờ hôm nay lại có vinh hạnh gặp được.” Hoa Trước Vũ chính là Doanh Sơ Tà, hiện giờ chuyện đó đã không còn là bí mật nữa.
A Quý kinh ngạc nói: “Nghe nói Doanh Sơ Tà vốn là con gái, ta cứ tưởng chỉ là tin đồn, không ngờ lại là sự thật.”
Hoa Trước Vũ cười nhạt nói: “Vị này, tất là vị công tử hôm đó ngồi trong xe ngựa phải không?”
“Vẫn chưa được biết tôn tính đại danh của ân công, không biết lần này có thể tiết lộ được không?”
A Quý xua tay nói: “Doanh thiếu khách khí rồi, công tử nhà ta họ Dung tên Lạc.”
Hoa Trước Vũ sững người, ngàn lần không thể ngờ rằng, người hôm đó cứu nàng lại chính là Nam Bạch Phượng Dung Lạc.
“Từ lâu đã nghe đại danh của Dung công tử, không biết đêm khuya công tử lên núi làm gì?”
A Quý trầm giọng nói: “Chắc hẳn Doanh thiếu cũng biết, Tây Giang Nguyệt là do công tử nhà ta lập nên. Tây Giang Nguyệt chúng ta giải mối lo cho dân, chia sẻ mối lo cho nước. Nghe nói ở Ninh Đô có chiến sự, cho nên mới định qua đây xem xét một phen. Doanh thiếu ở đây, chẳng lẽ… phải rồi, lão hủ suýt nữa thì quên, Doanh thiếu chính là tiểu thư của Hoa phủ. Nếu phụ thân của Doanh thiếu khởi sự, Doanh thiếu đương nhiên cũng sẽ giương cờ, quang phục cựu triều.”
Hoa Trước Vũ cười khổ một tiếng, “Sự thực không phải như vậy. Hai người đến điều tra, chẳng lẽ định ngăn cản chiến sự lần này?” Hoa Trước Vũ chau mày nói. Hôm đó khi đại chiến với Bắc Triều, Dung Lạc từng đích thân vận chuyển lương thảo ra chiến trường, có thể thấy Tây Giang Nguyệt quả thực chia sẽ mối lo với quốc gia.
A Quý gật đầu nói: “Đúng thế!”
“A Quý, ngươi lui xuống đi, để ta nói chuyện với Doanh thiếu.” Dung Lạc nãy giờ không nói gì bỗng nhiên mở miệng. Chàng nói một câu liền ho vài tiếng, giọng nói khàn khàn.
A Quý nghe thấy thế, chậm rãi lui xuống.
Dung Lạc thong thả đi đến trước mặt cách Hoa Trước Vũ không xa, chắp tay sau lưng nhìn xuống dưới chân núi, tà áo bằng vải tơ màu nguyệt bạch tung bay dưới ánh trăng. Khắp người chàng mang khí chất lạnh lùng khiến người ta không dám lại gần, khi đi qua bên cạnh Hoa Trước Vũ, một mùi hương quỳnh nhàn nhạt xông lên cánh mũi.
Hoa Trước Vũ cười nhạt, trên người Nam Bạch Phượng Dung Lạc không ngờ lại xông hương hoa quỳnh.
“Dám hỏi Doanh thiếu có định tấn công vào Vũ Đô, đoạt lại thiên hạ không? Nếu là như thế, Tây Giang Nguyệt chúng ta có thể giúp đỡ. Tây Giang Nguyệt trải khắp thiên hạ, nếu tổ chức lại, cũng là thế lực một phương.”
Thực lực của Tây Giang Nguyệt, Hoa Trước Vũ tuyệt đối không dám coi thường, có điều, không ngờ Dung Lạc lại muốn giúp nàng tranh thiên hạ, điều đó nằm ngoài dự liệu của nàng. “Vì sao Dung công tử lại muốn giúp ta?” Hoa Trước Vũ hỏi rành rọt.
Dung Lạc khẽ ho một tiếng, chậm rãi nói: “Bản công tử tin Ngân Diện Tu La Doanh thiếu nhất định có thể trị vì thiên hạ này.”
Hoa Trước Vũ cười duyên dáng, “Dung công tử, ta không hề muốn tranh đoạt thiên hạ này. Hơn nữa, nếu luận về năng lực, không ai có tư cách ngồi trên ngôi báu cửu ngũ chí tôn hơn Tả tướng Cơ Phụng Ly ngày trước.”
“Doanh thiếu thực sự nghĩ thế sao?” Dung Lạc khàn giọng hỏi.
Hoa Trước Vũ khẽ cười đáp: “Đúng thế. Ta cũng không muốn đánh trận, nhưng trước mắt, quyền lực đại quân bị Hoàng Phủ Vô Song nắm giữ, rất khó có thể lui binh.”
Dung Lạc khom người ho dữ dội vài tiếng.
Hoa Trước Vũ chau mày lo lắng nói: “Hình như Dung công tử bị bệnh, trên núi này lạnh, chi bằng xuống núi nghỉ ngơi cho sớm đi!”
“Không sao đâu!” Dung Lạc khẽ nói, “Cách đây ít lâu, Dung mỗ vừa mới chia tay với ý trung nhân, ban đêm uống hơi nhiều rượu, bị nhiễm khí lạnh, cho nên mới để lại mầm bệnh thế này.”
Hoa Trước Vũ chau mày nói: “Dung công tử nhất định phải giữ gìn sức khỏe.”
Dung Lạc hờ hững hỏi: “Người con gái như Doanh thiếu, không biết sẽ yêu một người như thế nào? Có thể nói cho tại hạ nghe không?”
Hoa Trước Vũ thấy trong lòng thê lương, nảy sinh nỗi bi ai, nàng chậm rãi đi đến trước hòn đá bên cạnh Dung Lạc ngồi xuống.
“Người đó là ai, nghe đồn cô nương từng cưới Tả tướng cũng từng đến Bắc Triều hòa thân, lại từng được gả cho Thụy vương Đông Yên và Hoàng Phủ Vô Song.”
Hoa Trước Vũ chau mày cười khổ nói: “Không ngờ chuyện của ta, ngay cả những người trong giang hồ như huynh cũng biết rõ ràng như thế.”
Dung Lạc cười nhạt nói: “Tin tức của Tây Giang Nguyệt cũng khá nhanh nhạy.”
Hoa Trước Vũ ngước mắt nhìn Dung Lạc, tấm vải sa màu trắng trên chiếc mũ che kín khuôn mặt chàng. Ai cũng nói Nam Bạch Phượng Dung Lạc cực kỳ thần bí, người đời không ai biết tướng mạo của chàng, thậm chí còn không biết chàng là nam hay nữ, già hay trẻ. Nhưng khi đối diện với một người lạ mặt như thế, nàng lại bỗng nhiên mong muốn được giãi bày.
“Người ta yêu.” Trong lòng Hoa Trước Vũ bỗng dâng lên nỗi thê lương mãnh liệt, “Chàng đã không còn yêu ta nữa rồi.”
Ngón tay Dung Lạc khẽ run, Hoa Trước Vũ quay đầu cười nói: “Dung công tử, chúng ta bàn chính sự thì hơn.”
“Hoàng Phủ Vô Song nắm quyền lực đại quân có phải vì hắn mang thân phận Thái tử Mặc Quốc không?” Dung Lạc ngẩn ra một lát rồi hỏi.
Hoa Trước Vũ gật đầu đáp: “Đúng thế, uy tín của hắn trong quân ngày một cao. Hiện giờ, chỉ có vạch trần việc hắn không phải Thái tử Mặc Quốc, ta mới có cơ hội. Thế nhưng, hoàng hậu Mặc Quốc lại đích thân thừa nhận hắn là Thái tử Mộ Phong.”
“Hoàng hậu ư? Liệu Doanh thiếu đã từng nghĩ rằng, hoàng hậu Mặc Quốc kia có lẽ không phải là hoàng hậu thật.” Dung Lạc điềm nhiên nói.
Hoa Trước Vũ chấn động trong lòng, nàng bỗng nhiên nhớ lại giây phút phụ thân hấp hối, từng mừng rỡ lẩm bẩm như nói mê: “A Sương, nàng đến đón ta phải không?” Khuê danh của hoàng hậu Mặc Quốc có một chữ “Sương”, hiển nhiên phụ thân mến mộ hoàng hậu. Thế nhưng, người sống có thể đến đón ông không? Khi sắp ra đi, con người thường mong đợi người thân đã chết đến đón mới phải chứ?
Trong lòng Hoa Trước Vũ bỗng nhiên sáng rỡ, nàng chau mày nói: “Mặc Quốc hoàng hậu, có lẽ đã không còn trên nhân thế nữa.” Phụ thân nói nàng là Mặc Quốc công chúa, điều đó có nghĩa là phụ mẫu của nàng đều đã không còn trên nhân thế.
Nàng cũng từng mong mỏi sự ấm áp của tình mẫu tử, nhưng nếu đời này đã định không thể có được, thì một mình nàng cũng sẽ sống cho tốt.
Dung Lạc gật đầu nói: “A Quý xưa kia từng làm thái y trong cung, biết khá rõ một số chuyện bí mật trong cung. Ông ta có thể khẳng định, Hoàng Phủ Vô Song hoàn toàn không phải con trai của hoàng hậu Mặc Quốc nào cả, bởi lẽ ông ta biết mẫu thân của Hoàng Phủ Vô Song là ai.”
“Có thật vậy không? Có phải ông ta tên là Diệp Phú Quý không? Là đệ đệ của Diệp Vinh Hoa phải không?” Hoa Trước Vũ hỏi, dung mạo A Quý và Diệp Vinh Hoa mà phụ thân giả mạo có vài phần giống nhau.
Dung Lạc gật đầu.
“Nếu đã như vậy, không biết Dung công tử và Quý thái y có bằng lòng giúp tại hạ một chuyện không?” Hoa Trước Vũ hỏi.
Dung Lạc cười nói: “Có phải là vạch trần thân thế của Hoàng Phủ Vô Song không? Tại hạ xin góp sức.”
“Thực vô cùng cảm tạ hai vị.” Hoa Trước Vũ cười tươi tắn.
Đêm hôm đó, Hoa Trước Vũ liền dẫn theo Dung Lạc và A Quý về trong quân doanh, đồng thời chiêu tập tướng lĩnh trong quân vào trướng nghị sự. Chuyện này đương nhiên không giấu được Hoàng Phủ Vô Song, cho nên Vô Song và Huyên phu nhân cũng được mời đến.
“Tiểu Bảo Nhi, hiện giờ chiến sự đang gấp rút, nàng triệu tập các tướng đến đây có chuyện gì gấp? Hai vị này là ai? Hoàng Phủ Vô Song hơi nhíu mày, nụ cười cực kỳ xán lạn.
Hoa Trước Vũ im lặng nhìn Vô Song, cười nhạt nói: “Vị này chính là người được giang hồ xưng tụng là Nam Bạch Phượng Dung Lạc.”
Mọi người nghe thấy thế, trên khuôn mặt nghiêm trang ngoài vẻ kinh ngạc còn có vài phần kính trọng. Xem ra, Tây Giang Nguyệt giải ưu cho dân, được bách tính yêu quý ủng hộ vô cùng.
“Hóa ra là Dung công tử, đã thất kính rồi. Lần trước trong trận chiến giữa Nam Triều và Bắc Triều, nghe nói Tây Giang Nguyệt từng tặng lương thảo cho đại quân, lần này Dung công tử tới đây, có phải cũng là để tặng lương thảo không?” Hoàng Phủ Vô Song uống một ngụm trà, lạnh nhạt hỏi.
Mũ che kín mặt, trông không rõ diện mạo của Dung Lạc, chỉ thấy chàng cầm chơi một miếng ngọc bội bên eo, cười hạ giọng nói: “Phen này tại hạ đến đây, là muốn khuyên các vị lui binh.”
Hoàng Phủ Vô Song ha hả cười lớn nói: “Dung công tử thật biết nói đùa, chúng ta trù mưu bao năm, chính là để đoạt về thiên hạ, sao có thể dễ dàng lui binh được!”
“Đoạt về thiên hạ, khôi phục Mặc Quốc ư? Ngày trước Mặc Quốc ra sao, tin rằng các vị đều vẫn còn nhớ. Thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, chẳng lẽ các vị thực sự muốn khôi phục Mặc Quốc sao? Hơn nữa, những người tự xưng là Thái tử Mặc Quốc, hoàng hậu Mặc Quốc của các vị, liệu có phải là thật? Vị này chính là Huyên phu nhân phải không, Dung mỗ có thể mời phu nhân gỡ khăn che mặt ra không? Những năm qua, phu nhân luôn ngấm ngầm tự nhận mình là hoàng hậu Mặc Quốc, nhưng lại chưa từng để lộ khuôn mặt thật, là vì sao? Phu nhân đang sợ hãi điều gì?” Dung Lạc nói với dụng ý rõ ràng.
Các đại tướng trong quân, nghe thấy thế đều nhìn Huyên phu nhân với thần sắc nghiêm trang. Trong đó có vài người tuổi cao, năm xưa cũng từng trông thấy dung mạo của hoàng hậu Mặc Quốc.
Huyên phu nhân nghe thấy thế không nói một lời.
Hoàng Phủ Vô Song thấy vậy, lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi nói: “Các ngươi định làm gì, phượng dung của mẫu hậu ta đâu phải ai muốn cũng có thể trông thấy được?”
“Mộ thái tử xin hãy bớt giận, chúng thần cũng rất muốn làm cho rõ.” Một vị tướng lĩnh đứng ra lớn tiếng nói.
Huyên phu nhân nghe thấy thế, đôi mắt đẹp đẽ lạnh lùng nhìn quanh một vòng, bình tĩnh giơ tay gỡ chiếc khăn che mặt xuống. Mọi người ngước mắt nhìn lên, đều cực kỳ kinh ngạc, ngay cả Hoa Trước Vũ cũng cả kinh. Trên mặt Huyên phu nhân đầy những vết sẹo, trông ngoằn ngoèo đáng sợ, hoàn toàn không thể nhận ra dung mạo ban đầu.
Huyên phu nhân cười lạnh lùng, “Năm xưa, tuy ta may mắn giữ được tính mạng, nhưng khuôn mặt đã bị trận cháy lớn đó hủy mất. Hiện giờ, bộ dạng này của ta, chẳng lẽ không nên dùng khăn che lại hay sao? Tiểu Vũ, nếu để con ngày ngày đối diện với một gương mặt thế này, con có sợ không?”
Hoa Trước Vũ dâng lên trong lòng nỗi bi thương, khẽ nói: “Vẻ bề ngoài chẳng qua chỉ là cái vỏ, dù có xinh đẹp đến đâu thì trăm năm sau rốt cuộc cũng sẽ hóa thành xương trắng, mọi thứ về không.”
Huyên phu nhân lạnh lùng “hừ” một tiếng, “Con đúng là gan dạ, cách nhìn cũng thoáng thật.”
“Nói như vậy, người quả thực là hoàng hậu, Mộ thái tử cũng đích thực là con ruột của người rồi.” Các tướng đua nhau nói.
“Đương nhiên là vậy!” Huyên phu nhân lạnh lùng nói.
A Quý bỗng nhiên cười ha hả, mở miệng nói:“Nếu bà là mẫu thân ruột của Vô Song, vậy thì bà không phải là hoàng hậu. Nếu bà là hoàng hậu, bà tuyệt đối không phải mẫu thân của hắn. Bởi vì mẫu thân của hắn là ai, lão hủ biết rất rõ. Còn những vết sẹo trên mặt bà, không thể qua mắt được người làm nghề y như lão phu, theo lão phu, những vết sẹo này không phải do trận cháy gây ra, mà là do con người gây ra.”
Huyên phu nhân đưa mắt, lạnh lùng lườm A Quý, quay đầu nói với Hoàng Phủ Vô Song: “Phong Nhi, mẫu hậu mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi.”
A Quý cười nói: “Phu nhân không dám nghe tại hạ nói phải không, bà cũng đã nhận ra tại hạ rồi phải không? Năm xưa, khi bà mang thai, do thân thể yếu ớt, mạch thai không ổn định, ca ca của lão hũ luôn bắt mạch bốc thuốc cho bà, nhưng có một lần lại là lão hũ đi thay huynh ấy, bởi vì lão hũ và ca ca tướng mạo rất giống nhau, nên các người không nhận ra mà thôi. Khi đó, khuôn mặt bà vẫn chưa bị hủy hoại, là gương mặt đẹp nhất trong lầu xanh! Khi đó lão hũ không ngờ, đứa con của bà sau này lại bị Hoa Mục đưa vào trong cung, hoán đổi với bé gái của Nhiếp quý phi khi đó còn chưa trở thành hoàng hậu. Chuyện này bị Vu phi, mẫu phi của Khang đế vô tình phát hiện, để tránh bị hại, bà ấy liền giả điên suốt bao năm. Khuôn mặt bà sở dĩ cố tình hủy đi, là vì sợ có người nhận ra bà không phải là hoàng hậu Mặc Quốc thật sự đã qua đời từ lâu, mà đứa con do bà ấy sinh ra cũng là con gái, vị công chúa đó chính là thiên kim tiểu thư của Hoa Mục Hoa Trước Vũ.
Các tướng trong trướng lập tức thở hắt ra một hơi, người tự xưng là hoàng hậu Mặc Quốc chỉ là một kỹ nữ lầu xanh, Thái tử Mặc Quốc cũng không phải là Thái tử gì cả, điều đó rõ ràng là sự đả kích lớn nhất đối với bọn họ.
“Hoàng hậu, Mộ thái tử, đó có phải sự thực không?” Mấy tướng lĩnh theo Hoa Mục giương cờ khởi sự đứng dậy hỏi.
Khóe môi Hoàng Phủ Vô Song giữ nụ cười lạnh lùng, điềm nhiên nói: “Toàn là nói nhảm, thế mà các ngươi cũng tin sao?”
Hoa Trước Vũ chau mày, hàn quang trong mắt sắc bén, “Nói nhảm ư? Vô Song, nếu những chuyện này đều là nói nhảm, vậy ta hỏi ngươi, vì sao ngươi phải giết chết phụ thân Hoa Mục của ta? Đừng nói với ta rằng, một mũi tên mà có thể bắn chết được một người từng bao năm chinh chiến sa trường, nếu không phải đã trúng độc từ trước, sao ông có thể không tránh được mũi tên đó? Ta vẫn chưa quên, hôm đó ngươi đã trừ bỏ Nhiếp Viễn Kiều như thế nào. Ngươi làm như vậy, chẳng qua là sợ ông ấy sẽ đổi ý, bỗng nhiên lui binh, sợ ông ấy sẽ nói ra chuyện ngươi không phải là Thái tử Mặc Quốc.”
Các tướng trong trướng càng sững sờ, đồng thanh hỏi: “Hoa lão tướng quân hóa ra là bị… bị ngài hại sao?”
Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt tuấn mĩ tắm trong ánh đèn vàng, tỏa ra ánh sáng lạnh lùng nhàn nhạt. Ánh mắt hắn lướt qua mọi người, nhìn thẳng vào khuôn mặt Hoa Trước Vũ. Hồi lâu, hắn cười thê lương nói: “Tiểu Bảo Nhi, rốt cuộc thì nàng vẫn cứ chọn hắn! Cho dù sau lễ đại hôn hắn vứt bỏ nàng, cho dù sau khi đăng cơ hắn sắp lấy người khác làm hoàng hậu, nàng vẫn muốn giúp hắn phải không? Tiểu Bảo Nhi, nàng thật là ngốc!”
“Hóa ra, ngài quả thực không phải là Thái tử. Vì sao lại lừa chúng tôi? Để chúng tôi rơi vào tình cảnh không lối thoát, tiến thoái lưỡng nan thế này?!” Mười mấy vị tướng lĩnh đập bàn đứng dậy, một lòng sục sôi phục quốc, bỗng phát hiện ra bị dã tâm của người bên cạnh sử dụng như một lưỡi đao, cảm giác đó tuyệt đối không dễ chịu chút nào.
Hoàng Phủ Vô Song cười nhạt, “Cái gì mà không lối thoát, tiến thoái lưỡng nan. Các ngươi chỉ cần đi theo ta, cứ coi ta là Thái tử, lật đổ Nam Triều, sẽ có quan cao lộc hậu chờ đón các ngươi!”
“Mạt tướng không làm nữa!” Có hai vị tướng hét lên, lúc này, bọn họ sao còn nghe lọt những lời Vô Song nói.
Hoàng Phủ Vô Song khẽ than một tiếng, trong đôi mắt đen lóe lên một tia sắc bén, quát lên với vẻ chán ngán: “Các ngươi tưởng đây là cái gì, muốn không làm là có thể không làm sao? Các ngươi chán sống rồi phải không? Vậy được, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!” Lời còn chưa dứt, hắn giơ tay một cái, trong tay áo bắn ra một luồng sáng bạc, hai vị tướng lĩnh vừa nói lập tức im bặt ngã lăn ra đất.
Hoàng Phủ Vô Song ra tay quá nhanh, Hoa Trước Vũ định ngăn lại mà không kịp. Nàng quỳ xuống kiểm tra hơi thở của hai người, bọn họ đã tắt thở.
Thiếu niên có vẻ ngoài đẹp tựa tiên đồng, ánh mắt trong trẻo đến mức khó tưởng tượng kia, khi giết người thâm chí không thèm chớp mắt lấy một lần, hơn nữa, lại còn có hai viên tướng lĩnh dưới quyền của hắn. Chỉ một khoảnh khắc như thế, mà đã lấy mạng của bọn họ. Sau đó, hắn còn rút ra một chiếc khăn gấm lau tay, nói với vẻ oán hận: “Đáng ghét chết đi được, bản Thái tử không muốn giết người, là các ngươi cứ ép ta phải giết đó!”
Mọi người nhìn hắn, lập tức trở nên im lặng.
Hoàng Phủ Vô Song nhếch môi, nhìn Hoa Trước Vũ cười nhạt, “Tiểu Bảo Nhi, nàng lại đây, có chuyện này, ta muốn nói cho nàng biết.”
“Chuyện gì? Ngươi cứ nói đi.” Hoa Trước Vũ lạnh lùng nhướng mày.
Hoàng Phủ Vô Song thở dài một tiếng vô cùng cảm khái, “Chuyện này, chỉ có thể nói với nàng, nàng theo ta ra đây!”
Hoa Trước Vũ lạnh lùng cười, không hề động đậy.
Hoàng Phủ Vô Song dường như đã sớm biết Hoa Trước Vũ sẽ phản ứng như thế, vỗ tay một cái, khẽ nói mấy chữ bên tai Hoa Trước Vũ, rồi quay người ra khỏi trướng.
Hoa Trước Vũ lập tức biến sắc, nhanh chân theo Hoàng Phủ Vô Song ra ngoài.
Hoàng Phủ Vô Song thấy Hoa Trước Vũ đi theo hắn, khẽ nói hai tiếng bên tai hộ vệ, sau đó nhanh chân đi về phía trước. Hoa Trước Vũ nhanh chóng đuổi theo, lạnh lùng hỏi: “Hoàng Phủ Vô Song, vừa rồi ngươi nói thế là có ý gì? Bà nội ta, ngươi biết tung tích của bà nội ta, bà vẫn chưa chết ư?”
Hôm đó, cả nhà họ Hoa bị xử chém, bà nội nàng phóng hỏa, tự thiêu trong nhà. Nàng vẫn luôn cho rằng bà nội đã không còn trên nhân thế. Nhưng vừa rồi Hoàng Phủ Vô Song nói, hắn biết tung tích của bà nội nàng. Như vậy thì, chắc là bà nội vẫn chưa chết. Bởi lẽ, cả nhà họ Hoa bị xử chém, phụ thân chắc đã dự đoán được từ lâu, việc bà nội phóng hỏa chắc chỉ là để che mắt thiên hạ mà thôi.
Hoàng Phủ Vô Song đi thẳng đến cách trướng rất xa mới dừng bước, nhướng mày cười nói: “Trong Thanh Tâm am, không chỉ có mình Huyên phu nhân, mà còn có bà nội nàng và Hoàng Phủ Vô Thương. Nàng chỉ đoán được Huyên phu nhân ở đó, cho nên sai người đón Huyên phu nhân về đây, nhưng ta sai người theo dõi đến đó, lục soát toàn bộ Thanh Tâm am, rất không may, đã phát hiện ra bà nội nàng và Hoàng Phủ Vô Thương. Hiện giờ, bọn họ đều đã nằm trong tay ta.”
Lúc này Hoa Trước Vũ mới hiểu, phụ thân Hoa Mục nói với nàng về Thanh Tâm am, không phải là để nàng đi tìm Huyên phu nhân, mà e rằng là muốn nói cho nàng biết bà nội vẫn còn sống. Nàng rút bội kiếm bên eo ra, kề lên cổ Hoàng Phủ Vô Song, “Dẫn ta đi gặp bọn họ.”
Hoàng Phủ Vô Song hoàn toàn không trốn tránh, ngược lại cười lớn, nụ cười xán lạn như hoa, lộ cả núm đồng tiền trên má, “Tiểu Bảo Nhi, nàng vội vã gì chứ, ở đây vẫn còn màn kịch hay để xem đó!”
Hoa Trước Vũ kinh hoàng, nhìn theo ánh mắt Hoàng Phủ Vô Song, chỉ thấy căn trướng vừa rồi bọn họ nghị sự đã bị trọng binh bao vây.
“Ngươi định làm gì?” Hoa Trước Vũ lạnh lùng hỏi, “Giết hết các tướng lĩnh đã biết rõ chân tướng ư?”
Hoàng Phủ Vô Song ấm ức nói: “Nếu không phải nàng cứ nhất quyết đòi vạch trần thân phận của ta, ta cũng sẽ không giết bọn chúng, Tiểu Bảo Nhi, ta không ngờ nàng lại nhanh chóng đến quân doanh như thế, ta biết cái chết của Hoa Mục hoàn toàn không thể giấu được nàng. Tuy ta nói là do Cơ Phụng Ly giết hại, nàng có vẻ cũng tin, lại còn bắn một mũi tên về phía hắn, nhưng ta biết nàng không hề thực sự tin. Nàng chỉ đang tìm chứng cứ thôi phải không? Đêm nay, nàng vừa triệu tập các tướng, ta liền biết ngay sẽ xảy ra chuyện gì đó. Cho nên, vừa rồi khi chúng ta nghị sự trong trướng, ta đã sai người chôn thuốc nổ xung quanh trướng rồi. Số thuốc nổ đó ta phải tốn không ít vàng bạc mới mua được, định dùng trên chiến trường, hiện giờ không ngờ lại phải lãng phí ở đây.”
“Cái gì?” Hoa Trước Vũ không đợi Hoàng Phủ Vô Song nói hết, liền rút bảo kiếm lại, chạy về phía căn trướng.
Chỉ thấy hai bóng người nhanh chóng nhảy từ trên nóc trướng ra, cùng lúc đó, chỉ nghe “bùm” một tiếng,, ánh lửa tung trời, khói trắng bay tứ phía, cùng theo đó là làn khói dày đặc lan tỏa, là thứ mùi hắc kì dị.
Trong làn khói dày đặc, hai bóng người đó chạy nhanh tới. Hoa Trước Vũ tập trung nhìn kỹ, là Dung Lạc và A Quý. Tay A Quý còn cắp theo một người, chính là Huyên phu nhân.
“Hoàng Phủ Vô Song, ngươi điên rồi, ngay cả tính mạng của mẫu thân ruột của mình cũng không thèm quan tâm ư?” A Quý lạnh lùng cười, dằn từng chữ hỏi.
Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng cười đáp: “Hai người mạng cũng lớn thật đấy.”
“Hoàng Phủ Vô Song, bà ấy dù sao cũng là mẫu thân ruột của ngươi, chẳng lẽ ngươi mặc kệ sự sống chết của bà ấy hay sao? Thả bà nội và Hoàng Phủ Vô Thương ra, chúng ta sẽ thả cho ngươi và mẫu thân của ngươi đi.” Hoa Trước Vũ khẽ nói.
Hoàng Phủ Vô Song “xì” một tiếng cười nói: “Bà ta sắp chết đến nơi rồi, ta còn cần làm gì?”
Lúc này Hoa Trước Vũ mới nhận ra, Huyên phu nhân hiển nhiên đã bị trúng thuốc nổ không nhẹ, dường như sắp không xong rồi. Bà ta ngồi dưới đất thở dốc, nhìn Hoàng Phủ Vô Song giơ tay ra, thê thảm nói: “Phong Nhi, Phong Nhi của ta, những năm qua, mẹ nhớ con đến mức phát điên. Năm đó, quả thực không nên đưa con vào trong thâm cung, để con vào trong thâm cung, để mẹ con ta phải xa nhau biết bao năm. Nhưng năm xưa mẹ cũng bị ép buộc chẳng còn cách nào khác, bất đắc dĩ mới phải làm vậy.Phong Nhi, thực ra mẹ đã hối hận từ lâu, đế vị gì gì đó đều chẳng bằng mẹ con ta đoàn tụ. Phong Nhi, chi bằng dừng tay đi, bây giờ vẫn còn kịp. Đế vị vốn không phải là của con, không tranh giành thì thôi. Nghe lời mẹ, dừng tay đi, sống cho tốt!” Nói đoạn, bà ta khom người ho dữ dội, nôn ra một ngụm máu tươi.
Có phải khi con người ta sắp chết, mới có thể nhìn thấu mọi chuyện?
Hoa Trước Vũ thấy trong lòng thê lương, ngẩng đầu chỉ thấy Vô Song vẫn lạnh lùng thõng tay đứng đó, mặt không cảm xúc, trước sau không nói một lời. Nàng lạnh lùng nói: “Vô Song, bà ấy là mẫu thân của ngươi, ngươi không thể nói vài câu dễ nghe, để bà ấy ra đi được yên lòng hay sao?”
Hoàng Phủ Vô Song ưỡn ngực nhìn ra xa về phía bầu trời đêm, hồi lâu không nói gì. Ánh trăng tựa như màn sương mỏng buông xuống, phản chiếu khuôn mặt Vô Song, Hoa Trước Vũ theo sát từng cảm xúc trên khuôn mặt hắn, nhưng lại thất vọng nhận ra rằng, trước sau khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng, không hề rung động.
Vô Song, từ nhỏ hắn đã lớn lên trong gấm vóc lụa là, sống những tháng ngày ngựa đón xe đưa, tiêu xài như nước, tuổi trẻ ngông cuồng, nếm hết mùi vị phồn hoa trên thế gian. Hắn còn được đăng cơ làm hoàng đế, làm người ngồi tít ngôi cao, một câu nói quyết định sự sống chết của người khác. Đến một ngày, hắn bỗng nhiên bị lôi xuống khỏi ngôi báu, có điều, may mà hắn vẫn là Thái tử, tuy là của tiền triều. Còn giờ đây, hóa ra ngay cả điều đó cũng không phải sự thực. Hắn lại trở thành con trai của một kĩ nữ lầu xanh, e rằng ngay cả phụ thân của mình là ai cũng không biết.
“Mẹ, con hận mẹ!” Hồi lâu, Hoàng Phủ Vô Song cuối cùng cũng mở miệng. Hắn tin rằng người trước mắt chính là mẹ hắn. Nhưng, hắn lại hận bà ta. Hận bà ta đưa hắn vào cung, hận bà ta khiến hắn phải xa rời tình mẹ, cũng hận bà ta đã để hắn tranh đoạt đế vị, càng hận bà ta giờ lại bảo hắn dừng tay.
Khóe môi Huyên phu nhân nở một nụ cười, “Tốt… tốt lắm, con chịu gọi ta một tiếng ‘mẹ’, ta đã mãn nguyện rồi.” Bà giơ tay ra rất lâu, sau cùng con trai không chịu nắm lấy, đành chậm rãi bỏ xuống.
Hoàng Phủ Vô Song sững người đứng trong màn đêm, bóng hình cô tịch. Hắn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười, trong nụ cười đó rõ ràng mang niềm cay đắng khó tả.
“Vô Song, nghe lời mẹ ngươi, dừng tay lại đi! Đừng nóng nảy làm càn nữa, nếu không, sẽ chỉ hủy hoại chính bản thân ngươi thôi!” Hoa Trước Vũ lặng lẽ khuyên ngăn.
“Nóng nảy làm càn ư?” Hoàng Phủ Vô Song nhíu mày, đôi mắt đen láy tựa như vách núi ngày đông, hàn khí bức bách. “Đúng thế, ta nóng nảy làm càn. Nhưng nàng có biết vì sao ta nóng nảy làm càn không? Bởi vì ta đã mất hết tất cả rồi! Không cha không mẹ không nhà không nước không tình không ái, ta chỉ còn lại sự nóng nảy làm càn thôi!” Đối với hắn, kì thực giang sơn không hề quan trọng, quan trọng là tình thân và tình yêu, nhưng cả đời này, hắn lại chưa từng được thực sự nếm trải hai thứ tình cảm đó.
“Chẳng phải nàng muốn gặp bà nội của nàng sao?” Hoàng Phủ Vô Song vỗ tay, lập tức có binh sĩ dắt ngựa tới, hắn tung mình lên ngựa, “Đi thôi!” giơ tay kéo Hoa Trước Vũ, dắt nàng lên ngựa.
Ngay lúc đó, chỉ nghe thấy tiếng tù và vang lên từ phía xa, tiếng nổ vang trời làm rung chuyển mặt đất dưới chân, dường như có vô số thiết kị đang lao tới. Có thám tử trong quân doanh kinh hoàng báo tin, “Bẩm Thái tử, đại quân Nam Triều tiến đánh quân ta!”
Hoàng Phủ Vô Song vung roi ngựa nói: “Hốt hoảng cái gì, nghênh chiến!” Hắn vung roi quất vào bụng ngựa, nhưng lại dẫn một đội tinh binh rút lên núi. Đội quân không có tướng lĩnh, chắc chắn sẽ thất bại.
Đường núi gồ ghề, gió đêm lại mạnh, đoàn người len lỏi trong rừng cây rậm rạp. Trăng sáng giữa trời, trong rừng một màn tĩnh mịch. Dung Lạc và A Quý không đi theo, khi Hoa Trước Vũ giục ngựa ra đi, thoáng trông thấy Dung Lạc ngã dưới đất, chẳng lẽ vừa rồi chàng cũng bị thương? Như thế cũng tốt, chàng đừng nên đến đây thì hơn, chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến chàng. Nàng chỉ cần nghĩ cách cứu bà nội và Hoàng Phủ Vô Thương ra là được, nàng biết Bình, An, Khang, Thái đang ngầm đi theo nàng.
Hoàng Phủ Vô Song không nói dối, trong một sơn động hẻo lánh, Hoa Trước Vũ trông thấy bà nội và Hoàng Phủ Vô Thương đang bị giam lỏng.
“Vô Song, chúng ta quen biết cũng đã lâu, nhưng ta chưa từng đấu với ngươi. Đêm nay, chúng ta quyết đấu một phen được không? Nếu ta thắng, ngươi hãy thả bà nội ta và Vô Thương ra. Thế nào?” Hoa Trước Vũ lạnh lùng nói.
Hoàng Phủ Vô Song nhếch môi cười đáp: “Đi theo ta, chúng ta thiếu gì thời gian tỷ thí!”
Hoa Trước Vũ nhìn chăm chú vào Hoàng Phủ Vô Song, trên môi nở nụ cười: “Thế nào, ngươi không dám ư? Nếu ngươi thắng được ta, ta tự khắc sẽ đi theo ngươi, cam tâm tình nguyện!”
Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy thế, trong mắt lóe lên một tia mừng rỡ. Hắn nhìn lại Hoa Trước Vũ, gió đêm thổi qua, nhất thời chỉ thấy ánh trăng cũng trở nên sáng hơn. Trong dãy núi thâm u này, dường như phút chốc cũng trở nên ấm áp.
“Được!” Hắn lớn tiếng đáp.
Hoa Trước Vũ rút đao ra cầm trên tay, không nói thêm một lời chém về phía hắn. Tà áo trắng của nàng múa lượn, ánh đao như tuyết. Tà áo đen của Hoàng Phủ Vô Song xoay tròn, ánh xanh như chớp. Đây là lần đầu tiên Hoa Trước Vũ quyết đấu với Hoàng Phủ Vô Song, kiếm của Vô Song hung mãnh như quái thú, sát khí bốn bề. Thân pháp của hắn nhanh như ma quỷ, biến đổi khôn lường. Nơi ánh kiếm phát ra, hàn quang từng đợt, sát khí ngút trời. Một thân võ nghệ của Vô Song, hiển nhiên không chỉ học từ Hoa Mục, tất là ở trong cung, Viêm đế cũng từng sai người dạy dỗ hắn. Võ nghệ của hắn rất cao, có điều từ trước đến nay, hắn đều không để lộ nửa phần.
Hai người đấu được vài chiêu, Hoa Trước Vũ liền có phản ứng không chống đỡ được, ngày trước ở trong cung nàng bị Vô Song phế bỏ nửa phần nội lực, hơn nữa, nàng đã mang thai, lúc này đả đấu, trong bụng liền ngâm ngẩm đau.
Hoa Trước Vũ lạnh lùng nhìn binh sĩ đang áp giải bà nội và Hoàng Phủ Vô Thương, thoáng trông thấy Bình, An, Khang, Thái đang lặng lẽ đến cứu người. Nàng chỉ cần kiên trì thêm giây lát, nếu bà nội và Vô Thương được cứu thoát, sự tình sẽ dễ dàng hơn.
Trên con đường núi phía trước có tiếng bước chân vang lên, Hoa Trước Vũ liếc mắt nhìn qua, Tiêu Dận được thân vệ bao bọc nhanh chóng đi tới, tấm áo choàng sau lưng bay phần phật trong gió, đôi mắt tím khó che giấu vẻ hung bạo. Chàng trông thấy Hoa Trước Vũ, liền nhanh chân chạy đến bên nàng.
Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy tiếng bước chân, khóe môi bỗng nhiên nở một nụ cười, hắn vung tay một cái, chỉ thấy ánh sáng xé rách màn đêm, một kiếm sắc bén đã đâm về phía Hoa Trước Vũ. Hoa Trước Vũ không tập trung, dưới chân chậm lại, nhát kiếm đó xem ra không tránh được.
Trong chớp mắt, Tiêu Dận đã đến gần nàng, vòng tay một cái, ôm Hoa Trước Vũ vào lòng. Nhát kiếm của Hoàng Phủ Vô Song đâm vào không khí, nhát kiếm thứ hai lại theo đó sấn lên, Tiêu Dận hoàn toàn không kịp rút kiếm ra, chỉ đành xoay người, đổi vị trí với Hoa Trước Vũ.
Hoa Trước Vũ nghe thấy tiếng đao kiếm đâm vào da thịt.
Tiêu Dận bỗng cúi người, hôn lên môi Hoa Trước Vũ, đôi môi giá lạnh lướt qua môi nàng, thoáng có mùi máu tanh.
“Nha đầu, muội không sao chứ!” Tiêu Dận khẽ nói, đằng sau vẻ mặt bình tĩnh, kì thực ẩn chứa niềm rung động dồn nén đã lâu, đôi mắt tím khẽ chau, lộ ra một nét cười. Thế nhưng, giây phút sau, chàng bỗng phun ra một ngụm máu tươi, bắn lên tà áo tím, nhanh chóng thấm vào áo, lưu lại dấu vết còn sẫm hơn cả màu tím. Thân hình bị trọng thương đó không thể nhẫn nhịn được trước mặt nàng nữa, chàng không đứng vững nổi, ngã ra phía sau.
Hoa Trước Vũ vội giơ tay ra, kịp thời ôm lấy chàng. Kì thực, đây chỉ là một hành động mang tính bản năng, nhưng sau cùng lại thành ra tư thế ôm ấp thân mật giữa cặp tình nhân.
Dung Lạc chạy từ trong rừng ra, trông thấy thế, lập tức dừng bước. Chàng tắm trong ánh trăng như nước, gió đêm thổi bay tấm màn trắng trên mũ chàng, thấp thoáng lộ ra chiếc cằm nho nhã và nụ cười đắng như hoàng liên. Thân hình chàng gầy gò, trông không rõ tình cảm rung động nào, nhưng lại mang vẻ tuyệt diễm kinh tâm động phách.
Đứng yên giây lát, Dung Lạc chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng Phủ Vô Song, bảo kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ, chĩa thẳng về phía hắn, một luồng sát khí ập đến. Hoàng Phủ Vô Song nhìn mũi kiếm lạnh lùng lóe lên, mỉm cười điềm nhiên.
Hoa Trước Vũ dìu Tiêu Dận đến dựa vào một gốc cây, ngưng thần nhìn hai người quyết đấu.
Chiêu thứ nhất của Dung Lạc: Bách Hoa Lạn Mạn Niêm Hoa Tiếu. Chiêu thứ nhất của Hoàng Phủ Vô Song: Phong Quá Trúc Lâm.
Hoa Trước Vũ nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Cơ Phụng Ly trên chiến trường, chàng đứng đón gió, tà áo tung bay như một đám mây trắng trên nền trời. Ánh mặt trời bao phủ lên một thân rực rỡ hào quang của chàng, khiến chàng trông như thật như mơ, như mộng như khói.
Chiêu thứ hai của Dung Lạc: Mãn Thiên Thái Vân Già Một Tĩnh. Chiêu thứ hai của Hoàng Phủ Vô Song: Trần Ai Linh Lạc.
Hoa Trước Vũ nhớ lại trên pháp trường, nàng chém chàng bảy đao, khi nàng dừng tay, khi toàn thân chàng đẫm máu, chàng chậm rãi khẽ nói với nàng bảy chữ: “Bảo… Nhi… ngươi…có… từng… giải… hận?”
Chiêu thứ ba của Dung Lạc: Băng Phong Nguyên Dã Phong Vân Biến. Chiêu thứ ba của Hoàng Phủ Vô Song: Lưu Quang Thiên Lý.
Hoa Trước Vũ nhớ lại trên mặt hồ bên ngoài Đào Nguyên Cư, Cơ Phụng Ly săn được một con cá trong hồ, càng giương xiên đâm cá lên, quay đầu búng tay cười, “Lát nữa, ta sẽ nấu canh cá cho nàng.” Dung nhan đẹp đẽ tươi cười đó, khiến ánh trăng phút chốc trở nên lu mờ.
Chiêu thứ tư của Dung Lạc: Ám Dạ Ưu Đàm Sạ Nhiên Khai. Chiêu thứ tư của Hoàng Phủ Vô Song: Yên Hoa Sạ Phóng.
Hoa Trước Vũ nhớ lại khi chàng nói bên tai nàng một cách kiên định: “Nàng sống ta sống, nàng chết ta chết, nếu nàng lên trời, ta quyết không xuống đất, nếu ta xuống đất, nàng cũng quyết không thể lên trời. Nàng ở đâu, ta sẽ theo đến đó, nhưng ta ở đây, nàng cũng quyết không thể bỏ đi.”
Chiêu thứ năm. Chiêu thứ sáu. Chiêu thứ bảy…
Hoa Trước Vũ không hiểu, vì sao xem Dung Lạc và Hoàng Phủ Vô Song quyết đấu, trong đầu nàng lại toàn hiện ra hình ảnh của Cơ Phụng Ly. Nụ cười của chàng, cơn giận của chàng, cái tốt của chàng, sự bá đạo của chàng, sự dịu dàng của chàng, vòng tay của chàng…
Chiêu thứ ba mươi.
Chiêu thứ ba mươi còn chưa đánh, Hoa Trước Vũ đột nhiên xông ra, xông thẳng vào trận địa giữa hai người, cao giọng hét: “Vô Song! Ngươi dừng tay lại đi!”
Hoàng Phủ Vô Song chấn động trong lòng, thân hình hơi sững lại, trong chớp mắt, một chưởng của Cơ Phụng Ly đã đánh đến trước ngực hắn. Hoàng Phủ Vô Song “hự” một tiếng, nặng nề ngã xuống đất, mặt trắng bệch, khóe môi ứa máu.
Trong lòng Hoa Trước Vũ run lên, trong trí óc bỗng nhiên hiện ra hình ảnh khi ở trong viện Nội Trừng, lần đầu tiên Hoàng Phủ Vô Song biết được nàng là con gái, khóe môi nở nụ cười cực kì vui sướng. Nụ cười đó, là niềm vui thực sự, chói mắt đến thế, tựa như có ánh sáng chiếu rọi vào trong tim hắn, lại tựa như một người nghèo khổ cả đời, bỗng nhiên nhặt được bảo bối. Nụ cười như thế, là niềm sung sướng bất ngờ, từ trong ra ngoài, cực kì rõ ràng. Cả khuôn mặt tuấn mĩ, được nụ cười tôn lên, càng toát ra vẻ thuần khiết thánh thiện.
Hoàng Phủ Vô Song, hắn vốn nên là một người thuần khiết vô tà như thế, rốt cuộc là thứ gì, đã khiến hắn đi đến bước đường này?
“Vô Song! Ngươi vẫn không chịu bỏ cuộc ư?” Hoa Trước Vũ đau lòng nói.
Hoàng Phủ Vô Song nhìn Hoa Trước Vũ, hắn thất thần trong khoảnh khắc, tựa như lại trông thấy tiểu thái giám mặc áo màu vàng hạnh ở bên cạnh hắn, chải đầu rửa mặt cho hắn, giúp hắn sửa sang quần áo, giúp hắn đăng cơ… từng ngày từng ngày, ngày này qua ngày khác, nàng cứ thế hòa nhập vào cuộc sống của hắn, khắc sâu vào trong tim hắn, trở thành một phần máu thịt của hắn, khiến hắn kiếp này đành phải trầm luân.
“Tiểu Bảo Nhi, nếu nàng chịu theo ta, ta sẽ dừng tay.” Ánh mắt Hoàng Phủ Vô Song nhìn Hoa Trước Vũ lóe lên vẻ si mê. Hắn loạng choạng lùi ra phía sau, một tay nắm lấy cổ bà nội Hoa Trước Vũ.
Hoàng Phủ Vô Song bị Dung Lạc đánh cho một chưởng, khóe môi vẫn còn chảy máu, hắn chỉ hơi động chân khí, trước ngực đã đau đớn khó chịu, thế nhưng, hắn đã chẳng còn quan tâm nữa.
“Vô Song, ngươi thả bà nội ta ra, ta sẽ đi theo ngươi!” Hoa Trước Vũ vứt bảo kiếm trong tay xuống đất, nhìn hắn, nói từng câu từng chữ.
Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy thế, khuôn mặt đẹp đẽ nở hoa, trên má còn có hai lúm đồng tiền, dưới ánh trăng, long lanh như rót đầy rượu bên trong.
Đợi Hoa Trước Vũ đến gần, hắn đẩy Hoa lão phu nhân ra, giơ tay tóm lấy gáy Hoa Trước Vũ, chậm rãi lùi về phía sau.
Màn đêm mông lung, bóng người dần khuất sau màn sương ngưng tụ dưới ánh trăng.
“Hoàng Phủ Vô Song, cả quả núi này đã bị bao vây rồi, ngươi tưởng ngươi còn có thể trốn khỏi đây sao? Dừng tay lại đi, vẫn còn kịp.” Tiếng nói của Dung Lạc ung dung vang vọng đằng sau.
Hoàng Phủ Vô Song không dừng bước, kiềm chế Hoa Trước Vũ, lùi về phía sau từng chút một. Bước chân bỗng nhiên nhẹ bẫng, Hoa Trước Vũ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy dưới đám dây leo rậm rạp sau lưng, là một vực thẳm sâu không thấy đáy.
“Tiểu Bảo Nhi, nàng biết không, để ngăn nàng và Cơ Phụng Ly ở bên nhau, ta đã sai thám tử trong cung loan tin nàng là thiên kim của Hoa Mục, nhưng Cơ Phụng Ly lại không thèm quan tâm tới chuyện quần thần phản đối mà vẫn muốn cưới nàng. Khi ta nghe nói nàng và Cơ Phụng Ly sắp tiến hành đại hôn, nàng biết ta sốt ruột đến thế nào không?” Giọng nói của Hoàng Phủ Vô Song khẽ khàng vây quanh Hoa Trước Vũ, “Ta đã sai người giết chết Thái thượng hoàng.”
Trong lòng Hoa Trước Vũ kinh hoàng không tả xiết. Hóa ra, cái chết của Thái thượng hoàng Viêm đế, là do Hoàng Phủ Vô Song gây ra. Chỉ vì muốn ngăn cản nàng và Cơ Phụng Ly thành thân, hắn đã giết cả người mà hắn gọi là phụ hoàng suốt bao năm qua.
“Tiểu Bảo Nhi, Vũ Nhi, ta từng nói, giữa nàng và ta, chính là một cuộc cờ chết, cả đời này chẳng có cách giải khai được.” Hắn nói từng câu từng chữ. Hoa Trước Vũ dường như có thể nghe ra trong giọng nói của hắn hơi thở chết chóc.
Hoàng Phủ Vô Song, hắn quyết ý muốn cùng nàng đồng quy vu tận rồi.
Nàng không hề sợ chết, thế nhưng, trong bụng nàng còn có đứa con, nàng làm sao có thể để cho đứa trẻ vô tội phải mất mạng.
“Vô Song, chúng ta còn chưa đi đến đường cùng, chỉ cần ta ở trong tay ngươi, bọn họ sẽ không giết chúng ta đâu, chúng ta vẫn có thể trốn thoát được. Tuy Nam Triều đã không dung nạp ngươi nữa, nhưng chúng ta có thể đến Đông Yên. Ta là công chúa Mặc Quốc, hoàng hậu Đông Yên là dì của ta, chúng ta có thể qua đó.” Hoa Trước Vũ nói chậm rãi, nàng đã ngầm rút một cây trâm trên búi tóc xuống. Nàng đột nhiên quay người, đâm vào bụng Hoàng Phủ Vô Song.
“Xoẹt” một tiếng, trên áo Hoàng Phủ Vô Song lập tức nở ra một đóa tường vi diễm lệ.
Khoảnh khắc đó, Hoa Trước Vũ có phần hốt hoảng, nàng chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, nàng sẽ giết Hoàng Phủ Vô Song.
Nàng bỗng nhiên nhớ lại, khi nàng từ tái bắc quay về, từ xa trông thấy Hoàng Phủ Vô Song đứng trong gió tựa lan can ở phía cuối hàng cầu thang bằng bạch ngọc, trông thấy nàng bị gió sương tái bắc làm cho vừa đen vừa gầy, hắn cúi xuống nhìn nàng hồi lâu, nở một nụ cười thương xót với nàng, “Tiểu Bảo Nhi, ngươi gầy đi nhiều rồi.”
Trong lòng, tựa như bị đao cắt, đau điếng đến mức gần như nghẹt thở.
“Tiểu Bảo Nhi, cuối cùng nàng cũng vì ta mà rơi lệ rồi sao?” Hắn giơ tay, đón lấy giọt lệ của Hoa Trước Vũ.
“Tiểu Bảo Nhi, đừng khóc, hãy vì ta mà cười một lần cuối cùng đi! Ta thích nụ cười của nàng.” Hoàng Phủ Vô Song nghẹn giọng nói, nụ cười của nàng, kiều diễm ôn hòa, tựa như một tia nắng trong mùa mưa đằng đẵng, chiếu sáng cõi lòng hắn, khiến trong lòng hắn nở ra một đóa hoa hồng thuần khiết.
Hoa Trước Vũ chẳng làm sao cười nổi, nước mắt không ngừng rơi như mưa.
Đất bùn dưới chân chợt nhẹ bẫng, chỉ nghe thấy “soạt” một tiếng, Hoa Trước Vũ cả kinh, chỉ thấy thân hình đột nhiên rơi xuống, kế đó bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhàng, hóa ra là Hoàng Phủ Vô Song dùng lực, vứt nàng đang sắp sửa ngã xuống lên trên. Còn hắn, vì dùng lực mà rơi cả người xuống vách núi.
Trong gió thấp thoáng tiếng thở dài của hắn, “Tiểu Bảo Nhi, ta sao nỡ kéo nàng cùng chết được!”
Hoa Trước Vũ bị Hoàng Phủ Vô Song ném trở lại đỉnh vách núi, nàng còn chưa rơi xuống đất, trước mắt đã thấy một bóng áo trắng vụt qua, bên eo được một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, ôm rất chặt, khiến trong phút chốc nàng gần như không thở được.
Hoa Trước Vũ ngước mắt nhìn, trông thấy tấm khăn che mặt trên mũ của Dung Lạc theo gió tung bay, mùi hương hoa quỳnh phảng phất trên người chàng, thoáng mùi hương trúc thanh đạm như có như không.
Dung Lạc đặt nàng xuống đất, nói bằng giọng khàn khàn không chút rung động: “Doanh thiếu cẩn thận.” Nói đoạn, chàng chậm rãi lui về sau.
Khóe môi Hoa Trước Vũ bỗng nở một nụ cười cay đắng.
Nàng sững sờ đứng bên vách núi hồi lâu, lâu đến mức cả con người nàng sắp hóa thành khúc gỗ. Đến khi trăng lặn về tây, bầu trời rực lên màu đỏ. Đến khi những đám mây trời vần vũ, dần ngưng tụ thành màu trắng xanh.
Đêm sắp trôi qua.
Người thiếu niên khiến nàng vừa hận vừa thương xót kia đã mãi chẳng thể trở về được.
Nàng thường nghĩ, nếu Vô Song có một phụ hoàng nhân từ, có một người mẹ thương yêu hắn, có lẽ, hắn sẽ không trở nên nóng nảy như vậy. Có lẽ, hiện giờ hắn sẽ sống rất vui vẻ.
Nhưng rốt cuộc, mọi thứ đã không thể vãn hồi.
Hoa Trước Vũ chậm rãi quay người, lê đôi chân có phần tê dại đi về.
Đằng sau, Dung Lạc đứng cách nàng không xa, Tiêu Dận lại đã ngồi dựa vào một gốc cây khác ở gần nàng hơn. Bình và An thấy nàng đi tới, vội qua dìu nàng, Khang và Thái đang bảo vệ bên cạnh bà nội nàng. Hoàng Phủ Vô Thương dựa dưới một gốc cây, vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Hoa Trước Vũ đi đến bên bà nội trước tiên, rồi mới qua xem thương thế của Tiêu Dận.
“Nha đầu, ta đã nghĩ thông suốt rồi, bất luận muội ở bên ai, chỉ cần muội có thể hạnh phúc, ta đều chúc phúc cho muội.” Tiêu Dận cúi hàng mi dài, che đi nỗi đau sâu thẳm trong mắt, khóe môi nở một nụ cười.
“Không, đại ca, muội theo huynh đến Bắc Triều!” Hoa Trước Vũ khẽ nói. Vết thương của Tiêu Dận còn chưa khỏi, nàng chưa thể yên tâm.
“Nha đầu…” Tiêu Dận nắm chặt lấy tay nàng, trong mắt chan chứa nhu tình, mừng rỡ vô cùng.
“Đại ca, để muội đỡ huynh đứng dậy!” Nàng giơ tay vòng qua eo Tiêu Dận, đặt cánh tay chàng lên vai mình, chậm rãi dìu chàng dậy.
Bóng dáng hai người dìu nhau phản chiếu trong mắt mọi người, hết sức ngọt ngào.
“Dung công tử, đêm nay đa tạ huynh giúp đỡ, xin cáo từ.” Hoa Trước Vũ nhìn Dung Lạc cười duyên dáng.
Thân hình cô độc của Dung Lạc dường như khẽ run lên, toàn thân dâng trào một thứ tình cảm không nói rõ. Chàng chậm rãi đi đến trước mặt cách bọn họ một khoảng, ưỡn thẳng người, giọng nói khàn khàn truyền ra đằng sau tấm khăn che mặt, “Cáo từ!”
Hoa Trước Vũ dìu Tiêu Dận chậm rãi đi qua chàng, nàng mỉm cười cúi đầu, liếc mắt thấy thân hình Dung Lạc lại khẽ run lên, khóe môi nàng dần nở một nụ cười cay đắng.
Dung Lạc! Tuy khi giao đấu chàng cố tình không dùng quạt xếp, tuy chàng dùng mũ che kín mặt, tuy chàng cố tình xông hương hoa quỳnh để che đi mùi hương vốn có trên cơ thể, tuy giọng chàng khàn khàn, nhưng thiếp vẫn nhận ra chàng, Cơ Phụng Ly.
Chẳng trách, hôm đó ở Thanh Thành, Dung Lạc lại đến kỹ viện đấu giá mua Đan Hoằng giả, để dò la tin tức của Doanh Sơ Tà. Chẳng trách, Tây Giang Nguyệt lại tặng lương thảo cho Nam Triều. Hóa ra, Cơ Phụng Ly chính là Dung Lạc.
Chuyện cuối cùng, nàng đã làm được cho chàng rồi.
Chiến sự lần này, vô hình chung đã kết thúc. Từ nay về sau, chàng có thể yên tâm làm cửu ngũ chí tôn của chàng, còn nàng, từ nay phiêu bạt chân trời.