Chương 32.1: Rong ruổi đêm trường

Hôm nay, gió bấc lạnh thấu xương, sắc trời u ám nặng nề.

Nam Triều nhận được hồi báo của thám tử, đại quân Bắc Triều đã tấn công vào Tương Ngư Quan cách Dương Quan một trăm dặm. Mặc dù quân lính đóng ở Tương Ngư Quan không nhiều, nhưng địa hình cực kì hiểm trở. Thành Dương Quan tuy địa thế bằng phẳng, nhưng có trọng binh Nam Triều trấn giữ. Với binh lực hiện nay của Tiêu Dận, bất kể tấn công vào đâu đều rất khó khăn.

Đã lâu như vậy, Tiêu Dận đều không hề tấn công mạnh,lần này, không biết có phải đã nghĩ ra kế sách gì không, Hoa Trước Vũ ngấm ngầm cảm thấy bất an.

Cơ Phụng Ly và Vương Dục lập tức điều binh khiển tướng, một mặt sai binh nhanh chóng cứu viện Tương Ngư Quan, mặt khác lại sai binh lực tăng cường phòng vệ Dương Quan. Trận chiến lần này, nhằm đánh bại hoàn toàn Tiêu Dận, cắt đứt dã tâm lấn xuống phía Nam của Bắc Triều.

Hoa Trước Vũ thân mặc khôi giáp phi ngựa từ trường huấn luyện vào quân doanh, đến trước trung quân tướng, liền nhảy từ trên ngựa xuống. Nàng vuốt ve bờm ngựa rồi chậm rãi đi vào trung quân trướng,

Nàng được binh sĩ gọi về từ trường huấn luyện. Hai ngày trước, Vương Dục đã sai Đường Ngọc dẫn năm vạn binh mã đến Tương Ngư Quan chống quân Bắc Triều, mười ba vạn binh mã còn lại ở Dương Quan huấn luyện trận pháp. Đương nhiên, không chỉ có mình nàng huấn luyện Hổ Khiếu Doanh, nghe nói Cơ Phụng Ly cũng đã bí mật huấn luyện trận pháp từ lâu.

Vừa rồi, nàng dẫn binh sĩ Hổ Khiếu Doanh luyện tập trận pháp một hồi, áo sau lưng đã ướt sũng mồ hôi, gió thổi tới sau lưng lạnh căm. Nàng đứng trước trung quân trướng, nhấc tay áo lau mồ hôi trên trán, rồi mới theo binh sĩ dẫn đường chậm rãi đi vào trong.

Trong trướng ngoài Cơ Phụng Ly và Vương Dục, Lam Băng, đều là thống lĩnh các doanh, trong đó bao gồm cả Nam Cung Tuyệt.

Cơ Phụng Ly ngồi chính giữa trước mặt bàn vùi đầu xem địa hình đồ, nghe thấy binh sĩ bẩm báo Bảo thống lĩnh đã đến, bàn tay cầm địa hình đồ khẽ run, nhưng vẫn chưa ngẩng đầu lên.

Vương Dục trông thấy Hoa Trước Vũ bước vào, cười nói: “Bảo thống lĩnh, mấy ngày nay trận pháp của ngươi luyện khá lắm.”

Hoa Trước Vũ lướt ánh mắt sắc bén qua Cơ Phụng Ly, lạnh đạm nhìn về phía Vương Dực, nhếch môi cười nói: “Đại tướng quân quá khen,”

“Được rồi, mọi người đã đến đủ, bản tướng nói qua một lượt, vừa rồi tướng gia và bản tướng đã nghiên cứu một phen về chiến sự tiếp sau đây, quyết định đi một nước cờ nguy hiểm. Lần này, quân Bắc Triều liên kết với quân đội Tây Lương, chắc chắn là định phát động tổng tấn công đối với thành Dương Quan. Chúng ta đã ở vào thế giằng co với quân Bắc Triều khá lâu. Lần này, ý của tướng gia là, phái một đội tinh binh, lặng lẽ đi vòng ra phía sau chặn đường rút lui của quân Bắc Triều, để làm loạn thế tấn công của chúng. Nam Bắc giáp kích, đánh bại hoàn toàn quân Bắc Triều.” Vương Dục trầm giọng nói.

Hoa Trước Vũ chau mày nghĩ ngợi, đây quả thực là một kế hay, có điều cũng là một nước cờ mạo hiểm, đi được tốt, thì binh sĩ Nam Triều sẽ có thể hoàn toàn thắng lợi; nếu không đi tốt, đội tinh binh sẽ gặp nguy hiểm, còn có khả năng hủy diệt toàn quân. Bởi lẽ đây là một đội quân đơn lẻ tiến sâu vào trong địa giới Bắc Triều, một khi bị Bắc Triều phát hiện, tất sẽ không còn đường sống. Có điều, nghĩ đi nghĩ lại, dường như cũng chỉ có kế sách này dùng được.

“Chúng ta có thể nghĩ ra kế sách này, quân Bắc Triều nhất định cũng sẽ đề phòng từ trước, chúng ta làm sao có thể thuận lợi đi vòng ra phía sau của quân Bắc Triều được?” Nam Cung Tuyệt hỏi.

Ánh mắt mọi người lập tức đều dồn vào khuôn mặt Cơ Phụng Ly.

Cơ Phụng Ly chắp tay đứng dậy khỏi ghế, ra hiệu cho Nam Cung Tuyệt và Lam Băng treo địa hình đồ lên, chậm rãi đi đến trước địa hình đồ, giơ tay vạch một đường từ Dương Quan đến Liên Vân Sơn rồi lại qua sa mạc phía đông, “Muốn đi vòng ra phía sau quân Bắc Triều, nhất định phải đi qua Liên Vân Sơn, đường gần nhất là trực tiếp vượt qua Liên Vân Sơn đến địa giới Bắc Triều. Nhưng con đường nay quân Bắc Triều chắc chắn phòng thủ rất nghiêm ngặt, chúng ta sẽ dễ bị lộ. Cho nên, chỉ có cách đi về phía đông của Liên Vân Sơn, vòng qua sa mạc của Đông Yên, rồi lại theo hướng bắc vòng về biên giới Bắc Triều.”

Lời vừa nói ra, mọi người huyên náo hẳn lên.

Một thông lĩnh hỏi: “Tướng gia, chúng ta đi vòng qua Đông Yên liệu có phải quá nguy hiểm không, dù sao thì đường sá ở Đông Yên chúng ta cũng không nắm rõ, hơn nữa, đó còn là sa mạc, không có lương thảo tiếp tế, còn phải đề phòng bị Đông Yên và Bắc Triều phát hiện.”

Cơ Phụng Ly nheo mắt nói: “Cho nên, nhất định phải là tinh binh được huấn luyện kỹ càng, hơn nữa số lượng không được quá đông, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện.”

“Nói như vậy thì, bản tướng cảm thấy Bảo thống lĩnh dẫn tinh binh của Hổ Khiếu Doanh đi là thích hợp nhất. Trận pháp bọn họ luyện tập, có thể khiến số lượng người tối thiểu phát huy được sức tấn công và phòng ngự tối đa.” Vương Dục trầm giọng nói.

“Không được!” Cơ Phụng Ly đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc phực tạp nặng nề.

Trong trướng một phen tĩnh lặng, ánh mắt Vương Dục quét qua khuôn mặt các tướng lĩnh, cuối cùng chau màu nói: “Nếu để các doanh khác đi, e rằng phải phái hơn vạn người, như thế mục tiêu quá lớn. Nếu để người khác dẫn Hổ Khiếu Doanh e rằng khó phát huy được uy lực của trận pháp.”

Trận pháp này, Hoa Trước Vũ phải dẫn binh sĩ diễn tập rất nhiều ngày mới thành thục. Vị trí của nàng là trận nhãn cực kỳ quan trọng, nếu để người khác thay thế, uy lực chắc chắn giảm đi đáng kể. Đáng sợ nhất là làm loạn thế trận, trận pháp rối loạn sẽ rắc rối to. Cơ Phụng Ly khẽ rung hàng mi, kì thực Vương Dục nói rất đúng, trong quân doanh không nghi ngờ gì nữa, chỉ có y là người thích hợp. Thế nhưng, dẫn quân đơn độc tiến sâu, quả thực hung hiểm vạn phần.

“Tướng gia, xin ngài suy nghĩ lại. Tướng sĩ có dũng mưu như Bảo thống lĩnh, nếu không dùng nơi mũi tấn công, thực là lãng phí của trời. Bản tướng nhận thấy, Bảo thống lĩnh là người thích hợp nhất, xin tướng gia ân chuẩn.” Vương Dục ôm quyền nói.

“Đúng thế, tướng gia!” Các tướng sĩ khác thấy thế đồng thanh cất tiếng.

Trong lòng Hoa Trước Vũ không hiểu vì sao cảm thấy dồn nén khó chịu. Thế này là thế nào, xem tình thế dường như Cơ Phụng Ly đang bảo vệ cho nàng, nàng cần hắn bảo vệ sao? Cơ Phụng Ly quay lựng lại với mọi người, đứng trước địa hình đồ, bóng hình lạnh lùng ảm đạm.

“Bảo thống lĩnh, ngươi thấy thế nào?” Tiếng nói của Cơ Phụng Ly, nhẹ như cơn gió vang lên.

Hoa Trước Vũ chau mày, hai tay nắm chặt thành quyền, tiến lên một bước, “Bản Thống Lĩnh nguyện dẫn binh đi.”

Bộ giáp sáng như tuyết phát ra tiếng kêu loảng xoảng, kiên quyết như giọng nói kiên định của nàng. Nhiệm vụ này, dựa vào năng lực của mình, nàng có thể hoàn thành. Hơn nữa, nàng không cần Cơ Phụng Ly bảo vệ cho mình. Cơ Phụng Ly không nói gì nữa, rất lâu sau bỗng nhiên quay người, trên khuôn mặt tuấn tú như phủ một màn hàn sương, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Hoa Trước Vũ.

Đây là lần đầu tiên kể từ sau đêm hôm đó, Hoa Trước Vũ đối diện trực diện với Cơ Phụng Ly ở khoảng cách gần như vậy. Nàng hết sức kìm nén cảm xúc trong lòng, nhìn Cơ Phụng Ly với thần sắc lãnh đạm. Cơ Phụng Ly cũng lạnh lùng nhìn lại, ánh mắt bình thản như tấm gương, khuôn mặt hững hờ, đầu mày mang vẻ cao quý ngạo nghễ khó lòng che giấu.

“Nếu đã như vậy, thì hạ lệnh đi!” Hắn chậm rãi thốt ra từng câu từng chữ.

Vương Dục cả mừng, lập tức lấy lệnh bài hạ quân lệnh. Tiếp sau đó, các tướng lại nghiên cứu chiến lược một hồi rồi mới giải tán.

Cơ Phụng Ly chắp tay đi ra khỏi trung quân trướng, nhanh chân đi qua quân doanh. Khuôn mặt tuấn mĩ của hắn như phủ hàn sương, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng, binh sĩ trong quân thấy hắn như gặp phải dêm vương, run rẩy không dám cất tiếng chào.

Hắn đi một mạch về trướng giám quân của mình, vén rèn bước vào trong.

Dung Tứ đang khom người thu dọn các thứ trên bàn của Cơ Phụng Ly, nghe thấy tiếng bước chân liền đứng thẳng lên, bỗng thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, giật mình một cái, nụ cười đang nở trên khóe môi liền trở lên gượng gạo.

“Tướng gia, xảy ra chuyện gì thế, có phải quân bắc Triều tấn công không?” Dung Tứ lo lắng hỏi.

Cơ Phụng Ly chau đôi mày, thần sắc lập tức trở lại ôn hòa, cúi đầu nhìn nàng, nói: “Vẫn chưa đâu!” dừng lại một lát, hắn lại nói, “Trận chiến lần này vô cùng hung hiểm, nàng hãy rời khỏi đây đi, để ta sai thị vệ hộ tống nàng về.”

Dung Tứ bỏ các thứ trong tay xuống, lắc đầu, dịu dàng nói: “Thiếp không đi, chàng ở đâu thì thiếp ở đó! Thiếp nhất định phải theo tướng gia, sống chết cũng phải bên nhau!”

“Không được!” Cơ Phụng Ly lạnh giọng nói, nhanh chân đi đến trước bàn ngồi xuống.

“Tướng gia, hãy cho thiếp ở lại đi! Thiếp không muốn rời xa chàng!” Dung Tứ đi đến sau lưng hắn, nói với vẻ vô cùng mong mỏi.

“Võ công của nàng chưa cao, ở đây, ta e rằng không thể phân thân chăm sóc cho nàng được. Đây là quân doanh, sắp sửa biến thành chiến trường tanh máu, vô cùng nguy hiểm nàng có biết không? Nàng là một cô gái, sao có thể ở lại đây được. Nàng mau chóng thu dọn đồ đạc về Tây Giang Nguyệt đi, sau này cũng không cần đóng giả làm Dung Lạc nữa, cứ ngoan ngoãn ở Tây Giang Nguyệt chờ đợi.”

“Vậy thiếp, thiếp sẽ về Tây Giang Nguyệt đợi chàng, đợi chàng đến…” Dung Tứ đi đến trước mặt Cơ Phụng Ly, dựa vào trong lòng hắn, “Tướng gia, chàng cũng phải bảo trọng nhé!”

Thân hình mềm mại thơm tho dựa vào lòng, Cơ Phụng Ly lập tức cứng đờ người, đẩy ra một cách vô thức, cánh tay nhấc lên đã sắp sửa chạm vào người Dung Tứ, lại tự khống chế dừng lại. Hắn giơ tay vỗ lên đầu vai nàng, lạnh nhạt nói: “Được rồi, về thu xếp đồ đạc đi!”

Dung Tứ gật đầu lưu luyến đi ra.

Cơ Phụng Ly khẽ nheo mắt, ánh mắt dồn vào kỷ án trước mặt. Trên bàn vốn bày những quân cờ đen trắng đã được Dung Tứ dọn dẹp lại. Cuộc cờ tàn chưa từng chơi hết đó, mãi mãi trở thành tàn cuộc, e rằng không còn cơ hội chơi nốt nữa rồi.

Đêm hôm đó. Trăng mờ, sao vắng, gió lạnh.

Hoa Trước Vũ dẫn ba nghìn tinh binh của Hổ Khiếu Doanh vượt qua Liên Vân Sơn từ phía đông. Dãy núi về đêm, bóng đen nặng nề như quái thú trầm mặc, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng bọn họ. Đường đi dưới chân hiểm trở, không cẩn thận một chút là có thể ngã xuống vách núi.

Đoàn người dắt ngựa cẩn thận lên đường, mãi cho đến sáng sớm hôm sau mới vượt qua Liên Vân Sơn, vào biên giới Đồng Yên.

Đưa mắt nhìn ra xa là sa mạc mênh mông. Vừa vào tháng mười, nơi đây đã nổi gió ù ù, cát như đá, tuyết giăng giăng. Thời tiết khắc nghiệt như thế, đi đường càng gian nan. Lại thêm mặt đất ở đây rất nhiều đá cuội, vó ngựa đều phải bọc da dê rất dày.

Đội ngũ ba nghìn người, trên nền tuyết trắng bao la ấy, quanh co uốn lượn mà đi. Đi chưa được bao lâu, liền trông thấy một đàn dê vàng lớn xuyên qua thung lũng, tựa như đám mây trên tuyết, lao về phía hang núi trước mắt.

Các binh sĩ reo hò, giương cung đặt tên, săn mấy con dê vàng.

Cứ thế đi được lộ trình một ngày, lúc hoàng hôn, binh sĩ chỉnh đốn nghỉ ngơi, nhân tiện thắp lửa nướng mấy con dê vàng lên. Hoa Trước Vũ nhanh chân đi đến trước đống lửa, ra lệnh dập hết tất cả, thực ra, sa mạc còn cách thành trì gần nhất của Đồng Yên một trăm dặm, nhưng mọi chuyện vẫn cứ nên cẩn thận thì hơn.

Nàng lạnh lùng nói: “Đây là sa mạc, có thể đưa mắt nhìn ra vô tận, nếu đốt lửa sẽ thu hút sự chú ý của kẻ khác. Không được phép có tâm lý chờ vận may.”

Binh sĩ vội đứng dậy dập lửa, có người âu sầu nói: “Thế nhưng, chỗ dê vàng này chúng ta làm sao ăn được? Vứt đi thì tiếc quá.”

Khó khăn lắm mới săn được dê vàng, chẳng lẽ cứ thế vứt đi?

“Ăn sống!” Hoa Trước Vũ lạnh lùng ném ra hai chữ. Quân đội từ kinh thành vẫn còn ít chịu khổ, e rằng chưa từng ăn thịt sống bao giờ. Nếu là quân cô nhi của nàng, những chuyện này đương nhiên chẳng cần nàng phải bận tâm.

“Ăn… ăn sống ư?” một binh sĩ chau mày nhắc lại một lần, “Khúc thịt sống to thế này, có thể nhai nát được không?”

Hoa Trước Vũ đi đến trước mặt hắn, rút bảo đao đeo bên eo của binh sĩ ra, ra hiệu cho binh sĩ lui ra đằng sau. Nàng vung đao như gió, dưới ánh hoàng hôn nặng nề, trông không rõ nàng vung đao ra sao, chỉ thấy ánh đao lạnh lùng nhảy múa lấp lánh trước mắt.

Cuối cùng, nàng thu đao, ánh đao cũng biến mất.

Mọi người nhìn lại, trên tấm đệm bên cạnh dê vàng, đã chất đầy những miếng thịt mỏng. Ở đây lạnh giá, thịt vừa cắt ra, liền lập tức đông cứng lại. Một binh sĩ bước lên cầm một miếng, bỏ vào trong miệng, tấm tắc khen mùi vị rất ngon. Binh sĩ liền tranh nhau ăn, bọn họ học theo Hoa Trước Vũ, mổ mấy con dê vàng còn lại ra.

Ăn xong cơm, trước khi khởi hành,Hoa Trước Vũ nhận được tin do bồ câu đưa tới, Tiêu Dận đã dẫn binh tấn công vào Dương Quan. Trước mắt, mọi người phải nhanh chóng tiến về phía Bắc. Nhưng chính vào lúc sắp sửa ra khỏi địa giới Đông Yên, liền gặp phải một đội kỵ binh truy binh.

Hoa Trước Vũ vội ra lệnh cho binh sĩ bày trận, e rằng đó là binh sĩ Bắc Triều đến phục kích. Trong nháy mắt, đội kỵ binh đó đã đến trước mặt, chỉ thấy người đi đầu, một thân bào đỏ chói mắt tung bay trong gió, những đồng vàng trên tà áo đỏ phản chiếu lấp lánh dưới ánh lửa. Kiểu ăn mặc như thế, ngoại trừ Thụy vương Đẩu Thiên Kim của Đông Yên thì chẳng còn ai khác.

Đẩu Thiên Kim gò cương ngựa đưa mắt nhìn quét một lượt, cười gian tà nói: “Tên nào là thủ lĩnh?”

Hoa Trước Vũ định thần, không ngờ vừa rồi chỉ mới nhóm lửa một chút, đã thu hút Đẩu Thiên Kim tới đây rồi. Tinh thần cảnh giác của Đông Yên quả là rất cao!

Trong tứ quốc, Đông Yên tôn sùng hòa bình nhất, quan hệ với ba nước còn lại rất hữu hảo. Lần này, bọn họ cả gan mượn đường Đông Yên, cũng chính vì điều đó. Nhưng hành động này vẫn rất nguy hiểm, bởi lẽ Đẩu Thiên Kim từng đến Bắc Triều, có ý cùng Bắc Triều liên hôn, còn cùng Tiêu Dận đến Nam Triều tìm kiếm Doanh Sơ Tà. Trong lòng Hoa Trước Vũ, cảm thấy người này cực kỳ không đơn giản.

Nếu người này thân cận với Bắc Triều, vậy thì hành tung của bọn họ tất sẽ tiết lộ cho Tiêu Dận biết. Nàng tỏ ra cứng rắn, cưỡi ngựa chậm rãi từ trong hàng ngũ phi ra. Kì thực đối với Đẩu Thiên Kim, Hoa Trước Vũ có phần sợ hãi, kể ra, nàng còn là tân nương bỏ trốn của hắn. May mà hắn chưa từng được thấy khuôn mặt thật của nàng.

“Là ngươi hả?” Đẩu Thiên Kim nhìn Hoa Trước Vũ, ngạc nhiên ngẩn người, “Ngươi chẳng phải là thái giám bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song ư, sao lại đi đánh trận?”

Hoa Trước Vũ nheo đôi mắt phượng, lạnh giọng nói: “Thái giám thì sao, đuổi quân xâm lược, phàm người Nam Triều ai nấy đều có trách nhiệm, xin Thụy vương điện hạ thả cho chúng tôi đi.”

“Khí thế lớn lắm!” Ngón tay Đẩu Thiên Kim đột nhiên móc lại, rút ra một đồng tiền giắt bên eo ra, đôi mắt đào hoa khẽ nheo, cười ung dung nhìn Hoa Trước Vũ, “Nếu bản vương không thả thì sao?”

Hoa Trước Vũ cầm ngân thương lên, thong thả nói: “Vậy thì đừng trách chúng tôi không khách khí.” Không thả thì phải cố mà xông ra, chẳng còn cách nào khác, hiện giờ bọn họ phải đi vòng đến Bắc Triều bằng tốc độ nhanh nhất, để chặn đường rút của Tiêu Dận.

“Được, bản vương sẽ tiếp chiêu, nếu các ngươi có thể vượt ra khỏi năm ngàn tinh binh này của ta, ta sẽ thả các ngươi đi!” Đẩu Thiên Kim vừa dứt lời, đôi mắt dài lập tức nheo lại, đồng tiền trong tay ném về phía Hoa Trước Vũ.

Hoa Trước Vũ giơ thương lên một cái, móc lấy đồng tiền, đồng tiền xoay tít trên đầu mũi thương. Lực đạo xoay tròn đó, gần như khiến nàng không cầm vững ngân thương trong tay nữa. Nàng khẽ than một tiếng, dồn chân khí vào ngân thương trong tay, đột nhiên vang lên một tiếng, đồng tiền xoay tròn men theo ngân thương rớt ra. Không thể không nói, thứ binh khí trông tựa như không có sức sát thương này, muốn đối phó được không phải dễ.

Đẩu Thiên Kim giơ tay một cái, đã nhặt đồng tiền vào lòng bàn tay, hắn tiếc rẻ, thấy đồng tiền đã bị Hoa Trước Vũ chém mất một góc nhỏ. Không ngờ, đồng tiền của Đẩu Thiên Kim làm bằng vàng thật, không đủ cứng, bị chém một nhát, đã mất một góc nhỏ. Nhân lúc Đẩu Thiên Kim còn đang tiếc xót của, Hoa Trước Vũ hô lên một tiếng, binh sĩ sau lưng lập tức xếp thành đội hình, dưới sự dẫn đầu của Hoa Trước Vũ, xông về phía binh sĩ của Đẩu Thiên Kim.

Đồng tiền trong tay Đẩu Thiên Kim vung lên một cái, ba luồng sáng vàng vụt qua không khí, lập tức liền thấy ba binh sĩ ngã ngựa. Nhưng điều đó không hề làm tổn hại đến sự biến hóa của trận thế, lập tức liền có binh sĩ bên cạnh lấp vào thế trận.

Đội tinh binh cưỡi ngựa phi nhanh, tựa như gió lốc quét đến, vượt qua đội ngũ năm ngàn người, lao nhanh về phía bắc.

“Vương gia, chúng ta có đuổi theo không?” binh sĩ bên cạnh Đẩu Thiên Kim nói với vẻ cực kỳ không cam chịu.

“Không cần đâu, bọn chúng muôn đánh, thì cứ để bọn chúng đánh đi!”, Đẩu Thiên Kim cầm đồng tiền trong tay lạnh nhạt nói. Thực ra hắn cũng không muốn ngăn cản bọn họ, chỉ muốn thử thực lực của đám quân Nam Triều này thế nào, không ngờ, thực là không thể xem thường.

Chỉ là tên tiểu thái giám kia, khiến hắn phải nhìn bằng con mắt khác. Hắn vẫy vẫy tay, thị vệ thân cận vội vàng đi đến bên cạnh, hắn khẽ dặn dò: “Ngươi đi do thám một phen, xem thái độ của Tiêu Dận đối với tên tiểu thái giam này ra sao?”

“Vâng!” Thị vệ tuy không hiểu vương gia vì sao lại đột nhiên có hứng thú với tên tiểu thái giám này như thế, nhưng vẫn y lệnh ra đi.

Hoa Trước Vũ dẫn đội tinh binh đi thẳng lên phía bắc. Ban đêm tìm đến một thung lũng, bọn họ cắm trại nghỉ ngơi. Tính toán lộ trình, chắc sáng mai là có thể đến phía sau quân Bắc Triều.

Đêm tĩnh lặng, thoáng có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại. Hoa Trước Vũ giật mình, chẳng lẽ là Đẩu Thiên Kim sai quân đuổi tới đây? Lính gác vội chạy tới bẩm báo: “Bẩm Bảo thống lĩnh, phía trước phát hiện quân Bắc Triều!”

Các binh sĩ đều rất cảnh giác, nghe thấy tiếng vó ngựa, đều nhanh chóng trở dậy, mai phục xong xuôi, chuẩn bị nghênh chiến.

Hoa Trước Vũ nheo mắt nhìn về phía trước, dưới ánh trăng mờ, thấp thoáng xuất hiện một đội người ngựa. Nghe tiếng vó ngựa, nhìn chiều dài đội ngũ, có khoảng nghìn người đang đi về phía bắc.

Giữa đội người ngựa là một cỗ sẽ ngựa. Bọn họ đi rất nhanh, dường như vội vã quay về Bắc Triều.

Trong lòng Hoa Trước Vũ chợt động, trong xe ngựa chẳng lẽ là Ôn Uyển? Đại chiến tới gần, Tiêu Dận muốn đưa nàng về Bắc Triều chăng?

Đội ngũ cách họ mỗi lúc một gần, cuối cùng, đối phương cũng phát hiện ra bọn họ, lập tức cảnh giác vây quanh xe ngựa.

“Đằng trước là đội ngũ của ai?” Một giọng nói thô hào vang lên.

“Hạ lệnh đi! Chúng ta bị phát hiện rồi!” Bình vẫn luân ẩn náu trong Hổ Khiếu Doanh, lúc này đã nhìn thấu nỗi do dự của nàng, liền thì thầm bên tai nàng.

Hoa Trước Vũ nheo mắt, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, hô vang một tiếng, binh sĩ liền phi ngựa về phía trước.

“Là quân Nam Triều!” một binh sĩ Bắc Triều hét lớn.

Tiếng kêu vừa dứt, tay tù và trong quân Bắc Triều liền nhấc tù và lên, mượn ánh trăng mờ, Hoa Trước Vũ đưa mắt nhìn, không kịp giương cung lên đặt tên, vung tay một cái, ngân thương vạch ra một đường sáng lạnh lùng, phi như bay vào trước ngực tay tù và. Tiếng tù và cao vút, lập tức như bị chặn lại, đột nhiên im bặt.

Chỗ này cách đại quân Bắc Triều không xa, nếu tù và nổi lên, đêm nay, e rằng bọn họ sẽ bị bại lộ.

“Dùng tốc độ nhanh nhất, đánh bại chỗ quân Bắc Triều này, quyết không được thả bất kì ai.” Hoa Trước Vũ lạnh lùng ra lệnh.

Đây là trận chiến nhanh nhất và bi thảm nhất trong suốt bao năm cầm quân của Hoa Trước Vũ. Chưa đến nửa canh giờ sau, đội ngũ ngàn người, đã bị bọn họ tiêu diệt hoàn toàn.

Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, Hoa Trước Vũ không còn hơi sức đâu nhìn cảnh chiến trường, giơ tay vơ túi rượu bên yên ngựa uống cạn một hơi. Rượu mạnh cay nồng theo cổ họng trôi xuống, nàng uống quá nhanh, rượu lại mạnh, mùi máu tanh trong không khí lại nồng như thế, nàng dường như lại quay về lần đầu tiên ra chiến trường, trong lòng cục kỳ khó chịu. Bình cúi người trên ngựa, khẽ vỗ lưng nàng, thở dài một tiếng.

“Bảo thống lĩnh, Ôn tiểu thư thì sao?” binh sĩ đột nhiên hỏi.

Hoa Trước Vũ ngồi thẳng dậy, nheo mắt nhìn ra, chỉ thấy mấy binh sĩ đang áp giải một người con gái đến. Ngồi trong xe ngựa, quả nhiên là Ôn Uyển. Ôn Uyển là người Nam Triểu, ai nấy đều biết, nhưng lần trước ngoài thành Dương Quan, nàng ta lại vì Tiêu Dận mà đàn một khúc “Sát Phá Lang”, mọi người đều hay, nàng ta hoàn toàn đứng về phía Bắc Triều.

Hoa Trước Vũ lạnh lùng nhìn Ôn Uyển bị áp giải tới, chỉ thấy nàng ta ưỡn lưng rất thẳng, đôi mắt hạnh trợn tròn, đôi môi đỏ hơi mím, lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt cao ngạo không chịu khất phục.

“Trói lại, không được làm cô ta bị thương, dẫn đi!” Hoa Trước Vũ đón ánh mắt ngạo mạn của Ôn Uyển, lạnh lùng nói.

“Yêu nghiệt!” Ôn Uyển cắn môi, nghiến răng nói ra hai chữ.

“Bịt miệng cô ta lại!” Hoa Trước Vũ kéo dây cương, không thèm nhìn Ôn Uyển nữa, giục ngựa phóng đi.

Binh sĩ sau lưng được lệnh, nhưng không biết làm thế nào để bịt miệng Ôn Uyển, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy điểm huyệt thì dễ dàng cho nàng ta quá, liền xé miếng vải nhuốm máu từ quần áo của binh sĩ Bắc Triều tử trận, nhét vào mồm Ôn Uyển. Mùi mồ hôi và máu tanh từ trong miệng xông thẳng lên đỉnh đầu, Ổn Uyển tức đến mức gần như ngất lịm.

Hoa Trước Vũ dẫn binh sĩ đến phía sau quân Bắc Triều vào lúc bình minh. Từ xa nghe thấy tiếng trống trận rền vang phía trước, tù và ngân vang, tiếng hò hét động trời.

Hoa Trước Vũ dẫn ba nghìn tinh binh, xông vào trong quân doanh của quân Bắc Triều, phóng một mồi lửa. Hôm nay vừa hay gió bấc thổi điên cuồng, ngọn lửa lập tức lan ra, quân doanh nối liền nhau lập tức chìm trong biển lửa.

Hoa Trước Vũ giơ trường thương lên, hô lớn: “Giết!” rồi dẫn đội ngũ xông lên. Bọn họ xếp thành mũi tên dễ tấn công, từ hậu phương quân Bắc Triều đánh nghiêng vào. Tựa như vô số mũi tên, trong khoảnh khắc bắn vào tim quân Bắc Triều.

Trên chiến trường, binh sĩ Nam Bắc Triều đang chiến đấu hăng say.

Bỗng nhiên trông thấy hậu phương của mình khói lửa mù trời, Tiêu Dận kinh hoàng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tù và kêu vang, biết rằng có địch tập kích, trong lòng lập tức cả kinh. Đang lúc nghi hoặc, lại thấy một tướng lĩnh mặc giáp bạc dẫn đầu mấy nghìn người xông ra từ phía sau. Tướng lĩnh đi đầu cầm cây ngân thương trong tay múa như bay, đi đến đâu, binh sĩ Bắc Triều thua liểng xiểng đến đấy.

Tiêu Dận nheo mắt, vẫy lá cờ trong tay một cái, lạnh lùng quát: “Chặn chúng lại, chặng chúng lại!” Ngay lúc đó, binh sĩ Nam Triều đang lấy phòng ngự làm chủ liền xông lên.

Đại quân hai bên mở một trường kịch chiến trên thảo nguyên.

Tiếng gió, tiếng trống, tiếng tù và, tiếng hò hét, tiếng kêu than… hòa thành một khúc đoạt mệnh vô cùng bi tráng thê thảm.

Chiến đấu hồi lâu, lòng quân Bắc Triều đại loạn, lại thêm bị giáp kích trước sau, tử thương vô số. Trong lòng Tiêu Dận hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục đánh, quân Bắc Triều tất sẽ bại trận. Chàng biết đại thế đã qua. Vừa rồi doanh trại quân mình lửa khói mù trời, xem ra lương thảo cũng đã bị đốt. Thế nhưng, chàng vẫn không cam tâm.

Xem ra, chiêu cuối cùng bất đắc dĩ phải dùng đến rồi. Chàng vốn không định dùng đến, bởi lẽ thủ đoạn như thế hiển nhiên không được quanh minh chính đại, thế nhưng, hôm nay không thể không dùng.

Chàng đột nhiên ra lệnh cho lính cầm cờ bên cạnh vẫy cờ, tù và vang lên một hồi dài, một cỗ xe chậm rãi tiến ra từ trong đội ngũ.

Đó chính là chiếc xe mà hôm đó Ôn Uyển ngồi bên trong để gảy khúc “Sát Phá Lang”, nhưng lúc này, người ngồi trên xe không phải Ôn Uyển, mà là một người con gái khác.

Người con gái này không được oai phong như Ôn Uyển hôm đó, nàng bị trói chặt trên xe. Bộ váy trắng trên người thấm từng mảng máu tươi lớn, tựa như những đóa hoa nở rộ. Đầu tóc rối bời, xõa xuống sau gáy. Gương mặt cực kỳ xanh xao, trong đôi mắt như làn thu thủy một màu tĩnh lặng.

“Tả tướng đại nhân.” Tiêu Dận vận nội lực. Hàng vạn người trên chiến trường biên cương đều nghe rất rõ: “Người con gái này, nghe nói là phu nhân sắp cưới của ngài! Tối hôm qua thật tình cờ, lại được Tiêu mỗ mời đến đây làm khách. Không biết mạng của nàng có đủ khiến Tả tướng đại nhân mở cổng thành Dương Quan, thả cho quân ta vào hay không?”

Tiêu Dận vừa dứt lời, tựa như dậy lên ngàn đợt sóng.

Binh sĩ Nam Triều dừng tấn công, cờ soái chuyển động, tù và ngân vang. Cơ Phụng Ly mặc giáp áo bạc bào trắng, phi ngựa từ từ ra khỏi đội ngũ, Đồng Thủ vác đao ở bên trái, Nam Cung Tuyệt cầm thương đi bên phải, đằng sau là một đám tướng lĩnh theo hầu.

Gió tanh trên chiến trường thổi bay mái tóc đen như dòng suối của Cơ Phụng Ly, phấp phới sau gáy hắn. Ánh mắt hắn lướt qua người con gái, đáy mắt lóe lên tia bi phẫn. Trong khoảnh khắc, hắn lại nhếch môi cười nói: “Đường đướng Bắc đế, cũng phải dùng cách này để thủ thắng hay sao?”

Hoa Trước Vũ dẫn Hổ Khiếu Doanh xông ra khỏi trận địa của quân Bắc Triều, hội họp với binh sĩ Nam Triều. Nàng gò cương, giục ngựa đứng thẳng trước trận tiền hai quân, quay đầu nhìn về phía trận địa Bắc Triều.

Trên trời mây đen che phủ, trong từng đám mây đen lấp loáng ánh sáng mờ mờ ảm đạm.

Trong đội quân Bắc Triều đen sì đối diện, dưới cờ soái viền vàng của trung quân, vài tướng lĩnh cưỡi ngựa đứng vây quanh Bắc đế Tiêu Dận. Một thân hàn giáp màu đen, tỏa sáng hàn quang nặng nề. Cây thương móc câu dài trong tay, hàn quang từ mũi thương ánh lên, phản chiều đôi mắt tím lạnh lùng.

Ánh mắt Hoa Trước Vũ quét qua cỗ xe bên cạnh chàng, mấy binh sĩ đang vây quanh, che chắn cho người trong xe rất cẩn thận. Tuy đứng từ góc độ của nàng không trông thấy người con gái ấy, nhưng qua lời ban nãy của Tiêu Dận, Hoa Trước Vũ đã đoán ra, người bị bắt chắc hẳn chính là Dung Tứ, người con gái ở bên cạnh Cơ Phụng Ly.

Phu nhân sắp cưới!

Hóa ra, Dung Tứ đã là phu nhân sắp cưới của Cơ Phụng Ly rồi.

Một hiệu úy vẫn luôn theo sau Hoa Trước Vũ hạ giọng hỏi: “Bảo thống lĩnh, hiện giờ có cần đưa Ôn Tiểu thư ra trao đổi với Bắc đế, cứu phu nhân của tướng gia không?”

Hoa Trước Vũ xua tay, “Để xem đã!”, nàng muốn xem xem, lần này Cơ Phụng Ly sẽ làm thế nào để cứu phu nhân sắp cưới của hắn đây.

“Thế nào? Tả tướng đại nhân đã nghĩ xong chưa?” Tiêu Dận nhìn thẳng vào Cơ Phụng Ly, đôi mắt như thủy tinh màu tím khẽ nheo, lạnh lùng nói.

Cơ Phụng Ly giục ngựa tiến lên vài bước, khóe môi lại nở một nụ cười, nụ cười đó cực kỳ nóng giận, “Nữ nhân của bản tướng, quyết không phải loại tham sống sợ chết! Nhưng nếu các ngươi dám động đến nàng, thì cũng tự mình suy nghĩ đến hậu quả đi!” Rõ ràng là giọng nói thản nhiên như gió, nhưng lại khiến ai nấy khiếp vía kinh hồn.

Tiêu Dận cười lớn, mở miệng hỏi với khí thế bức bách: “Hậu quả, không biết là hậu quả như thế nào?”

Cơ Phụng Ly vẫn giữ nụ cười trên khóe môi, lạnh lùng nói: “Cũng chẳng có gì, chẳng qua là đem tất cả các ngươi chôn theo mà thôi.” Hắn nói dễ dàng như không, nghe tựa như đang nói đùa, nhưng người trên chiến trường, không ai dám coi lời nói của hắn như trò đùa.

Tiêu Dận ngửa đầu lên trời cả cười, cao giọng nói: “Tả tướng đại nhân khẩu khí thật lớn, trẫm có thể gặp một đối thủ văn thao võ lược như Tả tướng đại nhân, thật không uổng kiếp này.”

Hai người đối đáp qua lại, chẳng có chút gì tức giận, không ai chịu thua về khí độ trước mặt đại quân.

“Bản tướng làm một cuộc trao đổi với Bắc đế có được không?” Cơ Phụng Ly mỉm cười, cao giọng hỏi.

Tiêu Dận nhướn mày đáp: “Ồ? Không biết Tả tướng đại nhân định dùng thứ gì để trao đổi với trẫm?”

Cơ Phụng Ly nheo đôi mắt phương, ngấm ngầm cười đáp: “Thứ để trao đổi chính là để cho quân Bắc Triều các ngươi rút lui an toàn. Hôm nay chiến sự đã đánh đến nước này, tất là Bắc đế cũng đã nghĩ kĩ, cho dù quân ta nhượng một tòa thành Dương Quan thì đã sao? Ngày sau vẫn có thể lấy lại được, chỉ làm tăng thêm thương vong của hai nước mà thôi.”

Tiêu Dận lạnh lùng chau mày: “Nếu trẫm không chấp nhận trao đổi thì sao?”

“Vậy cũng chẳng sao, có điều, các ngươi sẽ không thể an toàn rút lui nữa, mà là thảm bại trở về.” Cơ Phụng Ly nói với giọng ung dung, chẳng thèm quan tâm.

Chiến sự trước mắt, quân Bắc Triều rõ ràng đã ở vào thế thua cuộc, nếu không Tiêu Dận cũng sẽ chẳng áp giải Dung Tứ ra. Thế nhưng, nếu muốn quân Bắc Triều thảm bại trở về, cũng không phải chuyện dễ. Cho nên, Cơ Phụng Ly nói ra những lời này, chẳng những Tiêu Dận không tin, mà ngay cả Hoa Trước Vũ cũng không tin.

Tiêu Dận đưa mắt cho thị vệ sau lưng, thị vệ đó liền giơ đại đao trong tay lên, kề vào cổ Dung Tứ. Lưỡi đao kề sát vào chiếc cổ trắng trẻo của Dung Tứ. Lưỡi đao kề sát vào chiếc cổ trắng trẻo của Dung Tứ; ánh đao phản chiếu dưới ánh mắt nàng. Nàng nhìn Cơ Phụng Ly một cách thâm tình, trong đôi mắt đen đầy vẻ không nỡ rời xa.

Cơ Phụng Ly nắm chặt dây cương, dằn giọng nói: “Hóa ra, Bắc đế vẫn không chịu tin lời của bản tướng, nếu đã như vậy, bản tướng cũng chỉ nói đến đây. Có điều, lát nữa Bắc đế đừng có hối hận.”

Cơ Phụng Ly dứt lời, trong đội ngũ binh sĩ Nam Triều, có một cỗ lâu xa[1] chậm rãi đi ra. Cơ Phụng Ly tung bình nhảy từ trên ngựa xuống, thong thả đi lên lâu xa. Hắn đứng nghiêm trang trên lâu xa, đôi mắt phượng lặng không một gợn sóng khẽ nheo lại, ánh mắt phản chiếu những tia sáng yếu ớt trên trời, tỏa ra hào quang lấp lánh.

[1] Một loại chiến xa thời cổ đại, phía trên có cây lầu ngắm, dùng để do thám thực hư quân địch.

Hắn giơ tay gỡ một lá cờ lệnh từ chiếc kỷ án trước mặt xuống, vẫy vài cái, tù và liền theo lá cờ hắn vẫy, cất lên dài ngắn từng hồi, vang vọng khắp chiến trường.

Đôi mắt tím của Tiêu Dận khẽ nheo, chỉ thấy đội ngũ của binh sĩ Nam Triều theo tiếng tù và bắt đầu dịch chuyển, lúc thì tựa như vòng xoáy không ngừng xoay tròn, lúc lại tựa như giao long phi trên trời, sang phải sang trái. Chàng nhìn đến hoa mắt, trong lòng ngầm kinh hãi, Tả úy tướng quân Trương Tích ở bên cạnh thầm kêu hỏng, khẽ nói: “Hoàng thương, Nam Triều bắt đầu bày trận rồi!”

Trong lòng Tiêu Dận chùng xuống, nhưng ngoài mặt không chút hoang mang, lạnh lùng hỏi: “Có thể nhận ra là trận pháp gì không?”

Khuôn mặt Trương Tích trở lên chăm chú, quan sát kỹ lưỡng trận pháp, bỗng nói: “Hỏng rồi, quân ta bị bao vây rồi.”

Hoa Trước Vũ từ lâu đã biết Cơ Phụng Ly cũng bí mật dẫn binh thao luyện trận pháp, nhưng không ngờ trận pháp này uy lực lại lớn đến vậy, trông tựa như trận Cửu Cung quen thuộc, nhưng nhìn kỹ lại cực kỳ khác biệt.

Binh sĩ Bắc Triều vốn đã ít hơn Nam Triều hàng vạn người, trải qua trận chém giết vừa rồi, quân số càng giảm sút. Vốn dĩ, dựa vào sức chém giết hung hăng của quân Bắc Triều, cho dù bại trận rút lui, cũng không đến nỗi thảm bại. Nhưng hiện giờ, trận pháp khởi động, đội ngũ chừng vạn người liền bị vây khốn trong trận.

Hoa Trước Vũ quay đầu nhìn Cơ Phụng Ly, chỉ thấy hắn vừa giơ tay vừa giương cờ, động tác thong dong điềm tĩnh, thế nhưng, động tác trông nhàn nhã thoải mái thế kia, dường như lại đem trời tròn đất vuông, càn khôn rộng lớn thao túng trong lòng bàn tay.

“Thế nào, cuộc trao đổi vừa rồi bản tướng nói, Bắc đế suy tính đến đâu rồi?” Cơ Phụng Ly cao giọng nói từ trên lâu xa.

“Trương Tích, chẳng phải ngươi cũng từng nghiên cứu trận pháp sao, có thể nhận ra đây là trận gì không?” Tiêu Dận hạ giọng hỏi Trương Tích ở bên cạnh.

Trương Tích trầm giọng đáp: “Trông có vẻ giống trận Cửu Cung thường thấy, nhưng dường như lại khác biệt hoàn toàn. Trận này so với trận Cửu Cung uy lực còn lớn hơn nhiều, e rằng quân ta khó mà an toàn rút lui được. Hoàng thượng, chi bằng xem xét cuộc trao đổi với Cơ Phụng Ly, trước mắt nếu chúng ta không thả cô gái này ra, hắn tuyệt đối sẽ không thả cho chúng ta ra khỏi trận. Nếu ở lâu trong trận, không biết sẽ tổn thất bao nhiêu binh lực.”

“Cô gái này đừng động vội, chúng ta tạm thời dẫn cô ta xông lên thử xem. Trẫm không tin là không thoát được ra khỏi trận pháp này.” Tiêu Dận lạnh lùng nói, toàn thân toát ra bá khí và vẻ cuồng ngạo.

Chàng ngẩng đầu lớn tiếng hét lên với Cơ Phụng Ly: “Trẫm không muốn bàn!” Kế đó liền điều bình khiển tướng đánh ra bên ngoài.

“Hoàng thương.” Hữu úy tướng quân Đạt Kỳ phi ngựa đến bên cạnh Tiêu Dận, cao giọng nói: “Cô nàng xinh đẹp này, chi bằng ban cho mạt tướng đi, bản tướng sẽ động vào phu nhân sắp cưới của Tả tướng đại nhân trước mặt hắn!” Đạt Kỳ có tình thêm nội lực vào khiến thanh âm càng cao, truyền đến tai mọi người một cách rõ ràng.

“Phải đấy, phải đấy, ha ha ha…” Tiếng cười từ bốn phương tám hướng trong đội ngũ binh sĩ Bắc Triều vàn lên.

Cơ Phụng Ly vẫn đứng nghiêm trên lâu xa, trong đôi mắt đen láy đầy vẻ lạnh lùng.

Hoa Trước Vũ nghe thấy thế, trong lòng dâng lên niềm thương cảm khó tả. Nàng không thể bình tĩnh được nữa, bàn tay nắm dây cương bỗng siết lại. Chính vào lúc đó, một tiếng xé lụa vang lên, dường như Đạt Kỳ xé hỏng bộ quần áo của cô gái.

Bầu không khí trên chiến trường vốn đã nặng nề, vì tiếng xé vải này, tựa như dây đàn căng quá mức, không còn chịu nổi áp lực nữa, lập tức đứt đoạn.

Đôi mắt phượng tuyệt mỹ của Cơ Phụng Ly đột nhiên nheo lại, đáy mắt lóe lên một tia đau đớn không dễ gì nhận ra được, bàn tay cầm cờ lệnh siết lại, chậm rãi đặt lệnh cờ xuống, định đi ra khỏi lâu xa.

“Khoan!” Một thanh âm trong trẻo bỗng vang lên.

Hoa Trước Vũ giục ngựa từ từ bước ra, khóe môi ở nụ cười ung dung, “Các ngươi không được đụng đến cô ấy!”

Cơ Phụng Ly và Tiêu Dận đồng thời quay lại, trông thấy nàng, hai người đều cực kỳ kinh ngạc.

“Là ngươi ư?” Tiêu Dận nheo đôi mắt tím, lạnh lùng “hừ” một tiếng, “Ngươi nói thử xem, vì sao không thể đụng vào cô ta?”

Hoa Trước Vũ nhìn chăm chăm vào gương mặt rõ ràng rất quen thuộc, nhưng lại khiến nàng cảm thấy vạn phần xa lạ trước mắt, nhếch môi cười nói: “Ngươi cứ gặp một người đã!” Nàng đưa mắt ra cho hiệu úy sau lưng, hiệu úy hiểu ý, vẫy tay một cái, Ôn Uyển bị trói đặt ngang trên ngựa, bị mấy binh sĩ vây quanh đưa từ trong đội ngũ ra.

“Bắc đế đối với Ôn tiểu thư thâm tình như thế, chẳng lẽ nỡ lòng để cho Ổn tiểu thư phải để chịu sự sỉ nhục tương tự?” Hoa Trước Vũ khẽ chau mày, hỏi bằng giọng sắc bén: “Chi bằng đổi người, thế nào?”

Ánh mắt Tiêu Dận chậm rãi dừng trên người Ôn Uyển. Chàng chau mày, bỗng lớn tiếng cười nói: “Trẫm còn tưởng là chuyện gì, nữ nhân này vốn là người của Nam Triều các ngươi. Nếu các ngươi muốn đưa đi thì cứ việc, muốn giết muốn chém cũng chẳng cần nói với ta. Hơn nữa, ta nghe nói, trước kia ả từng ái mộ Tả tướng đại nhân, Tả tướng đại nhân đối với ả cũng hết lòng ái mộ, chẳng lẽ, ngươi dám ra tay với ả?”

“Dùng người của các ngươi để uy hiếp bọn ta, thế mà các ngươi cũng nghĩ ra được! Ha ha ha…” Đạt Kỳ cười điên cuồng, trong quân Bắc Triều tiếng chế giễu càng tăng lên không ngớt.

Hoa Trước Vũ chau mày, dường như Tiêu Dận hoàn toàn không đặt Ôn Uyển vào trong lòng, thế nhưng, đêm hôm đó ở Bắc Triều nàng đã chính mắt trông thấy, Tiêu Dận đối với Ôn Uyển chăm lo hết sức, cực kỳ sủng ái. Cho nên, lời của Tiêu Dận lúc này, nàng hoàn toàn không tin.

Nàng ra lệnh cho binh sĩ đưa Ôn Uyển từ trên ngựa xuống, ngân thương trong tay vung lên, mũi thương chỉ thẳng vào ngực Ôn Uyển, lạnh lùng nói: “Nếu Bắc đế thực sự không quan tâm, cũng đừng trách mũi thương của ta nhanh.” Nói đoạn, bàn tay dùng sức, mũi thương liền chậm rãi đâm vào một phân, dòng máu đỏ tươi theo đầu thương ứa ra trước ngực Ôn Uyển.

Đôi mắt tím của Tiêu Dận lạnh lùng khẽ nheo, Hoa Trước Vũ trông thấy thế, liền rút mảnh vải nhét trong mồm Ôn Uyển ra, nheo mắt lạnh lùng nói: “ Ôn tiểu thư, cô có thể cầu cứu đó, biết không?”

Ôn Uyển “a” lên một tiếng khàn khàn ai oán, mở miệng kêu: “Ngươi đừng giết ta!”, thanh âm cực kỳ yếu ớt.

“Nếu có người chịu cứu cô, ta đương nhiên sẽ không giết cô!” Hoa Trước Vũ nắm lấy tóc Ôn Uyển, lôi về phía sau, Ôn Uyển đau đớn kêu lên.

“Kêu to lên!” Hoa Trước Vũ lạnh lùng nói. Kêu càng thảm thiết càng tốt, vừa rồi rõ ràng Tiêu Dận đã động lòng rồi.

“Cứu thiếp với, cứu thiếp với!” Ôn Uyển dùng hết sực lực toàn thân kêu lớn.

“Bắc đế, ngài mở to mắt ra mà xem, xem mũi thương của ta đã cắm vào vài phân rồi, có phải sắp chạm đến trái tim đập thình thịch của cô ta rồi không?” Hoa Trước Vũ ngước mắt nhìn Tiêu Dận hét lên.

Ánh mắt của Tiêu Dận lập tức nhìn vào mũi thương trong tay Hoa Trước Vũ, chàng biết rõ chiều dài mũi thương, hiện giờ rõ ràng đã cắm ngập vào một nửa, nếu dùng lực tiếp, e rằng…

Hơi thở của Tiêu Dận bỗng nhiên trở lên gấp gáp, nhưng thần sắc vẫn lạnh lùng như màn sương.

Hoa Trước Vũ nhìn chằm chằm vào Tiêu Dực, kì thực, trước khi nàng đâm mũi thương vào, đã bẻ mũi thương gần gãy, vừa rồi khi đâm lại dùng tiểu xảo, đầu thương bị lệch, cho dù có dùng lực nữa cũng chẳng thể chạm vào tim, nàng không hề muốn giết chế Ôn Uyển. Thế nhưng, bên ngoài quả thực nhìn không ra, chỉ có thể thấy mũi thương dài của Hoa Trước Vũ đã cắm vào hơn một nửa, máu tươi theo đầu thương chảy ra ròng ròng. Tình hình như thế, ai nấy đều tưởng rằng, Hoa Trước Vũ thực sự muốn giết chết Ôn Uyển.

“Nếu Bắc đế đã không tiếc, thì ra cũng không khách sáo nữa.” Hoa Trước Vũ chậm rãi nói, giơ tay lên, cây thương trong tay lại ra vẻ sắp sửa đâm vào.

Ngay lúc đó, Tiêu Dận lạnh lùng quát lên: “Khoan, trẫm…”

Cùng lúc đo, cổ tay Hoa Trước Vũ hơi tê, dường như bị thứ gì đánh trúng. Cổ tay lập tức tê dại, nàng không cầm chắc ngân thương trong tay nữa.

Tiêu Dận trông thấy rất rõ, chữ “khoan” thốt ra liền trở thành tiếng cười, chàng quay đầu nheo mắt nhìn Cơ Phụng Ly trên lâu xa.

Hoa Trước Vũ cả giận trong lòng, sát khí đằng đằng quay đầu lườm Cơ Phụng Ly, thoáng trông thấy tay áo khẽ bay của hắn.

Hóa ra, Ôn Uyển và Dung Tứ, Cơ Phụng Ly chẳng lỡ bỏ người nào!

Giây phút này, nàng biết, công lao lúc trước đã xuống sông xuống bể hết.

Ôn Uyển đã không còn là quân cờ trong tay bọn họ! Tiêu Dận đã biết Cơ Phụng Ly không nỡ để cho Ôn Uyển phải chết, cho nên không thể nào dùng Ôn Uyển để đổi lấy Dung Tứ nữa. Kì thực, có lẽ Cơ Phụng Ly hoàn toàn không định dùng Ôn Uyển để trao đổi, dù sao thì Ôn Uyển cũng là người con gái mà hắn yêu thích, nếu không, ngày trước sao hắn có thể vì nàng ta mà vứt bỏ nàng. Cho dù Ôn Uyển đã theo Tiêu Dận, cho dù Ôn Uyển phản bội Nam Triều, hắn không nỡ giết nàng ta.

Nàng chậm rãi rút trường thương về, ra lệnh cho binh sĩ đằng sau trông nom cẩn thận Ôn Uyển.

Tiêu Dận giơ tay một cái lôi Dung Tứ trên xe xuống, ném lên lưng ngựa của thị vệ Khinh Vân, lạnh lùng quát: “Tả tướng đại nhân, cô gái này, chúng ra đưa đi trước đã. Trận pháp của ngài, trẫm rất có hứng xông lên thử xem sao!”

Cơ Phụng Ly đứng trên lâu xa, lại cầm cờ lệnh đủ màu lên.

Mây mù cuồn cuộn trên bầu trời, gió thê lương ù ù thổi tới, dường như đang tiễn đưa mọi nỗi thê lương trên cõi trần thế này.

Chính trong khoảnh khắc Tiêu Dận vứt Dung Tứ lên lưng ngựa, con gió thê lương thổi tung mái tóc xõa của Dung Tứ lên, mái tóc đen cuộn tròn, một gương mặt dần dần lộ ra, chiếc cằm xinh xắn, miệng bị nhét giẻ, sống mũi cao, đôi mắt trong trẻo, hàng mi hơi nhếch mang vẻ nhanh nhẹn, vầng trán đầy đặn…

Hơi thở của Hoa Trước Vũ đột nhiên ngừng lại.

Qua khoảnh khắc đó, nàng mới đột nhiên hiểu ra, nguyên nhân khiến nàng ngừng thở, là khuôn mặt của Dung Tứ. Khuôn mặt đó, Hoa Trước Vũ cảm thấy có phần quen thuộc, cực kỳ cực kỳ quen thuộc.

Khuôn mặt ấy rất giống khuôn mặt của Cẩm Sắc mà nàng thường mơ thấy, đó chính là khuôn mặt của Cẩm Sắc…

Cẩm Sắc!

Đôi mắt phượng của Hoa Trước Vũ lập tức trợn tròn, qua khoảnh khắc lại khẽ nheo lại.

Đây là sự thực, hay là giấc mơ?

Chẳng lẽ Cẩm Sắc vẫn chưa chết? Hay là, nàng hoa mắt nhìn nhầm?

Nàng muốn nhìn người con gái ấy một lần nữa, nhưng đáng tiếc là, mái tóc rối bù đã che đi khuôn mặt, nàng ta bị Khinh Vân giữ trên lưng ngựa.

Khi nhìn lại, Tiêu Dận đã dẫn binh mã bắt đầu xung sát trong trận.

Trái tim Hoa Trước Vũ không thể kiềm chế được đập loạn lên. Nàng chưa nhìn rõ, chỉ một khoảnh khắc như thế, cho nên, nàng nhất định phải trông cho rõ khuôn mặt kia.

Tất cả nỗi kinh ngạc và nghi vấn, chỉ xoay chuyển nơi tâm trí nàng, trong một chốc, nhanh như tia chớp, Hoa Trước Vũ đã giục con tuấn mã dưới chân, phi như bay về phía trước.

Lúc này, trong đầu Hoa Trước Vũ hoàn toàn trống rỗng.

Chiến trường nơi chiến sự đang diễn ra kịch liệt, trong mắt nàng chỉ là hư không. Những binh sĩ đang chém giết trước mặt, hóa thành màu đỏ nhức mắt trên nền tuyết trắng tinh khôi đêm đó; trống trận tù và trước mắt, hóa thành tiếng kêu thảm thiết của Cẩm Sắc. Trước mắt, chỉ có bóng hình bị Khinh Vân dẫn đi.

Nàng xiết bao hi vọng, đó chính là Cẩm Sắc.

Đằng sau vang lên tiếng hét lớn: “Nguy hiểm đó, Bảo thống lĩnh!” Nhưng nàng không hề nghe thấy, cứ thế giục ngựa xông lên phía trước.

Nếu đó quả thực là Cẩm Sắc, nàng chưa từng nghĩ rằng nàng ấy còn sống, càng không thể ngờ rằng, bọn họ lại gặp nhau trên chiến trường như thế này. Hơn nữa, cục diện hôm nay, thật giống với đêm hôm đó.

Đêm hôm đó, nàng bị Cơ Phụng Ly hạ độc khiến toàn thân vô lực, hoàn toàn không thể trợ giúp cho Cẩm Sắc. Còn hôm nay, nàng không thể giương mắt nhìn Cẩm Sắc xảy ra bất kì chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

Màu mắt đen láy của Hoa Trước Vũ nhanh chóng chuyển thành màu máu đỏ, hoặc giả đó chỉ là một cô gái trông hơi giống Cẩm Sắc mà thôi. Trên khuôn mặt kia dù sao cũng đầy vết máu, nàng hoàn toàn trông không rõ. Thế nhưng, cho dù chỉ có một phần hi vọng, nàng cũng mong đó chính là Cẩm Sắc.

Hoa Trước Vũ xoay mũi thương, trường thương quét qua không trung, vạch một vòng tròn, chỉ một chiêu quét ngang, mang khí thế sấm sét, hơn mười người kêu thảm thiết ngã lăn ra đất. Lúc nhìn lại, bóng hình Hoa Trước Vũ tựa như sao băng, xông thẳng về phía quân địch.

Cơ Phụng Ly nhìn từ xa thấy Hoa Trước Vũ đơn thương độc mã xông vào trận địch, trong lòng lập tức chùng xuống. Hắn đột nhiên vẫy cờ trong tay, tù và vang lên, ra lệnh cho Hoa Trước Vũ rút về. Thế nhưng, Hoa Trước Vũ dường như bị điếc rồi, không hề có chút phản ứng.

Cơ Phụng Ly không còn cách nào khác, lại thay đổi cờ lệnh, trận pháp của binh sĩ Nam Triều thay đổi, hơn trăm binh sĩ Nam Triều xông lên, đi vây Hoa Trước Vũ lại.

Hoa Trước Vũ như thể phát điên, liên tục chém bị thương mấy binh sĩ bên mình, rồi vẫn tiếp tục phi ngựa xông lên.

Cơ Phụng Ly giơ tay giao cờ lệnh trong tay cho Lam Băng đứng cạnh, lạnh lùng nói: “Nhất định phải nghĩ cách giữ chân quân Bắc Triều, chỉ có như vậy, mới có thể cứu được Dung Tứ.”

Lam Băng gật đầu, đón lấy cờ lệnh trong tay Cơ Phụng Ly, trịnh trọng nói: “Tướng gia yên tâm, tôi sẽ toàn lực chỉ huy.”

Cơ Phụng Ly tung mình nhảy từ trên lâu xa xuống, nhảy thẳng lên lưng Trục Dương, đuổi theo Hoa Trước Vũ.

Gần rồi, gần rồi, sắp đến rồi.

Hoa Trước Vũ xuyên qua trùng trùng bao vây, đuổi đến đằng sau còn ngựa đang bắt giữ Dung Tứ.

Nàng phi ngựa như điên, binh sĩ Nam Triều không dám ngăn nàng, quân sĩ Bắc Triều không cản nồi nàng. Nàng xông lên như thế, làm loạn cả trận pháp của binh sĩ Nam Triều.

Một ngọn ngân thương đâm tới trước mắt, đó là thị vệ Khinh Vân của Tiêu Dận. Hoa Trước Vũ giơ ngân thương lên, mũi thương khẽ rung, hàn quang lóa mắt ngưng thành dòng chảy, làm hoa mắt đối phương, cản được một đòn tấn công của Khinh Vân.

Hai binh sĩ bên cạnh thấy Khinh Vân không phải đối thủ của Hoa Trước Vũ, liền vung kiếm đâm vào trước ngực Dung Tứ. Hiển nhiên trước đó bọn họ đã được lệnh của Tiêu Dận, nếu thực sự không bảo vệ được, quyết không để nàng ta được cứu về.

Giây phút này, tóc nàng ta lại bị gió thổi tung lên, Hoa Trước Vũ nhìn thấy khuôn mặt của người con gái trước mắt. Mắt mũi miệng đều trông thấy rõ, quả thực là Cẩm Sắc. Còn nàng ta, hiển nhiên đã bị nhát kiếm đó làm cho hôn mê.

“Đừng…” Hoa Trước Vũ lạnh lùng hét lên. Ngay lúc đó trường thương trong tay Khinh Vân lại đâm đến trước mặt Hoa Trước Vũ, nàng hoàn toàn không để ý né tránh, giơ tay trái nắm lấy mũi thương đang đâm thẳng đến, mũi thương đâm rách bàn tay nàng, máu tươi theo đầu thương từ từ nhỏ xuống.

Đôi mắt phượng của Hoa Trước Vũ khẽ nheo, cánh tay thuận thế dùng lực, một luồng nội lực theo cán thương đẩy thẳng qua, hổ khẩu cầm thương của Khinh Vân bị chấn động, câu thương trong tay liền rơi xuống đất. Còn trường thương trong tay phải của nàng, đồng thời đâm về phía hai binh sĩ kia.

Cùng lúc đó, Cơ Phụng Ly mang một thân giáp bạc đã đuổi đến nơi.

Cát vàng bay tung, lạnh lùng vô tận.

Trên tà áo trắng trong tấm giáp bạc, đã vấy đầy những vết máu, trong cực kỳ đáng sợ. Đôi mắt đen ánh lên dưới làn mi dày, lấp lánh hàn quang lạnh lùng.

Bóng áo trắng đi đến đâu, binh sĩ Bắc Triều nối nhau ngã ngựa đến đó. Tả tướng Cơ Phụng Ly, trong trận chiến này, rốt cuộc đã hiển lộ hết võ công che giấu suốt bao năm nay.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện