Chương 37.2: Binh bạc lại vỡ

Sợi dây chuyền này, khi đó ở Dương Quan, sau khi bị Tiêu Dận bắt đi, nàng cứ tưởng Cẩm Sắc đã không còn trên đời, liền giao cho Tiêu Dận. Mà Tiêu Dận lúc này đang ở Bắc Triều, sợi dây này làm sao có thể chạy đến tay Nhiếp Viễn Kiều được?

Hoa Trước Vũ dồn nén nỗi kinh ngạc trong lòng, chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng Phủ Vô Song, cầm sợi dây giao vào tay Hoàng Phủ Vô Song.

Hoàng Phủ Vô Song nheo mắt nhìn sợi dây một lượt, hiếu kỳ hỏi: “Đây chẳng phải một sợi dây chuyền sao? Có gì đặc biệt?”

“Hoàng thượng, sợi dây chuyền này không phải tầm thường, hoàng thượng có thể xem đồ án khắc trên đó, chính là vật tổ lưu truyền của hoàng gia Bắc Triều, chỉ có người trong hoàng thất mới được đeo. Mà sợi dây này, chính là của phu nhân chưa cưới của Tả tướng đại nhân.”

“Nực cười, Nhiếp Viễn Kiều, ông lấy ra một sợi dây vứt đi, rồi nói là của Tả tướng phu nhân, ai có thể chứng minh được, tôi còn bảo sợi dây ấy là của con gái ông đấy.” Một đại thần ở phía sau lạnh lùng nói.

“Chuyện này, Bảo công công có thể làm chứng.” Nhiếp Viễn Kiều đột nhiên quay ra nói với Hoa Trước Vũ: “Sợi dây này có phải của phu nhân chưa cưới của Tả tướng không? Nghe nói Bảo công công có quen phu nhân Tả tướng.”

Hoa Trước Vũ nhìn chăm chú vào sợi dây, trong lòng dậy sóng từng cơn. Nàng có phần không diễn tả nổi cảm giác của mình lúc này, chỉ thấy dòng máu trong người dường như sôi sục, cuối cùng có thể lật đổ Cơ Phụng Ly rồi, cuối cùng nàng đã làm được, cuối cùng cũng có thể báo thù cho các tướng sĩ chết oan. Thế nhưng, mặt khác, nàng lại ngầm cảm thấy sự tình không đúng, rất không đúng, nàng cảm thấy mình dường như đã rơi vào giữa một đám mây mù, có những chuyện càng lúc càng không thể nhìn rõ.

Trong đại điện đang ồn ào, lập tức im lặng như tờ, mọi người đều nhìn về phía Hoa Trước Vũ.

Khoảnh khắc đó, suy nghĩ trong đầu Hoa Trước Vũ xoay chuyển rất nhanh, vô số ý nghĩ vụt qua.

Trong đại điện rõ ràng ấm áp như mùa xuân, nhưng trong lòng Hoa Trước Vũ lại bị những ý niệm đả kích đến mức lạnh run. Hơi lạnh ấy dường như men theo da thịt, cứ thế ngấm thẳng vào đáy tim, khiến nàng gần như không kìm nén được mà run lên. Nàng gắng hết sức khống chế, bàn tay trong tà áo rộng nắm chặt lại, mới giữ được vẻ điềm nhiên.

Nàng ngẩng đầu, khóe môi cố tình nở nụ cười vô cùng đắc ý, chậm rãi nói: “Không sai, quả thực ta quen biết phu nhân chưa cưới của Tả tướng, còn sợi dây chuyền này, đúng là đã từng thấy phu nhân đeo trên người.”

“Ngươi…” Có mấy vị đại thần gào lên giận dữ, vô số ánh mắt tập trung trên người Hoa Trước Vũ, chế giễu có, phẫn nộ có, cả căm hận cũng có…

Hoa Trước Vũ nhìn lại, trong đôi mắt trong trẻo mang vẻ cuồng ngạo, nhưng khi ánh mắt nàng lướt qua thân hình Cơ Phụng Ly, nụ cười trên môi liền trở nên gượng gạo.

Cơ Phụng Ly không nói gì, chỉ nhìn nàng chăm chăm, khoảnh khắc chạm vào ánh mắt của hắn, Hoa Trước Vũ dường như cảm thấy tiếng nói của những người xung quanh đều dần dần tan biến.

Hắn đang cười!

Nụ cười rất khẽ rất khẽ, vẫn dịu dàng nho nhã là thế, phong hoa vô song là thế, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh dần từng chút từng chút một, thứ lạnh đó còn khiến lòng người rung động hơn cả vẻ lạnh lùng, cứ thế cách nhau một khoảng không xa, chậm rãi xâm nhập tới, khiến trái tim Hoa Trước Vũ trở nên lạnh toát.

“Nguyên Bảo, chuyện này can hệ rất lớn, ngươi đừng có nói bừa! Sao ngươi lại quen biết phu nhân chưa cưới của Tả tướng đại nhân được?” Hoàng Phủ Vô Song chau mày, trầm giọng hỏi.

Hoa Trước Vũ quay đầu bẩm: “Bẩm hoàng thượng, nô tài không hề nói bừa, trên chiến trường nô tài còn từng vì cứu Tả tướng phu nhân mà vi phạm quân quy, Tả tướng đại nhân thậm chí còn vì chuyện này mà trừng phạt nô tài. Chuyện đó, tướng lĩnh trong quân đều tậnmắt trông thấy, hoàng thượng cứ hỏi là sẽ rõ ngay.”

Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy thế, chau mày nói: “Chuyện đó có thật không?”

Mấy tướng lĩnh từng ra chiến trường đáp: “Bảo công công đúng là có quen biết Tả tướng phu nhân, nhưng điều đó cũng không thể chứng minh sợi dây chuyền này nhất định là của tướng gia phu nhân. Xin hỏi, Bảo thống lĩnh là nam, tướng gia phu nhân là nữ, sao có thể để cho ngài ấy trông thấy thứ vật dụng tùy thân như thế?” Mấy người khảng khái đưa lời, cực kỳ phẫn nộ.

“Đủ rồi!” Hoàng Phủ Vô Song đột nhiên vỗ long án, lạnh lùng quát: “Chuyện này trẫm sẽ điều tra cho rõ. Người đâu, đến phủ Tả tướng, truyền Tả tướng phu nhân vào cung!”

“Hoàng thượng, nô tài xin đi truyền chỉ.” Hoa Trước Vũ khẽ chau mày, quay người quỳ xuống nói.

“Nguyên Bảo, ở đây trẫm còn cần ngươi hầu hạ, sai kẻ khác đi là được rồi. Cát Tường, ngươi đến tướng phủ truyền chỉ.” Hoàng Phủ Vô Song ra lệnh.

Cát Tường đáp một tiếng, dẫn theo mấy viên cấm vệ quân đến tướng phủ tuyên chỉ.

Chờ đợi!

Trong đại điện im lặng như tờ.

Quần thần có mặt ở đó, có người sắc mặt lo lắng, có người ngấm ngầm vui vẻ, có người tim đập chân run… chỉ có Cơ Phụng Ly lạnh lùng đứng trong đại điện. Từ sau khi Hoa Trước Vũ nói quen biết Cẩm Sắc, hắn trước sau không nói một lời, sắc mặt bình thản như mặt hồ, dường như chuyện lớn bằng trời cũng chẳng thể khiến hắn có nửa phần xao động.

Hoa Trước Vũ đứng trong đại điện, ngầm phát hiện ra một cảm giác bức bối như thể gió cuốn trước cơn mưa, sự bức bối đó khiến nàng có phần ngạt thở.

Không biết bao lâu sau, Cát Tường cầm phất trần, vội vã đi vào trong điện. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn lên người hắn.

“Hoàng thượng, Tả tướng phu nhân không ở trong phủ. Nô tài hỏi người hầu trong phủ Tả tướng, nói rằng sáng sớm đã đi thắp hương, nhưng nô tài sai người tìm khắp tất cả các am đường trong kinh thành, vẫn không thấy bóng dáng của Tả tướng phu nhân đâu cả.” Cát Tường khom người quỳ lạy xong, liền bẩm lại cặn kẽ.

Giọng nói the thé của Cát Tường vang vọng trong đại điện, thế nhưng, thanh âm như thế lại khiến Hoa Trước Vũ cảm thấy chấn động vô cùng.

Cẩm Sắc mất tích rồi sao?

Vậy thì, e rằng, tội danh của Cơ Phụng Ly sẽ cứ thế được xác định một cách hồ đồ.

“Ồ! Không ở trong phủ ư? Tiếp tục tìm kiếm!” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng hạ lệnh.

“Hoàng thượng, rõ ràng cô ta biết sợi dây chuyền của mình bị mất, sợ sự tình bại lộ, nên đã bỏ trốn rồi.” Nhiếp Viễn Kiều cao giọng nói.

“Cơ ái khanh, khanh còn gì để nói không?” Hoàng Phủ Vô Song dằn từng chữ hỏi.

Cơ Phụng Ly tiến lên hai bước, đứng thẳng, ánh mắt cực kì lạnh lùng liếc nhìn Nhiếp Viễn Kiều, lại chuyển đến trên người Hoàng Phủ Vô Song, ánh mắt thu lại tỏ vẻ lo sợ và bi thương. Hắn khom người nói: “Vi thần không câu kết với Bắc Triều, cũng không hề mưu phản, còn về phu nhân chưa cưới của vi thần, tuy thân thế không rõ ràng, nhưng vi thần tin rằng, nàng tuyệt đối không phải là công chúa Bắc Triều. Chuyện này xin hoàng thượng minh xét, trả lại sự trong sạch cho vi thần!”

Hoàng Phủ Vô Song thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Được, Tả tướng đại nhân không cần lo sợ. Chuyện này trẫm nhất định sẽ điều tra cẩn thận, những ngày này e rằng phải để Tả tướng đại nhân chịu thiệt rồi. Cấm vệ quân đâu?”

Cấm vệ quân đã chực sẵn ngoài điện, nghe thấy thế hai binh sĩ giáp vàng vội chạy vào, người dẫn đầu chính là con trai của Nhiếp Viễn Kiều Nhiếp Ninh, hắn chắp tay quỳ xuống đất nói: “Thống lĩnh cấm vệ quân Nhiếp Ninh nghe lệnh.”

“Bắt lấy Tả tướng Cơ Phụng Ly, đợi sau khi điều tra rõ sự tình, sẽ phán quyết sau.” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng ra lệnh.

“Mạt tướng tuân lệnh!” Nhiếp Ninh cao giọng nói, đứng dậy, đi về phía Cơ Phụng Ly.

“Khoan!” Mấy vị đại thần nghe thấy thế, vội tiến lên phía trước, bảo vệ Cơ Phụng Ly ở giữa. Còn có mấy viên võ tướng thậm chí tiến lên, chặn lấy bọn Nhiếp Ninh.

Nhất thời, trước điện hàn quang lóa mắt, sát khí đằng đằng. Hai bên đều nhìn nhau căm phẫn, không khí trong điện như đóng băng, tựa mũi tên đã lên dây, chạm một cái sẽ bắn ra.

“To gan! Các ngươi muốn tạo phản sao?” Nhiếp Ninh lạnh lùng chất vấn.

Lời vừa nói ra, trong điện lập tức yên lặng.

Hoa Trước Vũ lặng lẽ đứng bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song, cúi mắt nhìn xuống dưới đại điện đường. Khắp điện không một tiếng động, tiếng nước chảy trong trẻo từ Thất Bảo Tháp trên long án, từng giọt từng giọt một, càng lúc càng cho thấy sự yên tĩnh trong đại điện.

“Các ngươi lui cả ra đi, tin rằng hoàng thượng nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, trả lại sự trong sạch cho bản tướng.” Giọng nói của Cơ Phụng Ly vang lên giữa đại điện đang yên lặng, ngữ khí thong thả, nhẹ như làn gió, nhưng rõ ràng mang theo vẻ uy nghiêm.

Các đại thần nghe thấy thế, lui xuống với vẻ không cam tâm.

Cơ Phụng Ly ngước mắt nhìn Hoàng Phủ Vô Song, quỳ xuống thi lễ, rồi liền đứng dậy, nhanh chân đi ra khỏi đại điện, từ đầu đến cuối không nhìn Hoa Trước Vũ lần nào nữa.

Nhiếp Ninh dẫn cấm vệ quân nhanh chóng theo sau.

Hoa Trước Vũ đứng bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song, nhìn bóng hình mặc triều phục màu đen của Cơ Phụng Ly đi mỗi lúc một xa, dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Thật kì lạ, khi trông thấy Cơ Phụng Ly bị dẫn đi, đáy lòng nàng không có lấy một chút vui vẻ hay thoải mái nào. Ngược lại, cảm giác trống rỗng nặng nề tựa như một thanh loan đao sắc nhọn, từng đao từng đao một khoét thành những lỗ hổng lớn trước ngực nàng. Đó là những lỗ hổng vì buồn rầu như thể mất đi một thứ gì đó. Lỗ hổng ấy đang nhấn chìm nàng từng tấc từng tấc một. Đối diện với cảm giác trống rỗng sắp sửa dồn đến, nàng không có cách gì chống đỡ được, hoặc giả nàng hoàn toàn không muốn chống đỡ.

“Bãi triều!” Giọng nói của Hoàng Phủ Vô Song vang lên bên tai, Hoa Trước Vũ chợt giật mình, khi ngước mắt lên, trông thấy đại thần trong điện đã lui cả ra ngoài.

Trên đại điện, chỉ còn lại Hoàng Phủ Vô Song và Hoa Trước Vũ.

“Tiểu Bảo Nhi, cuối cùng trẫm đã có thể trừ bỏ Cơ Phụng Ly rồi, ngươi có vui không?” Đầu vai bỗng nhiên bị nắm chặt, Hoàng Phủ Vô Song giơ tay vỗ lên vai Hoa Trước Vũ, khóe môi nở một nụ cười thỏa chí.

Hoa Trước Vũ cười nhạt, ngước mắt nói: “Nô tài thực không nhìn ra, thủ đoạn của hoàng thượng lại cao minh như vậy. Hiện giờ thanh danh của Cơ Phụng Ly đang thịnh, vốn dĩ khó lòng định tội. Không ngờ, phu nhân của hắn lại là công chúa Bắc Triều, đây là hắn tự chuốc lấy diệt vong, không thể trách người khác được. Có điều, chuyện người con gái đó là công chúa Bắc Triều, chắc chắn cực kì cơ mật, hoàng thượng làm sao biết được?”

Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười nói: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi thực sự muốn biết không?”

Hoa Trước Vũ chậm rãi nói: “Nô tài đương nhiên rất muốn biết, hoàng thượng cũng biết đấy, nô tài và Cơ Phụng Ly vốn là kẻ thù, nô tài muốn lật đổ Cơ Phụng Ly từ lâu rồi. Đối với người đã ra tay giúp đỡ kia, nô tài cũng cực kì cảm kích. Có điều, nếu hoàng thượng không muốn nói, thì nô tài cũng không hỏi nữa.”

Hoàng Phủ Vô Song ngửa đầu cười ha hả, “Ngươi ấy à, rõ ràng rất muốn biết mà. Cũng được, chuyện này cũng chẳng cần phải giấu ngươi, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp người đó.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện