Chương 6: Cà Xếp Tháp Cùng Cánh Gà Rán
Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng chạy tới tửu lâu, đã thấy chưởng quầy và Cổ Đại Hoa đều đang đứng chờ ở cửa, tất nhiên bên trong lâu lý còn có một đống thực khách.
Thẩm Dũng bật cười, cái gọi là “không thể cưỡng lại ham muốn ăn uống” quả nhiên là thật… Vốn những người ở đây đối với tiểu ác bá như hắn vô cùng coi thường khinh bỉ, thế nhưng vợ hắn lại nấu ăn ngon, để ăn ngon đám người đều trưng ra bộ mặt tươi cười như cúc nở, con người ta quả nhiên đều là gặp lợi quên nghĩa a.
Phương Nhất Chước chạy vào tửu lâu, thấy chưởng quầy cười tủm tỉm đứng chờ ở cửa, liền nói: “Chưởng quầy ta đến nhận hình phạt.”
“Ai… Thiếu phu nhân lời này rất khách khí, sao có thể nói là nhận hình phạt được… Hắc hắc, là chúng ta có lộc ăn, có thể được thưởng thức tay nghề của Thiếu phu nhân.” Chưởng quầy nhanh chóng cướp lời Phương Nhất Chước.
Phương Nhất Chước khoát khoát tay, nói: “Được rồi, ta có thể nấu cơm nhưng tướng công ta không thể rửa chén.”
Thẩm Dũng sửng sốt, chưởng quầy lại nhanh nhẹn cười nói, “Đương nhiên, làm sao dám để thiếu gia rửa bát được.”
Cổ Đại Hoa ở một bên bĩu môi, nói: “Hừ, đây chính là mệnh lệnh của Tri phủ đại nhân.”
Phương Nhất Chước nhìn Cổ Đại Hoa một chút, chỉ thấy vẻ mặt hắn rất không hài lòng, biết hắn bởi vì vừa phải cúi đầu trước Thẩm Dũng, cho nên chắc vẫn còn đầy bụng căm giận, người này đúng thực là bụng dạ hẹp hòi. Phương Nhất Chước chưa từng gặp qua người nào vừa keo kiệt vừa hay để bụng lại là nam nhân thế này, liền cười nhạt một tiếng, nói: ” Tướng công ta sinh ra đã là thiếu gia, lớn như vậy cũng chưa từng rửa qua bát, nói không chừng rửa một cái sẽ làm vỡ một cái, chưởng quầy ngươi cảm thấy có lợi thì để cho hắn rửa.”
Chưởng quầy lăn lộn tại chốn phố phường đã lâu, tự nhiên biết Thiếu phu nhân là yêu thương tướng công nhà mình cho nên không muốn để hắn phải rửa chén. Hơn nữa Thẩm Dũng có thân phận gì, bọn họ cũng không dám thật sự bắt hắn đi rửa bát, liền vội nói, “Đó là tất nhiên, là tất nhiên, Thiếu phu nhân yên tâm, chúng ta có người rửa bát.”
“Vậy Thẩm Dũng không nhận hình phạt?” Cổ Đại Hoa vẫn không chịu bỏ qua.
Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, nói: “Vậy để cho ta làm đi.”(Chiều Dũng ca quá thể((((:
Cổ Đại Hoa nhíu mày còn muốn tiếp tục cãi cọ thì khách nhân đã không nhịn được, thúc giục: “Ai, Thẩm thiếu phu nhân đã xong chưa? Chúng ta chết đói rồi!”
“Đúng vậy, nghe nói hôm nay Thiếu phu nhân đến nấu ăn chúng ta ngay cả cơm tối hôm qua cũng giảm bớt a!!”
Phương Nhất Chước nở nụ cười, nói: “Lập tức làm, các vị muốn thức ăn ra sao?”
“Thiếu phu nhân, có cái gì … mới mẻ biễu diễn không?” Có thực khách liền hỏi, “Có loại nào cho đến bây giờ chúng ta chưa được nếm qua.”
Phương Nhất Chước cười, “Đương nhiên là có.”
“Có thật không?” Tất cả mọi người vui mừng, “Vậy mau lên, chúng ta sắp chờ không được rồi!”
Phương Nhất Chước gật đầu, “Được. Ta đây sẽ đi làm liền, mọi người chờ ăn đi!”
Các thực khách lập tức xôn xao, có tiếng trầm trồ khen ngợi. Phương Nhất Chước lấy tay chọc chọc bả vai Thẩm Dũng vẫn đứng ngẩn người một bên, nói: “Tướng công, đi thôi!”
Thẩm Dũng sờ sờ mũi, đi theo Phương Nhất Chước đến phòng bếp làm cơm.
Vừa vào trong bếp, Phương Nhất Chước liền hỏi, “Chưởng quầy, ngươi chuẩn bị nguyên liệu gì để nấu ăn?”
“Thiếu phu nhân, nơi này có gà vịt thịt cá, dưa trái cây rau quả, tôm sò cua mực, bào ngư vi cá, củi gạo dầu muối, tương dấm vừng hành, đầy đủ mọi thứ a!” Chưởng quầy cười sung sướng, “Ngài cứ tùy tiện làm, chúng ta sẽ chờ để mở to mắt, hưởng lộc ăn!”
Phương Nhất Chước cười cười, xoay mặt, chỉ thấy Cổ Đại Hoa cũng theo vào, biết hắn đến để giám sát Thẩm Dũng, nhân tiện nói: “Được rồi… Chưởng quầy này, trong lúc ta nấu ăn rất chú trọng tâm tình, nhìn không vừa mắt người đang tại phòng bếp, sẽ làm không tốt.”
Chưởng quầy cũng là kẻ thông minh, thoáng cái liền lập tức hiểu được, kéo kéo tay áo Cổ Đại Hoa, nói, “Ai, Cổ đầu bếp này, chúng ra ngoài chờ ăn đi!” Nói xong, liền kiên quyết kéo người lôi đi chỉ để lại mấy tiểu nhị chờ ở bên ngoài, chuẩn bị đồ ăn.
Phương Nhất Chước nhìn nguyên liệu nấu ăn một chút, phát hiện đều là những nguyên liệu tốt nhất, đặc biệt là khoai lang, cà chua cùng lạp xưởng.
Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất Chước cầm nguyên liệu nấu ăn, khuôn mặt có vẻ chuyên tâm hỏi, “Này, ngươi bảo ta phải trợ giúp ngươi thế nào? Rửa nguyên liệu? Ta sẽ làm không tốt đâu.”
Phương Nhất Chước cười lắc đầu, nói: “Tướng công ngươi ngồi đi, một lát nữa thử đồ ăn là tốt rồi.”
“Thử đồ ăn?” Thẩm Dũng nháy mắt mấy cái, “Là bảo ta ăn trước?”
“Đúng thế.” Phương Nhất Chước gật đầu.
“Một mình ngươi làm ư?” Thẩm Dũng tiếp tục hỏi.
“Ừ.” Phương Nhất Chước cũng tiếp tục gật đầu: “Tướng công chỉ làm chuyện lớn, nấu cơm để ta là tốt rồi.”
Thẩm Dũng cười gượng một tiếng, đưa tay sờ sờ sau cổ, nói: “Làm đại sự thì miễn đi, ta chỉ là một kẻ hồ đồ bất tài mà thôi.”
Phương Nhất Chước quay đầu lại, nheo mắt lại nhìn hắn, hung hăng hỏi: “Cái gì!”
Thẩm Dũng lập tức ngước mắt lên nhìn trời: “Ách… Ta sẽ cố gắng.”
Phương Nhất Chước cười đến cong mi, Thẩm Dũng lắc đầu… Nương tử tâm tình hắn sao lại bất định* như vậy a?!
*Tâm tình bất định: ý chỉ cảm xúc không ổn định, dễ thay đổi, nổi nóng.
“Này.” Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất Chước lấy một ít nguyên liệu ra rửa sạch, có chút hiếu kỳ cũng cảm giác đói, liền hỏi: “Ngươi định làm món gì vậy?”
Phương Nhất Chước nhìn hắn, cười nói: “Sò điệp đậu phộng móng giò, canh cá chuối táo đỏ bí đỏ, cà xếp tháp, cánh gà rán, món gan cá, thịt lợn chua ngọt, đậu hũ cá hoa vàng, bánh đậu xanh, bánh tròn hương khoai, lạp xưởng sốt cà chua bao tử.”
Thẩm Dũng nghe thấy thế hai con mắt đều tròn ra, một lát mới nói: “Ai ya, thật nhiều món chưa từng nghe nói qua!”
Phương Nhất Chước nở nụ cười, nói: “Tướng công nếu muốn ăn, ta còn có mấy ngàn loại món ăn chưa kể ra đâu, từ từ sẽ nấu cho ngươi, cam đoan nhiều năm cũng không lặp lại món nào!”
Thẩm Dũng cũng bị nàng chọc cười, hỏi lại: “Thế chẳng phải ta đây sẽ ăn thành kẻ mập mạp sao?”
Nói xong, Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước đang nhìn chăm chú hắn, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Phương Nhất Chước sửng sốt một lúc lâu mới nói: “Tướng công, lần đầu tiên thấy ngươi cười như vậy.”
Thẩm Dũng xấu hổ, chợt nghe Phương Nhất Chước tán thưởng, “Tướng công thật dễ nhìn.”
Thẩm Dũng có chút ngượng ngùng đứng vội dậy, trừng mắt nhìn Phương Nhất Chước, nói: “Nha đầu không biết xấu hổ, lại còn khen nam nhân đẹp!”
Phương Nhất Chước mặt đỏ hồng, quay lại tiếp tục rửa thức ăn, miệng nói thầm: “Có gì đáng ngại, ngươi là tướng công ta mà.”
Thẩm Dũng nhíu nhíu khóe miệng, có chút buồn chán ngồi ở phía sau nàng, trong miệng ngậm một cọng rơm, nhìn Phương Nhất Chước bận rộn.
Rất nhanh, Phương Nhất Chước bắt đầu xào rau… Nồi nóng lên, hương thơm liền bay ra, Thẩm Dũng lập tức cảm thấy bụng kêu ùng ục, chỉ chốc lát sau, món thứ nhất đã được bắc ra, Phương Nhất Chước múc ra đĩa cho bọn tiểu nhị phân ra bàn bên ngoài, tự tay mình lưu lại cho Thẩm Dũng một phần nhỏ, đưa cho hắn, nói: “Nếm thử đi, cà xếp tháp.”
Thẩm Dũng tiếp nhận đĩa, ngó ngiêng liền hỏi: “Cà này thế nào lại có vị của thịt còn có cả vị của trứng?”
Phương Nhất Chước cười, “Món ăn này kỳ thực là cà hộp.”
“Cà hộp?” Thẩm Dũng có chút khó hiểu.
“Trước đem nấm hương, thịt, hành lá, gừng băm cùng nhau, cho thêm gia vị để làm nhân, sau đó đem thịt cà bên trong nạo ra, cũng băm rồi trộn với nhân vừa làm, tiếp theo đem nhân đó nhét vào bên trong vỏ cà, rồi đặt vào trong nồi chưng.” Phương Nhất Chước vừa làm đậu phụ cá hoa vàng vừa giảng giải cho Thẩm Dũng cách làm cà xếp tháp: “Chờ chưng chín, bắc ra khỏi nồi, lại dùng trứng đánh với bột mỳ thành bột nước, đem cà ra bỏ vào bột đó lăn một vòng, tiếp theo bỏ vào chảo nóng đã cho dầu rán, đến khi vỏ ngoài chuyển thành màu vàng óng liền vớt ra, vừa thơm vừa ngon, ngoài giòn trong mềm, tự nhiên là có mùi thịt và hương trứng còn có cả cà mềm.”
Thẩm Dũng nhìn chằm chằm hai miếng cà thơm ngon vàng rụm trong bát, lấy đũa gắp lấy một miếng, Phương Nhất Chước một bên nhắc nhở: “Cẩn thận kẻo bỏng.”
Thẩm Dũng ngây ngô gật đầu, thổi thổi rồi đưa vào trong miệng… Một miếng cắn xuống, vỏ ngoài xốp giòn vỡ ra, tầng thứ nhất là hương bánh giòn vị trứng, tầng thứ hai hương vị của cà tím mềm, tầng thứ ba nồng đậm hương vị của nhân thịt. Nấm hương cùng thịt còn có hương vị cà, cộng thêm lớp bột mỳ trứng chim bên ngoài bao vây… Thẩm Dũng không ngừng nhai, trong miệng vẫn lầm bầm: “Trời ạ, ngon không chỗ chê.”
Phương Nhất Chước tủm tỉm cười, đem cánh gà rán bắc ra khỏi bếp, để sang một bên, ngoài cửa phòng bếp mấy gã tiểu nhị đã muốn chạy vào đến đây, chắc là muốn ăn thêm một miếng cà hộp.
Vô cùng nhanh chóng đem hai miếng cà tím trong bát ăn hết, Thẩm Dũng chậc lưỡi, nói: “Hết rồi sao, không đủ.”
Phương Nhất Chước nói: “Không vội, để bụng ăn những món khác.” Vừa nói vừa bưng đĩa cánh gà rán đến.
Thẩm Dũng tiếp nhận rồi nhìn một chút, giương mắt hỏi Phương Nhất Chước, “Này, đây không phải là món cánh gà rán phổ biến sao?”
Phương Nhất Chước tủm tỉm cười, nói: “Ngươi nếm thử trước đi đã!”
Thẩm Dũng cắn thử một miếng… Ngây ngẩn cả người, cánh gà này hương vị rất đặc biệt, thịt mềm đưa vào miệng lập tức thay đổi, thịt gà rất thơm, dường như không giống cùng một loại thịt gà… Một miếng vào trong miệng, đầu tiên là hương giòn sau đó lại mềm, cuối cùng còn có chút cảm giác tê cay, đến khi ăn xong rồi, dư vị của hương vị kỳ lạ vẫn đầy trong miệng.
Thẩm Dũng lại tiếp tục vùi đầu ăn cánh gà béo, nhưng không quên hỏi: “Nhất Chước, làm như thế nào để được thế này?”
Phương Nhất Chước quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, nói: “Nhất Chước là để trưởng bối gọi, ngươi gọi nương tử!”
Thẩm Dũng ngẩn người, trong long cảm thấy không ổn lắm, có điều vẫn gọi một tiếng: “Nương tử.”
“Được rồi.” Phương Nhất Chước cười ha hả đáp ứng, lại đưa cho hắn thêm một phần thịt lợn chua ngọt, “Nếm thử cái này đi.”
Thẩm Dũng tiếp nhận lại ăn một miếng… Vẫn là mở to hai mắt. Hắn vốn không thích ăn món thịt lợn chua ngọt này lắm. Thế nhưng tay nghề của Phương Nhất Chước quá lợi hại, hơn nữa thịt lợn chua ngọt này cùng cánh gà rán lúc nãy có hiệu quả kỳ diệu như nhau, bên ngoài hương vị vô cùng giòn, vừa vào trong miệng lại tan ra, hương thơm trong miệng thật lâu không tan đi, khiến cho người ta nhịn không được muốn ăn một miếng lại một miếng.
“Làm thế nào a?” Thẩm Dũng vẫn tiếp tục hỏi: “Nhìn qua giống như là thịt và cánh gà bình thường.”
Phương Nhất Chước trong tay nặn bánh khoai lang, không nhìn lại mà vẫn hướng Thẩm Dũng giải thích: “Ngươi có biết tại sao ta lại chuẩn bị nhiều khoai lang như vậy không?”
Thẩm Dũng lắc đầu.
“Rất đơn giản, trước tiên dùng dao nhỏ đem cánh gà cùng thịt lợn tạo ra thật nhiều lỗ hổng, rồi rắc lên bột làm mềm, thịt lập tức trở nên mềm, sau đó đem khoai lang đã chưng chín mềm ép thành bột, bỏ cánh gà thịt lợn vào trong, liên tục nghiền dùng bát nghiền. Cứ như vậy, gân thịt cũng trở nên mềm, sẽ không mắc răng không khó nhai, hơn nữa khoai lang cũng bị áp vào trong những lỗ hổng dung dao cứa của thịt, cuối cùng trên mặt ngoài dính một tầng bột khoai lang lại tiếp tục đặt vào một lớp bột đậu phộng lăn một vòng… Khi cho lên chảo sẽ lập tức chín.”
“Nga…” Thẩm Dũng rốt cuộc cũng hiểu rõ, thảo nào lại mềm như vậy… Thật giỏi a!
Ngoài cửa, mấy người tiểu nhị hô to, “Thiếu phu nhân, còn đồ ăn không? Mọi người ngoài sảnh lớn đã muốn tràn vào đây!”
Phương Nhất Chước nhanh tay bưng đậu hũ cá hoa vàng và canh sò điệp đậu phộng móng giò ra, bên ngoài mới hơi hòa hoãn một chút.
Sau khi làm xong vài món thức ăn, Phương Nhất Chước cuối cùng chuẩn bị một xuất cơn lạp xưởng, dùng cà chua làm tương trải lên trên mặt, vừa đem ra bên ngoài đã nghe thấy tiếng tranh mua.
Phương Nhất Chước cười tủm tỉm đưa qua cho Thẩm Dũng một chén, còn mở bọc nhỏ bên hông, cẩn cẩn lôi ra một bình nhỏ, rút nắp bình, nhẹ nhàng gõ gõ, đổ ra một ít bột phấn bên trên cơm, lại cẩn thận nắp lại.
“Đây là cái gì?” Thẩm Dũng hiếu kỳ hỏi.
Phương Nhất Chước thần thần bí bí nói, “Đây chính là Thiên tiêu (tiêu trời) a.”
“Thiên tiêu?” Thẩm Dũng có chút không hiểu. Hoa tiêu, hồ tiêu, chỉ thiên tiêu hắn đều đã nghe nói qua nhưng lần đầu nghe nói đến tiêu trên trời, nhịn không được lại hỏi, “Cái này… Là tiêu gì? Lớn lên ở trên trời ư?”
Phương Nhất Chước thấy khóe miệng Thẩm Dũng dính chút nước canh, khuôn mặt mang vẻ mờ mịt, nhịn không được rầu rĩ cười, hỏi lại: “Tướng công biết trên đời này có bao nhiêu loại tiêu sao?”
Thẩm Dũng lắc lắc đầu, nói: “Không ít phải không?”
Phương Nhất Chước gật đầu, nói: “Tổng cộng có hơn một trăm loại tiêu.”
“Nhiều như vậy?” Thẩm Dũng giật mình.
“Đúng vậy, những loại tiêu ấy đều là mọc trên mặt đất cho nên gọi tạm là Địa tiêu (tiêuđất).” Phương Nhất Chước chậm rãi nói.
“Chẳng lẽ tiêu này đúng là mọc ở trên trời?” Thẩm Dũng mở to hai mắt hỏi.
Phương Nhất Chước cười, nói: “Là đem một trăm loại tiêu tập trung lại, phơi nắng sau đó nghiền thành bột, pha trộn cùng với nhau, nên gọi Thiên tiêu.”
Thẩm Dũng giật mình không nhỏ: “Nhiều loại tiêu như vậy… Ngươi tìm ở đâu được?”
Phương Nhất Chước ngồi xổm xuống, nhìn Thẩm Dũng ngồi ở trên ghế dùng bữa, cười nói: “Cha ta đã bỏ nhiều năm công sức mới làm ra được, cũng chỉ có một bình nhỏ này. Tiêu này còn quý hơn hoàng kim, ngay cả hoàng đế cũng chưa được ăn đâu, ngươi mau nếm thử đi.”
Thẩm Dũng vội vã gật đầu, cúi xuống ăn cơm, vừa mới thử một miếng đã cảm thấy quả nhiên không giống bình thường… Cơm cùng lạp xưởng đều mang một hương vị riêng, có thêm nước sốt cà chua, lạp xưởng giòn, vị tê cay, có nấm hương, tôm nhỏ, thịt cua… Thật nhiều gia vị. Tuyệt nhất vẫn là nước cà kia đem cơm đầy mỡ toàn bộ trừ đi hết. Đặc biệt, Thiên tiêu Phương Nhất Chước vừa rắc lên kia, cay quả thực rất đặc sắc, Thẩm Dũng ăn không dừng lại được, ngay cả tư tưởng lăn trên mặt đất cũng có.
“Thiếu phu nhân!” Thời điểm tiểu nhị kia chạy tới, quần áo trên người đều đã bị xé rách, vẻ mặt cầu xin: “Có còn không? Ăn ngon chết người! Những khách nhân kia còn nói muốn ăn một thùng cơm lớn.”
Phương Nhất Chước thiếu chút nữa cười vang, nói: “Đều đổi thành thùng cơm ư?”
Vừa dứt lời, Thẩm Dũng bưng lên bát trống không, túm túm lấy ống tay áo của nàng, nói: “Ta cũng muốn đổi thành thùng lớn.”
Phương Nhất Chước không nói gì.
Sau đó, Phương Nhất Chước thấy mọi người ở đây ăn chưa một người nào no, liền đơn giản đem tất cả nguyên liệu nấu ăn đều thả vào cùng nhau, làm một nồi lớn thức ăn hỗn đôn, lại làm thật nhiều thịt bánh, để cho bọn họ tự vào lấy thức ăn, phòng bếp trở nên chật cứng người… Cuối cùng, mọi người đều ăn thẳng cho đến khi đứng lên không nổi, mới dựa vào ghế thở dốc, khen ngợi —— nhân sinh một đời đã đủ!
Phương Nhất Chước thấy chưởng quầy gom một bồn bát chất như núi, cười tiến tới nói, “Chưởng quầy, kiếm được không ít nhỉ?”
“Tốt lắm, rất tốt!” Chưởng quỹ cười đến nỗi chân mày đều không thấy, hé ra bao nhiêu nếp nhăn, liên tục ca tụng: “Thiếu phu nhân, kỳ tài, quả nhiên là kỳ tài nha!”
Phương Nhất Chước cười thoả mãn, lại nói với chưởng quầy đem chút khoai lang cùng cà chua, chuẩn bị mang về ăn.
Thẩm Dũng ở một bên nhìn, cười cười, Phương Nhất Chước nha đầu ngốc này, chỉ biết nấu nướng, bản thân đến bây giờ còn chưa ăn cái gì đâu. Vừa nghĩ, Thẩm Dũng vừa nhìn bốn phía, liếc mắt quyét tới chỗ một góc phòng nơi Cổ Đại Hoa đang ngồi… Chỉ thấy hắn ở trong góc tường, trên tay cầm một cái bánh khoai lang tròn, đang từ từ ăn.
Thẩm Dũng vốn muốn cười hắn hai câu, thấy trước mắt hắn một đống lớn bát đĩa trống, xem ra là cũng ăn không ít… Thế nhưng chăm chú nhìn Cổ Đại Hoa, Thẩm Dũng đột nhiên thấy không thích hợp.
Cổ Đại Hoa như là đang đẽo gọt cái gì, thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn Phương Nhất Chước, ánh mắt biến hóa, dường như có chút tính toán.
Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, tự hỏi… Tên mập mạp này lại đang tính toán cái gì?
Phương Nhất Chước vẫn hoàn toàn không có phát hiện, cầm một túm khoai lang chạy tới, nói: “Tướng công, đi thôi!”
Thẩm Dũng đưa tay tiếp lấy túm khoai lang, hỏi nàng: “Này, ngươi có đói bụng không?”
Phương Nhất Chước sửng sốt… Bụng bấy giờ mới sôi lên.
Thẩm Dũng mang vẻ mặt bội phục nhìn nàng.
Trên đường về, Phương Nhất Chước tìm một bãi đất trống nướng khoai lang ăn, Thẩm Dũng ngửi thấy mùi hương, thế nào mà khoai lang Phương Nhất Chước nướng kiểu bình thường cũng có hương vị đặc biệt a?
Thấy Thẩm Dũng nhìn mình, Phương Nhất Chước đưa qua một củ khoai lang, hỏi: “Ăn không?”
Thẩm Dũng nhận lấy, lột vỏ cắn một miếng, nóng đến nỗi thở dốc, có điều là… Thực sự là thơm a!
“Này.” Thẩm Dũng vừa ăn vừa hướng về phía Phương Nhất Chước nói, “Cái tên Cổ Đại Hoa kia, hình như có chủ ý phá hư gì đó.”
Phương Nhất Chước sửng sốt, hỏi: “Hắn làm thế để làm chi?”
Thẩm Dũng nhún nhún vai, “Ai biết được, có lẽ là xem tiểu tử ta không vừa mắt đã lâu, hắn nếu dám tìm ngươi gây phiền phức, ta sẽ đánh hắn.”
Phương Nhất Chước nghe xong, khóe miệng nhướng lên, chân mày cong cong, gật đầu nói: “Được, chúng ta cùng đánh hắn.”
Thẩm Dũng bất đắc dĩ, bây giờ nha đầu này cư nhiên còn muốn cùng hắn đánh người, thấy nàng cười cười với mình, Thẩm Dũng lắc đầu —— ngốc như vậy, có điều là có chút đáng yêu.