Chương 58: Dụng Tâm Nấu Ăn Cùng Đại Nạn

Ba ngày thoáng cái đã trôi qua, mấy hôm nay, Thẩm Dũng vẫn cùng Phương Nhất Chước đi du lãm danh thắng khắp nơi ở kinh thành, thật sự vô cùng vui vẻ, mà những người khác lại vô cùng bận rộn.

Thẩm Kiệt cùng Lưu Đại Phương đi thăm viếng những hảo hữu mà Thẩm tri phủ từng kết giao khi làm quan ở kinh thành, hơn nữa còn giúp đỡ Thẩm Nhất Bác gửi mấy phong thư.

Lưu Mậu rốt cuộc cũng thi xong, cả ngày ngóng trông yết bảng, khó tránh khỏi khẩn trương, sau đó cũng hỏi thăm đến tột cùng là có chuyện gì từ chỗ Thẩm Kiệt, nghe xong, càng thêm là phiền muộn, hắn thường xuyên đi loanh quanh ở kinh thành, nghĩ biện pháp giải quyết.

Sáng sớm ngày hôm đó, toàn bộ kinh thành náo nhiệt hẳn lên, hôm nay chính là đại thọ của Hoàng Thượng, kinh thành tổ chức quốc khánh ba ngày ba đêm. Dân chúng toàn thành đều móng chờ hội hoa đăng cùng pháo hoa đêm nay.

Thẩm Dũng dậy từ rất sớm, đã thấy có xe ngựa tới cửa đón. Lôi kéo Phương Nhất Chước đi xuống lầu, thấy được tùy tùng đi theo Cảnh Dật ngày ấy, hắn cung kính mời hai người lên xe ngựa, đi về phía hoàng cung.

Xe ngựa đi qua thiên môn tiến vào trong cung, đến Phúc Khánh điện của Cảnh Dật. Cảnh Dật ra tận cửa nghênh đón, Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng nhìn bốn phía bài trí tráng lệ, cùng với thủ vệ cửa đứng, đều hơi sững sờ.

“Hai vị không cần câu nệ.” Cảnh Dật mời hai người vào trong phòng ngồi xuống, cung nữ đi lên dâng trà.

Cảnh Dật thấy hai người dường như hơi gượng gạo, liền nói: “Lúc trước lừa gạt hai vị, thật sự là thật có lỗi, bởi vì ta sợ sớm nói ra thân phận, hai vị sẽ không chịu giúp đỡ.”

“Ngươi là…” Thật ra trong lòng Thẩm Dũng đều hiểu rõ, có điều vẫn phải giả như không biết.

Cảnh Dật rất khiêm tốn nói ra thân phận của mình, hơn nữa nói cho Phương Nhất Chước, cháo phỉ thúy lần này, là làm cho đương kim hoàng thượng thưởng thức.

Cảnh Dật vừa mới nói xong, Thẩm Dũng liền “A” một tiếng rồi đứng lên, nói: “Nhị hoàng tử, đồ ăn này chúng ta không làm nữa!” Nói rồi, kéo tay Phương Nhất Chước muốn đi.

“A… Thẩm huynh!” Cảnh Dật vội vã chạy lại ngăn cản, nói: “Vì sao?”

Thẩm Dũng bật cười, “Hoàng tử còn hỏi vì sao? Nhị hoàng tử, đây thức ăn dâng lên Hoàng Thượng, vạn nhất không vừa miệng, có giết chúng ta, chúng ta cũng không thể kêu oan, hơn nữa khẩu vị của mỗi người khác nhau, chuyện nguy hiểm như vậy ta không thử!” Nói rồi, ý muốn đi.

“Chậm đã chậm đã!” Cảnh Dật vội vã ngăn cản, nói: “Sẽ không, yên tâm đi… Thế này vậy! Chuyện này tất cả đều do ta chịu trách nhiệm, tất nhiên sẽ không để hai ngươi gặp chuyện không may.”

Thẩm Dũng nhìn hắn, tỏ vẻ không tin tưởng.

Cảnh Dật nói xong, từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội giao cho hai người, nói: “Ngọc bội này là phụ hoàng cho ta, không cần biết phạm vào tội gì, chỉ cần có khối ngọc bội này là có thể miễn tội chết, tạm thời các ngươi giữ lấy, đợi đến khi các ngươi an toàn rời khỏi hoàng cung, hãy lại trả lại cho ta, như vậy có được không?”

Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng liếc nhìn nhau, có chút khó xử.

“Hai vị, các ngươi giúp ta tận hiếu đi!” Cảnh Dật nói rất thành khẩn, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước mặc dù còn do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhận lời.

Cảnh Dật vui sướng, tự mình đưa hai người đến phòng bếp, làm món cháo phỉ thúy kia.

Lại nói, lúc này tiệc rượu bên trong ngự hoa viên đã được bày ra, Hoàng Thượng đang cùng Trân phi khoản đãi quần thần, lại tránh không được một hồi khách sáo.

“Sao Dật nhi còn chưa tới?” Trân phi nhìn trái nhìn phải không thấy được nhi tử, hơi bất mãn, hôm nay là đại thọ của phụ hoàng, thế nhưng lại muộn! Thật sự nên đánh!

“Bẩm Hoàng Thượng, nhị hoàng tử nói là muốn tự tay chuẩn bị thọ lễ, lát nữa sẽ đến.” Lão thái giám đứng hầu ở một bên trả lời.

“Ồ?” Hoàng đế ngạc nhiên, hỏi: “Thọ lễ gì?”

“Đúng rồi.” Trân phi cũng nhớ ra, “Hai ngày trước, Dật nhi có nói, thọ yến hôm nay muốn cho Hoàng Thượng một sự kinh ngạc.”

“A?” Hoàng đế cười, gật đầu, “Dật nhi thật là có tâm, thế trẫm sẽ chậm rãi đợi lễ vật của hắn, ha ha ha.”

Thấy Hoàng Thượng cười thoải mái, Cảnh Mạn nhịn không được nhìn thoáng qua lễ vật hắn dâng lên, đó là ngọc lưu ly Bát Bảo mà hắn phái người đi tận Tây Vực mua về thế nhưng phụ hoàng chỉ nhìn thoáng qua một cái… Còn lễ vật của Cảnh Dật chưa có dâng lên, phụ hoàng lại tràn đầy chờ mong, không cần phải nói, nhị đệ của hắn được sủng ái nhiều lắm, cho dù tùy tiện lấy vài tảng đá đến cho có lệ, so với bảo bối hắn dâng lên vẫn vừa mắt hoàng thượng hơn.

Càng nghĩ Cảnh Mạn càng là không phục, hận ý đối với Phương Nhất Chước cũng càng sâu, năm đó nếu không phải mẫu hậu hắn sớm mất, làm sao hắn có thể rơi vào tình thế bây giờ?

Nhẹ nhàng thở dài, Cảnh Mạn nâng một chén rượu, chờ đợi đại lễ của Cảnh Dật, nhất định sẽ khiến Hoàng Thượng, vô cùng giật mình!

——————–

Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng ở bên trong phòng bếp làm thức ăn, những hạ nhân chung quanh đều bị Cảnh Dật đuổi đi rồi, chỉ còn hắn đứng ở phòng bếp nhìn hai người nấu cơm.

“Thẩm huynh là người ở nơi nào?” Cảnh Dật thấy Thẩm Dũng tuấn tú lịch sự, nói chuyện thoải mái, lại văn võ song toàn, bởi vậy muốn chiêu mộ đến bên cạnh mình, liền bắt đầu hỏi chuyện của hắn, thấy cách ăn mặc nói năng của hắn bất phàm, đoán chừng cũng là con nhà danh môn.

Thẩm Dũng vừa báo gia môn, Cảnh Dật lại hơi ngẩn người, hỏi: “Phụ thân của Thẩm huynh… là Thẩm Nhất Bác?”

Thẩm Dũng gật gật đầu, tự nói, nhị hoàng tử này còn biết được cả lão cha của hắn sao?

“Thẩm huynh văn võ toàn tài như thế, thì ra là nhi tử của Thẩm tri phủ đại danh lừng lẫy, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử!”

Thẩm Dũng nhíu mày, hỏi: “Nhị hoàng tử biết được gia phụ sao?”

“Không phải quen biết, chỉ là đã nghe danh!” Cảnh Dật cười nói, “Nghe nói năm đó Thẩm Nhất Bác làm tri phủ ở phủ nha của kinh thành, phá được rất nhiều vụ án rắc rối, phụ hoàng vô cùng coi trọng hắn, chuẩn bị phong hắn làm Tể tướng. Nhưng sau đó vì muốn kết hôn với thanh mai trúc mã mà Thẩm tri phủ trở về quê nhà, từ đi chức vụ, về Đông Hạng phủ làm tri phủ một phương, vì thế mỗi khi nhắc tới Thẩm tri phủ phụ hoàng đều thầm oán, nói Thẩm Nhất Bác này không có ý tứ, có nương tử liền quên hoàng đế!”

Thẩm Dũng dở khóc dở cười, nhìn không ra, phụ thân hắn là người bảo thủ, hay là người si tình đây, vì nương tử mà bỏ qua tiền đồ sao?

Phương Nhất Chước đem cháo đặt lên bếp đun, cười nói: “Cho tới bây giờ chưa từng nghe phụ thân nhắc tới chuyện này, khó trách phụ thân phá án tài giỏi thế, thì ra người có lai lịch lớn như vậy.”

Thẩm Dũng bĩu môi, tự nói, trách không được mẫu thân hắn nói hắn giống hệt phụ thân thời còn trẻ, thì ra là có bí mật như vậy, có điều ngẫm lại cũng phải, chức vị ở nơi nào chả như nhau, bổng lộc thì sao chứ, đủ dùng là được rồi. Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ mang theo nương tử về quê, hằng ngày phá án, sinh con dưỡng cái, tiêu diêu tự tại!

“Lần này Thẩm huynh tới kinh thành là để tham gia cuộc thi sao?” Cảnh Dật hỏi tiếp.

“À, không phải, ta cùng với nương tử vừa thành thân, đi đến kinh thành du ngoạn, thuận tiện theo một người bạn đi thi.” Thẩm Dũng trả lời.

“Ồ?” Cảnh Dật cười nói, “Thẩm huynh thật may mắn, có thể lấy được thiếu phu nhân tài năng như vậy.”

Thẩm Dũng nghe thấy Cảnh Dật khen Phương Nhất Chước, tâm tình tốt lên nhiều, thấy Phương Nhất Chước đang bận rộn, liền nhỏ giọng nói với Cảnh Dật, “Nương tử này là trời ban xuống cho ta.”

“A?” Cảnh Dật khó hiểu, “Lời này giải thích thế nào?”

Thẩm Dũng đem chuyện Phương Nhất Chước gả thay, sau đó hai người chung sống lâu ngày sinh tình, cho đến tận thời gian trước mới chính thức thành hôn, tất cả mọi chuyện nói qua cho Cảnh Dật nghe, Cảnh Dật nghe xong thì hâm mộ không thôi, “Thẩm huynh, đây đúng là lương duyên trời ban cho, không ngờ lại có chuyện tốt đẹp như thế!”

Thẩm Dũng cũng gật gật đầu, “Thật ra là trời thương xót người, nương tử ta lúc trước chịu không ít ủy khuất, từ nhỏ lang thang khắp chốn, nay gả cho ta, tất nhiên ta sẽ đời đời kiếp kiếp bảo hộ nàng chu toàn. Chỉ tiếc cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, không biết khi nào mới có thể cùng nàng trở về quê nhà…”

Cảnh Dật khẽ nhíu mày, hỏi: “Thẩm huynh… có người tìm các ngươi gây phiền phức sao? Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ giúp đỡ các ngươi.”

Thẩm Dũng cười cười, nhìn Cảnh Dật, nói: “Đa tạ ý tốt của nhị hoàng tử, lời này ta sẽ nhớ kỹ, vạn nhất ngày sau thật sự có chuyện gì bất trắc, còn nhờ nhị hoàng tử giúp đỡ nhiều hơn!”

“Không thành vấn đề!” Cảnh Dật sảng khoái đáp ứng.

“Đúng rồi.” Lại sau một lúc, Cảnh Dật hỏi, “Bằng hữu đến tham gia cuộc thi mà Thẩm huynh nhắc đến, có phải cũng là người của Đông Hạng phủ hay không?”

“Đúng vậy!” Thẩm Dũng gật đầu.

“Thật trùng hợp, có phải họ Lưu?” Cảnh Dật hỏi tiếp.

“Đúng thế!” Thẩm Dũng nghe thế trong lòng cũng lo lắng một chút, vội vàng nói, “Gọi là Lưu Mậu!”

“Ha ha, thế thì nên chúc mừng vị bằng hữu này của ngươi!” Cảnh Dật cười nói, “Theo ta được biết, hôm nay yết bảng, tân khoa Trạng Nguyên năm nay chính là thí sinh của Đông Hạng phủ, họ Lưu, tên Lưu Mậu!”

“Thật sao?” Phương Nhất Chước cũng nghe thấy được, vỗ tay hỏi, “Tướng công, có đúng là Lưu đại ca hay không?”

Thẩm Dũng cười gật đầu, “Xem ra đúng là như vậy, tiểu tử này thật giỏi, tham gia lần đầu tiên đã đỗ Trạng Nguyên!”

“Tại sao hắn không đi thi sớm một chút?” Cảnh Dật hơi tiếc nuối lắc đầu, “Vài vị đại học sĩ đều thầm oán, tài tử như vậy tại sao gần đến ba mươi tuổi mới tới đi thi, nếu có thể sớm đến đây, hiện nay hắn đã là hiền tài rường cột của quốc gia rồi!”

Thẩm Dũng lại đem chuyện gia đình Lưu Mậu bần hàn, hắn là người hiếu thảo thế nào, hắn phải bán rau nuôi gia đình ra sao, cuối cùng vượt qua kiếp nạn lửa trời, tất cả mọi chuyện nói hết một lần, Cảnh Dật gật đầu liên tục, “Thẩm huynh thật khiến người ta hâm mộ.”

Thẩm Dũng hơi hơi sửng sốt, tự nói, ta chỉ là dân chúng bình thường, còn từng làm tiểu ác bá, có cái gì mà hâm mộ? Đời này chỉ duy nhất việc có được Nhất Chước là chuyện hắn thấy đáng quý nhất.

Cảnh Dật thở dài một tiếng, nói: “Thẩm huynh tự do tự tại, trải qua nhiều chuyện phong phú, kỳ duyên không ngừng, mà ta cả ngày bị vây khốn trong cung, giống như chim trong lồng, cẩm y ngọc thực thì có ý nghĩa gì, hư không mà thôi.

Thẩm Dũng thấy hắn tuổi còn trẻ lại có cảm giác tang thương như thế, có thể thấy được, cửa nhà quyền quý sâu như biển, bên trong hoàng cung nơi nào có người thuần lương, Cảnh Dật cho dù không sai, nhưng hiện tại hắn còn không biết đại ca hắn muốn đưa hắn vào chỗ chết. Nghĩ đến đây, Thẩm Dũng không khỏi vì hắn mà lo lắng, Cảnh Dật làm người rất được, nếu tương lai có thể xưng đế, tất nhiên sẽ là một quân chủ thánh đức. Cảnh Mạn tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn độc ác, nếu hắn đăng cơ, Cảnh Dật tất nhiên khó thoát khỏi cái chết, đồng thời, Thẩm Dũng hắn cùng nương tử thậm chí cả nhà bọn họ cũng sẽ bị liên lụy… Nếu Hoàng Thượng có tâm tư phế trưởng lập ấu, đúng là chuyện tốt.

“Nhị hoàng tử.” Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, dựa theo lời lão đạo nói với hắn, hỏi Cảnh Dật, “Nếu là Hoàng Thượng hỏi, cháo phỉ thúy này do ai làm, hoàng tử sẽ nói như thế nào?”

Cảnh Dật nói, “Sẽ nói là một nữ tử dân gian làm, nếu là Thẩm huynh nguyện ý, ta có thể nói thẳng là con dâu Thẩm Nhất Bác làm, có điều theo tính tình của phụ hoàng, nhất định sẽ muốn gặp hai ngươi.”

Thẩm Dũng cười cười, nói, “Ngươi đoán xem, sau khi Hoàng Thượng nhìn thấy cháo phỉ thúy này, sẽ cao hứng hay là mất hứng?”

Cảnh Dật bị hỏi đến chuyện này, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo sợ, nhưng vẫn cười nói, “Thẩm huynh, nói thực ra, ta cũng không biết.”

Thẩm Dũng nhìn hắn, “Vì sao?”

“Ta chỉ biết là phụ hoàng thường xuyên rầu rĩ không vui, thường nghe mẫu thân nói, là do người hoài niệm nữ tử đã từng nấu cháo phỉ thúy cho người.” Cảnh Dật nói, “Lần đại thọ này của phụ hoàng, ta thật sự không nghĩ ra được có lễ vật gì có thể khiến người cười, vàng bạc châu báu mã não phỉ thúy trong hoàng cung đều có, hơn nữa những thứ này, lạnh không thể sưởi ấm, đói không thể no bụng, thật sự là vô dụng, thứ duy nhất có thể làm cho người vui vẻ một chút, đoán chừng chỉ có cháo phỉ thúy này.”

Thẩm Dũng gật gật đầu, nói, “Nhị hoàng tử đúng là có hiếu tâm, nhưng nếu

điều này làm cho Hoàng Thượng vui sướng, chỉ sợ Trân phi sẽ buồn bã.”

Cảnh Dật sửng sốt, đột nhiên dậm chân nói, “Ai nha, đáng chết, ta sao có thể quên mất mẫu thân! Chuyện này… chuyện này nên làm thế nào cho phải?”

Thẩm Dũng mỉm cười, nói: “Theo ta, không bằng như thế này, nếu Hoàng Thượng hỏi đến, nhị hoàng tử nói, ngẫu nhiên ăn được, cảm thấy rất ngon, liền hỏi kia nữ tử kia là ai nấu, nàng kia nói, mẫu thân nàng trước đây thường xuyên làm, còn nói là phụ thân của nàng rất thích ăn.”

Cảnh Dật nghe xong đầu tiên là ngẩn người, sau đó vỗ tay nói, “Tốt! Lời này rất khéo, nếu phụ hoàng thấy ăn ngon tất nhiên là vô cùng vui vẻ, cũng sẽ không khiến cho mẫu thân khó xử, hơn nữa nhắc đến đây là thứ phụ hoàng thích ăn, cũng thể hiện được dụng tâm của nhi tử như ta. Hay lắm, hay lắm!”

Thẩm Dũng cũng cười, tự nói, hay hay không hay, còn phải chờ lát nữa.

Lúc này, Phương Nhất Chước quay đầu nói với hai người, “Được rồi!”

Cảnh Dật tiến lại gần, múc chào ra một chén nhỏ ăn thử, vừa ăn mấy miếng, đã khen không dứt miệng, mở to hai mắt hỏi Phương Nhất Chước: “Thiếu phu nhân, đây thật sự là cháo làm từ cải trắng và đậu phụ ư? Sao lại có được hương vị như vậy?”

Phương Nhất Chước mỉm cười, nói: “Chuyện nấu ra một món ngon hay không không phụ thuộc vào nguyên liệu nấu ăn, chỉ cần có lòng có tình, nguyên liệu đơn giản cũng có thể làm ra mỹ vị, người ăn, sẽ cảm nhận được tấm lòng.”

Cảnh Dật liên tục gật đầu, để cho Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng trở lại đại sảnh uống trà, chờ hắn trở về, hắn muốn khoản đãi hai người.

Tâm tình của Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cũng rất khẩn trương, nhìn theo nhị hoàng tử bưng cháo phỉ thúy rời đi, không biết sau khi Hoàng Thượng ăn cháo phỉ thúy xong, sẽ có thái độ thế nào, kiếp nạn này của bọn họ, không biết có thể bình an vượt qua hay không…

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện