Chương 167: Trừng phạt chi hỏa (17)
Lưng Hoàng Bức Nguyệt có chút cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy hắc y của hắn phất phơ, từ trong biển lửa chậm rãi đi tới.
Liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Chờ khi ta hoàn toàn khôi phục thực lực, chưa chắc ngươi có thể nói nhẹ nhàng như vậy.”
Hắn đến gần vài bước, ngạo nghễ nhìn nàng: “Còn muốn đánh sao?”
“Không đánh!” Nàng cũng không phải ăn no rảnh rỗi, biết rõ đánh không lại còn muốn tự đi tìm đau khổ! “Ngươi làm để Linh Tôn bắt ta tới nơi này làm gì?”
Mặt mày hắn khẽ động, thản nhiên nói: “Bái ta làm thầy.”
Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc liếc hắn một cái, có chút khiếp sợ, có chút buồn cười, trên vẻ mặt mang theo châm chọc thật sâu: “Ngươi đang nằm mơ à?”
Ba ——
Đầu ngón tay hắn vừa động, roi màu đen lại quất về phía này, vừa chịu một lần thua thiệt Hoàng Bắc Nguyệt làm sao có thể chịu lần thứ hai? Nàng nhanh nhẹn tránh đi, mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, một roi màu đen thứ hai từ phương hướng khác quất lại phía này!
Vị trí không khác, vẫn là trên mặt của nàng!
Hoàng Bắc Nguyệt nhất thời phát hỏa: “Ta X ngươi đại gia*! Đánh người không đánh mặt, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
* X : đại khái là chửi bậy.
Vừa nói hết lời, thì một cái roi lại quất đến mặt nàng!
A!
Đây tuyệt đối là sự sỉ nhục lớn nhất đời này của nàng! Hoàng Bắc Nguyệt nàng thà rằng cùng hắn liều mạng – cá chết lưới rách cũng không chịu khuất nhục!
“Băng!” Khẽ quát một tiếng, triệu hồi ra Băng Linh Huyễn Điểu, móng vuốt của băng loan điểu chộp vào vai của nàng, giống như trên lưng nàng mọc ra hai cánh thật lớn!
Tay nàng nắm chiến đao bạch sắc, hai cánh trên lưng mở ra, giống như tử thần đánh về phía nam nhân kia.
Động tác của nàng nhanh nhẹn, tàn nhẫn, hơn nữa có cánh, quả thực chính là như hổ thêm cánh! Chiến đao nhanh chóng chém vào người hắn, hắn không ngừng lui về phía sau tránh né.
Hoàng Bắc Nguyệt chợt cao chợt thấp, trong chốc lát ở phía trước lại trong chốc lát ở phía sau, động tác nhanh đến nỗi làm cho người ta hoa cả mắt.
Chiến đao lớn vung lên, toàn bộ chuẩn xác chém vào những chỗ nhược điểm của hắn!
Động tác của nàng nhanh, của hắn cũng nhanh không kém! Hai người đánh hơn trăm hiệp, Hoàng Bắc Nguyệt ở thế hạ phong, bị roi của hắn quất lên trên mặt!
Bình thường nàng là người không để ý đến dung mạo của mình, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ hài tử, tự tôn lại siêu cấp mạnh mẽ, bị người khác quất nhiều roi ở trên mặt như vậy, trong lòng càng thêm tức giận!
Nàng là loại người gặp mạnh thì bản thân càng mạnh, địch nhân càng mạnh mẽ, lòng hiếu chiến của nàng sẽ càng bị kích thích mãnh liệt!
Chỉ là, phải xem đối mặt với dạng cường giả gì, rõ ràng cấp bậc của nam nhân này cao hơn nàng không chỉ một hai tầng, phỏng chừng thực lực của hắn đã đạt tới triệu hoán sư thiên cấp trong truyền thuyết!
Mạnh mẽ, biến thái! Hơn nữa ngay cả triệu hồi thú cũng chưa triệu hồi ra, lại có thể để cho Hoàng Bắc Nguyệt đang trong trạng thái người thú hợp nhất chịu nhiều thua thiệt như vậy!
Tựa hồ chán ghét loại phương thức đánh nhau dây dưa không ngớt này, roi trong tay hắn đột nhiên chuyển, quấn lấy thắt lưng của nàng, sau đó hung hăng ném trên phiến đá.
Lực đạo lớn như vậy có thể thấy được người này tuyệt đối không có thói quen đối với phụ nữ hạ thủ lưu tình.
Hoàng Bắc Nguyệt bị ném đến lục phủ ngũ tạng cũng suýt văng ra, hơn nữa xà độc nghiêm trọng, trong lồng ngực nàng nóng lên, vừa há mồm liền nhổ ra một ngụm máu đen.
Đôi mày của nam nhân hắc y có chút nhíu lại, nhãn quang dừng lại trên bãi máu màu đen trong chớp mắt, sau đó hỏi: “Có muốn bái ta làm thầy hay không?”
“Không cần!” Không chút nghĩ ngợi, Hoàng Bắc Nguyệt bật thốt lên, “Lão tử đối với ngươi vô cùng khó chịu! Chỉ muốn đánh bại ngươi, chết cũng sẽ không bái ngươi làm thầy!”
“Hừ.” Hắn không giận dữ hừ một tiếng, nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, một ngọn hỏa diễm liền mãnh liệt nhằm phía Hoàng Bắc Nguyệt bay đến!