Chương 209: Khác nhau một trời một vực (20)
“Ngươi nói thêm nữa một chữ, có tin là ta giết ngươi hay không!?” Tiêu Vận phẫn nộ nói.
Hiện tại Tiêu Nhu yên tâm có chỗ dựa chắc mà bây giờ lại đang ở trên đường cái, nàng cũng không tin Tiêu Vận còn dám đối với nàng thế nào!
“Nhị tỷ tỷ, hôm nay tỷ đã không thể sánh bằng trước kia, hay là thận trọng từ lời nói đến việc làm đi, bằng không sau này chỉ có đau khổ cho tỷ ăn thôi.”
“Ngươi cũng bớt chế nhạo ta đi, ngươi cho rằng ngươi có chỗ nào tốt hơn ta sao?” Tiêu Vận cả giận nói.
Tiêu Nhu cũng đồng dạng không để cho nàng sắc mặt tốt đẹp gì nói: “Ta vẫn giữ mình trong sạch, không có cởi bỏ quần áo chạy đi câu dẫn người khác, cũng không có bên đường giết người, đừng có đem ta so sánh với tỷ!”
Tiêu Vận sắc mặt đỏ lên, lớn tiếng nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Cho tới bây giờ ta cũng không có câu dẫn qua người nào, loại chuyện này cũng chỉ có loại không biết liêm sỉ như nương của ngươi làm ra!”
“Nương ta làm là chuyện của nương ta , ta đâu có làm!” Tiêu Nhu không cam lòng yếu thế phản bác lại.
Hai thiếu nữ ở trong xe ngựa cãi nhau, thanh âm truyền ra bên ngoài, trên đường cái người đến người đi đều liếc mắt nhìn.
Tiêu Viễn Trình chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, quất một roi vào xe ngựa của bọn họ, quát lớn: “Các ngươi im miệng cho ta!”
Tiêu Vận cùng Tiêu Nhu không dám làm trái lời phụ thân, trừng mắt với nhau một cái, lập tức ngậm miệng.
Trên nửa đường Tiêu Viễn Trình đã mang theo người của chính mình tiến cung, đám người Hoàng Bắc Nguyệt đều từ trên xe ngựa đi xuống.
Tiêu Vận xuống xe ngựa, ánh mắt từ khắp nơi đều nhìn qua, ý tứ hàm xúc không rõ, mang theo đủ loại trào phúng chế nhạo, Tiêu Vận đỏ mặt lên, vội vàng lôi kéo Tiêu Trọng Lỗi bước nhanh đi tới trước .
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua vẻ xấu hổ của nàng, cười lạnh. Phân phó Đông Lăng vài câu, Đông Lăng gật đầu, cầm theo cái bọc rời đi.
“Tam tỷ tỷ, Đông Lăng đi đâu vậy?” Hiện tại thái độ của Tiêu Nhu đối với Hoàng Bắc Nguyệt có thai đổi rất lớn.
Hiện tại nàng đã biết, ở trong phủ trưởng công chúa trong, mẫu thân của mình không có sự ủng hộ của phủ Thừa tướng, cái gì cũng không phải, phụ thân lại càng đừng nói, ở trong triều cũng không phải trọng thần gì, gia gia đối với hắn cũng không ưu thích gì.
Ngược lại là Hoàng Bắc Nguyệt vẫn bị bọn họ ức hiếp lúc trước, bối cảnh phía sau vô cùng cường đại, lại còn kết giao cùng thiếu gia Lạc Lạc của gia tộc Bố Cát Nhĩ.
Người nào thế lực lớn người nào thế lực nhỏ, vừa nhìn đã biết, hơn nữa mới vừa rồi ở trên đường cái, nhiều dân chúng cũng ủng hộ yêu quý nàng như vậy, có thể thấy trưởng công chúa được lòng người đến cỡ nào.
Cho nên nàng nghĩ tới cùng Hoàng Bắc Nguyệt quan hệ gần chút, có lẽ sẽ được dính chút hào quang, làm cho người ta quên đi nàng có một vị mẫu thân mất hết thể diện.
Đối với lòng người Hoàng Bắc Nguyệt đều có thể nhìn thấu, tâm lý học khắc sâu trong lòng, Tiêu Nhu còn nhỏ tuổi nên một chút tâm tư nho nhỏ, sớm đã bị nàng xem thấu.
“Ta quên vài thứ ở nhà nên để cho Đông Lăng về lấy.” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi lên cầu thang của Linh Ương Học Viện, chung quanh không ít ánh mắt hướng nàng nhìn qua, nàng toàn không để ý, trấn định tự nhiên.
“Tứ muội muội, ngươi cũng nhìn thấy kết quả của nhị tỷ tỷ ngày hôm nay, sau này chỉ sợ nàng cũng không có tiền đồ gì, đại tỷ tỷ lại là người không có thành tựu gì , các tiểu thư của Tiêu gia, chỉ còn lại một người có hi vọng là ngươi, ngươi không nên chịu thua kém.”
Một lời của Hoàng Bắc Nguyệt thức tỉnh Tiêu Nhu, trong lòng âm thầm nghĩ, đúng vậy! Hiện tại trong những nữ hài tử của Tiêu gia, chỉ có một mình nàng có hi vọng!
“Đa tạ tam tỷ tỷ nhắc nhở, Nhu nhi nhất định sẽ không chịu thua kém!” Tiêu Nhu kiên định nói.
Hoàng Bắc Nguyệt ảm đạm cười, hai người đi xuyên qua đền thờ màu đen, liền nghe được có rất nhiều người đang thảo luận điều gì đó, bộ dáng rất là hưng phấn.
“Là Kính vương điện hạ cùng Vương phi đến đây! Đã lâu không thấy bọn họ .”