Chương 37: Vận mệnh

àng say rồi.” A Mộc Đồ ngồi thẳng dậy, dùng tay đỡ nàng ngồi lên.

Trữ Hạ mang theo vẻ mặt mỏi mệt nói với hắn: “Vương, hãy để ta đi. Người cũng biết, người Lôi Nhược Nguyệt cần là ta.”

Toàn thân A Mộc Đồ cứng đờ.

“Chỉ cần giao ta cho hắn, Bang Thập nhất định sẽ lui quân.” Lúc nói lời này, nàng không nhìn vào mắt hắn mà đưa ánh mắt về phía rặng núi ngoài xa. “Người biết rõ, Mạc Lăng Tiêu giao dịch với hắn cái gì mà.”

A Mộc Đồ đứng lên, đưa lưng về phía nàng. “Những sự tình này lúc nào đến lượt nàng can thiệp chứ?”

Hắn đưa lưng về phía ánh trăng, không thể thấy rõ nét mặt hắn lúc này.

“Nhưng ta ở đây sẽ làm liên lụy tới ngài.” Trữ Hạ đứng lên, đi tới sau lưng hắn, nói: “Lôi Nhược Nguyệt sẽ không bỏ qua đâu, vì ta đã đến giúp Khế Sa… Hãy giao ta cho hắn để đổi lấy hòa bình ở phía đông đi.”

“Chung Trữ Hạ, nàng đánh giá mình quá cao rồi đấy!” A Mộc Đồ âm trầm nói: “Lôi Nhược Nguyệt sẽ không vì nàng mà đánh Khế Sa, mà ta cũng sẽ không vì nàng mà cùng Bang Thập trở mặt. Tất cả chỉ là… trùng hợp thôi.”

Trùng hợp? Trên thế gian này làm gì có trùng hợp nào trùng hợp hơn thế?

“Ngài đang an ủi ta phải không? Không cần đâu. Kỳ thực ta chịu đựng được.” Trữ Hạ lắc đầu, vài sợi tóc rủ xuống trên vai nàng.

A Mộc Đồ thở dài một hơi, quay đầu lại, ôm lấy nàng, nhẹ nói: “Đừng nói cái gì mà liên lụy đến ta, như thế là vũ nhục ta đấy. Nếu như ngay cả nữ nhân của mình mà còn không bảo hộ được thì ta làm Vương Khế Sa để làm gì? Nhưng… nhưng nếu nàng muốn rời đi… Trữ Hạ, nàng biết rõ là ta sẽ không tha cho nàng.”

“Nếu ngài muốn ta… ta có thể cho ngài.” Trữ Hạ đẩy hắn ra.

A Mộc Đồ ngây ngẩn cả người.

Dưới ánh trăng, Trữ Hạ cụp mi xuống, cởi bỏ đai lưng, áo lụa theo thân người chảy xuống, bên trong là một bộ nội y mặc như có như không. Thân hình nõn nà vì rượu mà ửng hồng. Hắn thấy rõ trong mắt nàng có một chút ưu thương, thế nhưng nàng vẫn cứng cỏi nhìn hắn. Lần đầu tiên hắn thấy nàng dũng cảm như thế.

Nàng là nữ thần dũng cảm không sợ chết trong lòng hắn.

“Nàng say rồi.” A Mộc Đồ giữ chặt lấy kiện quần áo cuối cùng mà nàng đang định trút bỏ xuống.

Trữ Hạ dừng lại, nước mắt chảy xuôi, nhỏ lên tay hắn. Hắn đè nén hô hấp. Nàng đã cởi cả nội y, thân thể như ngọc lồ lộ dưới ánh trăng xinh đẹp.

Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười. “Có phải ngài đang chê trên người ta có sẹo hay không?”

Trên người của nàng đầy những vết thương do sói cắn xé, cũng có một vết thương do tên bắn. Những vết thương này Lưu Tịch đều xử lý rất tốt, có điều vẫn để lại một chút sẹo hồng. Thân thể nữ nhân sao lại có thể có nhiều sẹo như thế được?

Nhưng thời khắc này, những vết sẹo hồng ửng như hoa nở trên da thịt nàng, không khí dâng lên mùi dục vọng.

Ai nói đây không phải là một cơ thể tuyệt đẹp?

A Mộc Đồ xoay người, nhặt quần áo của nàng rơi ở trên đất lên, loạn xạ choàng lên người nàng, cố gắng đưa ánh mắt đi nơi khác.

“Chê ta xấu phải không?” Thanh âm nàng vô cùng mỏi mệt, lại có chút tự mỉa mai. “Thân thể xấu xí này của ta so với hòa bình ở đông tuyến sao có thể so sánh được đúng không?”

A Mộc Đồ quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt nàng, cảm xúc vừa táo bạo, lại như đang cố nhẫn nhịn. Hồi lâu sau hắn mới nói: “Sai rồi. Nàng lúc nào cũng tự cho mình là đúng. Ta muốn nàng, nhưng sẽ không giao dịch gì với nàng cả.”

“Vì sao?” Nàng thì thào, không giao dịch, vậy giữa bọn họ là cái gì đây?

“Nàng nghe cho kỹ, ta chỉ nói một lần. Ta sẽ không giao nàng cho bất kỳ kẻ nào, dù là Mạc Lăng Tiêu hay Lôi Nhược Nguyệt. Cho dù người trong lòng nàng có là Lôi Nhược Nguyệt đi chăng nữa.”

Thân thể Trữ Hạ run lên, ánh mắt nàng hoảng hốt, vội lắc đầu: “Không phải… Không phải…”

“Nàng phủ nhận cái gì? Nàng muốn nói nàng hận Lôi Nhược Nguyệt sao?” Hắn nhẹ nhàng thở dài: “Trữ Hạ đáng thương của ta, nàng thật không biết nàng muốn cái gì sao?”

“Đừng nói nữa!” Nước mắt chảy dài, nàng cắn chặt răng, cố gắng không để mình khóc lên thành tiếng. Nàng ngồi thụp xuống, hai tay giữ chặt lấy đầu, mặt gục xuống đầu gối, cả người vẫn không ngừng run rẩy.

Thanh âm nức nở nghẹn ngào mỗi lúc một dâng cao. Chỉ có hận Lôi Nhược Nguyệt, nàng mới có thể kiên trì được tới hôm nay.

“Nàng đang trốn tránh cái gì? Chung Trữ Hạ không phải vô địch sao? Hiện tại còn không có đủ dũng khí để nghe ta nói ư?” A Mộc Đồ cười lạnh, thanh âm của hắn mệt mỏi mà thê lương. “Hay là nói… Lôi Nhược Nguyệt rất quan trọng với nàng, đúng không? Nhưng nàng nghe cho kỹ, ta sẽ tuyệt đối không buông tha cho Hán Thống, cũng sẽ không bao giờ buông tha nàng đâu.”

Hắn đỡ lấy nàng, giữ chặt hai vai không ngừng run rẩy, hai tay vô cùng nhẹ nhàng…

Cảm xúc của hắn có chút bất ổn, giống như đang cố kìm nén, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai nàng:

“Nàng không biết, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện ta đã hận Hán Thống rồi. Loại hận này đã ăn mòn vào trong tận xương tủy của ta, dù có nằm mơ ta cũng mơ thấy máu chảy thành sông. Nhiều năm nay nó gần như trở thành tính mạng của ta. Vì thế, ta không tiếc hết thảy để trả thù. Nhưng bây giờ ta lại không biết làm thế nào… Sự xuất hiện của nàng đã khiến cho mọi thứ thay đổi. Lôi Nhược Nguyệt hiện giờ là lực lượng duy nhất giúp Hán Thống đánh Khế Sa. Tất cả mọi người đều biết, chỉ cần đưa nàng ra là có thể thiết lập lại hòa bình ở đông tuyến. Thế nhưng ta không muốn thả nàng ra, chết tiệt thật!”

Ánh mắt Trữ Hạ mơ hồ nhìn dãy núi sau lưng hắn, nước mắt vẫn đầm đìa, có phải nàng thật sự say rồi không?

“Từ lúc còn nhỏ ta đã phải đối mặt với chiến tranh, với trận chiến giữa ông ngoại ta và cha ta. Sau đó, ta lại bị coi như phiên vương bù nhìn, rồi giành lấy độc lập cho Khế Sa từ tay Hán Thống. Ta đã chuẩn bị cho trận chiến này mười lăm năm, cho tới bây giờ mới bắt đầu quay lại đánh Hán Thống được. Chung Trữ Hạ, cả đời này của ta, ngoại trừ Hán Thống, ta chỉ muốn có mình nàng…” Hắn nói xong lời cuối cùng, thanh âm đã nhẹ bẫng, giống như đang tự lầu bầu. “Nàng là của ta, Trữ Hạ, dù xuống địa ngục ta cũng muốn cùng ở một chỗ với nàng…”

Giống như mẹ và cha của hắn vậy…

Tràng cảnh kia bao nhiêu năm trôi qua rồi vẫn không ngừng trở thành ác mộng quấy nhiễu giấc ngủ của hắn. Máu từ lồng ngực bà tuôn ra, bà ngã xuống cạnh thi thể của cha hắn, cứ thế ngủ mãi.

Năm đó là mùa đông, máu thấm vào tuyết như hoa nở giữa trời đông giá lạnh, nhuộm hồng khắp cánh đồng tuyết, cũng nhuộm đỏ quần áo trắng của hắn. Mẹ hắn, công chúa hòa thân của Hán Thống, đã tự sát ngay trước mặt hắn. Trước khi chết, nàng chỉ đem một khối ngọc nhét vào tay hắn, sau đó cũng không nhìn hắn thêm một lần nào.

Thế giới của hắn cứ thế mà sụp đổ. Tất cả mọi người đều rời khỏi hắn, thứ duy nhất không rời đi chính là vận mệnh của hắn.

Vận mệnh. Vận mệnh là cái gì? Một thứ gông xiềng vô hình không ai có thể nhìn thấy được.

Năm ấy hắn bốn tuổi, hắn đứng trên cánh đồng tuyết nơi cha mẹ chết đi mà khóc cả một đêm. Nước mắt của hắn đọng thành băng, lòng hắn cũng đọng thành băng.

Dựa vào khối ngọc này, Mạc Quân Tâm không những không giết hắn mà còn đem hắn về hoàng cung, đưa hắn lên làm phiên vương. Hắn bỏ ra hai mươi năm để trùng kiến Khế Sa đã mất. Khối ngọc này là món quà sinh nhật mà Mạc Quân Tâm tặng cho mẫu thân hắn, sau đó mẫu thân hắn lại trao cho phụ vương hắn làm tín vật đính ước. Chỉ có duy nhất miếng ngọc đó có thể giúp hắn xua tan ác mộng lúc nửa đêm.

Hắn đã sớm đi trên con đường cô độc của đế vương. Cô độc đến nỗi lòng hắn cũng đã mài thành sắt đá. Nhưng hôm nay hắn lại đem khối ngọc đó đưa cho nàng. Nàng là mạng của hắn, cũng là người duy nhất trên cõi đời này làm cho hắn cảm thấy mình không còn cô độc nữa.

Cho nên Trữ Hạ, ta không thể thả nàng rời đi được.

Trữ Hạ, cầu xin nàng hãy ở lại cạnh ta.

Nước mắt của nàng làm ướt áo choàng của hắn, khóc như chưa từng được khóc. Thì ra Chung Trữ Hạ luôn tự nhận mình tiêu sái lại ngốc nghếch như thế. Người nàng muốn là Nhược Nguyệt ca ca trong trí nhớ của mình. Nàng tưởng rằng đã quên đi, mà không biết rằng mình vẫn giấu nó ở trong lòng, sớm đã để nó mọc rễ bám chặt trong tâm tưởng, chỉ chờ ngày nảy mầm.

“Đồ ngốc.” A Mộc Đồ đau lòng vô cùng, nhưng lại không thể nói nặng lời với nàng được nửa câu.

Bọn họ đều cùng là một loại người cô độc cần đến nhau.

Chỉ khác là, hắn cần nàng, còn nàng lại cần người khác.

Hôm sau, A Mộc Đồ mang Trữ Hạ rời khỏi đông tuyến, quay về thành Đô Linh.

Mùa xuân hoa nở rộ khắp nơi, trận đại hỏa kia giống như đã trở thành ác mộng xa rất xa rồi.

Thành Đô Linh như một cái lồng sắt tinh xảo nhốt nàng, nhưng cũng cho nàng một mảnh xuân sắc. Nhưng có ai biết được, đến cuối cùng mới là ai cho ai ánh sáng và nụ cười đây.

Tử Vụ mời nàng loại trà tốt nhất, hỏi: “Sao tỷ lại có tâm sự nặng nề gì thế?”

Trữ Hạ hoảng hốt lắc đầu, cười đáp lại Tử Vụ. Ít nhất cũng có thể bảo vệ được nàng ta. Tự do đổi lấy tính mạng, thật sự cũng không thiệt thòi gì.

Sau giờ ngọ, hai mắt Trữ Hạ ríu lại, giống như lâu lắm không được ngủ trưa. Nàng nằm trong hoa viên cung điện của Tử Vụ, một câu cũng không nói, sau đó dần thiếp đi.

Dù ngày nào cũng ngủ thế mà lại có cảm giác lâu lắm không được ngủ trưa. Đang mê man, nàng lại cảm thấy như có người ôm lấy mình, rất nhẹ nhàng. Nàng dịch người, thiếp đi trong một tư thế thoải mái nhất…

Cảm giác quen thuộc này nhất định là Nhược Nguyệt ca ca. Nhất định là thế.

Chỉ cần nàng mở to mắt là sẽ nhìn thấy dáng tươi cười dịu dàng của hắn.

Hắn luôn như vậy, cưng chiều nàng, bao bọc nàng, dù nàng trốn học leo lên cây ngủ, dù bị Hoàng thượng tìm khắp mọi nơi, dù bị thầy giáo mắng mỏ nhưng hắn vẫn cứ bao che cho nàng, dung túng nàng… Hắn luôn dịu dàng ở cạnh nàng như thể nàng là tín ngưỡng duy nhất trên đời này của hắn.

Hết thảy bi thống chỉ là một giấc mộng.

Một giấc mộng mà thôi.

“Nhược Nguyệt ca ca…” Nàng khẽ gọi, hay tay ôm lấy người bên cạnh. Nếu có giấc mộng đẹp thế này, dù cho có chết nàng cũng thấy chẳng còn gì đáng sợ.

Nàng không muốn tỉnh lại. Ở trong mộng, nàng với Tử Vụ cãi nhau, cùng Xuyên Trữ đánh nhau, làm nũng với Thái hậu, làm mẫu hậu tức giận, làm phụ vương nổi trận lôi đình, sau đó nàng sẽ trốn ở sau lưng Nhược Nguyệt ca ca, đẩy mọi trách nhiệm cho hắn…”

Đó là cuộc sống của nàng, đã bắt rễ thật sâu trong lòng nàng.

A Mộc Đồ bế Trữ Hạ đặt lên giường. Tử Vụ lạnh nhạt đứng nhìn, lúc hắn quay đầu lại thì nở nụ cười như hoa.

“Thật hiếm khi Vương lại tới chỗ nô tì.” Thanh âm của nàng ta như gió xuân, ngay cả nữ nhân nghe cũng thấy ấm lòng.

A Mộc Đồ chỉ “ừ” một tiếng, đi sát qua người nàng, ngay cả liếc mắt một lần cũng không.

Hắn đi tới bên cửa, cúi người nói với tiểu thái giám bên ngoài câu gì đó. Thái giám lui ra ngoài, còn hắn lại quay trở về phòng.

Hắn quay lại, nhưng vẫn không nhìn tới nàng.

Hắn đi thẳng tới bên giường Trữ Hạ, ngồi ở mép giường, vuốt vuốt tóc cho nàng, động tác nhu hòa như một khối ngọc.

Trữ Hạ trở mình, tay sờ soạng một chút, túm được tay hắn, tưởng rằng gối nên lại kéo tới kê dưới cổ mình, sau đó tiếp tục ngủ say.

A Mộc Đồ dở khóc dở cười, ánh mắt không khỏi yêu chiều nhìn nàng. Hắn lắc đầu than thở, sau đó kéo chăn mỏng đắp lên người nàng, cũng tựa người ở bên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sắc mặt Tử Vụ đã tái nhợt. Tại sao cái gì nàng muốn cũng đều bị Trữ Hạ cướp đi?

Từ nhỏ, Trữ Hạ đã đoạt đi bà nội của nàng, đoạt đi món đồ chơi, đoạt món ăn ngon của nàng. Cho dù cuối cùng Trữ Hạ luôn bị các trưởng bối mắng mỏ nhưng kỳ thực là ai cũng chỉ quan tâm tới nàng ta.

Nàng cho tới bây giờ đều là cái bóng của Trữ Hạ. Mà hiện tại, ngay cả cái bóng cũng không thể bằng.

Trượng phu của nàng, ngay ở trên giường của nàng mà ôm một nữ nhân khác ngủ. Nam nhân ấy dù một ánh mắt cũng chưa từng liếc tới nàng, lại như con mèo nhỏ dựa sát vào Trữ Hạ mà ngủ.

Tử Vụ nàng mặt khác không thể so, nhưng lần này nàng không muốn thua nữa.

Cuộc đời nàng còn có thể kéo dài bao lâu? Nàng đã từng hâm mộ Trữ Hạ, nàng muốn được như nàng ta, có thể tự do chạy nhảy bên ngoài, làm chuyện mình muốn làm, cho dù trở về gặp rắc rối cũng sẽ có nhiều người yêu thương che chở.

Nhưng sự thật đã chứng minh nàng không có cái mệnh ấy. Nàng không thể trở thành chim ưng bay trên trời cao, cũng giống như Trữ Hạ không bao giờ trở thành con chim hoàng yến bị nhốt trong hoàng cung lạnh lẽo.

Tử Vụ lặng lẽ rời đi, tới thư phòng, trải ra một trang giấy, do dự một chút, sau đó viết một phong thư.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện