Chương 79: Chạy trốn
Lên xe ngựa, vừa rời khỏi nơi trú quân không lâu thì đằng sau truyền tới tiếng vó ngựa, kèm theo đó là tiếng kêu: “Lạc tướng quân! Lạc tướng quân xin dừng bước.”
Lạc Bình Xuyên ngồi trong xe ngựa đang ngưng thần nhắm mắt, Trữ Hạ đá đá chân hắn, nhắc: “Này, có người đang đuổi theo kìa.”
Trữ Hạ ngồi đối diện với hắn, lần đầu tiên nàng phát hiện Lạc Bình Xuyên là người rất thanh tú, lông mi hắn còn dài hơn cả lông mi của nàng, thấy giống một gã thư sinh nho nhã hơn là tướng quân.
“Tướng quân, đằng sau có người đang đuổi theo ngươi đấy!” Nàng lại nhắc nhở một lần nữa.
Lúc này, Lạc Bình Xuyên mới mở mắt, lạnh lùng liếc nhìn nàng, sau đó cầm lấy mũ rộng vành đội lên đầu, thuận cầm theo kiếm, tay kia kéo rèm xe ngựa lên, dùng một tư thế vô cùng tiêu sái nhảy ra ngoài.
Xe ngựa dừng lại, Trữ Hạ kéo rèm che thì thấy bọn họ đã bị quân binh bao vây bốn phía. Xem trang phục trên người binh lính thì có thể đoán đây là quân Hán Thống tại quân doanh của Hưng Trịnh Vương.
“Hưng Trịnh Vương gia mời tướng quân theo chúng ta quay về.” Thị vệ dẫn đầu lên tiếng.
Lạc Bình Xuyên không nói một lời, bước lên vài bước rồi rút kiếm ra. Tên thị vệ đứng đầu giật mình, định ra tay ngăn cản nhưng lại phát hiện ra kiếm của Lạc Bình Xuyên không hướng về phía mình mà là cúi xuống chém gãy chân con ngựa hắn đang cưỡi.
Một kiếm này nhanh tới nỗi Trữ Hạ không thể nhìn rõ. Có thể một nhát chém đứt chân ngựa, thanh kiếm này thực sự đúng là có thể chém sắt như chém bùn, cũng có thể thấy sức lực của Lạc Bình Xuyên lớn tới cỡ nào.
Mà tiếng hí của con ngựa bị chém đứt chân còn chưa dứt thì kiếm của Lạc Bình Xuyên đã xuyên qua yết hầu tên trưởng thị vệ.
Trữ Hạ thấy được tám người đang vây quanh xe ngựa của mình đều đồng thời đâm thương về phía hắn.
Lạc Bình Xuyên tháo mũ che mưa xuống, dùng chân hất cây thương của tên trưởng thị vệ lên, một chiêu hoành tảo thiên quân đỡ được tám ngọn thương đâm tới, sau đó lại đâm chết thêm một tên.
Thời điểm này, binh khí dài sẽ luôn chiếm ưu thế.
Đây không phải lần đầu Trữ Hạ được thấy Lạc Bình Xuyên giết người, nhưng lại là lần đầu tiên thấy hắn giết người khủng bố đến vậy.
Mạc Lăng Tiêu từng nói với nàng, giết người và chiến đấu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Rất nhiều người trong quá trình chiến đấu với người khác không thể điềm nhiên mà giết chóc đến mức này.
Sát khí trên người Lạc Bình Xuyên mãnh liệt đến mức nàng có thể thấy được rõ ràng, còn cảm thấy mình sẽ không bao giờ đạt được khí thế như hắn hiện tại. Không biết sự chênh lệch này có phải chính là lý do mà hắn nói nữ nhân không nên tham gia vào chiến tranh.
Nếu nói lòng không bị kinh hoảng là nói dối. Dù nàng cũng từng giết người, nhưng hiện tại cảm thấy trái tim co rút cực điểm, sợ hãi đến ngây người.
Lúc nhìn Lạc Bình Xuyên cầm thương đứng giữa đống thi thể ngổn ngang, Trữ Hạ đột nhiên cảm giác mình nhỏ bé vô cùng, cái gì là thờ ơ với thời thế đều là nói dối hết. Tính mạng mới là thứ quan trọng nhất, không có ai muốn mình trở thành kẻ tàn nhẫn, chỉ đáng tiếc mạnh được yếu thua là quy tắc duy nhất của thế giới này.
Nếu Lạc Bình Xuyên không đủ mạnh mẽ thì hiện tại thi thể nằm trên đất chính là của hắn.
Thi thể nhanh chóng bị nước mưa xối sạch, ngay cả máu cũng không còn thấy nữa.
Lạc Bình Xuyên ném cây thương đi, xoay người cầm kiếm lên, đi tới chỗ chiếc xe, ra hiệu cho phu xe đang ngây người tiếp tục lên đường.
Người của hắn đã ướt đẫm, thấy Trữ Hạ ngồi một bên nhìn mình chằm chằm, hắn bèn lắc lắc đầu khiến cho nước mưa đang bám trên tóc theo đó bắn tung tóe, làm Trữ Hạ phải kêu ầm lên.
Lạc Bình Xuyên nhìn nàng vừa càu nhàu vừa đưa tay ngăn trước mặt thì không khỏi phì cười vui vẻ như một đứa trẻ con.
Người nào cũng có vài bộ mặt, ít nhất lúc này hắn đã không còn mang bộ mặt sát nhân như ban nãy nữa.
Trữ Hạ thấy hắn vui vẻ như thế thì trong lòng không khỏi sợ hãi, chỉ vào y phục ướt của hắn, ngượng ngùng hỏi: “Ngươi… Có mang quần áo để thay không vậy?”
“A, có.” Xem ra tâm tình của Lạc Bình Xuyên rất tốt, khóe môi cong lên, sau đó hắn bắt đầu lục tìm trong túi hành lý của mình.
Hắn cởi áo ngoài ra, Trữ Hạ liếc nhìn một chút, đang định quay đầu đi thì phát hiện trên cánh tay phải của hắn có một vết thương đang chảy máu.
Vì nước mưa đã thấm ướt áo nên miệng vết thương nhìn rất sạch sẽ, chỉ còn một chút máu loang lổ ở xung quanh miệng vết thương, như một đóa hoa kiều diễm, ướt át.
Lạc Bình Xuyên lấy vải ra định băng bó, dùng miệng cắn chặt một đầu vải, tay trái vất vả quấn nó quanh vết thương. Trữ Hạ thấy vậy bèn xích lại gần, cầm lấy miếng vải trong tay hắn, nói: “Để ta làm cho.”
Nàng tới rất gần hắn, hắn nhìn nàng, cũng không nói lời nào.
Vết thương không sâu nhưng miệng vết thương rách rất lớn. Da của hắn trắng nên vết thương rất nổi bật, vừa nhìn đã phải rùng mình.
Thấy không khí hơi trầm lắng, Trữ Hạ mở miệng: “Ta còn tưởng ngươi rất gầy đấy, nhưng thực ra cũng không phải gầy, bắp tay ngươi cứng rắn như thiếc vậy.”
“Ta là nam nhân.” Hắn cười nhẹ.
Trữ Hạ cố tình dùng sức kéo một cái làm cho hắn đau tới mức phải hít sâu một ngụm.
“Ta còn tưởng nam nhân thì không biết đau là gì đấy.” Nàng trừng mắt với hắn. “Những tên kia sao lại đuổi theo ngươi?”
“Bởi vì bọn hắn phát hiện ra ta không thèm quản xem bọn hắn làm trò gì nữa.” Lạc Bình Xuyên cười khẽ.
“Phải rồi, tại sao ngươi lại cùng ở một chỗ với phản quân Hán Thống?” Vấn đề này nàng đã muốn hỏi lâu rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội, lúc này mới hỏi.
“Đương nhiên là phụng mệnh tới trợ giúp Hưng Trịnh Vương đánh hạ thành Kính An.”
Trữ Hạ không quên bỏ đá xuống giếng: “Vậy sao ngươi còn chạy?”
“Tổ bị phá, trứng có an toàn?” Lạc Bình Xuyên cũng trừng mắt lại nàng. “Mấy con sông lớn quanh thành đều bị ta chặn rồi, không bao lâu nữa thành Kính An sẽ đầu hàng thôi, ai biết nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim chứ.”
“Đâu có liên quan gì tới ta.” Trữ Hạ không phục.
“Ai bảo không liên quan tới nàng? Ta còn tưởng Lỗ Hãn đã đưa nàng tới chỗ Lôi Nhược Nguyệt rồi. Nếu nàng ngoan ngoãn ở chung một chỗ với Lôi Nhược Nguyệt, sao hắn có thể phái binh viện trợ Hán Thống chứ? A, không ngờ hắn còn tự mình tới cứu thành Kính An đấy.” Nói đến đây, hắn cúi đầu nhìn nàng đang băng bó cho mình, lại nói thêm. “Có lẽ nàng không đi nơi đó là đúng đấy. Giờ nàng đã có cả con rồi, nếu nàng ở bên hắn mà sinh ra hoàng tử của Khế Sa thì chẳng phải đứa bé này vừa ra đời đã trở thành con tin. Đến lúc đó Vương anh minh thần võ của chúng ta sao có thể chịu nổi đả kích này chứ?”
“Hắn muốn có con thì đơn giản thôi mà.” Trữ Hạ nhẹ giọng nói. “Còn có nhiều nữ nhân sẵn sàng sinh con cho hắn lắm!”
Lạc Bình Xuyên trêu chọc: “Nàng ghen à?”
Trữ Hạ thoáng cái đã đỏ bừng mặt, thẹn quá hóa giận, càng mạnh tay hơn với vết thương của hắn, nói: “Sao ta phải ghen? Hắn yêu ai thì để người đó sinh con cho mình, đâu có liên quan gì tới ta!”
Lạc Bình Xuyên xoa xoa chỗ vết thương bị nàng làm đau, cười nói: “Hắn không có khả năng đó đâu, hắn không để nữ nhân khác sinh con cho mình.”
Trữ Hạ không nói lời nào, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh không ngừng vụt qua trước mắt.
Lạc Bình Xuyên cũng không kiêng kị gì, bắt đầu thay quần dài. Sau khi thay quần áo xong, hắn mới mở miệng nói tiếp: “Ta quên nói cho nàng một chuyện, dù Hán Thống có được sự hỗ trợ của hai mươi lăm vạn đại quân để giữ lấy bắc tuyến nhưng Khế Sa cũng đã bắt đầu hành động rồi.”
“Là sao?” Trữ Hạ bỗng cảm thấy bồn chồn.
“Nàng cho rằng Khế Sa thật sự không có khả năng nắm lấy Hán Thống sao?” Lạc Bình Xuyên ngồi ở góc đối diện, nghiêng đầu tựa lên khung cửa gỗ, cười khẽ. “Vương đã hành động, 25 vạn đại quân Bang Thập kia sao có thể ngăn cản được trăm vạn hùng binh Khế Sa chứ.”
Trữ Hạ kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn.
Lạc Bình Xuyên chớp chớp mi, cười: “Nàng nói ta chà đạp lên tính mạng của người khác, nhưng nàng có hiểu thế nào là chà đạp không? Trận chà đạp đồ sộ nhất, tàn khốc nhất bây giờ mới bắt đầu thôi. 25 vạn đại quân cũng sẽ bị giết chết như giết con sâu cái kiến, nàng có hiểu đây là khái niệm gì không?”
Thân thể Trữ Hạ lập tức run rẩy, nhìn hắn không chớp mắt.
“Nếu nói tàn sát hàng loạt đân trong thành là màn mở đầu… thì bây giờ mới là màn chính. Năm đó cánh đồng tuyết Khế Sa bị người Hán Thống dùng máu nhuộm đỏ thế nào thì hôm nay phiến giang sơn thanh thúy này của Hán Thống cũng sẽ được tưới tiêu bằng phương pháp tương tự như thế.” Hắn nhìn gương mặt đang đầy kinh hãi của nàng, cười khẽ, nhàn nhạt nói tiếp. “Nàng sợ ư? Kỳ thật, ta cũng thấy sợ. Càng giết người nhiều thì ngay cả mình cũng sẽ bị lạc lối.”