Chương 85: Một nửa sinh mệnh khác
Có câu rằng càng sợ cái gì thì cái đó khắc đến.
Quân đội Mạc Lăng Tiêu bao vây thành Kính An, phía Tây có năm vạn đại quân của Lôi Nhược Nguyệt, bên ngoài là vòng vây của quân đội A Mộc Đồ.
Trữ Hạ mới chạy ra được một lát đã gặp một trận đánh quy mô nhỏ ở phía trước, nàng tranh thủ thời gian ghìm chặt cương ngựa lách sang một bụi cỏ để trốn đi.
Nàng cẩn thận quan sát phục sức hai bên giao chiến, kết quả lại là Khế Sa và Bang Thập!
Nhân số hai bên không tính là nhiều, nếu so sánh ra thì Bang Thập có vẻ đang chiếm ưu thế.
Trữ Hạ dắt ngựa lặng lẽ đứng lên, muốn vượt qua bọn họ để rời đi, nhưng vừa đứng lên đã nghe thấy ngựa của mình hí lên thất thanh. Đây dù sao cũng là một con ngựa có kinh nghiệm sa trường, có một sự nhạy cảm không tâm thường về nguy cơ.
Trữ Hạ vừa quay đầu lại liền thấy một mảnh ánh đao lướt qua mặt, không kịp nghĩ nhiều nàng liền nghiêng người, tránh đi một cách cực kì mạo hiểm.
Người công kích nàng là một tiểu binh da ngăm đen, tuổi còn rất trẻ, mặc chiến giáp Khế Sa, nàng không kịp nghĩ thêm, lập tức rút kiếm ngăn trở đợt công kích thứ hai của hắn.
Đúng, người tới chỉ là một tiểu binh, từng chiêu từng thức kia còn chưa thành thạo, đều là những chiêu số mà nàng đã từng học trong quân đội Khế Sa. Nhưng tiểu binh này cực kì khỏe, nàng cũng không giành được chút lợi thế nào.
Nàng muốn tránh, nàng không muốn giết người.
Từ sau khi mang thai, nàng trở nên đặc biệt quý trọng tính mạng. Đáng tiếc đối phương xuất toàn là sát chiêu, nàng cũng bắt đầu luống cuống tay chân...
"Đừng đánh nữa, người một nhà!" Nàng thử dùng tiếng Khế Sa để câu thông với hắn, có điều thần sắc tiểu binh kia đã có phần điên cuồng, cả trên thân thể lẫn mặt mũi của hắn đều là máu, có lẽ trước đó đã trải qua giết chóc thảm thiết, nào có thể để ý được nàng đang nói cái gì.
Trữ Hạ đón đỡ kiếm của hắn, gạt sang một bên để hóa giải sức lực của hắn, đồng thời cũng lui về sau một bước.
Ngươi không giết người, người sẽ giết ngươi.
Đó là một vấn đề để lựa chọn, nhưng lại khiến người ta không có lựa chọn.
Trữ Hạ híp mắt lại, sát khí chợt hiện. Nàng một tay nắm chặt vỏ kiếm kề sát trên cánh tay để mượn lực gạt kiếm của gã tiểu binh ra, tay còn lại đâm vào ngực hắn bằng một tốc độ cực nhanh.
Kiếm của Lạc Bình Xuyên cực kì sắc bén, một kiếm liền đâm ngập chuôi, cánh tay cầm kiếm của nàng có thể cảm giác được lực ma sát khác biệt khi kiếm sắc xuyên thấu qua phần xương trên ngực hắn.
Cặp mắt đỏ của tiểu binh mở to không thể tin được mà nhìn xuống ngực mình, sau đó lại nhìn nàng. Lúc nàng rút kiếm ra khỏi lồng ngực hắn, máu nóng hổi phun ra, phun đầy mặt nàng, như nước mắt đỏ như máu.
Khóc không được rồi, tàn nhẫn thực sự là không cách nào khiến người ta chảy nước mắt.
Nàng không muốn giết người, không muốn chút nào.
Xung quanh vang lên tiếng bước chân bước qua bụi cỏ, Trữ Hạ quay vụt đầu lại, nhìn thấy ba tiểu binh nữa mặc chiến giáp giống nhau. Ba tiểu binh kia hiển nhiên cũng thấy hoảng sợ, trông thấy đồng đội nằm trên mặt đất, máu tươi còn đang túa ra từ trên lồng ngực, ánh mắt bắt đầu trở nên dữ tợn...
Trữ Hạ lùi thêm một bước, sau khi lui thêm một bước này, nàng mới phát hiện không ngờ trong lúc nàng đánh nhau với tiểu binh kia, bất tri bất giác đã di chuyển đến một nơi cách chiến trường rất gần.
Trước chưa nói có khiến thêm nhiều người nữa chú ý đến nơi này không, ngay cả ba nam nhân này nàng cũng chắc chắn không đối phó nổi.
Mà ba người này nhất định cũng sẽ không buông tha nàng.
Mạc Lăng Tiêu đã từng nói với nàng: "Trữ Hạ, chỉ cần là nam nhân tay cầm vũ khí, nàng đều khó có thể một mình đối phó hai người, cho nên nếu gặp phải tình huống nhiều người như vậy, có thể chạy thì chạy, đừng lấy cứng đối cứng. Nếu như thật sự chạy không thoát, phải động thủ, nhớ kỹ, cho dù phải chịu tổn thương nguy hiểm, cũng phải tìm người yếu nhất để ra tay trước, cho đến lúc giết hắn chết hẳn mới đi đối phó với kẻ khác. Nếu không, bằng công phu của nàng, không thể nào đồng thời ứng phó được với sự tấn công của hai nam nhân.
Đúng vậy nha, hai người còn không nổi, ba người lại càng không thực tế rồi.
Lại lui về sau một bước, Trữ Hạ trượt chân một cái, ngã vào trong nước bùn còn chưa khô, thoáng cái nước bùn tóe lên, toàn thân bẩn thỉu nhếch nhác... Tay nàng chống phải cục đá trên mặt đất, cọ rách da, cũng bất chấp đau đớn, lảo đảo bò lên, chống kếm, đối mặt với ba binh sĩ vây quanh.
Con người khi bị buộc đến bước đường phải chết kia, kì thật trong quá trình giãy dụa cũng sẽ quên mất sợ hãi là thứ gì.
Một binh sĩ giơ đại đao lên lập tức bổ về phía nàng, bản thân Trữ Hạ cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực mà dùng hai tay cầm kiếm chống đỡ được một đòn này, sát khí tàn nhẫn đột ngột bùng lên, trở tay mượn kiếm làm đao, chặt bỏ tay của đối phương.
Binh sĩ bị chặt mất tay kia rống lên một tiếng như heo bị chọc tiết, Trữ Hạ cũng sửng sốt, thanh kiếm này của Lạc Bình Xuyên đúng là sắn bén thật!
Chỉ bằng lần này, không nói đến liệu có khiến người khác chú ý hay không, hai binh sĩ ở bên cũng đã bạo nộ rồi, hai người đồng thời vung đao bổ về phía Trữ hạ, nàng lui về sau nhưng lại ngã vào vũng bùn, một tay giơ lên vỏ kiếm, một tay giơ lên kiếm, chống đỡ hai thanh đao bổ tới nàng.
Nàng sao có thể ngăn được hai đao do hai nam tử trưởng thành dồn hết sức lực mà chém ra chứ? Hổ khẩu chấn động, kiếm cùng vỏ kiếm đồng thời rời khỏi tay.
Người là dao thớt, ta là thịt cá, có khi chính là để chỉ cái thế cục mà nàng đang gặp phải rồi.
Hai cánh tay vừa đau vừa tê dại như gãy rồi, nàng đứng lên cũng không nổi nũa, lại lùi về sau, liền dựa vào gốc cây.
Khi bọn họ vung đao bổ tới lần nữa, Trữ Hạ vô thức nhắm hai mắt lại, giơ hai tay nên che trước trán.
Cảm giác đau đớn không đến như đã tưởng tượng, "vút, vút" hai tiếng gió vách phá không khí, ngay sau đó truyền đến tiếng vật sắc đâm vào máu thịt. Một mảnh máu ấm nóng một lần nữa bắn lên da thịt nàng, cũng không còn khủng hoảng như trước nữa.
Đây cũng là cảm giác chết lặng mà Lạc Bình Xuyên từng nói đi...
Mở mắt ra, thấy hai binh sĩ chậm rãi ngã xuống. Trên lưng bọn họ cắm hai mũi tên, đứng phía sau chính là... Lôi Nhược Nguyệt.
Những lần gặp mặt giữa bọn họ vẫn luôn được hí kịch hóa như thế, lần đầu tiên bị Tần Thiên Sinh dẫn vào trong doanh địa đã đủ ngoài dự đoán của mọi người, lần thứ hai thậm chí còn là trên chiến trường máu thịt bay tứ tung.
Chỉ liếc nhìn hắn thôi, mà thời gian cùng không gian dường như đều không còn ý nghĩa, bọn họ đều khựng lại tại lúc ấy với thi thể khắp nơi, bốn phía đều là ký ức bị tàn phá, chính là như mùi máu tươi tanh tưởi xộc vào mũi này.
Nếu như là trước đây một tháng, có lẽ nàng còn có thể giương cung bạt kiếm với hắn, mặc dù giết hắn thì nàng làm không được, nhưng ít nhất cũng có thể kiêu ngạo nói với hắn rằng: "Đến đây, có giỏi thì giết ta đi!"
Hiện giờ, tất cả đều đã thành chuyện cười, ở sai thời điểm, gặp nhầm người.
Nàng vẫn không thể hạ quyết tâm giết hắn, cũng không chết đi trước mặt hắn để cho hắn vĩnh viễn còn sót lại sau này.
Lôi Nhược Nguyệt buông thõng tay, cung tên trong tay rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang rất nhẹ.
Hắn và nàng cách nhau một khoảng không gần, dõi theo nhau từ xa.
Tân Thiên Sinh nói đúng, hắn dốc sức liều mạng muốn gặp nàng, nhưng mà gặp rồi, lại chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn như vậy.
Nàng ướt một thân bùn, ngồi dưới đất. Cả thân thể lẫn mặt của nàng đều vấy máu, chỉ có cặp mắt kia vẫn sáng ngời như vậy, nhìn hắn, đã không còn vẻ ỷ lại lúc trước, còn lại chỉ có bi thương.
Toàn cảnh là bi thương.
Hồi còn bé, có một lần nàng lén xuất cung ra ngoài, đến tận khuya vẫn không trở lại, vì vậy hắn xuất cung tìm nàng. Tìm mãi tới khuya, hắn mới tìm được nàng trên cây đa trước miếu thổ địa. Nàng nói nàng đánh nhau với mấy đứa trẻ khác, đánh thắng xong, vui vẻ quá mới leo lên cây ngủ quên mất.
Lúc ấy, y phục nàng mặc trên người đã không còn rõ màu sắc, trên mặt đều là nước bùn, tóc bù xù như cỏ dại, trên đó còn bám đầy bụi đất và lá khô.
Hắn giận dữ, đến bật cười. Nàng bẩn một thân, còn đắc ý nhìn hắn cười đến nhe răng trợn mắt.
Sau đó hắn cõng nàng về Lôi phủ. Trước tiên tìm người thông báo hoàng hậu đã tìm được người, không cần lo lắng nữa, sau đó cho nàng ăn no, chuẩn bị nước tắm cho nàng.
Buổi tối hắn kéo nàng lên giường, cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc lên mấy chỗ bị bầm tím và rách da trên người nàng. Hắn bất đắc dĩ nói: "Một nữ tử hiền thục như hoàng hậu nương nương sao lại dạy ra được một công chúa không giống người thường như muội?"
Nàng cười vui vẻ dúi chân vào trong ngực hắn đáp: "Đã biết rồi còn gì, bổn công chúa là độc nhất vô nhị, huynh có quý trọng hay không?"
Hắn ôm hai chân nàng trong tay, vừa bực mình vừa buồn cười mà hỏi: "Muội cảm thấy ta nói muội không giống người thường là ca ngợi à?"
Nàng dùng sức gật đầu, dựa vào người hắn mà làm nũng: "Nhược Nguyệt ca ca tốt nhất mà, Nhược Nguyệt ca ca sao nỡ lòng trách cứ Hạ Trữ chứ...?"
Đúng vậy, không nỡ, mặc kệ nàng làm gì, hắn đều không nỡ trách cứ, không nỡ mắng mỏ, thậm chí không nỡ nghiêm mặt hay cứng rắn với nàng...
Nàng lại không làm sai bất cứ chuyện gì, phụ thân nàng làm những chuyện như vậy, nàng hoàn toàn không biết, nhưng lại bắt nàng gánh vác hậu quả thù hận, thì hắn sao có thể nỡ lòng... Hắn cho rằng cứ chôn vùi trái tim mình đi làm được, nào ai biết muốn chôn vùi lại khó khăn như vậy?
Đây là kết quả trong dự liệu của hắn, chưa nói tới hối hận hay gì khác, để thừa nhận, hắn cũng cam tâm tình nguyện, chỉ hi vọng nàng có thể sống rất tốt, chỉ hi vọng khi nhìn thấy nàng, nàng có thể tươi cười.
Nhưng cuối cùng lại không thể rồi, thống khổ mà hắn mang đến cho nàng cũng giống như thống khổ mà hắn mang đến cho chính hắn.
Bọn họ là một nửa sinh mệnh khác của nhau, ai cũng không thể dứt bỏ.