Q.7 - Chương 1: Chương 1
Tràng cảnh chiến đấu đơn độc bỗng nhiên có biến đổi xuất hiện tính hí kịch, chẳng những Dung Điềm to gan lớn mật dùng mật mã bí mật nhẹ nhàng đem tin tức nghênh nghênh ngang ngang truyền vào trong trọng địa quân sự của Đông Phàm, càng tuyệt vời hơn chính là thái hậu từ trước đến nay luôn ẩn sâu trong thâm cung sống an nhàn sung sướng lại cư nhiên hóa trang đăng tràng (hóa trang lên đài, lên sân khấu :))), trở thành tôn đại sư “Tôn Tử” thông thiên văn tường địa lý. Phượng Minh mặc dù tự đánh giá rằng năng lực chịu đựng tâm lý của mình từ sau khi đến thời đại này đã được tôi luyện rất tốt, cũng không kềm được trái tim đập ầm ầm.
Giả vờ đóng hí kịch khóc lớn một trận rất chân thật, diễn một màn sư đồ tương ngộ đủ để nhận được giải vàng Áo Tư Tạp*, vấn đề đầy một bụng ở dưới yết hầu dường như chỉ chực nhảy vọt ra ngoài, tiếc là chủ nhà Lộc Đan này lại quá mức hiếu khách, vẫn luôn tục bồi bạn ở một bên, Phượng Minh ngay cả ánh mắt cũng không dám để lộ ra một tia.
(Áo Tư Tạp: một giải thưởng hay một lễ trao giải về điện ảnh :-?)
“Binh pháp Tôn Tử mà Tôn đại sư trình bày, quả thực tinh diệu tuyệt luân.” Lộc Đan nhấc tay: “Nào, trước tiên hãy nếm thử đặc sản đông trà của Đông Phàm chúng ta đã, sau đó sẽ tiếp tục nghe đại sư luận binh pháp.”
“Hảo, hảo. Quốc sư đối với binh pháp, thực sự là rất có hứng thú nhỉ, so với tên đồ nhi không chịu tiến bộ của ta thì mạnh hơn nhiều.” Thái hậu đạm nhiên như đang bình ổn phẩm trà, trong lòng kì thực rất bất ổn.
Những cái gọi là binh pháp này của nàng, đều là Dung Điềm học được từ Phượng Minh, sau khi lĩnh hội thấu hiểu, lâm phải tình huống cấp bách mới tự mình dạy lại cho nàng. Phượng Minh vì chịu sự uy hiếp mới không cam tâm không nguyện ý mà nôn ra một nửa giữ lại một nửa đống binh pháp, so với nàng được trải qua sự chỉ dạy tỉ mỉ kĩ lưỡng của Dung Điềm thì đương nhiên nàng trình bày sẽ có phần đáng xem hơn.
Nhưng vốn liếng trong bụng chung quy cũng chỉ có hạn, Lộc Đan lại không phải đối tượng dễ dàng đánh lừa, nếu lại tiếp tục hỏi “Tôn Tử” về binh pháp thêm nữa, e rằng ngay cả thái hậu chính tông lão hồ ly “Giả Tôn Tử” này cũng trụ không nổi.
Lộc Đan lại nói: “Nghe Minh Vương nói, Tôn đại sư có hai bộ binh pháp khiến người khác phải động dung (động dung = lộ vẻ xúc động), một bộ tên là “binh pháp Tôn Tử”, kế hỏa thiêu liên hoàn thuyền mà Minh Vương đã dùng bên bờ A Mạn giang, chính là xuất từ bộ này; nhưng còn một bộ khác là “binh pháp Trọng Tôn Tử”, so với “binh pháp Tôn Tử” lại càng lợi hại hơn.
Phượng Minh đang cúi đầu uống trà, thiếu chút nữa phụt một tiếng đem nước trà phun lên đầu “sư phụ”.
Thái hậu cũng sửng sốt ngạc nhiên. Nàng chỉ học được từ Dung Điềm một nửa “binh pháp Tôn Tử” còn chưa thật nhuần nhuyễn, từ đâu lại chạy ra thêm một cái “binh pháp Trọng Tôn Tử” nữa? Biểu tình quái dị mà quay đầu lại, liếc mắt nhìn Phượng Minh.
Phượng Minh cũng nhanh trí, lập tức đến đứng trước mặt thái hậu, phụp một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống, nhỏ giọng nói: “Là đồ nhi không tốt, không tuân theo lời sư phụ, tự ý đem chuyện sư phụ đã viết một phần binh pháp khác nói cho quốc sư.”
Thâm cung quả đúng là nơi đứng đầu trong việc ngươi lừa ta gạt, nói đến diễn hí (diễn hí kịch), khả năng thiên phú của thái hậu tuyệt đối so với Phượng Minh không hề thấp hơn. Lập tức bất đắc dĩ mà lắc đầu, trầm giọng nói: “Phượng Minh, lúc ngươi xuống núi, có từng nhớ kĩ sư phụ đã nói với ngươi cái gì không?”
“Sư phụ đã nói, “binh pháp Trọng Tôn Tử” so với “binh pháp Tôn Tử” uy lực càng lớn hơn bội phần, nhìn trình độ binh pháp của các quốc gia hiện nay, sử dụng “binh pháp Tôn Tử” đã là dư dả rồi; thời điểm này không được sử dụng “binh pháp Trọng Tôn Tử”, phải đợi đến tương lai, trình độ binh pháp của các quốc gia trở nên cùng một đẳng cấp, mới có thể để cho người khác biết.” Phượng Minh khẩn trương đem hồ ngôn loạn ngữ của mình bày ra toàn bộ, để tránh cho thái hậu hỏi ba câu tiếp theo cũng không bị lộ ra sơ sót.
“Vậy mà ngươi còn dám tùy tiện tiết lộ?” Thái hậu đập mạnh xuống một tay ghế, vì khí thế vương hậu nhiều năm hiển lộ ra, quả nhiên không thể xem thường.
Lộc Đan vội cười nói: “Tôn đại sư thỉnh đừng trách cứ Minh Vương, đều là do Lộc Đan không tốt. Hai bọn ta đàm luận binh pháp cổ kim, nói đến lúc thư sướng, ắt không cẩn thận dẫn tới việc Minh Vương hắn…”
Đang nói được một nửa, tùy tòng theo hầu bên người Lộc Đan vén rèm bước vào, nhỏ giọng nói: “Bẩm quốc sư…”
“Ai cho ngươi vào?” Lộc Đan vừa mới ngừng nói, nhíu mày bất mãn: “Không phải đã dặn ngươi đi xuống, bản quốc sư ở bên cạnh bồi Tôn đại sư và Minh Vương, ai cũng không được phép quấy nhiễu sao?”
” Quốc sư thứ tội, sự tình quân cơ quan trọng cấp bách, Quân Thanh phải quấy rầy.” Thanh âm mạnh mẽ của Quân Thanh chợt từ bên ngoài truyền vào, tiếng bước chân tiến dần, tựa hồ một đường thẳng nhập.
Không bao lâu, mành đã bị xốc lên, lộ ra thân ảnh của Quân Thanh cùng mấy người quân nhân cao lớn phía sau.
Lộc Đan sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng khi đứng lên đã thay đổi sang khuôn mặt tươi cười: “Quân Lệnh ti đích thân tới phủ, Lộc Đan cảm thấy rất vinh hạnh. Quân Lệnh ti đến vừa đúng lúc, Tôn đại sư đại gia binh pháp Tôn Tử đang ở nơi này tâm tình luận đàm binh pháp, Quân Lệnh ti cũng đối với binh pháp có thâm niên nghiên cứu, vừa đúng lúc cùng nhau luận đàm? Người đâu, dâng trà.”
“Không cần.” Quân Thanh vẫn đứng thẳng như cây thương, cũng không ngồi xuống, nghiêm nghị nói: “Quân Thanh đến lần này mục đích thập phần đơn giản, là vì thỉnh Tôn Tử đại sư phiên dịch một tờ văn thư cổ quái lục soát được từ trên người gian tế của Bắc Kỳ.”
“Văn thư?”
“Theo như Minh Vương nói, người đọc được loại văn thư cổ xưa này rất ít, mà Tôn Tử đại sư lại chính là một người trong số đó.” Quân Thanh hướng về phía thái hậu quét mắt một cái, thấy là một nữ nhân, trong lòng hơi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn tính tình hướng nội, cũng không nói nhiều, chắp tay nói: “Không biết Tôn Tử đại sư có vui lòng giúp hay không, trước tiên đi đến quân vụ nghị thính một chuyến?”
“Không biết theo như lời của Quân Lệnh ti nói, văn thư là thế nào?” Lộc Đan hỏi.
Quân Thanh quét mắt liếc Lộc Đan một cái, trên khuôn mặt ngay thẳng không có bao nhiêu biểu tình: “Quốc sư thứ tội, việc này thuộc về quân vụ cơ mật, chỉ có tướng lĩnh quân đội cấp cao mới có thể tham dự.”
Khuôn mặt tuấn tú của Lộc Đan đột nhiên đỏ lên, trong mắt hiện lên hận ý độc ác, ngay lập tức lại biến mất. Y mặc dù đa mưu túc trí, nắm giữ đại quyền trong Đông Phàm vương cung, thậm chí đem cả tế sư viện lật ngược, nhưng đối với hệ thống quân đội tự thành thể hệ, lại vẫn vô lực nhúng tay vào. Quân đội Đông Phàm là một tổ chức rất trung thành với vương thất, vừa coi trọng thân thế lại vừa coi trọng thể hệ quân công, Lộc Đan sinh ra trong gia đình bình dân, lại chưa từng ở trên sa trường, đương nhiên không chiếm được sự tán đồng của các tướng lĩnh trong quân đội. Hệ thống này cơ hồ không gì phá nổi, ngay cả Đông Phàm vương cũng không dám tùy tiện đụng chạm tới, Quân Thanh này đây cũng là người khiến Lộc Đan kiêng kị thâm sâu.
Tế sư viện có thể đối phó, thứ mà đám lão bà kia nắm giữ chính là tín ngưỡng, chung quy cũng không cần chân chính vứt đầu lâu tẩy máu nóng của binh sĩ. Gia tộc Quân gia lại không giống vậy, chọc giận những danh tướng thế gia từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị rơi vào tràng diện thiên quân vạn mã vây khốn.
Bởi vậy, cho dù Lộc Đan nhận được sự tín nhiệm và sủng ái của Đông Phàm vương, thì muốn tiến đánh quân đội, cũng tuyệt đối không phải một việc dễ dàng.
Đây cũng là nguyên nhân Lộc Đan cấp thiết lợi dụng Phượng Minh và “Tôn đại sư”. Bọn họ vô cùng có khả năng hỗ trợ Lộc Đan đạt được thứ mà y vẫn luôn khát khao, chính là lực ảnh hưởng trong quân đội.
Chí ít, Phượng Minh đã đạt được một chức vị trong quân đội rồi.
Quân Thanh bày ra một bộ tư thái chờ đợi thái hậu động thân, Lộc Đan sắc mặt khó coi mà ngồi ở trên ghế chủ vị.
Lòng bàn tay Phượng Minh đã đổ mồ hôi lạnh. Hắn hồ ngôn loạn ngữ nói” Tôn Tử” sẽ có thể đọc được loại văn tự này, nhưng trăm triệu lần không ngờ tới “Tôn Tử” lại thật sự xuất hiện.
Như thế vừa khéo, bị người bắt được tại trận.
Thái hậu nhìn văn thư, nếu như không giải đáp được, vậy chính là Phượng Minh bịa đặt, nói không chừng Quân Thanh lại lập tức dùng cớ này chém đầu hắn; nếu như giải đáp, lại phải đem bản “thư thần linh cấp cho nhân gian” này phiên dịch thành cái gì? Dù thế nào cũng không thể lật ngược được tình hình thực tế sao?
Ta ở ngay gần ngươi, chờ ta.
Nghĩ đến tin tức mà Dung Điềm truyền tới, trong lòng có chút ngọt, thiếu chút nữa khiến cho tiếu ý dật xuất ra khóe môi. Phượng Minh vội vàng cắn răng cúi đầu, làm cái quỷ gì bây giờ? Hiện tại chưa từng nghĩ đến những việc này.
Lật ngược tình hình thực tế là tuyệt đối không thể, nhưng nếu như hồ loạn phiên dịch một trận, với sự thông minh của Quân Thanh, chỉ cần một tia sơ hở cũng có thể dẫn đến thua tẫn toàn bộ.
“Tôn đại sư, thỉnh.” Thuộc hạ của Quân Thanh vén rèm cửa lên.
Thái hậu không rõ chân tướng, chỉ nhìn sắc mặt Phượng Minh biến vàng, sao có thể tùy tiện theo người đi. Khẽ đậy nắp chén trà, tịnh không lên tiếng.
Quân Thanh sải một bước nói: “Tôn đại sư, thời gian khẩn cấp, thỉnh dời bước.”
Lộc Đan đang tức giận Quân Thanh vô lễ, thấy “Tôn đại sư” đối với Quân Thanh phớt lờ, chỉ biết nàng vì mình giúp đỡ, lập tức cười lạnh nói: “Quân Lệnh ti, Tôn đại sư là khách quý do bổn quốc sư mời tới, không phải là thuộc hạ của Quân Lệnh ti. Tôn đại sư có đi quân vụ nghị thính hay không, vẫn là đợi Tôn đại sư tự mình quyết định mới được.”
Quân Thanh yết hầu nghẹn cứng, lại không thực sự phát hỏa. Việc hắn khẩn trương nhất vẫn là quân vụ, cũng không liều chết giữ mặt mũi, lập tức nhịn khí xuống, chuyển sang hướng Phượng Minh nói: “Minh Vương cũng biết sự tình có bao nhiêu khẩn cấp, vẫn thỉnh Minh Vương khuyên lệnh sư đi một chuyến, để tránh khỏi phụ một phen tín nhiệm của Đại Vương đối với Minh Vương.” Ngữ khí ôn hòa, trái lại khiến Phượng Minh có chút ngạc nhiên.
Cứ như vậy, Phượng Minh liền không thể khoanh tay đứng nhìn, khom lưng cúi xuống bên tai thái hậu, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, Quân Lệnh ti hôm nay lấy được một kiện văn thư trên người gian tế Bắc Kỳ, văn tự bên trên cùng văn tự mà ngày trước sư phụ nói là để thần linh nối kết với nhân gian nhìn rất giống nhau, đồ nhi cả gan, nói với Quân Lệnh ti là sư phụ có thể hiểu được loại văn tự u đổng này. Quân Lệnh ti cực kì trông mong phá giải được nội dung của văn thư, muốn mời sư phụ đi một chuyến, chẳng biết ý tứ của sư phụ thế nào?” Hắn sợ đẳng cấp nhĩ lực của Lộc Đan lợi hại, lại nghe được lời hắn nói thầm, thế nên nói cẩn cẩn dực dực, không dám để lộ ra một điểm sơ sót.
Thái hậu lúc này mới minh bạch, quét mắt liếc Phượng Minh: “Thì ra là thế, ngươi lại đa sự rồi.”
“Vâng, vâng, đồ nhi lỗ mãng.” Phượng Minh khom người nghe giáo huấn. Dù sao thái hậu cũng là mẫu thân của Dung Điềm, cũng chính là trưởng bối của Phượng Minh hắn, giả bộ khúm núm một chút cũng không có gì là mất thể diện.
“Việc này…” Thái hậu lại nhìn Lộc Đan: “Quốc sư cho rằng thế nào?”
Lộc Đan thấy “Tôn đại sư” hỏi ý kiến của mình, tuyên bố rõ đã cấp cho y thể diện, sắc mặt tức khắc khá lên không ít, nhưng trong lòng y có sự khôn ngoan, đương nhiên sẽ không nói ra những câu đại loại như “Đại sư không nên giúp đỡ”, liền cười nhẹ đáp: “Lộc Đan bất luận lúc nào cũng tôn trọng quyết định của đại sư.”
Cả đám thuộc hạ của Quân Thanh thấy “Tôn Tử” này rất tự cao tự đại, đều tức giận đến nỗi tay nắm chặt thành đấm, nhưng Quân Thanh không lên tiếng, nên cũng không dám phát tác.
Thái hậu giả vờ suy xét một hồi, mới nói với Quân Thanh: “Không dối gì Quân Lệnh ti, Tôn Tử từ lâu đã định không can thiệp vào tranh đấu trong thế gian nữa, bất quá tiểu đồ Phượng Minh đã tiết lộ bí mật, lại khiến cho Quân Lệnh ti đích thân tới hỏi, vì đền đáp sự nhiệt tình hiếu khách của quốc sư, ta cũng hẳn là nên vì Đông Phàm mà làm một chút việc. Được rồi, ta giúp Quân Lệnh ti một mối bận tâm, có điều… Ta già rồi, đi đứng bất tiện, Quân Lệnh ti có chuyện, cứ hỏi ở đây đi, cái gì quân vụ nghị thính, thứ cho ta không đi.”
Quân Thanh trầm ngâm. Văn thư được sao chép ở ngay trong lồng ngực, đem “Tôn đại sư” thỉnh đến quân vụ nghị thính chứ không thảo luận ở đây, vốn chính là một loại phương pháp để chèn ép sự kiêu ngạo của Lộc Đan, bất quá nếu như hiện tại vì loại nội tranh này mà dẫn tới chậm trễ quân tình, thì cũng không đáng. Suy tư trong phiến khắc, hắn không nói gì, từ trong lòng lấy ra bản văn thư kia, nói: “Đã như vậy, xin thỉnh Tôn đại sư lập tức xem qua.”
Thái hậu tiếp nhận văn thư, vừa mở ra nhìn: “Nga? Thật sự đúng là văn tự cổ xưa mà thần linh sử dụng, các ngươi từ đâu mà có?” Vẻ kinh ngạc vừa đúng lúc, thật giống như đúc.
“Lấy được từ trên người một gã gian tế vừa mới bị bắt. Đại sư, không biết có thể thỉnh đại sư phiên dịch nội dung trong đó không?”
Phượng Minh đang như kiến bò trên chảo nóng, khắp người đổ mồ hôi.
Thái hậu a, người nghìn vạn lần nhất định phải sáng tác được một lời nói dối có thể lừa gạt được cả Lộc Đan và Quân Thanh, tuy rằng như vậy tịnh không dễ dàng. Bởi vì bất kể thái hậu bịa ra cái gì, bọn họ cũng vô cùng có khả năng thỉnh thái hậu từng chữ từng chữ đối dịch, so sánh nét chấm nét ngang lặp lại giống nhau xuất hiện ở chỗ nào. Nói cách khác, chỉ cần thái hậu có một chút bất cẩn, từng chữ trong lời phiên dịch không thể đối ứng với văn thư của bản thân, lập tức sẽ lộ ra sơ hở.
Thái hậu không chút hoang mang, cầm văn thư nhìn trái nhìn phải, trong miệng nói lẩm bẩm, bỗng nhiên nhắm mắt lại suy tư, mãi cho đến khi mọi người xung quanh đều đã duỗi dài cần cổ chờ nàng phiên dịch đến nỗi mỏi nhừ, mới nhăn mày lại, trên trán lộ ra vài đạo nếp nhăn đại biểu cho năm tháng, hướng Quân Thanh nói: “Ta cũng không biết nội dung trong đó.”
“Cái gì?” Phượng Minh kì quái kêu.
Thảm rồi thảm rồi, thái hậu sư phụ người lựa chọn phương pháp ứng đối này có phải hay không rất…
“Cái gì?” Quân Thanh ngạc nhiên, khó nén được sự thất vọng, thần sắc lộ ra vẻ hoài nghi.
Thái hậu đặt văn thư lên trên bàn, chầm chậm nói: “Bởi vì bản văn thư này không hề hoàn chỉnh. Chữ viết của thần linh so sới chữ viết bình thường phức tạp hơn gấp nghìn lần, văn thư không hoàn chỉnh, bảo ta có thể nào phiên dịch được nội dung bên trong? Cũng giống như một phần địa đồ quân sự, chỉ có một góc trong đó, sao có thể biết được địa điểm nào cắm mốc?
Hai mắt Phượng Minh mở tròn xoe, cơ hồ muốn bổ nhào tới hung hăng hôn lên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của thái hậu một cái, lấy cớ này tuyệt a!
Gừng càng già càng cay nha.
“Ý của đại sư là, bản văn thư này còn có một phần khác?” Quân Thanh hỏi.
“Tuyệt đối đúng.”
“Điều này sao có thể?”
“Sao lại không có thể?” Thái hậu uống một ngụm trà nóng, nhìn về phía Lộc Đan: “Hiện nay thập nhất quốc phân tranh, các quốc gia đều muốn dùng hết phương pháp để bảo hộ quân tình. Phương pháp đem chia tin tình báo trọng yếu thành mấy phần đặt trong nhiều người khác nhau, quốc sư nhất định cũng đã từng nghe nói qua chứ?”
Lộc Đan đương nhiên có biểu hiện giúp đỡ, gật đầu nói: “Không sai. Mỗi người khác nhau đều cầm một phần, sau đó toàn bộ đưa tới tay người chắp nối, sẽ do người chắp nối tập hợp thành văn kiện hoàn chỉnh. Như vậy liền không cần lo chuyện người truyền tin bị bắt thì việc cơ mật sẽ bị tiết lộ.”
Loại phương pháp truyền tin tình báo này, Quân Thanh đương nhiên cũng từng nghe qua.
Bất quá Bắc Kỳ quốc là nước láng giềng tối nguy hiểm của Đông Phàm, gần đây liên tiếp có động tĩnh, đã khiến tướng lĩnh như Quân Thanh phải căng thẳng, hôm nay lại phát sinh ra thêm một chuyện gian tế, lại liên quan đến gián điệp đã xâm nhập vào trong quân và văn tự cổ xưa quỷ dị, càng khiến sự tình bị bịt kín bởi một tầng sắc thái thần bí, vậy nên rất nóng ruột muốn biết rõ ràng.
Quân Thanh đối với những thứ đông tây mà Phượng Minh nói lúc đầu vốn bán tin bán nghi, bất quá lại đoán không ra hắn vì cái gì phải lừa dối mình, vạn nhất bị điều tra ra cũng không có gì là tốt đẹp. Nếu như “Tôn Tử” nói ra nội dung, còn có thể căn cứ vào nội dung để suy đoán thật giả, không nghĩ tới nàng lại vạch ra một chuyện văn thư không hề hoàn chỉnh.
Phượng Minh nói: “Quân Lệnh ti, ta thấy, nếu như muốn đem nội dung văn thư dịch ra, còn cần phải bắt được gian tế khác lẻn vào nữa mới được.”
“Ta đã hạ lệnh, nghiêm mật theo dõi những người lạ mới xuất hiện phụ cận quân đội gần đây.” Quân Thanh cuối cùng cũng bị câu trả lời này thuyết phục, đầy bụng thất vọng, cũng biết hỏi thêm cũng chỉ dư thừa, nhìn nhìn sắc trời nói: “Đã như vậy, ta còn có yếu vụ phải xử lý, cáo từ trước.”
Hắn dẫn thuộc hạ đi nhanh ra cửa phòng, chỉ chốc lát sau lại vòng lại, nói với Phượng Minh: “Quân Đình bẩm báo, nói Minh Vương dự định nội trong mười ngày không đến nhìn binh sĩ thao luyện, phải ở trong cung điện viết phương lược luyện binh?”
“Đúng vậy.” Phượng Minh cảnh giác trả lời. Ngoan ngoan, sẽ không định mỗi ngày đúng giờ túm ta đi luyện binh, tiếp tục dùng chiến thuật làm kiệt sức với ta chứ?
“Như vậy không được. Minh Vương đã quên một chuyện, sĩ binh của hai bên chúng ta một tháng sẽ so đấu một lần. Dùng mười ngày để viết phương lược, vậy còn thời gian nào mà thao luyện? Minh Vương trước hết dùng thời gian ba ngày viết ra một bản sơ lược đi.” Quân Thanh lộ ra một tia tiếu ý đạm nhạt: “Ta đã lệnh cho Quân Đình ba ngày này cũng tiến cung, ở bên cạnh phụ trợ Minh Vương. Nàng còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, Minh Vương giáo dục chỉ bảo cho nàng nhiều.” Không cho Phượng Minh phản đối, hướng Lộc Đan chắp tay củng thủ, dẫn mọi người cất bước rời đi.
Phượng Minh âm thầm kêu khổ, xem ra Quân Thanh đúng là dự định dùng nàng nữ nhi này để dán sát bên người mình như cao dược (thuốc dán).
Thái hậu như có chút mệt mỏi, hướng Lộc Đan cười nói: “Xương cốt già rồi, không chịu được cực nhọc. Trên đường đến đây xóc nảy, đến tận bây giờ vẫn còn lung lung lắc lắc như đang ngồi ở trên kiệu.”
Lộc Đan nói: “Là Lộc Đan sơ sót. Đại sư đường sá xa xôi đến đây, quả thực cần hảo hảo nghỉ ngơi một phen. Vừa đúng lúc, ta cũng có một số sự vụ phải xử lý. Đến yến tiệc tối nay, lại cùng đại sư sướng đàm, thế nào?”
Thái hậu lắc đầu nói: “Ta là người trong sơn dã, không thích cùng những người đó tràng hợp…”
“Đương nhiên, đại sư nếu không thích, yến tiệc tối nay không đi cũng được.” Lộc Đan lập tức sửa lời nói: “Vậy Lộc Đan chờ đại sư nghỉ ngơi tốt rồi, sẽ lại thỉnh đại sư chỉ giáo.”
Xem ra thứ cao dược thiếp thân này cũng là không thể thoát rồi.
Phượng Minh nhân cơ hội nói: “Sư phụ đến ngụ ở chỗ của đồ nhi đi, cũng để cho đồ nhi hảo hảo chăm sóc sư phụ.”
Thái hậu nhìn nhìn Lộc Đan, Lộc Đan hiển nhiên quan tâm chu đáo, gật đầu nói: “Làm phiền Minh Vương rồi, ta sẽ phái thêm vài thị nữ lanh lợi đến thị hầu.”
Lộc Đan đích thân tiễn hai người đến thềm cửa, gọi thị tòng tâm phúc tới, cùng hộ tống hai người quay về cung điện hiện tại Phượng Minh đang ở.
Phượng Minh kiềm nén hưng phấn tràn đầy trong lòng mà trở lại cung điện, khua lui thị nữ hai bên, đóng cửa lại, vẫn lo có người nghe trộm, bèn sát lại gần thái hậu thấp giọng hỏi: “Thế nào?”
Thái hậu tà liếc hắn một cái, thấp giọng nói: “Minh Vương hỏi cái gì?”
“Ai nha…” Phượng Minh giậm chân vặn tay nói: “Đương nhiên là hắn rồi.”
Thái hậu thấy bộ dáng hắn như vậy, cũng nhịn không được bật cười, gạt bỏ vài đạo nếp nhăn tinh tế, nhắm mắt dưỡng thần một lúc lâu, mới nói: “Kề tai lại đây.”
Phượng Minh lập tức ngoan ngoãn đưa lỗ tai đến.
“Bệnh rồi.”
“Bệnh rồi?” Phượng Minh kêu lên một tiếng sợ hãi, nhìn nhìn bốn phía, hạ thấp giọng hỏi: “Sao…sao lại bị bệnh? Bệnh gì? Vậy hắn thế nào lại nói hắn ở ngay gần ta? Còn muốn ta chờ hắn?”
“Bệnh tương tư, còn bệnh đến vô thanh.” (ý là bệnh rất nặng nga =)))
Phượng Minh còn muốn hỏi lại, thái hậu đột nhiên bảo: “Đừng nói.”
Hai người nín thở nghe ngóng động tĩnh bên ngoài một hồi, thái hậu hạ giọng nói: “Đại Vương biết Minh Vương sau khi thấy ai gia, nhất định sẽ hỏi rất nhiều vấn đề. Mấy vấn đề này muốn giải thích cho rõ ràng rất phiền phức, vậy nên vẫn là chờ sau này để Đại Vương tự mình giải thích với Minh Vương đi. Hiện tại Minh Vương chỉ cần hảo hảo chờ tin tức của Đại Vương là tốt rồi, Đại Vương đã nghĩ được diệu kế để thu thập Đông Phàm, Minh Vương chỉ cần chờ là được.” Dứt lời, đứng lên thưởng lãm bày biện trong gian phòng tinh mỹ.
Phượng Minh bây giờ so với lúc đầu lại càng mơ hồ hơn, sao chịu buông tha, khẩn thiết đi theo phía sau thái hậu, không ngừng hỏi: “Tây Lôi rốt cuộc thế nào? Ở đây nói vương vị đã bị Đồng Nhi mưu đoạt, là chuyện gì xảy ra?”
“Sau này sẽ trả lời.”
“Hắn rút cuộc nghĩ được diệu kế gì?”
“Đừng hỏi.”
“Ta đang ở trong hiểm cảnh, không hỏi sao có thể an tâm?”
Thái hậu dừng cước bộ, thấp giọng than thở: “Hắn nếu không cho ngươi biết, tự nhiên có nguyên nhân của hắn. Minh Vương không tín nhiệm Đại Vương sao?”
“…Sao có thể?”
Chỉ cần ngươi tin tưởng Đại Vương là được rồi. Nơi này có rất nhiều người theo dõi, nếu bỗng nhiên thấy chúng ta thì thầm tư ngữ, nhất định sẽ nổi lên nghi ngờ, từ giờ trở đi, ngươi coi như ai gia là sư phụ của ngươi, đừng hỏi lại vấn đề.”
Phượng Minh ngậm miệng lại, theo đường nhìn của thái hậu, đem ánh mắt phóng đến chỗ tuyết trắng chưa tan ngoài song cửa sổ.
Không sai, tin tưởng ngươi.
Chỉ cần tin tưởng ngươi là được rồi.
Thiên quân vạn mã của Đông Phàm, cũng đỡ không được bảo kiếm trong tay ngươi, ta tin tưởng ngươi.
Tiếng gõ cửa vang lên, thanh âm của thị nữ dịu dàng êm tai từ ngoài cửa truyền vào: “Tôn đại sư, Minh Vương, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi.”
Đầy một bụng nghi vấn, bởi vì thái hậu bí hiểm khó dò từ chối trả lời mà chỉ có tăng chứ không giảm.
Phượng Minh mặc dù hoang mang, ban đêm lại nằm mộng rất dài.
Khuôn mặt một dạo trở nên xa xôi của Dung Điềm bây giờ lại rõ ràng ngay trước mắt, đeo vương miện Tây Lôi, bộ dáng giống như vừa mới thương nghị xong chính vụ mà quay trở về thái tử điện.
“Dung Điềm, ta muốn cưỡi ngựa!” Phượng Minh thân thiết ôm lấy hắn, kêu to.
“Ta muốn ăn điểm tâm!”
“Ta muốn ngươi ôm!”
“Ta mệt, muốn ở trong lòng ngươi ngủ!”
Phượng Minh không ngừng ồn ào, nhìn Dung Điềm vâng lời mình răm rắp, bá đạo nói: “Đêm nay đến ta chủ động!”
Dung Điềm đột nhiên biến sắc: “Không được!”
Hống thanh lọt vào tai, giống như đất rung núi chuyển, Phượng Minh thấy hoa mắt, khuôn mặt của Dung Điềm bỗng nhiên biến đổi, trở thành Nhược Ngôn.
Phượng Minh lấy làm kinh hãi, thét to: “Không thể! Không thể!”
Lộc Đan mơ hồ ở phía sau hắn, cười nói: “Đương nhiên không thể, Minh Vương là Đại Vương của chúng ta.”
Phượng Minh tập trung nhìn vào, người trước mắt lại không phải là Nhược Ngôn nữa, khuôn mặt của Đông Phàm vương sát đến.
“Không muốn! Ta không muốn! Không muốn không muốn!” Phượng Minh thất thanh thét chói tai: “Dung Điềm mau tới! Mau tới a!”
“Minh Vương? Minh Vương! Mau tỉnh lại!”
Bị người lay mạnh vài cái, Phượng Minh mới giãy dụa mở mắt ra, trên trán đã xuất đầy một tầng mồ hôi.
Thị nữ tùy nhân vỗ vỗ ngực nói: “Cuối cùng cũng đánh thức được rồi, Minh Vương mơ ác mộng, gào to thét lớn, làm ta giật cả mình.”
“May mà là mộng…” Phượng Minh thở phào nhẹ nhõm, nhìn bên ngoài trời vẫn mưa lất phất, hướng tùy nhân áy náy nói: “Là ta đánh thức ngươi sao? Xin lỗi. Ta không sao rồi, ngươi cũng đi ngủ đi.”
“Ngủ?” Tùy nhân nói: “Nô tì là là đến để thị hầu Minh Vương xuyên y (mặc quần áo). Minh Vương nên dậy rồi.”
“Sớm như vậy? Trời rất lạnh, ta phải ngủ nhiều một chút, đừng nháo ta.” Phượng Minh xoay người.
Tùy nhân khó xử nói: “Nhưng mà… Thập Tam quân tá đã đến rồi, hiện đang chờ ở trong đại sảnh, nói phải hỗ trợ Minh Vương viết cái gì đó.”
Phượng Minh giở một cái ánh mắt xem thường, co người lại thành một cụm: “Nói ta bị bệnh rồi, phải đến trưa mới có thể dậy.”
“Việc này…”
“Đi đi.”
Bãi luyện binh cũng không tính, còn ở đây dẫu thế nào cũng là địa bản của Minh Vương đi? Cho dù không phải là địa bàn của Minh Vương, cũng xem như là địa bàn của Lộc Đan đi, có thể nào đến phiên Thập Tam quân tá nàng quấy rầy giấc ngủ nướng mỹ hảo của người ta?
Sáng sớm mùa đông rời giường, chính là điều tối kị của Phượng Minh.
Tùy nhân chung quy vẫn chỉ là thị nữ, không dám nói thêm, nhẹ nhàng lui ra.
Phượng Minh thích ý đánh một cái ngáp, đang định tìm lại Chu Công*, tìm hắn thương lượng lần này nhất định phải làm một cái mộng đẹp, không thể để Nhược Ngôn, Đông Phàm vương hay là Lộc Đan chạy ra gây sự nữa.
Rèm châu đột nhiên một trận loạn hưởng.
Trên người rét lạnh, tấm chăn ấm áp dễ chịu đã bị người giật ra, không khí lạnh lẽo vô cùng liếm lên da Phượng Minh, lạnh đến mức Phượng Minh hú lên quái dị, từ trên giường nhảy dựng lên.
“Ai?” Phượng Minh giận dữ.
Người tự ý xông vào lạnh lùng lãnh đạm đứng ở đầu giường, đầu ngón tay buông lỏng, tấm chăn nắm trong tay trực tiếp ném lên mặt đất trơn nhẵn băng lãnh.
“Ngươi muốn làm gì?” Phượng Minh mặc áo mỏng, hai tay ôm ngực rùng mình.
“Thỉnh Minh Vương lập tức rời giường.” Quân Đình ung dung nói: “Phụ thân muốn ta bỏ ra ba ngày, là muốn ta đi theo Minh Vương tham khảo viết phương lược luyện binh, chứ không phải muốn ta nhìn Minh Vương ngủ.”
Phượng Minh ở trong hàn phong sáng sớm lạnh đến phát run lập cập, cả giận nói: “Không để cho người ngủ là ngược đãi nghiêm trọng, ta muốn đến chỗ Đại Vương tố cáo ngươi hành hạ ta!”
“Nga…” Quân Đình vẫn ung dung nhìn Phượng Minh chỉ mặc nội y từ trên xuống dưới, lộ ra một tia tiếu ý khó lường: “Minh Vương vừa mới ở trong mộng liên tiếp hô hoán quân chủ địch quốc Dung Điềm, chuyện này có cần báo cáo với Đại Vương luôn không?”
“Ngươi!”
“Nhiệm vụ tiếp nhận từ phụ thân, ngoài việc phải lý giải rõ bản lĩnh của Minh Vương, còn phải thăm dò lòng trung thành của Minh Vương đối với Đông Phàm. Nếu có vết tích biểu hiện Minh Vương hiện tại vẫn như trước…”
“Hảo, hảo, ta rời giường.” Phượng Minh biết có cãi cũng dư thừa.
Quân Đình khẽ hừ nhẹ một tiếng, xoay người xốc lên bức rèm châu: “Một nén hương, Quân Đình ở trong thư phòng của điện này cung kính chờ đợi.”
_________________
* Giải thích:
Chu Công chi mộng: Chu Công ở trong văn hóa nho gia được hưởng địa vị rất cao, Khổng Tử nói “Ta không còn mơ thấy Chu Công nữa rồi”. Nói như vậy, ẩn dụ chu đại lễ nghi văn hóa thất lạc. Chu Công là một nhân vật liên tiếp xuất hiện trong mộng của Khổng Tử, ở trong nho giáo trường kỳ văn hóa chủ đạo của Trung Quốc, Chu Công cũng không thể tránh khỏi có liên hệ trực tiếp với mộng. Mộng hàng ngày được gọi là “Chu Công chi mộng”, hoặc là “mộng thấy Chu Công”.
Chu Công giải mộng: Văn hóa mộng là văn hóa trọng yếu của Trung Quốc cổ đại không thể thiếu để cấu thành bộ phận. Tuy khó trèo lên nơi thanh nhã, nhưng ở trong dân gian lại được lưu truyền rất rộng. “Chu Công giải mộng” chính là sách giải mộng được lưu truyền ở trong dân gian. Trong sách nêu ra các loại cảnh mộng, cũng từ cảnh mộng để dự đoán lành dữ.