Chương 11: Tư lệnh tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng
Xe hơi chạy trở về thành Long Ngự.
Hoắc Vi Vũ quay đầu liếc nhìn xe bọc thép đi theo phía sau, các binh lính trên xe lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm chiếc xe này của cô.
Ánh mắt cô trở nên ảm đảm, cô làm thế nào để thoát thân giữa con mắt trừng trừng của mọi người.
Quay đầu lại.
Ngón tay Hoắc Vi Vũ mơn chớn nhẹ trên đùi, không lạnh không nhạt hỏi người trước mặt: "Quách sĩ quan phụ tá, nếu như tôi nói với Cố Cảo Đình anh định cưỡng bức tôi, anh đoán xem sẽ có kết quả thế nào?"
Quách sĩ quan phụ tá cả kinh, kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng của Hoắc Vi Vũ, cung kính trả lời: "Tư lệnh rất thông minh, cho tôi mười lá gan cũng không dám chạm vào người đàn bà của anh ấy."
Hoắc Vi Vũ khẽ nhếch miệng, liếc về hướng Quách sĩ quan phụ tá, không chút che giấu giảo hoạt trong đáy mắt, hỏi: “Vây nếu như tôi nói với anh ta, tôi ngưỡng mộ người trung hậu biết điều như Quách sĩ quan phụ tá, lại yêu thích phong cách sử xự của anh, đối với phụ nữ quan tâm tinh tế, anh cảm thấy Tư lệnh của anh sẽ làm gì?"
Quách sĩ quan phụ tá bỗng khủng hoảng, sắc mặt tái nhợt nói: "Tư lệnh nhất định sẽ điều tôi đi, cầu phu nhân bỏ qua cho."
Nụ cười của Hoắc Vi Vũ càng thêm rực rỡ, vỗ vai anh ta một cái, nhìn về phía trước, khép lại quần áo, nói: "Có thể rời binh lính của anh đi trong 10 phút được không?"
"Nếu như Tư lệnh biết thì tôi sẽ chết không có chỗ chôn." Quách sĩ quan phụ tá nhíu mi nói
Hoắc Vi Vũ xoay người, dựa vào trên ghế, nụ cười mê hoặc nở trên môi, bình tĩnh đàm phán nói: "Có trời biết, tôi biết, chúng ta không nói, ai sẽ biết chứ? Hay là anh muốn bị điều đến xó xỉnh ở Cơ Giác, trọn đời này thoát thân không được?"
"Được rồi." Quách sĩ quan phụ tá gật đầu, "Tôi chỉ có thể cho cô mười phút."
"Thông minh!" Hoắc Vi Vũ tán dương.
Đến thành Long Ngự, Quách sĩ quan phụ tá run sợ rời binh lính đi.
Hoắc Vi Vũ nhanh chóng trở về thu thập giấy tờ quan trọng, quần áo đơn giản, nhét vào túi hành lý, đeo kính lên, từ trong thang máy đi ra, ném bọc hành lý vào ghế sau trên xe, lên xe, đạp cần ga rời khỏi nơi này.
Đến khi xe chạy lên đường cao tốc, cô mới thanh tĩnh lại, cô mở cửa kính trên xe làm gió bên ngoài thổi tới hất tung mái tóc.
Hoắc Vi Vũ giương lên nụ cười, nhớ đến bài hát tên là 《 ngọn cỏ cô đơn 》 có lời hát: Cuối cùng nhìn người một lần, thuận tiện nói với người, lần sau gặp lại, tôi đã là vương.
Hoắc Vi Vũ đang đắc ý thì thấy kẹt xe ở ngay trước mặt.
Chỉ mười giây sau, xe phía sau đã tiến đến chặn xe của cô ở giữa, chỉ còn một đường để đi tiếp.
Hoắc Vi Vũ hỏi một người tuần cảnh đi qua: "Cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì ở phía trước vậy, tại sao phải chặn xe trên đường cao tốc?"
"Phía trước có xe của lãnh đạo cấm tất cả xe cộ đi lại, hay là cô đi theo đường này đi." Tuần cảnh nói.
Hoắc Vi Vũ không biết làm sao, chỉ có thể từ đường đó đi tiếp.
Bốn xe bọc thép chặn ở giao lộ trước mặt.
Hoắc Vi Vũ có dự cảm xấu, lại bị kẹt ở giữa các xe khác, cô lui không được, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi xe trước mặt cô đi qua, một chiếc xe bọc thép chặn lại lối đi.
Hoắc Vi Vũ buộc phải dừng lại.
Quách sĩ quan phụ tá từ trong một chiếc xe bọc thép đi xuống, đi tới hướng Hoắc Vi Vũ, sắc mặt tái nhợt nói với Hoắc Vi Vũ: "Tôi đã cho cô mười phút, sau khi tư lệnh nhận được thông báo đã phong tỏa tất cả đoạn đường, cô không thể nào đi được đâu, anh ấy bây giờ đang rất tức giận, cô ngàn vạn lần không nên ngỗ nghịch với anh ấy nữa, nếu không, hậu quả rất nghiêm trọng."
Hoắc Vi Vũ rũ tròng mắt nhìn về phía Quách sĩ quan phụ tá, trong mắt lóe lên một đạo khủng hoảng.
Nếu như Cố Cảo Đình biết trước khi cưới, cô đã làm việc anh cảnh cáo cô, không chừng cô chỉ còn một chữ chết!