Chương 210: ô ngốc đều không xứng
Chương 210:cô ngốc đều không xứng
ánh mắt Hoắc Vi Vũ đạm bạc liếc về phía phù dâu.
Phù dâu cho rằng mình nói đúng, che miệng cười, âm dương quái khí nói: “người tới nơi này, lấy ra một vạn đã xấu hổ, tiểu Tuyết nói không sai, da mặt cô quả nhiên rất dày.”
Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại: “cô tặng nhiều ít?”
sắc mặt phù dâu có chút kém, giải thích: “Tôi là phù dâu, không cần đưa.”
“à.” Hoắc Vi Vũ lười biếng lên tiếng.
“Tới phiên cô, đưa mấy vạn.” người phụ trách khinh thường ngó Hoắc Vi Vũ hỏi.
Người phó quay phim không biết từ nơi nào chạy ra, đối với bọn họ quay chụp.
Hoắc Vi Vũ nhìn đến hình ảnh chính mình xuất hiện ở đại sảnh.
Cố Kiều Tuyết vốn muốn cô mất mặt.
Hoắc Vi Vũ nhếch khóe miệng, mở bóp tiền, từ bên trong lấy ra một tờ một trăm, lại lấy ra một tờ một trăm, cuối cùng, lấy ra một tờ năm mươi.
người phụ trách kinh ngạc, chất vấn nói: “có phải cô điên rồi, đồ ngốc, cô như thế nào không biết xấu hổ lấy ra.”
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh thu hồi bóp tiền, “Xấu hổ, muốn lấy của tôi một đồng, dựa vào giao tình của tôi và Cố Kiều Tuyết, cô ngốc đó không xứng.”
Hoắc Vi Vũ nói thông qua loa phát thanh ra ngoài.
Cố Kiều Tuyết cũng nghe tới rồi, giận ngứa răng.
Cô vốn muốn làm cho Hoắc Vi Vũ xấu mặt, không nghĩ tới, xấu mặt chính là cô.
Cô xách váy lên, phía sau đi theo năm mươi vị phù dâu phù rể, một tư thế muốn đánh lộn, hướng đi tới đại sảnh.
Ngụy Ngạn Khang bị Nạp Lan Tĩnh Oánh gọi ra tới, ở cửa đụng phải Cố Kiều Tuyết.
Anh đúng lúc cầm cánh tayCố Kiều Tuyết, nhíu mày, “mất mặt còn không đủ sao?”
“Hôm nay kết hôn chính là tôi, làm loạn chính là cô ta, không cần anh cái gì đều thiên vị cô ta nhằm vào tôi sao?” đôi mắt Cố Kiều Tuyết vằn đỏ tức giận nói.
“Chẳng lẽ không phải bởi vì tại cô trước mời cô ta tới sao? cô vì cái gì muốn mời cô ta, cô an bài cái gì, trong lòng cô rõ ràng.”
“Như thế nào? thương hại cô ta, đồng tình cô ta, thương hương tiếc ngọc?” Cố Kiều Tuyết chống nạnh, khinh thường nói.
Ngụy Ngạn Khang đem cô kéo đến bên người mình, hạ giọng nói: “Đừng làm loạn, người chung quanh đều nhìn, chờ xem em xấu mặt.”
Cố Kiều Tuyết xem người khác đều nhìn cô, tạm thời đè nén tức giận.
Dù sao trò hay còn ở phía sau.
Cô kéo cánh tay Ngụy Ngạn Khang, một lần nữa đi tới chỗ tiếp khách.
*
Hoắc Vi Vũ cho tiền biếu.
“Đi theo tôi.” Phù dâu ở phía trước dẫn đường.
Hoắc Vi Vũ cũng không chuẩn bị ở lại ăn cơm.
Một hồi đi tìm Cố Cảo Đình, đem đồ vật trả cho anh xong, cô liền đi.
Phù dâu dẫn Hoắc Vi Vũ ngồi xuống ở một vị trí cuối cùng, trong mắt mang theo hài hước, nói: “Vị trí này chính là của cô, không được ngồi bậy, đều được sắp xếp.”
Hoắc Vi Vũ không để ý tới cô ta.
Đám người đột nhiên ồn ào lên.
Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên lầu.
Cố Cảo Đình mặc một thân tây trang màu đen, nai nịch ra vai rộng eo hẹp hoàn mỹ.
Một cái đồng hồ đính năm mươi mấy viên kim cương mang trên cổ tay.
Đứng ở lầu hai, giống như là quân vương chân chính nhìn xuống quần thần, toàn thân quý khí, ngạo nghễ.
Anh từ trên lầu từng bước một bước xuống, không cần ánh đèn, không cần âm hưởng, liền tự động thu hút ánh mắt mọi người.
anh nện bước hơi trầm trọng, các tân khách, tự động nhường ra lối đi.
cửa Danh môn thục viện, thở cũng không dám thở, liếc mắt đưa tình mong chờ Cố Cảo Đình, hy vọng có thể được nhìn tới.
Nghe nói Cố Cảo Đình là đệ nhất soái ca trong quân đội, vừa thấy, quả thực không phải là hư danh.
Càng lợi hại chính là, khí thế, phong tư anh, đã sớm áp đảo bên ngoài, làm người ta bị sức hấp dẫn to lớn của anh thuyết phục.
Tất cả mọi người đều muốn biết, anh sẽ đi đến nơi nào?
tiểu thư nhà ai, vận khí tốt như vậy!