Chương 290: Hoắc Vi Vũ, cô thật sự có chút buồn cười

Gởi xong, Hoắc Vi Vũ tim đập nhanh, trên mặt nóng bừng.

Bụm mặt nhìn màn hình máy tính ngây ngô một hồi.

tiếng chuông tan tầm vang lên.

Cô nhìn thoáng qua màn hình di động, Cố Cảo Đình không có trả lời tin nhắn.

có khả năng anh ta đang vội.

Hoắc Vi Vũ xách lên túi xách về trước, đi một chuyến đến siêu thị.

Cô nhớ rõ anh ta không thích ăn cà rốt, hành tây, cá, bò bít tết.

Cô liền mua chút thịt xay, xương sườn, bí đao, cà chua, đao đậu, trứng gà.

lúc tính tiền, Hoắc Vi Vũ bắt một hộp bao cao su ném ở trước mặt thu ngân.

Thu ngân quét mã xong, cô chột dạ nhét vào trong túi, như là ăn trộm, mang kính râm, quay đầu đi.

Trở về, Cố Cảo Đình vẫn chưa có trả lời tin nhắn.

Hoắc Vi Vũ nóng vội một chút làm thế nào nấu đồ ăn, học trên mạng các bước, cô nấu canh xương sườn bí đao, đao thịt bằm, cà chua trứng gà.

Nếm xong, còn có thể.

Chuẩn bị cho tốt, lại nhìn thoáng qua di động, đã 7 giờ, Cố Cảo Đình vẫn là chưa có trả lời tin nhắn.

Tâm tình có chút mất mát.

Cô đi tắm rửa trước, thay váy hai dây dài màu hồng nhạt, lót trong màu đen, cảm thấy quá gợi cảm, khoát lên một khăn choàng bằng sợi dệt kim.

nơi cổ tay, sau vành tai xức lên nước hoa mùi hoa oải hương.

Đem túi đặt ở trên tủ đầu giường.

Toàn bộ chuẩn bị cho tốt.

Hoắc Vi Vũ đi ra ngoài, siêu cấp khẩn trương.

Hít sâu, thở ra, hít sâu, lại thở ra.

Cô ngồi ở trước bàn ăn đợi một hồi lâu, đã tới 9 giờ, Cố Cảo Đình còn không có tới.

Hoắc Vi Vũ nhẫn nại, chơi trò chơi trên di động, lại chơi hết một giờ.

Nhìn di động đã 10 giờ, cô hoài nghi, có thể hay không Cố Cảo Đình không có nhận được tin nhắn của cô.

Mở ra tin nhắn, cô đã gởi đi rồi.

Lúc này gọi điện thoại cho anh, có phải hay không có loại cảm giác gấp chờ không nổi?

Nói không chừng anh có chuyện quan trọng?

Hoắc Vi Vũ quyết định gọi điện thoại cho trung tá Thượng, bên cạnh hỏi thăm một chút hành tung Cố Cảo Đình.

Di động kêu ba tiếng, trung tá Thượng bên kia tiếp nghe.

“xin chào tiểu thư.” trung tá Thượng cung kính chào hỏi.

Hoắc Vi Vũ đang muốn nói chuyện, nghe được bên kia giọng Phùng Tri Dao kích động truyền tới.

“Vì sao như thế này? Nếu em biết sớm một chút sẽ tốt biết bao, anh vì cái gì còn không sớm nói cho em.”

“Nói cho em biết có thể thay đổi chuyện em yêu anh ta sao?” Cố Cảo Đình trầm giọng hỏi.

“Đương nhiên sẽ không.” Phùng Tri Dao không cần suy nghĩ hồi phục.

“anh đây hoà giải không nói lại có gì khác nhau đâu.”

“Cố Cảo Đình, em hận anh, anh vì cái gì đối như vậy với em, vì cái gì! Ô ô ô ô.” Phùng Tri Dao khóc rống lên.

Có lẽ là trung tá Thượng giúp bọn họ đóng cửa lại.

Hoắc Vi Vũ nghe không được đối thoại của bọn họ nữa.

Chỉ cảm thấy, có chút lạnh lẽo, ngấm dần vào trong máu.

Cô phảng phất cảm nhận được cõi lòng tan nát.

Cố Cảo Đình chẳng qua là ở cùng Phùng Tri Dao.

Thoạt nghe, như là đang thổ lộ.

Trách không được, không hồi âm tin nhắn của cô.

làm phụ nữ, có đôi khi thật đúng là ngốc.

Đối phương cho ánh mặt trời liền sáng lạn, cho nước lũ liền ngập lụt.

anh nói muốn xem một cảnh khác, cô liền muốn bồi anh xem.

Lại không biết, phong cảnh trong lòng anh nói, căn bản không có người có thể thay thế được.

Ngu lần đầu tiên, còn ngu lần thứ hai.

Hoắc Vi Vũ, cô thật sự có chút buồn cười.

Cô đem đồ ăn trên bàn đều quăng vào thùng rác.

Nhưng mặc dù như vậy, trong lòng như còn thứ gì đè nặng, thực không thoải mái.

Cô khẩn trương cần nơi phát tiết, mới sẽ không làm mình cảm thấy khổ sở.

Hoắc Vi Vũ vào phòng, điểm trang vô cùng lộng lẫy, khóa di động, ném ở trên giường.

Giỏ xách, lấy chìa khóa, lái xe đi ra ngoài, toàn bộ thân ảnh ẩn nấp ở trong bóng tối, trừ bỏ sương mù trong đôi mắt, chảy ra, cô vốn không nghĩ sa nước mắt……

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện