Chương 442: Cô muốn nắm tay của anh, không bao giờ buông ra nữa
Cố Cảo Đình trở về phòng, Hoắc Vi Vũ đã ăn xong rồi.
Cô nhìn về phía anh, cảm thấy vẻ mặt anh có chút kém, lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ."
"Năm phút sau, tôi phải đi nước B, lúc tôi không có ở đây, đừng quên ăn cơm, có chuyện tìm trung tá Lý gọi điện thoại cho tôi, biết không?." Cố Cảo Đình dặn dò.
Hoắc Vi Vũ ý thức được tình hình rất nghiêm trọng, "Nếu không, tôi đi nước B với anh?"
Cố Cảo Đình cúi người, hôn lên môi của cô một cái, anh liền buông ra.
Sợ sẽ không bỏ được.
"Tôi đã phái người đi tìm hung thủ lần trước muốn giết cô, chờ tôi trở lại, tôi sẽ cho cô một câu trả lời." Cố Cảo Đình nói, ngón cái vuốt ve khuôn mặt của cô, "Lần trước oan uổng cô, thật xin lỗi."
"Tôi không có trách anh, trong tình huống đó tôi không có bằng chứng, anh hiểu lầm là bình thường." Hoắc Vi Vũ đỏ mắt, nhìn Cố Cảo Đình.
"Đảo và máy bay vẫn là của cô, tôi không có sửa tên mình, chứng khoán công ty tôi tạm thời muốn lấy lại." Cố Cảo Đình ngưng trọng nói.
Hoắc Vi Vũ cầm chặt tay của anh.
Anh nói như vậy, giống như để lại di ngôn trước khi chết, làm cho cô sợ hãi và bất an.
"Anh sẽ bình an trở về đúng không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
Khóe miệng Cố Cảo Đình giơ lên, "Đương nhiên, nếu không chẳng phải cô sễ phải thủ tiết."
Trong mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hơn, cố ý kích thích anhh nói: "Tôi sẽ không thủ tiết, Tôi sẽ tìm người đàn ông khác, gả một lần nữa."
"Ai muốn cưới cô?" đôi mắt Cố Cảo Đình lạnh lùng.
Chỉ cần nghĩ đến cô và người đàn ông khác ở cùng một chỗ, anh đã không chịu nổi.
"Nhiều lắm, Thừa Ân, Nam Phong, còn có Ngụy Ngạn Khang." Giọng nói của Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào.
Sợ nói thêm gì nữa, cô sẽ khóc.
Cô không muốn anh có chuyện.
"Những người đàn ông cặn bã kia, trước khi tôi sẽ xử lý từng người, miễn cho cô lại bị lừa gạt." Cố Cảo Đình không vui nói.
Hoắc Vi Vũ không nói được nữa, ôm lấy Cố Cảo Đình.
Cô thật sự không muốn anh đi mạo hiểm, oán hận nói; "Không thể để cho người khác đi sao, anh có thể tại phía sau màn chỉ huy, thủ trưởng Nam Hải cũng không thể đi sao?"
Cố Cảo Đình ôm chặt cô, trầm giọng nói: "Những người đó là cấp dưới của tôi, một binh sĩ trong đó là Trung Úy hải quân Hồng Cảng hải, anh ta và hải quân nước B đã từng chính diện đối đầu, hải quân nước B sẽ không bỏ qua anh ta, cho nên, bọn họ sẽ bị nước B bắt tới, mà khi bọn họ bị nước B bắt được, là ở trong kế hoạch của tôi, mục tiêu chính là khơi dậy mâu thuẫn Hồng Cảng hải, để cho thủ trưởng Hồng Cảng hải toàn thắng ở trong hội nghị."
Hoắc Vi Vũ đã hiểu.
Đây chính là anh nói.
Nói cho cùng, cũng là vì cô.
Nếu như Cố Cảo Đình gặp chuyện không may, cô nhất định sẽ hận chết chính mình.
"Thật xin lỗi." Hoắc Vi Vũ nói xin lỗi, "Tôi không biết sẽ nghiêm trọng như vậy, thật xin lỗi."
"Không cần xin lỗi, tôi nhất định sẽ để cho bọn họ cùng trở về, một người cũng không thiếu." Cố Cảo Đình xác định nói.
Bên ngoài tiếng nổ motor máy bay vang lên.
Hoắc Vi Vũ biết rõ Cố Cảo Đình phải đi.
Annh cầm chặt tay của cô, đeo chiếc nhẫn lên ngón tay của cô.
Trên nhẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh.
Hoắc Vi Vũ run sợ hơn.
Chiếc nhẫn này không phải đã bị cô vứt đi rồi sao?
"Lần sau còn dám vứt bỏ, anh sẽ không nhặt trở về đâu." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Nước mắt Hoắc Vi Vũ tràn mi.
Bàn tay gắt gao nắm lại, giữ chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.
Cô muốn nắm tay của anh, không bao giờ buông ra nữa.
Cố Cảo Đình cúi người, hôn lên trán của cô, xoay người rời khỏi.
Bóng lưng kia, như mang theo một thân chính nghĩa, bước lên chiến trường...
Nhóm dịch: Mèo Xinh