Chương 466: Có một người, đã đi sâu vào linh hồn
Không có chỗ để đi, chung quy vẫn phải trả xe lại cho Duật Nghị.
Cô lái xe đến cửa hàng tiện lợi, trong đầu liên tục suy nghĩ.
Cô không hiểu lắm, trước đó còn thích cô, cô cũng không làm gì sai.
Nên giải thích cũng đã giải thích, làm sao lại đột nhiên chán ghét.
Hay là anh không tin tưởng lời nói của cô?
Trong lòng đè nén, một mực bao phủ như mưa bụi.
Khó chịu, lại tìm không được lối ra.
Duật Nghị chờ thật lâu, đói bụng, ăn mì tại cửa hàng tiện lợi.
Anh nhìn thấy xe tới, cũng không ăn nữa, lập tức vọt ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ ngừng trước mặt anh, mở cửa xe xuống, đưa chìa khóa cho anh.
"Cô chạy xe của tôi, cũng phải có chút phí chứ, nói đi, cô chuẩn bị làm gì đây?" Duật Nghị nhận chìa khóa, liếc cô hỏi.
"Qua nhà tôi." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.
Trong mắt Duật Nghị lóe lên tia sáng:
"Lên giường sao? Nhanh như vậy, chờ tôi mười phút, để tôi chuẩn bị tâm lý tốt."
"Anh suy nghĩ nhiều, trong nhà của tôi có người lắp đặt camera đấy, tôi mời anh ăn cơm." Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói.
"Hả?" Duật Nghị có chút mất mát, nhíu mày, như tên trộm nói:
"Này, tôi không muốn ăn cơm, có thể ăn cái khác không?"
Đôi mắt đen láy của Hoắc Vi Vũ co lại, biết anh nói gì, rất là bất mãn, không khách khí hỏi: "Phân, ăn không?"
Duật Nghị: "..."
"Này, cô không cảm thấy mình thô tục sao?" Duật Nghị ghét bỏ nói.
"Thô tục là gì vậy, ăn được không?" Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng, nhếch miệng, xinh đẹp vạn phần:
"Ăn bánh phân không? Ba ba của anh là bánh bên trong thật nhiều phân!"
"Sao tôi có cảm giác cô đang mắng ba tôi? Cô không muốn sống nữa à." Duật Nghị đánh giá Hoắc Vi Vũ.
"Có đi hay không thì tùy anh." Hoắc Vi Vũ đi về phía trước.
Duật Nghị giữ chặt tay Hoắc Vi Vũ, bất đắc dĩ nói:
"Đi, thái tử phi tương lai nói, tôi có thể không nghe sao? Lên xe."
Duật Nghị cười hì hì nhảy lên xe.
Hoắc Vi Vũ mở cửa xe, ngồi ở ghế sau, nhìn ra cửa sổ.
Duật Nghị vừa lái xe vừa gọi điện thoại. Hỏi Hoắc Vi Vũ:
"Nhà cô ở đâu?"
"Long ngự thành 21 phòng 402." Hoắc Vi Vũ thanh lãnh nói.
*
Sau một tiếng.
Nhân viên mặc đồ tay màu đen tìm thiết bị giám sát trong phòng.
Duật Nghị ngồi trên ghế sofa, cà lơ phất phơ ăn táo.
Hoắc Vi Vũ đứng ở cửa ra vào, sắc bén nhìn đồng hồ trên tường.
Tổng thống lo lắng cô nói tất cả cho Cố Cảo Đình biết.
Mà cô cũng đã nói rồi.
Chắc ông ta sẽ phái sát thủ giết cô.
Đột nhiên,trong đầu Hoắc Vi Vũ hiện lên một ý nghĩ.
Cố Cảo Đình đuổi cô đi, dứt khoát với cô, chẳng lẽ là...Vì lo lắng cho cô?
Chỉ cần tổng thống biết cô vào Cố Cảo Đình chấm dứt, thì tạm thời cô sẽ không gặp nguy hiểm.
Nghĩ đến điểm này, tim Hoắc Vi Vũ đập thật nhanh.
Ngồi ở trên ghế sofa, ngẩn người nhìn chằm chằm không khí.
Duật Nghị nhìn Hoắc Vi Vũ:
"Không phải mời tôi ăn cơm sao? Ăn cái gì? Ăn táo hả?"
Hoắc Vi Vũ cảm thấy anh quá ồn ào, đẩy mặt anh ra, đôi mắt đẹp híp lại, nhìn về phía đồng hồ treo tường.
Nói như vậy, cô giải thích với Cố Cảo Đình, lấy trí thông minh của anh, coi như không tin, cũng sẽ tìm người điều tra, xác định cô nói thật hay giả/
Nhưng mà anh, trực tiếp cự tuyệt cô, nói cách khác, anh không đi điều tra, liền tin tưởng cô tuyệt đối.
Theo thời gian trôi qua, trong mắt Hoắc Vi Vũ dần dần mông lung.
Thì ra anh tin tưởng cô, cô còn nguyền rủa anh, chắc trong lòng anh rất khó chịu...