Chương 471: Lén lút nói yêu thương
Hoắc Vi Vũ đi ra ngoài, Lâm Thừa Ân đứng ở trước xe, khuôn mặt tuấn tú nghiêm chỉnh của anh ta như một ngọn gió bên ngoài tòa án.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, đi về phía anh ta.
Lâm Thừa Ân nở nụ cười, "Vừa rồi nhìn em gây áo lực cho trung tá Lý, ép buộc Cố Cảo Đình tuyên bố ngày chết của hắn, cảm giác rất thoải mái, Tiểu Vũ, em đã có một lựa chọn sáng suốt."
Hoắc Vi Vũ nhún vai.
Nếu như cô nói trung tá Lý là người của tổng thống, Lâm Thừa Ân nhất định sẽ cảm thấy cô đang nổi điên.
"Thừa Ân, em còn muốn đi đến một nơi, tối nay đến gặp dì Lâm." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.
Một chiếc xe chạy qua, trung tá Thượng mở cửa sổ ra, "Phi." một tiếng rồi chạy đi.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô nhìn về phía xe, chống lại ánh mắt lạnh lùng của Cố Cảo Đình, trong lòng lộp bộp một chút.
Bây giờ cô và Lâm Thừa Ân còn đứng chung một chỗ, anh nhất định sẽ hiểu lầm.
Nhưng cô phải nhìn Thừa Ân, cũng không vứt bỏ được dì Lâm.
"Tư lệnh ngài xem, những gì cô ta nói tới Lâm Thừa Ân là giả, cô ta không phải tự nguyện, nếu thật như vậy, có lẽ cô ta sẽ tức giận với Lâm Thừa Ân, nhưng cô và Lâm Thừa Ân có quan hệ tốt như vậy, hiển nhiên bọn họ đã làm chuyện gì đó, bị chúng ta kịp thời phát hiện. Người phụ nữ này không thể tin, còn nói tôi là gián điệp, bụng dạ cô ta thật khó lường." Trung tá Thượng tức giận nói.
"Đừng nói nhảm, lái xe của anh đi." Cố Cảo Đình nặng nề nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn phía trước.
Hoắc Vi Vũ thu hồi ánh mắt, ảm đạm cúi đầu.
"Cô còn thích anh ta sao?" Lâm Thừa Ân rất không bình tĩnh.
"Anh đi điều tra anh cả và anh hai ở nước G thế nào? Sao vẫn chưa trở lại, đã đi thật lâu rồi." Hoắc Vi Vũ nói sang chuyện khác nói.
"Em có biết là Cố Cảo Đình cố ý sắp xếp cho anh cả đi nước G hay không?" Nói ra chuyện này, Lâm Thừa Ân liền tức giận, "Biết rõ, bây giờ quan hệ nước G với nước mình không tốt, còn để cho anh cả đến đó, không là muốn chết sao? "
"Anh cả là Tướng Quân, nước G động đến anh cả, chẳng khác nào muốn khai chiến với nước mình, họ không có ngu như vậy đâu."
"Người phụ nữ như em thì hiểu gì, anhh hai đã đi tìm hiểu rồi, chờ tin tức của anh hai rồi nói sau." Lâm Thừa Ân bất đắc dĩ nói, nâng cằm nhìn về phía xe, "Em muốn đi đâu, anh chở em đi."
"Em muốn đổi sim điện thoại." Hoắc Vi Vũ nói.
Như vậy, Cố Cảo Đình không có gì bí mật nữa, cô có thể nói chuyện với anh rồi.
"Cũng tốt, miễn cho em không có chuyện gì lại quấy rối người khác, anh đưa em qua đó." Lâm Thừa Ân nói xong, mở cửa xe.
Hoắc Vi Vũ ngồi vào xe của Lâm Thừa Ân.
Trong chỗ tối, tổng thống nhìn quan hệ vi diệu của bọn họ mấy lần, hỏi quản gia Tắng bên cạnh: "Ông thấy thế nào?"
"Khó phân biệt được, tôi ngu dốt, không thấy rõ quan hệ tình cảm rắc rối của bọn họ." Quản gia Tắng gật đầu nói ra.
"Tuần này sẽ mở tiệc chức mừng hắn trở lại." Tổng thống phân phó nói.
"Vâng."
*
Hoắc Vi Vũ rất nhanh làm sim mới, Lâm Thừa Ân còn trên xe chờ cô.
Cô từ cửa tiệm điện thoại đi ra ngoài, đi tới công viên rộng lớn gọi điện thoại.
Xác định bốn bề vắng lặng, cô gọi điện thoại cho Cố Cảo Đình.
Reng..reng..reng...
Là nguyên âm dài.
Còn không có chuyển được cuộc gọi, Hoắc Vi Vũ đã khẩn trương, cẩn thận nhìn bốn phía.
Điện thoại có người nghe máy.
"Alo. Cố Cảo Đình, tôi là Hoắc Vi Vũ, bây giờ anh có thời gian nói chuyện không?" Hoắc Vi Vũ khẩn trương hỏi.
"Ừm." Cố Cảo Đình nặng nề đáp.
Cô có cảm giác vui đến phát khóc, thấp giọng nói: "Tôi biết, anh nói không thích tôi là hy vọng tôi an toàn, trải qua hôm qua ở toà án quân sự, tôi cảm thấy tổng thống không dám giết tôi đâu, chúng ta có thể thương lượng một chút hay không, tôi muốn quay lại bên cạnh anh."