Chương 502: Tư Lệnh, Mau Tới Đây, Tiểu Bạch Thỏ Thảm Rồi
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn Hoắc Thuần.
Tại sao cô ta biết được?
Hôm nay Cô và Cố Cảo Đình mới ngủ.
Không đúng, chuyện hôm nay Hoắc Thuần không có khả năng biết rõ.
Chẳng lẽ là lần trước lúc cô uống say xảy ra chuyện gì sao?
Cũng không đúng, lấy tính cách của Hoắc Thuần có lẽ cô ta đã sớm nói ra.
Hoắc Thuần lại châm ngòi nói với Duật Nghị: "Cô ta và Ngụy Ngạn Khang, em rể Cố Cảo Đình cũng đã ngủ qua. Còn có người tên Lâm Thừa Ân, không biết hai người làm với nhau mấy lần, đúng rồi, nghe nói trước kia cô ta còn quyến rũ tổng giám đốc Ngụy Tịch Phàm, hoàng tử, nếu như anh muốn quan hệ với cô ta, tương đương với lên một chiếc xe buýt công cộng rồi."
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống nhìn Hoắc Thuần.
Được rồi.
Cô ta chính là ăn nói bậy bạ thôi.
"Vậy thì tốt quá, đúng lúc tôi chưa có kinh nghiệm, Vi Vũ, nhờ cô giúp đỡ nhiều hơn." Duật Nghị cười hì hì nhìn Hoắc Vi Vũ nói.
Hoắc Thuần tức giận đến cái mũi đều muốn lệch ra.
"Tôi không muốn nhìn thấy cô ta." Hoắc Vi Vũ lạnh giọng nói.
"Người tới, đuổi người xấu xí này ra ngoài." Duật Nghị phân phó cấp dưới nói.
Hoắc Thuần tức giận mặt lúc xanh lúc đỏ, quay người liền đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Cố Cảo Đình.
Trung tá Thượng nghe máy.
"Ai." Trung tá Thượng mở miệng trước.
"Tư lệnh, tôi là Hoắc Thuần, có chuyện tôi muốn nói với anh, Hoắc Vi Vũ là một người phụ nữ không tuân thủ nữ tắc, là một người thấy tiền sáng mắt, lần trước cô ta quyến rũ anh không thành lại đi câu dẫn hoàng tử Duật Nghị, thật sự không biết xấu hổ." Hoắc Thuần cố ý nói.
"Không biết xấu hổ không phải đã đi phẩu thuật thẩm mỹ sao? Thay đổi khuôn mặt trở lại còn dám nói xấu sau lưng người khác, còn tự mình đi báo tin, cô đi bệnh viện nào phẩu thuật thẩm mỹ để da mặt thêm dày vậy hả?." Trung tá Thượng cũng không thích Hoắc Thuần có khuôn mặt giả tạo này.
Hoắc Thuần nghe không phải giọng của Cố Cảo Đình, thẹn quá hoá giận, "Anh là ai. Không gọi cho anh anh nghe máy làm gì. Tay anh hèn hạ như vậy sao? "
"Tôi là trung tá Thượng, tư lệnh đang họp, tôi chuyển lời." Trung tá Thượng lạnh lùng nói.
Hoắc Thuần hồi phục tinh thần, biết rõ mình nói sai, "Thật xin lỗi, do tôi bị Hoắc Vi Vũ chọc cho tức giận đến choáng váng, cô ta sắp đưa Duật Nghị lên giường rồi.""Lưu lại địa chỉ trên giường, cô có thể cút rồi." Trung tá Thượng cúp máy.
Hoắc Thuần vội gửi địa chỉ qua.
Trong phòng
Hoắc Vi Vũ tự viết thỏa thuận để cho Duật Nghị ký tên.
Duật Nghị không hiểu nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ, cầm lấy bút, hỏi: "Trong buổi tiệc ngày đó tôi có chọn cô, cô trực tiếp cự tuyệt là xong rồi, vì sao phải để tôi không được chọn cô?"
"Hiệp nghị của chúng ta không được nói cho người thứ ba, nếu như trái với điều ước, thì nhất định phải từ trên lầu nhảy xuống." Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.
"Ừ, phải đi theo giúp tôi đến 7 giờ thì nó mới có hiệu lực, nếu như cô không đi theo tôi tới 7 giờ, khẳng định tôi sẽ chọn cô." Duật Nghị ký tên.
Hoắc Vi Vũ cũng ký, một người một phần.
Cô gấp giấy A4 có chút lớn, bỏ vào túi.
Duật Nghị liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, ánh mắt nguy hiểm hơn, liếm liếm bờ môi, hầu kết chuyển động.
Hoắc Vi Vũ đề phòng nhìn về phía cậu ta.
Cậu ta nghiêng về phía cô, muốn hôn lên môi cô.
Hoắc Vi Vũ sớm có chuẩn bị, nhảy ra xa.
"Hoắc Vi Vũ, chúng ta làm đi, tôi muốn cô." Duật Nghị nói trắng ra, bổ nhào về phía cô.
Hoắc Vi Vũ không nghĩ tới cậu ta có thể như vậy, bình thường thoạt nhìn thật đáng yêu mà.
"Cậu điên rồi, tôi không muốn." Hoắc Vi Vũ trốn đến phía sau giường.
"Một lát cô sẽ nguyện ý, tôi đảm bảo, ha ha." Duật Nghị lớn tiếng cười.
Hoắc Vi Vũ nhìn không ra cậu ta đang nghiêm túc hay đang nói đùa.
"Tôi không muốn." Hoắc Vi Vũ trực tiếp từ chối.
"Như vậy, cô chạy đi, tôi đuổi theo, một phút sau tôi không có đuổi kịp cô, cô có thể ra ngoài, hiệp nghị có hiệu lực, nếu như tôi đuổi kịp cô, cô phải cho tôi hôn một phút."