Chương 6
Hạ Sính Đình lần nữa ủ rủ bước ra khỏi văn phòng của Dương Dận lời tỏ tình của cô lại kết thúc thảm bại.
Ai đã nói rằng nữ theo đuổi nam chỉ có cách một lớp vải, câu này áp dụng cho cô thật là truyện hài hước nhất.
Lần đầu năm mười tám tuổi cô nói với Dương Dận rằng em thích anh, bao năm nay tổng cộng đã bị ba mươi lần đả kích, tuy vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ, nhưng cũng gần thế rồi.
Hạ Sính Đình trúng tiếng sét ái tình với Dương Dận ngay từ khi hai người họ gặp nhau.
Lúc đó Hạ Sính Đình vẫn dang học lớp 12, có một lần đột nhiên bị đau bụng, khiến cô ngất xỉu ngay tại lớp học. Lớp trưởng vội đưa cô đến bệnh viện, chuẩn đoán bị viêm ruột thừa cấp tính. Lúc đó người phẫu thuật cho cô chính là Dương Dận. Cắt ruột thừa là phẫu thuật thuộc đơn giản thất nhưng lại là lần đầu Dương Dận mổ chính, vì thế kí ức vẫn còn nguyên vẹn. Ca mổ tiến hành rất thuận lợi, sau khi Hạ Sính Đình khỏe lại đã xem Dương Dận là ân nhân cứu mạng, cả trái tim đã trao cho anh, từ đó bắt đầu một cuộc chiến nữ theo đuổi nam vô cùng oanh liệt.
Cô tự vấn mình dù sao cũng là người cần ngoại hình có ngoại hình, mà lại là sinh viên giỏi của Đại học Ngoại ngữ, vừa tốt nghiệp đã được một công ty liên doanh mời đi làm phiên dịch, công tác hai năm đã mua được chiếc Mini Coupe, cũng xem như thành công, thế mà cô lại không thể lọt được vào mắt của Dương Dận.
Còn nhớ lần đầu cô lấy hết can đảm tỏ tình với Dương Dận lại bị anh trừng mắt, rồi mắng một trận tối tăm mặt mũi: “Con nít biết gì mà yêu với chả đương, học cho giỏi mới là chuyện chính.” Cô nhục nhã quay về nhà mấy ngày sau cũng không vực dậy nổi tinh thần.
Khó khăn lắm mới đợi đến khi đậu đại học, lần này xem như cô đã thoát khỏi cái bóng ‘trẻ xanh’ rồi, Dương Dận vẫn không hề nể mặt cô: “Đại học là thời kì tốt nhất để tích lũy tri thức, lúc đó mỗi ngày chưa tới sáu giờ sáng tôi đã dậy học từ vựng, ban ngày đi học xong còn về làm gia sư, buổi tối…”
Hạ Sính Đình bị những lời giáo huấn của anh làm cho khiếp hãi, cô không hiểu nổi, Dương Dận chẳng qua chỉ hơn cô sáu tuổi, sao còn cằn nhằn nhiều hơn cả bố cô vậy. Chính vì những lời này của Dương Dận mà hồi đại học cô học như điên, lấy bằng như đùa chơi vậy, tuy nhiên khi nhìn thấy các cặp tình nhân trong vườn trường, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng.
Đến khi tốt nghiệp đại học rồi có việc làm ổn định, lần này Dương Dận chắc không còn viện cớ gì nữa, ai ngờ anh lại nói nhẹ bẫng: “Vừa đi làm phải xem sự nghiệp làm trọng”, lại lần nữa từ chối lời tỏ tình của Hạ Sính Đình. Thế là trong công ty, cô cố gắng gấp nhiều lần người khác, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã tăng liền hai bậc, trở thành phiên dịch cao cấp trẻ nhất trong công ty.
Cô vốn tưởng lần này sẽ không còn vấn đề gì nữa, nhưng lúc nãy Dương Dận lại nói với cô rằng: “Học, học nữa, học mãi, lấy được tấm bằng mà đã tự mãn, chẳng lẽ em không biết rằng bây giờ thạc sĩ, tiến sĩ đều không tìm được việc à?”
Hạ Sính Đình ngoài việc đầm đìa nước mắt bỏ ra ngoài thì còn làm gì được.
Mấy hôm trước cô được khuyến khích từ chuyện của Trình Lãng, nghĩ rằng Dương Dận chưa kết hôn, cho dù thế nào thì cô vẫn có nhiều hi vọng hơn Trình Lãng, liền lấy hết can đảm tỏ tình lần nữa, ai ngoài lại tiếp tục mang nhục thế này.
Người đó nhẹ đỡ lấy cô: “Cẩn thẩn.”
Giọng nói vô cùng trầm ấm, Hạ Sính Đình bất giác nhìn thêm anh ta mấy cái. Là một người đàn ông không được gọi là đẹp trai hơn nữa nhìn còn có vẻ hơi thô, hoàn toàn khác với Dương Dận thanh tú, nho nhã.
Anh ta gật đầu với Hạ Sính Đình, để cô đi trước.
“Anh đi trước đi.”
“Ưu tiên phụ nữ.” Giọng nói dễ nghe thoát ra từ môi mỏng của anh ta.
“Cảm ơn.” Hạ Sính Đình nhín vai, sau khi đi xuống mấy bậc thang lại quay đầu lên nhìn, thấy anh ta đi về phía phòng bệnh khoa ngoại. Cô ra khỏi bệnh viện, buồn bực mở cửa xe đám mạnh vào lưng ghế.
Điện thoại đổ chuông, là Dư Tịnh gọi tới.
Cô mệt mỏi nghe máy: “Tiểu Tịnh Tịnh à?”
Dư Tịnh khựng lại như đang nhìn vào màn hình: “Giọng cậu sao vậy, tớ còn tưởng gọi nhầm số.”
“Cậu có thấy người nào thất tình mà tâm trạng vui vẻ không?”
“Sao thế?” Dư Tịnh dè dặt hỏi.
Hạ Sính Đình chu môi: “Lại bị từ chối chứ sao.”
Dư Tịnh cười phì thấy kì cục nên lập tức im bặt: “Quả nhiên là cậu, tớ vừa nhìn thấy một bóng người giống cậu, chưa kịp gọi thì đã biến mất rồi.”
“Sao anh ấy lại lòng dạ sắt đá thế nhỉ.”
Vấn đề này Dư Tịnh không thể trả lời bạn, tình yêu vốn phải xuất phát từ hai phía, nếu một bên bỏ ra quá nhiều, mà bên kia lại không động lòng thì chẳng ai có thể giúp được.
“Tiểu Tịnh Tịnh, có phải tớ thật sự kém cỏi hay không?” Hạ Sính Đình gần như tuyệt vọng.
“Đương nhiên là không.” Dư Tịnh an ủi: “Nếu cậu được coi là kém cỏi thì tớ xem như lót đáy nồi rồi.”
Hạ Sính Đình biết rõ đó chỉ là lời an ủi, nhưng vẫn mỉm cười, nghĩ ngợi: “Cậu nói xem, liệu có phải vì anh ấy có bạn gái rồi nên mới từ chối tớ hết lần này tới lần khác không?”
“Tớ ở bệnh viện đã lâu như thế, chưa từng nghe nói.”
Hạ Sính Đình mắt sáng lên, vẫn còn hi vọng: “Vậy tớ phải cố gắng nữa, trừ phi anh ấy tuyên bô kết hôn, nếu không tớ tuyệt đối không bỏ cuộc.”
Dư Tịnh không phản đối cũng chẳng cổ vũ, vẫn câu nói đó, thứ trò chơi tình cảm này như con người lúc uống nước, nóng lạnh tự mình cảm nhận, bạn không phải cá, làm sao hiểu niềm vui của cá.
“Buổi tối đi hát karaoke với tớ đi.” Hạ Sính Đình mặt mày sầu thảm.
“Tối nay tớ phải trực ca đêm.”
Hạ Sính Đình ủ rũ nói: “Chẳng phải cậu trực ca ngày à, sao cả đêm cũng trực, y tá trưởng của các cậu bóc lột lao động hả.”
“Người khác có việc nên đổi với tớ.” Dư Tịnh cũng không muốn, nhưng đồng nghiệp hiếm khi nhờ vả, không tiện từ chối.
“Haizzz.” Hạ Sính Đình thở dài, một người xưa nay phóng khoáng vui vẻ như cô mà cũng thấy u sầu.
Trình Lãng đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì cảm giác như có người đến cạnh mình, anh mở mắt, cười cười: “XOng việc rồi à?”
“Ừ, đẩy mấy hạng mục không quan trọng lùi lại vài ngày.” Lăng Thiên Ý nhếch môi: “Dù sao cậu cũng không ăn được gì nên tôi không mua gì đâu.”
Trình Lãng buồn bực: “Cậu đang đến thăm người bệnh đó hả?”
Lăng Thiên Ý chớp mắt vẻ giảo hoạt: “Nhưng xem ra cậu không thiếu gì.” Anh ta mấp máy môi, trên tủ cạnh giường bệnh đặt một bát cháo loãng còn xót chút ít mà Trình Lãng vừa ăn xong.
Đó là do Dư Tịnh buổi trưa mang tới, cho dù không phải chính tay cô nấu nhưng vẫn khiến anh cảm thấy ấm áp lạ lùng, Trình Lãng cười khẽ.
“Cười như gió xuân phơi phới ấy nhỉ.” Khóe môi Lăng Thiên Ý như cười như không: “Tuyệt đối có gì đó.”
“Cậu thử nằm cả ngày xem, còn cười được nữa không?” Trình Lãng bực bội nói.
“Thế cũng chưa chắc, có lẽ là y tá ở đây xinh đẹp cũng nên.” Lăng Thiên Ý ngắm nghía những thiên thần áo trắng đang đi qua đi lại.
Mí mắt Trình Lãng hơi giật, lời của Lăng Thiên Ý xem như cũng nói trúng tim đen của anh. Nhưng dù người khác có xinh đẹp thế nào, thì trong trái tim anh vĩnh viễn chỉ có một.
“Ủa, cô y tá xinh đẹp nhất đang đi lại chỗ này kìa.” Lăng Thiên Ý chớp chớp mắt.
Trình Lãng thấy tim giật thót, ngước mắt nhìn, Dư Tịnh nhẹ nhàng bước đến, sắc mặt trầm tĩnh, đưa một cái cặp nhiệt độ cho anh.
“Vẫn phải đo nhiệt độ lần nữa.”
Trình Lãng gật đầu: “Anh tưởng em tan ca rồi.”
Dư Tịnh đáp gọn: “vẫn phải trực ca đêm nữa.”
Trình Lãng tuy không rõ nguyên do nhưng trong lòng lúc này không kìm nén được cảm giác vui sướng. Được ngắm cô nhiều hơn cũng là một niềm hạnh phúc.
Lăng Thiên Ý quan sát Dư Tịnh với vẻ hứng thú: “KHông giới thiệu à?”
“Bạn anh, Lăng Thiên Ý.” Trình Lãng mỉm cười, nhưng khi nhìn Dư Tịnh thì sắc mặt thay đổi, không biết phải nói thế nào.
Dư Tịnh nhận ra sự lúng túng đó, hít một hơi thật sâu: “Tôi là chị dâu họ của Trình Lãng.”
“Tôi cứ tưởng…” Lăng Thiên Ý dừng lại đúng lúc, chuyển sang ho mấy tiếng.
Trình Lãng cúi đầu trong lòng phức tạp khó nói.
Hứa Gia Trì đến hơi muộn.
Dư Tịnh hỏi vu vơ: “Hôm nay tan sở trễ thế anh?”
Hứa Gia Trì cười hì hì, lấy từ sau lưng ra một chiếc túi giữ nhiệt, sau đó lần lượt là mấy hộp giữ nhiệt, trái cây, nước uống, cuối cùng còn móc ra đồ ăn vặt như chocolate dâu, khoai tây chiên…
Dư Tịnh há hốc miệng: “Anh muốn làm gì thế? Định mở tọa đàm ở phòng y tá sao?”
Hứa Gia Trì vẫn cười tít mắt: “Có phải cho em hết đâu.” Anh vừa chia đồ ăn vặt và uống nước ọi gười vừa nói: “Ăn nhiều lên, mọi người vất vả rồi.”
Doãn Quyên cười nói: “Anh giờ giống như thủ trưởng hỏi thăm cấp dưới vậy.”
Một câu nói khiến mọi người đều cười vui vẻ.
Hứa Gia Trì ngượng ngùng gãi đầu, dùng cánh tay huých huých Dư Tịnh: “Nấu cho em món em thích nhất đây.”
Doãn Quyên cực kì biết ý, cười hì hì: “Ăn của người ta thì phải biết điều, Dư Tịnh đem đi ăn cơm trước đi.”
Dư Tịnh đỏ mặt kéo Hứa Gia Trì đến phòng nghỉ, Hứa Gia Trì thuần thục đem thức ăn đặt vào lò vi sóng, nghe ‘ting’ một tiếng thì lấy ra đưa Dư Tịnh: “Mau ăn đi.” Sau đó lại hâm nóng chiếc hộp còn lại rồi nói: “Em ăn từ từ thôi, anh cầm cho A Lãng đây.”
“Này.” Dư Tịnh vội ngăn anh lại: “Cậu ấy chỉ ăn đồ loãng thôi.” Hứa Gia Trì cười, giơ hộp lên: “Em nghĩ đến anh cả chút kiến thức sơ đẳng cũng không có à.”
Ánh mắt Dư Tịnh lóe lên, bất giác lúng túng vì sự quan tâm bất thường đó của mình.
Ăn cơm xong, lại bị đồng nghiệp trêu chọc, mãi một lúc lâu sau Dư Tịnh mới có thời gian đi thăm Trình Lãng.
Hứa Gia Trì không biết đang nói chuyện gì với Trình Lãng mà sắc mặt hai người đều tươi cười vui vẻ.
Với tư cách là người phụ trách bệnh nhân, Dư Tịnh đành phải lên tiếng nhắc nhở: “Bệnh nhân không được mệt mỏi quá, người nhà có thể về rồi.”
Hứa Gia Trì bật cười thành tiếng: “Em đúng là quá tận tụy đấy.”
Dư Tịnh nhướng mày.
“Được rồi, anh về trước đây.” Hứa Gia Trì giả vờ nghiêm túc: “A Lãng nhờ em chăm sóc nhé.”
Dư Tịnh mặt không cảm xúc: “Phải vậy thôi, trách nhiệm nghề nghiệp mà.”
Hứa Gia Trì cười, xoa đầu cô.
“Lái xe cẩn thận.”
Hứa Gia Trì gật đầu.
Thấy anh đi xa rồi, Dư Tịnh quay đầu lại, bắt gặp Trình Lãng đang nhìn cô chăm chú.
Mặt Dư Tịnh bỗng nóng lên.
Trong lòng Trình Lãng vô cùng phức tạp, biết rõ cô đã thành chị dâu họ của mình, cũng khá hòa thuận yêu thương anh họ, nhưng vì sao lại thấy không cam lòng. Rõ ràng anh là người xuất hiện đầu tiên, nhưng lại không thể có được cô. Ra nông nổi này, rốt cuộc là lỗi của ai.
Dư Tịnh bị anh nhìn đến tim đập loạn, cúi đầu nói khẽ: “Anh phải nghỉ ngơi rồi.”
Trình Lãng không phản ứng.
Dư Tịnh bó tay, đành đẩy anh một cái, không ngờ bị anh nắm chặt: “A Tịnh!”
Trước kia anh luôn gọi cô như vậy, A Tịnh, A Tịnh, lúc tức giận đến mấy bị anh gọi một tiếng dịu dàng nũng nịu như thế cũng không thể nào cứng cỏi được. Như có hơi nước đang trào lên, Dư Tịnh cố gắng chớp mắt.
“A Tịnh nói chuyện với anh một lúc được không?”
Dư Tịnh không nói gì, giằng co một lúc vẫn không thoát ra được: “Anh buông em ra đã.”
Trình Lãng do dự rồi vẫn ngoan ngoãn buông tay.
Dư Tịnh xoắn hai tay vào nhau, cắn môi.
“A Tịnh…” Trình Lãng chưa kịp nói hết đã bị Dư Tịnh cắt ngang: “Em phải đi xem các phòng khác thế nào, anh nghỉ ngơi đi.”
Trình Lãng cuống quít túm lấy áo cô: “Đừng đi.”
Dư Tịnh hất mạnh tay ra, đánh trúng vào mu bàn tay trái đang cắm kim truyền dịch của Trình Lãng, anh đau dến nghiến răng nhưng vẫn nén nhịn không buông tay.
“Sao anh phải khổ như vậy.” Dư Tịnh khẽ thở dài.
Vì bệnh nên sắc mặt Trình Lãng không tốt lắm, lại thêm hàng lông mày cau chặt, trông rất tiều tụy. Anh cúi đầu, mái tóc rũ xuống trước trán, vừa trông trẻ con vừa yếu đuối.
Dư Tịnh dịu giọng lại: “Được thôi, em không đi nữa.” Cô ngừng lại: “Anh muốn nói chuyện gì?”
Trình Lãng quá mừng rỡ, gương mặt trong tích tắc sinh động hẳn. Anh ngẫm nghĩ, đang định nói thì ngoài cửa thoáng có bóng người lẻn vào: “Trình Lãng, nghe nói anh bị bệnh…” Thi Thi bỗng mở to mắt, ánh mắt dừng ở bàn tay Trình Lãng đang túm chặt lấy gấu áo Dư Tịnh.
“Hai người….” Hộp cơm trên tay Thi Thi tuột xuống, cô không biết gì hết.
Trình Lãng lặng lẽ rụt tay lại, hỏi gọn: “Sao em tới đây?”
“Em đến thăm anh.” Thi Thi vô thức trả lời.
Dư Tịnh hít một hơi: “Hai người nói chuyện đi, nhưng đừng khuya quá.”
Hàm răng trắng muốt của Thi Thi để lại dấu răng lờ mờ trên môi: “Cô ta là ai?”
Trình Lãng đáp gọn: “Y tá bệnh viện, chẳng phải em đã thấy rồi đó thôi.” Không hiểu vì sao anh không muốn nhắc lại sự thực rằng Dư Tịnh là chị dâu họ của anh.
Thi Thi cố gắng giữ tâm trạng tươi tỉnh, tin rằng cảm xúc mờ ám giữa hai người này ban nãy chỉ là ảo giác của cô, cô mở hộp cơm ra, gắng nở nụ cười: “Tự tay em làm đó, anh ăn thử đi.”
Nghe câu đó Dư Tịnh vốn đã bước ra ngoài lại quay trở lại: “Xin lỗi bệnh nhân hiện nay chỉ có thể ăn đồ loãng thôi.”
Thi Thi phớt lờ cô, chỉ nhìn Trình Lãng, mắt đầy mong chờ.
Trình Lãng liếc nhìn cô như cầu cứu, Dư Tịnh bất lực, bước lại gần: “Nếu nghĩ cho bệnh nhân thì tốt nhất cô đừng để anh ấy ăn những món này.”
“Chị là gì của anh ấy? Mà quản nhiều việc thế hả? “Thi Thi hừ một tiếng.
Dư Tịnh nhún vai vẻ vô tội: “Tôi là y tá quản lí giường anh ấy.”
Thi Thi nheo mắt lại, quan sát cô chăm chú.
Dư Tịnh không tránh né, thành thục nói: “Đây là công việc của tôi, đừng làm khó tôi, đồng thời đây cũng là vì tốt cho anh ấy.”
Hia người nhìn nhau mấy giây, cuối cùng Thi Thi đành thỏa hiệp. Cho dù cô nghi ngờ về thân phận Dư Tịnh, thì cũng cảm thấy bị uy hiếp bởi sự tồn tại của cô.
Trình Lãng thở phào, cho dù bây giờ anh khỏe mạnh thì cũng không dám thưởng thức sản phẩm làm ra do nhất thời hứng lên của đại tiểu thư Thi Thi xưa nay chưa từng đụng tay vào bếp núc.
Dư Tịnh cười mỉm, lại dặn dò mấy câu rồi rời đi.
Trong lòng Thi Thi cực kì khó chịu, cô cũng không phải là bắt ép Trình Lãng phải nếm món ăn mình nấu nhưng cô đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, mấy ngón tay vì nấu canh cho anh mà đều bị bỏng cả, thế mà Trình Lãng lại không liếc mắt ấy một cái. Cô lại là người nhạy cảm, mới nhìn đã nhận ra có gì đó khác lạ giữ Trình Lãng va Dư Tịnh, nếu cô đoán không lầm thì quan hệ hai người tuyệt đối không bình thường. Cô thích Trình Lãng đã lâu rồi, không bao giờ cho phép người khác chen chân vào. Cô mang tâm trạng phức tạp nhìn Trình Lãng mà không nói gì.
Trình Lãng ho khẽ một tiếng: “Muộn rồi, mau về đi, đừng dể người nhà lo lắng.”
“Ngoài việc bắt em về nhà sớm, anh không còn gì muốn nói với em sao?” Thi Thi bực bội nói.
Trình Lãng cười khan: “Anh nói thế cũng là một cách quan tâm em đó thôi.”
Hai mắt Thi Thi sáng lên: “Em biết ngay là em có vị trí đặc biệt trong lòng anh mà.”
Trình Lãng hơi hối hận vì lời nói vừa lỡ buột miệng, khiến Thi Thi lại ảo tưởng, nhưng cũng không tiện phủ nhận, nếu không cô bé này lại khóc lóc nữa. Anh đành nói theo ý của cô bé: “Vậy em còn không nghe lời anh mà về nhà đi.”
Thi Thi gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Vâng.”
Nhưng cô không về ngay mà men theo hành lang tìm đến phòng y tá.
Qua ngã rẽ cô nhìn thấy Dư Tịnh, mọi người đang trò chuyện vui vẻ, Dư Tịnh ngồi ở tỏng cùng, tay đang ghi chép gì đó, lặng lẽ mà đầy cuốn hút. Đến gần Thi Thi mới phát hiện Dư Tịnh đang ghie chép lại tình ình liên quan đến bệnh nhân và những điều cần chú ý, trên sổ công tác dày đặc những chữ.
Thi Thi bĩu môi, tỏ vẻ khinh khỉnh: “Chị có phải bác sĩ đâu, ghi mấy cái này làm gì?”
Dư Tịnh ngước lên thấy cô nàng thì mỉm cười: “Đây cũng là một trong những công việc của tôi.”
“Có thể nói với chị vài câu được không?”
“Bây giờ đang là giờ làm việc.”
Thi Thi nghiến răng, thô bạo nói: “Hỏi thăm bệnh tình của Trình Lãng là được chứ gì.”
“Chuyện này cô nên hỏi bác sĩ điều trị của anh ấy.” Dư Tịnh không thỏa hiệp.
Thi Thi còn định bám theo thì lúc này có bệnh nhân bấm chuông, Dư Tịnh cầm bình nước muối cần thay lên: “Xin lỗi, bây giờ tôi rất bận, xin hãy tránh ra.”
Dư Tịnh không nể mặt cô, Thi Thi vẫn đang tức giận nên cau mặt lại, chặn ở cửa, không chịu tránh ra.
“Xin đừng làm ảnh hưởng tới công việc của tôi.” Dư Tịnh bất dắc dĩ phải cao giọng nhắc.
Thi Thi cũng không phải người không biết điều, cô nàng nghĩ ngợi, nếu ngăn cản Dư Tịnh làm việc thì chứng tỏ mình đuối lí, nghĩ dược điều này, cô nàng hừ lạnh một tiếng rồi tránh sáng một bên.
Dư Tịnh phớt lờ cô nàng, đi nhanh đến phòng bệnh thay bình dịch truyền, sau đó lại bận rộn một lúc lâu, Thi Thi chờ đến sốt ruột, cuối cũng vẫn phải bỏ đi.
Mấy y tá khác xúm lại xì xào bàn tán, Vương Lệ Quân dùng cánh tay huých vào Dư Tịnh: “Cô gái kia là ai đó?”
Dư Tịnh không ngẩn lên: “Không quen.”
“Không quen sao cô ta lại kiếm cậu làm gì?”
“Không tin thì cậu hỏi mình làm gì.”
Vương Lệ Quân nghẹn lời, bại trận.
Dư Tịnh khẽ thở ra, ánh mắt trống rỗng nhìn phòng bệnh, có vẻ suy tư.
Dù Trình Lãng không tình nguyện đến đâu, thì anh vẫn phải hết bệnh, ra viện.
Trước kia vì nằm viện phải gác lại khá nhiều việc nên hiện tại anh bận đến tối tăm mặt mũi, không có thời gian ngó ngàng đến Thi Thi. Kì lạ là cô nàng cũng không đeo bám anh.
Bây giờ cô nàng bận nghe ngóng chuyện Dư Tịnh mỗi ngày, đối với cô bây giờ quan trọng nhấ không phải thái độ của Trình Lãng với cô mà là sự tồn tại mang tính uy hiếp lớn tên Dư Tịnh. Cô rất tự tin với bản thân chỉ cần cạnh Trình Lãng không có người phụ nữ nào khác thi sớm muộn gì anh cũng sẽ đón nhận cô. Sự bất ngờ mang tên Dư Tịnh tuyệt đối không thể để nó có cơ hội phát triển được.
Thi Thi rất kiên trì, sau mấy ngày phục kích ở bệnh viện cuối cùng đã nắm được qui luật thời gian làm việc của Dư Tịnh.
Chiều hôm đó cô nàng đứng chờ trước cổng bệnh viện, đợi Dư Tịnh tan ca sẽ tổng tiến công ngay.
Quả nhiên không để cô đợi quá lâu, Dư Tịnh đã xuất hiện. Cô mặc áo sơ mi màu xanh nhạt bên ngoài khoác áo len đán tay cùng màu, phóng khoáng mà nhã nhặn. Thi Thi tự thấy bản thân không có khả năng ăn mặc quần áo đơn giản mà vẫn đẹp giống vậy được, chẳng trách trong mắt Trình Lãng cô luôn là một cô bé không lớn nổi. Bất giác thấy buồn bã, cô nàng hít một hơi thật sâu, ra chặn trước mặt Dư Tịnh.
Ánh nắng hơi chói mắt, Dư Tịnh nheo mắt lại quan sát cô nàng, nụ cười ở khóe môi cứng lại.
“Tôi tên Thi Thi, chúng ta đã gặp nhau.”
Dư Tịnh mệt mỏi gật đầu, người này sao cứ như âm hồn không tan mãi thế.
“Tôi có chuyện muốn hỏi chị.” Thi Thi hỏi thẳng.
Đứng trước cổng bệnh viện nếu làm ầm lên thì thật khó coi, Dư Tịnh bèn đưa Thi Thi đến một quán café gần đó, chọn một ly mocha rồi nói: “Hỏi đi.”
“Chị và Trình Lãng là quan hệ gì?” Thi Thi cũng không vòng vo, không muốn phí thời gian nên tấn công trực diện.
Dù Dư Tịnh đã sớm nhận ra tình cảm Thi Thi dành cho Trình Lãng nhưng không ngờ cô nàng lại hỏi thẳng thừng như vậy. Cô nói: “Như cô đã thấy quan hệ bệnh nhân và y tá.”
Thi Thi làm sao dễ dàng tin cô, cô nàng hừ lạnh một tiếng: “thôi đừng lấy chiêu đó ra che mắt tôi.”
“Tin hay không tùy cô.” Dư Tịnh cúi xuống nghịch điện thoại, con giá thế hệ 9x thật dữ dằn, nói chuyện không hề biết kiêng kị, làm sao so được với vẻ khiêm tốn năm nào của mình, tuy rằng cô cũng không lớn hơn Thi Thi mấy tuổi, nhưng chỉ cần ba năm cũng đã thể hiện rõ được khoảng cách thế hệ, câu này thật có lí. Tuy nhiên xét cho cùng thì dám yêu dám hận chưa chắc đã là chuyện không tốt.
Thi Thi rất khó chịu trước vẻ thản nhiên không cảm xúc của Dư Tịnh, một mặt cô nàng hi vọng giữa Trình Lãng và Dư Tịnh không hề có quan hệ gì như Dư Tịnh đã nói, mặt khác lại thấy thái độ dửng dưng của Dư Tịnh là sự sỉ nhục đối với Trình Lãng. Tâm trạng cô nàng hiện nay vùa nhạy cảm vừa mâu thuẫn. Người cô thích thì chắc chắn là người tốt nhất thế giới, người khác cũng bắt buộc phải trân trọng nhưng người đó chỉ có thể thuộc về cô, người khác không được tiếp cận. Tính khí tiểu thư của Thi Thi nói đến là đến ngay, ngón tay cô chỉ vào Dư Tịnh, gần như chọc vào trán cô: “Sau này chị phải tránh xa Trình Lãng của tôi ra.”
Dư Tịnh vốn ngỡ cô gái này có trí thông minh, cũng dám theo đuổi hạnh phúc của bản thân, nhưng xem ra mình đã đánh giá cô ta quá cao. Tính cách bồng bột và cả việc đối xử vô lí với người khác, còn phải tu luyện thêm mấy năm nữa. Cô cười gật đầu: “Được, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ tránh xa anh ấy.”
Thi Thi há hốc miệng, cô nàng không bao giờ ngờ rằng Dư Tịnh lại nhận lời nhanh chóng như vậy. Mấy lần muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
“Điều cô muốn hỏi tôi đã nói với cô ròi, điều cô muốn tôi làm cũng đã nhận lời cô rồi, tôi đi được rồi chứ?” Dư Tịnh cười ung dung.
Thi Thi cắn môi, buồn bực nói: “Chị đi đi.”
Dư Tịnh quay lại nhìn Thi Thi,