Chương 10

Nàng đứng nơi lối đi dành cho khách bộ hành trên cầu Key Bridge, đôi tay dựa trên thành cầu, bồn chồn, chờ đợi, trong khi xe cộ trên đường về nhà nghìn nghịt đàng sau nàng, trong khi những người lái xe canh cánh bên lòng những nỗi ưu phiền thường nhật cứ bóp còi tí toe, những vè cán xe cứ thúc vào nhau với những cái cọ quẹt ơ hờ. Nàng đã gặp Mary Jo, đã nói dối với bà ta.

" Regan khỏe ạ. Nhân tiện, tôi đang định tổ chức một dạ tiệc khác. Tên vị bác sĩ tâm thần học Dòng Tên ấy là gì nhỉ ? Có lẽ tôi sẽ ghi ông ta vào danh sách các khách mời."

Có tiếng cười hắt lên từ phía dưới nàng, một đôi tình nhân trẻ mặc jean xanh trên một chiếc xuồng thuê bao. Bằng một cử chỉ bứt rứt, nóng vội, nàng gẩy tro trên điếu thuốc lá và ngước nhìn lối đi của khách bộ hành trên cầu chạy về hướng đặc khu. Có ai đó hối hả tiến đến nàng, quần ka-ki và áo len màu lam. Không phải một linh mục, không phải ông ta rồi. Nàng lại đảo mắt nhìn xuống sông, nhìn vào nỗi bơ vơ lúng túng của nàng đang xoáy lốc sau làn nước từ chiếc xuồng màu đỏ tươi. Nàng có thể đọc được tên chiếc xuồng kẻ dọc bên lườn : Caprice.

Có tiếng bước chân. Người đàn ông mặc áo len đến gần hơn, bước chân lơi chậm lúc ông tới chỗ nàng. Nhìn liếc ngang, nàng thấy ông ta tựa một cánh tay trên thành lan can, nhanh chóng, nàng quay đầu về phía Virginia.

" Tiếp tục đi đi, tên thô bỉ kia," nàng quát tháo ông ta, giọng khàn khàn, vừa búng điếu thuốc xuống sông. "Nếu không, thề có Chúa, tôi sẽ hô hoán cảnh sát đến đấy."

" Cô MacNeil ? Tôi là cha Karras."

Nàng giật mình, đỏ mặt, quay thoắt lại. Cái gương mặt thô kệch, nhằn nhện đó. " Ôi lạy Chúa ! Tôi là... Giê-su ơi !"

Nàng giật cặp kính mát ra, luống cuống, rồi đẩy ngay mục kính trở lại lúc đôi mắt tối tăm, buồn thảm kia dò xét nàng.

" Lẽ ra tôi cần phải thưa trước với cô là tôi không mặc áo dòng. Xin lỗi."

Giọng ông nâng niu như lời ru, cởi mở cho nàng hết các gánh nặng, còn đôi bàn tay mạnh mẽ của ông khẽ chắp lại. Đôi tay to lớn nhưng lại nhạy bén: những bàn tay của Michelangelo đầy gân. Chris cảm thấy một cách nào đó, tia nhìn nàng bị hai bàn tay đó thu hút ngay lập tức.

" Tôi nghĩ như thế có lẽ đỡ lộ liễu hơn nhiều," ông nói tiếp. " Dường như cô rất quan tâm muốn giữ cho chuyện này được kín đáo."

" Tôi ngỡ lẽ ra tôi phải quan tâm đừng có biến mình thành một con lừa như thế này," nàng phản bác, vội dọ dẩm trong chiếc ví tay. "Tôi cứ ngỡ cha là... "

" Người?" ông chen vào với một nụ cười.

" Tôi đã rõ điều đó khi tôi gặp cha vào một ngày đó trong khuôn viên đại học rồi." Nàng vừa nói vừa lục lạo mấy túi áo quần "Chính đó là lý do khiến tôi đã gọi cha. Cha có vẻ người." Nàng ngước lên thấy ông đang ngắm đôi tay nàng. " Cha có thuốc lá chứ, thưa cha ?"

Ông thọc tay vào túi áo sơ mi. " Cô hút thuốc không đầu lọc được chứ ?"

" Ngay lúc này thì thuốc lá hạng bét tôi cũng hút nữa là."

Ông khẩy một điếu Camel ra khỏi gói thuốc. " Với trợ cấp của tôi, tôi vẫn thường xuyên hút thuốc hạng bét."

" Lời khấn nguyện sống nghèo khó," nàng thì thầm lúc rút điếu thuốc, mỉm cười, vẻ căng thẳng.

" Một lời khẩn nguyện sống nghèo khó có nhiều công dụng," ông bình luận, cho tay vào túi tìm diêm.

" Chẳng hạn những công dụng gì ?"

" Lời khấn sống nghèo khó làm cho thuốc lá rẽ tiền hút thấy ngon hơn." Một lần nữa, ông khẽ phát một nụ cười nữa miệng lúc nhìn bàn tay nàng cầm điếu thuốc. Bàn tay đó run rẩy. Ông trông thấy điếu thuốc chao đảo theo những nhịp giật nẩy rõ nhanh, thất thường và không ngừng, ông giật điếu thuốc khỏi tay nàng rồi gắn lên miệng ông. Ông đốt thuốc, hai tay khum che lấy que diêm. Ông bập bập điều thuốc. Trao điếu thuốc lại cho Chris, ông dõi mắt ngắm xe cộ ngược xuôi qua cầu. " Dễ chịu hơn nhiều. Gió thoảng đến từ dòng xe cộ lưu thông," ông bảo nàng.

" Cám ơn cha."

Chris nhìn ông với vẻ đánh giá, với lòng biết ơn, thậm chí với niềm hy vọng. Nàng biết điều ông vừa làm. Nàng nhìn lúc ông đốt điếu thuốc lá cho chính mình. Ông quên khum đôi tay. Lúc ông thở khói ra thì mỗi người đã tì một khuỷu tay lên thành cầu.

" Cha quê ở đâu, thưa cha Karras ? Nguyên quán ấy?"

" New York."

" Tôi cũng thế. Dù chẳng bao giờ trở về. Còn cha ?"

Karras cố dằn nỗi nghẹn ngào đang dâng lên cổ họng. " Không, tôi cũng không trở về." Ông cố phác một nụ cười. " Nhưng tôi không phải tự quyết định những việc đó."

" Chúa ơi, tôi ngốc quá. Cha là một linh mục. Cha phải đi nơi nào họ phái cha đi."

" Đúng thế."

" Làm thế nào một bác sĩ tâm thần lại trở nên một linh mục được ?" nàng hỏi.

Ông nôn nóng muốn biết vấn đề cấp bách mà nàng đề cập đến khi gọi điện thoại cho ông là chuyện gì. Nàng đang dò đường, ông có linh cảm đến điều gì đây ? Ông không được thúc bách. Cứ để cho nó đến... nó sẽ đến thôi.

" Vấn đề hoàn toàn ngược lại." Ông nhẹ nhàng chỉnh nàng. " Hội... "

" Ai cơ ?"

" Hội của Đức Chúa Giê-Su. Gọi tắt là Dòng Tên."

" Ồ, tôi hiểu."

" Hội đã cử tôi đi học y khoa và môn tâm thần học."

" Ở đâu ?

" Ồ, thì ở Harvard, II Johns Hopkins, Bellevue."

Ông chợt nhận ra là ông muốn gây ấn tượng với người phụ nữ này. Tại sao vậy ? Ông tự hỏi, và lập tức ông nhìn thấy câu trả lời ngay trong những xóm nhà ổ chuột cũ thời thơ ấu ông, trong những bao lơn các rạp hát ở Mạn Dưới Khu Đông. Nhỏ Dimmy với một ngôi sao điện ảnh.

" Không tồi." nàng nhận xét, gật đầu.

" Chúng tôi đâu phải khấn nguyện sống nghèo khó về mặt tinh thần."

Nàng cảm nhận được một nét chạnh lòng, nàng nhún vai, quay ra trước đối diện với dòng sông. " Coi kìa, chỉ đơn giản là vì tôi chưa biết cha thôi, và... " nàng rít một hơi thuốc, dài và sâu, rồi phà khói ra, dụi tắt mẩu thuốc vào thành cầu. " Cha là bạn của cha Dyer, đúng chứ ?"

" Phải, đúng như vậy ?"

" Khá thân ?"

" Khá thân."

" Ông ấy có kể về bữa tiệc đó không ?"

" Ở nhà cô ấy à ?"

" Ở nhà tôi."

" Vâng, ông ấy bảo là cô có vẻ người."

Nàng bỏ qua chuyện đó, hoặc giả làm như không biết tới. " Ông ấy có nói về con gái tôi không ?"

" Không, tôi không biết là cô có một người con gái."

" Con bé được mười hai tuổi. Ông ấy không đề cập gì đến con bé sao ?"

" Không hề."

" Ông ấy không kể cho cha nghe về điều con bé đã làm sao ?"

" Ông ta chẳng hề động gì đến cô bé cả."

" Vậy ra các linh mục giữ mồm giữ miệng kín thật, đúng không ?"

" Cũng còn tùy." Karras trả lời.

" Tùy gì cơ ?"

" Tùy ở vị linh mục."

Bồng bềnh bên rìa cõi nhận thức của ông là một lời cảnh cáo phải coi chừng các phụ nữ có những sức hấp dẫn điên loạn đối với các linh mục, các phụ nữ có khát vọng - một cách vô thức và núp dưới lớp vỏ ngụy trang của một vấn đề khác - muốn cám dỗ những đối tượng không thể vói tới.

" Này, tôi muốn nói đến đại loại như việc xưng tội. Cha không được phép nói về việc đó, đúng ?"

" Vâng, đúng như vậy."

" Còn ngoài việc xưng tội ra," nàng hỏi ông. " Ý tôi muốn hỏi, việc gì sẽ xảy ra, nếu... có... ?" Lúc này đôi tay nàng kinh động, run rẩy. "Tôi tò mò... không, không, thực sự tôi muốn biết, ý tôi muốn nói là, nếu có một người nào đó, cứ cho là một phạm nhân đi, như thể là một kẻ sát nhân hay gì gì đó, cha biết chứ ? Giả dụ y đến với cha tìm sự giúp đỡ, cha có tố cáo y với cảnh sát không ?"

Có phải người đàn bà này đang tìm kiếm lời khuyên chăng? Có phải nàng đang xua tan những nỗi nghi ngờ để dọn mình trở lại đạo chăng? Có nhiều người, Karras biết họ tiếp cận sự cứu rỗi cứ như thể đó là một chiếc cầu khả nghi treo lơ lửng qua một vực thẳm. " Nếu anh ta đến với tôi để tìm kiếm một sự giúp đỡ tâm linh thì tôi xin nói là: không." Ông đáp.

" Vậy là cha sẽ không tố cáo y ?"

" Đúng, đúng vậy, tôi sẽ không tố cáo anh ta. Có điều tôi sẽ cố thuyết phục anh ta tự nộp mình."

" Và cha sẽ làm cách nào để xin cử hành một nghi lễ đuổi quỷ ?"

" Xin lỗi?"

" Nếu có người bị một loài quỷ dữ nào đó ám vào, cha sẽ nghĩ sao về việc xin phép hành lễ đuổi quỷ ?"

" À, việc trước tiên là ta phải đặt y vào một chiếc máy thời gian rồi đưa y ngược về thế kỷ mười sáu."

Nàng chới với. " Cha nói thế là nghĩa gì? Tôi không hiểu ý cha."

" Vâng thì, đơn giản là việc đuổi quỷ không còn diễn ra nữa, thưa cô MacNeil."

" Từ khi nào vậy ?"

" Từ khi chúng ta hiểu biết về các chứng tâm thần, về chứng hoang tưởng pa-ra-noi-a, chứng bản ngã phân liệt; tất cả những căn bệnh mà người ta đã dạy tôi tại Harvard."

" Cha đang đùa ?"

Giọng nàng chao đảo vì một nỗi thất vọng, bối rối còn Karras thì ân hận vì sự bộp chộp nóng nảy của mình. Nhân đâu ông lại buộc miệng như thế chứ ? Lời lẽ nó cứ tự dưng nhảy vọt lên lưỡi ông, chẳng ai khiến cả.

" Thưa cô Macneil, nhiều người công giáo có học thức," ông nói với nàng bằng một giọng khoan hoà hơn, " ngày nay không còn tin vào ma quỷ nữa, còn nói về việc đuổi quỷ thì kể từ khi tôi gia nhập Dòng Tên cho đến nay, tôi chưa hề gặp một linh mục nào từng làm phép đuổi quỷ một lần trong đời. Không một ai cả."

" Cha có phải thực sự là một linh mục không ?" Nàng hỏi với một giọng sắc cạnh đầy tuyệt vọng và cay đắng. " Hay là cha xuất thân từ Trung Tâm Chuyên Trách Các Vấn Đề Tâm Thần ? Tôi muốn nói là cha nghĩ sao về tất cả những chuyện đuổi quỷ của Chúa Ki-tô được chép trong Thánh Kinh đây ?"

Lại một lần nữa ông trả lời hoạt bát, không cần suy nghĩ. " Coi kìa, nếu Đấng Ki-tô mà lại nói với những kẻ bị nghi là quỷ ám rằng họ mắc chứng tâm thần phân liệt, chứng bệnh mà tôi nghĩ là họ mắc phải thật, thì chắc người ta đã đóng đinh ngài lên thập giá sớm hơn ba năm rồi."

" Ủa, thật vậy sao ?" Chris đặt một bàn tay run rẩy lên gọng kính mát, giọng nàng chùng hẳn xuống trong một nỗ lực cố tự chủ. " Đây, câu chuyện là thế này, thưa cha Karras, số là có một kẻ chí thân với tôi có thể đã bị quỷ ám. Cô ấy cần được đuổi quỷ. Cha có vui lòng hành lễ đuổi quỷ không ?"

Đối với Karas, mọi sự chợt có vẻ vô thực; cầu Key Bridge phía bên kia sông, cửa hiệu Hot Shoppe, dòng xe cộ lưu thông, Chris MacNeil, ngôi sao điện ảnh. Lúc ông nhìn chăm nàng, cố xoay sở một câu trả lời, nàng tháo kính mát ra và Karras cảm nhận được một vẻ chấn động co rúm, thoáng nhanh trong sắc đỏ hoe, trong nét van vỉ khẩn cầu đến điều đó ở đôi mắt hốc hác ấy. Người đàn bà này đang nói chuyện nghiêm túc, ông nhận ra điều đó.

" Thưa cha Karras, đó chính là con gái tôi," nàng bảo ông, giọng khàn khàn, "con gái của tôi !"

" Vậy thì lại càng có lý do," rốt cuộc ông nhỏ nhẹ nói, " để mà quên đi chuyện đuổi quỷ và.."

" Tại sao ? Chúa ôi, tôi không còn hiểu gì cả !" Nàng bùng nổ trong một giọng rạn vỡ và cùng quẩn.

Ông nắm lấy cườm tay nàng trong một bàn tay an ủi, dỗ dành. " Trước hết," ông bảo nàng bằng giọng vỗ về, " điều đó có thể khiến mọi sự trở nên tồi tệ mà thôi."

" Nhưng như thế nào chứ ?"

" Nghi lễ đuổi quỷ có sức ám thị nguy hiểm. Cô thấy đó, có thể gieo cái ý niệm quỷ ám vào nơi trước đó chưa hề có ý niệm đó, hoặc giả đã có rồi, nó có thể làm củng cố mạnh mẽ thêm. Hai nữa, thưa cô MacNei, trước khi chấp thuận một nghi lễ đuổi quỷ, bao giờ Giáo hội cũng tiến hành một cuộc điều tra để xem rõ thực hư. Thủ tục đó rất mất thì giờ. Lâm thời, non gái... "

" Thế cha không thể tự mình hành lễ đuổi quỷ được sao ?" Nàng khẩn khoản, làn môi dưới nàng bắt đầu run rẩy. Mắt nàng đẩm lệ.

" Coi kìa, linh mục nào cũng có quyền năng đuổi quỷ hết, nhưng ông ta cần phải được sự chấp thuận của Giáo hội đã, và thành thật mà nói, giáo hội hiếm khi nào chuẩn y việc đó, cho nên... "

" Cả đến nhìn con bé một chút, cha cũng không được phép sao ?"

" Ồ, xét trên cương vị một bác sĩ tâm thần thì được chứ, tôi có phép chứ, thế nhưng..."

" Con bé cần một linh mục !" Chris chợt la lên, nét mặt lại nhúm nhó đầy giận hoảng và sợ sệt. " Tôi đã đưa nó đến tất cả những tên bác sĩ, những chuyên gia tâm thần học chó đẻ, khốn kiếp trên thế giới và bọn đó đẩy tôi đến tìm cha, vậy mà bây giờ cha lại đẩy tôi đến bọn chúng !"

" Nhưng con gái của... "

" Ôi Chúa, sẽ không còn ai giúp đỡ tôi sao ?" TIếng hét đứng tim ấy lanh lãnh trên mặt sông. Lũ chim giật mình tung cánh bay phần phật lên khỏi hai bên bờ. " Ôi Chúa ơi, phải có ai đó giúp đỡ tôi chứ !" Chris than vãn lúc nàng gục người vào ngực cha Karras mà bần bật thổn thức. "Xin hãy cứu giúp tôi ! Hãy cứu giúp ! Làm ơn ! Giúp..."

Vị tu sĩ Dòng Tên cúi nhìn nàng, ông nâng đôi tay an ủi lên đỡ đầu nàng trong khi các khách ngồi xe trên dòng lưu thông nghìn nghịt qua cầu nhìn họ qua cửa xe với vẻ thờ ơ, lạnh nhạt.

" Được rồi," Karras thủ thỉ lúc ông vỗ về vai nàng. Ông chỉ muốn trấn an nàng, chiều ý nàng, đẩy lùi cơn kinh loạn của nàng. "... Con gái tôi ?" Chính cô ta mới là người cần đến sự giúp đỡ của một bác sĩ tâm thần. " Được rồi, tôi sẽ đến thăm cô bé," ông bảo nàng. " Tôi sẽ đến thăm cô bé."

Trong yên lặng, ông đến gần ngôi nhà ấy cùng với nàng, cùng với một cảm giác bâng khuâng về một cái gì không thật, cùng với những ý nghĩ về bài giảng ngày hôm sau của ông tại trường Y khoa thuộc Viện Đại học Georgetown. Ông vẫn chưa sửa soạn những ghi chú cần thiết cho bài giảng.

Họ leo lên khoảng sân trước nhà. Karras nhìn xuống con phố dến Khu Cư xá Dòng Tên và ông nhận ra là mình đã lỡ mất bữa ăn tối. Lúc đó là sáu giờ kém mười lăm phút. Ông nhìn Chris tra chìa khoá vào ổ. Nàng lưỡng lự quay lại nhìn ông. " Thưa cha... Cha nghĩ có cần phải mặc áo linh mục không ?"

Giọng nói đó sao mà trẻ thơ, sao mà ngây ngô. " Quá nguy hiểm," ông bảo nàng. Nàng gật đầu và khởi sự mở cửa. Chính lúc đó Karras mới cảm thấy một sự báo động níu kéo liên tục, lạnh buốt. Nó cồn cào suốt huyết mạch ông như những mảnh nước đá.

" Cha Karras ?"

Ông ngước lên. Chris đã bước vào trong. Nàng đang giữ cánh cửa cho ông.

Trong một thoáng lưỡng lự, ông cứ đứng bất động, rồi thình lình ông quầy quả đi tới, bước vào trong ngôi nhà với một cảm giác kết thúc kỳ lạ.

Karras nghe thấy tiếng huyên náo. Trên lầu, một giọng sâu lắng vang rền đang văng ra những lời tục tĩu ầm ầm như sấm, những lời đe doạ trong cơn giận dữ, oán ghét và thất vọng.

Karras liếc nhìn Chris. Nàng đang nhìn ông đăm đăm trong câm nín. Rồi nàng tiến tới trước. Ông theo nàng lên lầu rồi xuôi hành lang đến phòng ngủ Regan, ở đó Karl dựa người vào tường đối diện ngay cánh cửa ra vào, đầu anh ta gục xuống trên đôi tay khoanh chặt. Lúc anh gia nhân chậm chạp ngước lên nhìn Chris. Karras trông thấy vẻ bối rối và nét sợ hãi trong đôi mắt anh. Giọng nói từ phòng ngủ này, ở mức độ gần sát như thế này, nó lớn cho đến nỗi nghe như thể đã được khuếch âm bằng điện tử. " Nó vẫn không muốn bị trói," Karl bảo Chris bằng một giọng rạn vỡ, khiếp đảm.

" Tôi sẽ trở lại ngay, thưa cha," Chris ảm đạm bảo vị linh mục.

Karras nhìn nàng bước xuôi hành lang, vào phòng ngủ riêng của nàng, rồi ông liếc nhìn Karl. Người Thụy Sĩ nhìn ông không rời.

" Ông là một linh mục ?" Karl hỏi.

Karras gật đầu, rồi nhanh chóng nhìn lại cửa phòng Regan. Cái giọng thịnh nộ kia đã được thay thế bằng một tiếng rống the thé, dài hơi, của một loại thú nào đó mà rất có thể là một con bò tơ.

Một cái gì đó chọc vào tay ông. Ông nhìn xuống. " Con bé đấy," Chris bảo, " Regan đấy." Nàng đang trao cho ông một tấm ảnh. Ông cầm lấy. Một cô gái nhỏ. Rất xinh. Nụ cười dịu dàng.

" Tấm ảnh chụp cách đấy bốn tháng." Chris nói, giọng tê dại. Nàng lấy lại tấm ảnh rồi hất đầu về phía cửa phòng ngủ đó. " Bây giờ cha hãy vào nhìn qua con bé một chút." Nàng dựa vào tường, bên cạnh Karl. " Tôi sẽ đợi ở đây."

" Có ai trong đó với cô bé không ?" Karras hỏi nàng.

" Không ai cả."

Ông chịu đựng tia nhìn chăm chăm của nàng rồi với một cái cau mày, ông quay lưng tiến về cửa phòng ngủ đó. Lúc ông nắm quả đấm cửa, những tiếng động bên trong chợt ngừng ngang. Trong cõi yên lặng, thoáng qua đó, Karras ngập ngừng, rồi chậm rãi bước vào phòng, gần như dội ngược lại trước mùi hôi thối nồng nặc của phân người rữa rã, nó phả thẳng vào mặt ông như một luồng khí lấy tay sờ thấy được.

Vội kềm hãm nỗi nhờm tởm, ông đóng cửa lại. Thế rồi đôi mắt ông khoá chặt, bàng hoàng vào vật vốn là Regan, vào cái sinh vật đang nằm ngửa trên giường, đầu tựa lên một chiếc gối trong khi đôi mắt lồi ra thao láo trong hai hốc sâu hoắm ánh lên với vẻ xảo quyệt điên cuồng và nét thông minh cháy bỏng, với vẻ chú ý và hận thù lúc chúng dán lấy ông, lúc chúng nhìn ông gườm gườm, sôi sục, trên một bản mặt đã khuôn thành một mặt nạ gớm ghiếc, trơ xương, cực tả một vẻ độc ác có sức bẻ gẫy tinh thần. Karras đáo tia nhìn về phía mái tóc rối bù bện thành từng tết dầy cộm, về phía đôi cẳng chân gầy mòn, bao tử phồng to gồ lên thật dị hợm, rồi lại quay trở về đôi mắt: chúng đang nhìn ông...ghim chặt ông...láo liên dõi theo lúc ông di chuyển đến một cái bàn và ghế cạnh cửa sổ.

" Chào Regan," vị linh mục mở lời bằng giọng nồng hậu, thân ái. Ông nhấc chiếc ghế lên, đem đặt nó xuống cạnh giường.

" Tôi là bạn của mẹ cháu. bà cho tôi hay cháu không được khỏe lắm." Ông ngồi xuống. " Cháu nghĩ sao? Cháu có muốn nói cho tôi nghe cháu đau yếu thế nào không? Tôi muốn giúp cháu."

Đôi mắt đó ngời lên dữ dội không chớp, và một dòng nước miếng vàng vọt nhễu ra bên khóe miệng, nhỏ xuống cằm. Thế rồi, đôi môi cô bé kéo căng thành một cái cười hung hiểm, thành một sự nhạo báng nhăn nhở.

" Chà, chà." Regan nhìn hau háu với vẻ châm biếm, còn Karras dựng tóc gáy vì giọng nói có một âm vực trầm không thể tưởng tượng, ngùn ngụt nỗi đe doạ và sức mạnh. " Thì ra là mày...bọn đó đã phái mày đến ! Chà, chúng tao cũng chẳng có gì để phải sợ mày cả."

" Phải, đúng như thế. Tôi là bạn cháu mà. Tôi muốn giúp đỡ " Karras nói.

" Vậy thì, mày có thể tháo nới sợi dây này ra được đó," Regan cất giọng ồm ồm. Cô bé giật mạnh hai cườm tay nên mãi lúc đó Karras mới nhận thấy là hai tay cô bé bị cột chặt bằng hai lần dây đai da.

" Dây buộc có làm cháu khó chịu không ?"

" Hết sức. Chúng làm bực bội quá. Bực bội như địa ngục ấy." Đôi mắt lóe sáng tinh quái với vẻ thích chí bí hiểm.

Karras trông thấy những vết cào xước trên mặt cô bé, những vết đứt trên môi, rõ ràng cô bé đã cắn đứt môi mình. " Tôi e là cháu có thể làm tổn thương mình đấy, Regan ạ !"

" Tao không phải là Regan," cô bé quát tháo, vẫn với cái cười hung hiểm mà giờ đây đối với Karras nó có vẻ đã là nét đặc trưng cố hữu của cô bé. Mấy cái kẹp ngàm răng trên miệng cô bé trông mới thật là lạc điệu làm sao, ông nghĩ.

" Ô, ta hiểu. Bây giờ có lẽ ta nên làm quen với nhau đi, ta là Damien Karras," vị linh mục tự giới thiệu. " Còn ngươi là ai ?"

" Tao là quỷ."

" À, tốt, tốt lắm," Karras gật gù tán thưởng. " Bây giờ ta nói chuyện với nhau được rồi."

" Tán gẫu chút chăng ?"

" Nếu ngươi thích."

" Rất bổ ích cho linh hồn. Tuy nhiên, mi phải thấy là tao không thể nói năng thoải mái được khi bị cột chặt trong mớ dây ràng này. Tao có thói quen nói là phải ra bộ." Miệng Regan dãi nhớt chảy ròng ròng. " Mi biết đấy, tao ở La Mã lâu lắm mà, Karras thân ái ạ. Nào làm ơn cởi hộ dây trói coi !"

Thật là lời ăn tiếng nói và tư tưởng khôn ngoan trước tuổi quá sức, Karras trầm ngâm. Ông nghiêng người ra trước với vẻ quan tâm nghề nghiệp.

" Ngươi bảo ngươi là quỷ à ?" ông hỏi.

" Tao bảo đảm với mi như vậy."

" Thế tại sao ngươi không khiến cho mấy sợi dây ấy biến đi có được không ?"

" Cái trò biểu diễn quyền năng ấy hết sức thô lậu, Karras ạ. Quá sức thô thiển. Dù gì đi nữa tao cũng là một ông hoàng mà !" Một tiếng cười khúc khích. " Tao thích sự thuyết phục hơn, Karras ạ; sự đồng tình; sự tham gia có tính cách cộng đồng. Vả lại, nếu tao tự cởi dây trói thì bạn ạ, tao đã khước từ mi cái dịp thi thố một hành vi bác ái đấy."

" Nhưng mà một hành vi bác ái," Karras nói " là một đức tính và đó chính là điều mà quỷ muốn ngăn trở, do đó trên thực tế, nếu lúc này ta không muốn cởi dây trói cho ngươi, đích thị là ta đang giúp ngươi đó. Dĩ nhiên, trừ phi," ông nhún vai, " ngươi không phải là quỷ thật thì không kể. Nếu trong trường hợp đó, ta sẽ cởi dây trói cho ngươi được."

" Mi cáo lắm, Karras ạ. Phải chi gã Herod thân mến có mặt ở đây để thưởng thức chuyện này."

" Herod nào ?" Karras nheo mắt lại, hỏi. Có phải cô bé này đang chơi chữ với sự tích Đấng Ki-tô gọi Herod là "loài chồn cáo" chăng ? " Có đến hai Herod đấy nhé. Có phải ngươi đang nói về vua dân Judea không đó ?"

" Quan Tổng đốc xứ Galilee cơ !" Cô bé đốp chát vào mặt ông với nỗi giận dữ và niềm khinh bỉ ngun ngút, rồi bất chợt cô bé lại toét miệng cười, lại phỉnh phờ bằng cái giọng nham hiểm cũ. " Kìa, mi có thấy rằng những sợi dây ràng khốn kiếp này nó làm tao khó chịu đến mức nào không chứ ?Tháo chúng ra đi. Tháo chúng ra rồi tao sẽ nói chuyện tương lai cho mi nghe."

" Rất ư là cám dỗ."

" Sở trường của tao mà."

" Thế nhưng, ta làm sao biết được là ngươi có thể đọc được tương lai ?"

" Ta là quỷ mà."

" Ừ, thì ngươi nói thế, nhưng ngươi có cho ta xem chứng cớ nào đâu."

" Mi không có đức tin."

Karras cứng hẳn người. " Tin gì kia ?"

" Tin tao, Karras thân mến ạ. Tin tao đây này !" Một vẻ gỉ đó chế giễu và ma mãnh, ngầm nhảy múa trong đôi mắt kia. " Tất cả những chứng cớ này, tất cả những dấu lạ ở trên trời này !"

" Được rồi, bây giờ chỉ cần một điều hết sức đơn giản là có thể chứng minh được," Karras đề nghị. " Chẳng hạn như ma quỷ biết tất cả mọi sự, đúng ?"

" Không, hầu hết tất cả thôi, Karras ạ - hầu hết - Mi thấy không ? Người ta cứ lải nhải rằng tao kiêu ngạo. Tao không hề ! Nào, bây giờ thì mi định giở trò gì đây, đồ chồn cáo kia ?" Đôi mắt vàng vọt, sòng sọc gân máu kia long lanh thật xảo quyệt.

" Ta cho là chúng ta có thể trắc nghiệm tầm hiểu biết của ngươi."

" À, phải ! cái hồ lớn nhất ở Nam Mỹ," Regan giễu cột, đôi mắt lồi ra với vẻ khoái hoạt, " là hồ Titicaca ở Peru. Thế được chưa ?"

" Chưa được, ta còn phải hỏi một điều chỉ có quỷ mới biết. Chẳng hạn như : Regan đâu ? Ngươi biết không ?"

" Nó đây."

" Đây là đâu ?"

" Trong con heo này."

" Cho ta xem cô bé đi."

" Lý do ?"

" Lý do ư ? Thì để chứng tỏ rằng ngươi nói với ta sự thật."

" Mi muốn chơi con nhỏ đó hả ? Cứ cởi trói rồi tao sẽ cho mi làm thịt nó !"

" Cho ta xem cô bé đi."

" Con nhỏ nước nôi ướt át lắm," Regan liếc mắt đểu cáng, cái lưỡi thè ra đầu tưa cáu cứ liếm láp nước dãi trên đôi môi khô nẻ. " Nhưng lại là một đứa nói chuyện tồi, bạn ạ. Tao nồng nhiệt khuyên mi nên ở lại đây với tao."

" Hừ, rõ ràng là ngươi không hề biết cô bé ở đâu cả" - Karras nhún vai - " cho nên hiển nhiên ngươi không phải là quỷ."

" Phải mà !" Regan rống lên, người chợt rấn về phía trước, gương mặt cô bé nhúm nhó vì giận hoảng. Karras run rẩy trước giọng nói khủng khiếp, đầy khắp, nó cứ oang oang, chấn động, vang rền khắp các tường phòng. " Ta là quỷ mà !"

" Được rồi, thế thì cho ta thấy Regan đi," Karras nói. " Như thế sẽ chứng tỏ được lời ngươi."

" Tao sẽ cho mi thấy ? Tao sẽ đọc được ý nghĩ mi !" Nó sục sôi giận hoảng. " Mi cứ nghĩ đến một con số nào trong phạm vi từ một đến mười đi."

" Không, điều đó không chứng tỏ được gì hết. Ta phải thấy Regan cơ."

Chợt nó cười khúc khích, ngã người ra sau dựa vào đầu giường. " Không, sẽ không có điều gì chứng tỏ cái chi với mi hết, Karras à. Tuyệt thật ! Thật hết sức tuyệt vời ! Lúc này chúng ta sẽ cố gắng giúp mi tiêu khiển cho ra trò. Suy cho cùng thì, chúng ta cũng không muốn mất mi."

" Chúng tao là ai ?" Karras thăm dò với sự quan tâm nhanh chóng, bén nhạy.

" Chúng tao là một đám đông ra trò ở trong con heo con này," nó nói, gật gù. " Ờ, đúng vậy, đúng là một đám đông cơ man vô số. Có lẽ sau này rồi tao sẽ nghĩ đến chuyện giới thiệu cho nghiêm chỉnh tất cả. Lâm thời, tao đang bị ngứa muốn điên lên ở một chỗ tao không với tới được. Mày giúp cởi trói cho tao một lát, được không, Karras ?"

" Không được, ngươi cứ bảo cho ta biết chỗ ngứa, ta sẽ gãi cho."

" Chà, láu cá thật, rất là láu cá !"

" Cứ cho ta thấy Regan đi, may ra ta sẽ cởi cho một dây trói," Karras đề nghị. " Nếu..."

Thình lình, ông co rúm người lại trong nỗi khiếp đảm lúc bắt gặp mình đang chăm chăm nhìn vào đôi mắt đong đầy nỗi khủng khiếp, vào chiếc miệng đang há hốc ra trong một tiếng thét kêu cứu không thành lời.

Nhưng sau đó, nhân dạng của Regan nhanh chóng tan biến ra, những đường nét cũ được khuôn đúc lại thật chớp nhoáng. " Mi cởi dây trói ra cho tao được rồi chứ ?" một giọng dỗ ngon dỗ ngọt cất lên hỏi bằng thứ phát âm nuốt bớt tiếng của người Anh.

Trong chớp nhoáng, nhân cách của quỷ lại trở về. " Xin cha hãy giúp đỡ cho một thằng bé giúp lễ ngày xưa, cha ơi !" Nó ồm ồm nói, rồi ngã ngớn đầu ra sau mà cười khằng khặc.

Karras ngồi chết trân, cảm thấy những bàn tay giá băng chạm vào gáy ông một lần nữa, lần này rõ ràng hơn, quả quyết hơn. Cái vật-Regan kia phá lên cười khanh khách và nhìn xoáy lấy ông bằng đôi mắt quở trách.

" Ngẫu nhiên mà mẹ của mi cũng có ở đây với chúng tao đó, Karras à. Mi có muốn nhắn gởi gì không ? Ta sẽ chuyển lời hộ đến mụ ấy cho." Kế đó, Karras chợt né tránh một luồng nôn mửa vọt ra như suối, ông nhảy bật ra khỏi ghế. Chất nôn mửa dây một mảng trên áo len ông và dính trên một bàn tay ông.

Mặt không còn chút máu, vị linh mục nhìn xuống giường. Regan cười khằng khặc khoái chí tử. Bàn tay ông nhễu chất nôn mửa xuống thảm. " Nếu đúng như thế," vị linh mục nói mà người lạnh cóng, " Thì hẳn ngươi phải biết tên mẹ ta chứ. Tên gì nào ?"

Cái vật-Regan nhìn ông mà huýt như rắn, đôi mắt điên loạn long lanh, đầu khẽ lượn vòng như đầu rắn hổ mang.

" Tên gì nào ?"

Như một con bò tơ, Regan rống lên giận dữ, chát chúa, tiếng rống xuyên qua những cánh cửa chớp, rung chuyển cả lớp kính trên cửa sổ lớn. Đôi mắt trợn ngược hẳn lên.

Trong một lúc, Karras cứ nhìn lúc tiếng rống tiếp tục, sau đó, ông nhìn tay mình rồi bước ra khỏi phòng.

Chris nhanh chóng bật người ra khỏi chỗ tường nàng đang dựa, đau đớn nhìn chiếc áo len của vị linh mục Dòng Tên. " Có chuyện gì vậy ? Con bé nôn mửa à ?"

" Có khăn lau không ?" Ông hỏi nàng.

" Có phòng tắm ở ngay đây ạ !" Nàng vội nói, chỉ một cánh cửa trên lối hành lang. " Karl, trông chừng con bé nhé !" Nàng dặn dò, rồi theo vị linh mục đến phòng tắm.

" Cô có cho cháu bé dùng thuốc an thần không ?" ông hỏi.

Chris mở vòi nước. " Có ạ, Librium. Nào, cha cởi áo len ra đi rồi mới rửa ráy được chứ."

" Liều lượng thế nào ?" Ông hỏi nàng, vừa kéo chiếc áo len bằng tay trái còn sạch của mình.

" Nào, để tôi giúp cha." Nàng nắm lấy gấu áo kéo ngược lại. " Vâng, hôm nay con bé đã dùng đến 400 miligam, thưa cha ?"

" Bốn trăm ?"

Nàng đã lôi chiếc áo len đến ngang ngực ông. " Vâng, bằng cách đó chúng tôi mới trói nó lại bằng mấy sợi dây da được. Phải tận dụng cả bốn người chúng tôi mới.."

" Cô đã chích cho cháu 400 miligam một lúc à ?"

" Nào, đưa thẳng hai tay lên, cha." Ông đưa tay lên và nàng khẽ giật." Nó mạnh đến nỗi cha không thể tưởng tượng được đâu."

Nàng kéo màn che chỗ tắm hoa sen ra, ném chiếc áo vào bồn tắm. " Tôi sẽ bảo Willie giặt sạch cho cha, thưa cha. Tôi rất tiếc."

" Có gì đâu. Chẳng hề gì." Ông cởi nút áo tay phải của chiếc sơ mi trắng hồ cứng rồi sắn tay áo lên, để lộ một mảng lông tơ màu nâu trên cánh tay lực lưỡng, phồng căng.

" Tôi rất tiếc." Chris lặng lẽ lập lại, thong thả ngồi xuống trên thành bồn tắm.

" Con bé có ăn uống gì không ?" Karras hỏi. Ông giữ bàn tay dưới vòi nước nóng để giũ sạch chỗ nôn mửa.

Nàng cứ vò, rồi lại buông tấm khăn lau từng chập. Chiếc khăn màu hồng, hàng chữ tên Regan thêu màu lam. " Không, thưa cha. Chỉ có tiếp chất Sustagen lúc nó ngủ thôi. Nhưng nó lại rứt ống truyền ra ngoài."

" Rứt ra à ?"

" Hôm nay đấy."

Băn khoăn, Karras xoa xà phòng rồi rửa tay. Sau một lúc yên lặng, ông nói một cách nghiêm trọng. " Cần phải đưa cô bé vào bệnh viện."

" Tôi không thể làm điều đó được," Chris trả lời bằng giọng thẩn thờ.

" Tại sao không ?"

" Tôi không thể làm việc đó được !" Nàng lập lại với vẻ xao xuyến run run. " Tôi không thể để cho bất cứ ai khác dính líu vào ! Con bé... " Chris gục đầu xuống. Hít sâu. Thở ra. " Con bé đã làm một chuyện gì đó, thưa cha. Tôi không dám liều để cho một ai khác khám phá ra. Bác sĩ cũng không... điều dưỡng cũng không... " Nàng ngước lên. " Không một ai hết."

Cau mày, ông khoá vòi nước lại. " Nếu có một người nào đó, cứ cho là một phạm nhân đi... " Ông cúi thấp đầu, nhìn đăm đăm vào bồn rửa. " Ai truyền dung dịch Sustagen cho cô bé ? Chích Librium ? Cho dùng các loại thuốc men khác ?"

" Chúng tôi. Bác sĩ của con bé đã hướng dẫn cho chúng tôi cách thức."

" Cô cần phải có toa thuốc."

" Vâng, thì cha có thể ra toa được mà, phải không, thưa cha ?"

Karras quay sang nàng, hai tay ông giơ lên trên bồn rửa như một nhà phẫu thuật sau khi rửa ráy. Trong một thoáng, ông bắt gặp tia nhìn khắc khoải của người phụ nữ, cảm thấy một nét bí nhiệm khủng khiếp trong đôi mắt ấy, một vẻ sợ hoảng. Ông gật đầu về phía tấm khăn nàng đang cầm. Nàng cứ nhìn đăm đăm, đờ đẫn. " Làm ơn cho tôi xin chiếc khăn," ông nói nhỏ nhẹ.

" Ồ, tôi xin lỗi !" Rất nhanh nàng lúi dúi chiếc khăn cho ông, vẫn còn nhìn ông với vẻ kỳ vọng căng thẳng. Vị linh mục lau tay. " Sao, thưa cha, cha thấy cơn chứng đó giống cái gì ?" Rốt cuộc, Chris hỏi ông. " Cha có nghĩ con bé bị quỷ ám không ?"

" Thế còn cô ?"

" Tôi không biết nữa. Tôi cứ ngỡ cha là một chuyên gia."

" Cô biết được bao nhiêu về vấn đề quỷ ám ?"

" Chỉ chút ít nhờ đọc sách. Một đôi điều nhờ các bác sĩ cho biết."

" Các bác sĩ nào ?"

" Ở y viện Barringer."

Ông gấp tấm khăn rồi cẩn thận máng nó lên thanh treo. " Cô có phải tín đồ Công giáo không ?"

" Không."

" Con gái cô ?"

" Không."

" Cô theo tôn giáo nào ?"

" Không theo tôn giáo nào cả, nhưng tôi..."

" Thế thì tại sao cô lại đến tìm tôi ? Ai bảo cô ?"

" Tôi đến vì tôi đã cùng đường rồi !" Nàng buộc miệng, đầy kích động. " Chẳng ai bảo tôi cả !"

Ông đứng quay lưng lại nàng, mấy mép khăn vẫn còn khẽ vướng trong tay ông. " Trước đây cô có nói là các bác sĩ tâm thần khuyên cô đến tìm tôi mà."

" Coi kìa, tôi có quan tâm gì đến động cơ thúc đẩy cô đâu." Ông trả lời với một cường độ đã được thận trọng gia giảm. " Tất cả mối quan tâm của tôi là làm gì có ích nhất cho con gái cô. Nhưng tôi xin thưa ngay với cô bây giờ, rằng nếu như cô đang mưu gì tìm một lễ đuổi quỷ xét như thể một phương thức trị liệu cơn sốc bằng tự kỷ ám thị, thì tốt hơn cô nên gọi điện thoại cho Trung Tâm Chuyên Trách Các Vấn Đề Tâm Thần, thưa cô MacNeil, chứ còn Giáo Hội sẽ không chấp nhận chuyện đó và cô chỉ phí thời giờ quý báu của cô vô ích thôi." Karras bấu vào thanh máng khăn để kềm đôi tay run rẩy của ông. Có gì trục trặc đây ? Chuyện gì xảy ra vậy ?

" Tiện thể cũng xin nhắc, tôi là bà MacNeil," ông nghe giọng Chris bảo ông, khô khốc.

Ông cúi đầu, dịu giọng lại. " Coi kìa, dù đó có là quỷ hay là chứng rối loạn thần kinh đi nữa, thì tôi cũng sẽ làm tất cả mọi sự trong khả năng để giúp đỡ mà. Nhưng tôi cần phải nắm vững sự thật. Điều đó quan trọng cho Regan. Lúc này, tôi đang dọ dẫm trong trạng thái mù tịt, dốt nát, điều đó không có gì là siêu nhiên hay dị thường đối với tôi, đơn giản đó chỉ là tình trạng thông thường của tôi thôi. Nào, bây giờ tại sao ta lại không thể rời phòng tắm rồi xuống thang gác mà nói chuyện có được không ?" Ông đã quay trở lại nàng với một nụ cười khẽ khàng, nồng ấm đầy vẻ khích lệ, rồi đưa tay ra để đỡ nàng lên. " Tôi có thể uống một tách cà phê."

" Tôi có thể làm một ly rượu."

Trong lúc Karl và Sharon coi chừng Regan, thì họ ngồi trong văn phòng, Chris trên trường kỷ, Karras trên một chiếc ghế cạnh lò sưởi. Rồi Chris kể lại bệnh sử của Regan, dù nàng đã thận trọng không đề cập gì đến các hiện tượng có liên quan đến Dennings.

Vị linh mục lắng nghe, nói rất ít : thỉnh thoảng một câu hỏi, một cái gật đầu, một cái cau mày.

Chris thừa nhận rằng lúc đầu, nàng đã cứu xét đến việc đuổi quỷ như một phương cách trị liệu cơn sốc. " Bây giờ thì tôi cũng không biết nữa." Nàng nói, lắc đầu. Mấy ngón tay đầy tàn nhang chắp lại, co quắp đặt trên lòng nàng. " Quả thật tôi không biết." Nàng nhướng mắt nhìn vị linh mục trầm ngâm kia. " Cha nghĩ thế nào, thưa cha ?"

" Có lẽ một hành vi bị cưỡng ép phát sinh do tội lỗi cộng chung với chứng tâm thần phân liệt."

" Thưa cha, tôi đã chán ngấy mấy thứ rác rến đó rồi ! Làm sao cha có thể nói như thế sau khi cha đã chứng kiến mọi sự đó ?"

" Nếu bà đã từng gặp nhiều bệnh nhân trong những Khu Tâm thần như tôi, thì bà có thể nói như thế rất dễ thôi." Ông trấn an nàng. " Bây giờ hãy nghe tôi đây. Quỷ ám, được rồi: ta cứ giả thiết như đó là một sự thật của cuộc đời, rằng nó có xảy ra đi. Nhưng ở đây con gái bà không nói là quỷ nhập vào nó, nhưng nó cứ nằng nặc bảo rằng nó chính thị là con quỷ, và điều đó cũng hệt như bà xưng mình là Napoléon Bonaparte thôi ! Bà thấy chứ ?"

" Thế thì hãy giải thích các tiếng gõ và mọi điều đó xem."

" Tôi không nghe thấy mấy tiếng đó."

" Hừ, nhưng mà người ta đã nghe thấy chúng ở Barringer, thưa cha, như vậy không phải điều đó chỉ có xảy ra ở mỗi ngôi nhà này."

" Chà, có lẽ thế, nhưng chúng ta cũng không cần gì đến một con quỷ để giải thích mọi việc đó."

" Vậy thì hãy giải thích đi," nàng đòi hỏi.

" Hiện tượng thần kích."

" Cái gì ?"

" Sao, bà đã từng nghe về các hiện tượng yêu quái rồi, phải không ?"

" Lũ ma quái ném bát dĩa đồ đạc ấy chứ gì ?"

Karras gật đầu. " Điều đó cũng chẳng có gì bất thường, và hay xảy ra nơi một kẻ thiếu niên bị rối loạn tình cảm. Rõ ràng, sự căng thẳng thái quá của tâm trí đôi khi có thể phát sinh một năng lực vô danh nào đó khả dĩ di chuyển được các đồ vật ở một khoảng cách xa. Chuyện ấy thì chẳng có gì là siêu phàm cả. Giống như sức mạnh khác thường của Regan vậy. Xin nhắc lại, trong bệnh lý học, điều đó là bình thường. Cứ gọi đó là sức mạnh của tinh thần chi phối vật chất, nếu bà muốn."

" Tôi gọi điều đó là kỳ quặc."

" Dù gì đi nữa, điều đó cũng xảy ra ngoài phạm vi quỷ ám."

" Trời đất, xem có hay không cơ chứ," nàng nói mỏi mệt. " Ở đây, tôi là một người vô thần, còn cha là một linh mục vậy mà... "

" Lời giải thích tốt nhất cho bất cứ hiện tượng nào," Karras bất chấp lời nàng, " luôn luôn là lời giải thích đơn giản nhất sẵn có, nó bao hàm tất cả mọi sự kiện."

" Chà, có lẽ là tôi ngốc nghếch quá," nàng trả đũa lại, " Thế nhưng bảo tôi rằng một bộ phận lạ lùng trong đầu người ta có thể ném bát dĩa lên trần nhà thì cầm bằng như chẳng bảo tôi cái gì hết. Vậy thì nó là cái gì ? Cha có thể bảo cho tôi biết nó là cái gì được chứ ?"

" Không, chúng ta không hiểu... "

" Tâm thần phân liệt là cái quái gì thưa cha ? Cha nói điều đó, tôi nghe nó. Nó là cái gì ? Có phải thật tôi ngu đến mức đó không ? Cha vui lòng bảo cho tôi nghe nó là gì, bằng cách nào để cho rốt cuộc cái đầu đần độn này có thể vỡ lẽ ra được không ?" Trong đôi mắt chằng chịt gân máu đỏ là một lời khẩn cầu cực cùng bối rối.

" Coi kìa, trên thế gian này chẳng một kẻ nào dám mạo nhận là mình hiểu được điều ấy cả." Vị linh mục hoà nhã bảo nàng. " Chúng ta chỉ được biết là điều đó có xảy ra mà thôi, còn bất cứ điều gì vượt quá tự thân hiện tượng đó thì chỉ thuần tuý là điều ức đoán thôi. Nhưng nếu muốn, bà cứ suy nghĩ như thế này: bộ óc con người chứa đựng, cứ gọi là, mười bảy tỷ tế bào."

Chris nghiêng người ra trước, cau mày chăm chú.

" Nhìn vào những tế bào não này," Karras tiếp tục, " ta thấy chúng xử lý ngót một trăm triệu thông điệp mỗi giây đồng hồ: đó là con số những cảm giác dồn dập tấn công vào cơ thể chúng ta. Các tế bào não chẳng những tổng hợp các thông điệp đó, mà chúng còn quán xuyến việc đó một cách đầy hiệu quả, chúng làm việc đó mà không hề vấp váp hay cản trở lẫn nhau. Như vậy thì làm thế nào chúng có thể làm được việc ấy mà không có một hình thức thông tin nào đó ? Vâng, có vẻ như rằng chúng không làm được thật. Do đó rõ ràng là mỗi một tế bào ấy phải có một ý thức, có lẽ thế, của riêng nó.. Bây giờ ta hãy tưởng tượng như cơ thể con người là một thương thuyền viễn dương khổng lồ, được chứ ? Và tất cả các tế bào não của anh ta là thủy thủ đoàn. Một trong các tế bào não ở mãi trên cầu tàu. Y là thuyền trưởng. Nhưng y không thể nào biết chính xác được là đám thủy thủ còn lại kia ở dưới boong tàu đang làm gì. Y chỉ biết được rằng con tàu vẫn chạy đều, rằng công việc được hoàn tất chu đáo. Bây giờ viên thuyền trưởng đó là bà, đó là cái ý thức tỉnh táo của bà. Và việc xảy ra nơi một bản ngã nhị trùng - có lẽ vậy - chính là một trong những tế bào thủy thủ đoàn ở dưới các boong tàu kia xông lên trên cầu tàu và chiếm quyền chỉ huy. Nói một cách khác, nổi loạn. Sao ? như thế có giúp cho bà hiểu sự việc không ?"

Nàng nhìn trừng trừng, không chớp mắt, trong vẻ ngờ vực. " Thưa cha, điều đó quá trừu tượng cho đến nỗi tôi nghĩ là tin vào ma quỷ hầu như lại còn dễ hơn nhiều."

" Chà... "

" Cha xem, tôi không biết gì về tất cả mớ lý thuyết này," nàng ngắt lời bằng một giọng khe khẽ mãnh liệt. " Nhưng tôi xin thưa với cha một điều, cha cứ chỉ cho tôi thấy đứa bé song sinh giống hệt như Regan: cùng khuôn mặt đó, giọng nói đó, mùi đó, giống hệt đến cả cái cách con bé chấm chữ "i" nữa, tôi vẫn nhận ngay ra được đó không phải là con bé ! Tôi biết ngay điều đó ! Tôi biết điều đó từ trong ruột biết ra và tôi xin thưa với cha rằng tôi biết cái vật trên lầu kia không phải là con gái tôi ! Tôi biết điều đó ! Tôi biết quá !"

Nàng dựa ra sau, kiệt quệ. " Bây giờ, cha hãy bảo tôi phải làm gì đi," nàng thách đố. " Nào, cha hãy bảo tôi rằng cha biết rõ mười mươi là không có gì trục trặc với con gái tôi hết trừ ra trong cái đầu của nó, rằng cha biết rõ mười mươi là nó chẳng cần gì đến phép đuổi quỷ, rằng cha biết việc đó chẳng giúp ích được gì cho nó. Nào! Cha nói đi ! Cha nói cho tôi biết phải làm gì đi chứ !"

Trong mấy giây đồng hồ đầy bối rối, dài dặc đó, vị linh mục vẫn lặng thinh. Sau đó, ông nhỏ nhẹ đáp " Vâng, thật là ít có điều gì trên thế gian này mà tôi được biết rõ mười mươi." Ông tư lự, lọt thỏm trở lại chiếc ghế. Rồi ông nói tiếp. " Có phải Regan có một giọng nói trầm không ? Lúc bình thường ấy ?"

" Không. Sự thực tôi phải nói là giọng cháu rất thanh."

" Bà có cho rằng cháu khôn trước tuổi không ?"

" Khoảng trung bình."

" Cháu quen đọc sách báo gì ?"

" Đọc tác giả Nancy Drew và các truyện vui bằng tranh, hầu hết là thế."

" Còn phong cách nói năng ngay lúc này đây: theo bà thì nó khác với lối nói năng bình thường của cháu đến mức nào ?"

" Hoàn toàn khác. Con bé chưa bao giờ dùng đến một nữa các từ ấy."

" Không, tôi không định bàn đến nội dung từ ngữ, tôi muốn nói đến phong cách cơ."

" Phong cách ?"

" Cách mà cháu phối hợp các từ với nhau ấy."

" Chà, tôi cũng không dám chắc là tôi hiểu được ý cha muốn nói gì."

" Bà có thư từ gì của cô bé viết không ? Các bài tập làm văn ? Một đoạn ghi âm giọng nói cháu cũng..."

" Có, có một cuốn băng ghi lời con bé với bố nó," nàng ngắt lời. " Nó cho thu băng đó để gởi cho bố nó, như một bức thư, nhưng nó chưa bao giờ thu xong cả. Cha cần cuốn băng đó không ?"

" Vâng, tôi cần, và tôi cũng cần có - những hồ sơ bệnh lý của cháu, nhất là hồ sơ của y viện Barringer."

" Kìa cha, tôi đã đi con đường đó và tôi..."

" Vâng, vâng, tôi biết, nhưng tôi vẫn cần đích thân xem xét các hồ sơ đó."

" Ra thế là cha vẫn chống lại việc đuổi quỷ."

" Tôi chỉ chống lại một dịp chỉ có thể làm hại con gái bà hơn là giúp ích."

" Nhưng cha đang nói thuần tuý với tư cách một bác sĩ tâm thần, đúng ?"

" Không, lúc này đây tôi cũng đang nói với tư cách một linh mục nữa. Nếu tôi đi đến văn phòng Bí thư Đức Giám Mục hay bất cứ nơi nào tôi phải đến để xin phép họ cho cử hành một nghi lễ đuổi quỷ, thì việc đầu tiên tôi phải có sẵn chính là một sự biểu thị khá quan trọng cho thấy tình trạng của con gái bà không phải chỉ đơn thuần là một vấn đề tâm thần. Sau đó, tôi cần đến chứng cớ để Giáo hội có thể chấp nhận là những dấu hiệu của người bị quỷ ám."

" Chẳng hạn như cái gì ?"

" Tôi không biết. Tôi còn phải đi tra cứu về điều đó."

" Cha đùa chăng ? Tôi cứ nghĩ cha hẳn là một chuyên gia ấy chứ."

" Ngay bây giờ có thể bà biết nhiều điều về chuyện quỷ ám hơn cả hầu hết các linh mục. Lâm thời, lúc nào thì bà có thể lấy cho tôi những hồ sơ ở Barringer đây ?"

" Nếu cần thiết, tôi sẽ thuê bao một chiếc máy bay !"

" Còn cuốn băng kia ?"

Nàng đứng lên. " Để tôi đi xem có tìm thấy không."

" Và thêm một thứ nữa thôi," ông thêm. Nàng dừng lại cạnh ghế ông. " Cuốn sách mà bà đề cập đến có chương viết về quỷ ám: bà nghĩ là bà có thể cho rằng Regan đã từng đọc nó trước khi đột phát chứng bệnh này không ?"

Nàng tập trung tư tưởng, mấy ngón tay cào cào trên bờ răng. " Chà, hình như tôi nhớ là nó có đọc một cái gì đó trước khi cái đồ chết tiệt... trước khi chuyện rắc rối này thực sự xảy ra." Nàng bổ sung. " Nhưng quả thực tôi cũng không dám chắc nữa. Mà quả cháu có đọc nó một lúc nào đó, tôi nghĩ vậy. Tôi muốn nói là tôi chắc vậy. Khá chắc chắn."

" Tôi muốn xem quyển sách ấy. Được chứ ạ ?"

" Cuốn sách đó của cha mà. Nó mượn đã quá hạn ở thư viện của cha. Tôi đi lấy đây." Nàng rời văn phòng. " Cuốn băng kia chắc là ở tầng hầm. Tôi sẽ đi xem. Tôi sẽ trở lại ngay."

Karras thờ ơ gật đầu, nhìn chăm chú một dạng hoa văn trên tấm thảm, rồi sau đó mấy phút, ông đứng dậy, thong thả bước ra hành lang lối vào, và đứng bất động trong bóng tối, đứng không một nét biểu lộ nào, trong một chiều cạnh khác, nhìn chăm vào cõi hư vô, với hai bàn tay thủ vào túi kịp lúc ông nghe thấy tiếng ủn ỉn của một con heo trên lầu, tiếng sủa ăng ẳng của một con chó rừng, tiếng nấc, tiếng huýt như rắn.

" Ủa, ra cha đứng đó ! Thế mà tôi lại đi tìm trong văn phòng."

Karras quay lại thấy Chris đang bật đèn lên.

" Cha đi sao ?" Nàng trờ tới trước với cuốn sách và băng ghi âm.

" Tôi e rằng mình còn phải soạn một bài giảng cho ngày mai."

" Ồ ! Giảng ở đâu ạ ?"

" Ở trường Y khoa." Ông nhận sách và băng từ tay nàng. " Tôi sẽ cố đến đây vào khoảng xế trưa hay chiều mai. Lâm thời, nếu có chuyện gì khẩn cấE xảy ra, bà cứ việc gọi tôi, bất luận vào giờ nào. Tôi sẽ dặn tổng đài ở cư xá chuyển đường dây củE bà cho tôi ngay." Nàng gật đầu. Vị linh mục mở cửa. " Còn bây giờ ba cái vụ thuốc men bà đã sắp xếp ra sao rồi ?" Ông hỏi.

" Ổn cả," nàng đáp. "Cứ toa cũ bổ lại thôi ạ."

" Bà không mời bác sĩ đến nữa sao ?"

Người nữ diễn viên nhắm mắt lại và lắc đầu rất khẽ.

" Bà biết đấy, tôi không phải là bác sĩ đa khoa đâu." Ông lưu ý.

" Tôi không thể," nàng thì thầm. " Tôi không thể."

Ông có thể cảm nhận được nỗi xao xuyến của nàng đập dồn dập như những đợt sóng vỗ lên một bãi bờ xa lạ.. " Chà, bây giờ thì sớm muộn gì tôi cũng phải trình với một bậc bề trên về việc tôi đang làm, nhất là trong trường hợp tôi còn phải lui tới đây vào những giờ giấc bất thường khác nhau trong đêm hôm."

" Có cần thiết phải làm như thế không ?" nàng cau mày, nhìn ông, lo lắng.

" Kìa, nếu tôi không làm thế thì sự việc xem ra có vẻ khá kỳ dị đấy, bà thấy thế không ?"

Nàng nhìn xuống. " Vâng, tôi hiểu cha muốn nói gì," nàng thì thào.

" Bà có phiền không ? Tôi chỉ trình với bề trên những gì cần thiết thôi. Đừng lo," ông quả quyết với nàng. " Câu chuyện không bị đồn đại đâu."

Nàng ngước khuôn mặt đau đớn, vô vọng về phía đôi mắt buồn thảm, mạnh mẽ kia, nàng thấy được sức mạnh, thấy được niềm đau.

" Được thôi," nàng nói yếu ớt.

Nàng tin cậy ở niềm đau đó.

Ông gật đầu. " Bây giờ ta nói chuyện đi."

Ông khởi bước ra ngoài, nhưng rồi lại nấn ná ở ngưỡng cửa chốc lát, suy nghĩ một tay đặt trên môi. " Con gái bà có biết là một linh mục lui tới đây không ?"

" Không, không, không một ai biết, ngoại trừ tôi."

" Bà có biết mẹ tôi vừa mới mất ít lâu nay thôi không ?"

" Vâng. Tôi rất lấy làm tiếc."

" Regan có biết điều đó không ?"

" Sao cơ ?"

" Cháu bé có biết điều đó không ?"

" Không. Tuyệt không."

Ông gật đầu.

" Sao cha lại hỏi thế ?" Chris lặp lại, đôi mày nàng khẽ nhíu lại vì hiếu kỳ.

" Không có gì quan trọng." Ông nhún vai. " Tôi chỉ thắc mắc thôi." Ông nhìn kỹ nét mặt nàng với thoáng vẻ lo âu. " Bà có ngủ được chút nào không ?"

" Chút đỉnh."

" Vậy thì uống thuốc đi. Bà có dùng Librium không ?"

" Có."

" Bao nhiêu ?" Ông hỏi.

" Mười miligam, ngày hai lần."

" Vậy hãy thử dùng hai mươi miligEm, ngày hai lần. Lâm thời, cố tránh xa con gái bà. Bà càng chứng kiến hành vi hiện tại của cháu bao nhiêu, những tình cảm của bà với nó càng có cơ bị tác hại vĩnh viễn bấy nhiêu. Hãy tránh cho xa. Và hãy bình tâm, thong thả trở lại. Bà phải biết là bà không thể giúp ích gì được cho Regan với tình trạng thần kinh suy sụE của bà đâu !"

Nàng gật đầu chán ngán, mắt cúi thấp.

" Bây giờ xin bà hãy đi ngủ cho," ông dịu dàng bảo. " Bà có vui lòng đi ngủ ngay cho không ?"

" Vâng, được," nàng nhỏ nhẹ nói. " Được, tôi hứa." Nàng nhìn ông với một nét cười. " Chúc cha ngủ ngon, thưa cha. Cảm ơn. Cảm ơn cha rất nhiều."

Ông nhìn nàng chăm chú hồi lâu không chút biểu lộ gì, rồi quày quả bỏ đi.

Chris tựa cửa trông theo. Lúc ông băng qua đường, nàng chợt nhớ ra chắc ông đã lỡ mất bữa ăn tối. Rồi trong thoáng chốc, nàng lại lo là ông có thể bị lạnh lắm. Ông đang buông tay áo xuống.

Tại góc phố Prospect và Đại lộ Ba Mươi Sáu, ông đánh rơi quyển sách và cuối nhanh xuống nhặt lên, xong rẽ quanh góc phố và mất dạng. Lúc nhìn ông đi khuất, Chris chợt nhận thức được một cảm giác nhẹ lâng lâng. Nàng không nhìn thấy Kinderman đang ngồi một mình trong chiếc xe không mang phù hiệu cảnh sát.

Nàng đóng cửE lại.

° ° °

Nửa giờ sau, Damien Karras vội vã trở về phòng riêng trong Khu cư xá Dòng Tên với một số sách và tạp chí lấy ở thư viện Đại Học Georgeto. Ông hối hả ném chúng xuống bàn giấy rồi lục lọi các ngăn kéo tìm gói thuốc lá. Tìm thấy nữa gói Camel đã mốc thếch, ông đốt một điếu, rít thật sâu và ém khói trong phổi, vừa mãi suy nghĩ về Regan.

Chứng loạn thần kinh ít-tê-ri rồi. Ông biết chắc chắn là chứng ít-tê-ri, không chạy đâu cho khỏi. Ông phà khói, móc hai ngón tay vào dây thắt lưng và nhìn xuống mớ sách báo. Ông đang có trong tay các tác phẩm: "Quỷ Ám" của Oesterreich, "Những Con Quỷ Ở Loudun" của Huxley, "Chứng Loạn Thức Trong Trường Hợp Haizman Do Freud Nghiên Cứu" cũng của tác giả Huxley, "Quỷ Ám Và Phép Đuổi Quỷ Trong Buổi Ban Sơ Của Thiên Chúa Giáo Dưới Ánh Sáng Các Quan Điểm Hiện Đại Về Bệnh Tâm Thần" của McCasland, cùng các trích đoạn từ các nhật ký tâm thần học của Freud như : "Chứng Loạn Thần Kinh Chức Năng Trong Hiện Tượng Quỷ Ám Ở Thế Kỷ XVII Và Ngành Nghiên Cứu Về Quỷ Trong Tâm Thần Học Hiện Đại".

" Xin cha hãy giúp đỡ cho một thằng bé giúp lễ ngày xưa, cha ơi !"

Vị linh mục Dòng Tên sờ chân mày, rồi nhìn mấy ngón tay, vừa chùi một giọt mồ hôi dính dáp giữa mấy ngón tay đó. Lúc đó ông nhận thấy cửa phòng ông mở ngỏ. Ông băng ngang phòng đóng cửE lại, rồi đến kệ sách lấy cuốn Nghi Lễ La Mã bọc bìa đỏ, một pho trích yếu các nghi lễ và kinh bổn. Ngậm chặt điếu thuốc, ông liếc qua làn khói thuốc lúc lật đến "Các Quy Tắt Chung" dành cho các thầy đuổi quỷ, tìm các dấu hiệu của người bị quỷ ám. Ông lướt nhanh rồi bắt đầu đọc chậm hơn.

... .. " Thầy đuổi quỷ chớ nên quá dễ tin rằng một người bị tà linh ám, ông ta cần phải xác định được các dấu hiệu bằng vào đó một người bị quỷ ám có thể phân biệt được với một kẻ mắc một chứng bệnh nào đó, đặc biệt là một hội chứng có tính cách tâm lý. Các dấu hiệu quỷ ám có lẽ như sau đây: Khả năng nói khá lưu loát một thứ tiếng lạ và hiểu được thứ tiếng ấy khi có ai khác nói nó, quyền năng tiết lộ được tương lai và các biến cố kín dấu, sự thi thố các năng lực vượt quá tuổi tác và điều kiện tự nhiên củE nạn nhân, và nhiều điều khác, mà khi nhập chung làm một, củng cố thêm chứng cớ ấy... .."

Suốt một lúc Karras cứ trầm ngâm, xong ông tựa vào kệ sách và đọc phần còn lại của các mục chỉ dẫn. Lúc đọc xong, ông bắt gặp mình nhìn ngược lên mục chỉ dẫn số tám.

... "Một vài dấu hiệu cho thấy một tội ác đã phạm và những hung thủ gây nên tội ác đó... "

Ông ngước lên nhìn cửa lúc ông nghe có tiếng gõ. " Damien ?"

" Vào đi."

Đó là cha Dyer. " Này, Chris MacNeil đã gọi điện nằng nặc đòi gặp cha cho bằng được ấy. Bà ấy đã tiếp xúc được với cha chưa ?"

" Khi nào ? Cha muốn nói là... tối nay ?"

" Không, hồi xế trưa."

" À, vâng, tôi đã nói chuyện với bà ấy rồi."

" Tốt," Dyer đáp. " Tôi chỉ muốn biết chắc là cha đã nhận được tin ấy thôi." Vị linh mục nhỏ thó kia lúc này đi rảo khắp phòng, cầm lên hết món này món kia như một con quỷ nhỏ trong tiệm bán đồ cũ.

" Cha cần gì, J ?" Karras hỏi ông ta.

" Có kẹo chanh không ?"

" Gì cơ ?"

" Tôi đã lùng sục suốt cả cái cư xá này để tìm ít viên kẹo chanh. Chẳng ai có cả. Trời đất, tôi thèm một viên kẹo muốn chết." Dyer trầm ngâm, vẫn tiếp tục lùng sục. " Có dạo suốt một năm trời, tôi ngồi nghe lũ trẻ con xưng tội, rốt cuộc tôi đâm ra ghiền món kẹo chanh. Mấy cái thằng lỏi tì chúng cứ đều đều phả vào mặt mình cái hơi thở nồng cái mùi ma tuý đó. Thế là chỉ giữa hai buổi xưng tội, tôi đã hoá ra một anh nghiện kẹo." Ông mở nắp một chiếc hộp đựng thuốc hút ống điếu, trong đó Karras dự trữ một ít hạt hồ trần. " Những thứ quái gì đây ?"

Karras quay lại kệ sách tìm một tựa sách. " Này, J, tôi đang phải... "

" Chris khả ái thật đấy chứ ?" Dyer ngắt lời, thả rơi mình xuống giường. Ông duỗi thẳng người, hEi tay chắp lại thoải mái ra sau đầu. " Một người phụ nữ khả ái. Cha đã gặp bà ta chưa ?"

" Chúng tôi có nói chuyện rồi," Karras trả lời, rút ra một pho sách bọc bìE xanh lục tựa là "Satan", một tuyển tập các bài viết và các công trình biên khảo theo quan điểm Công giáo của các nhà thần học Pháp. Ông mang bộ sách về bàn giấy. " Này, thú thật lúc này tôi phải... "

" Giản dị. Thực tế. Không kiểu cách." Dyer nói tiếp. " Bà ấy có thể giúp ích chúng ta trong chương trình của tôi khi hai chúng ta bỏ đời tu sĩ."

" Ai định bỏ đời tu sĩ ?"

" Bọn đồng tính luyến ái. Từng đàn từng lũ. Màu đen căn bản đã lỗi thời rồi. Bây giờ tôi... "

" J, tôi có bài giảng cần phải chuẩn bị cho ngày mai." Karras nói lúc ông đặt mớ sách lên bàn.

" Vâng, được rồi. Chương trình của tôi bây giờ là thế này, ta đi đến gặp Chris MacNeil, hiểu chứ ? Với cái ý niệm tôi vừa có về một kịch bản dựa trên cuộc đời Thánh Ignatius Loyola. Tựa đề phim là " Các Tu Sĩ Dòng Tên Dũng Cảm Tuần Hành", và... "

" Cha có vui lòng xéo khỏi đây không, J ?" Karras giục, vừa dụi mẩu thuốc lá vào chiếc gạt tàn.

" Chuyện này làm cha chán chăng ?"

" Tôi còn phải làm việc."

" Con quỷ ma nào cấm cản cha đâu ?"

" Thôi, đi đi, tôi nói thật đó," Karras bắt đầu cởi áo sơ mi. " Tôi nhảy vào tắm một cái rồi ra làm việc liền."

" À này, không thấy cha ở buổi ăn tối," Dyer nói, miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường. " Cha ăn ở đâu ?"

" Tôi không ăn."

" Thế là điên rồ. Tại sao phải kiêng khem khi cha chỉ mặc mấy cái áo dòng ?" Ông ta đã đến bàn giấy và đang hít hít một điều thuốc lá. " Mốc thếch."

" Trong cư xá có chiếc máy ghi âm nào không?"

" Ở cái cư xá này đến một viên kẹo chanh còn không có nữa là. Cứ sử dụng phòng thính thị ấy."

" Ai giữ chìa khoá ? Cha Viện trưởng chăng ?"

" Không, cha Quản lý. Cha cần nó tối nay à ?"

" Vâng tôi cần," Karras nói, lúc ông máng chiếc áo sơ mi vào lưng ghế ở bàn giấy. " Kiếm cha Quản lý ở đâu được bây giờ"

" Muốn tôi lấy chìa khoá cho cha không ?"

" Cha giúp cho được chứ ? Tôi đang kẹt lắm."

" Đừng sợ, hỡi vị Bác Sĩ Phù Thủy Tên Vĩ Đại Đầy Ân Phúc kia." Đến đầy Dyer mở cửa và bước ra.

° ° °

Karras tắm hoa sen xong, mặc một chiếc áo thun và quần dài. Ngồi xuống bàn làm việc, ông khám phá ra một tút thuốc Camel không đầu lọc, bên cạnh là chiếc chìa khoá có đeo nhãn " Phòng Thính Thị" và một chiếc chìa khác đeo nhãn " Phòng lạnh Nhà ăn". Đính vào chiếc chìa khoá sau là một mảnh giấy nhỏ đề chữ : Thà Là Cha Còn Hơn Lũ Chuột Nhắt. Karas mỉm cười nhìn chữ ký trên đó: Thằng Bé Kẹo Chanh. Ông dẹp mảnh giấy sang bên, tháo đồng hồ tay ra đặt trước mặt, trên bàn làm việc. Lúc đó là 10 giờ 58 phút tối. Ông bắt đầu đọc. Freud. McCasland. Satan. Công trình nghiên cứu toàn diện của Oestereich. Khoảng hơn bốn giờ sáng, ông đọc xong. Ông dụi mắt. Dụi mắt. Hai mắt buốt nhức. Ông nhìn chiếc gạt tàn. Tro và những mẩu thuốc lá nhúm nhó. Khói bàng bạc đặc quánh trong không khí.

Ông đứng lên, mệt mỏi bước ra cửa sổ. Đẩy cửa sổ mở ra. Ông nuốt lấy sự mới mẻ của không khí buổi sáng ẩm ướt và cứ đứng đó suy nghĩ. Regan đã có hội chứng quỷ ám về mặt thể chất. Bao nhiêu đó thì ông biết. Về điều đó thì ông không còn nghi ngờ gì nữa. Vì hết trường hợp này đến trường hợp khác, bất kể khu vực địa dư hay thời kỳ lịch sử nào, các triệu chứng quỷ ám về thực chất vẫn bất biến. Còn một vài điều Regan vẫn chưa biểu hiện ra: những dấu hiệu lạ hiện trên da, thói thèm thuồng những thức ăn ghê tởm, tính không nhạy cảm với sự đau đớn, tiếng nấc lớn thường xuyên và không kiềm chế nổi. Còn những điều khác thì cô bé đã biểu hiện tỏ tường: sự kích thích cơ vận động ngoài ý thức, hơi thở hôi thối, lưỡi đóng đầy tưE cáu, cơ thể kiệt nhược hẳn, bao tử sưng tấy, bị rát ngứa ở da và màng nhầy. Và hiện diện một cách đầy đủ nhất là những triệu chứng căn bản của những trường hợp chính yếu mà Oestereich đã đặc tả là hội chứng quỷ ám chính cống: sự thay đổi khủng khiếp về giọng nói và nét mặt, thêm đó là sự hiển lộ của một bản ngã mới.

Karras ngước lên, buồn rầu nhìn xuống phố. Xuyên qua những cành cây, ông trông thấy được ngôi nhà ấy với cánh cửa sổ lớn nơi phòng ngủ của Regan. Khi sự ám ảnh có tính cách tự nguyện, như trường hợp những kẻ lên đồng thiếp, thì bản ngã mới thường là hiền lành. Giống như Tia... Karras trầm tư. Đó là hồn một phụ nữ ám vào một người đàn ông. Một nhà điêu khắc. Ngắn ngủi thôi. Mỗi bận chỉ có một tiếng đồng hồ. Cho đến khi một người bạn của nhà điêu khắc nọ đem lòng yêu Tia mê mệt. Anh ta van xin nhà điêu khắc cho nàng Tia được cư trú vĩnh viễn, được ám thường trực, trong cơ thể ông ta... Nhưng trong con người Regan, không hề có một nàng Tia, Karras suy nghĩ một cách khốc liệt, cái bản ngã xâm nhập vào cô bé gái ở đây rất đổi xấu xa, độc ác. Đó là điển hình của các trường hợp quỷ ám, trong đó bản ngã mới tìm cách hủy diệt thân xác chủ nhà của nó. Và thường là đạt được điều ấy.

Với tâm thái ủ ê, vị linh mục Dòng Tên quay trở lại bàn giấy, nhặt lên một gói thuốc, đốt một điếu. Thế là đúng. Cô bé đã bị hội chứng quỷ ám. Bây giờ làm sao chữa đây ? Ông vẩy tắt que diêm. Điều đó còn tùy thuộc vào nguyên nhân gây ra chứng đó là gì. Ông ngồi trên mép bàn. Cân nhắc, đắn đo. Các nữ tu sĩ ở tu viện Lille. Bị quỷ ám. Hồi đầu thế kỷ XVII tại Pháp. Họ đã thú nhận với các thầy đuổi quỷ là trong lúc tuyệt vọng giữa cơn quỷ ám, họ đã đều đặn tham gia các buổi hành lạc tập thể của quỷ xa-tăng, đã đều đặn thay đổi các tiết mục dâm loạn... Vị linh mục Dòng Tên lắc đầu. Như với trường hợp ở tu viện Lille này, ông nghĩ, các nguyên nhân của nhiều vụ quỷ ám là một phức hợp của trò trá ngụy và chứng thích cường điệu. Tuy nhiên còn có những trường hợp khác nữa dường như do bệnh tâm thần gây ra : hội chứng pa-ra-noi-a, tâm thần phân liệt, suy nhược thần kinh, suy nhược tâm thần; và chính đây là lý do - ông biết rõ - mà giáo hội trong hàng bao nhiêu năm nay đã khuyến cáo người đuổi quỷ nên làm việc với sự hiện diện của một bác sĩ tâm thần hay một bác sĩ thần kinh. Tuy nhiên, không phải tất cả các trường hợp quỷ ám đều có những nguyên nhân rõ ràng như vậy. Nhiều vụ đã khiến cho Oestereich đi đến chỗ đặc tả chứng quỷ ám như một hiện tượng rối loạn hoàn toàn độc lập của riêng nó, gạt bỏ các nhãn hiệu tâm thần học có tên là " bản ngã phân liệt" thường dùng để giải thích nó, coi cái nhãn hiệu đó cũng chẳng hơn gì một từ thay thế mang tính huyền bí ngEng hàng những ý niệm về " quỷ" và "linh hồn người chết" đó thôi.

Karras cọ một ngón tay lên vết nhăn cạnh mũi. Những chỉ dẫn ở Barringer, Chris đã bảo ông, cho thấy sự rối loạn của Regan có thể gây ra do ám thị, do một cái gì đó có liên quan đến chứng loạn thần kinh ít-tê-ri. Và Karras nghĩ rằng rất có thể như vậy. Ông tin rằng đa số các trường hợp ông từng nghiên cứu đều gây ra bởi chính xác hai yếu tố này. Chắc chắn. Vì một lẽ, hầu hết nó tấn công vào phụ nữ. Thứ hai, tất cả những đợt bộc phát của cái bệnh dịch quỷ ám đó. Rồi đến các thầy đuổi quỷ, Karras cau mày. Thường thì chính các thầy đuổi quỷ lại thành nạn nhân của chứng quỷ ám. Ông nghĩ đến vụ Loudun ở Pháp. Đến nữ tu viện Ursuline. Trong bốn thầy đuổi quỷ được cử tới đó để đối phó với một trận dịch quỷ ám, ba vị - các cha Lucas, Lactance và Tranquille - chẳng những đã bị quỷ ám, mà lại còn chết ngay sau đó, rõ ràng là chết vì cơn sốc. Còn vị thứ tư, cha Surin, được ba mươi lăm tuổi vào lúc bị quỷ ám, đã hoá điên suốt hai mươi lăm năm còn lại trong đời ông.

Ông gật gù với mình. Nếu cơn rối loạn của Regan là chứng loạn thần ít-tê-ri, nếu việc phát sinh chứng quỷ ám là sản phẩm của sự ám thị, thì nguồn gốc của sự ám thị đó chỉ có thể là chương sách trong tác phẩm viết về thuật phù thủy đó thôi. Chương luận về quỷ ám ? Cô bé có đọc chương đó hay không ?

Ông đã, nghiền ngẫm các trang sách đó. Phải chăng đã có những sự tương đồng đáng kinh ngạc giữa bất cứ một chi tiết nào trong chương sách đó với hành vi của Regan ? Điều đó có lẽ chứng tỏ được sự việc. Nó có thể.

Ông đã tìm được những mối tương quan:

... Trường hợp một bé gái tám tuổi được mô tả trong chương sách là đã " rống như con bò mộng bằng một giọng thật trầm, vang rền như sấm." ( Regan thì rống như một con bò tơ ).

... . Trường hợp Helene Smith, được nhà tâm lý học vĩ đại Flournoy chữa trị, ông ta mô tả cô gái này đã " nhanh như chớp" biến đổi giọng nói và nét mặt thành giọng nói và nét mặt của nhiều bản ngã khác nhau. (Cô bé này cũng đã làm thế với ta. Cái bản ngã đã nói bằng một giọng phát âm rặt Anh. Thay đổi nhanh chóng. Cấp kỳ ).

... Trường hợp ở Nam Phi do nhà dân tộc học lừng danh Junod phúc trình tại chỗ, ông mô tả một người phụ nữ biến mất khỏi nhà mình đã được tìm thấy vào sáng hôm sau, " bị trói gô vào ngọn" một đại thụ cao lừng lững bằng những " dây leo mảnh dẻ" và sau đó "đã trườn, đầu đi trước, xuống gốc cây, vừa trườn vừa huýt siên siết, lưỡi thậm thụt loang loáng như rắn. Trong một thời gian, bà ta cứ treo lơ lửng giữa trời, kế đó nói một thứ tiếng lạ chưa từng ai nghe biết." ( Regan trườn như rắn lúc đuổi theo Sharon. Rồi nói năng huyên thuyên. Một nỗ lực nói "một thứ tiếng lạ" ).

... Trường hợp Joseph và Thiebaut Burner, lên tám và mười tuổi, tác giả mô tả hai đứa bé " đang nằm ngửa, chợt quay tít mù như những con vụ với tốc độ cực nhanh." ( Nghe ra khá giống cơn quay cuồng như một thầy tu đạo Hồi của Regan. )

Còn có những điểm tương tự khác nữa, lại càng thêm những lý do khác nữa để tình nghi hội chứng của cô bé là do ám thị : sự đề cập đến một sức mạnh dị thường, đến lối ăn nói thô tục, và những đoạn mô tả về quỷ ám trong các sách Phúc âm mà có lẽ là căn bản - Karras nghĩ - của nội dung những cơn gầm thét điên cuồng mang tính tôn giáo lạ kỳ của Regan tại Y viện Barringer. Hơn nữa trong chương sách đó, có đề cập đến sự bộc phát của chứng quỷ ám qua nhiều giai đoạn:... " Giai đoạn thứ nhất, sự xâm nhập tàn phá, bao gồm một cuộc công hãm xuyên qua môi trường chung quanh nạn nhân: các tiếng động, các mùi vị, việc dời đổi đồ đạc...Giai đoạn thứ hai, sự ám ảnh, bao gồm một cuộc tấn công trực tiếp vào nạn nhân nhằm mục đích gây kinh hoàng thường xuyên qua loại thương tích mà một con người có thể gây ra cho một người khác bằng các cú đấm đá." ( Các tiếng gõ. Các cơn vùng vẩy. Các cuộc tấn công do Đại uý Howdy. )

Có lẽ... có lẽ cô bé đã đọc chương sách đó rồi. Nhưng Karras không tin. Không một chút nào... tuyệt không. Và Chris nữa. Nàng có vẻ quá sức hoài nghi điều đó.

Ông lại bước đến cửa sổ. Vậy thì lời giải đáp là cái gì đây ? Quỷ ám thật chăng ? Một con quỷ chăng? Ông nhìn xuống và lắc đầu. Tuyệt không. Tuyệt không. Tuyệt không. Những hiện tượng phi phàm. Chắc chắn vậy. Tại sao không ? Có quá nhiều các nhà quan sát đầy năng lực đã phúc trình về điều đó. Các bác sĩ. Các nhà tâm thần học. Các nhân vật tầm ở như Junod. Nhưng vấn đề là ở chỗ làm sao ta giải thích được các hiện tượng đó ? Tư tưởng ông trở về với Oestereich. Đến trường hợp một tu sĩ phái Shaman ở Altai, Tây bá lợi á. Một trường hợp quỷ ám do tình nguyện và được kiểm tra tại một y viện đang lúc đối tượng bị quỷ ám thi triển một động tác hiển nhiên là phi phàm: sự bay bổng người lên. Ngay trước đó, nhịp mạch của ông ta đã vọt lên đến 100, sau đó nhảy lên con số đáng kinh ngạc là 200 nhịp. Những thay đổi về thân nhiệt cũng hết sức rõ rệt. Cả trong việc hô hấp. Như vậy hành động phi phàm của ông ta có liên quan chặc chẽ với lĩnh vực sinh lý học. Hành động đó gây ra do một năng lực sức mạnh thân xác nào đó. Nhưng xét như chứng cớ của người bị quỷ ám, giáo hội đòi hỏi phải có những hiện tượng ngoại giới minh bạch có hàm chứa những chứng cớ ấy.

Ông quên mất lời văn. Ông liền tra cứu. Ông lướt ngón tay trên trang một quyển sách trên bàn. Đây rồi : "... những hiện tượng ngoại giới có thể xác minh được mà có hàm ý rằng chúng phát sinh do một can thiệp phi thường của một tác nhân thông tuệ không phải là con người... " Đó có phải là trường hợp của người tu sĩ Shaman không ? Karras tự hỏi. Không. Và đây có phải là trường hợp của Regan không ?

Ông quay sang một đoạn văn ông đã gạch sẵn bằng bút chì : " Thầy đuổi quỷ phải tuyệt đối thận trọng để không có một biểu thị nào của bệnh nhân bị bỏ quên mà không được giải thích... "

Ông gật đầu. Vậy thì, tốt. Ta sẽ xem. Vừa bách bộ, ông vừa ôn lại những biểu hiện trong tình trạng rối loạn của Regan kèm theo những lời giải thích khả dĩ cho những biểu hiện đó. Ông đánh dấu chúng trong trí, từng điểm một:

Sự thay đổi đáng kinh ngạc trên nét mặt Regan.

Một phần do con bé đau ốm. Một phần do không ăn uống gì. Phần lớn, ông kết luận, chính vì diện mạo là một sự biểu lộ cho trạng thái tâm thần. Như thế là nghĩa lý quái gì chứ ? Ông gượng gạo nói thêm.

Sự thay đổi đáng kinh ngạc nơi giọng nói của Regan.

Ông còn phải nghe giọng nói nguyên thủy của cô bé đã. Thậm chí nếu giọng nói đó đúng là giọng thanh, nhẹ, như mẹ cô bé đã cho biết, thì những cơn kêu thét liên tục cũng phải làm cho những dây thanh đới dày khít lại, do đó giọng nói sẽ trầm đục đi. Vấn đề duy nhất ở đây, ông suy nghĩ, chính là âm lượng đồ sộ, chan chứa của giọng nói đó, vì chí đến các dây thanh đới có dày khít lại đi nữa, xét về mặt sinh lý học, cái âm lượng vĩ đại này là một điều vượt ngoài sức tưởng tượng. Lại nữa, ông cân nhắc, trong những trạng thái xao xuyến hay bệnh lý, những sự phô diễn sức mạnh phi phàm vượt quá tiềm năng của bắp thịt đã được biết đến như một chuyện thường tình. Có thể nào những dây thanh đới và hộp âm thanh lại không chịu cùng một ảnh hưởng huyền nhiệm như thế sao?

Vốn ngữ vựng và tầm kiến thức của Regan chợt phát triển rất lớn lao.

Chứng quên từ ngữ : có lẽ là những hồi ức bị chôn dấu về các từ ngữ và các dữ kiện mà đã có lần cô bé được nghe thấy, ngay cả trong thời còn ẵm ngửa. Ở những người mắc chứng mộng du và thường gặp nơi những kẻ sắp lâm chung, những dữ kiện bị chôn vùi thường nổi lên với một độ chính xác gần như được chụp ảnh.

Regan nhận ra ông là một linh mục.

Một sự phỏng đoán chính xác. Nếu quả cô bé đã đọc chương sách luận về quỷ ám, đương nhiên cô bé phải chờ đợi có một vị linh mục đến thăm. Theo Jung, khả năng nhận biết thuộc cõi vô thức và tính nhạy cảm của các bệnh nhân mắc chứng loạn thần ít-tê-ri lắm lúc có thể lớn gấp năm mươi lần người bình thường, điều đó đã lý giải cho hiện tượng " đọc được ý nghĩ" cứ như thật của những kẻ ngồi đồng qua trung gian các tiếng gõ trên bàn, vì cái mà cõi vô thức của người ngồi đồng thực sự "đọc" được chẳng qua chỉ là những chấn động và sự rung chuyển trên bàn gây ra do đôi bàn tay gõ nhịp của kẻ mà tư tưởng được coi như là đang bị đọc thấy. Những chấn động tạo thành một dạng mẫu của các chữ cái hoặc các con số. Như vây, có thể lắm. Regan đã "đọc" được lý lịch của ông chỉ từ dáng điệu, cử chỉ của ông, từ dáng vẻ đôi bàn tay ông, từ mùi rượu lễ.

Regan biết về cái chết của mẹ ông.

Một sự phỏng đoán có cơ sở nữa. Thì ông đã bốn mươi sáu tuổi rồi.

Còn cái câu: " Xin cha hãy giúp đỡ một thằng bé giúp lễ ngày xưa, cha ơi !"

Các sách giáo khoa sử dụng trong các chủng viện Công giáo đều thừa nhận sự thần giao cách cảm như một thực tế và một hiện tượng tự nhiên.

Sự thông minh trước tuổi của Regan.

Trong quá trình đích thân quan sát một trường hợp bản ngã đa trùng liên quan đến những hiện tượng được coi là huyền bí, nhà tâm thần học Jung đã kết luận rằng trong những tình trạng mộng du mang tính loạn thần ít-tê-ri, chẳng những các nhận thức giác quan thuộc cõi vô thức vượt cao hẳn lên, mà cả chức năng của trí tuệ cũng tăng vọt, vì các bản ngã mới trong trường hợp đang được nghiên cứu đó dường như thông minh hơn bản ngã nguyên thủy thấy rõ. Dù vậy, Karras vẫn lúng túng, phải chăng đơn giản chỉ cần tường trình hiện tượng đó là giải thích được nó ?

Bất chợt, ông thôi bước, quanh quẩn bên cạnh bàn giấy vì chợt lóe lên trong tâm trí ông cái ý tưởng là trò chơi chữ về Vua Herod của Regan lại đâm ra phức tạp hơn là biểu hiện ban đầu của nó. Chẳng là thế này : khi bọn Pharisee kể cho Đấng Ki-tô nghe về lời hăm doạ của Herod, ông nhớ lại, Đấng Ki-tô đã trả lời với bọn họ rằng: " Hãy đi bảo với loài chồn cáo đó rằng ta đã từng đuổi quỷ... "

Ông nhìn cuộn băng ghi âm giọng nói của Regan một lúc rồi mệt mỏi ngồi xuống bàn. Ông châm một điếu thuốc... phà khói ra... lại nghĩ đến lũ bé trai nhà Burner; nghĩ đến trường hợp một bé gái tám tuổi đã biểu lộ các triệu chứng bị quỷ ám ở thời kỳ kịch phát. Cuốn sách nào cô bé này đã đọc mà lại có thể khiến cho tâm trí vô thức của cô bắt chước được giống hệt các triệu chứng đó một cách toàn bích như thế ? Làm thế nào miền vô thức của các nạn nhân ở Trung Hoa lại có thể truyền thông được các triệu chứng đó đến cho các tâm trí vô thức của nhiều người bị quỷ ám khác nhau ở tận Tây bá lợi á, ở tận Đức, tận Phi Châu, trong một cách thế mà các triệu chứng đó lúc nào cũng giống hệt nhau ?

... " À, mà tình cờ, có cả mẹ mi ở đây với chúng tao nữa đấy, Karras ạ... "

Ông nhìn đăm đăm mà không thấy gì lúc làn khói thuốc quyện lên như những đợt ký ức thầm thì cuộn tròn. Vị linh mục dựa ngửa, nhìn xuống chiếc ngăn kéo dưới cùng phía bên trái bàn giấy. Trong một lúc, ông cứ nhìn đăm không dứt. Rồi thong thả, ông nghiêng xuống, kéo ngăn hộc rút ra một quyển vở học ngôn ngữ đã bạc màu. Trường Giáo dục Tráng niên. Quyển vở của mẹ ông. Ông đặt quyển vở đó lên bàn, lần giở từng trang với sự chăm chút âu yếm. Những chữ cái trong bảng mẫu tự ABC, viết đi viết lại nhiều lần, kế đó là những bài tập đơn giản :

BÀI HỌC VI

ĐỊA CHỈ ĐẦY ĐỦ CỦA TÔI

Giữa các trang vở, bà cố gắng tập viết một lá thư:

Dimmy thân yêu,

Mẹ vẫn đang đợi.

Rồi lại một đoạn mở đầu khác. Dang dở. Ông nhìn đi chỗ khác. Ông trông thấy đôi mắt mẹ ông ở cửa sổ... đợi mong...

"Domine, non sum gignus... "

Đôi mắt đó đã biến thành đôi mắt của Regan, đôi mắt gào thét... đôi mắt đợi chờ.

" Xin chỉ nói một lời... "

Ông liếc nhìn cuốn băng ghi âm giọng nói của Regan.

Ông rời phòng, mang cuốn băng xuống phòng thính thị. Tìm thấy một máy quay băng. Ngồi xuống, ông máng đầu băng vào một chiếc lõi trống. Chụp ống nghe vào tay. Bật máy. Rồi ông nghiêng người ra trước, lắng nghe. Thật kỹ. Thật tập trung.

Trong một lúc, chỉ nghe thấy tiếng băng rít. Tiếng ken két của máy. Đột nhiên có tiếng khởi động nghe đánh "kịch" một cái. Những tiếng động. " A lô... " Rồi có tiếng trả băng lại nghe veo véo. Chris MacNeil, giọng khẽ khàng nói từ xa. " Đừng nói sát vào micro thế cưng. Cần xa ra." " Thế này ạ ?" " Không, xa nữa kia." " Vầy được chưa ?" " Ừ, tốt rồi." " Bây giờ tiếp tục nói đi." Tiếng cười khúc khích. Micro va chạm vào bàn. Rồi giọng nói trong trẻo, dịu dàng của Regan MacNeil.

" A lô, bố đó hả ? Con đây nè. Hừmm... " Tiếng cười khúc khích, sau đó là một lời bỏ nhỏ thì thầm: " Con chẳng biết nói gì cả !" " Ồ, thì cứ nói cho bố biết là con ra sao, cưng ạ. Kể cho bố nghe mọi việc con đang làm." Có tiếng cười lích rích nữa, rồi : " Hừmm, bố ơi... bố biết không... Con muốn nói là, con mong là bố nghe được con rõ, và, hừmm - Chà bây giờ để coi. À, trước hết là chúng con.. không phải, chờ chút - à trước hết là chúng con đang ở Washington, đó là nơi có tổng thống ở, và ngôi nhà này bố biết không, bố ? - Ngôi nhà này nó... không phải, chờ chút bố. Con phải bắt đầu nói lại từ đầu mới được. Coi nào, bố ơi, có... "

Karras chỉ nghe được đoạn còn lại rất đỗi mơ hồ, từ xa xăm, qua tiếng mạch máu giần giật trong tai ông - như tiếng đại dương - lúc nó dâng trào lên qua lồng ngực rồi khuôn lại thành một mối trực giác tràn bãi bờ : Cái vật mà tôi thấy trong phòng đó không phải là Regan !

Ông trở lại khu cư xá Dòng Tên. Tìm thấy một phòng nhỏ. Ông hành lễ Mi-sa trước lúc sinh hoạt nhộn nhịp bắt đầu. Lúc ông nâng Mình Thánh lên để hiến tế, miếng bánh run rẩy giữa các ngón tay ông với một niềm hy vọng mà ông không dám cậy trông, mà ông đã chiến đấu với từng sợi tơ mong manh nhất của ý chí ông. " Vì đây là Mình ta... " ông thì thầm, giọng run rẩy.

Không phải, bánh mì mà ! Cái này chẳng có gì khác hơn là bánh mì !

Ông không dám yêu một lần nữa rồi lại đánh mất. Sự mất mát đó quá đỗi lớn lao, quá ư buốt nhói. Ông gục đầu, nuốt bánh thánh như một ảo vọng bị đánh mất. Trong khoảng khắc, miếng bánh dính trong cổ họng khô se của ông.

Sau lễ Mi-sa, ông bỏ không ăn sáng. Ghi chú bài giảng. Lên lớp ở trường Y khoa, đại học Georgetown. Giọng khàn đặc, ông nói lãng đãng, cho qua bài giảng được chuẩn bị khá tồi: "... và trong khi cân nhắc các triệu chứng của các cơn điên loạn tâm thái, các bạn sẽ... " Bố hả... con đây nè... con đây nè...

" Nhưng mà "con" là ai ?"..

Karras cho lớp học nghỉ sớm và trở về phòng riêng. Đến phòng, ông liền khom xuống bàn giấy, hai lòng bàn tay ép sát trên bàn, chăm chú xem xét lại lập trường của giáo hội đối với những dấu hiệu phi phàm của chứng quỷ ám. Phải chăng ta quá cố chấp ? Ông tự hỏi. Ông xem xét kỹ lưỡng các nét chính trong cuốn "Satan" : ... "Thần giao cách cảm... hiện tượng tự nhiên... sự di chuyển các đồ vật từ xa này được nghi là... từ thân xác có thể phát ra chất dịch... ông cha ta... khoa học... ngày nay cần phải thận trọng hơn. Tuy nhiên, dù cho chúng có phi phàm... " Ông giảm chậm nhịp đọc... " tất cả các cuộc đối thoại với bệnh nhân cần phải phân tích kỷ lưỡng, vì nếu chúng đưa ra cùng một hệ thống liên tưởng và cùng một hệ thống các thói quen ngữ pháp giống như cách biểu hiện trong trạng thái bình thường của bệnh nhân thì lúc đó, việc quỷ ám cần phải được xem là đáng nghi vấn."

Karras hít thở thật sâu, thật kiệt cùng. Rồi thở ra. Đầu ông rũ xuống. Tuyệt nhiên không. Không có gì rõ ràng tách bạch cả. Ông nhìn bức tranh khắc kẽm ở trang đối diện. Một con quỷ. Tia mắt ông lãng đãng lướt đến dòng chú thích tranh: Pazuzu. Karras nhắm mắt lại. Có cái gì đó không ổn rồi. Cha Tranquille... Ông hình dung ra cái chết của vị linh mục đuổi quỷ này... những nổi thống khổ trong giờ lâm chung... tiếng rống hét... tiếng rít như rắn... nôn mửa... những lúc bị ném mạnh trên giường xuống đất bởi lũ “quỷ" khi chúng nỗi giận vì ông sắp chết và chúng không còn hành hạ ông được nữa. Rồi linh mục Lucas ! Lucas. Quỳ bên cạnh giường. Cầu nguyện. Nhưng lúc Tranquille chết rồi. Lucas lập tức mang lấy bản ngã của những con quỷ đã ám Tranquille, bắt đầu đã ác liệt vào cái thi thể còn nóng hổi kia, vào cái thân xác tả tơi, trầy trụa, nồng nặc mùi cứt đái, nôn mửa nọ, trong khi sáu người đàn ông lực lưỡng cố sức giữ ông lại, ông vẫn không ngừng đấu đá mãi cho đến khi tử thi kia được mang ra khỏi phòng. Karras thấy điều đó. Thấy rất rõ ràng.

Có thể như thế sao ? Có lý nào lại có thể được sao ? Ông không thể rứt bỏ chuyện ấy đi được. Không thể bỏ mặc nó đó mà chưa trắc nghiệm. Ông cần phải biết. Biết bằng cách nào ? Ông mở mắt ra. "... những cuộc đối thoại với bệnh nhân cần phải thận trọng." Đúng, đúng rồi, tại sao không ? Nếu việc khám phá ra những mẫu nói của Regan và của "quỷ" là giống hệt nhau sẽ bác bỏ dứt khoát là không hề có quỷ ám gì hết, ngay dù có các hiện tượng phi phàm đi nữa; thì hiển nhiên chắc chắn là sự khác biệt hùng hồn giữa các mẫu nói của hai đối tượng ấy phải có nghĩa là đã có thể có tình trạng quỷ ám thực sự.

Ông đi tới đi lui. Còn gì khác ? Còn gì khác nữa không ? Một cái gì đó nhanh lên nào. Cô bé - Chờ chút đã. Ông dừng bước, đăm đăm nhìn xuống, hai tay chấp sau lưng. Cái chương sách đó... cái chương đó trong cuốn sách luận về thuật phù thủy đó. Nó có đề cập đến... ? Có, nó có đề cập đến thật: lũ quỷ bao giờ cũng phản ứng lại dữ dội khi phải đương đầu với Bánh Thánh đã được hiến tế... với các thánh tích... với nước thánh ! À! Đúng rồi! Ta sẽ đi lên đó lấy nước máy vẩy lên người con bé! Nhưng ta sẽ bảo đó là nước Thánh. Cứ thế ! Nếu con bé phản ứng lại như cách lũ quỷ phải phản ứng, lúc đó ta sẽ biết được rằng nó chẳng bị quỷ ám gì cả... rằng những triệu chứng ấy chỉ gây ra do ám thị đấy thôi... rằng con bé đã có những triệu chứng đó chỉ vì cuốn sách ! Nhưng nếu con bé không phản ứng, điều đó có nghĩa là...

Quỷ ám thực sự ?

Như người phát sốt, ông lục lọi tìm kiếm một lọ nước thánh.

° ° °

Willie tiếp ông vào nhà. Nơi lối vào, ông liếc lên phòng Regan. Những tiếng la hét. Văng tục. Nhưng vẫn chưa phải là cái giọng thô nhám, trầm thấp của con quỷ. Mà là cái giọng bẳn gắt. Thanh hơn. Một giọng Anh nặng... Đúng rồi ! Chính đó là nét biểu hiện đã thoáng lộ trong lần ông gặp Regan vừa rồi.

Karras nhìn xuống Willie đang đứng đợi. Chị ta kinh ngạc ngó sững vào chiếc cổ áo La Mã. Vào những lễ phục linh mục. " Thưa, bà MacNeil ở đâu ạ ?" Karras hỏi chị ta.

Willie chỉ lên lầu.

" Cám ơn chị."

Ông đi về phía cầu thang. Leo lên. Gặp Chris trong hành lang. Nàng đang ngồi trên một cái ghế cạnh phòng ngủ Regan, đầu cuối gục, hai tay khoanh trước ngực. Lúc vị linh mục đến gần, nàng nghe thấy tiếng áo dòng của ông khua loạt soạt. Nàng ngước lên và đứng nhanh dậy. " Chào cha."

Khoảng dưới đôi mắt nàng có những vết thâm quầng. Karras cau mày. " Bà có ngủ không ?"

" Chà, chút đỉnh thôi."

Ông lắc đầu ra dáng quở trách.

" Vâng, tôi không sao ngủ được," nàng thở dài nhìn ông, hất đầu về phía cửa phòng Regan. " Nó quậy suốt đêm."

" Có nôn mửa gì không ?"

" Không." Nàng nắm lấy tay áo ông như muốn dẫn ông đi. " Nào, ta xuống nhà dưới mới có thể... "

" Không, tôi muốn thăm cô bé ngay," ông khẽ ngắt lời. Ông cưỡng lại sức giật khăng khăng trìu níu của nàng.

" Ngay bây giờ à ?"

Có gì trục trặc rồi, Karras nghĩ. Trông nàng căng thẳng quá. Sợ sệt nữa. " Tại sao không là bây giờ ?" Ông tra vấn.

Nàng len lén nhìn về cửa phòng Regan. Từ trong phòng rít lên cái giọng điên loạn, khàn khàn: " Đồ Quốc xã khốn kiếp ! Đồ Quốc xã mặt l... !"

Chris nhìn chỗ khác, rồi miễn cưỡng gật đầu. " Nào ta đi thôi."

" Bà có máy ghi âm không ?"

Đôi mắt nàng dò xét ông thật nhanh. Những cái chớp mắt thoáng mau.

" Bà vui lòng cho mang máy lên với một lõi băng trống được chứ ?"

Nàng chau mày ngờ vực. " Để làm gì cơ ?" Rồi đâm hoảng. " Có phải cha định ghi âm.."

" Đúng thế, rất quan.."

" Thưa cha, tôi không thể để cha.."

" Tôi cần phải so sánh các mẫu nói," ông dứt khoát cắt ngang. " Xin bà vui lòng cho ! Bà cần phải tin cậy ở tôi mới được."

Họ quay lại cánh cửa kịp lúc một tràng ngôn ngữ tục tĩu khôn tả rõ ràng đã đẩy bật Karl ra khỏi phòng Regan. Gương mặt anh ta xám lại và đằng đằng sát khí, anh ta đang bưng mớ tã lót và khăn giường lấm lem lấm luốt.

" Vẫn buộc giây cẩn thận đấy chứ Karl ?" Chris hỏi người gia nhân lúc anh ta đóng cửa phòng ngủ phía sau lưng.

Karl liếc nhanh Karras, rồi nhìn Chris. " Dây vẫn buộc," anh ta nói ngắn gọn, xuôi nhanh hành lang đến chỗ cầu thang.

Chris nhìn anh ta. Nàng quay lại Karras.

" Được rồi," nàng nói yếu ớt. " Được rồi. Tôi sẽ bảo mang máy lên." Rồi bất chợt, nàng bước xuống hành lang.

Trong một lúc, Karras cứ nhìn nàng. Bối rối. Có gì trục trặc đây ? Rồi ông để ý thấy sự yên lặng bất ngờ trong phòng ngủ. Trong phút chốc. Thế rồi rộ lên tiếng cười của quỷ dữ ăng ẳng như chó sủa. Ông tiến tới trước. Rờ tìm lọ nước trong túi. Ông mở cửa rồi bước vào phòng.

Mùi xú uế còn nồng nặc dữ dội hơn tối hôm trước. Ông đóng cửa lại. Nhìn trừng trừng. Cái nỗi hãi hùng đó. Cái vật ở trên giường đó.

Lúc ông trờ đến gần, nó nhìn ông bằng đôi mắt nhạo báng. Đầy ranh mãnh. Đầy oán ghét. Đầy quyền năng.

" Chào Karras."

Vị linh mục nghe thấy tiếng tiêu chảy bài tiết rèn rẹt vào chiếc quần bằng nhựa dẻo. Từ chân giường, ông cất giọng trầm tĩnh. " Chào quỷ, ngươi mạnh giỏi chứ ?"

" Lúc này, tao rất sung sướng được gặp mi. Hân hạnh." Cái lưỡi thè ra ngoài miệng, còn đôi mắt thì đánh giá Karras với vẻ xấc xược. " Tao thấy rõ là mi đang mở cờ trong bụng. Hay lắm." Nó quát tháo một chặp nữa. " Mi không phiền là phòng hôi thối đấy chứ, hả Karras ?"

" Không hề phiền."

" Mi nói dối !"

" Điều đó khiến ngươi khó chịu chăng ?"

" Tí tỉnh."

" Nhưng quỷ vốn thích bọn nói dối mà ?"

" Chỉ những đứa nói dối giỏi thôi, Karras thân mến ạ, chỉ những đứa nói láo có sách thôi," nó cười khúc khích. " Với lại, ai bảo rằng tao là quỷ nào ?"

" Há không phải ngươi đã nói thế sao ?"

" Ồ, có lẽ ta đã nói thế thật. Có thể. Ta không được khỏe. Mi tin tao chứ ?"

" Dĩ nhiên."

" Tao xin lỗi."

" Có phải ngươi định nói rằng ngươi không phải là quỷ chăng ?"

" Chỉ là một ác quỷ khốn khổ đang phải phấn đấu bon chen. Một con quỷ, một sự khác biệt rất tế nhị, nhưng là một con quỷ chưa hoàn toàn hư mất vào tay Cha Chúng Tao Ở Địa Ngục. À này, mi sẽ không nhắc đến sự lỡ lời mới rồi của tao với ông ta đấy chứ, hở Karras ? Ê, khi nào thì mi gặp ông ấy ?"

" Gặp y à ? Y có ở đây không ?" Vị linh mục hỏi.

" Trong con heo này ấy à ? Không bao giờ. Bạn ơi, đây chỉ là một gia đình bé mọn, khốn khó gồm toàn những cô hồn vất vưởng mà thôi. Mi không trách việc chúng tao cư trú ở đây chứ phải không? Mà xét cho cùng, bọn tao cũng chẳng có chỗ nào mà đi. Không nhà không cửa."

" Và ngươi dự tính lưu lại đây bao lâu ?"

Đầu nó giật bắn lên khỏi gối, nhăn nhúm lại giận dữ, vừa rống lên. " Cho đến khi nào con heo này chết !" Sau đó, cũng đột ngột như thế, Regan trở lại với cái cười toe toét đầy dãi nhớt trên đôi môi dầy . " À này, Karras, ngày hôm nay mà làm lễ đuổi quỷ thì tuyệt thật đấy."

Cuốn sách ! Hẳn con bé phải đọc cuốn sách đó rồi !

Đôi mắt châm biếm ấy cứ nhìn chòng chọc, xuyên thấu. " Bắt đầu hành lễ ngay đi chứ. Thật sớm đi nào."

Mâu thuẫn. Có cái gì trật chìa, lạc điệu ở đây rồi. " Ngươi muốn thế sao ?"

" Muốn quá đi chứ."

" Nhưng há điều đó không trục xuất người ra khỏi Regan sao ?"

Con quỷ ngả ngớn đầu ra sau, cười khằng khặc như điên, rồi ngừng ngang. " Điều đó sẽ đem chúng ta lại với nhau."

" Ngươi và Regan ấy à ?"

" Mi và chúng tao ấy chứ, người bạn quý hoá ạ," con quỷ giọng ồm ồm. " Mi và chúng tao." Và tận sâu trong cuống họng đó là tiếng cười nghẹt ngòi.

Karras nhìn sững. Ông cảm thấy có những bàn tay sờ sau gáy ông. Lạnh như nước đá. Chạm khẽ. Rồi thôi. Chắc là tại ta sợ, ông kết luận. Sợ.

Sợ gì chứ ?

" Phải, mi sẽ hội nhập cùng gia đình bé nhỏ của chúng tao, Karras ạ. Mi thấy đó, điều rắc rối với các dấu hiệu ở trên trời là ở chỗ một khi người ta thấy chúng rồi, người ta không còn có thể biện minh gì được nữa. Ngươi có nhận thấy là thời kỳ gần đây, người ta ít nghe nói về phép lạ là dường nào không ? Đó không phải là lỗi của chúng tao, Karras ạ. Đừng trách chúng tao. Chúng tao có cố gắng mà !"

Karras quay ngoắt đầu ra sau trước một tiếng động đánh "rầm" vang dội đột ngột. Một ngăn kéo ở chiếc tủ com-mốt bật tung, tuôn hết ra ngoài. Ông cảm thấy một nỗi rùng mình dâng nhanh lúc nhìn chiếc ngăn kéo bất chợt đóng "sầm" trở lại. Chính nó rồi ! Thế rồi cũng bất chợt như vậy, nỗi xúc động đó trôi đi như một mảng vỏ mục bong khỏi thân cây: Thần kích rồi. Karras nghe thấy tiếng cười khúc khích. Ông nhìn trở lại Regan.

" Chuyện trò với mi thật là thú vị, Karras ạ," con quỷ nói, nhăn nhở cười. " Tao cảm thấy thảnh thơi, thoải mái. Cứ hệt như một dâm phụ. Tao sải đôi cánh vĩ đại của tao ra. Thật vậy, cho dù tao nói với mi điều này thì chỉ tổ trút thêm sự nguyền rủa lên đầu mi đấy thôi, ông bác sĩ, người thầy thuốc thân mến và nhục nhã của tao ạ."

" Ngươi vừa làm điều đó phải không ? Ngươi vừa mới khiển chiếc ngăn kéo tủ di chuyển đó phải không ?"

Con quỷ không nghe ông. Mắt nó hướng về phía cửa, về phía tiếng chân người từ lối hành lang bước nhanh đến, lúc này nét mặt nó đã biến ra dung mạo của một bản ngã khác. " Đồ quân đồ tể khốn kiếp." Nó rít lên bằng cái giọng Anh nằng nặng, khàn khàn. " Đồ thằng Đức mặt l... "

Xuyên qua cánh cửa là Karl, bước nhanh vào với chiếc máy ghi âm. Anh ta đặt máy xuống cạnh giường, mắt nhìn chỗ khác, rồi cun cút rút lui khỏi phòng.

" Cút đi, thằng Himmler kia ! Cút cho khuất mắt tao ! Đi mà thăm đứa con gái cà thọt của mày đi ! Đem dưa cải bắp đến cho nó ! Dưa cải bắp và héroine, Thordike nữa ! Con nhỏ sẽ mê mấy thứ đó lắm. Nó sẽ... "

Khuất rồi, Karl đã đi khuất rồi. Sau đó, bất chợt cái vật ở bên trong Regan đâm ra thành thật, nó nhìn Karras nhanh chóng chuẩn bị máy, tìm một lỗ cắm điện, gắn chấu dây vào, mắc băng từ vô lõi.

" À, đúng rồi, alô, alô, alô. Trò gì thế này ?" Nó khoái chí nói. " Ta sắp sửa ghi âm cái gì chăng, hở Padre ? Thú vị quá ! Chà, tao quả là khoái chơi ba cái món diễn xuất lắm, mi biết đấy ? Chèn ơi, tao khoái quá trời quá đất !"

" Ta là Damien Karras," vị linh mục nói, vẫn bận bịu với công việc. " Còn ngươi là ai ?"

" Ra mi định đòi ủy nhiệm thư của tao chăng ? Hở người bạn thân mến ? Mi thật là mặt dày mày dạn lắm nhé !" Nó cười rinh rích. " Tao là Puck trong vở kịch diễn ở lớp dưới đây." Nó liếc quanh. " À này, có cái gì uống không ? Ta khát cháy cổ đây."

Vị linh mục khẽ đặt micro lên bàn ngủ.

" Nếu ngươi cho ta biết tên, ta sẽ kiếm thức uống cho."

" Dĩ nhiên là được thôi," nó trả lời với tiếng cười khằng khặc khoái chí, " rồi chính mi cũng sẽ uống luôn chứ gì, ta áng chừng thế."

Vừa ấn chiếc nút "Thu", Karras vừa đáp. " Nói tên ngươi đi."

" Thằng ăn cướp chó đẻ !" nó rít ken két.

Rồi thoắt cái, nó biến mất và con quỷ kia lại thế chỗ. " Bây giờ ta sẽ làm gì đây, hở Karras ? Ghi âm cuộc thảo luận nhỏ của chúng ta chăng ?"

Karras thẳng căng người. Nhìn đăm đăm. Rồi ông kéo một chiếc ghế đến cạnh giường và ngồi xuống. " Ngươi không phiền chứ ?" ông nói.

" Không hề" con quỷ giọng ồm ồm. " Bao giờ tao cũng khoái mấy thứ máy móc quỷ quái."

Bất chợt một mùi nồng nặc mới xông vào mũi Karras. Một mùi như thể...

" Mùi dưa cải bắp, Karras ạ. Mi có nhận thấy không ?"

Quả nó giống mùi dưa cải bắp thật, vị linh mục Dòng Tên kinh ngạc. Có vẻ như mùi đó bốc ra từ chiếc giường. Từ thân thể Regan. Rồi mùi đó biến mất, thay vào đó là cái mùi thối hoắc cũ. Karras cau mày. Có phải ta tưởng tượng ra mùi đó không ? Tự kỷ ám thị chăng? Ông nghĩ đến lọ nước thánh. Bây giờ chưa? Khoan, để dành đó đã. Phải thu thập thêm mẫu nói đã. " Tôi vừa nói chuyện với ai mới đây vậy ?" ông hỏi.

" Chỉ là một thành viên trong gia đình thôi."

" Một con quỷ chăng."

" Mi quá đề cao."

" Sao thế ?"

" Từ "quỷ" có nghĩa là "người khôn ngoan". Còn gã này thì ngu ngốc thôi."

Vị linh mục cứng cả người. " Ở ngôn ngữ nào từ "quỷ" có nghĩa là "người khôn ngoan" !?"

" Ngôn ngữ Hy Lạp."

" Ngươi nói tiếng Hy Lạp chứ ?"

" Rất lưu loát."

Một trong những dấu hiệu đây rồi ! Karras sôi nổi nghĩ. Nói một thứ tiếng lạ ! Thật là vượt quá chỗ ông mong mỏi. " Pos ognokas hoti presbyteros eimi ?" ông vội hỏi bằng tiếng Hy Lạp cổ điển.

" Tao không có hứng, Karras à."

" Ồ, thế là ngươi không thể... "

" Tao không có hứng mà !"

Thất vọng, Karras trầm ngâm. " Ngươi đã khiến cho ngăn kéo tủ chạy ra phải không ?" ông chất vấn.

" Tất nhiên."

" Rất ngoạn mục," Karras gật gù. " Ngươi hẳn là một con quỷ rất, rất ư quyền năng."

" Đích thị."

" Ta thắc mắc không biết ngươi có thể thi triển lại điều đó không ?"

" Có chứ, đúng lúc của nó."

" Xin làm ngay bây giờ đi. Ta thực sự muốn chứng kiến điều ấy."

" Đúng lúc mới được."

" Tại sao không làm bây giờ ?"

" Chúng tao phải cho mi vài lý do để nghi ngờ chứ," nó cất giọng ồm ồm. " Một vài. Đủ để khẳng định kết quả chung cuộc." Nó ngửa đầu ra sau trong một tràng cười ma mãnh. " Tấn công xuyên qua chân lý mới kỳ thú làm sao chứ ? A ha, mới khoái trá làm sao chứ !"

Những bàn tay băng giá lại rờ nhẹ lên cổ ông. Karras sửng sờ. Lại sợ chăng? Sợ ? Phải đó là sợ chăng?

" Không, không phải sợ đâu," con quỷ nói. Nó đang cười toe toét. " Đó là tao đấy thôi."

Những bàn tay đã biến mất. Karras cau mày. Ông cảm thấy một điều lạ lùng mới mẻ. Ông chẻ nó ra để tìm hiểu. Thần giao cách cảm. Hay là cô bé ? Tìm cho ra. Phải tìm cho ra ngay. " Ngươi có thể cho ta biết là ta đang nghĩ gì bây giờ không ?"

" Tư tưởng của mi thì chán ngắt chẳng bỏ cho tao giải khuây."

" Vậy là ngươi không thể đọc được tâm trí ta rồi."

" Mi muốn nghĩ thế nào tùy ý mi... tùy ý mi."

Thử nước thánh chăng? Ngay bây giờ? Ông nghe thấy tiếng máy thu âm kêu rin rít. Khoan. Cứ tiếp tục đào xới thêm đã. Phải thu thập được thêm một mẫu nói nữa. " Ngươi là một nhân vật hấp dẫn thật." Karras bảo.

Regan cười nhạo báng.

" Ồ, không, thật vậy mà." Karras nói. " Ta muốn biết thêm về lý lịch của ngươi. Chẳng hạn như ngươi chưa bao giờ cho ta biết ngươi là ai."

" Một con quỷ," con quỷ quát tháo.

" Ừ, ta biết, nhưng là quỷ nào chứ ? Tên ngươi là gì ?"

" Chà, một cái tên thì có nghĩa lý gì chứ, hở Karras ? Đừng bận tâm đến cái tên của tao. Cứ gọi tao là Howdy, nếu mi thấy như thế tiện hơn."

" Ồ, phải Đại uý Howdy," Karras gật đầu, " bạn của Regan."

" Bạn chí thân của nó."

" Ồ, thật vậy sao?"

" Thật."

" Thế thì tại sao ngươi lại hành hạ cô bé ?"

" Vì tao là bạn nó. Con heo con khoái chuyện đó."

" Cô bé khoái chuyện đó sao ?"

" Nó ngưỡng mộ điều đó."

" Tại sao chứ ?"

" Cứ hỏi nó !"

" Ngươi có để cho cô bé trả lời không ?"

" Không."

" Chà, thế thì ta hỏi cô bé để làm gì chứ ?"

" Chả làm gì cả." Đôi mắt quỷ lóe lên tia oán ghét.

" Kẻ mà ta mới nói chuyện lúc nãy là ai vậy ?" Karras hỏi.

" Ngươi đã hỏi câu đó rồi."

" Ta biết, nhưng ngươi có hề trả lời gì đâu."

" Chỉ là một người bạn tốt khác của con heo này thôi, Karras thân mến ạ."

" Ta nói chuyện với y được chứ ?"

" Không, hắn đang bận bịu với mẹ mi." Nó khẽ cười rúc rích, rồi thêm. " Ôi, cái lưỡi mới tuyệt diệu làm sao, mẹ mi ấy. Cái mồm thật đáng đồng tiền bát gạo."

Nó lóe nhìn ông nhạo báng, còn Karras cảm thấy một cơn giận dữ bừng bừng chạy qua người ông, một nỗi oán hận hừng hực mà vị linh mục giật mình nhận ra là không phải nhắm vào Regan, mà nhắm vào con quỷ. Con quỷ ! Có việc quái gì với mi thế này, hở Karras? Vị linh mục cố hết sức giữ bình tĩnh, hít thở thật sâu, rồi đứng lên rút lọ nước ra khỏi túi áo sơ mi. Ông mở nút lọ.

Con quỷ lộ vẻ cảnh giác. " Cái gì vậy ?"

" Ngươi không biết sao ?" Karras hỏi, ngón tay cái ông che nửa miệng lọ lúc ông bắt đầu rảy nước lên người Regan. " Nước thánh đấy quỷ ạ."

Lập tức con quỷ co rúm, quằn quại, hét lên vì kinh hãi và đau đớn: " Bỏng! Bỏng! Á! Đừng rảy nữa ! Ngừng lại, tên linh mục khốn kiếp kia ! Ngừng lại đi !"

Mặt lạnh như tiền, Karras ngừng rảy. Loạn thần kinh ít-tê-ri. Ám thị. Con bé quả đã đọc quyển sách đó rồi. Ông nhìn chiếc máy ghi âm. Tại sao lại bận tâm ?

Ông nhận ra sự yên lặng. Nhìn Regan. Nhíu mày. Cái gì thế này ? Chuyện gì đang xảy ra đây? Bản ngã quỷ đã biến mất nhường chỗ cho nét mặt khác, trông tương tự. Nhưng mà lại khác. Cặp mắt trợn ngược, bày ra hai tròng trắng dã. Bây giờ nó thì thầm. Chậm rãi. Một tràng huyên thuyên sôi nổi. Karras đến bên giường. Nghiêng người xuống nghe. Cái gì vậy ? Chẳng có gì cả. Vậy mà... Tràng nói có ngữ điệu. Giống như một ngôn ngữ. Có thể thế được sao? Ông cảm thấy tiếng cánh vỗ phần phật trong bao tử ông, ông vội kềm chặt chúng, ghìm chúng đứng yên. Nào, đừng có ngu ngốc thế nữa ! Vậy mà...

Ông nhìn ô kiểm soát âm lượng trên máy ghi âm. Không thấy lóe sáng. Ông tăng núm khuếch âm rồi lắng nghe, chăm chú, tai áp sát môi Regan. Tràng nói huyên thuyên chấm dứt, thay vào đó là những tiếng thở cò cử, sâu lắng.

Karras duỗi thẳng người. " Ngươi là ai ?" Ông hỏi.

" Nowonmai," thực thể đó trả lời. Tiếng than vãn thều thào. Trong nỗi đau đớn. Đôi tròng mắt trắng dã. Mí mắt nhấp nháy. " Nowonmai." Cái giọng rạn vỡ, hổn hển, giống như linh hồn của chủ nhân nó, có vẻ co cụm trong một không gian trướng rũ màn che, tăm tối ở bên kia thời gian.

" Đó là tên ngươi chăng ?" Karras cau mày.

Đôi môi đó mấp máy. Những vần hừng hực sốt. Chậm chạp. Vô nghĩa. Rồi nó ngừng ngang.

" Ngươi hiểu được ta không ?"

Yên lặng. Chỉ có tiếng thở. Sâu lắng. Nghe nghèn nghẹn kỳ quặc. Như âm thanh kỳ lạ của giấc ngủ trong lồng dưỡng khí.

Vị linh mục Dòng Tên chờ đợi. Hy vọng sẽ có gì thêm.

Chẳng có gì xảy ra .

Ông trả băng lại, bỏ máy vào bao, xách máy lên, mang theo cuộn băng.

Ông nhìn Regan một lần cuối. Vẫn là những đầu mối rời rạc, không đâu vào với đâu. Bất quyết, ông rời phòng và bước xuống cầu thang.

Ông tìm thấy Chris trong bếp. Nàng đang ngồi ủ rũ bên tách cà phê nơi bàn, với Sharon. Lúc thấy ông lại gần, hai người ngước lên nhìn ông với vẻ mong ngóng, xốn xang, tra hỏi. Chris khẽ bảo Sharon. " Cô lên ngó qua Regan hộ tôi. Đồng ý ?"

Sharon uống ngụm cà phê cuối cùng, uể oải cuối đầu chào Karras rồi bỏ đi. Ông mệt mỏi ngồi xuống bàn.

" Vậy là chuyện gì ?" Chris hỏi ông, vừa dò xét đôi mắt ông.

Vừa định trả lời, Karras lại chờ vì lúc đó Karl từ phòng chứa thực phẩm bước vào bếp rồi đi ra phía bồn rửa để kỳ cọ soong nồi.

Chris dõi theo tia nhìn của ông. " Không sao," nàng nhỏ nhẹ nói. " Cha cứ nói đi. Cuộc thực tập ra sao ?"

" Có hai bản ngã mà trước đây tôi chưa gặp. À, không, một kẻ tôi đoán là có thấy thoáng qua, kẻ có phát âm rặt giọng Anh ấy. Đó có phải là người bà quen biết không ?"

" Điều đó có quan trọng không ?"

Ông lại trông thấy vẻ căng thẳng đặc biệt trên khuôn mặt nàng. " Quan trọng chứ !"

Nàng nhìn xuống và gật đầu. " Vâng, đó là một kẻ tôi có quen biết."

" Ai vậy ?"

Nàng ngước lên. " Burke Dennings."

" Nhà đạo diễn ?"

" Phải."

Vị linh mục yên lặng cân nhắc câu trả lời của nàng một lúc. Ông trông thấy ngón tay trỏ của nàng giần giật.

" Cha muốn uống chút cà phê hay thứ gì không, thưa cha ?"

Ông lắc đầu. " Không, cảm ơn." Ông nghiêng người ra trước, hai khuỷu tay chống lên bàn. " Regan có quen biết ông ấy không ?"

" Có."

" Và... "

Có tiếng loảng xoảng. Giật nẩy mình, Chris quay lại, trông thấy Karl đánh rơi một cái chảo xuống sàn và đang cố nhặt lên. Anh vừa nhấc chảo lên thì lại đánh rơi nữa.

" Chúa ơi, Karl !"

" Xin lỗi bà."

" Này, Karl, đi ra ngoài đi ! Đi mà xem phim hay cái gì đi ! Ta không thể nào cứ ngồi ru rú trong ngôi nhà này mãi được !" Nàng quay lại Karras, nhặt một gói thuốc lá lên, rồi lại ném phịch xuống bàn lúc nghe Karl phản đối " Không, tôi coi... "

" Này Karl, tôi bảo thật đấy !" Chris bực bội gắt anh ta, cao giọng nhưng không ngoái đầu lại. " Đi ra đi ! Cứ đi ra khỏi nhà này chốc lát đi ! Rồi tất cả chúng ta cũng phải bắt đầu đi ra hết lượt thôi ! Nào, đi ra thôi !"

" Phải rồi, anh đi đi !" Willie hưởng ứng lúc chị bước vào, giằng cái chảo trên tay Karl. Chị bực dọc đẩy chồng về phía phòng chứa thực phẩm.

Karl nhìn Karras và Chris một thoáng rồi bước ra.

" Xin lỗi cha." Chris lắp bắp xin lỗi. Nàng nhón một điếu thuốc." Dạo gần đây anh ta phải chịu biết bao điều cay đắng."

" Bà nói đúng," Karras dịu dàng nói. Ông nhặt bao diêm lên. " Tất cả mọi người nên cố gắng ra khỏi ngôi nhà này." Ông châm thuốc cho nàng. " Cả bà nữa."

" Thế rồi Burke nói những gì ?" Chris hỏi.

" Toàn những lời tục tĩu." Karras nhún vai nói.

" Có thế thôi sao?"

Ông bắt gặp nét sợ hãi mông lung trong giọng nói nàng. " Khá nhiều." Ông đáp. Rồi ông hạ thấp giọng. " À này, Karl có một con gái phải không ?"

" Một cô con gái? Không, tôi chưa bao giờ hay biết điều đó. Mà giá có đi nữa, anh ta cũng chẳng bao giờ đả động đến điều đó."

" Bà chắc chứ ?"

Willie đang kỳ cọ bồn rửa bát. Chris quay lại phía chị ta. " Chị không có đứa con gái nào, phải không Willie ?"

" Cháu chết rồi, thưa bà, từ lâu lắm rồi."

" Ồ, tôi xin lỗi."

Chris quay trở lại Karras. " Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về người con gái ấy." Nàng thì thầm. " Tại sao cha lại hỏi? Bằng cách nào cha biết được ?"

" Regan. Cô bé đã đề cập đến điều ấy." Karras bảo.

Chris nhìn sững.

" Có bao giờ cô bé tỏ ra dấu hiệu là có nhận thức ngoài giác quan không ?" Ông hỏi. " Ý tôi muốn nói là trước thời gian này."

" Chà... " Chris ngập ngừng. " Chà, tôi không biết nữa. Tôi không dám chắc. Ý tôi muốn nói là, có lắm lúc như nó nghĩ cùng những điều tôi nghĩ, nhưng há điều đó không từng xảy ra với những người thân cận của ta sao ?"

Karras gật đầu. Suy nghĩ. " Cái bản ngã mà tôi đã đề cập đến này đây," ông bắt đầu. " Đó chính là kẻ đã một lần xuất hiện lúc thôi miên."

" Nói năng huyên thuyên."

" Phải. Ai vậy ?"

" Tôi không biết."

" Không quen biết gì sao ?"

" Không hề."

" Bà đã gửi xin các hồ sơ bệnh lý chưa ?"

" Các hồ sơ ấy sẽ đến đây xế trưa nay. Đi bằng máy bay. Chúng sẽ gửi thẳng đến chỗ cha." Nàng nhấm nháp cà phê. " Đó là cách duy nhất mà tôi có thể tháo cũi sổ lồng chúng, và ngay cả bằng cách ấy đi nữa, tôi cũng đã phải làm toáng lên họ mới chịu nhả chúng đó."

" Vâng, tôi cũng nghĩ là thế nào cũng gặp rắc rối."

" Có rắc rối. Nhưng mà chúng sắp tới nơi." nàng chiêu một ngụm nữa. " Còn bây giờ, về vụ đuổi quỷ thì sao đây. Thưa cha ?

Ông nhìn xuống rồi thở dài. " Chà, tôi không mấy hy vọng là có thể thuyết phục được Đức Giám mục ề chuyện ấy."

" Cha nói " không mấy hy vọng" là nghĩa lý thế nào ?" Nàng đặt tách cà phê xuống, cau mày, lo lắng.

Ông thọc tay vào túi lôi ra lọ nước, chìa nó ra cho Chris xem. " Thấy cái này chứ ?"

Nàng gật đầu.

" Tôi bảo cô bé đó là nước thánh," Karras giải thích. " Rồi lúc tôi khởi sự rảy lên người nó, nó phản ứng rất dữ dội."

" Vậy thì ?"

" Đó không phải là nước thánh. Chỉ là nước máy thường thôi."

" Vậy thì có lẽ một vài con quỷ không biết được sự khác biệt ấy thôi."

" Bà thực sự tin là có một con quỷ ở trong cô bé sao ?"

" Tôi tin rằng có một cái gì đó ở bên trong Regan đang cố giết cho bằng được con bé, thưa cha Karras, và cho dù nó biết phân biệt nước đái hay nước thường hay không đi nữa thì dường như cũng chẳng có can hệ mấy đến điều đó, cha có nghĩ thế không ? Xin lỗi cha nhưng vì cha đã hỏi ý kiến tôi, thì tôi cũng xin nói rõ ra thế này," nàng dụi điếu thuốc. " dù gì đi nữa, nước thánh và nước máy thì có gì khác nhau không nào?

" Nước thánh đã được làm phép."

" Xin chúc cha may mắn, thưa cha. Tôi rất sung sướng về điều ấy! Vậy thì bây giờ cha định nói gì với tôi đây. Không có chuyện đuổi quỷ chăng ?"

" Coi kìa, tôi chỉ mới bắt đầu đào xới tìm hiểu vào sự việc này," Karras sôi nổi nói. " Nhưng giáo hội có những tiêu chuẩn cần phải được đáp ứng, và chúng phải được đáp ứng vì một lý do thật xác đáng: đó là gạt bỏ triệt để những thứ rác rưởi mê tín mà thiên hạ đã không ngừng gán ép cho chuyện đó hàng bao nhiêu năm nay ! Tôi đan cử cho bà vài ví dụ, chẳng hạn chuyện " những ông tu sĩ biết bay", những bức tượng Đức Mẹ người ta cho là biết khóc vào những ngày thứ sáu Tuần Thánh và vào những ngày lễ hội. Bây giờ tôi nghĩ là mình có thể sống mà chẳng cần đóng góp gì thêm vào những chuyện rác rưởi ấy !"

" Cha muốn dùng chút đỉnh Librium không, thưa cha ?"

" Tôi xin lỗi, nhưng vì bà đã hỏi ý kiến tôi."

" Tôi hiểu rồi."

Ông vói tay lấy thuốc lá.

" Cho tôi với," Chris khàn giọng nói.

Ông giơ gói thuốc ra. Nàng rút một điếu. Ông bập điếu thuốc vào mồm rồi châm lửa cho cả hai. Họ phà thuốc ra với những tiếng thở dài sườn sượt rồi sụm người xuống quanh bàn.

" Tôi xin lỗi," ông nhỏ nhẹ bảo nàng.

" Mấy thứ thuốc lá không đầu lọc này sẽ giết cha mất."

Ông đùa nghịch với bao thuốc lá, vò nhàu lớp giấy bóng kính. " Đây là những dấu hiệu giáo hội có thể chấp nhận. Một là nói một thứ tiếng mà trước đó bệnh nhân chưa hề biết. Chưa hề đọc. Tôi đang nghiên cứu mục này với các bảng ghi âm. Rồi ta sẽ xem. Kế đến là khả năng thấu thị, mặc dù ngày nay sự thần giao cách cảm và sự nhận thức ngoài giác quan có lẽ đã vô hiệu hoá mục này."

" Cha tin ở điều đó sau ?" nàng cau mày vẻ hoài nghi.

Ông nhìn nàng. Nàng hoàn toàn nghiêm túc, ông khẳng định như vậy. Ông nói tiếp. "Và cuối cùng là các quyền năng vượt quá khả năng và tuổi tác của cô bé. Đó là một cái kho chứa tạp loại hằm bà lằng. Bất cứ thứ gì huyền bí."

" Nào bây giờ ta phải giải thích ra sao về những tiếng nện thình thịch trên tường đây ?"

" Tự thân, điều đó không có nghĩa lý gì cả."

" Còn cái cách nó bay lên bay xuống bên trên giường thì sao ?"

" Không đủ."

" Thế thì, những vết hiện lên trên da nó là nghĩa làm sao ?"

" Những vết gì cơ ?"

" Tôi chưa kể cho cha nghe sao ?"

" Kể cho tôi nghe cái gì ?"

" Ồ, cái điều xảy ra ở Y viện ấy mà," Chris giải thích. " Có những nét...chà..." Nàng vạch một ngón tay trên ngực. " Cha biết đấy, giống như là viết thì phải ? Chỉ là những chữ cái. Chúng hiện trên ngực con bé, rồi biến mất. Đúng như thế đó."

Karras cau mày. " Bà nói là những chữ cái ? Không phải những từ sao ?"

" Không, không phải từ. Chỉ là một chữ M xuất hiện một hai lần gì đó. Rồi một chữ L."

" Bà đã trông thấy chứ ?" Ông hỏi nàng.

" Không, nhưng họ kể cho tôi nghe."

" Ai kể cho bà ?"

" Các bác sĩ ở Y viện. Rồi cha sẽ đọc thấy điều đó trong hồ sơ. Thật rõ mười mươi."

" Vâng, tôi tin chắc là như vậy. Nhưng một lần nữa, đó cũng chỉ là hiện tượng tự nhiên."

" Ở đâu? Vùng Transylvania à ?" Chris nói, không thể tin được.

Karras lắc đầu. " Không, tôi tình cờ đọc được các trường hợp đó trong các tạp chí. Tôi còn nhớ có một vụ: một vị bác sĩ tâm thần trong trại giam đã báo cáo rằng một bệnh nhân của ông - một tù nhân - có thể đi vào trạng thái hôn mê do anh ta tự dẫn dụ, và có khả năng làm cho hình chòm sao Hoàng Đạo xuất hiện trên mặt anh ta." Ông phác một cử chỉ trước ngực. " Làm cho da gợn lên."

" Chà, hẳn là phép lạ cũng chẳng dễ gì hiện ra được với cha, phải không ?"

" Một lần kia có một cuộc thí nghiệm," ông giải thích cho nàng. " Trong cuộc thí nghiệm đó, đối tượng được thôi miên, được làm cho hôn mê đi. Sau đó, người ta tiến hành các vết rạch phẫu thuật trên mỗi cánh tay anh ta. Đối tượng được thông báo rằng cánh tay trái của anh ta đang chảy máu, còn tay phải thì không chút hề hấn. Sức mạnh của tâm trí đã điều khiển dòng máu. Dĩ nhiên, anh ta không biết nó điều khiển bằng cách nào nhưng điều đó đã xảy ra. Do đó, trong những trường hợp các dấu lạ hiện trên da - giống như chuyện xảy ra với người tù tôi đã đề cập, hoặc với Regan - vùng tâm trí vô thức đã điều khiển độ sai biệt của dòng máu chảy lên da, tiếp thêm máu đến các vùng mà nó cần làm cho gợn lên. Thế là người ta có các hình vẽ, các chữ cái, hay bất cứ thứ gì. Kỳ bí thật, nhưng khó có thể gọi là siêu nhiên."

" Cha quả là một con người cứng cõi khăng khăng, thưa cha Karras, cha có biết thế không?"

Karras khẽ nhá móng tay cái. " Bà xem đây, có lẽ điều này sẽ giúp cho bà hiểu," rốt cuộc ông nói. " Giáo hội - chứ không phải tôi - Giáo hội - đã có lần ra một bản tuyên bố, một lời cảnh cáo cho các nhà đuổi quỷ. Tôi đã đọc bản tuyên bố đó đêm qua. Nội dung của nó là : hầu hết những kẻ bị cho là quỷ ám hay những kẻ mà người khác tin là bị quỷ ám - ở đây tôi xin trích nguyên văn - " đều cần đến một bác sĩ hơn là cần đến một thầy đuổi quỷ rất nhiều." Ông ngước lên nhìn thẳng vào mắt Chris. " Bà có đoán được lời cảnh cáo này được ban hành lúc nào không ?"

" Không. Lúc nào vậy ?"

" Năm 1583."

Chris tròn xoe mắt, kinh ngạc, suy nghĩ. " Vâng, đó quả thật là một cái năm quái quỷ," nàng lẩm bẩm. Nàng nghe tiếng vị linh mục đứng dậy khỏi ghế. " Để tôi chờ kiểm chứng lại hồ sơ của Y viện đã." Ông nói.

Chris gật đầu.

" Lâm thời," ông nói tiếp, " tôi sẽ ráp nối mấy cuốn băng ghi âm rồi đem chúng đến Viện Ngôn Ngữ học. Rất có thể chuỗi nói huyên thuyên này là một thứ ngôn ngữ nào đó. Tôi nghi lắm. Nhưng có thể.. Rồi so sánh các mẫu nói với nhau. Đến lúc đó rồi ta sẽ biết. Nếu những mẫu nói ấy là một, ta sẽ biết chắc là cô bé không phải bị quỷ ám."

" Rồi thì sao ?" nàng lo lắng hỏi.

Vị linh mục dò xét đôi mắt nàng. Đôi mắt thật xao xuyến. Bà ta cứ lo là con gái bà ta không phải bị quỷ ám! Ông nghĩ đến Dennings. Có một điều gì đó không ổn. Rất không ổn. " Tôi bất đắc dĩ phải hỏi, bà có thể cho tôi mượn xe bà một lúc được không ?"

Nàng ủ rũ nhìn xuống sàn nhà. " Cha có thể mượn cả cuộc đời tôi một lúc cũng còn được," nàng thì thầm. " Khoảng thứ năm cha trả lại xe là ổn. Nào ai biết, có thể tôi cần đến xe."

Với niềm đau quặn thắt, Karras nhìn đăm đăm mái đầu cúi gầm, bơ bơ kia. Ông khao khát cầm lấy tay nàng mà bảo nàng rằng mọi sự rồi sẽ ổn thoả. Nhưng bằng cách nào đây ?

" Chờ một lát, để tôi đi lấy chìa khoá cho cha, " nàng nói.

Ông nhìn nàng lướt đi như một lời cầu nguyện vô vọng.

Khi nàng đã trao cho ông chùm chìa khoá rồi, Karras đi bộ trở về phòng riêng ở khu cư xá. Ông để máy ghi âm lại đó và lấy cuốn băng ghi giọng nói của Regan. Xong, ông quay lại, băng qua đường đến chỗ đậu xe của Chris.

Leo lên xe, ông nghe thấy Karl từ ngưỡng cửa ngôi nhà gọi với ra. " Cha Karras !" Karras nhìn Karl đang băng nhanh xuống khoảng sân trước nhà, vừa ném vội chiếc áo vét lên người. Anh ta vẫy vẫy. " Cha Karras ! Chờ chút !"

Karras nghiêng qua quay kính cửa bên phía ghế hành khách. Karl nghiêng đầu vào trong xe. " Cha đi lối nào thưa cha Karras ?"

" Lối Bùng Binh Du Pont."

" Chà, vậy thì hay quá! Xin cha vui lòng cho tôi quá giang đến đó, được không cha ? Có phiền cha không ?"

" Rất vui lòng phục vụ anh. Lên xe đi !"

Karl gật đầu. " Rất đội ơn cha !"

Karras khởi động máy. " Đi ra ngoài như thế là có lợi cho anh."

" Vâng, tôi đi xem phim. Một phim hay."

Karras sang số xe rồi lao vút đi.

Trong một lúc, hai người cứ phóng xe trong yên lặng. Karras rất băn khoăn, tìm kiếm các đáp số. Quỷ ám ? Không thể như thế được. Nước thánh. Dù vậy vẫn...

" Karl à, anh biết ông Dennings khá rỏ, phải vậy không ?"

Karl nhìn đăm đăm qua kính chắn gió, rồi gật đầu, vẻ cứng nhắc. " Vâng, tôi biết ông ấy."

" Lúc Regan...lúc cô bé hiện ra thành ông Dennings, anh có ấn tượng rằng cô bé quả thật giống y như vậy không?"

Một lúc ngập ngừng kéo dài. Tiếp đó là một tiếng " Có" vô hồn, dứt khoát.

Karras gật đầu, cảm thấy như bị ma ám.

Họ không còn chuyện trò gì thêm cho mãi khi đến Bùng Binh Du Pont, họ gặp đèn đỏ, phải dừng lại. " Thưa cha Karras, tôi xin xuống đây," Karl nói, mở cửa xe. " Chỗ này tôi đón xe buýt được rồi." Anh ta xuống xe, rồi nghiêng đầu vào cửa sổ. " Thưa cha, cám ơn cha nhiều lắm. Xin đa tạ."

Anh ta đứng nép vào ô tránh xe an toàn dành cho người đi bộ ở ngã ba đường, đợi đèn xanh. Anh mỉm cười, đưa tay vẫy lúc vị linh mục lái xe đi. Anh nhìn theo chiếc xe cho mãi đến khi nó khuất dạng sau khúc rẽ ở đầu Đại lộ Massachusets.

Sau đó, anh ta chạy theo một chiếc xe buýt, leo lên. Lấy một vé nhiều chặng. Sang xe nhiều lần. Yên lặng đáp xe cho mãi đến cuối cùng, anh xuống xe ở một khu nhà tập thể vùng đông bắc thành phố, từ đó, anh đi đến một chung cư xập xệ và bước vào trong.

Karl dừng lại dưới chân cầu thang tối tăm, ngửi thấy mùi thơm cay xè mũi bốc ra từ các gian bếp trong các căn hộ. Từ một nơi nào đó, có tiếng trẻ sơ sinh khóc. Anh cúi thấp đầu. Một con gián từ lớp ván ốp chân tường băng nhanh qua bậc thang bằng những cú phóng tới chệch choạc. Anh bấu chặt lấy thành cầu thang, dường như muốn quay trở lại, nhưng rồi lại lắc đầu và khởi sự leo lên. Mỗi bước chân rên rĩ kêu kẽo kẹt như một lời thống trách.

Đến tầng hai, anh bước đến một cánh cửa ở một bên chái tối tăm, và trong một lúc, anh cứ đứng yên đó, một tay tựa trên khung cửa. Anh nhìn lên vách tường, lớp sơn đã tróc loang lỗ. Mấy chữ Nicky và Ellen viết bằng bút chì nguệch ngoạc và dưới hàng chữ đó, một nhật ký và một quả tim nằm chính giữa là lớp vữa trát đã nứt nẻ. Karl bấm nút chuông và chờ đợi, đầu cuối gầm. Từ bên trong căn hộ, có tiếng lò xo giường kêu kin kít. Tiếng lầm thầm bực bội. Rồi có tiếng người đến gần, một âm thanh khập khiễng, tiếng bước nặng nề lê lết của một chiếc giày chỉnh hình. Thình lình cánh cửa bật mở ra nữa vời, chuỗi xích trên then cài khua lách cách cho đến hết chiều dài của nó, lúc một phụ nữ mặc quần lót quắc mắt nhìn ra khe cửa, điếu thuốc lá vắt vẻo trên khóe miệng cô ả.

" Ồ, ra là bố," giọng cô ả khàn khàn. Cô ta tháo xích cửa.

Karl bắt gặp đôi mắt đã là hiện thân của một nỗi khắc khổ bươn chải, đã là những cái giếng bơ phờ của niềm đau và nỗi thống trách, anh liếc nhanh đến nét cong bất quyết của đôi bờ môi và vẻ mặt rạc rài của một kẻ thiếu niên, một nhan sắc đã bị chôn sống trong hàng ngàn căn phòng khách sạn, trong hàng ngàn cơn thức tỉnh từ giấc ngủ bồn chồn với tiếng kêu khóc tức tưởi vì một nét duyên chỉ còn trong nỗi nhớ.

" Này, bảo thằng đó cút mẹ nó đi !" Có tiếng đàn ông thô lỗ vẳng ra từ bên trong căn hộ. Giọng líu nhíu. Gã bạn trai của cô ả.

Cô gái quay đầu lại, đốp chát ngay. " Câm mồm đi, đồ ngu ạ, đây là bố tao."

Cô ả quay sang Karl. " Hắn say rồi, bố ạ ! Bố cũng chẳng nên vào làm gì."

Karl gật đầu.

Đôi mắt sâu hoắm của cô gái đảo xuống tay anh lúc bàn tay ấy thọc ra túi quần để rút ví. " Mẹ ra sao ?" Cô ả hỏi anh, vừa rít thuốc lá, đôi mắt vẫn nhìn hai bàn tay đang thọc vào ví, hai bàn tay đang đếm những tờ giấy bạc mười đô la.

" Bà rất khỏe." Anh ta gật đầu, ngắn gọn. " Mẹ con khỏe."

Lúc anh trao món tiền cho con gái, cô ả bật lên ho như xé phổi. Cô ta đưa nhanh một bàn tay lên che miệng. " Đồ ba cái thứ thuốc lá mả mẹ !" Cô ta ngộp thở.

Karl nhìn trừng trừng mấy chỗ đóng vẩy vì chích thuốc trên cánh tay cô ả.

" Cảm ơn, bố."

Anh cảm thấy món tiền đang trượt khỏi mấy ngón tay anh.

" Trời ơi, lẹ lên đi !" Tiếng gã con trai từ phòng trong càu nhàu ra.

" Này bố, ta nên kết thúc nhanh gọn đi. Nghe bố. Bố biết tính khí hắn ra sao rồi đấy."

" Elvira !" Karl chợt lách qua cửa nắm lấy cườm tay con gái. " Ở New York bây giờ có dưỡng đường điều trị đấy con ạ !" Anh khẩn khoản thì thào với con gái.

Cô gái nhăn mặt, cô rứt người ra khỏi tay bố. " Thôi mà bố !"

" Bố sẽ đưa con đến đấy. Người ta sẽ giúp đỡ con! Con không phải vào tù đâu! Nơi đó..."

" Chúa ơi, thôi mà bố !" Cô ả rít lên, rứt người khỏi tay bố.

" Đừng, đừng, bố xin con! Nơi đó..."

Cô ả đóng sầm cánh cửa vào mặt anh.

Trong hành lang u ám, trong lăng mộ trải thảm của những điều anh mong ước, Karl câm nín nhìn cánh cửa một lúc, rồi cúi đầu vào nỗi ưu phiền lặng lẽ. Bên trong căn hộ vẳng ra tiếng chuyện trò loáng thoáng. Rồi một tiếng cười đàn bà đầy khinh bạc, lảnh lót. Tiếp theo là cơn ho sù sụ.

Karl quay đi và cảm thấy như bị một cơn chấn động bất thần đâm suốt vào người anh, lúc anh nhận ra lối đi đã bị Trung uý Kinderman đứng án ngữ.

" Có lẽ bây giờ chúng ta nói chuyện được rồi, ông Engstrom ạ," ông ta khò khè. Hai tay ông thọc sâu vào túi áo khoác. Đôi mắt u buồn. " Chắc chúng ta có thể hàn huyên với nhau đôi chút."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện