Q1 - Chương 133: Bùa chú đắt đỏ
Nghe thấy câu trả lời đó của Klein, Elizabeth lập tức khẩn trương, bất giác tăng tốc độ nói: "Anh có thể bói giúp em xem nguyên nhân là gì không ạ? Nếu có thể bói được cách giải quyết thì tốt hơn..."
Bói toán cùng lắm là đưa ra được hướng giải quyết, hơn nữa còn rất là tượng trưng, mơ hồ không rõ, và rất dễ giải mã sai... Đương nhiên em may mắn đó, anh không chỉ là một thầy bói mà còn là một học giả thần bí chân chính... Klein thầm oán hai câu hỏi của cô gái, rồi nói với vẻ mặt trang trọng và nghiêm túc: "Nếu có liên quan tới giấc mơ, anh đề nghị lựa chọn phương pháp bói toán từ phương diện đó."
"Vâng, vâng." Elizabeth gật đầu như gà con mổ thóc.
Klein vẫn giữ vững phong thái chuyên nghiệp: "Anh cần em ngủ một giấc ở đây, tái hiện lại cảnh mơ kia, không có vấn đề gì chứ?"
"Không, em tin tưởng anh." Elizabeth mím môi, trả lời không chút do dự.
Nhưng cô lại nhanh chóng lắp bắp nói thêm: "Nhưng mà... Nhưng mà em không thể cam đoan là chắc chắn sẽ mơ như thế."
"Chỉ là thử thôi." Klein cười ôn hòa trấn an cô ta.
Sau đó hắn chỉ vào chiếc ghế sô pha dài trong phòng Mã Não Hồng, nói: "Mời em."
"Không, không cần đâu, em ngủ ở đây cũng được." Elizabeth khẽ lắc đầu, rồi đan hai tay vào nhau và nói: "Lúc cảm thấy mệt mỏi ở trên trường, em tranh thủ ra chơi để ngủ một giấc như này."
Cô vừa nói vừa lấy hai tay làm gối, nằm úp sấp lên bàn.
"Ừ, em có thể coi như anh không tồn tại." Klein cười quan sát màu sắc khí tràng và cảm xúc của cô ta để xem cô ta đã vào giấc ngủ thành công hay chưa.
"Vâng." Elizabeth nhắm mắt lại, vùi mặt vào khuỷu tay, cố gắng khiến hô hấp trở nên đều đều.
Klein không nói gì nữa, hắn ngả người ra ghế. Căn phòng lập tức trở nên yên bình một cách khác thường.
Đó là sự bình yên khiến lòng người bình tĩnh, quên mất bên ngoài.
Một lúc sau, xác nhận là Elizabeth đã ngủ, Klein lấy một lát mỏng bằng bạc nửa hình tròn ra khỏi túi áo. Trên lát bạc ấy kín đầy những từ Hermes mà người thường khó có thể hiểu được cùng với đủ loại ký hiệu, con số và đánh dấu với những ý nghĩa tượng trưng khác nhau.
Đây là "bùa chú cảnh mơ" mà sáng hôm qua Klein đã chế tạo thành công!
Cùng lúc đó, hắn còn hoàn thành hai chiếc "bùa chú ngủ say" và hai "bùa chú an hồn". Bùa chú ngủ say làm từ lát cắt bằng bạc hình chữ nhật, còn bùa chú an hoàn từ lát cắt hình tam giác. Hắn để như vậy là để dùng xúc cảm phân biệt chúng khi chiến đấu.
"Đỏ rực!" Klein trầm giọng đọc một từ Hermes cổ.
Đây là chú ngữ hắn thiết lập để mở bùa chú, vì sau đó còn có khâu rót linh tính vào nên không cần phải đặt khác với người ta, chỉ cần phù hợp để ghi nhớ và ngắn gọn là được.
Trong tiếng vọng của âm thanh ẩn chứa sự thần bí, Klein cảm thấy bùa chú cảnh mơ trong tay nhè nhẹ bay lên, dường như mất đi trọng lượng trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Chờ khi rót linh tính vào, hắn lập tức để bùa chú lên mặt bàn trước mặt mình.
Một ngọn lửa trong suốt lập tức bùng lên, trùm lấy bùa chú, đốt ra màu đen sâu thẳm và tĩnh lặng.
Màu đen này nhanh chóng lan ra, rồi bao phủ cả Klein và Elizabeth.
Nhân cơ hội đó Klein tiến vào trạng thái minh tưởng, dùng linh tính nhìn thấy phía trước có một quả cầu ánh sáng hình trứng hư ảo và mông lung.
Xung quanh quả cầu ánh sáng đó là màu đen vô biên, làm cho nó trông cô độc một cách lạ thường.
Klein không dám trì hoãn, vội vàng đưa linh tính đụng vào quả cầu ánh sáng trông không chân thật kia.
Cảnh tượng xung quanh hắn lặng lẽ đảo lộn, vụt lóe lên, nhưng rồi nhanh chóng cố định thành một bình nguyên màu vàng nâu. Trên bình nguyên ấy là rất nhiều người với ngựa nằm la liệt, máu tươi và vũ khí ở khắp nơi.
Elizabeth mặc một chiếc váy cung đình dài với tay áo đùi dê, đầu đội một chiếc mũ có buông phần mạng mỏng, đang ngơ ngác nhìn xung quanh.
Cô lập tức thấy Klein, khuôn mặt tức thì vụt sáng nụ cười vui mừng:
"Anh Moretti, chúng ta lại gặp nhau rồi! Lúc trước em với Selina đến câu lạc bộ tìm người xem bói đã nghi ngờ Klein Moretti trong danh sách kia là anh. Sau đó em tới vài lần nữa, nhưng vì thường ngày phải đi học nên toàn bị lệch thời gian với anh... Chờ tới khi nghỉ hè rảnh rỗi, em lại bị cha mẹ đưa tới nghỉ hè ở thị trấn Ramde... Anh sẽ giúp được em chứ nhỉ?"
Nghe cô gái nói dông dài, Klein bỗng giật mình: Ra là Elizabeth đã nghi ngờ mình làm thêm ở câu lạc bộ bói toán, còn cố ý tới tìm mấy lần... Thế mà ban nãy cô ta không thể hiện sự khác thường gì ra ngoài! Ừ, vui mừng là thật, cũng đủ che giấu ý nghĩ thực sự...
Quả nhiên trong giấc mơ ai cũng rất thành thật, ngoài quý ngài "Kẻ Khờ" là mình...
Hắn đang suy nghĩ thì cảnh mơ của Elizabeth chợt thay đổi. Một kỵ sĩ cao quá 1m9 kéo một thanh kiếm bản rộng bước tới từng bước một.
Tên kỵ sĩ đó mặc bộ giáp đen toàn thân, lúc di chuyển có tiếng kim loại va chạm vang lên. Hai tia sáng đỏ rực như hai đốm lửa lộ ra trong kẽ hở trên mũ giáp của gã, nhìn chằm chằm vào Klein và Elizabeth.
Một ý niệm của oan hồn... Vẫn chưa tới cấp độ ác linh... Vì ở trạng thái linh tính nên lúc này Klein không cần mở linh thị.
Trong sự phân chia ở trong tư liệu của Kẻ Gác Đêm, oán niệm và sự không cam lòng còn sót lại là những sự vật thuộc loại linh hồn nhỏ yếu nhất và dễ xử lý nhất, sau đó là cái bóng và oan hồn. Ác linh thì là quái vật thuộc loại linh hồn rất khó giải quyết. Nghe nói ác linh khủng khiếp nhất không hề kém người ở danh sách cao chút nào.
Nghĩ tới đây, Klein bước lên chặn trước người Elizabeth. Sau đó hắn giậm chân phải một cái thật mạnh, khiến cảnh mơ lập tức vỡ tan thành mảnh nhỏ.
Ánh sáng bay tán loạn hệt như vô số con đom đóm. Linh tính của Klein quay lại thân thể, khiến cho đôi mắt hắn lại nhìn thấy căn phòng xem bói Mã Não Hồng với ánh sáng mờ mờ, nhìn thấy chiếc bàn có đủ loại đạo cụ xem bói, thấy bùa chú cảnh mơ đã chỉ còn lại chút tro tàn.
Nhìn thấy cảnh này, lại nhớ tới bùa chú ở lĩnh vực của nữ thần Đêm Tối đều làm từ bạc nguyên chất cả, Klein bỗng thấy xót của: Thứ này đắt đỏ quá mất! Cho dù không cân nhắc tới chi phí lao động, chỉ riêng tiền vật liệu thôi đã phải từ 6 đến 8 saule cho một cái rồi! Ừm, nhớ tới người phi phàm của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng, hắn lại thấy cân bằng hơn không ít, dù sao bọn họ không đốt bạc mà đốt vàng cơ... Bởi kim loại thuộc lĩnh vực tương ứng của mặt trời chính là vàng.
Lúc này Elizabeth khẽ "ưm" một tiếng rồi từ từ tỉnh lại, sau đó cô ta ngồi thẳng người lên.
Cô nhìn Klein với ánh mắt tránh né, nói: "Anh Moretti, có kết quả chưa ạ?"
"Có rồi." Klein gật đầu nói với vẻ khá đứng đắn: "Không quá một tuần, ác mộng sẽ tự biến mất."
Anh sẽ báo đội trưởng để anh ấy phái người tới thị trấn Ramde giải quyết... Klein bổ sung thêm ở trong lòng.
"Thật ạ? Tốt quá! Em cảm ơn anh, anh Moretti!" Elizabeth lập tức hưng phấn và kích động, sau đó cô ta đột nhiên nhíu mày lại.
"Sao vậy?" Klein hỏi một câu quan tâm.
"Không sao ạ, chỉ là đến lúc phải về nhà rồi ạ." Cô ta chậm rãi lấy ra tờ tiền 1 saule đã chuẩn bị sẵn đặt lên bàn, sau đó cầm mũ, rụt rè chào Klein.
Sau khi ra khỏi phòng Mã Não Hồng, cô nhẹ nhàng chạy tới cầu thang ngoài cửa chính. Sau khi xác nhận là không ai thấy, cô vội vàng lắc hai cánh tay, khẽ kêu: "Tê quá, tê quá..."
...
Trong công ty Bảo an Gai Đen, Dunn khẽ gãi cằm, nhìn Klein phía đối diện với đôi mắt xám: "Cậu đột nhiên quay lại là do gặp phải sự kiện phi phàm nào à?"
Ê, đội trưởng, sao anh nói với cái ngữ khí không thích như vậy chứ... Klein hắng giọng, trả lời không chút do dự: "Vâng."
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Dunn Smith lại day trán.
Klein đáp rất mạch lạc:
"Hai chuyện. Thứ nhất là lúc trước tôi tới chợ đen mua vật liệu làm bùa chú thì phát hiện 'Quái Vật' Admisol cuộn mình ở một góc, sợ tới mức cả người run lẩy bẩy."
Trong câu này hắn điên cuồng ám chỉ rằng phải trả chi phí cho vật liệu. Còn tiền trả cho thám tử về việc tìm kiếm Daxter Guderian thì vì liên quan tới ống khói đỏ nên hắn không tiện nhắc tới. Vả lại hắn rất hối hận vì tại sao lúc ấy lại không tìm hẳn hai vị thám tử đi.
Dường như không nghe thấy ý ngầm trong lời nói của Klein, Dunn khẽ gật đầu rồi hỏi: "Admisol bị làm sao?"
Klein lặng lẽ thở hắt ra, miêu tả chi tiết: "Admisol mơ thấy một giấc mơ máu tươi và xác chết la liệt dưới đất, bao gồm cả chính anh ta, nên rất hoảng sợ."
Dunn chậm rãi nói như thể vừa nói vừa nghĩ: " Là thầy bói, cậu cảm thấy giấc mơ này tượng trưng cho điều gì?"
"Một tràng tai họa với phạm vi có vẻ rộng, ngoài ra không còn tin tức gì khác. Vả lại chưa chắc mỗi một cảnh mơ của Admisol đều mang ý nghĩa tượng trưng." Klein châm chước rồi nói.
"Tôi sẽ báo lên Thánh Đường xem họ có ý kiến gì không." Dunn lắc đầu, tự giễu: "Đây không phải chuyện tôi am hiểu."
Klein không có ý tưởng nào khác, bèn chuyển sang nói về chuyện Elizabeth bị oan hồn quấn lấy.
"Thị trấn Ramde... Cô gái đó là tín đồ của nữ thần chứ?" Dunn suy tư rồi hỏi.
"Vâng." Klein đáp rất chắc chắn.
"Vậy thì không có vấn đề rồi. Bây giờ cậu và tôi cùng tới thị trấn Ramde đó luôn, tranh thủ tới đó ăn tối. Ừm, dẫn cả Frye đi nữa. Trong những sự kiện liên quan tới xác chết và hồn ma thì năng lực của cậu ta là hữu dụng nhất." Dunn day huyệt thái dương, cố gắng suy nghĩ xem mình còn quên chuyện gì không.
Nếu Elizabeth không thờ phụng nữ thần Đêm Tối, như vậy bắt buộc phải dựa theo tín ngưỡng của cô ta để chuyển cho Kẻ Trừng Phạt hoặc là Trái Tim Máy Móc. Nếu tín ngưỡng của cô ta thậm chí không nằm trong ba giáo hội thì thuộc về Trái Tim Máy Móc, tổ chức phụ trách vùng ngoại ô.
Klein không lên tiếng mà im lặng chờ một lúc, cuối cùng đã nghe thấy Dunn bổ sung: "Còn nữa, chúng ta hành động một tổ ba người, như vậy có thể xin sử dụng vật phong ấn '3 - 0782' rồi."
"3 - 0782"? Klein suy nghĩ một lúc mới nhớ ra đó là "Thánh huy Mặt Trời Biến Dị".
Tác dụng siêu phàm của chiếc thánh huy này có thể duy trì được rất lâu, có thể không ngừng tịnh hóa toàn bộ xác chết và hồn ma trong vòng mười lăm mét. Khuyết điểm của nó là cùng lúc đó còn tịnh hóa được cả linh hồn của người bình thường. Số liệu nghiên cứu đã cho thấy nếu người bình thường nghỉ ngơi trong khu vực phạm vi của nó 1 giờ thì sẽ biết thành kẻ ngu ngốc chỉ biết "ca ngợi Mặt Trời". Giới hạn tối đa của người phi phàm là 6 giờ.
Còn xác chết và hồn ma thì chưa tới một phút là sẽ tiêu tan.
Ồ, đội trưởng lại nhớ rõ tên của vật phong ấn này chứ... Trời, cảm thấy trí nhớ của mình còn không tốt bằng anh ấy... Klein đột nhiên ngẩn ra, suýt nữa thì tìm vắt mì thắt cổ chết cho xong.
Cùng lúc đó, Dunn Smith dựa ra sau, đôi mắt xám sâu thẳm: "Cậu lại tới câu lạc bộ bói toán à? Hai ngày nay có cảm thấy thay đổi gì không?"