Q2 - Chương 146: Kẻ Nghịch Thần

“Tại sao vậy?” ‘Chính Nghĩa’ Audrey hỏi thay ‘Mặt Trời’.

‘Người Treo Ngược’ Alger không trả lời trực tiếp, tiếp tục nói:

“Abraham, Antigonus, Amon, Jacob, Tamara chính là năm đại gia tộc ủng hộ việc thành lập vương triều Tudor, chỉ sau Huyết Hoàng Đế.

Trong đó, gia tộc Amon là thần bí nhất, ghi danh trong lịch sử ít nhất, như thể bị sức mạnh nào đó bóp méo, che giấu.

Một tin tức được truyền ra từ 'Ngũ Hải Vương' Nast nói rằng, gia tộc Amon là gia tộc "Kẻ Nghịch Thần", bọn họ nắm giữ bí mật đánh cắp sức mạnh của thần linh!

Thêm nữa, gia tộc Amon còn tự xưng là hậu duệ của Thần Thái Dương Cổ Đại.”

Derrick Berg nghe thấy thì bối rối cực độ, trong phạm vi tri thức thần thoại học của mình, cậu chưa từng nghe thấy một tồn tại nào được gọi là Thần Thái Dương Cổ Đại!

“Tám vị Cổ Thần bao gồm Cự Nhân Vương Aurmir, Cự Long Vương Ankewelt, Dị Chủng Vương Kvastir, Tinh Linh Vương Soniathrym, Ma Sói Hủy Diệt Flegrea, Thủy Tổ Ma Cà Rồng Lilith, Thủy Tổ Chim Bất Tử Gregrace, Ác Ma Quân Vương Farbauti—không một ai nắm giữ được quyền hành của "Thái Dương"…” Derrick nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, “Nếu quả thật có mối quan hệ, thì Chúa Sáng Tạo Hết Thảy - Thần Toàn Trí Toàn Năng đã nắm giữ quyền năng của lĩnh vực Mặt Trời. Chẳng lẽ gia tộc Amon chính là hậu duệ của Thần?”

Thấy ‘Mặt Trời’ không nói gì, ‘Người Treo Ngược’ sờ chiếc cằm lún phún râu, nói:

“Amon là một gia tộc cổ xưa đã tồn tại hơn hai ngàn năm trước, cũng không khác lịch sử là bao. Tôi rất tò mò, tại sao các người có thể gặp được quý ngài kia ở khu vực xung quanh Thành Bạch Ngân? Mục đích của người đó là gì?”

Thật vậy, tại sao một gia tộc Amon, vốn chỉ tồn tại trong “thế giới” của nhóm ngài ‘Người Treo Ngược’, tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ lại có thể xuất hiện ở vùng lân cận Thành Bạch Ngân… Vì sao sau khi đồng ý thỉnh cầu “làm khách”, y lại thất hứa, kỳ quái rời đi, còn khiến cả tiểu đội thăm dò mất khống chế, à, trừ người cựu đội trưởng kia… Y muốn làm gì? Y đang tìm kiếm điều gì? Nếu y thực sự là hậu duệ của Chúa, có lẽ mục đích cũng giống chúng ta: tìm hiểu nguyên nhân của đại tai biến trong niên đại cổ xưa, làm rõ chân tướng lời nguyền rủa… ‘Mặt Trời’ Derrick nhất thời suy nghĩ miên man bất định, một hồi lâu sau mới lắc đầu, nói:

“Ngài ‘Người Treo Ngược’, tôi không thể trả lời được vấn đề của ngài, cũng không thể tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra.”

Alger cảm thấy thất vọng, đáp lại:

“Vậy cậu hãy trao đổi thêm với người cựu đội trưởng phòng bên, xem có thể tìm ra được thông tin gì mới không.”

Nói đến đây, anh ta nghĩ nghĩ, cuối cùng dặn dò thêm một câu:

“Tuy nhiên, cậu nhất định phải tuyệt đối cẩn trọng và khôn ngoan, tôi chắc rằng ông ta vô cùng nguy hiểm.”

“Vô cùng nguy hiểm? Ngài cũng nghĩ thế sao?” ‘Mặt Trời’ Derrick kinh ngạc hỏi ngược lại.

Các trưởng lão của Đoàn nghị sự Sáu người cũng cho là vậy!

‘Người Treo Ngược’ nhìn lên mái vòm cung điện cao ngất, lặng lẽ hít một hơi thật sâu:

“Người không nghĩ thế, mới là đầu óc bất thường!”

Thấy ‘Mặt Trời’ vẫn còn đang ngơ ngác, anh ta lắc đầu:

“Toàn bộ tiểu đội thăm dò chỉ có mình ông ta còn sống, nguyên bản chuyện này thôi cũng đã đủ chứng tỏ ông ta có vấn đề không nhỏ.

Bị nhốt trong phòng giam của người mất khống chế suốt bốn mươi hai năm mà vẫn giữ được lý trí thông suốt, đây càng là biểu hiện cổ quái!

Lại thêm đề cập đến Amon thần bí kia, nguy hiểm là thứ đã rõ rành rành.”

Đây là điều bình thường Derrick cũng có thể nghĩ ra được, nhưng chưa xâu chuỗi lại với nhau, lúc này nghe thấy thì bừng tỉnh đại ngộ, lập tức thành khẩn nói:

“Tôi hiểu rồi.

Cảm ơn ngài, ngài ‘Người Treo Ngược’!”

‘Chính Nghĩa’ Audrey, người đang say sưa lắng nghe, cố nhịn cảm giác đưa tay lên che mặt, cô nàng chợt cảm thấy ‘Mặt Trời’ còn ngây thơ hơn cả mình.

Nhìn thấy lòng hiếu kỳ của mọi người được thỏa mãn, kể cả ‘Thế Giới’ cũng hơi thay đổi tư thế ngồi, mà thấy ‘Mặt Trời’ cũng không còn gì muốn xin giúp đỡ, cô nàng nghiêng đầu nhìn về vị trí cao nhất trên chiếc bàn dài cổ xưa, cười nhẹ, nói:

“Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’, tôi xin phép được giao dịch riêng.”

Lại nữa… Klein hơi buồn cười, nhẹ gật đầu:

“Được.”

Hắn lập tức che giấu cảm quan của đám người ‘Người Treo Ngược’, không phải để cách ly mình và tiểu thư ‘Chính Nghĩa’, mà chủ yếu là lo những người khác đang nhàm chán sẽ tùy ý giao lưu, từ đó lộ ra sự thật ‘Thế Giới’ chỉ là một máy lặp.

Sau khi nhận được lời nhắc, Audrey mỉm cười, nói:

“Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’ đáng kính, tôi có thêm ba tờ nhật ký Rossell.”

Sau khi Lá Bài Khinh Nhờn bị bề tôi của "Kẻ Khờ" trộm đi, cô nàng cũng không chột dạ mà rời khỏi Viện Bảo tàng Vương quốc, ngược lại còn làm như không có chuyện gì, thoải mái năn nỉ cha, vào tuần cuối kết thúc buổi triển lãm, cô đã có cơ hội được đọc qua cuốn “bút ký” kia một lần.

Audrey cho rằng không tỏ ra bối rối chính là cách tốt nhất để tránh được hiềm nghi.

Nếu cô cứ liên tục làm bộ chột dạ, không theo logic bình thường, thì dù Giáo hội Thần Hơi Nước trước không hoài nghi, sau cũng sẽ nhận ra vấn đề.

Mà cô nàng căn cứ vào trải nghiệm bản thân, tin rằng chỉ vài trang đầu nhật ký mới để lộ nhiều thông tin, nên cô chỉ nhớ ba trang đầu tiên.

Không đợi ngài ‘Kẻ Khờ’ mở miệng, cô nàng lại vội vàng bổ sung:

“Tôi hiểu rằng việc này không cần thiết phải làm giao dịch riêng, nhưng tôi mong rằng có thể giấu được tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ một đến hai tuần. Có như vậy, về sau biết ngài cần nhật ký Rossell, cô ấy cũng sẽ không nghi ngờ tôi là ‘Chính Nghĩa’.”

Trong tuần này, cô nàng đã gặp Falls và Hugh một lần, nhờ dẫn dắt đối thoại, cô tự nhiên nhắc đến chuyện chú chó thân yêu Susie lỡ chơi đùa cắn rách bút ký của Rossell, khó mà khôi phục lại nguyên trạng.

Thông thường mà nói, cô nàng không cần phải giấu sự thật là ngài ‘Kẻ Khờ’ cần nhật ký Rossell, nhưng nhờ năng lực của “Người Đọc Tâm” mô phỏng lại suy nghĩ của Falls, sẽ thấy thế này:

“Sao? Kia là nhật ký? Là nhật ký mà Rossell ghi chép các bí mật của mình? Ngay cả ngài ‘Kẻ Khờ’ cũng coi trọng nó!

Ừm, mình nhớ là tiểu thư Audrey có một ít. Khoan đã, chúng lại tình cờ bị con chó yêu của cô ấy cắn mất vài ngày trước.

Trùng hợp đến thế sao?”

Để không khiến đối phương nghĩ vậy, Audrey hi vọng có thể giấu được ít nhất một tuần.

Sau khi trở thành “Người Đọc Tâm”, cô không chỉ trực tiếp nhìn thấy khí tràng và màu sắc cảm xúc của mục tiêu, mà còn đọc được sơ bộ tầng ý tưởng, từ đó mô phỏng được tư duy của họ. Do đó, cô đã lĩnh ngộ được một điều, chính là trong quá trình “dẫn dắt” người khác, cố gắng không nên xuất hiện đột ngột hay có hành vi không phù hợp logic, đạo lý. Chỉ có toàn bộ chi tiết được hợp lại đủ hài hòa, đủ hợp lý, khiến mục tiêu hoàn toàn không nhận ra mình bị dẫn dắt, an bài, mới đủ tư cách được coi là “Người Đọc Tâm”.

“Hài hòa” và “hợp lý” là hai từ khóa trọng yếu nhất! Audrey tổng kết trong lòng.

Lý do cô nàng đọc lại “bút ký” Rossell lần nữa cũng là để tránh sự bất hợp lý.

Không hổ là “Người Đọc Tâm”, quả nhiên sớm đã nhận ra tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ là một trong hai người mình từng đề cử… Klein không ý kiến gì, cười nói:

“Ngươi muốn đổi ba trang nhật ký lấy thứ gì?”

Hắn hỏi câu này với sự tự tin khác thường, vì sau khi có Cuốn Sách Bí Mật, nhược điểm lớn nhất của hắn trong lĩnh vực thần bí học đã được bù đắp, mà tri thức về các vị thần, các Danh sách, hắn cũng nắm giữ không ít, tùy tiện nói ra cũng đủ ứng phó được với tiểu thư ‘Chính Nghĩa’.

Chỉ cần không đề cập đến phối phương “Bác Sĩ Tâm Lý”, chúng ta vẫn là bạn tốt… Klein thầm trào phúng.

Audrey đã sớm nghĩ đến vấn đề này, thận trọng một giây trước khi hỏi:

“Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’, tôi mong muốn được giải đáp một vấn đề. Tại sao lại nói rằng Lá Bài Khinh Nhờn cất giấu những bí ẩn sâu xa của thần?”

Hỏi rất hay! Klein cười thầm, dùng loại ánh mắt ngươi hãy tự mình lĩnh ngộ ra, mở giọng trầm thấp nhẹ nhàng:

“Danh sách 0, Hắc Hoàng Đế.”

Danh sách 0? Còn có Danh sách 0? Phía trên Danh sách 1 chính là Danh sách 0? Đây có phải chính là Danh sách đại diện cho thần không? “Hắc Hoàng Đế” là thần sao? Một chuỗi các câu hỏi nổi lên trong đầu Audrey.

Điều này khiến cô nàng vừa mừng vừa sợ, trước thỏa mãn, sau kích động!

Vừa cố áp chế chấn động cũng như che giấu hưng phấn, cô nàng hít vào một hơi, cụ thể hóa ba trang nhật ký hiện ra.

Klein cầm lấy, nhanh chóng liếc qua, xác nhận đây không phải những trang mình đã thấy:

[Ngày 23 tháng 2 năm 1143. Ta đã xuyên không đến thế giới này hơn một tuần. Ta phải viết chút gì đó kể về những chuyện đã trải qua, nếu không ta cảm thấy mình sẽ điên mất.]

[Ha ha, ta dùng chữ tiếng Trung giản thể viết, chắc chắn không ai có thể đọc được. Thế giới này chỉ dùng bảng chữ cái Latinh thôi!]

[Hiện giờ ta là Rossell Gustave, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên đi họ tên thật của mình.]

[Hoàng Đào!]

[Ta cũng không biết mình đã xuyên không bằng cách nào. Ta đã hồi tưởng rất nghiêm túc và suy nghĩ rất lâu, mới nhớ ra trước khi bị xuyên không mấy ngày, ta có mua một tấm bài vị thần bí bằng bạc, mặt trên khắc vài hoa văn và ký hiệu, trông siêu thú vị.]

[Nhưng sau khi xuyên không đến đây, không thấy nó đâu nữa.]

[Nó không phải bàn tay vàng của ta!]

[Hừm, thế giới này khá tương đồng với châu Âu thời cổ, đã trải qua văn hóa phục hưng, súng ống và đại bác cũng đã xuất hiện, nhưng khá nguyên thủy và thô sơ.]

[Mà Hoàng Đào ta, Rossell Gustave, là một fan của tiểu thuyết mạng, đã từng rất thích thể loại xuyên việt kết hợp với công nghệ. Ta hiểu biết không ít những thứ hữu dụng, còn đặc biệt chuyên đọc qua những tri thức tương tự!]

[Đây chính là vũ đài để ta biểu diễn khả năng của mình!]

[Nhưng mà, ta chợt nhận ra, trí nhớ của ta là trí nhớ cá cmn vàng! Ta gần như quên sạch mọi thứ rồi!]

[Thượng đế cho ta xuyên không, lại không cho ta trí nhớ xuất chúng, cũng không có hệ thống hay cho cửa song hướng. Thế thì sao ta sống sót được chứ?!]

[Được rồi, trước hết bắt đầu với một chút chi tiết đã. Chờ đến lúc có tiền, ta sẽ thuê một đám thợ thủ công, nhà phát minh, nhà khoa học đến hỗ trợ, ta chỉ cần phụ trách việc lên ý tưởng thôi!]

[Lâu lắm rồi ta mới có cảm giác tràn ngập kỳ vọng vào tương lai thế này.]

[Nhưng mà, ta vẫn hơi nhớ bố mẹ…]

[Hơn nữa, ngành giải trí của thế giới này quá đơn điệu, một hai hầu gái đều trông chả ra làm sao, toàn thân bốc lên mùi bùn đất nông thôn, chỉ muốn khiến ta ước rằng Hongxiu.com (*) sập luôn cho rồi.]

[Ta còn chưa đọc xong Năm Trăm Vô Dụng Của Lâm Cao, còn rất nhiều chị gái xinh đẹp đang chờ ta trên Tik Tok, các loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe còn đang chờ được ta thưởng thức. Nghĩ đến đây lại thêm phiền muộn.]

Klein đọc một chút, suýt thì nhíu mày.

Ban đầu, từ “Vua Hải Tặc” và “Tứ kỵ sĩ Khải Huyền”, hắn đã đồ đoán rằng thời điểm Rossell xuyên việt trước mình chắc tầm mười năm. Nhưng giờ hắn phát hiện ra, khoảng thời gian xuyên việt giữa cả hai còn chưa tới một năm!

Nhưng vì lý do gì mà khi đến đây, lại cách biệt gần hai trăm năm?

____

(*) Chú thích: Hongxiu.com là một trang web tiểu thuyết mạng.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện