Q2 - Chương 152: Ma cà rồng có sở thích đặc biệt

Khung cảnh giáo đường Thanh Bình vào ban đêm kết hợp với mặt trăng đỏ rực đang treo trên cao, chiếu rọi ánh sáng lạnh lẽo xuống mặt đất, trông tuyệt đẹp lạ thường.

Leonard bước vào căn phòng đơn, gỡ găng tay đỏ ra ném lên mặt bàn gỗ.

Anh ngồi cạnh chiếc cửa sổ bằng kính phủ đầy họa tiết, đưa lưng ra hứng lấy ánh trăng, trầm mặt lại.

“Hóa ra ngươi là “Ký Sinh Trùng”!”

Giọng nói yếu ớt của Leonard vọng vào chính lỗ tai anh, bị đè nén bởi sự phẫn nộ, căng thẳng, mờ mịt và sợ hãi.

Trong nháy mắt, một giọng nói già nua trực tiếp vang lên trong đầu Leonard:

“Có thể nói như vậy.”

“Rốt cuộc ngươi muốn gì? Ký sinh trong cơ thể, rồi hấp thụ luôn sự sống của ta? Hay chờ ta mạnh lên, trực tiếp nuốt lấy đặc tính phi phàm, ý là nuôi dưỡng một bình ma dược hình người?” Giọng nói của Leonard như muốn đàn áp, tốc độ cực nhanh.

Trong đầu anh, giọng nói hơi già cả kia bật cười:

“Ta chính là kỳ ngộ của ngươi, không phải ngươi luôn cho rằng như thế sao? Ngươi tin tưởng bản thân mình là độc nhất vô nhị, là một trong những nhân vật chính của thời đại này…

Trên thực tế, ngươi lại không hề biểu hiện sự ngạo mạn, tự cao tự đại ấy như thường thấy. Sau cùng thì ngươi vẫn đề phòng ta. Haha, kể cả sau khi đã được ta chỉ cho “Phương pháp đóng vai”, ngươi cũng không chịu luyện tập tử tế, chỉ lướt qua rất hời hợt. Ngươi tốn quá nhiều thời gian để tiêu hóa nó, thậm chí còn cố giấu giếm, cũng chẳng tìm kiếm ma dược “Ác Mộng”.

Mãi đến khi gặp phải dòng dõi của Chúa Sáng Thế Chân Thực, bị đả kích, ngươi mới chịu tấn thăng Danh sách 7, hối hận đến nỗi suýt sinh ra ảo giác.

Leonard, suy nghĩ cẩn thận lại xem. Chẳng lẽ ta còn không rõ về Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối sao? Thời gian ta tiếp xúc với chúng, cái thứ gọi là Chianese còn chưa ra đời nữa kìa.

Chẳng lẽ ta còn không rõ Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối có được hiểu biết nhất định về “Ký Sinh Trùng” sao? Chẳng lẽ ta còn không rõ Găng Tay Đỏ nắm giữ vài bí mật để phòng bị Người Phi Phàm ở Danh sách cao thâm nhập sao?

Nhưng ta đã bao giờ ngăn cản ngươi gia nhập Găng Tay Đỏ chưa?”

Sau vài lần biến hóa, biểu cảm của Leonard quay lại vẻ trầm mặc, không nói gì.

Tiếng cười lại vang lên trong đầu anh:

“Ngươi có cảm thấy mình đang lão hóa nhanh hơn tuổi thật không? Không, phải chứ? Ta còn sống được ít nhất một trăm năm nữa, chả vội gì phải chiếm sinh mệnh vật chủ.

Về phần đặc tính phi phàm của ngươi, hừ, đường tắt của chúng ta còn chẳng đổi cho nhau được, ta nuốt nó khác gì uống độc dược, trở nên nửa điên, tăng xác suất mất khống chế, ngươi nghĩ ta sẽ làm vậy sao?

Đường tắt ‘Đêm Tối’ cùng một nhóm với ‘Cự Nhân’ và ‘Tử Thần’, trong khi mục tiêu của ta là đường tắt ‘Người Học Việc’ và ‘Thầy Bói’ kìa.”

Leonard nhìn cơ thể mình đang tắm trong ánh trăng đỏ rực, lặng lẽ suy tư một hồi, mới hỏi lại:

“Vậy chính xác thì ngươi muốn làm gì? Mục đích của ngươi là gì?”

Giọng nói hơi già cỗi trong đầu anh như thở dài:

“Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao?

Ta gặp phải tổn thương nghiêm trọng, cần một vật chủ để phục hồi dần dần, còn phải tránh một kẻ thù đáng sợ… Kẻ Gác Đêm, Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối, là một lựa chọn khá ổn.”

Leonard ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà vài giây, mở giọng bình tĩnh:

“Liệu ngươi có bị Tổng Giám mục, Chấp sự cấp cao hay vài Vật Phong Ấn phát hiện không?”

Âm giọng già nua thản nhiên đáp lại:

“Nếu “Ký Sinh Trùng” mà bị phát hiện dễ như thế, thì cái người gọi là Chấp sự cấp cao Cesma kia sẽ không chỉ nhắc nhở, mà sẽ trực tiếp đưa ngươi đi kiểm tra.

Đương nhiên, “Ký Sinh Trùng” cũng để lại dấu vết. Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối có phương pháp xác nhận được, nhưng quá phức tạp, phiền hà, còn tạo ra tổn thất nhất định, mang đến nguy hiểm không nhỏ, thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến vị Nữ Thần của chúng. Nên trước khi ngươi trở thành Chấp sự cấp cao, có tư cách tham dự Hội đồng Giáo hội tầng cao nhất, tiếp xúc với một số Vật Phong Ấn cấp 0, thì không có gì phải lo hết.

Mà đến khi đó, ta cũng đã khôi phục, bắt đầu cuộc hành trình của mình.”

Leonard lắng nghe với biểu hiện nghiêm túc. Sau một hồi, anh ta mới nói:

“Ngươi có một kẻ thù rất đáng sợ? Hắn là ai?”

Giọng nói hơi già cỗi bật cười:

“Ta không biết tên của y, nhưng ta biết họ y…”

“Là gì thế?” Leonard hỏi.

Thanh âm hơi già bỗng trở nên trầm thấp:

“Amon.”

Phía Nam cầu lớn, số 46 đại lộ Anchor.

Những vị chủ nhân của ngôi nhà đang thưởng thức bữa tối, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông reo lên.

Người hầu gái duy nhất bước đến, nhìn xuyên qua mắt mèo trên cánh cửa, trông thấy một vị cảnh sát mặc đồng phục caro đen trắng đang đứng bên ngoài.

Cô mở cửa, hơi e ngại hỏi:

“Thưa ngài, tôi có thể giúp gì được cho ngài ạ?”

Vị cảnh sát này chính là do Klein ngụy trang thành, kẻ muốn chủ động tìm cơ hội biểu diễn. Hắn muốn xác nhận xem, đồng bọn của tên ma cà rồng Emlyn White ở căn nhà số 48 đại lộ Anchor cũng như kẻ ủy thác nhiệm vụ cho Stuart, có phải là những quái vật tuân thủ pháp luật hay không.

Đúng, quái vật tuân thủ pháp luật! Dù điều này nghe có vẻ hơi sai sai, có vẻ buồn cười, nhưng đây lại là phản ứng thực sự của mình… Klein nhấn mạnh trong lòng.

Đồng phục cảnh sát hắn mặc cũng không phải đồ giả được thiết kế riêng, chỉ là một bộ đồ bình thường mang hiệu ứng ảo giác.

“Ảo Thuật Gia” thì phải làm việc mà một ảo thuật gia nên làm!

—Klein không giám sát căn hộ số 48 đại lộ Anchor, vì hắn tin rằng đồng bọn của Emlyn White sớm đã dọn đi.

Là quái vật, là chủng tộc phi nhân loại, trong tình huống một thành viên bị mất tích vài ngày, chuyển đi nơi khác là hành động cơ bản nhất!

Họ nhất định phải nghi ngờ rằng Emlyn White đã bị bắt giữ bởi Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt hay những Người Phi Phàm thuộc tổ chức chính phủ, nhất định phải giả định được tình trạng của hắn sẽ thành thế nào.

Do đó, điều Klein muốn chính là biểu diễn một buổi điều tra dựa trên “Bảng khảo sát”.

Hắn duy trì vẻ ngạo mạn trước đám dân chúng của một tên cảnh sát hạng thấp, không bỏ mũ xuống, khẽ hất cằm, nói:

“Tôi có chuyện muốn hỏi chủ nhân cô.”

Người hầu gái bối rối đi vào, rồi nhanh chóng đi ra, dẫn theo một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc sơ mi dày.

“Ngài sĩ quan, ngài muốn hỏi tôi điều gì ạ?” Người chủ nhân nam lo lắng hỏi.

Klein đứng tại cửa, nhìn vào trong nhà, nói:

“Anh có quen biết chủ căn nhà số 48 không?”

“Tôi có.” Anh ta hơi sửng sốt một chút, hỏi “Họ gặp chuyện gì sao?”

“Họ liên quan đến một vụ án. Tốt nhất là anh nên thành thật khai báo với tôi.” Klein nghiêm mặt lại.

Khuôn mặt của hắn cũng giả trang một phần, kèm theo hiệu quả của ảo thuật, nhằm đảm bảo khác biệt tuyệt đối với thám tử lừng danh Sherlock Moriarty.

Người chủ nhân nam lập tức bừng tỉnh:

“Thảo nào một tháng trước họ lại nhanh chóng chuyển đi như vậy… Phần lớn cư dân của đại lộ Anchor và hàng xóm xung quanh đều quen biết vợ chồng White với con trai họ, một cậu thanh niên khôi ngô dù tính cách hơi cổ quái.

Ngài White là một bác sĩ nội khoa xuất sắc, rất am hiểu các loại thuốc cũng như liệu pháp lấy máu.”

“Liệu pháp lấy máu?” Klein hỏi ngược một câu.

“Đúng vậy, dù đó là một loại y thuật cổ đã bị rất nhiều bài báo hay tạp chí phủ nhận hiệu quả, nhưng tất cả những ai được ngài White điều trị đều khỏi bệnh. Tuy nhiên, ngài White cũng nói, trừ ngài ấy, những hành vi lấy máu của các bác sĩ khác đều là lừa gạt.” Người chủ nhân nam đưa ra ý kiến.

Liệu pháp lấy máu chính là cách kiếm đồ ăn của họ? Thứ duy nhất có tác dụng chính là các loại thuốc thang… Gia đình ma cà rồng này vừa chữa trị cho bệnh nhân, vừa dựa vào liệu pháp lấy máu để kiếm “cơm” làm thù lao. Nếu không có nhiều bệnh nhân, hoặc máu không đủ khỏe mạnh, họ mới cân nhắc tới chuyện đi đến một bệnh viện xa, trộm máu trong túi hiến máu để uống? Đối với thân phận quái vật mà nói, họ quả thật rất tuân thủ luật pháp… Klein nhận ra, gật đầu.

Quan sát qua linh thị, cảm xúc của đối phương cũng nói cho hắn biết anh ta không nói dối.

Người chủ nhân nam thấy vị cảnh sát không phản bác gì, nói tiếp:

“Ngài White và phu nhân rất tử tế với mọi người. Dù họ không thể điều trị được cho những ai bệnh quá nghiêm trọng, họ vẫn là những vị bác sĩ rất tốt đối với những cư dân quanh đây…

Lẽ nào người con trai của họ, Emlyn White, liên quan đến vụ án gì sao? Cậu thanh niên này lúc nào cũng có vẻ im lặng, như thể coi thường chúng tôi, cũng luôn trốn trong nhà, thật không biết là đi làm chuyện gì… Ngài sĩ quan, ngài cảm thấy nóng à? Bên ngoài rất lạnh mà.”

Chắc chắn chỉ đơn thuần là ngày ngủ đêm bay… Klein lau mồ hôi, nói:

“Vì vụ án này, tôi đã phải đi quanh đây rất lâu!”

Tiếp đó, căn cứ vào thiết kế của “Bảng khảo sát”, hắn dần hiểu biết được về vợ chồng White và con trai họ.

Cứ mỗi nhà, hắn lại đến gõ cửa hỏi thăm, tập hợp đáp án, cuối cùng đi đến kết luận rằng gia đình White quả thực lương thiện, hòa ái, rất tuân thủ pháp luật.

Nghe chẳng giống miêu tả về ma cà rồng chút nào… Klein ngẩng đầu nhìn xuyên qua từng tầng mây thoáng hồng, nhìn mặt trăng đỏ rực, tính toán để đưa ra xác nhận cuối cùng.

Hắn giải trừ hiệu ứng ảo thuật trên người, bắt đầu xem bói.

Sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm, hắn vòng qua bên cạnh, trèo vào bên trong căn hộ số 48 đại lộ Anchor.

Những người khác không rõ ai đã bắt Emlyn White đi, nên cực kỳ sợ hãi sẽ bị Người Phi Phàm chính phủ “đến thăm”. Nhưng Klein thì hiểu rõ mọi chuyện, nên đương nhiên chẳng hề sợ sẽ có cạm bẫy nào.

Bước đến tầng hai, hắn mượn nhờ ánh trăng, trông thấy toàn cảnh bên trong căn phòng. Đồ vật lộn xộn, rất nhiều thứ bị lấy đi, nhìn qua cũng đủ hiểu người chủ nhân rời đi cực kỳ vội vã.

Bên trong thư phòng, hắn phát hiện ra một chút thảo dược và vài cuốn sách có vẻ quý giá, bao gồm vài công thức dân dã nổi tiếng miền quê.

Vừa đi vừa nhìn, Klein bước vào một gian phòng ngủ, từng chiếc bóng đen hiện lên trong tầm mắt hắn.

Hắn giật nảy mình, tưởng bị mai phục, suýt thì búng tay đốt diêm ném ra ngoài.

May thay, không có gì tấn công hắn.

Ánh trăng đỏ rực chiếu qua cửa sổ, rải khắp căn phòng, rốt cuộc Klein cũng thấy rõ những bóng đen ấy là gì.

Chúng không có ánh sáng linh tính, là những con búp bê với đủ kích thước lớn nhỏ!

Con búp bê lớn nhất thì chỉ thấp hơn Klein một chút, thân hình thiếu nữ mặc một chiếc váy dài hoa lệ, cổ áo và ống tay áo thêu viền ren và ruy băng.

Con búp bê nữ này rõ ràng làm từ tượng sáp, nhưng ngũ quan thì sinh động như thật, tóc vàng, mắt đỏ, trông rất xinh đẹp kiều diễm.

Con nhỏ nhất thì chỉ to cỡ bàn tay người thường, một thân thiếu nữ mặc áo giáp bạc sáng lóa, tư thế hiên ngang, anh dũng, mang khí chất hào hùng, tuyệt mỹ.

Đảo mắt nhìn qua từng con búp bê một, Klein chợt nhớ ra một chuyện:

Dưới ảnh hưởng của Rossell, búp bê nghệ thuật phát triển thành hai xu hướng: một là kiểu đáng yêu, có thể thay đổi trang phục; hai là kiểu chân thực.

Klein nhìn quanh, không nhịn được kêu lên:

“Những thứ này đều không hề rẻ chút nào!

Lẽ nào Emlyn White là một tên ma cà rồng bị ám ảnh với búp bê?”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện