Q3 - Chương 90: Tụng niệm tên của ta
Trải qua một phen bận rộn, Klein mở khóa cửa phòng ngủ, nhìn ra ngoài phòng khách, trông thấy Danitz đang nằm ngáy khò khò trên ghế bành.
Dù đã nghe thấy tiếng gã từ trước, Klein vẫn không nhịn được mà oán thầm:
Giờ mới hơn 3 giờ chiều thôi đấy!
Chẳng lẽ kể từ lúc không còn phải nghe lén máy thu phát vô tuyến đến giờ, tên này hoàn toàn thả bay bản thân luôn hả?
Suy tư một chút, hắn dần nở nụ cười, cảm thấy chuyện này ăn khớp với nhu cầu mình cần.
——Tiền đề để hắn có thể duy trì sự thanh tỉnh trong khi mơ chính là khi có người xâm nhập vào ý thức của hắn. Còn lúc mơ như bình thường, hắn vẫn ngơ ngơ ngác ngác. Nói cách khác, chỉ dựa vào chính bản thân thì không thể nào làm thí nghiệm được, dù sao hắn cũng đâu biết “Tâm lý ám thị”.
Vì vậy, hắn định mượn nhờ ngoại lực để tiến vào giấc mơ của người khác. Như thế, vừa có thể duy trì sự tỉnh táo, vừa giống như “Ác Mộng”.
Kế hoạch ban đầu của hắn chính là ra ngoài một chuyến tìm đối tượng phù hợp. Song, Danitz đang trong tư thế thích hợp như vậy, khiến người khác nhìn chỉ muốn đạp cho một cái.
Không, là thử một lần… Klein lặng lẽ sửa lại ý tưởng vừa rồi trong lòng.
Hắn trầm tư một lúc, không dùng Bùa chú Cảnh Mơ, vì một Danh sách 7 “Kẻ Phóng Hỏa” có tên gọi cổ là “Pháp Sư Lửa” như Danitz mang linh cảm khá cao. Một khi thì thầm câu chú có thể khuấy động sức mạnh tự nhiên, chắc chắn gã sẽ giật mình tỉnh lại.
Cứ thế, gã có thể trốn thoát kịp thời hay không sẽ là một vấn đề nữa.
Đắn đo qua lại xong, Klein lấy ra một vật phẩm khác đã được chuẩn bị trước, đó là một vật cô đặc lại giống như viên đá quý u ám sâu thẳm, đó là đặc tính phi phàm do một “Ác Mộng” để lại.
Nó có thể dùng tạm giống Con Mắt Đen Kịt của “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” Rosago, chỉ là hiệu quả sẽ kém xa với được chế tác thành vật phẩm thần kỳ. Chẳng hạn, đặc tính phi phàm “Ác Mộng” này không thể cho phép Klein đi xuyên qua các mộng cảnh khác biệt trong phạm vi thành phố, không thể cưỡng ép kéo người nhập mộng, song thứ sơ đẳng nhất là xâm nhập vào giấc mơ của người ở khoảng cách gần thì vẫn đơn giản.
Klein cầm viên “đá quý” tối tăm kia, lan tràn linh tính của mình ra.
Bóng đêm hư ảo nhanh chóng tràn ngập trước mắt hắn, choán đầy tầm nhìn hắn. Toàn bộ mọi thứ tồn tại ở nơi đây đều bị bao phủ trong màu đen, bao gồm cả Danitz nằm trên chiếc ghế bành.
Nơi đây không còn hình người, chỉ còn một tràng ánh sáng hình bầu dục mông lung.
Klein lập tức trải linh tính ra, chạm vào chúng.
Không một dấu hiệu, vô số cảnh tượng lộn xộn trào ra chung quanh hắn, lấp lóe trong chớp mắt. Cuối cùng, chúng dừng lại trên một con thuyền dài mấy chục mét. Nó có một ống khói phun sương cao ngất và một tấm vải bạt khổng lồ được buông xuống đang căng phồng. Boong tàu được lau chùi sạch sẽ, sáng bóng đến dị thường, giống như màu sắc của mặt tiền xu được chiếu dưới ánh mặt trời.
Danitz đứng dưới họng pháo chính, khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhã đốc thúc đám thủy thủ kia, thỉnh thoảng lớn tiếng thét lên:
“Lau lại chỗ kia đi!
Cứt chó, ngươi muốn chép từ điển tiếng Feysac cổ rồi phải không?”
Tên này lại có uy như thế ở trên Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim cơ… Klein chẳng quan tâm đến chủ nhân giấc mơ, tự bay đến một đầu khác trên con thuyền, tìm thấy một nơi bí ẩn xong rơi xuống boong tàu, chuẩn bị thí nghiệm linh cảm.
Thử nghiệm hắn định làm là một chuyện rất đơn giản. Đó là thử xem tụng niệm tôn danh “Kẻ Khờ” trong mơ thì có hiệu quả không, bản thân mình có phát hiện ra ai đang khẩn cầu không!
Cứ thế, dù gặp nguy hiểm trong biển tiềm thức tập thể, tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ vẫn có thể sử dụng phương thức này để cầu cứu… Co duỗi cơ lưng xong, biểu cảm trên mặt Klein dần trở nên nghiêm túc, hắn trầm giọng:
“Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này;
Chúa tể thần bí ngự trên màn sương xám;
Vị vua Hoàng Hắc nắm giữ vận may.”
…
Từng câu chữ bằng tiếng Hermes được thốt lên, tôn danh “Kẻ Khờ” nhanh chóng được hoàn thành, song Klein lại chẳng nghe thấy tầng tầng lớp lớp tiếng khẩn cầu hư ảo nào.
Không được à? Klien suy tư nhíu mày, phân tích xem đúng là không hiệu quả thật hay do còn sai sót nào đó.
Ừm… Tụng niệm trong mơ thì đúng là không phải cất tiếng thật, chỉ dựa vào mỗi tiếng Hermes thôi thì quả thực không được… Để nhận được hiệu quả của việc cầu nguyện, phải dùng các loại ngôn ngữ như tiếng Hermes cổ để khuấy động sức mạnh tự nhiên. Thế này cũng giống với trạng thái khi mình sao chép mật mã tài khoản ẩn danh vậy… Klein khẽ gật đầu, bắt đầu dùng tiếng Hermes cổ tụng niệm tôn danh bản thân.
Hắn chẳng sợ sẽ có tai nạn gì xảy ra, chỉ lo sự khuấy động sức mạnh tự nhiên sẽ đánh thức ‘Liệt Diễm’ Danitz.
Từng con chữ được cất lên, ba câu hoàn thành, bên tai Klein bỗng vang vọng một tràng tiếng khẩn cầu hư ảo khiến người khác bội thực.
Đúng lúc ấy, dao động xuất hiện trong giấc mơ của Danitz, Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim nhanh chóng tan thành từng mảnh nhỏ.
Klein không ở lại, lập tức rời khỏi nơi đây. Trước khi Danitz kịp tỉnh giấc, hắn đã quay trở về phòng ngủ.
Khoảng bảy, tám giây sau, Danitz bần thần ngồi dậy, lẩm bẩm trong sợ hãi:
“Sao mình lại mơ thấy tên điên Gehrman Sparrow kia gây rối trên Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim vậy…
Đây đúng là chuyện đáng kinh hãi mà!
Cứt chó! Chắc chắn là do bình thường mình cứ liên tục lo lắng về việc này rồi!”
Trong phòng ngủ, Klein đã đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ, tiến lên phía trên sương xám. Không nằm ngoài dự đoán, hắn đã trông thấy một gợn sóng đang đẩy ra vầng sáng bên cạnh chiếc ghế lưng cao của ‘Kẻ Khờ’, bên trong chính là cảnh tượng bản thân trong mơ.
Hiệu quả thật này. Dù ở trong cảnh mơ, dùng tiếng Hermes cổ, tiếng Cự Nhân để tụng niệm tôn danh “Kẻ Khờ” thì cũng sẽ nhận được lời đáp lại! Bảo sao có những người chẳng làm gì lại chết trong lúc ngủ. Chắc là bình thường họ nhìn thấy tư liệu gì đó, nhớ kỹ ký hiệu gì đó, không cẩn thận tái hiện lại nó trong mơ rồi nhỉ? Nguy hiểm của thế giới này đúng là khôn lường… Klein đóng vòng sáng lại, cân nhắc có nên báo kết quả thí nghiệm này cho tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ không.
Ngay trước mặt không nói, người đi rồi mới báo, việc này hơi làm tổn hại hình tượng “Kẻ Khờ” thì phải… Nhưng tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ lại là kiểu thiếu nữ rất rất tò mò. Dù đã được ngài ‘Người Treo Ngược’ và ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ cảnh báo, bản thân cũng đã trưởng thành hơn trước, nhưng vẫn có khả năng cô ấy sẽ mạo hiểm… Đương nhiên, nếu xảy ra chuyện gì thì đó chính là trách nhiệm của cô ấy chứ chẳng can hệ gì tới mình… Klein không khỏi nhớ lại sự sùng bái của tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ đối với “Kẻ Khờ”, nhớ lại sự lạc quan cởi mở của cô khiến cho lòng người vui mừng, cũng như cống hiến của cô cho Hội Tarot.
Cuối cùng, hắn thở dài, tự cười giễu:
“Vẫn nên cảnh báo cô ấy một chút.
Đây chính đãi ngộ của khách VIP…”
Quyết định xong, Klein không do dự duỗi linh tính ra chạm tới ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho tiểu thư ‘Chính Nghĩa’.
…
Quận Đông Chester, trong một căn phòng thuộc về một trang viên lớn.
Audrey ngồi khép hai chân nghiêng sang một bên trước bàn trang điểm, hồi tưởng lại lời ngài ‘Người Treo Ngược’ và quý cô ‘Ẩn Sĩ’ đã nói.
Sau khi được hai Người Phi Phàm thâm niên nhắc nhở, cô bỗng ngộ ra một chuyện. Đó chính là chưa chắc trung và thượng tầng của Hội Tâm Lý Luyện Kim không biết thăm dò cảnh mơ, thăm dò núi băng tiềm thức và biển tiềm thức tập thể thông qua phương pháp tự kỷ ám thị.
Nguyên nhân họ không nói với mình, khả năng cũng là do chuyện này vốn quá nguy hiểm đối với một “Bác Sĩ Tâm Lý”, đã có rất nhiều người chết trong lúc thăm dò rồi… Nhưng lẽ ra bình thường họ nên cảnh báo mình một chút mới đúng chứ nhỉ… Ơ phải rồi, trong mắt họ, mình mới chỉ là một Danh sách 8 “Người Đọc Tâm”, nào đã có năng lực “Tâm lý ám thị”, đâu cần phải nhắc nhở làm gì… Rốt cuộc Audrey cũng thông suốt một nghi vấn.
Cô nàng đang định thả Susie vào phòng để làm dịu nỗi thất vọng trong lòng, trước mắt bỗng tuôn tràn lớp sương xám dày đặc, nháy mắt đã phủ kín tầm nhìn.
Trong sương mù xám trắng không bờ bến kia, một bóng hình dựa vào chiếc ghế lưng cao, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống, cất tiếng:
“Không được tùy tiện làm thử.”
Audrey còn chưa kịp phản ứng gì với mọi chuyện, đã lại nghe thấy âm thanh trầm thấp uy nghiêm kia một lần nữa vang lên:
“Nếu gặp nguy hiểm trong giấc mơ, có thể tụng niệm tên của ta.”
Tụng niệm tên ngài ạ? Hai mắt Audrey mở to, lòng tràn ngập niềm vui sướng:
“Vâng, thưa ngài ‘Kẻ Khờ’.”
Thấy tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ cũng không nghi ngờ gì, thậm chí còn rất kích động, Klein thầm thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười:
“Dùng tiếng Hermes cổ.”
Nói xong, bóng hình hắn mờ nhạt dần, sương xám biến mất.
Audrey ngồi đó ngây ngốc hết hai giây, vội mím chặt đôi môi, sợ mình tỏ vẻ thất thố.
Ngài ‘Kẻ Khờ’ lại đặc biệt nhắc nhở mình! Thậm chí còn cho phép mình tụng niệm tên của Thần trong giấc mơ! Audrey quá khích đi qua đi lại, cho rằng mình đã trở thành một “Bề tôi của Thần” thực sự.
Đương nhiên, cô nàng cũng đã ghi lòng lời cảnh báo của ngài ‘Kẻ Khờ’, định sẽ tìm hiểu càng nhiều hơn từ Hội Tâm Lý Luyện Kim, sau khi chuẩn bị đầy đủ sẽ lại làm thử.
Khóe miệng cô nàng hơi nhếch lên, điểm mấy chấm linh tinh trước ngực, cô thầm nhủ:
“Nguyện ngài ‘Kẻ Khờ’ phù hộ mình~”
…
Phía trên sương xám, Klein dời suy nghĩ tới một chuyện khác:
Không ngờ Elaine tóc đỏ với mức thưởng lên tới 1000 bảng kia lại có quan hệ với ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy!
Tracy đã tiếp nhận đội tàu của Qilangos, đổi kỳ hạm thành Tàu Cái Chết Đen. Còn Qilangos, trước đó gã đã từng bắt giữ một tù binh là nhà tài phiệt tên Jimmy Necker… Trước kia nhà tài phiệt đó lại lấy được một phần văn hiến cổ xưa liên quan tới Tử Thần, mà chúng lại bắt nguồn trong lăng tẩm của hoàng thất Balam… Tình báo này đến từ vị “Ác Mộng” bên trong Đói Khát Ngọ Nguậy, chắc sẽ có tác dụng gì đó với thầy Azik, mình vốn định thuận tay tra cứu một chút… Klein càng cảm thấy mong chờ hơn vào việc tìm kiếm Elaine tóc đỏ.
Hắn vốn định sử dụng gương ma Arrodes để tìm người, song giờ sẽ chuẩn bị nhờ các tín đồ “Hải Thần” truy tìm.
Trong quá khứ, chỉ vì 1000 bảng này mà giáng thần dụ thì đúng là tổn hại địa vị thật. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã liên quan tới một vị tướng quân hải tặc rồi, có thể miễn cưỡng khiến cho người khác suy đoán ra mục đích ẩn tàng phía sau… Klein cụ thể hóa ảnh chụp của Elaine ra, vẫy tay gọi Quyền Trượng Hải Thần.
Hắn không giáng thần dụ theo kiểu phát thanh muôn nơi, vì không thể chịu đựng nổi gánh nặng ấy.
Hắn chỉ chọn mấy cao tầng như Kalat, Edmonton, trầm giọng nói trong bối cảnh sóng biển ngập trời:
“Tìm cô ta, bảo vệ cô ta thật kỹ.
Cẩn thận thế lực của Tracy.”
Klein không giải thích, chỉ phân tràng cảnh và ảnh chụp Elaine thành mấy phần, gửi vào trong vài điểm sáng tương ứng.