Q3 - Chương 200: Tìm “đồ ăn”

707DefenderOfJustice: hết 4/5 quyển ba :>

________

‘Ẩn Sĩ’ Cattleya khống chế bản thân cố tình không nhìn về phía ‘Thế Giới’ Gehrman, chậm rãi mở lời với tông giọng trầm:

“Tọa lạc ở đông bắc Quần đảo Gargas là một tuyến hàng hải an toàn, đi từ đó có thể tiến vào vùng biển nguy hiểm nọ…”

Cô bắt đầu mô tả khe vực sâu thẳm chia cách giữa hai vùng biển, chiếc chiến xa mặt trời không được phép nhìn thẳng vào, màn đêm cần phải ngủ say để tránh né, tiếng rì rầm văng vẳng khắp vùng nước và hình chiếu của Vương đình Cự Nhân nằm ở đỉnh núi đối diện trong giấc mơ.

Suốt quá trình này, cô không hề nhắc gì đến Gehrman Sparrow, cố ý tránh kể những điều liên quan tới hắn. Về những sự kiện dị thường khác trên đường, cô tóm tắt trong vài câu, chẳng hạn như khí thế do Mẫu Thần Mặt Đất để lại đã khiến cho râu tóc mọc dài rất nhanh.

Đến cuối, cô đặt trọng tâm vào phế tích chứa xác chết ngủ say và chiếc thuyền buồm của các nhà thám hiểm, nơi để lại dòng chữ “Suối Bất Lão” viết bằng máu.

“Điều này đồng nghĩa với việc Suối Bất Lão nằm trong phế tích đó, còn xác chết phát ra tiếng thở dốc lớn chính là kẻ canh gác.” ‘Ẩn Sĩ’ Cattleya nói ra suy đoán thông thường trên Tàu Tương Lai, song nó không phải của cô.

Suối Bất Lão… Một trong sáu kho báu vĩ đại trong truyền thuyết trên biển… ‘Người Treo Ngược’ Alger nghe mà tim đập thình thịch. Anh ta vô thức tính toán đến chuyện sẽ thăm dò phế tích ấy sau khi thăng cấp lên Danh sách 5.

Chăm chú lắng nghe xong, ‘Chính Nghĩa’ Audrey khẽ lắc đầu:

“Tôi không nghĩ ý nghĩa thật sự đằng sau hàng chữ máu ấy là Suối Bất Lão nằm trong phế tích đó.”

Ngừng một giây, cô thử phân tích tâm lý của người chết:

“Nếu bị quái vật tấn công và sắp chết, người ấy sẽ không nói gì đến kho báu đâu. Nếu đã muốn cảnh báo cho bạn đồng hành hoặc người thân tìm kiếm mình, anh ta đã viết ở đây có nguy hiểm, hoặc nói về nguồn gốc của mối nguy rồi. Giả sử anh ta định nói cho tàu thuyền đến sau biết rằng Suối Bất Lão ở đây, thì cũng chẳng có động lực nào để một sinh vật sống đang ở ngưỡng cửa tử làm điều đó cả. Trừ phi trong hành động ấy ẩn chứa một âm mưu, âm mưu dụ dỗ người khác đi sâu vào phế tích nọ để tìm kiếm Suối Bất Lão, hơn nữa khả năng cao âm mưu ấy sẽ cứu giúp anh ta.”

“Đúng thế. Phải tôi mà biết mình sắp chết, tôi sẽ chẳng liều mạng nói cho cả thế giới biết có kho báu ở đây đâu. Để làm gì cơ chứ?” ‘Mặt Trăng’ Emlyn phụ họa theo, “Chỉ có nỗi căm hận, sự thù oán khắc sâu tận trong xương tủy mới khiến tôi viết ra dòng chữ ấy trước khi chết. Còn không thì tôi thà bảo người khác tôi muốn được mai táng như thế nào, cần đồ mai táng cùng ra sao!”

Nói xong, anh ta vừa tặc lưỡi, vừa lắc đầu.

Klein khẽ gật đầu, điều khiển ‘Thế Giới’ khàn giọng tiếp:

“Suối Bất Lão là một âm mưu.”

Hắn dùng câu khẳng định tuyệt đối mà không thêm phó từ chỉ khả năng vào.

Suối Bất Lão là một âm mưu… Cattleya nhìn ‘Thế Giới’ rồi đăm chiêu dời mắt đi.

Dường như điều đó đã chứng thực vài giả thuyết và suy đoán của cô.

Thấy thế, ‘Người Treo Ngược’ Alger bỗng nhíu mày. Không phải do anh ta không đồng tình với phán đoán của ‘Thế Giới’ hay cho rằng lời diễn giải của tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ và ngài ‘Mặt Trăng’ bất hợp lý. Thay vào đó, anh ta bàng hoàng nhận ra vừa nãy mình không hề cân nhắc tới trường hợp này!

Đối với anh ta, đây là một sai lầm không được phép mắc phải!

…Sau chừng ấy năm rồi mà mình vẫn bị món lợi lớn làm mờ mắt… Anh ta chìm trong im lặng rồi thở dài.

Trao đổi thông tin đã chứng kiến và nghe ngóng xong, mọi người dạy tiếng Hermes cổ cho nhóc ‘Mặt Trời’ và học hỏi tri thức lĩnh vực thần bí học từ nhau.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thấy tất cả thành viên đều ngừng lại, ‘Kẻ Khờ’ Klein bèn nhìn quanh:

“Hôm nay kết thúc tại đây.”

“Tuân theo ý chí của ngài.” ‘Chính Nghĩa’ Audrey lập tức đứng dậy nhấc váy làm một lễ. Các thành viên còn lại cũng hành động theo sát sau.

Sau khi từng bóng hình mờ nhòe biến mất trước mắt, Klein không vội rời đi ngay. Hắn cụ thể hóa một tấm giấy da dê và một cây bút máy cán tròn, viết câu bói:

[Hy vọng thăng cấp lên Danh sách 4 của mình.]

Đặt bút xuống, Klein cầm giấy da dê và tựa vào lưng ghế. Khép hờ mắt, hắn tiến vào trạng thái suy tưởng, lặng lẽ tụng niệm câu bói.

Sau khi mặc niệm bảy lần, hắn nhanh chóng ngủ say, tiến vào cảnh mơ.

Giữa trời đất xám xịt và mịt mờ bị nứt thành vệt lớn, hắn nhìn thấy một ngọn núi cao chót vót giữa tầng mây.

Trên đỉnh núi có một cung điện sụp đổ, tường thành mọc đầy cỏ dại và rêu xanh với lỗ chỗ vết thủng.

Trong đại sảnh cung điện là một chiếc ngai khổng lồ được khắc bằng đá. Bề mặt đầy vết loang lổ và nứt vỡ được khảm đá quý và dát vàng, song chúng đã mất đi sắc sáng từ lâu.

Trông nó không giống như thứ dành cho nhân loại. Dưới ngai chứa vô vàn con giòi bọ trong suốt túm tụm lại thành đống. Chúng co cụm dày đặc, ngo nguẩy quấn vào nhau, chầm chầm sinh trưởng.

Xung quanh ngai vàng tràn ngập những tiếng lẩm nhẩm tựa như xuyên thấu dòng thời gian và lịch sử dài dằng dặc. Chúng hư ảo, khẽ khàng, liên tục vang vọng:

“Hornacis… Flegrea… Hornacis… Flegrea… Hornacis… Flegrea…”

Khoảnh khắc tiếng rì rầm lọt vào tai Klein, hắn bừng tỉnh, hơi nhăn mặt:

“Đúng là đỉnh của dãy núi Hornacis thật rồi. Hơn nữa so với trước đây thì mình càng nghe và nhìn thấy rõ hơn…”

Điều này nhắc hắn nhớ tới lời dự ngôn của ‘Nữ Vương Thần Bí’ Bernadette:

“Vận mệnh của anh nằm ở đỉnh dãy núi Hornacis.”

Đây chính là vận mệnh của mình sao? Nghe thôi đã khiến người ta muốn chống đối, không thích đi rồi… Hầy, nhưng mà chắc như đinh đóng cột thế thì chịu, cứ phải xem tình hình thế nào đã… Klein thở dài rồi cụ thể hóa năm tấm lệnh truy nã mà Emlyn White cung cấp. Kết hợp với thông tin đã có, hắn dùng phương pháp bói toán để tìm kiếm vị trí của năm tín đồ “Mặt Trăng Nguyên Thủy” nọ.

Cuối cùng, vì quá thiếu thốn thông tin, hắn chỉ có thể xác nhận được hai điểm:

“Galis Kevin, Windsor Behring và Argos đều ở Backlund.

Dandy và Lara lần lượt ở Cảng Enmat và Cảng Pritz.”

Thế này thì có cũng như không… Klein lắc đầu, quay về thế giới hiện thực.

Nhớ lại chuyện hắn đã đồng ý cung cấp phối phương ma dược “Công Chứng Viên” cho nhóc ‘Mặt Trời’ trong vòng ba ngày, hắn liền mặc áo khoác, đội mũ phớt, chuẩn bị ra ngoài tìm mục tiêu.

Khi mở cửa phòng bước tới cầu thang, Klein trông thấy Anderson Hood. Anh tiến tới với chiếc mũ săn hươu xoay tròn trên ngón tay, còn miệng thì ngân nga một bài hát địa phương.

Tên này giỏi bình phục về mặt tâm lý thật sự… Sáng nay mới bị một Bán Thần giáo huấn xong, rồi bị ép phải xin lỗi và phải chấp nhận một yêu cầu, thế mà chẳng thấy tí dấu hiệu sang chấn tinh thần nào… Bảo sao hắn có thể trở thành một cường giả Danh sách 5. Chỉ với tố chất tâm lý ấy thôi, hắn cũng khó mà bị mất khống chế… Klein nhìn đối phương, khẽ gật đầu thay lời chào.

“Chào buổi chiều, Gehrman.” Anderson vẫy tay với nụ cười tươi rói, “Tôi mới nhận tiền thưởng và tiền đặc tính xong, giờ tôi trả anh liền nè.”

Vừa nói, anh vừa lấy mấy chồng tiền mặt có độ dày khác nhau từ đủ loại túi ra.

“Thuận lợi nhỉ?” Klein vô cảm bình luận.

Anderson cười khanh khách:

“Chứ còn gì nữa, còn thuận lợi hơn tôi dự đoán nhiều! Mấy tên vốn đầu đất kia bỗng chốc thân thiện, lịch sự và làm việc hiệu suất cao ghê luôn! Đến tôi còn phải nghi ngờ liệu có phải mình đã được nữ thần may mắn chiếu cố không đây!”

“Không có thần đó đâu.” Klein tàn nhẫn đập tan ảo tưởng của anh.

“Gì nghiêm túc dữ vậy ba? Đời mà, thư giãn đê, thư giãn đê.” Anderson đưa 1,200 bảng ra, “Thực ra tôi biết rõ chuyện gì đã xảy ra rồi. Trăm phần trăm là quý ngài kia không muốn tôi lãng phí thời gian nên mới âm thầm “dặn dò” đám người nọ.”

Klein liếc chỗ tiền mặt, lấy tay niết chúng xuống, thuận miệng hỏi:

“Đã xác nhận được tên hải tặc nào gây ra vấn đề chưa?”

Hắn đang hỏi về con mồi có liên quan tới Bán Thần “Người Thao Túng” kia.

“Chả có cách nào cả.” Anderson cười gượng, “Anh tưởng trước đó tôi chưa xác nhận à? Dù tôi luôn tỏ vẻ chẳng để tâm trước mặt anh, nhưng trên thực tế lúc nào tôi cũng điều tra rõ bối cảnh và tình hình trước để tránh khiêu khích phải kẻ không nên dây vào. Ai ngờ… Hầy, chỉ đành đổ tại vận xui này thôi.”

…Tên này cẩn thận hơn mình tưởng đấy chứ… Cũng phải, Danh sách trước của hắn tên là “Nhà Âm Mưu” mà… Klein thông suốt, lạnh nhạt hỏi:

“Trên hòn đảo này, ai đáng chết nhất?”

Anderson thoạt ngây ra rồi bật cười:

“Nhà thám hiểm điên cuồng nhất của chúng ta muốn triển khai hoạt động đi săn rồi sao?

Có điều anh phải cân nhắc cho kỹ vào. Tôi cũng không muốn bị phát hiện có anh là bạn đồng hành lúc hoàn thành nhiệm vụ của vị Bán Thần kia đâu.”

Khỏi lo, chúng ta khác nhau. Ta là “Thầy Bói”, sở hữu đủ loại biện pháp che giấu, sẽ chẳng bị người khác tìm đến tận cửa đâu. Hơn nữa vị Bán Thần kia thuộc đường tắt ‘Khán Giả’ nên không giỏi bói toán và tiên tri… Klein duy trì thái độ lạnh lùng thuộc về riêng Gehrman, đáp:

“Ngươi không phải bận tâm.”

Anderson tức khắc giơ ngón cái lên:

“Một tràng pháo tay cho sự điên cuồng của anh!”

Anh ngẫm nghĩ đôi chút, bổ sung:

“Kẻ đáng chết nhất chính là Molsona từ Tân Đảng thuộc Loen. Gã là một trong những người bạn tốt nhất của đám hải tặc. Gã nắm quyền kiểm soát loại thực vật gì đó giống cần sa, cực kỳ gây nghiện. Nhờ đó mà gã khống chế được rất nhiều người trong chính phủ và Cục Cảnh sát Toscarter. Gã là một trong số các tên trùm quyền lực nhất nơi đây…

Gã phạm rất nhiều tội ác, giết chết bao nhiêu người, nhưng cơ bản đều qua tay bọn hải tặc nên chỉ trông bề nổi thôi thì gã chẳng có vấn đề gì.

Hê hê, gã không phải Người Phi Phàm, nhưng độ khó của việc giết gã nằm ở chỗ nó phiền phức, phải—rất phiền phức!

Lúc nào gã cũng có ba tới năm Người Phi Phàm đến từ các đoàn hải tặc khác nhau để làm vệ sĩ. Trên mái, ngoài tòa nhà, dưới cửa sổ, toàn bộ đều là người của gã. Nếu muốn xử gã thì cách duy nhất là cưỡng ép xông vào và giết gần hết người ở trỏng.

Tôi thì có khả năng đó đấy, nhưng phiền chết được. Vừa có nguy hiểm nhất định, mà sau đó còn trở thành tội phạm bị truy nã nữa. Nên tôi mới không đi xử lý gã, xử lý luôn cả cái két sắt trong nhà gã.”

Két sắt… Nói về việc trộm cắp mà còn hào nhoáng mới mẻ được như thế à… Ừm, trước đó mình từng nghe ngành công nghiệp chính của Toscarter là nền kinh tế trồng trọt và giao dịch trên thị trường đen của hải tặc. Ngoài đó ra, ngành công nghiệp quán bar, nhà thổ và sòng bạc cũng phát triển mạnh. Chỉ là không ngờ chỗ này còn có loại ma túy thế hệ mới… Molsona chỉ là một người bình thường, không phải Người Phi Phàm… Vừa hay, Đói Khát Ngọ Nguậy đang thiếu ăn… Klein gật đầu, ra hiệu cho Anderson đi sâu vào chi tiết.

Chập tối, trong quán bar Cây Sồi.

Trên võ đài, một trận đấu quyền anh sắp bắt đầu. Vô số con ma men cầm cốc đứng vây xung quanh.

Trông họ hệt như đám cá mập ngửi thấy mùi máu tươi. Vừa đặt cược, họ vừa gào thét từ dưới lên những câu từ như “Giết nó!”.

Nơi đây chính là sản nghiệp của kẻ đứng đầu Tân Đảng thuộc Loen, Molsona. Không giống những địa điểm khác, đặc trưng của võ đài quyền anh này là cho phép giết người!

Molsona có một niềm yêu thích mãnh liệt với trận đấu gần giống cuộc chiến đấu vật cổ đại này và thường xuyên đến xem vài trận. Hiện giờ gã đang ngồi trên tầng hai, nhìn xuống đài quyền anh.

Vây quanh gã có đến chục vệ sĩ đang quan sát đủ mọi hướng. Trong số chúng có Người Phi Phàm do các đoàn hải tặc làm việc với Molsona gửi đến, cũng như các nhà thám hiểm lão luyện được gã thuê với khoản tiền kếch sù.

Bọn chúng quay lưng hoặc đứng bên Molsona, bao kín gã ở giữa, ngăn cản bất cứ ai dám tiếp cận tên trùm này. Súng lục ổ quay, súng trường và súng săn đều chĩa ra ngoài để hăm dọa một cách hiệu quả.

Sau khi xác nhận tình hình, Klein ấn mũ phớt bước vào quán bar, liếc mắt trông thấy Molsona đang hút xì gà.

Tên trùm băng đảng này sở hữu một gương mặt rất nổi bật. Bất kể cái mũi đỏ lựng như cà chua hay hàng lông mày mỏng dính, chúng đều độc đáo vô cùng.

Klein dời mắt, thoạt lại gần quầy bar gọi một cốc bia mạch nha bản địa giá 4 penny, sau đó chen vào lan can dưới tầng hai.

Dù hắn không ở ngay vị trí dưới chân Molsona—đó là nơi được bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, nhưng khoảng cách giữa hắn và đối tượng không còn xa.

Dưới 5 mét rồi… Klein thầm nhủ, cầm cốc bia nhìn về phía đài quyền anh.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện