Chương 41: Tầm Kim Thử ăn vụng (3)
Editor: Kim Phượng
"Ta sai các ngươi đi tìm một người, kết quả đã nhiều ngày như vậy cũng không tìm được, ta còn cần các người có ích gì?"
Vinh lão tức giận đánh một quyền lên bàn, trong nháy mắt cái bàn liền bị chia năm xẻ bảy, cũng làm cho mấy người ở đây rùng mình một cái.
Bọn họ đều có thể tưởng tượng được một quyền đó mà đánh lên người bọn họ thì sẽ có kết quả gì.
"Vinh lão, ta nghĩ ra được một cách..." Một nam tử mặc áo bào màu xám đứng trong đám người đứng dậy chấp tay, cung kính nói: "Lần trước, vị thần y kia đã để lại đáp án giải độc mạn đà la, chứng minh người này đối rất có hứng thú với kỳ nan tạp chứng, không bằng, chúng ta liền ra một cái nan đề thiên cổ rồi dán lên tường, nếu người đó xuất hiện và giải ra đáp án, vậy chúng ta có thể tìm được người rồi!"
Cơn giận của Vinh lão được xoa dịu hơn phân nửa, tuy nhiên sắc mặt ông vẫn không được tốt lắm.
"Cứ làm theo lời ngươi nói, lát nữa ta sẽ ra một nan đề, các ngươi dán nan đề này lên, dùng đề mục này dụ người đó ra mặt."
......................
Bốn ngày sau.
Trong nhà trệt ở sau núi Vân gia, Vân Lạc Phong từ từ mở hai mắt, nàng cảm nhận được lực lượng trong cơ thể đang chen chúc phát ra ngoài, bên môi liền nở nụ cười tà mị.
"Sơ Linh Giả trung cấp."
Thời gian bốn ngày, nàng từ Sơ Linh Giả sơ cấp biến thành trung cấp, thiên phú bậc này mà truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ gây khiếp sợ cho toàn bộ Long Nguyên Quốc!
"Tụ Linh dược chỉ còn một lọ cuối cùng, xem ra cần phải điều chế thêm lần nữa. Vậy thì ta bán lọ cuối cùng này cho Y Các xem thử bán được bao nhiêu tiền. Y sư là nghề nghiệp rất đốt tiền, chỉ dựa vào bốn ngàn năm trăm vạn lượng mà Mộ Thân còn thiếu vẫn còn không đủ."
Vân Lạc Phong lầm bầm lầu bầu nói.
Nàng vừa định đứng dậy bước ra khỏi thùng tắm, bỗng nhiên phát hiện một bóng dáng đang cúi đầu vểnh cái mông nhỏ lên mà liếm nước thuốc tắm vươn vãi trên đất, thậm chí một giọt nhỏ cũng không bỏ qua.
"Tiểu Mạch, tại sao có con gì tiến vào mà ngươi không báo với ta?" Vân Lạc Phong nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa tham ăn, nhíu mày hỏi.
Không lâu sau, trong đầu nàng truyền đến tiếng giải thích của Tiểu Mạch.
"Chủ nhân, đây chỉ là một con Tầm Kim Thử tham ăn, chắc là bị Tụ Linh dược hấp dẫn mà đến. Nó đối với người cũng không có nguy hiểm gì, nên ta mới không nhắc nhở người."
Nó sẽ không nói cho chủ nhân nhà mình biết là do hơi thở của con Tầm Kim Thử này quá nhỏ, làm cho nó không phát hiện ra.
"Tầm Kim thử thích ăn Tụ Linh dược sao?"
Vân Lạc Phong nhìn chằm chằm con chuột nhỏ trắng như tuyết này, con ngươi đảo qua đảo lại vài vòng.
"Thứ Tầm Kim Thử ăn không phải Tụ Linh dược, nó thích ăn chính là dược liệu, nó tăng thực lực cũng phải dựa vào dược liệu! Chẳng qua con Tầm Kim Thử này chưa từng ăn qua dược liệu gì nhiều nên thực lực mới thấp như vậy! Chủ nhân, người lại nhặt được thêm một bảo bối rồi."
Giọng Tiểu Mạch rất phấn khích: "Huyết thống trong cơ thể con Tầm Kim Thử này rất thuần khiết! Chỉ cần người mang theo nó bên mình, nó sẽ giúp người phát hiện ra rất nhiều dược liệu và thảo dược trân quý. Tất nhiên chủ nhân người cũng phải cẩn thận, Tầm Kim Thử rất tham ăn, nếu nó tìm thấy dược liệu, nó sẽ ăn hết toàn bộ luôn!"
"Năng lực của Tầm Kim Thử là phát hiện dược liệu quý giá sao?"
"Tất nhiên không phải! Bản thân Tầm Kim Thử cũng có thực lực rất mạnh. Răng của nó có thể cắn đứt thanh kiếm cứng cỏi nhất trên đời! Móng vuốt của nó có thể nội trong một canh giờ đào xuyên qua cả phủ tướng quân. Bởi vì thân hình nó nhỏ, hàm răng lại sắc bén nên cho dù có đối đầu với các linh thú khác như sài lang cũng sẽ không ở thế hạ phong! Nhưng điều kiện đầu tiên chính là con Tầm Kim Thử này có thể trưởng thành."
Tiểu Mạch càng nói càng phấn khích: "Nhưng muốn cho Tầm Kim Thử trưởng thành, số dược liệu bỏ ra còn chất cao hơn núi! Chính vì vậy mà trên đại lục ít có ai thành công bồi dưỡng được một con Tầm Kim Thử cường đại, và cũng do nguyên nhân này mà làm cho người đời lầm tưởng rằng Tầm Kim Thử thăng cấp chậm và yếu ớt."
Vân Lạc Phong im lặng lắng nghe, nhưng đôi mắt nhìn Tầm Kim Thử thì tràn ngập ánh sáng.