Chương 135: Một y thành danh (1)

Editor: Kim Phượng

“Ngươi……” Mộ Hành Cừu tức giận, mắt phun lửa, hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Mộ Vô Song, nghiêm khắc ra lệnh, “Vô Song, nếu Vân gia muốn tự mình chuốc lấy cực khổ, vậy cháu liền như hắn mong muốn! Ta cũng không tin, bằng vào thực lực của Vân Lạc Phong thật sự có thể so với Mộ Vô Song!”

Mộ Vô Song có chút chần chờ, nàng khẽ cau mày, ánh mắt quét về phía lão giả vân đạm phong khinh ngồi ở trong đại điện kia, đáy mắt hiện lên một tia sáng khác thường.

Lão giả này từng té xỉu trên thuyền sông Tần, nhưng nàng lại không cách nào tra ra đối phương thân mang bệnh gì lại bộc phát nặng như thế, nhưng mà Vân Lạc Phong lại làm trò ở trước mặt nàng cứu tỉnh lão giả, nguyên nhân chính là vì như thế cho nên hiện giờ Mộ Vô Song không biết có nên nhận tràng khiêu chiến này hay không?

“Vô Song.”

Mộ Hành Cừu hiển nhiên biết trong lòng cháu gái nhà mình chần chờ, hắn đi đến bên người Mộ Vô Song, đáy mắt lộ ra một tia sáng âm trầm: "Cháu hãy nhận khiêu chiến của Vân Lạc Phong! Ta tin tưởng lấy thực lực của cháu sẽ không thua nàng ta! Huống chi mặc dù thua thì trên tay Vân Lạc Phong cũng không có tội trạng của Mộ gia ta, vẫn như cũ không thể làm gì được chúng ta.”

Phảng phất lời của Mộ Hành Cừu khiến Mộ Vô Song tin tưởng, mắt đẹp của nàng hơi hơi nâng lên, dừng ở trên người Vân Lạc Phong.

“Vân Lạc Phong, nếu ngươi thua trận tỷ thí này, ta muốn ngươi từ nay về sau làm nô tì cho ta! Cả đời hầu hạ ta!”

Nàng không phải thích Thái tử sao?

Lúc đó, nữ nhân này nhìn chính mình và Thái tử ân ái, tất nhiên tim sẽ đau như bị đao cắt, sống không bằng chết! Đây chính là cái giá phải trả của phủ tướng quân những năm gần đây dám đối địch với họ!

Mộ Vô Song có thể tưởng tượng đến biểu tình đau khổ của Vân Lạc Phong, khóe môi không tự chủ được giơ lên một nụ cười ưu nhã động lòng người.

“Được.” Vân Lạc Phong không coi ai ra gì dựa thân thể vào người Vân Tiêu, tư thái lười biếng mà tà mị, nàng duỗi cái eo, ý cười doanh doanh chuyển hướng về phía Mộ Vô Song, “Tiền đề là ngươi có năng lực làm ta thành nô tì hầu hạ ngươi.”

Mộ Vô Song hừ một tiếng, không hề dây dưa về tiền đặt cược nữa, nàng cười lạnh hỏi: “Vân Lạc Phong, lần đánh cuộc này nếu là ngươi đưa ra! Vậy đánh cuộc như thế nào nên từ ta tới quyết định!”

Vân Lạc Phong nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn Mộ Vô Song, khơi mào khóe môi: “Có thể, ngươi nói.”

Nhìn thấy Vân Lạc Phong dễ dàng mắc mưu như thế, trong lòng Mộ Vô Song hiện lên một tia vui sướng, tầm mắt nàng hơi chuyển hướng về phía thái giám đang đứng yên bên người, vẫn luôn duy trì nụ cười ưu nhã trên mặt.

“Lâm công công từ khi tiến cung cũng đã tiếp nhận cực hình thiến thân, nếu ngươi có bản lĩnh làm hắn khôi phục bản lĩnh của nam nhân, Mộ Vô Song ta cam tâm tình nguyện nhận thua! Chẳng những sẽ thực hiện tiền đặt cược chúng ta đã nói lúc nãy mà còn mặc cho ngươi xử trí!”

Một nam nhân đã trở thành thái giám cho dù là thần tiên tới cũng không thể làm hắn trọng chấn hùng phong, chỉ bằng Vân Lạc Phong càng thêm không có khả năng!

Ánh mắt Vân Lạc Phong cười như không cười nhìn về phía Mộ Vô Song: “Nếu hai người chúng ta không ai có thể làm hắn khôi phục bản lĩnh của nam nhân, vậy tính ai thua ai thắng đây?”

Mộ Vô Song nhàn nhạt cười: “Vân Lạc Phong, ta chỉ muốn cho ngươi biết khó mà lui, bằng y thuật của ngươi không thể sánh với ta, nếu hiện tại ngươi nhận thua, nói không chừng còn có thể giữ lại chút mặt mũi, nếu ngươi khăng khăng như thế, mất mặt cũng chỉ là ngươi.”

Giọng nói của nàng mang theo giáo huấn, nghiễm nhiên giống như là đang dạy dỗ Vân Lạc Phong.

“Ta chỉ muốn biết, nếu hai người chúng ta không ai có thể trị lành hắn, sẽ phán định ai thua?” Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn về phía dung nhan ưu nhã đạm nhiên của Mộ Vô Song, khóe môi hàm chứa ý cười tà mị.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện