Chương 269: Mộ Vô Song ghen ghét và ý chí mạnh mẽ
Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Nếu thất bại, chẳng phải là mất công để lão gia tử vui vẻ một lần?
Cho nên, nàng mới lựa chọn giấu đi, chờ Vân Thanh Nhã thực sự trị hết thương thế thì lại nói tin vui này cho lão gia tử.
Dù sao tuổi lão gia tử đã cao, hoàn toàn không chịu đựng được thay đổi nhanh như vậy
……
Phủ Thừa tướng.
Đàn hương quanh quẩn trong khuê phòng, Mộ Vô Song đẩy cửa đi vào, ả liếc mắt một cái liền trông thấy Thiên Kha ngồi ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, trầm ngâm một lúc sau đó chậm rãi đi đến.
“Thiên Kha cô nương, chuyện gần đây của phủ Thừa tướng ngươi cũng biết, thỉnh Thiên Kha cô nương có thể làm chủ cho ta.”
Nếu quân đoàn Liệt Diễm dám can đảm ra tay với phủ Thừa tướng trong ngày đại hôn của ả, cũng chứng minh rõ ràng nàng ta không đặt Hoàng thất vào mắt! Bây giờ, nàng chỉ có thể tiến đến thỉnh cầu Thiên Kha, nếu Thiên Kha nguyện ý ra tay, quân đoàn Liệt Diễm kia căn bản không thành vấn đề gì.
Sau khi Mộ Vô Song thỉnh cầu xong, Thiên Kha hơi mở mắt, lạnh lùng quét mắt nhìn thiếu nữ đứng trước mặt, nhàn nhạt nói: “Ta tới nơi này chỉ vì mang ngươi đi, chuyện Mộ gia các ngươi không liên quan với ta! Mộ Vô Song, về sau ngươi chính là người Thiên gia chúng ta, ta khuyên ngươi tốt nhất ít quản mấy chuyện tầm thường đi.”
Đột nhiên Mộ Vô Song căng thẳng trong lòng, sắc mặt tràn ngập nôn nóng: “Chỉ là, Thiên Kha cô nương, dù sao Mộ gia cũng là nơi sinh ra tam, nuôi dưỡng ta, làm sao ta có thể vứt bỏ không thèm nhìn lại chứ?”
Thiên Kha hơi nâng mắt, mặt mày tràn ngập cao ngạo: “Mộ Vô Song, nếu ngươi muốn chú ý đến Mộ gia, ta đây cũng chỉ có thể bỏ ngươi, cho nên ta hy vọng chính ngươi suy xét một chút, một khi ngươi gia nhập Thiên gia, từ nay về sau, sinh tử của Mộ gia không quan hệ với ngươi!”
Giờ khắc này, sắc mặt Mộ Vô Song tái nhợt, bàn tay hai bên cũng nắm thật chặt.
Ả giương mắt nhìn nữ tử khoanh chân ngồi ở trên giường, trong lòng không tự chủ được bắt đầu ghen ghét.
Cũng là người Thiên gia? Vì sao nàng ta có thể cao cao tại thượng ra lệnh, mà mình lại phải hèn mọn từ trong xương cốt chứ, vì có thể thuận lợi tiến vào Thiên gia mà nịnh bợ nữ nhân này?
Không!
Ả không cam lòng!
Cái Mộ Vô Song muốn chính là địa vị chí cao vô thượng, không phải cúi đầu xưng thần ở trước mặt người khác.
Bất luận là Vân Lạc Phong hay là Thiên Kha, ả đều phải đạp dưới chân!
Mộ Vô Song càng nắm chặt tay, sắc mặt kiên định: “Thiên Kha cô nương, ta hiểu rồi, ta sẽ không quản việc Mộ gia nữa, sinh tử của Mộ gia cũng không quan hệ với ta.”
Nếu vì mạnh mẽ, yêu cầu ả từ bỏ gia đình đã sinh ả ra nuôi nấng ả, ả không có lựa chọn nào khác!
Chắc rằng gia gia cũng sẽ hiểu.
“Ngươi hiểu thì tốt,” Thiên Kha phất phất ống tay áo, chậm rãi đứng dậy từ trên giường, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Mộ Vô Song, “Mộ Vô Song, ngươi đi chuẩn bị một chút, bây giờ chúng ta rời khỏi Mộ gia.”
“Bây giờ?”
Mộ Vô Song giật mình: “Hai ngày sau quân đoàn Liệt Diễm sắp tới Mộ gia, ta……”
“Mộ Vô Song,” Thiên Kha nhíu mày ngắt lời Mộ Vô Song, “Ngươi quên mất lời chúng ta nói lúc nãy rồi sao? Nếu ngươi muốn ở lại, ta sẽ không ngăn cản ngươi, chỉ mong ngươi sẽ không hối hận!”
Mộ Vô Song hơi nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy lên.
Ả biết, nếu mình khăng khăng ở lại thì sẽ mất đi một cơ hội trở thành kẻ đứng trên vạn người.
“Được,” Mộ Vô Song mở mắt, đáy mắt không còn rối rắm như trước, thay thế vào đó chính là một tia tàn nhẫn, “Thiên Kha cô nương, ta đi theo các ngươi.”
Thiên Kha lạnh nhạt gật đầu.